Tùy Bút của Song Nhi
Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 106 bài trong đề mục
songnhi 30.09.2013 22:51:34 (permalink)
NgụyXưa


Một đoạn trong bài tùy bút này làm tôi nhớ tới Hương Rừng Cà Mâu/Mùa Len Trâu của Sơn Nam và những ngày bồng bềnh trên sông nước Cửu Long.

"Mùa Nước Nổi" đã được mang vào thư viện.

Xin cám ơn tác giả Song Nhi.

 
Song Nhi Chào chú Ngụy Xưa
 
Cà Mau sn có đi được một lần năm đó cũng lớn rồi hình như 16 tuổi thì phải , nên còn nhớ rất rõ  . Chuyến đi đó cũng là một kỷ niệm nhớ đời , hôm nào ngồi nhớ lại sẽ viết ra . Sở dĩ nhớ đời tại vì chưa thấy chổ nào muỗi  khủng khiếp tới như vậy
 
Cám ơn chú đã đưa bài viết vào Thư Viện . Chúc chú nhiều sức khoẻ and một ngày tốt lành .
 
         
 
#91
    songnhi 15.10.2013 01:34:00 (permalink)
     
     

     
    Dương Thế Bao La Sầu
     
    Sau mấy ngày bị cảm mạo tối nay tôi cố làm cho xong mớ giấy tờ tồn đọng trong tuần vừa qua. Khi công việc đâu vào đó trời cũng gần khuya , định bụng vào youtube nghe một vài bài bản nhạc thư giản nhẹ nhàng rồi đi ngủ . Nhấp chuột chọn một cái tên ngẫu nhiên trong một dãy có chủ đề hòa tấu nhạc cổ truyền  . Những bài hát cứ nối tiếp nhau tan chảy vào không gian tĩnh mịch theo trình tự ,  cho tới khi một bài quen thuộc được vang lên . Bản nhạc này chẳng  xa lạ gì với tôi thậm chí là với tất cả mọi người  . Vậy mà vào lúc này đây , khi  đang ̣đứng  đối diện với khoảng không ở ban công . Những cung bậc tưởng chừng như quen thuộc chợt trở nên rất lạ . Tếng sáo réo rắt điêu luyện của người nghệ sĩ như kéo tôi  trôi ngược về một thời xa xôi bé thơ  . Ngay thời khắc ấy trong đầu tôi liên tưởng đến khuôn mặt của một người mà từ lâu  tôi quên lãng như vô số thứ chẳng cần thiết phải nhớ giữa cuộc đời bề bộn .

    Tôi không nhớ năm đó mình bao nhiêu tuổi cũng như tới tận bây giờ không biết người đàn ông đó tên họ đầy đủ là gì ,  từ  đâu đến . Dễ hiểu thôi bởi ông ta là một kẻ khùng . Ông sống bằng những thức ăn thừa của hàng cơm , hủ tiếu ngoài chợ . Có nơi tốt bụng để những dĩa thức ăn mà người ta ăn không hết ở một góc phía sau bếp cho ông lại lấy ăn . Cũng có những nơi chủ quán vừa thấy bóng ông từ xa là họ xua đuổi vì lo ông làm thực khách của họ sợ hãi  . Buổi tối ông ngủ  trong ngôi  nhà mồ của ông Cả Thượng nằm ở cuối xóm tôi  .Ông không có mối liên hệ nào với gia đình tôi nhưng tên ông được nhắc nhở hằng ngày . Chắc hẳn những bạn bè tôi cùng tuổi ở quê vẫn còn ấn tượng cái tên ấy . Ông ta từng là nỗi khiếp sợ của lủ trẻ con trong xóm .

    Ngày đó vào những buổi chiều khi tôi ỏng a , ỏng ẹo ngậm cơm trong miệng mà không chịu nuốt . Chỉ cần Dì tôi bảo một câu : Không ăn gọi ông Á vào cho ổng ăn hết  . Tức thì tôi nuốt lấy nuốt để ,  ánh mắt sợ sệt cứ ngó ra ngõ như thể nhân vật đó sẽ xuất hiện  . Em trai tôi đang khóc tỉ tê  chỉ cần mẹ tôi bảo : ông Á tới kìa  , đảm bảo em nít khóc ngay . Không riêng hai chị em nhà tôi mà đám con nít đứa nào đứa nấy sợ ông Á như sợ cọp . Chẳng phải ông ta có ba cái tay hay bảy cái đầu chi hết . Giống bao người điên khùng khác ông ta thường lảm nhảm khi đi ngoài đường . Trên người luôn khoát những cái áo mà chẳng ai dám mặc , đầu tóc thì nhếch nhác , bẩn thỉu ,  hôi hám . Ngay cả cái tên Á  là do thỉnh thoảng ông ta hay gào thét âm thanh ấy trong lúc lên cơn khùng nên người ta lấy tên đó mà gọi .

    Nhưng ông Á hiền lắm nhiều lúc đám con nít lớn một chút chạy theo la hét chọc ghẹo ông khùng ông cũng không làm gì phương hại chúng . Chỉ  cố bỏ chạy thật nhanh mà thôi . Vậy mà một lần đám thanh niên choai choai uống ba mớ rượu gọi '' đồ khùng '' thì ông nhào vào đấm đá , cào cấu . Hậu qủa ông bị mấy thằng nhóc đó xúm lại  đánh hội đồng một trận  tím mình tím mẩy . May thay lúc đó  cha tôi đi ngang thấy vậy mới can ngăn và kêu ông Á đi theo mình về nhà tôi . Bữa đó mặc kệ mẹ tôi cằn nhằn cha tôi vì nhiều lý lẻ nguyên do . Mẹ  bảo nhà toàn đàn bà nhỡ ông ấy lên cơn xách dao chém chết thì làm sao . Hoặc lỡ đêm hôm ổng trúng gió chết trước  nhà thì mình mang họa hay lo xa ổng quen tật sẽ tìm tới vào lần khác  . Cha tôi vẫn lẳng lặng soạn một cái gối và mềm cũ  kêu ông ta ngủ ở cái chỏng che nằm phía trước hiên nhà tôi .

    Lạ một điều cha tôi gọi ông Á bằng anh hẳn hoi và rất nhỏ nhẹ , ân cần với ông trong cách nói chuyện .Đúng thôi nhìn cũng biết ông nhiều tuổi hơn cha tôi dù tôi không biết chính xác con  số hơn ấy là bao nhiêu .  Cha tôi đưa thuốc xức vết thương cùng gói thuốc lá cho ông  . Dặn dò thêm đôi ba câu gì đó trước khi vào nhà trong đi ngủ  . Ông rút lấy điếu thuốc vừa hút vừa trả lời cha tôi bằng cái giọng cụt ngủn , nhát gừng nhưng  không hề ra vẻ bị khùng điên như thường ngày  . Sáng hôm sau ,  Dì tôi thập thò mở cánh cửa trước để quét sân như thường lệ thì ông Á đã bỏ đi từ khi nào . Mền gối được xếp ngăn nắp và để một góc rất gọn gàng .

    Sau lần đó ông Á ghé nhà tìm cha tôi thường xuyên . Thỉnh thoảng ông ta chẳng nói câu gì có khi mấp máy hỏi mẹ tôi ''  Tư ... ? '' khi nghe mẹ tôi trả lời đi làm chưa về ông lẳng lặng bỏ đi . Vài lần sau chẳng biết cha tôi dặn dò thế nào hễ thấy bóng ông thì mẹ tôi liền lấy bao thuốc lá của cha tôi để trên đầu tủ và đưa cho ông . Ông mở ra và rút một hai điếu và bỏ đi không bao giờ lấy hết chổ thuốc mẹ tôi đưa . Thỉnh thoảng thấy ông đứng chần chừ mẹ tôi biết ý chạy vô nhà bếp bới cho ông một tô cơm cùng món ăn mà nhà tôi đang ăn hôm đó . Ông ngồi góc thềm ăn xong rồi lại bỏ đi, đôi ba lần tôi nghe tiếng  cám ơn lí nhí từ ông .

    Dần dà như thế hai chị em tôi  bớt sợ ông , dù vẫn núp ở cột nhà nhìn nhất cử , nhất động của  ông . Một lần cha tôi về mang theo một ống trúc dài dài thon thon mà sau này tôi mới biết là cây sáo  . Không lâu sau những đêm thanh vắng trong không gian yên tĩnh vang lên những giai điệu rất réo rắt , da diết . Vùng quê nghèo đã đủ buồn bã bây giờ hòa với  tiếng côn trùng nỉ non tiếng réo rắt đó nghe càng nao lòng . Có lần tôi hỏi Dì những âm thanh đó xuất phát từ đâu Dì tôi bảo là tiếng sáo trúc do ông Á thổi . Tôi ngày đó còn nhỏ qúa không biết chi về nhạc , càng không biết phân biệt hay dở . Hoặc làm cách nào có thể khiến ống trúc đó phát ra âm thanh  . Chỉ mơ hồ thắc mắc là sao ông khùng đó lại có thể tạo ra thứ âm thanh kỳ lạ như vậy . Từ lúc nào những giai điệu ấy đi vào giấc ngủ thời con nít của tôi ,  đọng lại trong tôi cái gì đó rất đặc biệt  ấn tượng . Đến tận khi lớn tôi mới hiểu sở dĩ như vậy là do ông ta thổi đi , thổi lại chỉ duy nhất vài bài hát như nhau  trong suốt ngần thời gian .

    Tôi rời khỏi Việt Nam rồi tôi lớn lên như một lẽ tất nhiên . Cuộc sống gia đình tôi vẫn yên ả trôi . Ông Á thỉnh thoảng vẫn ghé tìm cha tôi nhưng do tôi ở xa lâu lâu mới về nên cũng chẳng mấy nhớ tới ông ta nữa . Một đêm khi cha tôi ngồi uống trà trước hiên nhà . Chợt  tiếng sáo quen thuộc ngày cũ trỗi lên . Tôi đã 18 tuổi xem như  hiểu biết chút  ít  về chuyện người , chuyện đời  . Tôi lúc đó biết một ít nhạc lý nên tôi  nhận ra được  tiếng sáo ấy chưa hẳn hoàn hảo về mặt kỷ thuật . Tôi cũng dễ dàng nhận ra đó là những bản nhạc Con Thuyền Không Bến , Giọt Mưa Thu , Tiếng Xưa ...những bài hát thuộc dạng xưa cũ khởi điểm cho dòng tân nhạc của Việt Nam . Tôi bèn đem những thắc mắc ngày cũ ra hỏi cha mình . Trầm ngâm một chút cha tôi kể lại câu chuyện của người đàn ông ấy  .

    Ông Á có cái tên rất đẹp là  Hải Đăng , con út của một gia đình giàu có trên Sài Gòn . Ông vốn là cháu chắt của ông Cả Thượng , cha tôi nói ngày xưa những đất đai chung quanh đều là của dòng họ ông ấy . Ông Á ngày trẻ chẳng những được ăn học hẳn hoi mà còn học rất giỏi  . Ông đẹp trai  biết nhảy đầm , rành âm nhạc là một tay chơi sành điệu khiến bao cô tiểu thư Sài thành mê đắm . Một lần ông về thăm quê Ngoại ở  Bến Tre . Trời  cao xui khiến thế nào ông gặp được cô thôn nữ con ông thầy giáo làng nơi miệt vườn Cái Mơn  . Chẳng biết cô ấy nhan sắc ra sao , dịu dàng tới đâu  mà ông đâm ra say như điếu đổ rồi thì không buông được ra . Lúc đầu gia đình ông nghĩ hẳn đây là một trò chơi ái tình mới của ông , tìm chút hương vị lạ đồng quê rồi ông sẽ nhanh chán chê . Nhưng tới khi ông ngỏ lời xin má mình cưới cô gái đó thì gia đình mới bật ngữa .

     Dĩ nhiên với những người theo lề lối môn đăng hộ đối ăn vào máu  như gia đình ông thì làm sao mà chấp nhận một cô con dâu  nhà quê nghèo hèn như thế được . Ông lại còn là một cậu con trai xuất sắc nhất mà họ kỳ vọng khi mà tương lai đi du học ở Tây ở Mỹ của ông sẽ đến vào nay , mai . Sóng gió nổi lên ngay , người nhà ông làm theo những phương cách cổ điển thường thấy . Ngoài cấm cản những chị gái của ông còn kéo nhau xuống tận nhà xỉ nhục , mạt sát gia đình cô gái kia bằng những lời lẽ khó nghe .  Nhưng mặc kệ mọi sự phản đối ông vẫn nhất quyết bảo vệ tình yêu của mình .

    Cuối cùng họ nghĩ ra được một cách xưa cũ nhất là ép gia đình vào chuyện đã rồi theo cái kiểu nhà quê gọi chém trước tâu sau  . Ông dẫn thôn nữ  bỏ trốn đi đâu không ai biết ,  chỉ biết khi ông dẫn về thì bụng cô ta lùm lùm không thể nào che giấu vào đâu . Chẳng cần hỏi  đầu trên xóm dưới cũng hiển nhiên hiểu tác giả cái bụng là ai . Trước sức ép đàm tiếu của dư luận , gia đình ông không thể nào xoay mặt ngó lơ . Cái bụng đã qúa lớn xóm làng đều biết nên dù cho họ nghĩ tới những phương pháp ác độc nhất như loại bỏ cái thai cũng không thể thực hiện được . Má ông nhượng bộ đồng ý nhìn nhận cô gái đó cùng đứa bé trong bụng với điều  kiện . Sau bữa tiệc nhỏ gọi là ra mắt thay cho lễ cưới  ông vẫn phải sang Mỹ du học như đã định . Không được vì tình cảm riêng tư mà gián đoạn con đường tương lai họ đã dọn ra .

    Ông sang Mỹ được ba tuần một đêm mưa gió cô gái kia quyên sinh bằng một liều thuốc chuột ngay trong căn phòng cưới còn ấm hơi hướng tình yêu  . Có người bảo cô  tự vẫn do không chịu nỗi sự cay nghiệp theo kiểu thâm cung nội chiến , của mẹ và những bà chị chồng với miệng lưỡi ăn nói như thể đâm vào tim người khác . Có người nói tại do nhất thời tuyệt vọng mà nghĩ quẩn . Cũng có người bảo cô ta bị bức tử , bằng chứng là gia đình cô đã vác đơn đi kiện cáo . Nhưng rồi cũng lâm vào cảnh con kiến mà kiện củ khoai . Làm sao mà có thể giành được  phần thắng trước gia thế và tiền bạc của gia đình ông  . Thật hư ra sao chắc chỉ có những người trong cuộc là biết rõ . .Khi nhà chức trách bát bỏ đơn và phán rằng cô ta chết do tự sát .Gia đình cô cũng bỏ làng bỏ xứ mà đi .

    Một tháng sau ông được đưa từ Mỹ trở về với lý do bị thần kinh . Khác với ngày đi vui vẻ phong độ trong niềm hân hoan đưa tiễn của mọi người . Ngày về ông không còn nhận biết là ai , ngoài lảm nhảm cào cấu xé quần áo . Những lúc lên cơn ông như con thú hoang gào thét đập phá lung tung khiến người nhà phải trói ông lại. Người ta lại tiếp tục đặt ra những nghi vấn mới về bệnh trạng của ông . Có người nói ông phẩn uất , đau thương vì cái chết của người vợ trẻ . Có người lại bảo ông bị chích một loại thuốc độc cho thành khùng điên . Kẻ thủ ác không ai xa lạ vốn là tình địch ngày cũ của ông ,  đang sinh sống tại Mỹ , để trả mối hận lòng . Người ta đồn đãi  lúc trước người đàn ông thủ ác đó si mê một cô tiểu thư đài các  con nhà danh giá . Nhưng cô gái ấy được nhắm cho ông Á vì gia thế ngang vai phải lứa .Trên hết là cô ta mê đắm anh chàng con nhà giàu đẹp trai , hào hoa hơn một kẻ thường thường bậc trung  .Nên thẳng tay chà đạp mối tình si được dành cho mình . Câu chuyện đó có thật hay chỉ là thêu dệt cũng không ai biết chính xác . Nhưng có một điều ông Á bị khùng là sự thật .

    Gia đình ông  chạy thuốc nhiều nơi từ đông sang y , cầu cạnh nhiều vị bác sĩ ,  lương y nổi tiếng , tốn nhiều tiền của công sức . Sau một thời gian bệnh tình giảm bớt phần nào  . Đầu năm 1975  trong chuyến về thăm viếng bên nội ở miệt Tam Bình , Vĩnh Long nhân dịp tết cổ truyền . Chiếc xe hơi của cha mẹ ông bể bánh trước lao xuống một ụ dốc ven đường rồi bốc cháy . Ba ông chết tại chổ , mẹ ông cũng qua đời vài ngày sau vì vết thương qúa nặng . Không lâu  thì tới tháng 4/1975 cùng với những biến chuyển thay đổi . Người nhà ông hòa vào dòng người di tản đi khỏi Sài gòn và biệt tích từ đó  .
     
    Nhà cửa bị biên chế , tịch thu  .Ông được  hai người em họ tốt bụng cưu mang  đem ông theo cùng về quê nội . Sau đó những người em của ông cùng gia đình họ lần lượt vượt biên đi tìm vùng đất mới .Họ còn sống hay đã chết , tới được nơi họ muốn hay ngủ yên dưới lòng biển , cũng không một ai biết được hay có tin tức chi  . Ông bị vứt ra lề xã hội như một lẽ tất nhiên . Do họ đưa ông tới xứ tôi và bỏ lại trước khi họ ra đi . Bởi họ nghĩ dù gì nơi đây cũng là khu dân cư gần chợ . Chí ít ông có nơi trú thân tránh được mưa nắng ở ngôi nhà mồ của tổ tiên là ông Cả Thượng  . Kế tiếp ông có thể tìm được miếng ăn không bị chết đói thay vì ở tận trong đồng ruộng hoang vắng như bên Tam Bình . Hay ông Á tự lần mò đi tới vào những lúc trí óc tỉnh táo cũng không ai biết .

    Cha tôi biết được câu chuyện trên do từng học chung vài lớp với em họ xa của ông Á thời còn trẻ . Người em họ của ông Á cuộc sống cũng đủ ăn , đủ mặc đôi khi xót chút tình thân muốn đem ông Á về cưu mang nhưng lực bất tòng tâm . Ông ta sống bên nhà vợ , bà vợ thuộc dạng miệng bằng tay , tay bằng miệng . Đàn bà có những cái nhỏ nhặt ích kỷ rất riêng của họ khó mà trách được . Người em ấy đành nhờ cha tôi nhìn ngó giúp ông Á . Vào dịp thanh minh ông ta qua tảo mộ ông Cả Thượng . Ngoài xách theo một vài món ăn hay ít thịt heo quay cùng vài xị rượu chén tạn chén thù với anh họ mình thì ông ta không giúp đỡ được gì hơn . Lúc đầu người xứ tôi còn e dè nhưng thấy ông Á  không phá phách hay làm hại  ai nên họ  an tâm phần nào  . Những lúc trời nắng hay lên cơn ông ta đi lang thang lảm nhảm hoặc gào khóc ngoài mả ông Cả Thượng chứ không làm phiền gì chòm xóm . Dần dà có cái quần , cái áo cũ họ mang cho ông , nhà ai có đám tiệc cũng cho ông ta một ít đồ ăn . Ông sống mười mấy năm như thế bằng tình người của những kẻ xa lạ .

