CHỢT NHIÊN NHỚ NắNG SAIGON
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 54 bài trong đề mục
dang son 25.06.2011 12:26:25 (permalink)










CHỢT NHIÊN NHỚ NắNG SAIGON.






Xa thành phố cũ đã lâu,sống ở thành phố khác với bao thay đổi khác thường…..
Buổi chiều ,lái xe trên một đoạn cầu mua bay,chiếc đĩa hát trong xe nhả lời nhạc của một tình khúc xưa…..’’ Nắng Sài gòn,em đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông…’’
Tự dưng lòng chùng xuống như dây đàn guitar đã bắt bụi từ lâu trong một góc nhà. Đi dưới mưa mà nghe lời hát của nắng thấy kỳ kỳ,là lạ.
Lạ ở điều tháng hè ở đây- Bordeaux - thiếu cơn nắng rực rỡ đã bao ngày. Kỳ ở khúc « Em ở đâu,hỡi mùa thu tóc ngắn ? ‘’.Tưởng chữ EM nhỏ bé đó đã trốn,chui vào kỷ niệm ?
Ôi ! Cái ông nhà thơ của Áo Lụa Hà Đông và những nốt nhạc làm tôi nhớ,chữ nhớ làm như luôn luôn gắn liền với chữ buồn : Buồn Nhớ.

…….Buồn vì sợi nắng còn nguyên
Vẫn mưa,vẫn nắng mà em đâu rồi ?


Tôi lại lẩm cẩm nữa rồi.Cái chuyện ở một thành phố này ( Saigon ) mà nhắc về một thành phố khác Hà Nội,Hà Đông…) là chuyện kỷ niệm riêng tư của mấy ông thi,nhạc sĩ tài hoa.Còn tôi ? Hoa thì có mà tài thì không !

Nhắc chuyện hoa lá lại còn lờ mờ,lẩn thẩn ác ! Cả đời tôi chỉ biết vỏn vẹn có vài loại hoa : hoa hồng,hoa pensée,hoa cúc…..
…Aó nàng vàng,anh về yêu hoa cúc….

Vậy mà ngày đó,lửng chửng tập yêu ,tập nhung nhớ,tôi bày đặt học cách galant kiểu tây phương ra chợ mua hoa tặng nàng.
Nàng tròn đôi mắt :
- Hoa hồng vàng ? Vậy là muốn chia tay hoặc chỉ coi nhau như là bạn ?
- …. ?? !!

Một ngày khác, để chuộc tội,tôi tặng người bó hoa kiểu khác.
Nàng nhận hoa,ngó tôi ,lại cặp mắt tròn xoe như hạt nhãn :

- Hoa cúc hở ? Ở đây,ngưòi ta hay mang hoa cúc vào nghĩa trang !

Trời ơi ! Rắc rối quá ! Hoa với chả hoa.Cái ông thi sĩ phải gió ấy đã hại tôi rồi.

Thôi đành ! Người hiểu sao thì hiểu,tôi rõ lòng mình và biết mình dốt đặc về ý nghĩa của các loài hoa cũng như của màu sắc.Hiểu ràng mình nên ngừng cái trò bẻ lá tặng hoa ,nếu không tình sẽ bỏ mạng tình.
Lỡ thương quá,nhớ quá thì cứ việc rủ người đ lang thang dưới một vòm cây rậm bóng mát ( sợ nắng cháy da em ),nếu có thêm một cơn mưa phùn nho nhỏ nữa thì càng tốt.Nghe mãi và thuộc lòng bài ‘’ Em Hiền Như Ma Sœur ‘’
……Đưa em về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
lại tò mò,muốn thử xem cái cảm giác ấy ra sao ? ( Lại lãng mạn ! )

Lúc người ta yêu nhau,hình như ai cũng sợ cái bóng thời gian. Đi chung một con đưòng dưới hoa nắng hoặc ươn ướt bụi mưa,chẳng ai muốn nhìn cái đồng hồ,lòng chỉ muốn con đường dài hơn trước mặt hoặc lạc hẳn đường về để :
….. Vì đường xa ướt mưa
Em muốn anh đưa em về.
Sao em không ở lại đây đêm nay ?

Sao em không ở lại ?
Hỏi như thế là thấy vô duyên rồi.Chẳng lẽ em đến thăm mà không đưa em về,em gọi taxi ,em giận cho thì chán lắm

Chuyện mưa,chuyện nắng ở thành phố này là hiện tại.
Còn mưa hay nắng ngày xưa trên thành phố cũ vẫn nguyên vẹn, âm ỉ trở đi,trở về trong ký ức.

Ôi ! Những điều ta đã cũ và bị mất đi giữa góc phố và những hàng lá me bên đường nơi ấy vẫn làm ta ngầy ngật.



Chiều nay,xe lăn bánh trên những vũng nước mưa đầm đìa.Sau cây quạt nước,lòng mình cũng âm ẩm và chợt nhiên,thèm một cánh nắng Sài gòn,ngày xưa……








THÁNG TÁM.NGÀY THỨ HAI MƯơI VÀ MƯA RƠI.....



Tiệc xong thì đã quá nửa đêm,gọi là tiệc thì cũng không đúng lắm ở căn phòng khách nhỏ.Rèm cửa đỏ,những ngọn đèn vàng rực rỡ tỏa ánh sáng lên những vách tường và trên chiếc bàn hình chữ nhật của bát đĩa, ly tách..

