NỖI IM LẶNG GIỮA EM VÀ TÔI .
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 27 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 400 bài trong đề mục
dang son 19.06.2011 01:04:08 (permalink)
0





NỖI IM LẶNG GIỮA EM VÀ TÔI ....



Gìữa Em nơi ấy
Và tôi nơi này...

Có điều gì không được ổn
Có điều gì chắc không vui
Có những màn mưa đầy khắp chốn
Và nỗi thinh lặng đầy trong tôi.....

Giữa chúng mình,là biển cả
Biển dậy sóng,lời chập chùng không ngớt
Loài Hải âu thức dậy,đã bay đi
Cho tôi biết chúng mình đã biệt ly...



Thì cũng vậy.Cám ơn nỗi yên lặng
Như tặng phẩm của cuộc tình chẳng ra đâu
Em cứ đi và hóa vào kiếp sóng
Tôi tiếc gì cũng chẳng hết những cơn đau...






LẶNG IM TỪ NHAU.



im ỉm thế sao em ?
im lặng thế nỗi niềm
một khi ta không nói
cũng đủ nỗi buồn riêng

từ tôi,những đêm lạnh
con phố vắng bật đèn
nghe im lặng nhắc em
tôi khe khẽ gọi tên....






......Phần đông, trong nỗi lặng thinh



Làm sao ta có thể chọn ?
Cho riêng mình những cơn mưa
Mưa lắm lời - mưa chạy trốn
Mưa...trên lối đến chùa
Mưa ướt thập giá trên cao

Mưa thì hay lên tiếng
Còn đôi ta...Biết nói gì ? ,
Những vụng về của ngôn ngữ
Giúp gì ta khi chìa ly ?

Làm sao ta có thể chọn ?
Tên tuổi cho những cơn đau
Có thứ đau buốt thân thể
Có thứ im lặng không sắc màu

Khi mà Em nói :
"
Vậy phải cất nỗi buồn vào đâu ?
Khi mà..
Trái tim anh không còn nơi dung chứa "

Anh ngập ngừng và
chọn đại những hàng mưa
Thả trong đó nỗi buồn
Đã ẩm ướt từ em

Nếu em từ khước và ghét cay những hàng mưa như thế...

( Em, hiện thân của tình yêu ích kỷ
Không muốn anh chia sẻ cùng ai
Ngay cả cơn mưa hiền dịu
Khi anh vẫy tay…
Gởi theo mưa những nỗi buồn của em
Cũng là lúc em mất anh )

Thật tình anh bối rối !
Lại khó khăn nữa rồi

Phần đông, trong nỗi lặng thinh
Người ta có nhiều thời gian
Để nghĩ đến việc " Tại Sao "
Bởi...Tại....Vì..Và nhiều thứ nữa

Chỉ biết rằng,trong góc tối của Em và Anh
Nỗi thinh lặng vẫn mềm mại,dịu dàng và uẩn khúc
như nhũng cơn mưa đáng ghét của em
và nỗi buồn không kịp chạy theo mưa

Và như thế....ta vẫn còn nghĩ đến nhau.

Phải không ?...





đăng sơn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2012 22:58:01 bởi dang son >
#1
    dang son 19.06.2011 01:09:42 (permalink)
    0



    NIỀM IM LẶNG GIỮA CHÚNG MÌNH



    Lâu quá không nghe em nói
    Từ những cột đèn soi bóng tối
    Từ đường chim bay giữa bầu trời
    Có đám mây dọn sẵn giỌt nước mắt

    Em đi về chốn nào ?
    Có còn giữ ấm nỗi đau
    Làm quà cho tôi bỏ túi
    Hay em lặng yên - đã như thế từ lâu ?


    đăng sơn.fr




    NỖI THINH LẶNG MÀU XANH


    Hình như…lâu lắm rồi thì phải
    Em đã không ra chỗ hẹn cũ
    Em đã như giọt mưa để lang thang
    Cõi im lặng thong thả ở một mình

    Dường như chúng mình mất trí nhớ ?
    Để không đếm ngày tháng đã qua nhanh
    Em và anh - giữa vòng trái đất nhỏ
    Mà nỗi im lặng thì thênh thang vô cùng

    Em đi đâu,thỉnh thoảng nhớ quay lại
    Về đẩy cửa, thoải mái nhìn thấy anh
    Vẫn lơ ngơ, vẫn cơn buồn mềm mại
    Giữ trong lòng nỗi thinh lặng màu xanh

    Em đi đâu ? -anh chẳng biết đi đâu
    Trái đất này coi bộ rất chật chội
    Để anh biết mình cô đơn quá đỗi
    Để anh biết vẫn yên lặng trong đầu………




    đăng sơn.fr






    RỒI CŨNG SẼ QUEN



    Im lặng là những ngày
    Không gió đến đẩy mây
    Anh vẫn biết điều đó
    Cũng yên lặng chốn này

    Yên,yên rồi cũng hết
    Ngày tháng dài nơi đây
    Bước chân đời mỏi mệt
    Nỗi buồn mỏi bờ vai

    Ta thấy : Em và tôi
    Ta nghĩ: điều không rõ
    Như khúc nhạc không lời
    Đã đứt khúc rã rời...

