MÀU hạnh phúc .         Tôi đứng bên này cầu 
  Nhìn xuống con dốc mang tên đời 
  đời một người đã có những lần 
  thiếu,vắng tiếng cười    
  Tôi thoáng nhìn 
  để hiểu ( từ em ) 
  chút ngại ngần 
  tạm gọi là cần thiết 
  khi một lần đã chênh vênh,gãy đổ 
  Giữa gió cuồng 
  Vắng nỗi yêu thương 
  để đêm hàng đêm 
  tưởng bóng tối là con mọt cửa    
  Tôi đứng ở dốc cầu 
  Tựa lưng vào mảng đời trên cao 
  Đua bàn tay cho em nắm 
  Tạm gọi là ủi an 
  Tạm gọi là đã hiểu    
  Em ngại ngùng ,quay mặt 
  Chạm phải cái bóng tối cũ kỹ từng dêm 
  Hạnh phúc là gì – Em ? 
  Hạnh phúc làm gì có màu sắc 
  Làm gì có danh từ ''Cạn Yêu ''?!    
  Hạnh phúc chẳng nằm trên hay nằm dưới chỗ đứng 
  Hạnh phúc chỉ bình thường giản dị 
  Nếu biết đặt mình ở câu viết 
  Thật thà,không ảo vọng 
  Thì em sẽ thấy 
  Và sẽ không bao giờ nói : 
  ‘’ Hạnh Phúc ơi ! Tôi đã cạn yêu ! ‘’                        
 MÀU HẠNH PHÚC BÊN NHAU.            chỉ bình thường mà thôi 
  khi anh biết tìm đến em với nụ cười 
  Tiếng cười sẽ tan trong gió 
  Ắnh mắt em – anh gìữ lại    
  Chỉ là chuyện bình thường thôi em ! 
  Có nghĩa lý gì một buổi chiều 
  Nghẽn xe trên xa lộ 
  Và anh nhớ em nhiều    
  Nhiều như bức thư tình đầu tiên 
  Từ khi em gửi đến 
  Và em kèm theo lời bài hát. 
  Presque rien – C’est écrit    
  Thế nào là không bình thường ? 
  Thế nào là chuyện người dưng đã cũ , ?    
  Anh vẫn cũ đó chứ 
  Cũ như mái hiên em đứng núp 
  những chiều mưa,mưa rơi 
  Mắt em nhìn mưa đang rơi 
  Có hạt tròn xoe ở cửa mắt 
  Có hạt lăn lăn……………    
  Anh vẫn cũ đấy chứ 
  Mới làm sao được em ? 
  Khi anh vẫn nhớ nhung em 
  Khi nghe lại từng bản nhạc 
  Của ngày ấy – chúng mình    
  Còn em , Chừng nào em mới ? 
  Như cái áo màu hồng đang mặc 
  Cái áo mà anh đã loay hoay chọn gần hết một buổi chiều 
  Đã lang thang trong khu thương xá    
  Gã nhà quê như anh 
  Có đời nào đi chọn áo quần 
  Cho một người phái nữ  
  Gã khù khờ như anh 
  Đã luýnh quýnh trước đôi mắt cô bán hàng 
  Khi cô hỏi : 
  - Mua cho Người yêu của ông ? ‘’    
  Anh gật đầu ,dấu nỗi sung sướng trong ý nghĩ : 
  ‘’ Sao Cô ấy biết anh có người yêu ?! ‘’       
  ° ° °             
  Đi dạo với anh ! 
  Đi ! 