Cái đĩa nhạc hờa tấu guitar đã ngừng tự lúc nào chẳng ai để ý.Rồi vài ánh đèn tắt phụt để ngọn nến duy nhất đi ra từ nhà bếp.

...Happy birthday to you ...
Tôi cảm động,hát theo nho nhỏ.Tiếng vỗ tay cười nói lan rộng đến những món quà nhỏ được gói bằng giấy đủ màu sắc..

... Chúc mừng sinh nhật !

À há ! Thêm một tuổi nữa ở nửa đêm mùa hạ,trời bên ngoài đổ gió đang kéo cơn mưa nhẹ nhàng rơi.
Lòng tôi ấm áp,rộn lên vài điều gì đó khó nói,thật ra,chẳng bao giờ tôi để ý và tổ chức ngày sinh nhật của mình.
Để ý làm gì ? Những mùa mưa nắng của tháng ngày tuần tự đi qua...Những ngày của đêm...

Tôi thổi tắt ngọn nến và ngửi được mùi khói.Sợi khói bay lên cao nhắc tôi nhớ đến đêm nào đã ngồi cùng người trong quán khuya,ngọn nến màu hồng giữa hai người lung linh theo điệu nhạc chậm,thong thả như giọng nói người .

- Chúc mừng ngày của anh.Biết là ngày gì không ?

Biết.Một ngày được mở mắt chào đời.Ngày hẹn hò với dãy thời gian phía truớc.
Và cứ thế,hẹn hò trên những con đường ngập nắng nơi thành phố nhỏ.
Và cứ vậy.Hẹn hò với những chỗ ngồi với nhau trong quán nước, nghe nhạc và ngắm biển lung linh ngập sao đêm trong mắt người...
Và ...như thế,những tháng tám,ngày hai mươi về sau không còn thấy nhau nữa.



Đêm ở bên ngoài,đêm đẩy cửa vào nhà lúc 2 giò sáng,đám người ít ỏi rủ nhau từ giã.Tôi dọn dẹp,sửa soạn giường chiếu,liếc mắt vào cái phone di động.Máy báo có một message.Bật máy,chỉ có tiếng động của đường phố,xe cộ từ xa xăm.Không một lời nhắn,không một số gọi hiện ra trên màn ảnh ! Nhưng tôi biết người gọi là ai !

Mỗi năm,cũng như thế.Âm thầm,lặng im như bóng tối bên cửa...

Tôi chậm rãi để chiếc đĩa hát vào máy nghe bản nhạc Pháp.Lời buồn bã :

.....Si tu n'existait pas
Je ne serais qu'un point de plus
Si tu n'existait pas
Je saurais inventer l'Amour

...Dis moi,comment j'existerai.Je serais.....

...Nếu em không hiện hữu
Thì anh chỉ là một cái chấm
Nếu em không hiện thật
Thì anh sẽ bịa đặt ra tình yêu
Nói nghe đi,anh sống để làm gì ....








đăng sơn.fr
#1
    dang son 25.06.2011 12:28:18 (permalink)







    GIỮA NHỮNG NẮNG,MƯA ....



    Vậy mà gần hết một tháng tám.Mùa hạ không có những ánh nắng hừng hực.Mùa hạ của những đợt mưa bất chợt.Đến mà không hẹn.Mưa làm như mình là một cô gái thích dỗi hờn..Buồn,buồn cho ra vẻ...

    Hàng hiên tối ở khu vườn sũng nước.Bữa ăn tối muộn màng.Ngó trời,ngó đất.Định đi dạo một chút,loanh quanh như thói quen không bỏ được.Mưa,lại mưa.Đành đứng im ngắm những giọt nước và tự dưng lại lất phất nhớ....

    Hình như vài nỗi nhớ nhung nào đó cứ như cánh chim bay,bay mỏi cánh rồi tự ý tìm về tổ ẩn trú.Làm như cái đầu mình là một cái tổ để chứa những nỗi nhớ không bằng ?

    Ừ.Nhớ thì nhớ.
    Nhớ những buổi tối mưa ở thành phố cũ.Nhớ Sàigòn và những vòng bánh xe tìm đến thăm cô bạn.

    - Đi đâu vậy ? Trời mưa to thế mà...
    - Hỏi thấy ghét.Đến thăm không đưọc sao ?
    - Ướt hết rồi.Không khéo lại cảm đấy.

    Ướt thì ướt chứ sao ? Đến để có một chỗ ngồi khá ấm áp.Đến để có cái gì để nói.Nói gì cũng đuợc nhưng xin chớ nói về tình yêu.Tội nghiệp nó.Tình yêu vô tội.Chỉ có chúng mình là có tội.

    Cái tội của tôi là dã nhận những lá thư em viết.Những tờ giấy trắng và những dòng chữ mang nhiều ẩn dụ,kín đáo mà tôi đã giả vờ không hiểu...

    Tội của em là đã để lòng vương vấn không đúng chỗ.
    Những lần tôi đến thăm,những lần ngồi nghe chung một bản nhạc tình....Thế không có nghĩa là tình yêu phải ghé lại giữa chúng mình.
    Không lẽ tôi không có một chỗ bình an dể ghé ?.Chẳng lẽ em viết những dòng chữ mềm mại như thế mà mình không trả lời....?