    Vậy,cứ vậy đi ,em nhé
    Im lặng riết cũng quen....

    đăng sơn.fr
    #2
      dang son 19.06.2011 23:36:08 (permalink)
      0



      PIANO BLANC -
      MÀU TRẮNG.


      Đêm đen trên dương cầm màu trắng
      Chỗ ngồi em, đêm xuống lạnh lùng
      Mà cô đơn đã là nỗi lặng thinh
      Nốt nhạc đi để lại từng trống vắng

      Anh đi rồi,notes nhạc cũng biến mất
      Để lại em ngồi với nỗi nhớ mới
      Lòng réo gọi mà chỉ có em nghe
      Ôi dương cầm im tiếng đợi người về

      Dương cầm ơi,ta nhớ bàn tay
      Dương cầm ơi có nghe lòng ta đợi
      Bản nhạc tình đêm vắng thấu lòng ai
      Đêm màu trắng ? Hay lòng ta chới với……?




      GỞI EM VÀ TÔI NỖI THINH LẶNG MỚI NHẤT


      Nói gì thì nói.
      Sao bằng nỗi lặng thinh ?
      Mỗi khi muốn một mình
      Nghe trái tim vẫn đập nhanh

      Nói gì và ai hiểu ?
      Ở cái góc nhỏ này
      Em và tôi từ dạo ấy
      Vẫn im lặng như thưở nào....





      ĐỂ QUÊN

      Có phải em cố tình
      để quên trái tim nhỏ xíu
      có những ngõ ngách,những bóng hình
      để trái tim em không tìm ra đường về ( tim đi lạc )

      Và rơi rớt vào hồn tôi.Chênh vênh,chênh vênh……





      đăng sơn.fr





      #3
        dang son 25.06.2011 12:39:01 (permalink)
        0





        ÊM Ả TỪ ANH...


        Anh gói tặng em nỗi thinh lặng
        Làm quà riêng cho mỗi buổi sáng
        Em nhận được thì hảy mở
        Để nghe êm đềm nỗi lòng anh.Riêng







        NỖI THINH LẶNG MÀU XANH



        Hình như…lâu lắm rồi thì phải
        Em đã không ra chỗ hẹn cũ
        Em đã như giọt mưa để lang thang
        Cõi im lặng thong thả ở một mình

        Dường như chúng mình mất trí nhớ ?
        Để không đếm ngày tháng đã qua nhanh
        Em và anh - giữa vòng trái đất nhỏ
        Mà nỗi im lặng thì thênh thang vô cùng

        Em đi đâu,thỉnh thoảng nhớ quay lại
        Về đẩy cửa, thoải mái nhìn thấy anh
        Vẫn lơ ngơ, vẫn cơn buồn mềm mại
        Giữ trong lòng nỗi thinh lặng màu xanh

        Em đi đâu ? -anh chẳng biết đi đâu
        Trái đất này coi bộ rất chật chội
        Để anh biết mình cô đơn quá đỗi
        Để anh biết vẫn yên lặng trong đầu………




        đăng sơn.fr
        #4
          dang son 07.07.2011 02:15:02 (permalink)
          0




          Để nghe tôi nói về Em.



          Thích nói chuyện với bóng đêm
          Tôi tưỏng tượng ra em
          Với mùi đêm trong thinh lặng
          Đêm ngồi xõa tóc giống em
          Đêm toả mùi hương lạ kỳ huyền diệu
          Đêm biết giữ sự im lặng
          để nghe tôi nói về em….

          Em và những điều kỳ lạ
          Như chuyện thần thoại ( không có thật )

          Em với giấc mơ không đầu đuôi,gốc ngọn như không khí
          ( người ta chỉ ngửi và thở được mùi không khí )
          Em với bao điều bí ẩn trong tôi..
          ( trong tôi ,mưa nắng không điều hoà )
          Em với những dịu dàng cần và không cần thiết

          Có những ngày,tôi tưởng đã quên em
          Có những đêm tôi tưởng chẳng còn trí nhớ
          Lạ kỳ - Hụt Hững –



          đăng sơn.fr
          #5
            dang son 08.07.2011 00:27:12 (permalink)
            0






            NẮNG MƯA BÊN EM


            tặng em chút mưa nhỏ từ tôi
            để em biết ướt mỗi lần nhớ nhung
            Tặng em tia nắng từ tôi
            Khi em suởi ấm nụ cười cho tôi.





            Màu Hạnh Ngộ.