    Vài ngày sau vào buổi xế chiều khi cha tôi ngồi trên chõng che trước hiên nhà còn tôi đang nằm đọc sách ở cái võng cách đấy không xa  . Thấy bóng ông Á thoáng qua đầu ngõ cha tôi gọi với vào kêu ông ta ghé hút điếu thuốc . Được chừng một chút cha tôi vào nhà mang hai lon bia và một ít đá cục rót ra hai cái ly nhỏ và cùng uống với ông . Thời đó bia là thứ xa xỉ và đắt đỏ so với thu nhập của người nhà quê dù chỉ là những thương hiệu trong nước chớ chẳng phải chi cao sang . Tôi ở xa lâu lâu về  thương cha  muốn tỏ chút hiếu thuận nên tôi thường mua hẳn một thùng để tặng cha uống cho vui vào những dịp nông nhàn  .

    Ông Á bưng  ly bia cha tôi mới rót đầy uống ực phân nửa , khi để  ly xuống  chõng tre ông vẫn nói cái kiểu từng chữ như ngày cũ : '' Ngon '' . Mới vừa nghe cha kể câu chuyện của ông  vào mấy hôm trước nên tôi bắt đầ̀u quan sát ông bằng sự tò mò của mình . Tôi nhìn mái tóc có rất nhiều sợi bạc , gương mặt sạm sương gió , thân hình gầy gò khắt khổ . Tuy bây giờ ông ta không ăn bận lôi thôi ,  hôi hám như xưa . Nhưng vẫn là cái cách ăn bận không đành cho người bình thường . Tôi cố hình dung người đàn ông sắp lên hàng lão trước mặt mình một thời từng là bạch mã hoàng tử của nhiều cô gái . Nhưng đành chịu chẳng còn sót lại gì cả dù một chút đường nét như tôi tưởng tượng . Đúng lúc đó có tiếng mẹ gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi  . Mẹ nhờ tôi bưng dĩa khô  nướng lên cho cha , do mẹ đang lỡ tay dưới bếp . Bưng tới chõng che sau khi đưa dĩa khô cho cha  . Tôi bỏ cuốn sách trên tay mình xuống với tay rót ly nước trà ở cái bình đặt gần bên .

    Ngay lúc đó tôi thấy ông Á nhìn chầm chầm vào cuốc sách tôi vừa bỏ xuống . Không nén lòng được tôi hỏi ông là biết truyện đó hả . Ông ta lắc đầu nhưng miệng vẫn đọc một cách rành rọt The Thorn Birds khiến tôi rất ngạc nhiên .Tôi nói thêm vài câu là cuốn sách ấy rất hay và được nhiều người yêu thích  . Ông hình như không quan tâm lắm lời tôi nói , chỉ đưa bàn tay có những móng cáu bẩn lật trang sách đầu tiên  . Ông đọc chầm chậm vài câu ngay ở  phần giới thiệu tác giả , tác phẩm . Không suông sẽ lắm  về  phát âm cũng như sai khá nhiều chữ  . Chợt ông xếp lại không đọc nữa  ngước mặt lên nhìn cha tôi và tự chỉ vào đầu mình cùng câu nói :  '' nhức đầu lắm '' . Cha tôi nhìn tôi như ngầm hỏi những cái ông đọc có đúng không . Tôi gật đầu xác nhận mặc dù không chuẩn xác , không lưu loát gì cả nhưng bấy nhiêu cũng đủ chứng minh ông từng có học Anh Ngữ . Bao nhiêu năm mà ông còn nhớ được mặt chữ như vậy thì khả năng ngoại ngữ ngày trước của ông hẳn là  không hề tồi .

    Vài năm sau cha tôi mất vì căn bệnh ung thu . Do ỷ y vào sức khoẻ của mình cha tôi không mấy khi đi kiểm tra hay tới bác sĩ . Để rồi từ ngày phát bệnh tới ngày mất không được một tháng . Gia đình tôi dĩ nhiên là tìm mọi phương cách tốt nhất để cứu vãn tình hình . Tôi cũng cấp tốc làm thủ tục để đưa cha mình sang nước ngoài với hy vọng y tế có thể kéo dài sự sống cho ông . Nhưng tất cả mọi phương pháp đều không thể giúp ích được gì . Tế bào ung thu phát triển rất nhanh không gì ngăn cản được . Đám tang cha tôi đông người tới viếng , chia buồn , tôi cũng tổ chức đúng nghi lễ kèn trống  cần thiết như một sự an ủi  chuyện ra đi sớm của cha .

    Ông Á có tới mỗi ngày nhưng ông không vào cúng  như nhiều người  , cũng không vào thắp nhang dù được vài ông bác dạy là nên làm thế . Ông chỉ đứng ngoài  ngõ nhìn vào di ảnh ,  la hét gào hú những âm thanh vô nghĩa . Một người dì họ của tôi ngoắt ông vào phía sau bếp và múc thức ăn cũng như cơm bảo ông ăn như thông lệ . Ông không nói không rằng sớt phân nửa  chén cơm vào tô canh . Phân nửa cơm còn lại ông gác đũa ngang hướng về phía nhà trên đang có linh cữu của cha tôi xá xá . Rồi thì ông vừa ăn vừa sụt sùi khiến  mấy người họ hàng nhà tôi mủi lòng đồng thời  khóc oà lên .

    Đêm cuối cùng chờ sáng để đưa cha tôi đi an táng . Khi những người lễ nhạc đã đi ngủ , tôi một mình ngồi cạnh quan tài  canh chừng những ngọn nến đang cháy chung quanh không để chúng tắt đi . Tôi nghe lẫn trong gió từ hướng mộ ông Cả Thượng tiếng sáo réo rắt quen thuộc . Tôi đã nghe qúa nhiều lần những bản nhạc đó do ông Á thổi hằng bao nhiêu năm nên chẳng thấy lạ lùng gì . Nhưng đêm hôm đó trong khung cảnh tang chế tôi nghe sao mà nó thảm thiết nó đau xót tới như vậy . Tôi từng đi chia buồn nhiều đám tang cũng chứng kiến không ít cái chết . Nhưng chỉ khi đối diện với nỗi đau mất đi đấng sinh thành người ta mới thực sự nếm  mùi vị của sự mất mát .Mất đi một người mình yêu qúy mới hiểu có những nỗi đau như thấu tận tim gan .

    Tôi đưa mắt nhìn mẹ  nằm co ro mõi mệt ở một góc nhà sau bao ngày nuôi bệnh chồng . Tiếng khóc nho nhỏ của mẹ tôi vẫn vang lên đều đều , cậu em trai hốc hác ngồi cạnh ,  nước mắt không ngưng chảy . Tôi thấy mình hiểu hơn bao giờ hết những thứ người ta gọi sầu nhân sinh hay đời phù du . Người mất không biết họ có tới được chốn cực lạc , thiên đường như người ta hay nói không . Nhưng ít nhất họ chẳng  chịu đau buồn nữa . Chứ người ở lại còn thở thì thống khổ vô cùng khi nỗi đau được nhân lên gấp đôi , gấp ba . Tôi nhớ khi còn sống cha tôi thường bảo ông Á chỉ thổi sáo những khi thấy buồn hoặc khi đầu óc thoáng tỉnh táo trong phút giây . Tôi thầm hỏi đêm nay ông  thổi do thấy buồn vô tình ngẫu nhiên trùng hợp vào đêm cuối của cha tôi . Hay là ông thổi có chủ ý như đưa tiễn một người đã chia sẽ với ông năm , ba điếu thuốc cũng như chưa bao giờ coi ông là một kẻ khùng .

    Vài năm nữa lại trôi qua theo trình tự thời gian , những lần về Việt Nam tôi ít nghe thấy tiếng sáo ngày cũ . Năm khi mười họa thoáng nghe một đoạn chừng nửa bản thì tắt lịm . Giai điệu  rời rạc khác xưa , tôi cũng ít thấy ông Á đi ngang ngõ nhà mình như thuở trước . Tôi hỏi mẹ  thì mẹ bảo ông già rồi ,thêm vào những bệnh tật thông thường của kiếp người  sao bao năm phong sương thiếu thốn . Mẹ bảo ông chỉ quanh quẩn ở trong nhà mồ ông Cả Thượng thôi ít đi lang thang như trước . Chòm xóm thương tình ngày hai buổi mang ra cho ông khi tô cơm lúc chén canh hoặc vài viên thuốc thông dụng . Người em họ của ông từ lâu rồi không qua tảo mộ nữa vì lý do chi chẳng ai biết .

    Tháng năm vẫn tiếp diễn tôi chạy đua với cuộc sống như bao nhiêu người giữa những cơm áo , ước mơ , mục tiêu . Theo lẽ tự nhiên tôi quên lãng nhiều người nhiều điều trong vòng quay đời . Cho tới một hôm lúc tôi gọi điện thoại về Việt Nam trò chuyện thăm hỏi mẹ và ngoại . Sau khi kể đôi ba câu chuyện mẹ tôi nói với tôi ông Á chết rồi , mới chôn vào tuần trước . Mẹ nói ông chết vào thời gian nào hay bị bệnh gì thì  không ai biết . Buổi trưa như thường lệ một người trong xóm mang tô cơm ra cho ông thì thấy xác ông nằm còng queo nơi mả ông Cả Thượng kiến bu đầy hai con mắt .

    Xóm làng mỗi người góp một chút hảo tâm mua cái quan tài loại rẻ tiền rồi mang ra chôn ở nghĩa địa  đầu làng  , không kèn , không trống cũng chẳng ai đưa tiển . Mẹ tôi thở dài bảo rằng lúc ghi mộ bia cho ông , không ai biết ông tên họ thật là gì sinh năm mấy . Khi bên kia đầu dây mẹ tôi tiếp tục ca cẩm số kiếp gì mà khổ thế  thì tôi lại nghĩ khác . Tôi  cho rằng sự chết ấy là giải thoát là nhẹ nhàng của một kiếp người phải chịu nhiều đau khổ như ông . Ít ra ông vẫn không chịu đau đớn nhiều như một vài tình trạng mà tôi biết theo cái kiểu chết không xong mà sống thì chẳng ra sống .Nếu có niềm hy vọng vào đức tin tôi mong là có kiếp sau và tự an ủi ở kiếp đó của ông sẽ tốt đẹp hơn .

    Đêm nay , khi những cơn gió đầu Đông đang thổi  làn hơi lành lạnh trong không gian . Tiếng nhạc lãng bãng như muốn hoà quyện vào sương đêm . Với khả năng điêu luyện ,  nhạc lý vững vàng người nghệ sĩ đã phả toàn bộ linh hồn vào từng bài hát  một cách thuần thục  . Cộng thêm sự trợ giúp của vài thiết bị điện tử về âm nhạc thời nay khiến giai điệu như mê hoặc , quyến rũ hơn .Sẽ rất khập khễnh nếu tôi đem ra so sánh với những tiết tấu mà tôi nghe ngày xưa từ cây sáo trúc của ông Á .  Nhưng sao tôi vẫn thấy hình như nó thiếu một cái gì đó mà tôi không tài nào lý giải nổi hay gọi thành tên . Phải chăng là nó thiếu cái mà cố nhạc sĩ tài hoa Đặng Thế Phong từng viết vào những tháng ngày hấp hối của cuộc đời : Dương thế bao la sầu ...

    Song Nhi

     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2013 14:59:04 bởi songnhi >
    #92
      NgụyXưa 16.10.2013 05:53:28 (permalink)
      "Dương Thế Bao La Sầu" đã được mang vào thư viện như một truyện ngắn (thay vì tùy bút).
       
      Xin cám ơn tác giả Song Nhi.
      #93
        songnhi 17.10.2013 00:34:18 (permalink)
        NgụyXưa


        "Dương Thế Bao La Sầu" đã được mang vào thư viện như một truyện ngắn (thay vì tùy bút).

        Xin cám ơn tác giả Song Nhi.

         
        Song Nhi chào chú Ngụy Xưa
         
        Thanks chú đã đưa truyện vào thư viện .. Chúc chú một ngày tốt lành
         
         
         
        #94
          songnhi 16.11.2013 23:37:39 (permalink)
           
           
           
          Chuyện Ở Chợ

          Bà ngoại tôi ở Việt Nam là người rất giỏi về nữ công gia chánh . Thêu , may , đan , móc gì bà cũng biết nhưng có lẽ giỏi hơn hết là nấu ăn .Ngoại là thợ nấu đám tiệc có tiếng ở xứ tôi . Rất nhiều người  đặt Ngoại tôi nấu đám cưới , đám hỏi . Đôi khi Ngoại  nhận luôn những khoản làm bánh này nọ . Ngày gần tết bếp nhà tôi luôn đỏ lửa do những người ngoài chợ hay đặt Ngoại tôi làm kẹo chuối và mứt tết .Vào cái thời khó khăn ngày cũ gia đình tôi có cuộc sống tốt hơn vài người khác cũng là nhờ vào những khoản thu nhập phụ ấy .

          Ngay trong bữa cơm gia đình thay vì nấu nướng những món ăn truyền thống như bao nhiêu người chung quanh . Ngoại tôi luôn chế biến chúng thành nhiều kiểu khác nhau . Tới tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ  con tôm càng được làm từ mì căng . Những khúc mía lót phía dưới nồi cá kho vừa tiết kiệm được gia vị vừa làm món ăn ngon lạ .

          Ngày còn nhỏ những lúc đi nấu đám gần nhà Ngoại hay dẫn tôi theo . Tôi được giao nhiệm vụ lột tỏi , lặt rau  hoặc đơn giản lon ton đi pha ly nước chanh khi Ngoại cần . Ngoại tôi hiền hòa vui vẻ là thế nhưng lại rất khó tính trong những vấn đề bếp núc .Chỉ chuyện lặt rau  cũng có lắm kiểu mẫu bắt buộc . Nước chanh cũng phải pha độ chua sao cho vừa uống , phải loại chanh gần chín  thì mới ngon  . Lớn lên một chút được sai đi chợ mua những thứ vặt vãnh .Phần đi chợ càng khó hơn tôi luôn thuộc lòng cái câu . Hành thì phải là hành hương lá nhỏ . Ớt thì phải ớt hiểm còn mướp phải suông thẳng ,  khổ qua phải nở gai . Dưa leo cuống phải tươi và năm , bảy thứ li ti khác . Mua không đúng thì về thế nào cũng bị la cho một trận . Để rồi hôm nay khi chỉ cần nhìn miếng thịt tôi biết nó nằm ở vị trí nào . Nhìn con cá biết ngon dở ra sao , trái cây thế nào là chín tự nhiên vv.vv thì tôi mới thấy mang ơn lắm cái sự khó của Ngoại tôi ngày xưa .

          Tới chừng qua đây ngỡ đã không còn phải dính gì tới cái bếp . Ai dè lại gặp Mom của tôi bây giờ .Vốn có tổ tiên xuất thân từ đầu bếp chốn cung đình thời phong kiến.  Mom tôi  rất sành ăn và hiểu rõ về ẩm thực . Nhiều lần ăn một món ăn Mom tôi biết được người  nấu thuộc vùng miền nào trong quốc gia nổi tiếng về thức ăn ấy .Bát bửu kỳ trân gia vị ra sao xuất xứ thế nào Mom đều có thể nói vanh vách . Vậy là dù muốn dù không tôi cũng bị ảnh hưởng . Dĩ nhiên tôi rất thích ăn , chuyện múa chảo không vấn đề gì . Dù so với hai đại nhân vật ấy tôi hãy còn kém xa .

          Theo trật tự muốn ăn thì phải lăn vô bếp mà trước khi lăn vô bếp thì phải đi chợ . Chuyện đi chợ này lại phát sinh lắm thứ và cũng năm bảy kiểu . Chẳng biết có phải do thói quen ngày nhỏ hay không mà khi lớn lên tôi lại rất thích đi chợ . Mặc dù nhiều người than phiền đi chợ vừa đông người dễ bị mệt vừa đi tới đi lui chọn thực phẩm và mang xách đủ thứ  linh tinh phiền phức . Khi qua đây chuyện đi chợ trở thành một trong những cái ''thèm '' của tôi . Công nhận mà nói đi mua thức ăn ở những siêu thị thật sự khoẻ hơn . Có thể điệu đà bận váy chấm gót vừa đẩy xe vừa nghe Baby one more time .Không cần bận lòng vì tất cả đều sạch bóng . Nguồn gốc hàng hóa , cân lượng đã được ghi rõ ràng . Đôi khi tự nhiên nổi cơn chán không muốn nấu nữa , cứ bỏ xe đó ra về không ảnh hưởng hay làm phiền lòng ai .

          Làm con người ai mà không có những lúc  buồn bực . Ai cũng có những cách ứng phó chịu đựng riêng . Nhiều lúc chẳng cần làm gì nó cũng qua . Riêng tôi phương pháp chống lại nỗi buồn là ăn .Nghe qua thì đúng là tức cười nhưng biết làm sao được , ai mà không có cái lập dị . Hậu qủa của sự chống nỗi buồn ấy là tôi suýt nhập viện mấy lần vì bội thực  . Chẳng nhớ nỗi bao nhiêu lần người phục vụ quán ăn nhìn  chồng dĩa trên bàn ăn của tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên .Những lúc gặp chuyện gì không vừa ý thì tôi đi chợ . Lang thang vơ tay chất đầy một xe thức ăn .Về nhà lui cui bày ra nấu ,  nghe tâm trạng nhẹ hẳn đi .Bận rộn chế biến khiến nỗi bực mình cùng cái máu cà chớn của tôi dịu lại rất nhiều . Bởi vậy cứ thấy tôi gọi điện rủ bạn bè lại ăn hay nấu cả bàn thức ăn thì Dad và Mom tôi biết tôi đang gặp chuyện gì đó không vui .

          Mấy năm trước tôi qua cái xứ này sống vì công việc . Điều đáng nói nơi này có chợ để cho tôi đi . Chợ đúng kiểu châu á chính gốc kìa nhe và nằm  gần nhà tôi  . Vậy là tôi bắt đầu trở lại sự nghiệp đi chợ của mình .Khu chợ tôi đi đa số người bán là dân bản xứ. Thời buổi quay về với thiên nhiên nên chợ luôn nhộn nhịp . Người ta thích mua những thứ có nguồn gốc dân dã hơn ngoại nhập và những câu chuyện từ chợ bắt đầu .