    Tôi còn nhớ những bóng tối ủ dầy trong mắt em ở hàng hiên thơm mùi bánh kẹo và cà phê.Cái răng khểnh và tóc bím,những ngón tay ngại ngần mân mê thành gỗ của ban công buổi tối.Khoảng cách hai bàn tay mình đã rất gần gũi.Tôi có cảm tưởng chỉ cần xích tới thêm một tí nữa là ngón tay út của em sẽ chạm vào ngón tay tôi.Mà thôi.Cứ để xa như thế.Khoảng cách an toàn đủ để giữ lòng tôi và để không làm tổn thương em về sau.

    Trái tim mình có những chỗ trú ẩn riêng.Tôi... riêng với ngày tháng như thế.
    Em riêng với những dòng chữ gởi tôi và tôi loáng thoáng,đọc được ,thấy được những cơn mưa nhỏ trong lòng em.

    Ngày đó,ở đó đã là như thế.



    Buổi tối như thế này.Ở xa,mưa,vẫn mưa và lòng tôi bất chợt nhớ về cơn mưa trong lòng em ,ngày ấy...


    đăng sơn.fr

    #2
      dang son 27.06.2011 13:07:30 (permalink)



      BỮA NAY NHỚ NẮNG Ở ĐÂY







      Căn nhà nằm ở cuối thung lũng.Xe vượt những cánh đồi thoai thoải để đến căn nhà không có cổng ấy.
      Tất cả đều vắng lặng chỉ trừ nàng đứng đón dưới bóng mát của một vòm cây.
      Vẵn nụ cười quen thuộc.Quen đến độ hiền lành.Quen đến độ yên bình như chòm lá nho đang lùa đùa gió.

      - Con mèo của em đã đi mất cả tuần nay.
      - Ừ.Nó sợ cái cô đơn của em nên phải đi tìm bạn.
      - Vậy thì em sẽ cô đơn thêm chút nữa.Rồi sẽ quen.
      -
      Nói thế chứ,tôi ghét cái cô đơn của người trần.Nghĩa đen của cô đơn là thui thủi,một mình ,một bóng.
      Bàn ghế và những góc tối trong phòng khách của nàng đầy nét một mình.Cái Tv nhỏ xíu đứng trên cái tủ cũng một mình nhìn những thứ đồ đạc vây quanh.
      - Người đàn ông của em đâu ? Tôi hỏi.
      - Có một vài người,họ đến rồi đi.Yêu thương có vẻ dễ dàng và nhanh chóng.Không hợp,bỏ nhau lại càng nhanh hơn.

      Tôi ngồi im,nghĩ về một vài điều gì đó không rõ lắm trong đầu. Ánh nắng chiếu qua những khung cửa và chếch choáng trên những bậc thang màu gụ đậm đà như ly cà phê đang nhả hơi ấm trong tay.

      - Anh có lạnh không ?

      Ánh mắt ấm áp nhìn tôi trước cái lò sưởi lạnh ngúm.Chúng tôi đang ở vào những ngày cuối hè.Sau những đợt mưa tháng bảy và tháng tám,trời trở nên quang dãng hơn.
      Jeanne nhẹ nhàng ngồi xuống truớc mặt tôi. ‘’ Công việc của anh ra sao ? ‘’
      Tôi cười nhỏ và hỏi về nàng.Nói về mình hoài chán lắm.Tôi thích nghe cô bạn nói về một điều gì đó ngộ nghĩnh vui vui để quên cái tôi ngày nào cũng thấy mình trong gương buổi sáng.

      Sau vài mẫu chuyện ,tôi nhận ra cái nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn của Jeanne,hỏi :
      - Gì vậy ?
      - Tối qua em khênh cái gì đó nặng bị trật lưng.Nằm ngủ khó chịu vô cùng. Điệu này,nếu vài ngày không xong phải đi khám.Chán thật,lái xe,ngồi ghế cũng đau.
      - Sao không bảo ai xoa dầu,bóp lưng cho ?.

      Nàng nhăn nhăn đầu mũi :

      -Nói như anh thì dễ quá.Không lẽ sống một mình lại nhờ con mèo đấm bóp ?.Hỏi anh cái này.Tủ còn hộp thuốc để massage mua đã lâu,chẳng biết còn date không nữa.Nếu không sẽ nhờ anh mua dùm loại pommade hiệu con cọp của Trung hoa vậy.

      Tôi theo nàng đến tủ thuốc tây nằm trên lầu.Những bậc thang bóng loáng tỏa một thứ mùi gỗ lạnh gây gây.Nhìn khuôn mặt buồn của Jeanne,tôi thấy nàng đẹp hơn mọi ngày.
      Hộp thuốc xoa chống đau nhức chỉ vừa hết hạn vài ngày.Thấy khuôn mặt nhăn nhó của nàng,tôi phì cười.
      - Cô muốn tôi thương hại không ?
      - Nếu muốn thì được gì ?

      Được gì thì chẳng biết.Cứ đưa cái lưng ra là xong.
      Nàng ngồi tựa vào thành ghế chìa bờ lưng trắng nõn và tôi biến thành người Kinésithapeutre bất đắc dĩ.Bàn tay tôi làm việc và tự dưng cảm giác bồi hồi ngầy ngật theo sự mạ sát làm tôi không yên dạ ……..