            Nhuộm tôi đi bằng màu mưa xám
            đỏ mắt tôi đen vừa thẫm chiều buông
            đen tóc em một mùa thu về cho tôi nhặt
            vàng vời vợi chiếc lá lỡ mang tên yêu thương

            Em bên ấy,chắc gì em còn nhớ ?
            con ngõ xanh đường tình mình chung đôi
            nâu cánh gỗ cửa sổ kia khép,mở
            tôi vẫn nhớ hồng rực nụ em cười.




            nguyễntrườngan


            #6
              dang son 08.07.2011 16:07:47 (permalink)
              0





              THẾ GIỚI NHỎ CỦA EM VÀ TÔI


              Thế giới nhỏ của em và tôi
              Có đôi lúc đọng lại chút muộn phiền
              Có ngón tay đi tìm ngón tay nhỏ xíu
              Có tất cả những nụ cười êm

              Êm như bài hát ru mưa
              Êm như làn hơi em thở
              Để tôi tự thấy mình thừa
              Trống rỗng
              Và cùng lúc
              Cũng đầy ấp lời yêu thương nồng ấm

              Thế giới này nhỏ bé và chật chội
              Mỗi khi tôi có em
              Mỗi khi ta có nhau

              Và cái thế giới này đôi lúc
              Trở thành rộng lớn và hoang vu như trời biển
              Khi em bỏ ra đi
              Không một lời từ biệt
              Tôi ở lại
              Thấy mình trơ trọi
              Thấy mình tự ghét bỏ mình

              Thế giới này chỉ thật sự đẹp
              Khi nào em quay trở lại bên tôi
              Để ca khúc được trọn lời
              Khi nào, em ?
              Khi nào thì thế giới của chúng ta
              Trở lại đầy ấp
              Như một bài hát phổ từ thơ
              Để tôi biết
              "Một nửa của mình còn nguyên" ?






              MỖI KHI TÔI CÓ EM




              Mỗi khi ta có nhau
              Tôi thích trò bịa đặt
              Tôi chơi trò trẻ con
              Thử để mặt đối mặt

              Tôi xin em giữ im lặng
              Để tôi có thể đoán
              Em nghĩ gì ?

              Tôi biết
              Tôi sẽ nghĩ gì trong đôi mắt em ?
              ( Màu mắt nhung của những đêm ngà ngọc
              Trên bãi cát đêm đầy trăng sao
              Tôi đã đếm từng đợt sóng ở nơi em
              Sóng làm gì biết nói thật ?
              Tôi thì đã quen với những lần nói dối
              Khi em lẩm cẩm hỏi tôi :
              “ – Hứa đi,hứa yêu em đến trọn đời : ‘’ )


              Tôi vốn dĩ ghét sự thề thốt,giả dối,dối gian và đầu môi trót lưỡi
              Tôi chỉ là tôi,người phàm xác thịt
              Với những rung động có khi rất thực tế
              ( loại thực tế trần truồng và trắng trợn )



              Đành Im Lặng.Lặng như tờ.
              Đành câm nín để không buột miệng đóng kịch với em
              Đành ngu ngơ như thời nào 16 tuổi

              Sóng trong đáy mắt em đã làm tôi sợ hãi
              Sóng giận dữ nổi cơn
              Chỉ vì một lời không dám thề thốt

              Tôi đành cười cười ( khôi hài và rẻ tiền kinh khủng ! )
              - Ừ .Anh yêu em như em bắt buột anh
              Ừ.Anh thề có trời chứng dám
              Ừ và cả triệu tỷ cái ừ ừ không bao giờ có giá trị

              Ừ đến hơi thở cuối.
              Rằng ‘’ anh thật thình,thật thà khi yêu
              Ừ,anh đã xóa tất cả trăm hình bóng cũ
              Ở ngày ấy lúc chưa có em
              Ừ.

              Ừ như thế,chắc em vui lòng ?
              Em sẽ ngoan ngoãn ở cạnh anh
              Bằng ánh mắt nồng nàn
              Anh tưởng mình đã hồn lìa khỏi xác
              Anh ngỡ anh là bãi cát hoang vu
              Khi em đến bằng những đợt sóng và bọt biển
              Em đánh thức nỗi cằn cỗi nơi anh
              Anh bị em mê hoặc
              Để làm trái lòng anh
              Đã bảo là người ta không thích thề và hẹn ước

              Lỡ thề mà không giữ được
              Trời phạt chết xuống địa nguịc

              Em sẽ một mình ,cô quạnh
              Ở lại cái thế gian khốn khổ này
              Anh bỏ em lại cho ai ?


              …Khi ta có nhau.Em ơi !
              Hãy bằng lòng với hiện tại
              Bằng lòng với bàn tay anh trên ngực
              Vui lòng với nụ hôn không giống ai
              Vì khi anh hôn em
              Là anh hôn cả một thế giới rất nhỏ bé
              Mà thế giới ấy
              Chỉ thật sự hiện hữu khi ta có nhau
              Chỉ riêng ta mà thôi.