  Bỏ hẳn những đôi mắt của thế gian    
  Hãy nhõng nhẽo như chưa từng nhõng nhẽo 
  Hãy vòi vĩnh như chưa lần nào em biết 
  Hãy hư thân,mất nết 
  Với chỉ mình anh thôi    
  Hãy biết trở thành trẻ con 
  Với cặp mắt tinh nghịch 
  Khi đứng trước một cửa tiệm 
  Để nhìn thấy anh đang hôn em    
  Đừng giả vờ nhắm mắt 
  Cứ nhìn anh cho thật kỹ 
  Để không tưởng tượng ra ai khác ( Anh biết ghen ! )    
  Anh dắt em đi dạo 
  Theo từng ngõ hẽm của dãy phố ngả chiều 
  Anh chỉ cho em thấy đôi tình nhân đang hôn nhau say đắm 
  Ở góc tối cạnh giáo đường 
  Anh để em nhìn 
  Và anh nhìn vào mắt em 
  Để thấy anh ở đó 
  Chỗ anh yêu nhất 
  Cánh cửa tâm hồn    
  Chỗ mà anh đã gửi gấm lời yêu thương 
  Dù rất Sến,rất rẻ tiền 
  Của một thứ ngôn ngữ tầm thường 
  (đã bảo là chuyện bình thường mà lị !)    
  Đi cho đến khi em mỏi lưng, mỏi giò và sưng chân 
  ( Vì đôi giày cao gót đáng ghét ) 
  Anh sẽ rất tử tế 
  Biết cúi lưng xuống cho em trèo lên    
  Anh cõng em đi một vòng phố buổi tối 
  Anh đưa em vào một tiệm ăn của người Pháp 
  Nơi có chiếc bàn ngồi sát cửa kính nhìn ra phía sông    
  Anh nắm tay em và chỉ cho em chỗ anh đã cô đơn 
  Ở từng năm tháng ấy 
  Ở những ngày chưa có em 
  Ở những góc sương đông trơ trụi    
  Anh dài dòng kể về từng góc đường đèn xanh , đèn đỏ 
  Nơi anh lum khum kéo cao cổ áo 
  Vội vàng mồi điếu thuốc và nhả khói 
  Khói sặc cuống họng  
  Khói sặc đậm nỗi quạnh hiu    
  Mà thôi em, 
  Ở cạnh nhau như thế này 
  Nhìn nhau giữa hai ly vang óng ánh 
  Và mùi thức ăn nức mũi    
  Anh là kẻ tham ăn 
  Hãy tin tưởng khi anh gọi món ăn 
  Khi anh căn dặn người bồi bàn 
  Mang cho em đĩa thịt côte d’agnau vừa đủ chín 
  Và lát phô mai óng ánh như đầu mũi em    
  Ăn ngon miệng để anh cũng ngon miệng 
  Uống thêm tí rượu ngon – anh không ép 
  Chỉ cần đủ má em hồng 
  Chỉ cần sóng đủ gọi nỗi rạo rực êm    
  Anh thích nhìn em hớp từng ngụm nhỏ 
  Chúng mình lắng tai nghe bản nhạc trữ tình 
  Của thời Adamo,một thời Saigon cũ của anh 
  …. Marie la Mer     
  Nghe thêm bản nhạc của những năm 80 này nữa 
  Khi Cabrel hát : 
  Je l’aime à mourir ( tôi yêu nàng muốn chết ! )    
  Anh ghé tai dịch hộ em lời bài hát :    
  …… Tôi chỉ ngồi nhìn nàng ngủ say,tôi chỉ là người gìữ cửa giấc mơ của nàng…    
  Hiểu vậy không ? 
  Em chỉ cần đổi chữ Nàng thành chữ Em 
  Ừ- Ừ…. Je t’aime à mourir ( Anh yêu em gần chết ! )    
  Thế nào là Yêu Gần Chết ?    
  Ha ha…hihihi..    
  Xong bữa ăn ngon đi cái đã.    
  Ngoan ngoan như con mèo nhỏ 
  Theo anh về nhà 
  Anh bật đèn ấm 
  Anh mở nhạc tình 
  Anh sưởi em ấm bằng điệu Bossa nova tình tứ 
  Bằng cái đĩa anh mới mua    
  Anh biết cách lợi dụng em 
  bằng điệu slow khít khao 
  anh bảo em nhắm mắt    
  Và em biết sau đó sẽ ra sao ? 
  Có gì mà ngạc nhiên 
  Chuyện bình thường mà thôi.       
  Ư….ư ….ư…..ư.. 
  Ừ .Bình thường mà thôi .Em !          
  đăng sơn.fr