      Jeanne nằm yên như một hưởng thụ nhất thời của cảm giác,nàng đã hoàn toàn trần truồng trong vòng tay tôi.Không hưởng ứng,không chống đối với giọng nói yếu ớt :

      - Em không nghĩ đến điều này giữa chúng mình.Tình bạn theo cách nhìn của em khác.

      Tôi kéo nàng ngồi dậy,dịu dàng trả lại chiếc áo pull che khoảng ngực trần.
      - Ừ,anh cũng không nghĩ đến.Mà thôi.Chúng ta ngừng lại cũng vừa lúc nếu lòng không chuẩn bị.Pha cho anh ly cà phê để thay thế cho màn nóng bỏng make love chưa xảy ra thì hay hơn.

      Những bậc thang đưa chúng tôi xuống nhà dưới.An lành,nguyên vẹn khi cảm giác nhất thời của sự rung động thoáng chốc được ở lại trên mặt ghế trên kia với đợt nắng chênh chếch qua khung cửa sổ.


      Khi chia tay nhau.Jeanne xoa má tôi,dáng tự nhiên như muốn xóa đi cơn sóng nhồi bỗng chốc trong căn phòng chếch nắng :

      - Anh sẽ viết vài điều về phút chốc vừa qua .Phải không ?
      -
      Ừ .Anh sẽ viết,nhưng sẽ không biết phải khởi đầu từ đâu và chấm dứt bài viết như thế nào ?



      đăng sơn.fr


      #3
        dang son 27.06.2011 13:09:47 (permalink)






        NÓI NHƯ THẾ NÀO ?









        Nắng tháng chín chói loà trên đỉnh những đồi cây xanh.Mùa hạ ở đây đến muộn màng để những bải biển vắng hoe.
        Cái quán nước buổi trưa khá đông người nhưng còn vài bàn để ngồi yên ả trước mặt nhau.

        Lys có vẻ tươi tỉnh với ly Monaco,màu grenadine đỏ ửng tưong phản với màu mắt xanh của biển.Tôi thử im lặng nghe tiếng sóng biển trong đó.Chẳng nghe thấy gì ngoài câu hỏi của nàng :

        - Điều em hỏi và câu trả lời của anh là thật ở lúc sáng hả ?
        - Anh quên mất rồi.Mà này,tại sao lại lấy giấy bút ra ghi chép khi mình đang nói chuyện ? Bộ muốn làm ký giả hử ?
        - Em sợ quên cách thức ?

        Tôi phì cười trong khi quán đang nhả nhạc bài Fellings.

        ......Feelings, for all my life I'll feel it.
        I wish I've never met you, girl;
        You'll never come again.

        Feelings, wo-o-o feelings,
        Wo-o-o, feel you again in my arms....



        - Quên và nhớ điều gì ?
        - Anh mất trí nhớ thật ư ?

        Tôi nghe nhạc,gật đầu.

        Lys nói bằng ánh mắt và cặp môi ngập ngừng :

        - Cái vụ '' in the bed '' sex đó . Trong khi xa nhau và ly dị,em không nên hẹn hò gặp lại " Hắn " và làm "trò khỉ".Phải không ?
        - Anh không biết.Cái đó tùy em,tùy ông chồng của em.Chỉ có hai người biết mình nên làm cái trò gì .Anh chẳng phải là cố vấn của em.

        Lys nhăn mặt,nỗi khó khăn hiện rõ trong tầm mắt :

        - Anh có nghĩ rằng con người nên cân bằng trong việc lý trí và sinh lý không ?

        - Có.Người ta ăn uống khi thấy đói khát.Nhưng sẽ ăn uống như thế nào ?

        Cô nàng 27 tuổi tròn mắt,hai tay ghép vào nhau dể tựa cằm.Khuôn mặt đẹp như con búp bê trong lồng kính.Hãy nói điều anh nghĩ,nói về cái đói khát của xác thịt và nỗi cô đơn từng đêm,anh là người từng trải mà ?.

        Tôi phải và muốn nói gì với em ? Cũng may cho tôi với thứ ngôn ngữ của Pháp rất cởi mở và dễ dùng để diễn tả cái thật,rất thật của thứ quằn quại thân xác.Cái ôm ghì và nhiệt dộ bốc cháy cuồng nhiệt.

        Tôi nên nói với em điều cần nói - không cò e dè vì những giới hạn của ngôn ngữ,vì những thứ rào cản của luân lý,đạo đức.Tình dục ở những nưóc tân tiến đưọc đề cập hàng ngày trên màn ảnh và báo chí.


        Người ta có thể đến với nhau sau một ly nước và mờ ảo ngập lịm với ngôn ngữ của thể xác.

        Còn em ?

        Em hỏi tôi những gút mắc,những phương cách xa hồn mà không xa thể xác để làm gì ?
        Cũng may.Đã có tuổi rồi.Bằng không tôi sẽ khó lòng trả lời những câu hỏi thầm kín của em.

        Vậy đi.
        Hãy làm điều mình thấy nên làm.
        Theo tiếng gọi của tâm hồn hay của thể xác là chuyện riêng em biết mà thôi.

        Làm sao tôi biết ?