              XƯA.



              Hãy tưởng như mình còn trẻ dại
              Như ngày run rẫy đi theo em

              Em tha thướt áo dài và guốc mộc
              Em chúm chím nụ cười rất là em


              Hãy tưởng nhƯ ngày nào vụng dại
              Bức thư tình viết mãi vẫn chưa xong
              Tôi lôi thơ cũ ra đọc lại
              Ăn cắp vần thơ nói của minh


              Cổng trường ngày đó mở rộng lắm
              Tôi loay hoay đứng mỏi chân rồi
              Đợi em ra cổng từ say đắm
              Run phong bì trắng ,nở môi cười


              Đôi mắt nhung.Ơi tình như lá !
              Cánh môi cười e thẹn thấy muốn hôn
              Hai đứa nói điều chi nghe chẳng rõ
              Chỉ biết vụng về vì tình mới chạm nhau


              Trời ít nắng trên con đường đi dạo
              Tóc người dài chạm phải nụ môi tôi
              Em mềm mại tha thướt như ngọn gió
              Tôi say mềm để chẳng phải là tôi



              Hãy cứ tưởng...
              Hãy cữ tưởng...







              ĐỪNG ĐỌC THƠ TÌNH
              của Người Ta.




              Thơ tình người ta,ai biểu em đọc
              Để rồi buồn buồn
              Trong thơ có gió bệnh,gió muốn khóc
              Có cài những nỗi nhớ nhung

              Trong thơ có vài giọt lệ
              Của những người lỡ xa nhau
              Họ có những nỗi đau
              Làm sao mình hiểu được ?

              Thơ tình người ta viết
              Ai biểu em cứ đọc
              Nhất là vào buổi chiều mưa
              Mưa thả tiếng lao xao
              Mưa chập chùng như thế
              Chẳng trách sao không buồn ?




              đăng sơn.fr

              #7
                dang son 09.07.2011 23:06:30 (permalink)
                0



                THÀNH PHỐ NHỎ.



                Hình như phố núi có dãy sương
                Mây ngơ ngác khi chợt thấy mình buồn

                Thành phố nhỏ có những góc phố nhỏ
                Đi một quãng lại thấy mình buồn tênh





                CHỪNG NÀO
                Nơi Ấy ?



                Chừng nào, em ?
                Chừng nào mòn lối cũ
                Ở một góc đường lộng gió chiều
                Nơi bờ mắt đã gần gụi
                Nơi sợi tóc thơm mùi em

                Chừng nào, em ?
                Ngừng được tiếng nói yêu
                Tình dài hay tình ngắn
                Khi thao thức từng đêm ?




                đăng sơn.fr


                #8
                  dang son 10.07.2011 22:20:37 (permalink)
                  0




                  XƯA.



                  Hãy tưởng như mình còn trẻ dại
                  Như ngày run rẫy đi theo em

                  Em tha thướt áo dài và guốc mộc
                  Em chúm chím nụ cười rất là em


                  Hãy tưởng nhƯ ngày nào vụng dại
                  Bức thư tình viết mãi vẫn chưa xong
                  Tôi lôi thơ cũ ra đọc lại
                  Ăn cắp vần thơ nói của minh


                  Cổng trường ngày đó mở rộng lắm
                  Tôi loay hoay đứng mỏi chân rồi
                  Đợi em ra cổng từ say đắm
                  Run phong bì trắng ,nở môi cười


                  Đôi mắt nhung.Ơi tình như lá !
                  Cánh môi cười e thẹn thấy muốn hôn
                  Hai đứa nói điều chi nghe chẳng rõ
                  Chỉ biết vụng về vì tình mới chạm nhau


                  Trời ít nắng trên con đường đi dạo
                  Tóc người dài chạm phải nụ môi tôi
                  Em mềm mại tha thướt như ngọn gió
                  Tôi say mềm để chẳng phải là tôi



                  Hãy cứ tưởng...
                  Hãy cữ tưởng...







                  GIỮ CỬA CHO GIẤC NGỦ EM




                  Anh dùng bóng đêm làm ý nghĩ
                  thả bay và tan loãng vào không khí
                  để có thể chui vào giấc ngủ của em
                  Một thế giới rất tự nhiên
                  với dáng điệu nằm thoải mái
                  tóc thả dài như sông trên gối
                  Đôi mắt khép như trẻ thơ
                  Mỗi lần,như thế,anh nhẹ nhàng kề bên
                  Đếm từng sợi tóc trên trán người yêu
                  ( Không vặn nhạc và sợ tiếng động )
                  chỉ khe khẽ trong đầu một câu hát rất cũ :

                  ‘’ Moi je n'étais rien / Tôi không là gì cả
                  Et voilà qu'aujourd'hui / Vậy mà hôm nay
                  Je suis le gardien / Tôi thành tên giữ cửa
                  Du sommeil de ses nuits / Cho giấc mộng của nàng
                  Je l'aime à mourir / Vì tôi quá đỗi yêu nàng ‘’ **