          Tôi thường  mua rau ở một cái sạp quen và tôi gặp em nơi đó . Em là con gái của hai vợ chồng bác chủ sạp . Em gầy gầy vóc dáng nhỏ nhắn chừng 17 tuổi và em có một đôi mắt rất đẹp với cái rèm mi cong cong rợp bóng  . Em theo đạo hồi nhưng không phải cực đoan nên chẳng trùm kín mặt mũi . Nhưng mái tóc thì vẫn luôn được quấn gọn giấu kín sau lớp khăn choàng . Tôi cứ hay tưởng tượng nếu  em xõa mái tóc ấy ra . Bận những quần áo theo giới trẻ hiện đại chớ không phải bộ đồ truyền thống kín như bưng không ló được cái cổ ấy thì hẳn là em rất xinh đẹp .Đời đôi khi trớ trêu như vậy , người có nhan sắc  long lanh lại bị mai một . Trong khi lắm kẻ bỏ bạc ngàn để nâng , thổi , kéo , vá rồi mang ra khoe mà vẫn xấu không đở nổi .

          Những lần tôi mua rau lúc tính tiền em luôn lấy số chẵn và bỏ đi những xu lẻ . Điều khiến tôi ngạc nhiên khi thối tiền em dùng cả hai tay để đưa kèm lời cám ơn . Đặc biệt hơn em không gọi tôi bằng : Miss... như thông lệ mà dùng một từ bản xứ. Tôi vẫn hiểu từ đó có nghĩa là  trân trọng thuộc nhóm từ cổ  . Nhưng tôi đâu có cái gì để khiến em phải lịch sự tới như vậy  . Tôi chỉ là kẻ tới  đó kiếm gạo thì đào đâu ra cổ xưa  . Không nén nổi tò mò nhân một bữa ít khách mua hàng . Tôi  mời em đi uống café cùng mình và  đem đều đó ra hỏi và được em giải thích nguyên do .

          Thì ra cái khu đồi tôi ở ngày xửa  ngày xưa là của ông vua xứ này cho cô con gái làm của hồi môn . Hèn chi nó có cái tên địa phương là : Đồi Công Chúa , đường Công Chúa , hồ Công Chúa ...Trải qua bao bể dâu thì nó trở thành khu nhà như hàng trăm khu nhà khác . Em bảo nàng Công Chúa ấy theo truyền miệng là sống rất tốt với những người dân quanh vùng và  ban đất đai cho họ trồng trọt . Thành ra như một luật bất thành văn những người họ luôn dành tình cảm ưu ái cho những người ở khu đó . Bà công chúa ấy cũng theo đạo hồi như em nên chả trách em ngưỡng mộ bà ta đến thế .Cuối câu chuyện em còn kể tôi nghe ngày nhỏ em từng mơ làm công chúa . Trong cái nắng ban chiều nhìn ánh mắt và nụ cười ẩn hiện của em khiến tôi mơ màng nghĩ nàng Công chúa ngày cũ chắc cũng xinh xắn thánh thiện đến thế là cùng .

          Bẵng đi một thời gian tôi không thấy em nữa . Lúc đầu tôi ngỡ em bận học hay gì đó .Một thời gian sau vẫn không thấy em không nén được tò mò tôi hỏi mẹ em . Mẹ em bảo em đi lấy chồng rồi . Một cuộc hôn nhân tạm gọi là do tôn giáo tác hợp như là một sự vinh dự . Chồng em là người có địa vị giàu có . Bà niềm nở lấy bức ảnh ngày hôn lể khoe với tôi Nhìn vào bức ảnh tôi thấy một ông bệ vệ béo tốt . Không cần nói cũng biết già hơn em rất nhiều . Tôi ngán ngẫm khi nhìn những phục trang rườm rà có phần phô trương , khoe khoang  của ông ta .Tôi nghe có chút buồn chen lẫn mừng cho em đã tìm được nơi yên ấm gởi thân . Bởi tôi hiểu những vấn đề tín ngưỡng tôn giáo rất khó đụng chạm . Nói chi ấy là một tôn giáo khép kín và không coi trọng đàn bà con gái .

          Vài tháng sau gia đình em sang lại sạp rau cho người khác  . Tôi vẫn ghé mua rau ở nơi ấy , đôi lúc cũng thoáng nghe nhớ em . Cho tới một hôm hình như gần hai năm sau , ngay ở sạp rau cũ tôi gặp em . Nếu em không gọi ,  tôi chắc không nhận ra em với  chiếc xe đẩy trẻ con bên cạnh.

          Mười phút sau tôi và em yên vị trong quán café gần chợ y như ngày nào. Sau năm ba câu chuyện xã giao thì tôi hỏi thăm em về cuộc sống hiện tại . Im lặng , e dè một chút rồi  mắt em ngân ngấn lệ .Sau đó thì từng giọt lệ thi nhau rơi xuyên suốt câu chuyện em kể . Em là vợ thứ ba của chồng em .  Những người đàn ông đạo hồi có quyền lấy bốn vợ miễn họ có đủ khả năng kinh tế . Mặc dù trên giấy tờ luật pháp thì chỉ có một bà được đứng tên . Em được yêu thương vài tháng đầu tiên đến khi em sinh được đứa con gái . Đã vậy đứa trẻ lại bị chút dị tật ở chân dù không nghiêm trọng lắm . Không cần em diễn tả nhiều tôi cũng hiểu những buồn phiền ,  ruồng rẫy mà em phải chịu đựng . Chồng em đã cưới thêm bà vợ thứ tư vào vài tháng trước . Em  trở thành cái bóng mờ nhạt trong mắt chồng . Càng nhạt  nhòa hơn so với  ba bà vợ già đời , khôn khéo kia.

          Em bảo em nhớ chợ , nhớ không khí ngày cũ và nhiều thứ nữa trong đó có cả tôi . Em ước phải chi quay ngược thời gian trở về thời son giá . Tôi  cố lôi năm ba câu chuyện ra kể để lấn át cái không khí u hoài đang bao phủ . Tôi muốn nói với em rất nhiều điều toàn là những thứ nhân quyền  tự do . Toàn là cái tư tưởng phụ nữ luôn được ưu tiên số một vv và vv. Nhưng tôi đành bất lực và im lặng nói gì bây giờ khi tôi và em được giáo dục và trưởng thành trong hai quốc gia khác biệt . Nói gì khi mà tôi và em tồn tại trong hai môi trường sống hoàn toàn đối lập .Và nói gì bây giờ ...chẳng lẽ kêu em vứt bỏ cái lão chồng đó vào sọt rác và tìm lại chính mình . Chẳng thể nào bởi dù tôi có nói cũng không thể gở giúp được em những tư tưởng được nhồi nhét bằng cái gọi khuôn khổ .

          Sau đó tôi đưa  em về nhà . Tôi phải ngừng xe một đoạn cách cửa nhà em khá xa bởi chồng em không vui lòng cho em giao lưu với bất cứ ai . Trong nắng chiều tà tôi nhìn theo cái bóng gầy gò của em đẩy chiếc xe trẻ con . Màu áo đen tuyền buồn thảm , ảm đạm  .Tự nhiên tôi liên tưởng ngày xưa người ta đưa người yêu sang sông trong cái bài hát nào đó thời bé tôi từng nghe .Chắc cũng chua xót tới thế thôi là cùng . Bóng em khuất rồi mà tôi vẫn còn ngồi im trong xe với mớ suy nghĩ  . Tôi nghe nhớ qúa cô bé có đôi mắt đẹp ngày cũ , nghe thèm cái nụ cười của ngày xưa cùng cái ước mơ trong veo rằng  :  Em từng mơ làm công chúa  .

          Sau lần đó tôi không còn gặp em nữa ,dù tôi có cho số phone  và dặn em gọi khi em  cần tôi . Tôi cũng không ghé sạp rau ngày cũ . Tôi sợ cái tính nhạy cảm của mình khi nghĩ em bây giờ ra sao hoặc nhớ chuyện ngày cũ rồi nghe tiếc nuối này nọ . Tôi chuyển qua mua rau ở cái sạp cuối góc chợ của một dì cở tuổi mẹ tôi ở Việt Nam .

          Một lần tôi ghé sạp thì tôi gặp dì đang bán hàng cho một bác gái lớn tuổi hơn dì một chút . Bác gái ấy ăn bận rất loè loẹt màu mè so với độ tuổi . Có một cô bé nho nhỏ người giúp việc đi cùng . Ngạc nhiên một chỗ là bác gái đó lại xoen xoét trả giá mới lạ , bỏ lên bỏ xuống đôi ba lần một bó rau  . Thánh thần ơi ,  tôi cứ ngở cái vụ '' nghệ thuật trả giá '' ấy chỉ có ở chợ quê tôi không hà . Những nơi này người ta cứ theo giá ghi sẵn thậm chí không cần nhìn .Bên bán nói tổng cộng bao nhiêu bên mua trả rồi xong .Càng lạ hơn là dì bán cũng nhiệt tình kỳ kèo không kém .

          Cuối cùng rồi cuộc mua bán ấy cũng kết thúc  . Khi tính tiền cho tôi chắc thấy ngại khi tôi ôm mớ rau củ đứng chờ từ  nãy giờ .Dì bán rau phân bua ,  giải thích :

          - Bà ấy là người cùng một miền với tôi , cũng di dân qua đây . Hai vợ chồng cực khổ nuôi mấy đứa con giờ chúng đều có công ăn việc làm tốt và hiếu thảo  . Xưa giờ bà ấy đều mua rau của tôi . Ba năm trước ông chồng bị đột qụy qua đời . Một năm sau bà ta mắc bệnh giảm trí nhớ của người già mặc dù bà vẫn còn khoẻ mạnh . Con cái chạy chữa cũng không bớt được bao nhiêu . Bệnh ngày càng nặng phải thuê người luôn ở cạnh . Sợ bà ta đi đâu quên mất đường về thì khổ . Trong trí óc của bà ta thì bà chỉ mới mười mấy tuổi  . Ở nhà bà gọi con mình bằng anh / chị và cứ ngỡ chợ này là bên quê nhà  . Bỡi vậy cứ khoái ăn bận bông lá cành và mua thì phải trả giá đỏng đảnh như vậy .

          Dì bán rau chép miệng nói tiếp :

          - Đôi ba đồng bạc đâu có nghĩa lý chi ở xứ này . Thôi kệ , đồng hương với nhau , nói chứ cũng nhờ bà ta như thế mà tôi thấy vui . Vài bữa không thấy bà là nghe mong  . Bỡi vậy tôi cũng kỳ kèo cho đã cái sự nhớ quê của mình .Ở đây nói bao nhiêu tiền người ta trả xong rồi đi . Ai cũng bận rộn ít khi nói chuyện . Tôi lại không rành tiếng lắm cô ơi ...

          Tôi nhớ trong vốn Tiếng việt của mình thỉnh thoảng người ta hay dùng những chữ '' dân chợ búa ''  như một ý ngầm chê bai miệt thị ai đó .Tôi biết không gì là tuyệt đối nhưng tự nhiên tôi cứ suy nghĩ hoài . Một người bán rau lại có thể vì cái gọi là tình đồng hương mà chịu nhận phần thiệt về mình dù chỉ là vài đồng bạc . Đơn giản cho người kia vui mà không cần đáp trả cũng như đối tượng được nhận không bao giờ đủ đầu óc để hiểu được tình cảm ấy .

          Thỉnh thoảng vô tình nghe trên radio hay tivi chương trình về bình luận kinh tế thì tôi chuyển kênh khác . Trên báo mà thấy mục đó tôi cũng né sang trang kế tiếp . Tôi chán ghét cái luận điệu ra rả của những ông / bà ăn học trên mây . Bằng cấp chất đống , bàn luận kinh tế đang lên  theo a,b, c  . Cũng như vài ông chính khách đánh giá tình hình dân chúng an cư , lạc nghiệp . Dư ăn , dư mặc dựa theo chỉ tiêu nào đó .Nhiều khi tôi nghĩ theo cái đầu hạn hẹp của mình cứ ra chợ thì biết người dân sống ra sao . Cần gì theo mấy cái chỉ số ba xạo đó cho mệt . Hãy nhìn những người đàn  bà ngược xuôi đi lên , đi xuống ở chợ . Nghe họ than cái chi cũng mắc qúa không biết mua gì .Những gương mặt nhẩm tính con số khi  lật ngược con cá , bóp đầu con mực với mong muốn thêm chất tươi cho gia đình .Đó là câu trả lời tốt nhất cho biết kinh tế lên hay xuống , cũng như đáp số của sự lạm phát vào những năm gần đây .

          Cuối tuần trước  , tôi nhận lời nấu món tôm xốt giúp vợ người bạn .Nhân dịp  sinh nhật con chị , nhằm vào tối ngày hôm nay  . Sự thật mà nói tôi cũng không thật lòng thật dạ muốn giúp người ta . Chồng chị là một đối tác của công ty tôi . Làm năm bảy cái hợp đồng đều trôi chảy thuận lợi . Bên ấy rất thông cảm khi xảy ra những sát xuất phát sinh . Nên tôi tính nhân dịp chị nhờ làm chút gì đó coi như một cách cám ơn . Nghĩ vậy nên tôi giành luôn phần mua tôm viện cớ thuận đường và chính mình chọn sẽ tốt hơn .

          Chiều nay ,  trời xế nắng tôi tới tiệm  hải sản thường mua nằm trong chợ . Tôi đã đặt sẵn size lớn  cũng như vẫn còn tươi sống . Vậy mà ra tới nơi dì bán hàng cáo lỗi  lý do mưa gió  không có loại tôm tôi yêu cầu . Tôi phải chịu khó lựa những con tôm ưng ý trong mớ tôm đủ cở lớn nhỏ đang bơi lội trong cái hồ kiếng còn sót lại mấy hôm nay . Tôi đành vớ tay lấy cái kẹp sắt rồi đi ra phía trước cửa tiệm .

          Và ... tôi trông thấy em , một bé gái nhỏ với mái tóc buột hai chùm xinh xinh đang đứng ngắm  tôm cá bơi lội  . Nhìn đôi mắt một mí và  kiểu áo em đang bận tôi dễ dàng đoán được em là người gốc Hoa . Thấy tôi bước tới em  khẽ nhích người qua nhường lối . Tôi bắt đầu công việc của mình .Tôi kẹp được một con tôm để ra thau thì em đã đến đứng cạnh tự khi nào và em hồn nhiên  chỉ tôi :  Chị ơi , con này lớn nè  .  Thấy em hoạt bát tôi đâm ra thích . Sau câu : Hi baby , tôi  hỏi em vài chuyện để giết thời gian . Em bảo mẹ đang mua rau đằng kia dặn em đứng đây đợi . Em cũng hỏi  tôi lý do tại sao phải dùng kẹp bắt những con tôm trong hồ . Tôi tài lanh tài lẹ làm ra vẻ người lớn giỏi giang giải thích với em :

          - Chị cần mấy con tôm này bởi tôm chết  thịt  bở và nhạt . Còn mấy con tôm nhỏ , nấu xong teo lại chút xíu  thịt thà đâu  mà ăn . Hải sản bao giờ cũng phải tươi sống như vầy mới ngon .

          Câu chuyện đang nói dỡ dang thì em bỏ tôi ngồi đó chạy ngược ra phía trước tiệm vì mẹ em trở lại . Sau đó chị đứng chọn lựa cá cũng ở tiệm hải sản ấy . Em đứng bên cạnh không ngừng luyến thoắt . Tôi nghe và nói được  thứ tiếng mẹ đẻ của họ mặc dù tôi không hề có miếng máu bông hoa gì hết trong người . Tôi có học qua và biết thế thôi .

           Tôi nghe em bảo với mẹ rằng muốn ăn tôm . Có lẽ chiều lòng con chị xoay qua lựa những con tôm đông lạnh trong tủ đá kế cạnh . Em vô tư nói lại y chang cái câu tôi vừa nói với em :  Tôm chết thịt bở và nhạt  . Hải sản phải luôn tươi sống  ....và chỉ vào hồ kiếng đựng tôm. Tôi thấy mẹ em hỏi dì chủ tiệm giá những size tôm khác nhau . Chị khẽ nhíu mày nhưng chị cũng bước tới lấy kẹp sắt và gắp vài con nho nhỏ . Em hỏi mẹ sao không gắp những con lớn và  tiếp tục nói thêm cái câu khi nãy tôi vừa nói : ...mấy con tôm nhỏ nấu xong teo lại chút xíu  thịt thà đâu  mà ăn . Tôi nghe tiếng mẹ em khe khẽ giải thích rằng những con tôm đó mắc  , hứa lần khác sẽ mua .  Nhưng em vẫn khư khư , nằng nặc  đòi mẹ chọn những con tôm  '' giống như chị kia '' .

          Bất chợt chị đứng bật dậy cho ngược cái thau đựng tôm trở vào hồ kiếng cùng câu cáu gắt :  Không tôm cá gì hết , lần sau ở nhà không dẫn đi chợ nữa  . Chị nhanh chóng hỏi và trả tiền mớ cá mua khi nãy . Tôi len lén nhìn họ . Tôi thấy nước mắt em  chảy dài trên gương mặt cùng tiếng nấc và mẹ em mắt cũng đỏ hoe . Bỏ vội bịch cá vào giỏ chị nắm tay em kéo đi thật nhanh ra khỏi tiệm .Tôi nhìn theo và bắt gặp đôi mắt em như một dấu hỏi vẫn ngoáy lại nhìn về hướng tôi dù khoản cách đang dần xa .

          Bao nhiêu hào hứng trong người tôi  tan ra hết . Tôi bỏ cái kẹp xuống thau và ngồi thừ ra đó . Nói đúng hơn là tôi ước phải  chi đất nó nứt ra để tôi chui xuống . Tôi đâm ra ghét tôi và ghét luôn những câu nói khi nãy trót lỡ nói với em .Tôi gọi tính tiền . Đã vậy khi cân tôm dì chủ tiệm còn  than thở thêm thời buổi ngày càng khó khăn . Người mua khổ người bán cũng khổ vì ế ẩm cùng năm , ba chuyện linh tinh giá cả món này , món nọ đang lên , sắp lên .

            Thú thật lúc nãy tôi muốn gửi tặng em vài con tôm trong số tôm đã chọn mà tôi không dám mở lời . Tôi sợ nếu tôi nói ra thì chẳng khác nào thú nhận với mẹ em rằng tôi nghe và hiểu hết được những gì chị và em nói . Trên hết tự ái và sĩ diện  luôn là con dao hai lưỡi rất sắc bén  . Không khéo tôi lại gián tiếp tổn thương người khác  .Dù mục đích ấy được tôi cho là tốt đẹp . Biết đâu mẹ em chẳng thèm nhận và càng làm chị buồn thêm vì những cái được gọi là tế nhị . Tôi tin so với số tiền trong ví của chị giá  một cân tôm không là gì cả .Nhưng tôi thấu hiểu khoản tiền ấy đôi khi không hề nhỏ trong cái đề mục '' tiền đi chợ ''. Khi những người đàn ông lo lắng trước  tỷ lệ thất nghiệp đang lên cao thì những khoản hầm bà lằn được gọi là chi tiêu gia đình trở thành nỗi ám ảnh của nhiều người đàn bà .