        đăng sơn.fr


        #4
          dang son 28.06.2011 12:38:40 (permalink)






          ĐÊM Ở MỘT GỐC CẦU.








          Gió chuyển vừa đủ nhẹ để làm cơn lạnh. Đứng ở đầu chiếc cầu cổ xưa,nhìn con đường thẳng tấp dẫn vào khu phố chính.Vẫn từng ấy những ngọn đèn,vẫn chừng ấy thứ ánh sáng rọi xuống dòng nước chảy xiết và nghĩ những điều gì đó mông lung về ý niệm của thời gian.

          Ta đã ở đây bao lâu rồi ?
          Ta đã đứng ở đây bao nhiêu lần rồi ?
          Ta đã có được những gì và đánh mất đi điều gì trong lòng ?
          Những buồn vui trên xứ người có làm ta quên bẵng những buồn vui ở ngày tháng cũ ?

          Vẫn biết mà.Người ta không thể nào vùa đi,vừa quay đầu nhìn lại quá khứ,dù kỷ niệm của dĩ vãng là những gì cần cất giữ trong tập ảnh vàng vọt của tâm hồn.
          Một vòng xe trong phố đêm ngày ấy.Những tình khúc êm trong quán nước để biết mình rất yêu ngưòi…..
          Ở đó, đã không có bốn mùa rõ rệt,nhưng ở đó là mùa xuân ngát hương của thời tuổi trẻ và một phần đời trong sự tưởng tượng cho ba mùa khác…..

          Mà thôi. Đang đứng ở đây đêm nay,nhìn ngắm cái thành phố cổ này với bao thay đổi.Con đường chạy dọc bờ sông này đã thay đổi ở một ngã quanh có đèn xanh, đèn đỏ.Góc công viên kia có thêm những ghế đá không tình nhân tay nắm tay hoặc ngồi rù rì trong gió hây hây đầu thu.

          Tự dưng lòng chợt thèm ngắm một cặp nhân tình nào đó đi ngang.Tình tự, âu yếm, ánh mắt trong ánh mắt,hơi ấm ủ kỹ trong lòng bàn tay khi có nhau.Sẽ yên,rất yên để có thể nghe họ nói họ yêu nhau.
          Chẳng biết yêu nhau ra sao,yêu cho đến khi nào thì rời nhau ?
          Quái thật.Mắc mớ gì mà cứ đặt cho nhiều câu hỏi.Yêu và sống là điều gần gũi thực tại nhất.Không lẽ cứ ngậm ngùi hỏi lẩm cẩm : Ta sống đến khi nào thì ta chết ? Ta yêu đến khi nào thì ta quên ?

          Đêm xuống – đêm gió như thế này – ta vẫn còn đứng đây nhìn mông lung.Trăng sáng trên đỉnh cầu cuối phía nhà thờ.Hàng cây dài lung linh gió giữa vùng ánh sáng của đèn đường.
          Và ta ? Ta lung linh điều gì không rõ lắm trong lòng………




          đăng sơn.fr











          VẬY MÀ….





          Buổi sáng được nắng ngập đầy.Bữa nay đường phố vui,nhộn nhịp hơn mọi ngày vì có hội chợ bán đồ ăn thổ sản dọc theo hai bờ đường…

          Vậy mà,quán cà phê tôi hay ghé mỗi sáng thứ sáu lại vắng.Vắng từ ngoài vào trong.Chẳng biết cái quán này có gì thu hút mà mỗi lần đi ngang tôi đều tạt vào.Cô chủ quán cằn cỗi vẫn có cặp mắt kính trễ xuống sóng mũi,vẫn khuôn mặt âm thầm của mái tóc ngắn,lơ thơ như chậu cây thiếu nước,thiếu ánh sáng góc tường vàng mờ ánh đèn hiu hắt.Cái radio cũ mèm trên quày rượu vẫn nhả đều đều những bản nhạc xưa ơi là xưa cùng cái giọng người xướng ngôn viên nghe rè rè….

          Bàn ghế nâu xậm,cửa kính,những bức tranh và bích chương gắn quanh tường…tất cả đều cũ kỹ cho tôi cái cảm giác ấm áp - loại ấm áp rêu xanh trên những bức tường thành của một thành phố đã đi ngang.

          Nhìn đi,nhìn lại,thấy chỉ có tờ báo trên bàn là mới của ngày hôm nay.Ngoài những bản tin đấm đá,nổ bom giết người ở mấy cái xứ ’’ chùm khăn ’’,mắt ngừi đọc ngừng lại ở cột đang tin ’’ Bùa Mê và Lừa Bịp ’’.

          Gã thanh niên ( chẳng biết là con nhà nghèo hay nhà giàu ) thích mặc đồ sang trọng để đi lừa.Hắn khoác vào người nhiều cái tên của nhân vật tưởng tượng….Lúc thì tự xưng là con trai của một nhà hàng nổi tiếng ở đầu phố đi mua quà sinh nhật cho cha mẹ,thế là cô bán hàng cả tin đưa cả cho hắn những món mỹ phẩm đắt tiền và chờ hắn trở lại trả tiền,có lúc hắn gạ gẩm những người buôn bán xe,cuỗm luôn xe sau khi chạy thử một vòng,chưa kể mấy cái trò ăn quỵt và ngủ khách sạn không mất tiền…..
          Các nạn nhân bị mắc bùa ăn nói của hắn được đếm sơ sơ cả hai chục mạng vì hơ hớ cả tin,sau khi tỉnh mộng,họ vác đơn kiện cáo và hắn bị túm.Ngày ra tòa,chàng vẫn bảnh bao nở nụ cười rất có duyên xin tòa cho chàng gởi một nụ hôn cho người yêu đang ngồi ở hàng ghế dưới .Mấy ông tòa tròn mắt,chưng hửng ngó nhau…..“




          - Ông cười cái gì vậy ? Vui lắm hả ?!!