                  Phải rồi đó,
                  Khi em trở người
                  Anh ngồi im,bó gối với nụ cười
                  Anh canh giấc ngủ em nồng thắm
                  ngắm thân thể em mềm mại
                  đồi núi cao,sông nước của phong cảnh
                  Của những nơi anh đã đi qua
                  Mỗi lần có việc xa nhà
                  Vẫn không sao mặn mà bằng thân thể em rực lửa
                  Vẫn có một cái gì đó thiếu hụt…
                  ( Bởi là vì ngoại cuộc ! )
                  Làm sao chúng có được linh hồn em ?
                  Và thứ ngôn ngữ em riêng biệt
                  Khi em nói mình yêu trọn vẹn
                  Người yêu đó là anh - Kẻ giữ cửa
                  Ngồi lặng thinh với bóng đêm
                  Với lời chúc bình yên
                  Dịu dàng,thân thiết
                  để khẽ nói ( khi anh muốn ) :
                  ‘’ Ngủ say ! Ngủ ngon và anh yêu em ‘’



                  đăng sơn.fr


                  ( Viết khi nghe Je l’aime à mourir – Francis Cabrel.)
                  #9
                    dang son 11.07.2011 13:49:29 (permalink)
                    0





                    BUổI CHIỀU BÊN NHAU.



                    Buổi chiều ngắn lắm
                    Trên những ngón tay em
                    Chiều đánh rơi chiều
                    Mặt trời có tia nắng ngâm mình trong ly nuớc
                    Để anh tìm vội vã tiếng yêu em

                    Yêu em trên từng vòng xe ngang phố
                    Thương em trên từng cuống quýt lời hôn nhỏ
                    Nhớ em làm như chưa từng đuợc nhớ
                    Em ở cạnh mà như đã xa

                    Buổi chiều đang rơi
                    Em thấy không ?
                    Chiều xuống nhanh làm như sợ không kịp tối
                    Anh ngẩn người trong giây phút lặng im
                    Ngắm chiều rơi trong đôi mắt em

                    Chiều buông trôi
                    Anh buông trôi....




                    MỘT NỬA CÒN NGUYÊN



                    Em biết gì giữa nỗi buồn phiền ?
                    Em nghĩ gì khi đã lỡ lìa nhau ?

                    Có người ở lại tên buồn
                    Có người nán lại với muôn tiếng sầu
                    Tình yêu lặng lẽ bỏ nhau
                    Trên bờ sông cũ phai màu ái ân
                    Cô đơn tìm đến vài lần
                    Giữa cơn mất ngủ trên đầu giường đêm
                    Nhìn mình,ta ngỡ thấy em
                    Tỉnh cơn mộng dữ ở thềm bóng trăng


                    Ta và em
                    Ngần ấy tiếng yêu

                    Em và ta, đã bao điều cách trở
                    Kể ra thì chỉ là những điều khá thừa thãi
                    Có gì là nguyên vẹn đâu,em ?
                    Ngoài những thứ vụn vỡ chẳng vẹn toàn
                    ( Chỉ là chuyện bình thường mà thôi,em ! )

                    Ta bỗng hiện hình là giấy mực
                    Đễ tưởng rằng một nửa của mình là Em……







                    GÓC NHỎ CỦA TÔI VÀ EM



                    Tôi có gì để làm ấm một góc của thế giới nhỏ ?,

                    Tôi ngồi yên, lặng tĩnh đếm :
                    Tôi thấy mình có ánh mắt em
                    Mắt nhung, huyền của một chú nai tơ - Êm
                    Thấy mình có một nửa nụ cười em
                    ( Người ta có thể hôn nhau bằng mắt
                    dịu dàng - tha thiết )

                    Nụ cười ngon khi cắn ngọt trái táo mềm
                    Em ngửa cổ khúc khích tiếng gì không rõ lắm
                    Vậy mà em làm tôi say em

                    Em pha màu vào thế giới của tôi
                    Vẽ lấp lánh những điều như hẹn ước
                    Em viết chữ " Yêu " nồng nàn bé tí xíu
                    Em nhẩy trên những vòng tròn mềm mại
                    Bài tình ca có điệu blue chậm, rất chậm và nhẹ
                    Làm như chứa bao nhiêu ánh sao trời mà tôi có thể đếm
                    Khi say khướt lời thầm nhớ
                    Khi run, run như cậu trai thời 18 tuổi

                    Thưở ấy cậu vụng dại tỏ tình
                    Cậu làm đại mấy câu thơ ra cái điều thi sĩ
                    Nàng nhận thư, nàng im lìm không nói năng
                    Cậu ta buồn bã cả mấy tuần rồi đâm ra bệnh

                    Thế giới nhỏ này của tôi - em
                    Sẽ không còn lời tỏ tình như thuở ấy
                    Cho dù những rung động thời mới lớn vẫn còn.