          Trong thoáng chốc tôi nhớ lại ngày nhỏ còn ở Việt Nam . Tôi cũng từng nhiều lần hỏi Ngoại tôi là : Tại sao nhà mình cứ ăn cá hoài mà không mua thịt ăn .  Những lúc như vậy Ngoại tôi thường gạt ngang bằng câu nói :  Khi nào lớn sẽ hiểu  và ánh mắt Ngoại tôi cũng buồn cũng đỏ hoe như mẹ cô bé lúc nãy . Bây giờ tôi chẳng những hiểu mà còn rất hiểu là tại sao ngày nhỏ Ngoại tôi bảo tôi đi chợ mua này nọ . Nhưng ít khi bà dẫn tôi đi chợ cùng dù tôi năn nỉ xin theo . Tôi đã có lần đứng nhìn một hàng quán nào đó rất lâu . Từng khóc oà nức nở khi không đủ tiền mua quyển truyện tranh Nàng Tiên Cá . Đoạn đường từ chợ ra bãi đậu xe chiều nay hình như rất dài và bịch tôm trên tay tôi trở nên thật nặng nề .

          .........

          Tới nhà chị bạn sau khi tiệc tan , tôi định ở lại một chút để nói chuyện phiếm với chồng chị về vài vấn đề liên quan công việc . Lúc ra phía bếp rửa tay tôi thấy chị giúp việc đang dọn dẹp cùng cái thùng rác nằm bên cạnh  . Trên đống chén dĩa , thức ăn thừa mứa , vương vãi đầy ra đó  . Trong  đó có cả những con tôm xốt của tôi . Chúng nằm chơ vơ trên dĩa một vài con mất khoảng thịt nhỏ . Nhiều con vẫn còn y nguyên lẫn trong những thức ăn thừa hỗn độn khác  .Chị bạn thì đứng cạnh cửa sổ nhà bếp hướng mắt ra vườn nói phone với ai đó bằng giọng hể hả :

          - Mấy mụ đó mở miệng khoe giàu , khoe hột xoàn như thể ta đây ngon lắm . Vậy mà bữa sinh nhật con bà chị chồng , dọn lên chỉ thấy cá với gà cùng vài thứ mắc dịch gì đâu không hà .Gắp mới hai đũa thì sạch dĩa . Lần này chị chơi đủ món cho mấy mụ đó biết mặt . Nhà này thấy vậy chớ tiền không thiếu . Giàu mà trùm sò giống họ hả hổng có vé với chị .

          Lúc nấu thức ăn tôi đã ngạc nhiên trong bụng mà không dám hỏi . Chỉ là sinh nhật trẻ con và đa số là người trong gia đình mà sao lượng thức ăn gấp đôi số khách . Chưa nói toàn những  món cầu kỳ , mắc tiền  . Bây giờ tôi đã có câu trả lời . Thì ra những món ăn ấy được nhắm cho ba mẹ đi kèm đám trẻ . Chúng không đơn thuần chỉ được phục vụ cho ăn uống mà được phục vụ có cái : ''Nhà chị lớn , nhà anh cao nhưng sao giàu bằng nhà tui '' . Một thứ tranh cao thấp,  hơn thua rất thường thấy của những người đàn bà trong một đại gia đình dư giả về kinh tế  .Nhớ tới câu chuyện hồi ban chiều ở chợ tôi lại thở dài tập hai . Nên đành lấy cớ nhức đầu , chóng mặt cáo từ ra về hẹn dịp khác sẽ trò chuyện nhiều hơn .

          Trên đường về , tôi lái xe chầm chậm với những suy nghĩ không đầu , không đuôi . Tự trấn an những buồn phiền vu vơ đang dâng lên trong lòng bằng  triết lý muôn thuở : Đã  gọi là xã hội thì chuyện không công bằng là bình thường . Rồi nghe như chưa yên lòng lại lôi tiếp cái câu mà Ngoại tôi ngày xưa hay nói : Người ăn không hết kẻ lần không ra ...để đè nén lòng mình .Cuối cùng cố mà gói gọn vào hai chữ  : Đời mà ...Để biện hộ , để giải thích cho một cái gì đó mà chính tôi cũng không biết rõ .

          Khi xe tôi chạy ngang qua chợ . Theo quán tính tôi dừng xe lại bên lề đường tính ghé vào mua ít củ sen về hầm canh ngày mai . Phía trước chợ vẫn còn một vài cái shop bán những  thứ linh tinh chưa đóng cửa và có khá đông người đứng mua . Mở cửa xe để chân xuống rồi tôi lại co chân lên . Tôi tự nói với chính mình : Thôi không ghé chợ nữa . Ngày mai bắt đầu đi mua thức ăn ở siêu thị cho yên thân  . Thay vì rút chìa khóa ra khỏi xe như dự định tôi lại xoay ngược chiều và nổ máy trở lại , đạp ga lướt đi .

          Đêm nay , chắc hẳn lại là một đêm khó ngủ ....

          Song Nhi

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2013 23:41:49 bởi songnhi >
          #95
            songnhi 22.02.2014 00:27:00 (permalink)
             
             
             
             
            Hoàng Tử Ngày Xưa

            Tôi nhớ cách đây không lâu có một người bạn trên mạng hỏi tôi rằng : Tại sao tôi thích viết về  cổ tích , hoàng tử trong nhiều bài thơ của mình . Hẳn tôi là người rất mộng mơ hoặc  tôi từng có một mối tình đầu lãng mạn  nên khiến tôi hoài vương vấn . Tôi cười rất lâu khi đọc câu hỏi của bạn . Cười vì vui mừng , ai được người khác quan tâm mà không vui  . Vui hơn khi đó là một người xa lạ . Kế tiếp tôi cười vì nhớ lại những ngọt ngào của ngày cũ .

            Tôi qua cái tuổi mười bảy ,  mười tám  từ lâu thì đào đâu ra mơ mộng . Giá mà được an ủi bằng cách có một cuộc tình kiểu đó cũng đở tủi  . Có chỗ để gặm nhấm cho chữ nghĩa thêm phần ướt át .  '' Ăn mày dĩ vãng '' cũng là một cách giúp đời bớt khô cằn  . Lôi nó treo lên rồi sơn phết màu mè hoa lá hẹ  . Cho ra vẻ ta đây cũng đào hoa nguyên cành như ai . Nhưng  hoàng tử ấy là nguyên mẫu có thật bằng xương bằng thịt hẳn hoi ít nhất cũng từ cách nghĩ của chính cá nhân tôi . Dẫu tôi chưa bao giờ mơ là công chúa ngay cả trong tưởng tượng . Tôi không ưa mấy nàng xiêm áo tha thướt đó  . Hồi nhỏ tôi thích làm bà tiên tóc trắng như mây hơn . Bởi vì , bà tiên vung tay một cái là xuất hiện phép mầu .

            Tôi sống ở Việt Nam không nhiều , tính từ lúc hiểu biết cảm nhận tới rời xa chỉ được vài năm . Có lẽ vì thế mà phần ký ức đó khiến tôi nâng niu và nhớ mãi . Thói thường là vậy cái gì thiếu thốn luôn khiến người ta thấy ngon , thấy thèm , thấy lưu luyến khi nhớ về . Tôi của thời ấy sống vui vẻ hồn nhiên như cọng cỏ , cây lúa bên những bạn bè cùng trang lứa .Đám con nít chúng tôi bày rất nhiều trò để chơi đùa cùng nhau . Tôi ốm yếu mảnh khảnh nên thường bị đám bạn cho ra rìa . Chơi rồng rắn tôi toàn đứng cuối cùng . Chơi đóng tuồng , tôi bao giờ cũng làm quân sĩ . Vác cây kiếm tre ra ,  quơ qua quơ lại vài cái ... rớt kiếm . Bị bắt làm tù binh nhốt trong bụi chuối .

            Tới một ngày Bông xuất hiện trong nhóm . Nhà Ngoại Bông cách nhà tôi một đoạn đường ngắn nằm phía xóm trên . Trước đó tôi cũng đã từng trông thấy Bông khi mẹ bạn dẫn bạn về thăm ngoại . Nhưng lần này thì khác gia đình Bông dọn về ở lập nghiệp luôn . Người lớn bữa trước bữa sau đã là xem như thân quen huống hồ chi đám con nít . Chẳng biết cớ gì mà tôi với Bông lại nhanh chóng thân nhau dù chúng tôi khác biệt rất nhiều .

             Bông lớn hơn tôi hai tuổi . Bông khác xa tôi và những  bạn gái khác . Vóc người Bông cao lớn , khoẻ mạnh , nước da bánh mật . Mái tóc cắt ngắn kiểu miễng dừa  mà Bông hay bảo như vậy cho mát . Bông năng vận động tay chân nhanh nhẹn chơi trò nào cũng hay cũng giỏi . Bông giống như là vị cứu tinh của tôi . Từ ngày có Bông làm bạn đời tôi lên hương thấy rõ .

            Chơi trò rồng rắn tôi không còn bị xếp cuối hàng nữa . Bông làm đầu rắn tôi đứng sau lưng Bông cố ôm thật chặt cái eo của cô bạn . Yên tâm  cười vang hay hồi hộp theo từng nhịp chân của bạn . Chơi trò đóng tuồng tôi với Bông luôn cùng một phe . Bông đóng vai hoàng tử còn tôi vẫn làm quân sĩ , vẫn bị bắt làm tù binh đứng trong bụi chuối . Nhưng chẳng sao cả sớm muộn gì hoàng tử Bông của tôi cũng chiến thắng và giải cứu được đám tù binh . Hoàng tử Bông ngày ấy đầu đội  mão kết bằng lá Bình Bát . Áo choàng làm bằng khăn trải bàn . Mặt lấm tấm mồ hôi một mình đánh với hai , ba tên giặc   . Trong mắt tôi Bông còn oai phong còn giỏi hơn mấy ông hoàng tử con vua trong  mấy tuồng cải lương  trên ti vi  . Họ chỉ biết đi tới đi lui ca vọng cổ  . Không như hoàng tử Bông dám vật tay đôi lăn cù trên đám cỏ với tướng giặc .

            Chẳng những thế hai đứa tôi còn biết kết hợp với nhau để làm lợi thế . Chơi trò thả diều nếu tôi chịu khó tỉ mỉ dán diều kỷ lưỡng thì  Bông luôn biết cách thả cho diều nhanh lên . Đi bắt dế tôi lo  đổ nước vào hang còn Bông lo phần chụp bắt khi dế nhảy ra . Hái trái cây tôi trèo thì Bông đứng phía gốc kéo vạt áo ra hứng lấy . Đám con nít trong xóm bày  trò gì hai đứa chúng tôi có trò đó . Hết hè tới tựu trường chúng tôi lại học cùng trường dù khác lớp . Sáng sớm í ới rủ nhau đi học . Đôi khi tôi và  Bông cũng giận nhau theo kiểu trẻ con . Nhưng nghĩ chơi với nhau lâu lắm là được một bữa là đã thấy buồn , thấy nhớ nhau . Hờn mát chút xíu rồi lại làm hòa dung dăng dung dẻ bên nhau.

            Năm đó gần tết nhà trường tổ chức cho học sinh dọn dẹp chặt cỏ trồng hoa để lấy điểm thi đua cho lớp . Trong lúc đi dọn cỏ tôi không may đạp trúng một mảnh thủy tinh nhọn . Mảnh thủy tinh đâm xuyên qua đôi dép nhựa mỏng thấu vào gan bàn chân của tôi khá sâu .Những ngày sau ,  Bông lủi thủi đi bộ một mình . Tôi được Mẹ đưa đi , rước về  bằng xe đạp vì vết thương ở chân .
             
            Giờ ra chơi lúc tôi đưa mắt nhìn đám bạn đang chuẩn bị kéo ra sân thì Bông xuất hiện trước cửa lớp . Bông  đề nghị để Bông  cõng tôi ra sân , Bông  bảo ngồi một mình trong lớn buồn lắm . Ra sân Bông để tôi ngồi gần đó nhìn Bông và đám bạn chơi đùa . Kẻng báo hết giờ lại cõng vào lớp . Đôi ba lần tôi ái ngại , thành thật hỏi Bông rằng :  Có nặng không vậy Bông ?  . Bao giờ bạn cũng đáp lời tôi bằng câu  :  Nhẹ hều hà ...

            Khoảng thời gian ngắn ngủi vài tháng đó không ngờ trở thành kỷ niệm khó phai trong đời . Qua tết  tôi đi sang bên này bỏ lại sau lưng gia đình , miền quê yêu thương . Bỏ lại trường lớp , bạn bè ngày cũ cùng Bông và những trò chơi thời con nít . Ở chốn mới của tôi làm gì có những trò chơi ấy . Để có thể nhanh chóng hòa nhập theo kịp . Thời gian biểu của tôi ngoài giờ ngủ thì chỉ có học và học mà thôi .

            Khi tôi trở về thăm nhà thì tôi và Bông đã qua tuổi để chơi những trò con nít ngày cũ dù chúng tôi cũng chưa gọi là lớn . Tôi vẫn gắn bó thân thiết với Bông như xưa . Giống như lời mẹ Bông và mẹ tôi thường nói : Chỗ nào có Bông thì là có tôi và ngược lại . Những lần về kế tiếp chúng tôi dần bước sang tuổi thiếu nữ . Nhiều buổi chiều Bông chở tôi trên chiếc xe đạp chạy trên những con đường làng nho nhỏ . Cái cảm giác ngồi sau lưng cô bạn ấy thật êm đềm và dễ chịu . Đến nỗi tôi từng lãng mạn nghĩ rằng :  Sau này khi có người yêu dứt khoát sẽ kêu hắn chở mình như thế . Nhiều hôm hai đứa chèo xuồng đi dọc mé sông hóng mát nghe có cái gì đó len nhẹ vào tâm hồn . Cái mà bây giờ tôi mới biết là mộng mơ thời mới lớn nhìn hoa cỏ chi cũng thấy đẹp . Hai đứa rù rì kể cho nhau nghe những chuyện quanh mình từ trường lớp tới ánh mắt của một gã ngốc nào đó hay liếc trộm .

            Học hết cấp ba thi rớt  đại học . Bông không lấy đó làm buồn như nhiều bạn cùng lớp cũng không thèm luyện thi chờ năm sau . Bông cho rằng mình vô duyên với học vấn và đó chẳng phải con đường duy nhất vào đời . Được gia đình trợ giúp ít vốn Bông ra chợ mở sạp bán trái cây . Với kinh nghiệm nhà vườn của mình hàng trái cây của Bông luôn đông khách . Hoa qủa bán ra luôn là thứ được lựa chọn tốt nhất . Tuy Bông không đẹp rực rỡ nhưng có nét duyên ngầm đậm chất con gái miền sông nước . Nhiều người nhờ mai mốt ướm lời  , vậy mà .. đùng một cái Bông tuyên bố sẽ lấy chồng . Người Bông chọn là một anh chàng chạy xích lô mà Bông tình cờ gặp lúc đi giao hàng trái cây trên Sài Gòn . Chẳng biết Bông nhận thấy điểm gì nơi anh ta mà từ lúc quen tới lúc nhận lời làm người yêu chỉ đúng  bốn ngày
             
            Ba mẹ Bông e dè sợ cô lầm lạc , bạn bè đôi ba người khuyên can  Bông có dư khả năng chọn một anh tốt hơn . Bỏ ngoài tai những điều đó Bông vẫn như ngày nhỏ rất mạnh mẽ giữ vững ý định của mình . Không bao lâu sau Bông khoát áo cô dâu theo chồng . Ngày đưa dâu tôi dĩ nhiên có tham dự . Nhìn ngôi nhà bé nhỏ bên bờ sông lộng gió thú thật tôi chạnh lòng cho bạn mình . Tôi là người cuối cùng bước xuống ghe trong buổi đưa dâu ấy . Khi ở trên bờ tôi đã rươm rướm nước mắt rồi . Tới chừng nhìn thấy Bông vẫn chạy dọc bờ sông đưa tay vẫy vẫy thì tôi khóc oà ,  như thể đánh mất cái gì đó qúy giá .

            Những lo lắng của tôi và mọi người đã trở thành dư thừa . Bông nhìn người  không sai  .Chồng Bông là người đàn ông rất tốt  .Chẳng những coi trọng gia đình yêu thương vợ con anh ta còn giúp Bông phát triển công việc buôn bán . Ngày hôm nay sạp trái cây của Bông đã trở thành một vựa trái cây nhỏ chuyên cung cấp cho nhiều đầu mối . Cuộc sống Bông rất hạnh phúc , kinh tế khá giả ổn định .  Ngày hai buổi Bông đưa đón con đi học  , cơm nước , phụ giúp chồng sổ sách . Phần còn lại chồng Bông điều gánh vác hết cho vợ .

            Cớ ngỡ thời gian sẽ làm nhạt đi tình bạn ngày nào bởi ai cũng có cuộc sống riêng tư như với vài người bạn khác . Chỉ riêng Bông thì không như vậy dù tôi thỉnh thoảng mới về thăm nhà . Tôi ngày hôm nay chẳng còn nhỏ bé , ốm yếu  để dựa vào Bông như ngày trẻ nhưng Bông vẫn là '' hoàng tử '' trông mắt tôi . Những khi tôi về tới nhà luôn thấy Bông ở sẳn ngay đấy . Xe ngừng trước ngõ Bông chạy ra  giành xách  túi lớn túi nhỏ mà không cho tui phụ thứ gì . Miệng không ngừng chặt lưỡi xót ruột bảo rằng xuống máy bay còn phải ngồi xe thêm mấy tiếng mới về tới nhà hẳn là mệt lắm ? Mặc kệ tôi giải thích những chuyến bay không là gì với tôi cả . Gần như tháng nào tôi cũng có lịch bay .

            Ngần ấy năm trôi qua  Bông vẫn nhớ tôi thích ăn những món ăn vặt gì , loại trái cây ra sao . Trong những ngày tôi về thăm nhà đi đâu Bông cũng giành phần đưa đi . Bông biết tôi rất nhát ngồi xe gắn máy khi đường đông . Chỉ có Bông chở là tôi thấy yên tâm mà thôi . Ở nơi nào có  Bông hiện diện thì Bông gần như không cho tôi rớ tay vào chuyện gì mà giành làm hết . Tôi không đồng ý thì Bông viện cớ tôi lâu mới về thăm nhà để Bông làm cho . Nhưng tôi hiểu Bông thương cái tướng xách không nổi xô nước của tôi .