          Cô chủ quán ném cho tôi câu hỏi.Nhìn quanh,quán vắng tanh,chỉ có tôi và cô;tôi bắt buột phải trả lời :
          - Tôi đọc mẫu tin ’’ Kẻ lừa đảo ’’ và đang nghĩ cách quỵt cô ly cà phê.
          Cô ta cười cười.Nụ cười bữa nay tươi hơn những buổi sáng thứ sáu khác.
          - Nếu ai cũng nghĩ cách như ông,chắc tôi phải đóng quán về hưu non .
          - Coi bộ cô khó tin người ?
          - Bộ ông định làm thầy bói hả ? À này,sáng thứ sáu nào cũng thấy ông ghé với mấy cuốn sách và hý hoáy viết. Ông viết cái gì vậy ? Có hay ho lắm không ?

          Tôi sững ngưòi trước câu hỏi.Lại tò mò, đàn bà con gái là chúa……
          - Tôi đang viết về một cô chủ quán,cô ta thích nghe nhạc và thích hỏi chuyện khách…..
          - Tôi đó hả ? Chuyện tôi có gì đâu mà phải viết ? Ông chỉ tổ mất thì giờ.

          Cô ta quay đi dọn dẹp và pha nước cho mấy người khách vừa vào quán,tôi lại chúi mũi vào tờ báo và hàng chữ…

          Nhạc đang nhả bài Angie thân quen của một thoáng Sài gòn xưa cũ trong tôi.Nắng lung linh ngoài cửa kính nhìn ra đưòng phố nhộn nhịp xe.Tự dưng vài cơn nhớ nào đó cuồn cuộn dâng trong lòng để nghĩ đến cái quán lộ thiên ở thương xá Tam Đa và cô chủ quán bắc kỳ,răng khểnh….Nàng đã thấy tôi hay ghé vào những buổi sáng lướt thướt nắng,tôi im lìm,tôi chúi mũi vào quyển sách hay tờ báo,hoặc lúc chán đọc,bó gối nhìn thiên hạ dập dìu…..
          Nàng tò mò,bắt chuyện và một ngày kia,nàng kẹp lá thư vào quyển sách cho tôi mượn,lời
          thư dịu dàng, đầy âm hưởng của những con dốc và dãy hoa quỳ của Đà Lạt….Và từ đó,nàng tin rằng nàng đã gặp lại người xưa qua hình ảnh tôi vì tôi có cá tính giống người ấy…..
          Hình như tôi đã ngoan ngoãn’’ tử tế ’’ để nàng vương vấn và tin vào cái tình cảm Ảo ấy.Những vòng xe,những buổi tối tôi ghé ngang nhà , đưa nàng đi dạo,ngồi quán nghe nhạc…..Những lúc như thế,tôi đã ray rức vì nhiều lần muốn nói thẳng với nàng rằng :
          ““.. Đừng mơ hồ , đừng hoang tưởng tin vào môi tình ảo nữa,thật ra,tôi chỉ muốn xem nàng như một người bạn tâm tình,tôi thích được thoải mái giữ thật lòng mình …““““
          Nhiều khi đời thật có nhiều thứ đắng,cay,ngưòi ta cứ muốn tin vào những điều không có thật để được yên lòng vui sống.Như một bám víu,như một sáng tạo của tinh thần……

          Ngày qua ngày,tôi ra đi để sửa soạn sống ở một đất nước khác.Nàng đỏ hoe mắt đưa tiễn và tặng tôi sợi dây chuyền đeo tay với hàng chữ ’’ Đừng quên Em ’’.Trong đôi mắt ở nửa đêm ấy,tôi nhận ra điều nàng đang nghĩ và để hiểu rằng tình cảm nàng đang cho tôi là thật ! Tôi tự dưng bị biến thành kẻ bịp bợm vì đã không nói thật tất cả lòng mình……



          &&

          Giọng kèn ở cái radio và hai cọng kim giờ báo cho tôi biết khoảng khắc ngồi quán đã vừa đủ,tôi đẩy ghế lại quày tính tiền.
          Cô chủ quán cười,giọng vui của loài chim sẻ - thoải mái,nhẹ nhàng :
          - Bữa nay,tôi tặng ông ly cà phê, để ông khỏi mất công nghĩ cách lừa tôi.Thỉnh thoảng lại đây đấu hót vài câu cho vui.Lúc nào tôi cũng thấy ông bận rộn,ngồi chừng mươi phút lại biến mất. Ông làm nghề gì vậy ?

          Tôi ngạc nhiên,tròn mắt :
          - Chà chà !Hỏi nhiều vậy ta ơi ! Lại tọc mạch. Đang định học cách lừa ,học xong lại đưọc uống free.. Điệu này lại mắc nợ.thôi,cứ lương thiện sòng phẳng.Mắc nợ rủi khó trả…..