                    Bây giờ thời đại của face book
                    Thời đại của Google nhanh như chớp mắt
                    Chắc gì còn điều vụng để mà dại
                    Người yêu người và quên người trong khoảng khắc cực kỳ sóng gió

                    Tôi xin được vẫn là tôi với em
                    Em mềm mại
                    Em quyến rũ như câu thơ tôi đang viết

                    Em
                    Em.

                    Hãy tròn ngoan như ngón tay tôi nhảy múa trên phím chữ
                    Như tiếng dương cầm về dêm
                    Và tôi biết mình yêu em
                    Ở góc nhỏ của thế giới mang tên em và tôi.......



                    đăng sơn.fr




                    #10
                      dang son 11.07.2011 15:27:35 (permalink)
                      0







                      CHUYỆNẤYCŨRỒI.


                      Chuyện ấy đã cũ rồi.Cũ lắm !
                      Cũ kỹ như những lần chiều đánh rơi chiều
                      Từ một mùa đông nào đó còn xót lại
                      Trên khuôn mặt nhợt nhạt của một người yêu

                      Khuôn mặt ấy có những nỗi buồn
                      Còn đọng lại như một vũng nước mưa
                      Chưa kịp bị hơi lạnh làm đông cứng
                      Mà ở dưới là một chuyện tình xưa

                      Xưa như câu chuyện cổ tích
                      Của chàng và người ấy mang tên Nàng
                      " ... Nàng có lúc hiền ngoan và tinh nghịch
                      Để có lúc chàng gọi nàng là con gấu

                      Con gấu trắng tinh như mảng tuyết
                      Con gấu biết mè nheo và nhõng nhẽo
                      Biết cả điều giận hờn khi không có gì đáng hờn giận
                      ( Trong tình yêu lúc nào cũng có hình bóng của tay ba :
                      Chàng + Nàng và cái bóng thứ ba ấy là đôi lứa
                      Cái bóng đôi lứa ấy có cả điều gọi là tự ái
                      - Ta yêu người để được người yêu lại )

                      Trong tình yêu -thứ tình cảm xưa như trái đất -
                      Những vị kỷ,tự ái có khi giết chết tình yêu

                      Và từ đó
                      Người rời xa người
                      Những tháng ngày rất đẹp qua đi
                      Mang theo những lời nói có ẩn dấu của điều biệt ly
                      Mùa xuân trải nắng trên cây cỏ,hoa lá không còn nữa
                      Chỉ còn lại một mùa đông duy nhất
                      Phủ đầy màu trắng
                      Trên và trong những con mơ của người tình mang tên Gấu
                      Gấu ngủ vùi để chạy trốn mùa đông
                      Mùa đông ở đâu cũng dài thăm thẳm
                      Để khi thật sự tỉnh giấc
                      Nàng không còn thấy bóng dáng của chàng
                      Chàng mang tình yêu của mình đi mất
                      Sau khi để lại vọn vẹn một dòng chữ nhỏ trên mẩu giấy gắn trên cành cây khô :
                      " Adieu - Sois heureuse " *

                      Vậy thôi !
                      Từ đó,không còn ai ở chỗ hẹn cũ
                      Không còn ai nói với ai lời yêu thương như ngày cũ ".







                      đăng sơn.fr

                      #11
                        dang son 12.07.2011 04:16:43 (permalink)
                        0





                        PHỐ NHỎ CỦA M và TÔI




                        Phố nhỏ trong thế giới cũng rất nhỏ
                        Em thẹn thùng ngước mắt nhìn trên cao
                        Tôi cúi xuống,thấy mình nên xưng tội
                        Thế cũng vừa , ở ngày tháng bên nhau....



                        đăng sơn.fr
                        #12
                          dang son 12.07.2011 22:55:10 (permalink)
                          0




                          MÀU hạnh phúc .


                          Tôi đứng bên này cầu
                          Nhìn xuống con dốc mang tên đời
                          đời một người đã có những lần
                          thiếu,vắng tiếng cười

                          Tôi thoáng nhìn
                          để hiểu ( từ em )
                          chút ngại ngần
                          tạm gọi là cần thiết
                          khi một lần đã chênh vênh,gãy đổ
                          Giữa gió cuồng
                          Vắng nỗi yêu thương
                          để đêm hàng đêm
                          tưởng bóng tối là con mọt cửa

                          Tôi đứng ở dốc cầu
                          Tựa lưng vào mảng đời trên cao
                          Đua bàn tay cho em nắm
                          Tạm gọi là ủi an
                          Tạm gọi là đã hiểu

                          Em ngại ngùng ,quay mặt
                          Chạm phải cái bóng tối cũ kỹ từng dêm
                          Hạnh phúc là gì – Em ?
                          Hạnh phúc làm gì có màu sắc
                          Làm gì có danh từ ''Cạn Yêu ''?!