            Lần này Bông dẫn tôi về nhà má chồng chơi .- Hiện tại hai vợ chồng sống trong ngôi nhà riêng gần vựa trái cây của Bông - . Giao thông ngày nay phát triển nên bây giờ đi về nhà má chồng Bông rất gần bằng đường sông . Ngồi trên chuyến phà nhỏ chừng nửa tiếng là tới nơi . Bông dẫn tôi về vì mùa này vườn nhà bên ấy đang vào mùa có trái cây chín . Bông quảng cáo là có những món hiếm như Ổi bông gòn , Mận hồng đào đá , Khế ngọt ... toàn là những thứ tôi mê . Phà tới bến đã thấy cô em chồng Bông ngồi chờ . Chúng tôi ngồi  xuồng nhỏ về nhà thay vì có thể chạy xe gắn máy dọc theo bờ sông . Bông biết tôi thích như vậy . Hình như Bông rất hiểu tôi , hiểu tới không cần phải nói ra bằng lời và lúc nào cũng chìu chuộng để tôi vui lòng .

            Khi xuồng dừng trước cửa nhà thì hỡi ơi ... Nước ròng nên khoảng cách từ xuồng tới cái cầu bước lên bờ là một bãi sình đầy dấu rễ bần . Dân quê như tôi chả ngán chi mấy đó . Tôi nhanh nhẹn xoắn quần lên và toan bước xuống . Đúng lúc ấy Bông ngăn lại . Bông bảo sình ở đây rất non và sâu nhỡ trúng khoảng sình nó lún tới đùi thì làm sao ?
            Cuối cùng Bông đề nghị an toàn nhất là :  Để tui cõng bà , lên nhà tui thay bộ đồ là xong . Ban đầu tôi  không chịu nhưng ngẫm lại nếu mà ngã trượt dài xuống đám bùn đó thì càng phiền . Coi như buổi đi chơi thành công cốc .  Cuối cùng tôi đành quàng tay ôm cổ cô bạn mình như ngày bé thơ . Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài phút đó kỷ niệm ùa về nơi tâm trí tôi và tan dần ra như một viên kẹo ngọt ngào . Giữa vô thức tôi hỏi lại bạn cái câu ngày cũ  : Có nặng không vậy Bông ?  . Câu trả lời vẫn như xưa :  Nhẹ hều  hà  . Đúng là  ''  hoàng tử  '' của tôi  , mặc dù hoàng tử  hiện giờ đã là bà mẹ  hai con .

            Con gái lớn của Bông năm nay bằng độ tuổi của Bông mà tôi biết ngày xưa . Có lẽ giống tính cha nên cô bé trầm tính chứ không hoạt bát ưa nói , ưa cười như Bông . Bé cũng học ở trường tiểu học mà chúng tôi từng học . Nhưng do trường cũ kỷ xuống cấp  . Thêm vào không thuận tiện đường xá nên người ta đã xây hẳn một trường mới tốt hơn vừa hoàn thành vào tháng trước . Qua tết thì tất cả học sinh sẽ chuyển ra đó học . Bữa nghe tôi khen cô bé nhu mì ngoan hiền ,  Bông ca cẩm :

            - Con nít bây giờ sướng qúa không như tụi mình hồi xưa . Nhưng mà tui vẫn thích hồi xưa hơn bà ơi . Cứ như tụi nó suốt ngày ru rú ngồi trong nhà . Không thôi là cắm đầu vô bấm bấm mấy trò chơi điện tử . Thấy tròn trịa vậy chứ yếu lắm , mắc mưa mắc nắng chút là phải đi bác sĩ liền . Tụi mình hồi đó nắng chang chang lội sông , lội ruộng  . Tối thui mà còn tắm mưa đâu có bao giờ nghe bệnh hoạn gì đâu . Đi học cũng vậy nào là học thêm , học bớt , học bù . Tiếng anh , tiếng u rồi văn nghệ , văn gừng đủ thứ . Con đi học mà Mẹ phờ râu luôn thời mình đâu có . Có hai đứa mà mệt cở vậy chẳng bù cho má tui hồi xưa một nách năm đứa con vẫn cứ tỉnh bơ như gái còn son .

            Qua tết , trước hôm sang đây một ngày tôi đi cùng Bông ra trường học mới tham dự ngày khai trường . Nhà trường tổ chức một buổi diễn văn nghệ  ăn mừng trường mới cũng như hưởng ứng cái không khí đầu xuân . Tôi đi chủ yếu là để ủng hộ '' gà nhà '' vì con Bông có tham gia  trong tiếp mục văn nghệ . Bé múa minh họa cho một ca khúc cùng vài cô bạn học . Tuy vậy  nhưng  cũng váy kim tuyến lấp lánh , vòng hoa cài quanh tóc trông rất xinh xắn . Tiếp mục kết thúc các bà mẹ rối rít  chụp hình cho đám trẻ để làm kỷ niệm . Tôi làm phó nháy , bởi theo cách nói của Bông :  Ba cái đồ máy móc tui không rành bà ơi .

            Sáng nay , Bông gọi cho tôi từ Việt Nam khoe những tấm ảnh rửa ra rất đẹp . Bông nói sẽ kêu chồng gởi cho tôi qua email vì Bông không biết vi tính . Tôi bảo không cần nữa .Trước khi đi tôi đã kịp copy những tấm ảnh ấy vào thiết bị cá nhân của mình . Sau đó , hai đứa trò chuyện năm ,ba điều liên quan đến gia đình , xóm làng . Liên tục năm phút cuối cuộc gọi  toàn là Bông dặn tôi phải giữ sức khoẻ thế này , thế kia . Phải ăn này , ăn nọ mới tốt như chuyên gia dinh dưỡng chính hiệu . Đêm hôm đi ra đường phải biết cẩn thận đề phòng tựa thể tôi vẫn còn là con bé lên tám lên mười thuở nào .

             Nói chuyện với Bông xong tôi mới chợt nhớ . Từ hôm về đây vì bận rộn với công việc tồn đọng nên tôi chưa kịp soạn mớ ảnh chụp hôm về quê ra xem. Tôi mở máy lướt tay nhìn những tấm ảnh đang nối tiếp hiện ra . Tôi dừng lại trước ảnh con Bông . Không phải vì chúng đẹp như Bông nói mà do tôi thấy có cái gì đó mơ hồ rất thân thuộc . Tôi nhìn vào gương mặt con gái của Bông . Cái miệng rộng , cánh mũi hơi hênh hếch , đôi mắt tròn xoe ...Tôi đưa tay thử che mất vòng hoa phía trên đầu và rồi tôi cười một cách rất hài lòng . Đúng như tôi hình dung ,  trên màn hình hiện lên khuôn mặt vị hoàng tử  ngày xưa của tôi .

             Tôi  kéo ảnh lớn hơn và thả lỏng người  . Tận hưởng cảm giác như  đang đi ngược về qúa khứ  . Tôi thấy một đôi má bầu bĩnh màu bánh mật ửng hồng vì cái nắng của miền nhiệt đới . Tôi thấy chiếc áo choàng bằng khăn trải bàn bay bay . Tôi nghe tiếng thở gấp , tiếng bước chân đang rượt đuổi trên cây cầu tre trước nhà . Nghe cả tiếng phấn khích  , cổ vũ của tôi cùng đám bạn tù binh đứng trong bụi chuối khi được giải cứu . Tiếng cười giòn tan hồn nhiên của vị hoàng tử đội mão bằng lá Bình Bát lúc tóm được con dế vừa nhảy ra khỏi hang . Ngỡ như tất cả chỉ mới xảy ra vào buổi chiều hôm nay chứ không phải đằng đẵng mười mấy hai chục năm .

            Tôi biết , ai mà chẳng có một thời thơ ngây đáng nhớ .Thuận theo tự nhiên tất cả chúng ta đều phải lớn . Dẫu tiếc nuối luyến lưu vẫn chẳng thể níu giữ được khi nó ra đi  . Nhạt phai , quên lãng là chuyện  không  tránh khỏi trong cuộc đời .Nhưng tôi  tin có nhiều kỷ niệm được mài bằng năm tháng càng trở nên lung linh hơn ,  đẹp hơn  . Chúng vĩnh viễn không bao giờ phai mờ . Ngược lại ,  thời gian làm chúng sáng mãi trong trái tim một ai đó .

            Nhớ nhung qúa đỗi . Ngày xưa ơi ...

            Song Nhi
             
             
            .
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2014 00:30:11 bởi songnhi >
            #96
              Ct.Ly 23.02.2014 04:15:20 (permalink)
              #97
                songnhi 25.02.2014 17:44:18 (permalink)
                Ct.Ly


                 
                  ...khg biết công tử này có chung thủy như vậy không á


                 
                - '' Em '' chào công tử Lỳ
                Mèn ơi .... Cái chữ '' Hào Hoa ''  đi kèm với nick rành rành ra đó mà còn phải hỏi .
                Suy nghĩ kỷ rồi ... hổng yêu công tử đâu nhường cho người khác đó
                Thanks  công tử  đã đem bài viết của em vào Thư viện . Chúc công tử  một tuần mới hạnh phúc vui vẻ bên người dưng
                 
                 
                .
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2014 17:52:39 bởi songnhi >
                #98
                  songnhi 18.05.2014 03:05:11 (permalink)
                   
                   
                   
                   
                  Xin Bình Yên Về Qua

                  Cách đây khoảng gần một tháng trước Ngoại tôi bên Việt Nam trở bệnh . Chỉ là bệnh già chứ không phải gì qúa nghiêm trọng . Mẹ tôi vốn lo xa nên dọn ra căn nhà khác của chúng tôi gần chợ và gần đường lộ nhựa để ở tạm . Thứ nhất đi bác sĩ dễ dàng kế tiếp có gì cần gấp thì di chuyển thuận tiện , nhanh gọn  . Kêu một tiếng  có xe tới ngay sát bên .Nếu ở trong vườn như thường lệ phải đi một đoạn đường làng ngăn ngắn .

                  Vừa dọn ra được vài ngày bệnh tình của Ngoại mới vừa khá hơn lại nhận được tin không tốt lành . Một người cậu họ qua đời khi tuổi còn khá trẻ trong một tai nạn bỏ lại vợ và hai đứa con nhỏ . Hoàn cảnh gia đình họ rất thiếu hụt  . Dì Hai tôi lật đật tới để chia buồn cũng như đở đần trong lúc tang gia bối rối còn Mẹ ở nhà chăm sóc bà Ngoại . Đêm hôm sau lúc gần hai giờ sáng một căn nhà cách nhà tôi một căn phát hỏa . Lý do mà người ta điều tra được sau này là do chập điện . Vào khoảng thời gian đó người nào cũng say ngủ . Khi nghe con chó nhà tôi cào cấu cửa và kêu ư ử , mẹ tôi mở cửa ra thì thấy lửa đã cháy rực một góc .

                  Hẳn nhiên là la hét lên báo động cho xóm lành rồi vội vàng bỏ chạy ra khỏi nhà như một phản xạ bình thường . Mẹ tôi chỉ kịp mở tủ lấy cái túi xách nhỏ trong đó đựng ít giấy tờ cùng mớ tư trang nhỏ nhoi quẩy lên vai . Tay kia dẫn bà Ngoại , tay nọ dẫn con chó nhỏ và vội vã chạy ra đường lớn tránh xa đám cháy . Những người đàn ông xúm vào chữa lửa những người đàn bà nhà gần đó thì tranh thủ di chuyển đồ đạc có giá trị . Cuối cùng thì xe cứu hỏa tới và đám cháy cũng được dập tắt . May mắn là không có ai bị thiệt mạng . Nhà san sát nên chuyện cháy lan là không tránh khỏi . Nhà tôi cũng bị lan qua phía nhà bếp , tường nám đen mái ngói bị vỡ một ít . Xem như là may mắn dù bị một phen hốt hoảng .

                  Mẹ gọi điện thoại sang cho tôi kể lại câu chuyện trong giọng bàng hoàng . Nói được một chút thì mẹ tôi khóc . Mẹ bảo mẹ muốn vào đem ít đồ đạc  mà mẹ cho là có giá trị ra ngoài . Nhưng một mình mẹ thì không thể khiêng chúng ,trong khi người ta có con cái hay người thân phụ giúp . Giây phút đó ai cũng lo chuyện nhà mình trước chớ tâm trí đâu mà lo tới hàng xóm . Ngay cả những vật nhỏ mẹ khiêng được thì mẹ cũng không dám bỏ Ngoại đứng đó một mình . Sợ người ta chạy tới chạy lui va vào làm Ngoại té ngã . Chưa nói tới chuyện Ngoại tôi tai , mắt đều kém .

                  Tôi an ủi mẹ rằng mẹ làm vậy là đúng và ba cái thứ đó có đáng bao nhiêu . Có cháy cả căn nhà cũng chả nhằm nhò gì tôi cất cái khác mấy hồi . Chẳng phải tôi nói kiểu phách lối gì đâu những thứ như máy giặt , tủ lạnh , ti vi... thật sự không là gì so với những người sống bên này . Chẳng đáng bao tiền đôi khi giá không bằng một cái túi xách đang thịnh hành . Nhưng sâu xa tôi cũng hiểu với những người ở quê như mẹ tôi chúng là những thứ rất có giá trị . Chúng càng có giá trị hơn nếu là vật do con cái mua tặng . Những thứ đó tôi có thể mua lại được trong một tiếng đồng hồ . Nhưng niềm tủi thân một mình đơn độc khi cấp bách của mẹ thì tôi chẳng thể nào mà đền bù hay bồi hoàn nổi .
                   
                  Nhiều lúc tôi thấy những kẻ ở xa như tôi vô trách nhiệm qúa đi . Ngoài tặng này tặng nọ bằng vật chất tiền bạc thì chẳng thể làm gì hơn . Đành rằng mẹ thương không hết , nói chi giận trách nhưng đôi khi nằm đêm tự vấn lương tâm thấy mình làm con chẳng ra làm sao cả . Mẹ ngày nhiều tuổi tiền bạc dùng có bao nhiêu đâu cái cần là con cái ở cạnh . Mỗi cây mỗi cành , mỗi nhà mỗi cảnh khó mà nói hết được bằng lời . Mẹ thì không chịu sang đây , tôi thì nhất quyết không chịu về Việt Nam sống .

                  Chuyện nhà vừa tạm yên ổn sau khi cậu em trai tôi về kêu người chỉnh sửa nhà cửa . Đùng một cái xảy ra chuyện thời sự nóng gần đây mà ai cũng biết . Tôi có cái nguyên tắc lớn nhất là không nói bất cứ cái gì liên quan chính trị chính em ở Việt Nam .Càng không tham gia bàn luận . Bởi có biết gì đâu mà nói dù cho có biết đi chăng nữa cũng chẳng tới lượt phó thường dân như tôi lên tiếng . Chuyện quốc gia đại sự để đàn ông họ lo .
                   
                  Tôi đàn bà con gái lại thuộc dạng ham sống sợ chết . Nói tôi hèn thì tôi chịu chớ nghe phía trước có súng đạn , cướp giật là tôi nhanh chân lẹ cẳng kiếm đường khác mà đi . Tôi thuộc nằm lòng bài học bà ngoại dặn khi nhỏ . Ra đường hễ thấy đám đông đang đánh nhau thì phải tránh cho lẹ . Đứng đó hóng hớt nhìn ngó có khi ăn nhầm chiếc guốc lạc vào đầu thì đừng có mà than xui . Kêu tôi nấu đồ ăn hay làm sao kiếm tiền nhiều hơn năm trước thì tôi còn có thể suy nghĩ tìm cách . Mấy chuyện làng nước thì tôi câm như hến .

                  Vậy mà cả tuần nay tôi cứ ngóng cổ như con cò về cái nơi cong cong chữ S ấy . Sáng nào tôi cũng nuốt một đống tin tức khô khan mà hồi xưa chẳng thèm ngó .Sau đó phân tích hình dung bằng bộ nảo  trái nho của tôi . Đi đâu cũng kè kè điện thoại không dám hở ra . Những cái nick trên mạng của tôi đều bật sáng . Xưa giờ tôi đi chùa thì đi nhưng chẳng bao giờ cầu xin gì . Có thể tôi là kẻ không có lòng tin với tôn giáo . Hoặc giả sử tôi còn biết cầu gì nữa đây ngoài cám ơn trời phật đã ban cho tôi cuộc sống yêu thương như hiện tại . Chả lẽ tự gạt mình theo kiểu hồi con nít như cầu cho ông bà cha mẹ sống đủ trăm tuổi .  Thôi , già qúa rồi không sến sẩm đóng cải lương như thế được . Đi vì thích chốn yên tịnh ấy , đi để nhủ lòng bớt sân si , bớt hung hăng ,  hơn thua .

                  Nhưng những ngày gần đây thì khác . Chiều nào tôi cũng thu xếp công việc để về sớm đi chùa . Chùa thờ phật cũng ghé mà thờ thánh thần gì cũng ghé luôn . Chẳng những tôi thành tâm xì xụp khấn vái , cúng bái . Tôi còn phụ làm công qủa với hy vọng trời phật liếc mắt tới lời cầu xin của mình . Dẫu biết rằng ước mơ chỉ là mơ ước và cầu xin là cái quyền của mình còn cái chuyện được nó xa vời tận phương  nào .

                  Tôi không dám bàn luận hay nói dính dáng chi tới mấy chuyện dễ gây tranh cãi . Càng không dám đem ý kiến cá nhân bảo đúng hay sai .Tôi sợ bị chụp mũ bị quy kết lắm .  Tôi chỉ biết sắp tới sẽ có thêm nhiều người vất vả , khốn khổ hơn trong cuộc sống . Tôi chẳng tốt lành gì lo chuyện thiên hạ đâu . Tôi chật hẹp ích kỷ nên chỉ lo cho người thân quen của mình thôi . Những đứa em ở xóm làng hiện tại thất nghiệp tạm thời do công ty tạm nghĩ . Khi nào làm lại thì vẫn là con số không to tướng . Đứa ở gần thì chạy về quê gọi là thăm nhà thật ra ăn ké ba mẹ  .
                   
                  Đứa ở xa thì nằm nơi những căn nhà trọ nhỏ bé chật hẹp  chờ tin . Không buồn không lo sao được vì ngoài nguy cơ thất nghiệp thì khoản lương chủ chưa trả cho những ngày gần đâu coi như đi đổ sông đổ biển nếu như công ty dẹp tiệm luôn . Những người đi làm để nuôi thân đã khó thì những người đi làm kiếm tiền gởi về quê giúp đở gia đình càng khó hơn . Không có việc đồng nghĩa với cái đói . Ai cũng biết hiện tại Việt Nam vẫn chưa có những phúc lợi trợ cấp .