          Cô quán nước nhăn mặt nhất định đẩy tiền tôi đưa,không nhận.
          Đành thế,bữa nào trở lại,và bữa nào sẽ viết đôi dòng tử tế trên để cám ơn cô….

          Tôi bước ra cửa,băng qua đường với ý nghĩ vui vui.Chắc điệu này phải sửa lại cái bài viết hoang tưởng đầy bịa đặt của mình ở bản thảo mang tên : Nỗi Im Lặng-Em và Tôi, ở đó tôi đã viết về cái quán này và kể rằng : cô chủ tên Julie mắc bệnh đồng tình luyến ái và quán đã đóng cửa vì Julie thất tình treo cổ lìa đời…..


          Nghĩ lại,thấy mình ác quá.Chuyện ảo,chuyện thật cứ pha trộn vào nhau cho ra vẻ xôm tụ.Người ta sống sờ sờ lại có lòng tử tế.Vậy mà………



          đăng sơn.fr


          #5
            dang son 30.06.2011 13:32:52 (permalink)





            BUổI TỐI MƯA NGOÀI HỘI TRƯờNG.







            Rời cơn mưa lất phất để chạy vào hội trường đã chật ngưòi là người.
            Bọn trẻ thế mà khá chu đáo trong mặt tổ chức Văn nghệ Mừng Xuân.
            Sân khấu màn đỏ , đèn đuốc,bích chương trên dưới trang hoàng đầy đủ.

            Cô Sinh viên xinh xắn trong tà áo dài đang giới thiệu một màn Vũ linh động.
            Theo gia đinh bạn đến trễ, nên không biết đã đến màn nào.

            Ngưòi bạn có vẻ háo hức khi biết hai đứa con mình lên sân khấu tối nay.

            Cậu nhỏ ăn mặc trịnh trọng đang ngượng ngịu hát bài Niệm Khúc Cuối sau lời giới thiệu dí dỏm………………Dù cho mưa,tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời….

            Người bạn thì thầm vào tai tôi :

            - Nó còn trẻ quá mà đã biết hứa hẹn đến cuối đòi !.

            Tôi phì cười húc vào vai bạn :
            - Cái ông Ngô Thụy Miên bảo sao nó hát vậy mà.Im lặng mà nghe cậu ta đang du dương.Gần hết bài hát rồi.

            Sau bài hát,có một cô bé mặc áo đầm thắt nơ đỏ,cầ nhánh hoa hồng bước lên khán đài để tặng ca sĩ với một nụ hôn trên môi.
            Cả hội trường vỗ tay .Chẳng thấy cặp tình nhân trẻ đỏ mặt tí nào…..

            Kể ra,thời bây giờ lũ trẻ yêu nhau khá bạo dạn với những nụ hôn giữa đám đông,chẳng bù với mình ngày ấy.Nắm tay ngoài đường cũng không dám,nói gì hôn với hít.

            Không khí nhộn nhịp kéo dài đến gần 11 giờ đêm để hò nhau đẩy bàn ghế cho màn khiêu vũ.

            Tội nghiệp cho những cô cậu trẻ.Chúng nghe Rap và Disco quen rồi nên điệu Valse khai mạc cứ lớ ngớ.Có cặp đành xoay tròn và tán chuyện giữa piste.

            Cậu sinh viên trẻ thấy tôi đứng khoanh tay nghe nhạc và ngắm thiên hạ trong góc,quay sang bắt chuyện :
            - Chú không ra nhảy à ?

            Tôi lắc đầu ( và trong đầu nghĩ : ‘’ Bỏ mẹ ! Nó gọi mình bằng Chú ! )
            - Còn cháu.Mời cô nào đi chứ ? Nhút nhát ư ?

            Cậu nhỏ lắc đầu,bắt chước tôi đứng khoanh tay.Im thin thít.Giữa một đoạn nhạc chậm hẳn lại,cậu hỏi tôi,mắt vẫn không rời một góc tối :
            - Chắc Chú và gia đình đã sang đây lâu ?.Chắc quen và ít nhớ nhà nhỉ ?

            Giọng Hà Nội làm chữ Nhớ Nhà thêm nồng nàn.
            Nhà ta ở chốn nào ?.Quê cũ,con đường cũ trong những bản nhạc gợi nhớ ?.
            Quê hương.Hai tiếng thân yêu lúc nào cũng vương vấn trong tâm trí.

            - Còn cháu ? Sang đây học từ lúc nào ?
            - Mới vài tháng chú ạ. Ở bên nhà,cháu đã ra trường nhưng vẫn muốn sang đây để học môn khác.

            Cậu trẻ cho biết đã 29 tuổi,và ngày nào cũng thui thủi nhớ về chốn xưa Nhất là vào dịp tết nhât.
            - Cháu nhớ nhà hay nhớ ngưòi yêu hử ?
            - Chú ơi ! Cháu chưa có mối tình nào vì không dám để ý đến ai, vì sự học….

