_
NguyễnthịChữNghĩa - ______________________________ Khi người ta bỏ tôi Chỉ có em ở lại Với bóng tối tôi Em và tôi Tìm một chỗ ngồi Em lắng nghe tôi thổn thức Từ một nỗi lặng yên Em dịu dàng để mãi là em Em nghiêng bờ môi êm Em hở vùng vai mềm Em choàng ôm lấy tôi bằng giọt lệ đàn ông có khi biết khóc Em đã dịu dàng lắm - để không bao giờ kết án tôi Sự tốt bụng hiền lành của em đã bao lúc làm tôi cảm động ( Cho dù có lúc tôi tưởng mình đã quên em Khi tôi vui vẻ vơí chúng bạn Giữa những bàn tiệc đời Tôi hò hát ,nhảy múa làm như mình đang sung sướng lắm Thêm vài ly rượu,ly bia nữa Tôi tưởng mình bỏ quên em ) Có cuộc vui nào không tàn Có màn kịch nào kéo dài mãi Khi những lớp xiêm y cởi bỏ Những cái mặt nạ diễn tuồng rơi xuống Những ánh đèn sân khấu tắt ngúm Và mọi người đứng lên rời chỗ ngồi Họ nói vơí nhau những điều gì đó Làm sao tôi biết được ? Tôi rời những chỗ mình đã đến Đứng ở một ngã tư đường Hình như mình thấy lạnh từ một hơi gió từ bờ sông kéo đến Hình như có một nỗi cô đơn nào đó uà đến Tôi giật mình vơí mình Cái đồng hồ đeo tay đã chết từ lúc nào không rõ Hai cọng kim đồng hồ im lìm nhìn nhau ( giống như tôi ) Tôi thấy cổ họng đắng nghét để thèm một ly nước Vẫn còn cái quán khuya nào đó mở cửa muộn Vẫn còn đủ cho tôi một chỗ ngồi dù đâu đó Bóng đêm đã khuya lắm trong đầu tôi - khuya lẻ loi đến tội nghiệp Thật sự mà tội nghiệp ! Chọn cái bàn Ngồi xuống Ngơ ngẩn ngó ra những cửa hàng đã tắt đèn ,đóng cửa Khoảng tối om om cho tôi thấy những cô gái giang hồ đang lảng vảng đầu phố Những gã đàn ông nửa say,nửa tỉnh cười hô hố đi ngang Vài chiếc xe gắn máy khà khật góc đèn đỏ Rồi tất cả lại trở lại yên tĩnh Như nhịp tim tôi quờ quạng ở ly bia thứ hai vừa gọi Nhìn bọt sủi tràn trề trên miệng ly Tôi nói vơí mình như nói vơí hai cái đầu gối Nhạt nhẽo đến thế thì thôi Khi phải nói vơí chính mình Tôi lè nhè kể lể và nhắc lại những hình ảnh cũ mèm Nhắc về những người đã đi qua đời mình Từ một ngày nào áo trắng Từ một nụ hôn tưởng là ngây dại,ngây thơ lắm Họ đến vơí tôi - tôi vơí họ Rồi rời nhau - bỏ nhau ra đi Có khi luyến tiếc.Có khi không . Những cánh chim bay đi Khuất sau rặng núi mờ sương của một thời tuổi trẻ không trở về nữa Dòng sông từ bài hát " Khóc một dòng sông " không trôi nước trở lại Bài hát của cô ca sĩ nhạc jazz chơi piano tên là Cry me a river cũng đã quá cũ Tôi cũng cũ và bắt đầu đóng bụi,đóng rêu Từ một chỗ ngồi riêng tư Tôi ngửa cổ nhìn lên trời đầy sao đêm Hình như đôi mắt bắt đầu cay sè từ những đêm thiếu ngủ Tôi chẳng còn biết gọi tên ai Gọi để làm gì ? Để được gì ? Làm sao để níu lại thời gian ? Khi tất cả đều bỏ đi (... những tình yêu theo kiểu vụn vặt một thoáng,những tình bạn không có thật trên bàn tiệc,hội trường..) Tất cả đã bỏ rơi tôi như có lúc tôi cũng bỏ rơi họ Những người tình Những anh em,bạn bè,đồng nghiệp khuất sau bóng đêm của lòng con người Chỉ còn Em Em lì lợm - Em chịu ở lại Em lầm lì ngồi nhìn tôi khật khưởng ở ly bia thứ hai Hình như tôi chưa đủ say Để biết em là ai Khi tôi gọi tên em - vẻ trìu mến : " Nguyễn thị Chữ Nghĩa ơi ! Anh yêu em - Đừng giống bao người khác đã bỏ rơi anh Anh cần em Cần như hơi thở Anh sẽ thuỷ chung như chưa bao giờ biết chungthủy vơí bất cứ ai khác Em là giọt nước mắt của anh Khi anh gọi người bồi bàn mang ra cây bút và tờ giấy Và anh khóc một mình khi viết...... đăng sơn.fr RƠI ĐÊM
ở chỗhẹncũ
Đứng ở chỗ đầu cơn gió ngược
Nghe dòng đêm trôi ngược
Sao thấy mình có điều gì buồn quá đỗi
Đêm thất tình hay ta thất tình ( ? )
( Đêm làm gì biết thất tình
Ở giữa câu chuyện chúng mình )
Ta thấy ta ngược mùa - trở gió
Như mẫu tin đài khí tượng
Mùa hạ trở về và những cơn giông lại trở về
Ở những ngày buồn lê thê
Ta tìm về chốn hẹn cũ
Đọc trang sách cũ
Có khi trầm lòng thấy mình cũng quá cũ
Vẫn từng ấy những điều chưa kịp chôn cất vào một dòng dĩ vãng
Để vẫn thấy ta thiếu thốn em
Như một kẻ cả đời nợ nần không thể dứt
( Ta nợ em một thứ ân tình không thể trả
Những vòng tay,những nụ hôn tưởng không nỡ dứt
Những vòng xe đêm trên phố rất khuya
Ta nợ em cả một bầu trời đầy sao trong ánh mắt
Cả một khu rừng có mùi hương trên mái tóc
Mùi ngọc lan dìu dịu khi sánh vai và bàn tay trong bàn tay
Đi ngang cái quán nước,đứng lại nghe tiếng dương cầm đêm )
Từng thứ ấy chỉ có được nơi em
Rồi bỗng chốc - hai đầu hai ngã
Như một chuyện phim đến thời kết cuộc
Bàn chân đêm rời đêm
Cơn gió trái mùa ,trở trời
Rơi vung vãi tiếng cười
Cười,lắm khi buồn hơn cả tiếng cười
Bây giờ thì...
Đêm rơi nặng trĩu
Đêm rơi trên phím chữ ở một nơi nào đó
Không rơi ở những ngón tay tìm vào FaceBook
Trang chữ của Google không thể nào hiểu được cách thức ta nhớ em
Chỉ có riêng mình ta hiểu
Ở một chốn hẹn cũ không còn dấu vết tình nhân
Ở cuối đêm
Rơi đêm !
đăng sơn.fr