                  Tôi cũng là kẻ kiếm cơm ở xứ người  nên tôi hiểu phần nào tâm lý những người giống mình . Ai mà dám đầu tư ở một nơi tiềm ẩn bạo động . Người tại địa phương còn biết này nọ còn những kẻ ở bên ngoài chỉ dựa vào tin tức nghe ngóng chớ làm sao mà hiểu tảng băng chìm trong nước .  Có được mấy tờ báo bên nước ngoài đưa tin  chính xác đây . Họ vô tình sai lệch do vấn đề từ thông tin  . Do cách nhìn từ một hướng của người săn tình hay cố tình thì chỉ có trời mới biết . Giống như hồi sáng này tôi đọc một tờ báo ở nước này . Họ chỉ bảo công nhân Việt Nam vì phản đối China đặt giàn khoan mà đốt nhà xưởng , đánh đập bên đây bên kia và cướp giật . Họ đâu có rãnh mà phân tích hoặc viết thêm là Việt Nam bị chèn ép bao lâu nay ra sao . Nói chi tới cái chuyện đường lưỡi bò hay lưỡi cọp . Kèm theo vài tấm ảnh minh họa chung chung kiểu như anh kia đang ôm cái máy computer . Nói vui chớ nhiều khi người ta ôm đi cất giấu ai mà biết được . Nếu muốn cướp thì cướp gì lớn lớn chớ ba cái máy đó ở nhiều nước họ cho nó ra bãi rác công nghiệp từ lâu . Khổ nỗi người bên này đọc đâu có hiểu cứ cho là dân Việt thích quậy thích kiếm chuyện hơn  làm việc . Cái gì cũng chôm cái gì cũng hốt .  Không lẽ mình cầm tờ báo đi lên cãi lộn tay đôi với thằng chủ tòa soạn theo kiểu con kiến kiện củ khoai .

                  Nói chi cho xa , sáng ngồi uống cafe với năm ba đứa bạn ở đây . Họ rối rít hỏi gia đình bên Việt Nam có sao không ? Có suy nghĩ mang họ qua đây du lịch tạm thời kiểu né đạn không ? Không thôi hỏi kiểu tại sao và tại sao . Chỉ  giải thích vắn tắt đơn giản '' mía sâu có đốt nhà dột có nơi , có lửa mới có khói '' là đủ mỏi cả miệng nói chi chuyện khác .

                  Đã nói rồi tôi không lạm bàn lý do nguyên nhân thì tôi lại càng không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới . Nói thật tưởng tượng thôi đã đủ sợ hãi rùng mình . Ba người đàn bà nhà tôi là góa phụ . Hai người chồng chết trong chiến tranh . Tôi từng sống giữa một ngôi nhà mà hình bóng đàn ông chỉ là những bức di ảnh đen trắng . Tôi từng sống trong một ngồi nhà chất chứa nước mắt tủi thân , thù hận thời cuộc và cả khắc khoải thương nhớ . Tôi từng sống trong một ngôi nhà giữa đêm vắng có tiếng động những người đàn bà phải dựa vào nhau để chống lại những kẻ trộm tiền và cả trộm tình . Tôi được dạy thậm chí được rèn luyện tính mạnh mẽ độc lập từ nhỏ theo cái kiểu một mình vẫn sống ngon lành . Tôi hiểu và tôi sợ ...

                   Tôi qúa tuổi để ước mình trở thành siêu nhân bận bộ đồ xanh lè như con kỳ nhông bay tới bay lui . Có sức mạnh kinh hồn để nhổ cái gì đó ngoài biển đông . Tôi cũng không đủ ảo giác để mơ thành dị nhân một tay chèo xuồng một tay cầm kiếm ,  biển Đông thẳng tiến . Đi tới đâu xác người nằm như lá mùa thu . Bởi tôi sợ máu đổ , sợ chết chóc . Ai cũng là con người có cha mẹ sinh ra . Tôi tin chẳng ai muốn chém giết nhau . Súng lên đạn chỉa thẳng vào đầu lúc đó mới biết ai gan dạ , ai ngất xĩu .
                   
                  Tay có ngón dài ngón vắn đâu cũng có người tốt kẻ xấu . Trên nhiều trang báo mạng  hay face book tôi đã đọc thấy rất nhiều người ... rất nhiều người Hoa phản đối , chưởi bới những cái mà chính phủ China đang thực hiện .  Có nguyền rủa thì tôi nguyền rủa mấy cái thằng cha cầm đầu ngang ngược và lòng tham không đáy của họ . Nhanh nhanh bị chết đâm , chết chém hay bị mấy con cá mập ngoài biển ăn dùm lẹ lẹ , thì thiệt là tốt qúa . Khổ nỗi ai làm ác thường sống dai lắm nên tôi nguyền rủa cở trăm năm nữa thì mấy kẻ đó cũng già cũng chết hà .

                  Nên tôi chỉ biết cầu xin , cầu xin tất cả mọi đấng thiêng liêng  một điều thật nhỏ nhoi . Dù biết rằng ngay điều nhỏ nhoi ấy cũng là chuyện khó có thể xảy ra . Nói chi dám cầu đến chuyện lớn lao . Tôi cầu xin cái gì đó xui khiến , phép màu nào đó xảy ra cũng được . Khiến những kẻ ngoại bang xấu bụng kia nhổ bỏ thứ mà họ cắm xuống . Như nhỏ bỏ một cái ngòi nổ chậm của một trái pháo lớn . Trả lại sự yên ổn , an lành cho quê hương tôi . Chỉ bấy nhiêu đó tôi đã tạ ơn trời đất trăm ngàn lần .Tôi biết đâu ai muốn cái xấu xảy ra . Tôi tin người Việt tôi hiền lành ôn nhu . Nhưng mà ai dám nói trước chuyện gì xảy ra ngày mai . Tức nước vỡ bờ là cái lý lẽ bình dân ai cũng hiểu . Bây giờ tôi chỉ biết cầu nguyện và cầu nguyện từng ngày mà thôi .

                   Không lo lắng sao được khi tôi còn một cô bạn thân một nách hai con nhỏ . Bạn tôi vừa làm mẹ vừa làm cha sau khi chồng mình bỏ đi theo người đàn bà khác . Bạn có một cái quán cafe nhỏ  tại Bình Dương bán cho những người thuộc dạng bình dân gần khu chế xuất  . Trước đây buôn bán rất tốt nhưng gần đây thì không . Chuyện kinh tế vẫn chưa phải là vấn đề đáng lo bằng nạn trộm cướp đang rộ lên . Chẳng trách được khi cuộc sống túng quẫn dễ khiến người ta đánh mất lương tri . Đầu tiên là bị mất trộm những món đồ nhỏ , dần dần tới món lớn .
                   
                  Bữa kia do quán có treo vài cái lồng đèn cùng ít chữ màu mè đo đỏ gì đó mà bạn mua trong tết để trang trí cho quán . Bị vài kẻ vu là quán của vợ bé tụi Tàu báo hại một số bàn ghế phía ngoài bị đập tan tành . May mà có người ra ngăn chặn nói gì đó khiến những người qúa khích bỏ đi . Bạn tôi một phen xanh mặt . Bây giờ mẹ con đùm túm nhau về nhà cha mẹ ruột ngủ vào ban đêm . Buôn bán thì chỉ cầm chừng , tới xế chiều là dẹp . Mai này không biết nồi cơm của mẹ con họ sẽ ra sao  . Người ta thất nghiệp con khô ký gạo  còn phải suy nghĩ tiền đâu cafe . Mẹ con họ sẽ xoay xở sinh kế bằng cách nào đây ? . Em gái của bạn trước làm kế toán của một công ty Đài Loan gì đó . Lương bổng cũng tạm được , ngoài giờ ghé qua phụ giúp một tay . Bây giờ công ty em ấy bị đập phá chuyện đi làm lại chắc là không thể . Tình hình hiện tại đành ngồi nhà chờ chứ biết xin việc nơi đâu . Khó khăn nối tiếp khó khăn .

                  Em trai tôi làm việc trong một công ty về phim ảnh . Chẳng phải công việc cao sang gì  chỉ thuộc dạng cóc kèn cầm đèn chạy tới chạy lui vậy thôi . Hằng năm vào khoảng tháng ba em tôi đã rong ruổi ở khắp nơi vì những bộ phim truyện dài tập . Năm nay tới tận tháng này vẫn không có bộ phim nào được khởi quay vì những lý do khách quan . Ngược lại , những ngày gần đây công ty em cũng quay một ít về tình hình phóng sự kiểu vô thưởng vô phạt như bao công ty khác . Bữa kia chỉ quay từ xa thôi mà còn bị ăn  hai cây gậy vào người vì cái tội : '' Bọn nhà báo kìa đánh bỏ mẹ chúng nó đi '' May là có ai đó nhanh trí nói giúp bằng cách bảo dân đi quay phim đám cưới vô tình ngang qua . Không thì không biết chuyện gì sẽ  xảy ra . Người làm chị ở xa như tôi biết nói hay khuyên em thế nào đây . Chẳng lẽ bảo em bỏ việc , chưa nói đó là công việc em yêu thích . Thanh niên có cái máu đam mê của họ . Dù họ biết cái đam mê ấy nguy hiểm . Tôi làm gì hơn ngoài cách gọi điện thoại từng ngày về bên ấy . Hồi hộp khi thấy số điện thoại của nhà bên Việt Nam gọi qua và vạn lần mong sự an lành cho đứa em trai duy nhất của mình .

                  Tôi không là người dễ xúc động . Nhưng làm sao mà không buồn không nặng lòng khi vài đứa em họ hàng bên ấy gọi qua . Chúng gọi qua cho tôi ở một dịch vụ internet rẻ tiền nào đó bằng mạng Skype mà chất lượng theo kiểu chập chờn khi được khi mất . Đứa thì bảo em tính dành dụm mua cái gì đó mà bây giờ coi như xong . Đứa thì than tính cuối năm phụ tiền má sửa nhà . Cũng có đứa chát trên mạng hỏi tôi vài câu đơn giản mà tôi không biết đường trả lời đại khái như : Chị hai , bên đó có việc gì làm không chị hai . Có cách nào đem em hay giúp em qua đó làm không chị hai ? Nói sao bây giờ ...? Nói thật là cuộc sống bên này cũng không đơn giản không dễ dàng như các em nghĩ . Kinh tế xuống ở đâu cũng đầy rẫy tranh giành vì miếng ăn . Ngay cả trên đất mình mà mình còn sống một cách khó khăn thì mong chi có sự ưu đãi ở một đất nước xa lạ . Làm gì có chuyện ngon , bổ , rẻ .. Nói thế khác nào tạt thau nước lạnh vào các em ấy . Thôi thì đành giở ba tất lưỡi của kẻ mua bán mà ủi an rằng mọi chuyện sẽ qua sẽ tốt . Ngày mai trời lại sáng vv. vv ... Bằng thứ triết lý cũ mèm cũ rích nhàm chám mà ai cũng thuộc .

                  Sáng mai , tôi sẽ bay chuyến sớm nhất sang Bangkok - Thái Lan . Chuyến đi nhanh chậm còn tùy mức độ công việc . Hy vọng dư chút thời gian để tạt về Việt Nam vài ngày vì đã trót hẹn với một người . Chưa tới nhưng tôi cũng biết hiện giờ đất nước của những nụ cười ấy chả có yên ổn  . Kẻ đi bụi mòn dép như tôi lần trước bị móc túi ngay  Bangkok ,  nơi mà tôi không xa lạ tí nào . May mà với kinh nghiệm bụi đời của mình  , tôi không bao giờ dại mà đem nhiều tiền hoặc giấy tờ quan trọng ra đường hoặc để một nơi trong người . Thành ra sau khi cười trừ vẫn còn dư tiền đi tiếp , không phải dở khóc dở cười như nhiều người .

                  Những ngày nay hình như là tôi đọc ở đâu cũng toàn thấy những tin không tốt lành . Nơi thì sụp đất , nơi thì hàng trăm nữ sinh bị bắt cóc và dọa sẽ bị đem bán . Nghe mà hãi hùng con người với nhau mà họ làm như món đồ vậy . Thêm những tin tức bên  nhà và nhiều thứ nữa . Chỉ cần hình dung cái cảnh sắp tới có nhiều công ty đóng cửa . Kéo theo hàng trăm , hàng ngàn người  , thậm chí nhiều hơn sẽ bị thất nghiệp ở quê nhà  . Chưa dám nghĩ thêm sự thật sau này sẽ có rất nhiều công ty e dè đầu tư vào Việt Nam . Bấy nhiêu đó đủ khiến cho tôi có cảm giác mình sắp hụt hơi tới nơi .

                  Trên đời này thật sự có thần thánh không ? Chẳng ai có câu trả lời chính xác . Thôi thì tin tốt hơn là không tin . Ít ra có cũng có cái bấu víu vào lúc này . Tôi tin nên tôi chỉ cầu mong , ao ước và khấn nguyện . Chuyện dữ hóa lành cho quê hương tôi . May mắn , ấm no cho những người thân yêu tôi quan tâm và cuối cùng là bình yên ơi ... xin hãy về qua đây .

                  Song Nhi
                  May 17- 2014







                   
                  #99
                    Ct.Ly 19.05.2014 05:10:17 (permalink)
                    songnhi 25.05.2014 02:23:55 (permalink)
                    Ct.Ly


                    Nhiều cái không vui, tự nhiên đến hàng loạt
                    ...
                    Đem hình con mèo nhà SN ra làmkiểng ý làm kiểu đó hả hihihi

                    Chúc SN W.E vui vẻ nha



                     
                    Chào Sis Ly, sis vẫn khoẻ hé .
                    Thì vậy đó sis ơi , họa vô đơn chí mà . Nhiều lúc em thấy sao mấy người họ hàng nhà em họ hiền lành chăm chỉ làm ăn mà sao gặp gì đâu không hà . Cực khổ lo toan không khi nào dứt .
                    Choy ơi .. con mèo bắt trên mạng đó chớ mèo nhà em còn khuya mới được như vậy . Mua cá cho nó ăn lý này qua ký khác , lớn đủ lông đủ vuốt bỏ nhà đi mất tiêu . Lâu lâu đói mới chịu mò về xin xỏ , cọ chân nịnh nọt ...
                    Thanks sis đã mang  bình yên của em vào thư viện . Chúc sis cuối tuần vui vẻ , cơm ngon nè .
                     
                    songnhi 29.08.2014 00:59:29 (permalink)
                     
                     
                     
                    Chuyện Của Cáo

                    Mấy nay viết thơ thẩn vụ cáo với thợ săn cùng một cô bạn trên mạng tên Lan Phương . Tự nhiên làm tôi nhớ tới một người qúa đỗi . Mặc dù , chuyện này tính sống để bụng , chết mang theo . Nhưng mà đang buồn buồn nên nhiều '' chiện '' nghe chơi .

                    Tui tình cờ quen hắn trên đoạn đường tan học về nhà mình . Nói đúng hơn tụi tui đi cùng một đoạn đường sau đó tới một góc phố thì anh rẽ phải , em rẽ trái  . Xuống cùng một trạm xe bus nhưng học khác trường , khác lớp . Năm đó tui mười lăm tuổi còn hắn hơn tui hai tuổi . Hắn cao hơn tui nhiều mắt xanh biêng biếc , tóc vàng óng ả . Nếu hắn mà dẫn theo con ngựa thì tui tin chắc hắn là Bạch Mã Hoàng Tử trong mấy cuốn truyện cổ tích thời con nít tui coi liền .

                    Thiệt tình mà nói về hình dáng trông tui cũng ốm yếu hiền lành như ai . Nhưng cá tính tui thì không phải vậy . Tui thuộc dạng lì bẩm sinh . Tui chẳng những không sợ chuột , gián , nhền nhện ... như nhiều cô nàng khác . Ngay cả rắn rít gì đó thấy tui là phải lủi cho lẹ bằng không oan mạng có ngày . Tui cũng không thuộc dạng chân yếu tay mềm . Ba má tui bên này rèn luyện cho tui tính độc lập , thích ứng rất sớm . Tui có thừa khả năng nhất định để bảo vệ mình trước những cái xấu .

                    Ấy vậy , mà những bữa trời chuyển mưa hay gì đó hắn luôn ngồi đợi tui ở trạm xe bus để cùng về . Bữa kia đi ngang qua công viên . Có mấy con chó hoang đang đứng gầm gừ giành một gói thức ăn . Ngay trên phần đường mà chúng tui phải đi qua . Tui đi chậm lại đưa mắt định kiếm cục gạch nào để chọi cho nó chạy đi . Ngay lúc ấy hắn đã nhặt một cành cây  . Không phải hắn lao vào làm anh hùng đuổi đám chó đi như tui tưởng tượng đâu . Hắn lấy cây khều nhè nhẹ gói thức ăn  ra nhiều phía . Còn miệng thì nói nhỏ nhẹ kiểu như vầy nè :

                    - Đừng có giành nhau nữa nhe  . Một đứa một góc , ngoan nào . Tụi mày đừng gầm gừ nữa , đừng làm bạn tao sợ ...

                    Xong rồi hắn xoay qua tui trấn an là '' đừng sợ , tụi nó gầm gừ vậy thôi chứ không dám cắn người đâu '' . Tự nhiên tui thấy cái sự hung dữ của mình tắt ngúm như than gặp nước . Bởi vậy tui im luôn , giả bộ dịu dàng luôn và nói xạo là tui sợ lắm . Kệ nói vậy cho người ta vui .

                    Những hôm đi về chung hắn luôn mời tui ăn một chút gì đó mua từ cái tiệm nhỏ gần đó . Khi thì bánh kẹo có lúc thì là kem cây . Tính tui không có hảo ngọt tui thích ăn trái cây hơn nhất là nhóm trái chua . Thành ra bữa kia thấy tui ăn kem mà mặt hiu hắt buồn nên hắn hỏi bộ tui hổng thích ăn loại kem đó hả . Tui chối liền bảo là '' đâu có , tui rất mê loại kem này '' . Từ đó về sau hắn toàn mua duy nhất loại kem đó cho tui ăn thế mới ác . Chưa đâu , mùa hè mua kem cho ăn đã đành . Mùa đông hắn cũng mua kem , thiệt tình tới mức độ đó . Còn tui lạnh tím môi , lạnh chảy nước mắt cũng cố cười tươi như cái bông nylon rồi nuốt lẹ cho hết cây kem . Báo hại có lần tui bị viêm họng cả tuần .

                    Nghĩ hè hắn về trang trại của ông bà nội chơi . Khi gặp lại tui hắn kể đủ thứ chuyện . Hắn bảo nhà ông bà gần rừng nên bữa kia có con cáo chui vô phía nhà kho và bị kẹt lại . Đúng ra là hắn tóm cổ nó rồi nhưng phút cuối hắn thả cho nó đi . Lý do nghe còn độc đáo hơn nữa . Hắn bảo bởi con cáo đó giống tui . Nghe tức muốn lòi gan , mắc mớ con gì không ví , ví với con lông bù xù ở bụi rậm . Vậy là tui xụ mặt không vừa ý , thấy bản mặt tui vậy hắn mới vội vàng giải thích thêm . Hắn bảo con cáo dễ thương giống tui . Trên hết là cáo nó khoái ăn gà cũng như tui mê món gà rán  . Thì ra trong con mắt hắn tui là vậy á . Nhờ hắn lần đầu tiên tui biết trên đời có một con dễ thương tên Cáo

                    Hết năm đó nhà hắn dọn đi đến nơi khác vì  công việc của ba hắn . Hắn không còn chung đường với tui nữa . Ở ngôi trường mới rất nhiều học sinh giỏi nên hắn phải tập trung hơn . Hắn ước sao này trở thành một giảng viên ưu tú . Hôm đó , là ngày cuối hắn học ở trường cũ . Hắn ngồi chờ tôi ở trạm xe bus để cùng về . Gần đến đoạn rẽ về hướng nhà tui hắn cứ lóng ngóng rụt rè mãi . Gặng hỏi hai ba lần hắn mới chịu nói . Hắn hỏi tui có thể mở cái dây buộc tóc ra cho hắn sờ tóc tui được hông ? Hắn bảo hắn rất thích tóc tui vì nó dài và màu đen giống như con búp bê em gái hắn hay chơi hồi nhỏ . Đây cũng là lý do mà hắn muốn kết bạn với tui ngay từ lúc gặp mặt . Tui là cô bạn người châu á duy nhất của hắn .