                          Hạnh phúc chẳng nằm trên hay nằm dưới chỗ đứng
                          Hạnh phúc chỉ bình thường giản dị
                          Nếu biết đặt mình ở câu viết
                          Thật thà,không ảo vọng
                          Thì em sẽ thấy
                          Và sẽ không bao giờ nói :
                          ‘’ Hạnh Phúc ơi ! Tôi đã cạn yêu ! ‘’






                          MÀU HẠNH PHÚC BÊN NHAU.



                          chỉ bình thường mà thôi
                          khi anh biết tìm đến em với nụ cười
                          Tiếng cười sẽ tan trong gió
                          Ắnh mắt em – anh gìữ lại

                          Chỉ là chuyện bình thường thôi em !
                          Có nghĩa lý gì một buổi chiều
                          Nghẽn xe trên xa lộ
                          Và anh nhớ em nhiều

                          Nhiều như bức thư tình đầu tiên
                          Từ khi em gửi đến
                          Và em kèm theo lời bài hát.
                          Presque rien – C’est écrit

                          Thế nào là không bình thường ?
                          Thế nào là chuyện người dưng đã cũ , ?

                          Anh vẫn cũ đó chứ
                          Cũ như mái hiên em đứng núp
                          những chiều mưa,mưa rơi
                          Mắt em nhìn mưa đang rơi
                          Có hạt tròn xoe ở cửa mắt
                          Có hạt lăn lăn……………

                          Anh vẫn cũ đấy chứ
                          Mới làm sao được em ?
                          Khi anh vẫn nhớ nhung em
                          Khi nghe lại từng bản nhạc
                          Của ngày ấy – chúng mình

                          Còn em , Chừng nào em mới ?
                          Như cái áo màu hồng đang mặc
                          Cái áo mà anh đã loay hoay chọn gần hết một buổi chiều
                          Đã lang thang trong khu thương xá

                          Gã nhà quê như anh
                          Có đời nào đi chọn áo quần
                          Cho một người phái nữ
                          Gã khù khờ như anh
                          Đã luýnh quýnh trước đôi mắt cô bán hàng
                          Khi cô hỏi :
                          - Mua cho Người yêu của ông ? ‘’

                          Anh gật đầu ,dấu nỗi sung sướng trong ý nghĩ :
                          ‘’ Sao Cô ấy biết anh có người yêu ?! ‘’


                          ° ° °




                          Đi dạo với anh !
                          Đi !
                          Bỏ hẳn những đôi mắt của thế gian

                          Hãy nhõng nhẽo như chưa từng nhõng nhẽo
                          Hãy vòi vĩnh như chưa lần nào em biết
                          Hãy hư thân,mất nết
                          Với chỉ mình anh thôi

                          Hãy biết trở thành trẻ con
                          Với cặp mắt tinh nghịch
                          Khi đứng trước một cửa tiệm
                          Để nhìn thấy anh đang hôn em

                          Đừng giả vờ nhắm mắt
                          Cứ nhìn anh cho thật kỹ
                          Để không tưởng tượng ra ai khác ( Anh biết ghen ! )

                          Anh dắt em đi dạo
                          Theo từng ngõ hẽm của dãy phố ngả chiều
                          Anh chỉ cho em thấy đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm
                          Ở góc tối cạnh giáo đường
                          Anh để em nhìn
                          Và anh nhìn vào mắt em
                          Để thấy anh ở đó
                          Chỗ anh yêu nhất
                          Cánh cửa tâm hồn

                          Chỗ mà anh đã gửi gấm lời yêu thương
                          Dù rất Sến,rất rẻ tiền
                          Của một thứ ngôn ngữ tầm thường
                          (đã bảo là chuyện bình thường mà lị !)

                          Đi cho đến khi em mỏi lưng, mỏi giò và sưng chân
                          ( Vì đôi giày cao gót đáng ghét )
                          Anh sẽ rất tử tế
                          Biết cúi lưng xuống cho em trèo lên

                          Anh cõng em đi một vòng phố buổi tối
                          Anh đưa em vào một tiệm ăn của người Pháp
                          Nơi có chiếc bàn ngồi sát cửa kính nhìn ra phía sông

                          Anh nắm tay em và chỉ cho em chỗ anh đã cô đơn
                          Ở từng năm tháng ấy
                          Ở những ngày chưa có em
                          Ở những góc sương đông trơ trụi

                          Anh dài dòng kể về từng góc đường đèn xanh , đèn đỏ
                          Nơi anh lum khum kéo cao cổ áo
                          Vội vàng mồi điếu thuốc và nhả khói
                          Khói sặc cuống họng
                          Khói sặc đậm nỗi quạnh hiu

                          Mà thôi em,
                          Ở cạnh nhau như thế này
                          Nhìn nhau giữa hai ly vang óng ánh
                          Và mùi thức ăn nức mũi

