Phút Nhìn Lại Mình
Hình như từ lâu, tôi đã quen cứ như toa xe, lao về cái đích tương lai hay là giữa những bộn bề cuộc sống, tôi đánh mất thói quen nhìn lại chính mình...
Nhìn lại chính mình để tôi thấy ước mơ vẫn nhiều hơn việc làm được dù có những mơ ước chẳng cao sang gì. Nhìn lại chính mình khi mà tôi hô hào ghét sự dối trá nhưng tôi vẫn đang dùng nó hằng ngày. Bằng chứng là mới vừa rồi, mẹ nuôi tôi hỏi tôi nghe bài nhạc gì mà buồn thế? Tôi nói với mẹ tôi không biết, vô tình tìm được trên mạng, trong khi sự thật đó là một tác phẩm của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà tôi biết rõ.
Bởi tôi lười biếng, không muốn giải thích với mẹ hay bởi tôi sợ dù có nói thì mẹ cũng không hiểu hết được vì tôi và mẹ khác biệt ngôn ngữ. Tôi kêu gọi bạn bè sống thật, chia sẻ với nhau trong khi tôi là một đứa che dấu giỏi. Thay vì chia sẻ với họ như họ từng làm như thế với tôi. Tôi lại trốn thật kỹ, một mình nhấm nháp nỗi buồn.
Nhìn lại chính mình để tôi biết đằng sau cái hào quang được mệnh danh là "cô gái thời hiện đại" đúng nghĩa, với công việc hợp thời, thu nhập ngất ngưởng, thành đạt, thì tôi phải đổi lại vô vàn thứ. Gần như tôi không có tuổi thơ. Đó chỉ là một chuỗi ngày miệt mài học hành, trong khi bạn bè tung tăng yêu đương, lập gia đình... thì tôi tất bật với vô số công việc và mục tiêu phải làm.
Rồi đôi lúc, tôi bâng khuâng tự hỏi tôi làm nhiều như thế để được cái gì? Tôi biết cuộc sống là cái guồng quay và luật đào thải rất khắc nghiệt, nhất là ở những đất nước công nghiệp. Tôi cũng hiểu người ta phải nghĩ "cái được", chẳng mấy ai nghĩ tới "cái mất". Tôi cũng thuộc lòng triết lý cố gắng cho tương lai. Cố gắng chừng mực thì là một động lực vươn lên, cố gắng quá thì đó lại là một áp lực, thậm chí là một gánh nặng tâm lý. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm ơn ngày hôm nay khi tôi nhìn lại chính mình để hiểu tôi vẫn đang sống để có cơ hội tiếp tục cho ngày mai tốt đẹp hơn.
Trong vòng 3-5 năm qua, tôi luôn muốn dẫn mẹ ruột và mẹ nuôi đi đảo Bali, không làm việc một tháng để dành thời gian cho gia đình, công ty có lợi nhuận gấp đôi so với khi khai trương, tìm được một ai để mình có thể yêu thương và mua căn nhà mới thay cho căn hiện tại. Tôi mong muốn được tới Ai Cập, Hy Lạp, Tây Tạng, núi Phú Sĩ và Na Uy.
Với tôi, người nhà thật quan trọng. Tôi rất sợ họ bị bệnh, tai nạn, sợ mẹ khóc, sợ nghe tin mình sắp mất đi một người thân hay làm cô bạn thân phải buồn phiền. Và điều hạnh phúc nhất với tôi, chính là không gặp phải 5 điều sợ hãi đó.
Dù tôi lo lắng cho người thân xung quanh mình nhưng đôi lúc, cũng phải thừa nhận tôi là người lạnh lùng, ít nói điều mình nghĩ, không muốn người khác biết mình buồn hay vui, tôi thường xuyên che giấu cảm xúc và rất bướng bỉnh. Đó được coi như nhược điểm của bản thân tôi. Dù vậy, hai người mẹ yêu dấu vẫn là nơi tôi có thể khóc hoặc kể những chuyện thầm kín mạc dù đã ba năm rồi, tôi không thể hiện cảm xúc với những người mình thương yêu.
Đồng thời, tôi cũng đã dành quá nhiều thời gian cho công việc, tự ngồi một mình lâu khi buồn, phí tiền cho những cái thật sự không cần thiết, cầu toàn và dùng internet quá nhiều. Ba tháng nay, tôi chưa đọc quyển sách nào mới. Quyển cuối cùng tôi đọc là Con mèo dạy hải âu của tác giả Luis Sepúlveda. Hình như tôi đang lãng phí thời gian được thư giãn trong cuộc sống?
Tuy nhiên, tôi cũng biết chăm sóc sức khỏe lắm dù "ham công tiếc việc" bởi tôi hiểu vận động rất cần thiết nên sáng nào tôi cũng đi bộ ở công viên. Vừa rồi, gặp lại cô bạn cũ, tôi đã cười rất nhiều. Tôi cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống. Cuối tuần này, tôi sẽ đi biển.
Song Nhi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2012 02:20:48 bởi songnhi >