                    Thánh thần ơi ! Hóa ra trong ngần ấy thời gian hắn đãi tui ăn tính ra cũng cả thùng kem bự chảng vì lý do đó . Vậy mà tui cứ tưởng tại tui hiền lành , đáng mến ... đúng là ăn dưa bở . Biết vậy tui khỏi làm bộ , làm tịch gần cả năm trời cho mệt . Hận....heeeeeee heeeee . Nhưng cũng vì câu nói của hắn mà tới tận hôm nay tui trung thành với mốt tóc dài . Không hề cắt ngắn lần nào .

                    Sau đó cuộc sống cuốn đi , hắn vẫn gửi cho tui những tấm bưu thiếp vào những lễ hội , ngày nghĩ . Cùng với ít thư từ nói chuyện trường lớp cuộc sống và tui cũng như thế . Lúc hắn mới đi những buổi đi học về một mình tui thấy buồn ghê lắm . Nhưng rồi tất cả nhanh chóng trôi qua . Cái tuổi mới lớn là vậy có những việc cần nhớ lại không nhớ . Để rồi bây giờ lúc cần quên lại không muốn quên .

                    Ba năm sau , hắn có trở lại nơi tui sống cùng với ba mẹ . Gia đình hắn đi thăm họ hàng . Hắn có viết thư hẹn tui theo cái kiểu không gặp không về  . Trước bữa hẹn một ngày tui tình cờ gặp hắn trong nhà sách với một cô nàng xinh xắn cũng là dân châu á như tui . Hai người họ thân thiết nói nói cười cười . Vậy mà hắn bảo hắn chỉ có một cô bạn duy nhất châu á là tui .  Tự nhiên tui sinh ra hờn mát , tui tủi thân , tui buồn vu vơ rồi tui tự mình hủy bỏ cuộc hẹn đó . Không thèm nghe bất cứ cuộc điện thoại nào vào ngày hôm sau luôn . Thiệt ... vô duyên hết biết .

                    Mấy năm nữa trôi qua , tui tình cờ gặp lại cô gái đi cùng hắn . Đúng ra là cô ta nhận ra tui qua một tấm ảnh mà hồi trước tui tặng cho hắn . Lúc đó tui mới biết thì ra hắn hỏi cô ấy là con gái châu á nói chung  thích cái gì . Hắn nhờ cô ta đi chọn qùa giúp để tặng tui . Cô gái ấy là bạn gái của anh họ hắn . Bây giờ là chị dâu họ vì cô ta mới kết hôn năm ngoái . Cô ta còn nói thêm hắn rất thích tui . Nhưng vì hắn nghe người ta nói con gái Việt Nam thích những điều nhẹ nhàng tế nhị nên hắn nhập gia tùy tục . Vì tui không đến chỗ hẹn cũng không nói lý do . Không nghe cuộc gọi từ hắn nên xem như ngầm hiểu là lời từ chối .

                    Vậy đó ... rồi xa nhau  cũng y như bất ngờ đến , bất ngờ đi  . Lúc tui biết sự thật  tui cũng muốn tìm hắn đơn giản để nói một lời xin lỗi . Nhưng lúc đó hắn đang đi du học ở một nước khác theo chương trình trao đổi sinh viên . Rồi nhà tui xảy ra vài chuyện và tui cũng có những việc bận bịu vào lúc ấy . Nên dù muốn nhưng cũng đành bỏ trôi .

                    Ngày hôm nay tui có thể tìm hắn một cách dễ dàng thông qua những phương tiện truyền thông hiện đại . Nhưng để làm gì ? Hắn bây giờ đã có một gia đình yên ấm . Một lần tui lặng thầm vào face book của hắn và tình cờ đọc được những dòng hắn viết  . Đại khái hắn viết hắn từng có một cô bạn người Việt Nam  . Hắn rất thích cô ta . Tóc cô ta dài và cô ta luôn buộc chúng lên cao . Trông giống như đuôi của một con cáo nhỏ “... looks so cute ”. Có vậy thôi tự dưng tui buồn cả tuần . Hình như cái buồn của ngày xưa còn sót lại hay sao đó . Bây giờ lôi ra buồn tiếp vậy mà .

                    Này chàng hoàng tử một thuở em yêu
                    Nơi phương đó, anh nhớ luôn bình yên , vui sống
                    Cổ tích tình ta cứ xem như ảo mộng
                    Yêu dấu kỷ niệm xin anh hãy lãng quên .

                    Phương trời xa luôn bình yên anh nhé ....

                    Song Nhi
                     
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2014 01:05:54 bởi songnhi >
                    songnhi 08.11.2014 22:57:08 (permalink)
                     
                     
                     
                    Sài Gòn Một Thời Đã Xa

                    Gần một năm nay tôi gần như không xem bất cứ tin tức gì về bên Việt Nam nói chung , Sài Gòn nói riêng . Hễ đọc được những tin sự thật theo kiểu  có bao đứa nhỏ phải đu dây qua suối đi học . Hoặc những cái chết lãng nhách như mưa đường phố ngập .Nên bị nước cuốn trôi xuống cống . Hay  vướng vào  lô cốt giữa đường ngã xuống đường chấn thương sọ nảo  thì tôi buồn . Còn như đọc những cái tin xạo kiểu mặc áo thụng soi gương vái chính mình thì tôi  ghét . Bởi chúng qúa cách xa với những gì tôi tận mắt thấy .

                     Tôi cũng không gia  tham gia chơi gì trên những tờ báo quen thuộc dù đó chỉ là những trang giải trí . Chuyên đưa tin  về show ''siếc '' . Hay mấy ngôi sao tài năng thì có hạn mà khoe chảo khoe trái cây thì vô hạn . Hoặc những cái tựa đề câu khách kiểu '' Con Trương Ngọc Ánh lộ quần chíp '' . Ối trời , con bé lúc ấy chưa đầy năm tuổi . Vậy mà thiên hạ cũng không tha . Những nhà báo thiên taiiiiii thời nay là phải biết moi móc , kiếm tìm từ trong cái áo lót tới cái tã giấy như thế thì mới sống được .

                    Lúc trước thời  trẻ trâu  mới lớn . Lần nào về Việt Nam tôi cũng ở Sài Gòn nhiều hơn  quê . Cầm năm ngàn USD trong tay coi như ăn chơi mát trời ông địa trong một tháng . Tối dung dăng , dung dẻ đi phòng trà nghe nhạc . Vô bar vô vũ trường nhảy nhót . Ăn khuya trên phố . Ngồi những quán cóc ngoài khu Bưu Điện hay  trước nhà Đức Bà . Cái thú mà chẳng thể tìm được ở bất cứ nơi đâu .

                    Cách vài năm sau đó tôi về lại Sài gòn sống khoảng vài  tháng . Do lúc đó tôi buồn vì một người mà tôi rất yêu qúy mất đi đột ngột . Tôi chọn công việc bán thời gian nhẹ nhàng về thời trang để giải khuây . Sống cùng một cô bạn bằng tuổi ở cùng quê đang là sinh viên trong một căn phòng trọ. Tuy khoảng thời gian ấy không dài nhưng đủ để tôi cảm nhận , yêu thích Sài gòn một cách đúng nghĩa .Đến nỗi tôi từng định sẽ ở hẳn lâu dài bên ấy .

                    Ngày đó ,Sài Gòn cũng có những tệ nạn này nọ . Nhưng so ra vẫn không bằng một góc nào của bây giờ .  Tôi đi làm chỉ có mấy tiếng đồng hồ từ chiều tới tối thôi và bạn là người đưa đón tôi . Thông thường hai chúng tôi chẳng có về nhà liền đâu . Hai đứa ra bến Bạch Đằng ngó trời ,  ngó nước . Ăn khô mực nướng hoặc uống dừa lạnh . Có bữa hai đứa ghé vào lề đường ăn bò nướng lá lốt . Những ngày cuối tuần thì chạy lòng vòng  hóng hớt phố phường . Có khi mua bịch rau má rồi chạy tuốt ra công viên 23 -9 . Ngồi trên yên xe uống ngó thiên hạ đi qua , đi lại .

                    Tôi rất thích nhìn những cô gái Sài gòn bận váy ngồi một bên ngồi phía sau yên xe  . Trông xinh xinh , hay hay làm sao ấy . Nhưng tới chừng tôi ngồi rồi tôi mới biết nó gian nan thì thôi đi . Nó cứ chênh vênh  mất căn bằng  . Những lúc phố đông tôi phải ôm chặt cô bạn mình . Trong bụng cứ lo cô ấy lạng lách , chen lấn kiểu này  có ngày tôi bị văng xuống đất mà cô ấy chả hay .

                    Một lần từ bến Bạch Đằng trở về nhà và chỗ ngay hàng cây xanh . Hai đứa lo tía lia bà tám . Một anh con trai nhá đèn xin đường để quẹo vô hẻm nhưng bạn tôi không thấy kịp . Anh đó quẹo gấp nữa làm hai chiếc xe va quẹt ngã ào ra đường . Ba người bị trầy xước hết . Anh con trai ấy tuy nhăn nhó và có vẻ bực mình nhưng không nở trách . Lỗi do chúng tôi nên hai đứa xin bồi thường cái bửng xe của anh bị bể khi ngã . Lúc đầu anh nói không sao , nói một hồi rồi cũng đồng ý . Cứ ngỡ thoáng qua vậy mà khi thay xong bửng xe thì anh trở thành bạn của hai đứa . Thêm chút thời gian thì thành thân . Tới ngày hôm nay anh đã trở thành chồng của cô bạn ấy rồi  . Họ bây giờ đã làm cha , làm mẹ của hai nhóc tì rất ư dễ thương .

                    Những năm gần đây . Mỗi một năm tôi về Việt Nam khoảng một hai lần .Nhưng càng ngày tôi càng ít ghé Sài Gòn . Không bao giờ tôi ở qúa hai ngày . Dù anh chị , bạn bè tôi nhiều lần giận hờn về chuyện ấy . Tôi cũng không kể chuyện gì về Sài gòn như hồi xưa . Ngược lại khi nghe anh chị tôi muốn về tôi cản ngay bằng cái câu '' Sài Gòn có gì vui , có gì chơi đâu mà về ''

                    Tôi có nhiều anh chị họ và họ rất  thương yêu tôi . Họ khá thành công trong cuộc sống , sinh sống rải rác ở những quận khác nhau . Đầu tiên tôi ở nhà anh Hậu ngay mặt tiền đường Dương Tử Giang . Bởi đi đâu cũng dễ dàng và do tôi thích ăn đồ người Hoa nấu . Nhưng sau đó tôi nhanh chóng xách giỏ bỏ chạy . Vì khuya nào cũng có những thằng dở hơi học bơi nẹt pô xe gầm gú ngoài đường . Vì tưng tửng hoặc đôi khi là mới ăn hàng được cái giỏ xách hay sợi dây chuyền của một ai đó . Chưa nói là tôi đi đâu cũng phải có người đi kèm theo kiểu hộ tống . Khổ thế đấy , tôi một mình đi qua cả chục quốc gia . Cách biệt ngôn ngữ , phức tạp này nọ mà không sao . Nhưng lại không dám đi bụi một mình ở cái nơi có cùng ngôn ngữ  . Bởi tôi sẽ bị ăn bánh '' vẽ '' và '' chém '' chết , chém từ chuyện đi tacxi tới ăn uống , vui chơi giải trí . Do cái bản mặt ngơ ngác như bò đeo nơ của mình .

                    Tôi còn phải thuộc lòng một lô kinh nghiệm  . Không được xách giỏ , bóp  . Dù là bé xíu nằm gọn trong lòng bàn tay và không có đồng bạc nào trong đó . Không được đeo bất cứ món tòn teng nào trên người dù giá trị nó chẳng là bao . Cái lắc đeo dưới chân cũng không được nốt . Bởi bọn xấu  theo chủ trương  giật triệt để , giật toàn bộ ,  giật lầm hơn tha lầm  . Đi đám cưới tới nhà hàng đeo dây chuyền vô , ra khỏi nhà hàng lột ra . Bóp chanel hả , bỏ vô túi nhựa đi cưng . Loại túi nhựa đen xì bên đây dùng để bỏ rác ấy . Để tránh bị để ý , nhìn ngó và theo dõi . Tôi là đứa điệu từ trong bụng mẹ điệu ra . Thành ra cứ nghĩ tới cảnh bận váy gucci mà xách giỏ đệm là tôi hết muốn ăn diện . Về tới nhà là anh chị đưa ngay  cái điện thoại loại cũ để dùng . Thay cho cái điện thoại xinh xinh be bé mà tôi thường cầm trên tay  . Cái điện thoại của anh chị đưa . Cho con mèo mí mì gặm đở buồn răng , buồn  mỏ thì chắc nó cũng không thèm . 

                    Tôi có bằng lái quốc tế và thuộc hàng tay lái lụa . Ở tuổi mới lớn dở dở ương ương , máu nóng đầy mình . Tôi đã từng lén lấy xe của Dad đi đua tay đôi với một  thằng mắc dịch kia. Với lý do nó dám kỳ thị chủng tộc với tôi  . Một thời những xa lộ không giới hạn của Đức là giấc mơ trong tôi . Vậy mà về Sài Gòn ngồi trong xe anh chị chở mà trái tim tôi nó rớt xuống tới mắc cá . Nói gì tới chuyện chạy , chưa nói nhỡ bị '' giang hồ '' kè theo bẻ cái kiếng thì không biết làm sao . Giữa phố đông kiểu đó xe không có kiếng thì coi như là bó chiếu luôn chớ đừng nói bó tay , bó cẳng .

                    Thế là tôi qua nhà chị Liên ở  . Nhà chị nằm trong hẻm lớn hướng ra đại lộ 3 tháng 2 . Xem như  không ồn ào , này nọ như bên kia . Nhưng ngay ngày đầu là tôi đã thở không ra hơi vì phải ru rú suốt trong phòng . Nói thiệt chớ tôi cứ tưởng mình đang ở tù không hà . Phía trên ban công gai kẽm rào chằng chịt . Miễn chai cắm dọc bờ tường  . Không rào cũng không dám ra đó mà hóng gió . Ra đó có nước hứng bụi và hơi nóng thoát ra từ những cái máy điều hòa  đang hoạt  động . Còn bông hoa hả , quên đi . Toàn phân của đám mèo hoang ị bậy . Nhà hai ba lớp cửa ,  khoá cả chục ổ khóa . Cầm cái xâu chìa khóa là tôi thấy hãi rồi nói chi học thuộc chìa nào mở chỗ nào . Nửa đêm đói bụng thèm hủ tiếu cũng không dám mở cửa ra quán đầu phố ăn . Nói chính xác hơn không biết cách mở . Gọi anh chị thì ngại . Phải mở cửa sổ ra kêu mì gõ . Sau đó thò cái dĩa ra ngoài song sắt cho cô bé bán mì gõ đổ vào đó . Vì cái tô đưa qua không lọt . Thiệt y chang cảnh ở tù mà mấy cuốn phim hay chiếu .

                    Bữa đó , tôi lên cơn tôi già '' chiện '' bất tử . Đóng cửa sổ lại và ngồi ăn một mình buồn .Nên tôi cho cô bé bưng mì hết số tiền phải thối lại và kêu em đứng chờ tôi ăn hết hả đi . Hỏi em vu vơ đôi ba câu như ở đâu , đi làm chủ trả bao nhiêu một tháng . Để rồi tôi nghe đắng ngắt trong lòng khi em nói con số . Không  chua xót làm sao được . Số tiền ấy không bằng một bữa ăn tối trong nhà hàng sang trọng . Nào đã hết đâu em chỉ cơm ngày hai bữa  vậy thôi . Tiền lương được đưa thẳng về quê giúp cha mẹ . Tôi biết  nhiều người sẽ bảo '' coi chừng bị gạt '' vì cái tuồng đó diễn thường xuyên . Nhưng tôi tin em , tin qua cái cách lắc đầu . Không chịu lấy tờ giấy bạc mà tôi vừa móc thêm  trong bóp ra  . Em đi rồi mà tôi còn ngậm ngùi dõi theo . Tôi thấy sợ , sợ những nguy hiểm đang chực chờ trong  góc hẻm tối . Cái đói vốn là đáng sợ nhưng những tội ác rập rình đâu đó cũng đâu kém phần khủng khiếp . Tôi không nghĩ xa sao được khi báo chí đưa tin ngày một nhiều những vụ xâm phạm trẻ em .

                    Vậy là tôi cáo từ chị xách giỏ chạy lên Gò Vấp ở với người chị họ khác . Khu chị tôi ở có cái tên là Làng Hoa gần chợ Hạnh Thông Tây . Ngày xưa ở nơi này trồng hoa và rau cải . Tháng năm thay đổi nhiều thứ , đất trồng hoa được chị tôi cất thành một dãy nhà trọ để cho thuê . Ở đây xem như yên ổn hơn so với hai chỗ kia . Nhưng ngay đêm hôm sau thôi . Từ cánh cửa sổ trong phòng trên lầu của mình nhìn thẳng xuống góc tường bít bùng phía sau của ngôi nhà . Tiếp giáp với một ngõ nhỏ khác . Tôi thấy nhiều tiếng xe tới đó thì ngừng lại . Từng đôi trên xe  bước xuống . Nam nữ cũng có nam với nam cũng có . Họ dựng xe ở đó đập đập vô gân tay và rút cái kim tiêm ra tiêm trực tiếp vô  . Kế tiếp thì ngồi dựa vô tường đờ đẫn . Đứa nào không chích thì hút , đã cơn thì rồ xe phóng đi .

                    Những người trong bọn họ toàn ăn bận đẹp và còn trẻ . Không phải đám xì kê vật vã dơ dáy đâu . Tôi hỏi chị thì mới biết họ đi ra từ những nơi ăn chơi ở quận lân cận . Toàn cậu ấm , cô chiêu . Chị bảo trước đây từng có một đứa bị chết vì sốc thuốc . Cũng như có đứa đang phê thuốc nên trở thành đồ chơi chung của đám bạn . Công an  có tới càn quét , giăng đèn cho sáng lên . Dân phòng đi tuần này nọ . Nhưng đâu cũng vào đấy . Bóng đèn bị chúng chọi đá cho bể . Dân phòng bị chúng dọa đâm kim tiêm dính máu . Sở dĩ chúng chọn nơi đó vì gần như không ai dám đi ngang ban đêm .  Dân tình thì sợ trả thù làm phiền nên đành theo kiểu '' sống chung với lũ ''  không dám nói gì chúng cho yên thân .