                          Anh là kẻ tham ăn
                          Hãy tin tưởng khi anh gọi món ăn
                          Khi anh căn dặn người bồi bàn
                          Mang cho em đĩa thịt côte d’agnau vừa đủ chín
                          Và lát phô mai óng ánh như đầu mũi em

                          Ăn ngon miệng để anh cũng ngon miệng
                          Uống thêm tí rượu ngon – anh không ép
                          Chỉ cần đủ má em hồng
                          Chỉ cần sóng đủ gọi nỗi rạo rực êm

                          Anh thích nhìn em hớp từng ngụm nhỏ
                          Chúng mình lắng tai nghe bản nhạc trữ tình
                          Của thời Adamo,một thời Saigon cũ của anh
                          …. Marie la Mer

                          Nghe thêm bản nhạc của những năm 80 này nữa
                          Khi Cabrel hát :
                          Je l’aime à mourir ( tôi yêu nàng muốn chết ! )

                          Anh ghé tai dịch hộ em lời bài hát :

                          …… Tôi chỉ ngồi nhìn nàng ngủ say,tôi chỉ là người gìữ cửa giấc mơ của nàng…

                          Hiểu vậy không ?
                          Em chỉ cần đổi chữ Nàng thành chữ Em
                          Ừ- Ừ…. Je t’aime à mourir ( Anh yêu em gần chết ! )

                          Thế nào là Yêu Gần Chết ?

                          Ha ha…hihihi..

                          Xong bữa ăn ngon đi cái đã.

                          Ngoan ngoan như con mèo nhỏ
                          Theo anh về nhà
                          Anh bật đèn ấm
                          Anh mở nhạc tình
                          Anh sưởi em ấm bằng điệu Bossa nova tình tứ
                          Bằng cái đĩa anh mới mua

                          Anh biết cách lợi dụng em
                          bằng điệu slow khít khao
                          anh bảo em nhắm mắt

                          Và em biết sau đó sẽ ra sao ?
                          Có gì mà ngạc nhiên
                          Chuyện bình thường mà thôi.


                          Ư….ư ….ư…..ư..
                          Ừ .Bình thường mà thôi .Em !



                          đăng sơn.fr


                          #13
                            dang son 15.07.2011 01:06:39 (permalink)
                            0




                            Tim ở Trọ người


                            Treo ngoài cửa sổ trái tim anh
                            chờ cơn gió kéo bật mành thấy em
                            em mang dép thấp,quai mềm
                            quàng vai tóc xõa lặng yên một mình
                            Em là chỗ trọ tim anh
                            Thêm vào một nét thư tình là xong….







                            Bài Hát Biển.

                            Biển hát lao xao lời gọi sóng
                            Nhợt nhạt mây chiều phủ cánh chim
                            Người ở đâu ? Biển hoài trông ngóng
                            Thủy triều lên gọi gió xoáy tìm

                            Người xa người bỏ quên bài hát ấy
                            Tuổi xuân thì thả cửa mục màu rêu
                            Có nỗi buồn chạm ngõ không ai lấy
                            Giấc mơ nào gọi mãi vẫn tên em

                            Biển ở lại già nua cùng gió mặn
                            Giọt tình nào chìm xuống tận đáy sâu
                            Khi trồi lên chỉ thấy trời hoang vắng
                            Biển vắng trăm năm xoãi mắt tìm….




                            đăng sơn.fr


                            #14
                              dang son 15.07.2011 02:16:11 (permalink)
                              0




                              CUỐICÙNG


                              Cuối cùng thì em cũng đủ sức để hiểu
                              Anh là người đàn ông duy nhất còn sót lại trên quả đất
                              Trái đất này đã cằn khô ,hết nhựa sống
                              Để bao nhiêu đàn ông bị diệt chủng vì những gian dối của họ
                              Chỉ còn anh ở lại
                              Anh đã âm thầm nhìn em trong hiu quạnh
                              Anh đã đếm từng đêm đơn lẻ của em
                              Anh đã vỗ về an ủi em
                              Làm như chỉ còn anh là biết yêu
                              Biết si tình ( nhưng chẳng bao giờ ngu muội )
                              Biết dùng lời âu yếm với em
                              Biết dang rộng vòng tay ôm lấy em mỗi khi em mệt mỏi chán chường


                              Anh đã quên anh là đàn ông để biến thành cơn mưa trong mỗi giấc ngủ của em
                              Mưa nhẹ nhàng ,mưa êm như tiếng nhạc
                              Mưa lâu dần thấm vào đất và đọng lại

                              Em đã là mặt đất khô cằn nức nẻ
                              Có lắm khi em tuởng chẳng bao giờ loài người còn biết thương yêu nhau

                              Cuối cùng thì em thấy anh và nhận thức được tình yêu của anh

                              Anh : Người đàn ông cuối cùng còn biết thủy chung khi yêu em




                              NguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 27 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 400 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9