                    Đứng  trong bóng tối tôi lặng thầm nhìn họ qua khung cửa sổ trên cao . Tôi thấy tiếc cho cái gọi tuổi trẻ , thấy xót khi họ hoang phí thanh xuân . Thứ thanh xuân mà chẳng có bạc tiền nào mua được . Nhìn những gương mặt non chẹt đầy phấn sáp đang nôn thốc nôn tháo do sốc thuốc . Những cây kim tiêm cắm phập vào những  cánh tay được gọi là của phái mạnh ấy . Tôi chợt biết cái gì gọi là băng hoại của xã hội .

                    Sau đó , đúng ra  tôi định đi qua tuốt bên Tân Bình ở nhà một người chị khác . Hồi trước tôi từng ở , thấy cũng rất tốt rộng rãi và yên tịnh . Vậy mà lần này ...chưa tới nhà đã có một tên kè xe theo hỏi '' Đi hông em ? '' Trong khi tôi còn chưa hiểu hắn muốn nói cái gì thì ông anh họ đã nổi máu cộc lên . Quăng vô mặt hắn một đống cái tên  ... dành cho việc duy trì nòi giống  . Cùng cái nắm tay dứ dứ hắn mới chịu cười nham nhở bỏ đi . Anh bảo ,đoạn đường đó bây giờ thành đoạn đường '' sung sướng '' . Ở đó luôn có những cô gái bận áo hai dây vẫy tay nhờ giúp đỡ . Những người họ đa số là dân tứ xứ ở quê . Giá cả thuộc hàng bình dân . Thỏa thuận xong thì cứ kéo nhau vô mấy cái bụi cây bên vệ đường . Vừa mát vừa khỏi tốn thêm khoản thuê phòng này nọ .Con đường nằm giáp ranh với quận khác . Hễ bên này càn quét thì họ chạy qua mé bên kia là xong . Thành thử ra chợ tình ấy tồn tại đã mấy năm rồi .

                    Những cô gái mới hoặc trẻ đẹp hơn thường được bọn ma cô chở trên xe . Chạy chầm chậm trên đường để tiếp thị hàng hóa . Vì khi nãy tôi đòi anh '' chạy chầm chậm cho em nhìn phong cảnh '' nên mới xảy ra cớ sợ . Nghe thế thì tôi rụng rời hồn vía . Ấy vậy mà trước khi qua đây tôi còn định tối tối sẽ kêu chị dâu chở đi hóng mát ăn vặt này nọ . Cuối cùng để cho yên tôi xách giỏ đi thẳng một mạch  lên Bình Dương ở nhà Thảo - cô bạn rất thân của mình cho nó lành .

                    Cách mấy tuần trước lại xảy ra thêm một chuyện . Người dì họ hàng xa  của tôi gọi điện thoại cho tôi nói chuyện những hàng cây bị đốn . Dì họ của tôi tính tình tươi trẻ cởi mở dù đã ở cái tuổi sắp lên hàng sáu . Dì cũng chữ nghĩa thơ văn thuộc nhóm Sài gòn gốc lúc trước .Dì kể tôi nghe trong cái giọng thỉnh thoảng bị nghẹn đi vì xúc động .  Những ký ức vui buồn nhưng quan trọng hơn là chuyện tình đầu của dì .

                    Dì kể hồi đó dì đi học ngang con đường đó . Trời xui thể nào mà dì gặp một ông . Giống như hàng ngàn cuộc gặp kiểu nàng thì vô tình còn chàng cố ý  . Người đàn ông ấy là dân nhà binh sĩ quan . Dì bảo nhìn ông ấy lầm lì trong rất dễ sợ  nên thấy bóng là dì trốn cho lẹ . Vậy mà không biết lý do gì một ngày dì đâm ra thương người ta .Cũng như bao cuộc tình nhuốm màu lãng mạn như câu hát '' Ôi những đêm thật dài hồn nghe thương nhớ ai '' . Dì bảo người ta thấy vậy mà hiền lắm , thương dì lắm . Hò hẹn được đôi ba lần theo kiểu rụt rè mới lớn của dì . Người ta đã bảo người ta muốn cưới dì . Người ta bảo để ý dì lâu lắm rồi . Dì dùng dằng không chịu , mới quen không lâu biết thế nào mà chịu  . Thêm vào chuyện má dì ghét những người trận mạc . Do ngày xưa ba dì chết vì một viên đạn lạc .Bà chỉ muốn gả con cho những người học thức có địa vị trong xã hội mà thôi . Nên dì kêu chờ thêm một thời gian nữa .

                    Kế tiếp chiến trận khốc liệt , gây cấn gì đó . Người đàn ông ấy phải ở suốt ngoài chiến trường rồi tháng tư 1975 ào tới . Cả gia đình dì vội vã di tản như bao người . Sang đảo , sang Mỹ rồi bặt tin nhau từ đó . Dì bảo ngày xưa do mới quen không lâu lại ỷ y nên dì không hỏi nhiều về quê quán . Hay những chi tiết liên quan đời binh nghiệp của người ta . Nên dù dì cố hỏi thăm bằng những cách có thể vẫn không được . Dì không biết người ta còn sống hay đã chết . Ra nước ngoài như dì hay còn ở Việt Nam . Rồi dì cũng phải lấy chồng , chồng dì  rất tốt thương yêu dì hết mực . Tuy vậy nhiều đêm dì vẫn khóc thầm khi hay tin chuyện những người sĩ quan ngày cũ bị đưa đi cải tạo . Nỗi lo lắng sợ hãi khiến dì cứ tự ám ảnh trong đó có người ta ngày xưa của dì . Đến nỗi dì ăn ngủ không yên rơi vào trầm cảm trong một thời gian . Tới tận bây giờ dì vẫn chưa quên . Trong trái tim vẫn có một góc dành cho người ta .

                    Trong suốt câu chuyện ngày cũ của dì đều liên quan tới những hàng cây . Từ đi học ngang , hẹn hò . Khổ nỗi  dì dùng toàn những tên gọi ngày xưa nên tôi nghe cứ như vịt nghe sấm . Biết cái chết liền .  Rãnh rổi sinh nông nổi nên tôi  định đem những gì dì kể viết thành truyện ngắn . Vậy là tôi giở bản đồ ngày cũ ra so sánh xem những con đường dì nói thời bây giờ nó mang tên gì . Sau đó lên mạng xem tất cả những tin tức về chuyện cây cỏ bị đốn để lấy cảm xúc , hình dung . Ban đầu tôi cứ tưởng đốn vài ba cây . Tôi còn tự nhủ đốn bớt cũng tốt đở nguy hiểm vào mùa mưa . Chừng đọc xong rồi tới phiên tôi tá hỏa khi thấy hình ảnh chúng bị xẻ thịt nằm lăn lóc . Cũng như theo dự án sẽ còn đốn tiếp sang 2015 .Không phải một con đường như tôi tưởng cũng không phải vài cây mà là gần 400 cây . Chưa hết trong số ấy có hàng cây nằm trên con đường dẫn ra bến Bạch Đằng  . Nơi mà ngày xưa  lúc về Việt Nam sống tạm . Những khi đi làm tôi điều đi trên con đường đó . Tôi còn nhớ rõ những hàng quán vỉa hè  dưới hàng cây ấy . Tôi lật đật gọi về cho cô bạn ngày cũ để  hỏi thêm . Nghe bạn xác định và nhắc về  đôi ba chuyện ngày trước . Tôi càng biết chắc không có sự nhầm lẫn như tôi hy vọng .

                      Cúp  điện thoại rồi tôi ngồi buồn trơ buồn trất nguyên cả buổi chiều . Buồn như thể mình vừa lỗi hẹn , phụ bạc với ai vậy đó . Giận mình vô tâm thành ra vô tình .  Giống như nghe tin người yêu cũ đi lấy vợ  . Hết thương người ta rồi chúc người ta hạnh phúc nhưng buồn vẫn buồn . Giờ tôi mới hiểu hết cảm giác của người dì của mình .  Thấy người ta đổ máu thì không gì chớ tới mình bị dứt tay là la làng liền . Có những thứ kỷ niệm bình thường thì nhỏ nhoi . Khi mất đi mới biết là nó lớn lao  . Những ký ức như mây khói lơ đãng . Nhưng nhờ có thứ mây khói ấy thì tâm hồn mới không khô cằn sỏi đá . Bởi chúng tạo ra cơn mưa cảm xúc . Trước đó tôi chê ỏng chê eo Sài Gòn này nọ em chả thèm . Vậy mà khi nghe tin '' người tình '' ấy có chuyện thì xốn xang , lo lắng không yên . Tôi không phải dân Sài Gòn cũng không sống ở đấy bao nhiêu lâu mà tôi còn như thế . Nói chi những người từng gắn bó với chúng ngần ấy năm .

                    Tôi biết chứ sẽ rất khập khễnh nếu tôi so sánh Sài gòn với một nước nào khác lân cận . Giống như nơi  ba má tôi đang ở hiện tại . Môi trường là vấn đề được quan tâm hàng đầu . Ngay cả giăng cái võng trên thân cây ngoài biển cũng không được phép . Phải dùng cái giá võng mang theo . Bởi nhân viên môi trường họ cho là đong đưa võng khiến cây ảnh hưởng bộ rễ . Mặc dù cái tướng tôi chưa tới năm chục ký . Còn cái cây đó ôm không hết một vòng tay .

                    Chi cho xa xôi ,  Campuchia thôi cũng có một hàng cây  để cho người ta tới tham quan luôn được quét sạch bóng . Đôi lúc tôi thấy nhiều nơi họ qúy trọng cái cũ thậm chí dùng cái cũ làm nét thu hút du lịch .  Thỉnh thoảng chúng ta vẫn thường thấy cái cảnh một đám người lố nhố . Đổ xô đứng chụp ảnh hay ngắm  nghía những bức tường rêu phong đổ nát như ngắm ngọc ngà kim cương   .Chỉ bởi nơi đó gắn liền với một cái gì đó thuộc về kỷ niệm . Còn Sài gòn tôi thấy người ta cứ thích đập mấy chùa miễu hay dạng nhà xưa  để xây dựng những cái theo kiến trúc hiện đại . Nhưng mà nói thiệt nghe nhiều lúc nhìn không biết nó thuộc trường phái nào . Mặc dù tôi làm về kiến trúc .  Khi mà cái đầu thì rồng bay phượng múa như bên tàu . Cái đuôi thì khối vuông như châu Mỹ nhưng chính giữa chơi  kiểu như  châu Âu ấy  . Còn cái sân theo kiểu hoang dã châu phi . Nhiều lúc thiệt tình là nể  ghê nơi cái óc  sáng tạo  kiểu đó .

                    Cũng như chuyện hàng cây , tôi buồn thì nói đôi ba câu trách móc vu vơ cho đã cái miệng . Viết đôi ba chữ nhăng nhít cho đã nỗi bực mình hờn mát trong lòng  . Ngoài ra tôi còn dám làm gì chớ . Làm gì có chuyện dân đen xem vào chuyện làng , chuyện nước  . Làm gì có chuyện trưng cầu ý kiến kiểu như nơi tôi đang sống . Ôi , ý kiến ý cò chi cho mệt . Khi mà người ta vỗ tay rào rào tán dương nhiệt liệt ở những  hội nghị . Như thể là thành qủa rực rỡ đang diễn ra trước mất . Nên tôi nói theo cái kiểu ngang ngược rằng ngoài ba chữ Vietnamese thì tôi còn dính gì tới đất nước cong cong ấy nữa đâu . Chuyện của nhà  người ta . Thích thì ghé , không thì đừng tới vậy thôi . Mình giờ là khách phải nhập gia tùy tục . Nghĩ chi nhiều cho nhọc óc .

                    Rồi tôi lại loay hoay an ủi chính tôi . Tất cả vì tương lai con em chúng ta . Hy sinh đời ông nội để cũng cố đời cháu . Bởi trong những cái câu ấy có số tuổi bằng ông nội chớ không phải cha nữa  . Để phát triển cho bằng anh bằng chị phải chịu khó hy sinh mông má , nâng cấp này nọ  . Giống như cái kiểu mấy chị muốn thêm nữ tính thì đưa cho thẩm mỹ viện hai ngàn . Nó ''dộng '' cho hai bịch nước muối  vô trước ngực . Sau đó đi ra đường toàn cắm đầu xuống đất bởi nặng qúa . Đâu có ngước lên mà nhìn đời được như người ta .

                    Hẳn là có người sẽ bảo tôi xuyên tạc hoặc qúa bi quan . Chưởi tôi thì tôi chịu . Tôi không còn tin tưởng về chuyện xây dựng những công trình công cộng  bên đó nữa rồi . Cầu sập ngay sau khi khánh thành không lâu . Lộ nhựa làm xong vài tháng trở thành trung tâm mua bán ổ gà , ổ voi . Đường cao tốc khúc lòi , khúc lở . Hổng lẽ mấy ông kỷ  sư cầu đường và kiến trúc sư ăn học đầy mình đó bị đui . Không nhìn ra xi măng non không đủ độ kết dính . Không phân biệt được sắt loại mấy số mấy . Không tính ra được lực tác động lên . Số nguyên liệu đó đi đâu ,  về đâu thiết nghĩ  tôi không nói mọi người cũng biết rõ .  Không đếm hết được bao tai nạn lao động xảy ra  trên những công trình ấy. Nhiều vụ chấn động một thời chớ nào phải nhỏ nhoi gì đâu .Cái đáng trách là không phải do sát xuất bất khả kháng mà ra .  Ở Việt Nam chưa có văn hóa từ chức .Nên người ta chỉ cần hứa sẽ rút kinh nghiệm , hứa sửa chữa  . Hứa  và hứa ... làm hay không đố cha  đứa nào dám thắc mắc . Đơn giản hơn là đổ hết lên đầu thằng chủ đầu tư là xong .

                    Mai này đây '' người tình '' Sài Gòn của tôi sẽ lịch lãm  hẳn ra với phong cách thời trang  mới . Hay là  đẹp theo cái kiểu bận tà lỏn đeo dây nịt  Hermes đây . Thôi dù sao thì '' người tình '' ấy bây giờ cũng là chồng người ta . Xấu đẹp gì thây kệ đi không liên quan tới mình .Tốt xấu gì cũng được miễn những công trình ấy giúp ích cho người dân . Bớt được phần  nào vất vả trong giao thông đi đứng thì được rồi . Hy vọng không phải chịu thêm  một vết nứt nữa về lòng tin như vụ hầm Thủ Thiêm . Cũng như sẽ không có thêm một công trình bị bỏ chỏng chơ hoặc ''chết yểu '' nhưng nhiều công trình đã và từng trước đây .

                    Tôi có người bạn tên Nguyên sống ở Đức .  Tôi rất qúy người bạn này dù chúng tôi thuộc hai thế hệ khác nhau . Năm nào Nguyên cũng về Sài gòn vào dịp hè . Sau đó một mình , một xe rong ruỗi  khắp nơi . Nguyên biết rất nhiều nơi bán đồ ăn cũng như thức ăn ngon . Chớ không lơ ngơ như tôi . Hồi trước , chúng tôi từng nói  có dịp sẽ đi xe gắn máy khắp mọi ngóc ngách trong Sài Gòn . Nhưng hai năm trời vẫn chưa làm được điều nho nhoi đó . Đang định năm sau sẽ thực hiện vậy mà ....

                    Bây giờ cứ hình dung đội cái nón như nồi cơm điện trên đầu . Thoa kem chống nắng tứ phía . Bận quần bò , áo khoát dầy . Chân mang vớ , đeo găng tay . Khẩu trang , kính râm và khăn choàng cổ . Nói chung che bít bùng  , trang bị như  lính đặc nhiệm . Sau đó đi giữa cái nắng chang chang gần bốn chục độ ở Sài Gòn thì tôi muốn chết xỉu liền . Nào phải điệu đâu . Không che , nắng nó làm da phồng rộp lột từng mảnh , khô rát rất khó chịu . Ý là che vậy đó nghe mà chỉ cần về bên đó ba ngày tôi. Chẳng những da nâu hơn quy định . Nó còn đen thui như con heo mọi mà mẹ tôi hay nuôi ở quê hồi xưa . Lắm khi bạn bè vẫn hay quở mém nhìn không ra tôi .

                    Cái cảnh ngồi sau lưng cô bạn như hồi xưa  . Xõa tóc lấp lửng , lướt trên  giữa những con đường râm mát vào xế chiều. Chạng vạng lúc tối , khi ánh đèn vàng chiếu qua tán lá . Nhìn mấy cái lá nho nhỏ vương lên tóc lên quần áo , lên cả cái giỏ xe coi như không bao giờ còn nữa rồi . Lại thêm một thứ được xếp vào kỷ niệm . Hồi nhỏ nghe người ta hay bảo người già   thường [<font]sống cho ký ức . Không tin , không hiểu gì đâu . Bây giờ thì bắt đầu cảm nhận được rồi . Ây da , chắc là sắp già tới nơi .

                    Sài Gòn một thời , đã xa rồi còn đâu ...

                    Song Nhi
                    Nov 8, 2014
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2014 14:14:07 bởi songnhi >
                    Ct.Ly 09.11.2014 00:05:55 (permalink)
                    songnhi 09.11.2014 00:13:16 (permalink)
                    Ct.Ly


                    Cầm 5000 € hay 5000$ hay 5000 đồng VN vậy SoNg NHi

                    5000 đồng VN bây giờ mua không được 1 gói xôi lót dạ nửa đó SN ơi

                    mới đọc tin ở VN, 1 tô phở + 2 bánh giò cháo quảy là 600 ngàn đồng VN, nhg vẫn tấp nập  người ra, vào

                    VN bây giờ giàu ghê hén, tính ra gần 30 $ 1 tô , bên này 1 tô có 7, 8€ mà dân làng còn rên, về VN chắc đói dài dài hihih


                     
                    Hi sis Ly
                     
                    Hí hí , chạy vô sửa lại . Quen tật nói bên này . Nói ra sợ bị chưởi  qúa sis nhưng  thiệt tình tiền bên mình đọc nghe con số lớn qúa . Trăm ngàn , triệu ...  Mà mua không được gì hết trơn , hết trọi  . Ăn đồ ăn bên này rẻ hơn bên mình . Đồ ăn Vn luôn đó nghe . Mấy năm trước em về thường vì nơi em ko có đồ ăn vn nhiều . Bây giờ cả đống  , mấy người lấy chồng bên này họ nấu ra bán .
                     
                    Cuối tuần an vui hé sis
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2014 14:14:58 bởi songnhi >
                    Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 106 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9