            Thằng nhỏ ơi ! Mày nói thế sao ta tin được ?.Cái mặt đẹp trai, đôi mắt tình và cái sóng mũi thẳng của cái vóc dáng bảnh bao như vậy …Mày đủ sức kháng cự lại ái tình ư ? Hay mày đã làm khổ bao nhiêu trái tim rồi ? Bằng tuổi cậu,tôi đã có một đứa con để biêt khóc ngày nó chào đời và đã viết ‘’ thư tình ‘’ cho con đầu lòng ở một trang cuối của thánh kinh.

            Nghe như vậy,thằng bé quay sang tôi.Nụ cười hiền lành.giọng ấm :
            - Chú là người lãng mạn hả ?

            Lại thế,lại lãng với chẳng mạn.nghe sợ bỏ xừ.

            Thực tế là điều cần thiết.Trong chũ Thực có ẩn nghĩa của chữ ăn uống.
            Ừ,ta lãng mạn đôi chút. Ở lưng chừng một bài hát tình yêu vừa rồi mà cậu bé hát. Ở một nụ hôn thiết tha ngày nào…

            Ngày đó.cũng không khí tết và hội trường như thế này.Ta đã hát …..Dù cho mưa……


            Thôi nhé cậu nhỏ. Đừng hỏi về vài điều nữa.
            Ta - tự dưng- thấy nhơ nhớ cái gì đó khi bản nhạc tình đang nhả hòa điệu những bước chân trên sàn nhảy…Bản How can I tell her bữa nay buồn quá !.

            Ghé mắt nhìn ra bên ngoài .
            Cơn mưa vừa dứt.
            Khuôn viên đại học yên tĩnh với những đồi cỏ và hàng cây chạy dài bên ký túc xá.Ta đang thèm đi dạo.Thèm thả những bức chân trên vùng sỏi rào rạc….Ngửi mùi dêm và ném một vài ý nghĩ về khuôn viên của ngôi trường ngày đó.ngày mà tuổi nhỏ đã đi qua…..

            Chập chùng.Chập chùng .
            Mới thế mà đã….





            đăng sơn.fr
            #6
              dang son 04.07.2011 00:18:32 (permalink)



              GIỜ EM LÀM GÌ BÊN ẤY ?




              Trời vơi cơn lạnh để nhập vào bóng tối.Lên cơn thèm đi dạo.Phải đi chứ ! Đi như để trả đũa một sáng sớm đã mù mờ sương đục và lạnh rét.
              Thèm đi dạo như một kiếm tìm,gặp gỡ.Thèm nghe một tiếng nói sau một ngày dài lặng im…
              Thèm ,thì gọi nhỏ bạn ở đầu giây.Giọng em nhỏ nhẹ pha ấm tiếng cười.
              Ừ, ừ.Em vui hử ? Em vui thì tôi cũng vui theo.
              Em nói gì cho tôi nghe đi,như một chia xẻ đến từ xa xăm…Em đang dọn dẹp,em đang làm bếp,em vừa hết cúm,em …và em……

              Và bất chợt hỏi em :
              - Đang làm gì đó ?
              - Thì….đang nghe anh nói nè.
              - Sáng nay có ngoan không ? Đi lễ chưa ?

              Em ngập ngừng,tôi biết mà.Em lại lười như mọi lần với đầy đủ những lý do.Bây giờ là sáng chủ nhật nơi em ở,ngày của Chúa mà. ’’ Ông ‘’ ấy có làm gì cho em giận để không chải đầu,chọn cái robe đầm để đi lễ ? Ngồi ở góc thánh đường,lắng nghe một đoạn kinh thánh,biết đâu lòng em sẽ thanh thản và tử tế hơn với mọi người chung quanh ?

              - Còn anh ? Đi lễ chiều hở ?
              - Không.Anh đi lễ theo cái kiểu riêng của anh.Muốn nghe không ? Anh đã trải lòng mình và xưng tội bằng những bài viết hằng ngày..
              - Anh kỳ cục !
              - Ừ ừ. Đã từ lâu,anh sáng tác được cách xưng tội một mình.Chuyện kín,chỉ có Chúa và anh biết.Mặt đối mặt.

              Nghe tiếng cười và hình dung đến đôi mắt cũng biết cười của em.
              - Đâu có ai lạ đời như anh ! Mà này,em đã ghé đọc bài viết Một Ngày,Một Tuần của anh : từ thứ hai đến….
              - Ừ. Đọc đến đoạn ngày Chủ Nhật thì sẽ gặp anh ngoài cửa nhà thờ để đi ngồi quán với anh.
              - Rồi sao nữa ??!!

              Giữ chút im lặng để nghe tiếng sỏi kêu xào xạt dưới chân, để nghĩ đến lời một bài hát…’’ Bầu trời nhiều sao sáng trên cao
              Nhiều hơn những gì mình đã có……’’
              - Em bé đang nghe nhạc hử ? Biết bài Đỗ Quỳnh Hương của Đức Huy không ?
              - Hình như em chưa nghe.Hát cho em nghe thử đi ?
              - Hi hi…Chỉ sợ tuyết rơi xuống nơi em ở.Thôi thì lời bài hát ấy như sau :

              …….Ở nơi đây,mùa đông tuyết rơi
              Buồn hiu hắt tìm về bên này
              Anh nhớ em thật nhiều
              Giờ em làm gì bên đó ?......

              (**ĐQH – Đức Huy )

              Em làm gì bên ấy ? Làm sao anh biết được ? Cứ làm những điều em muốn. Đi làm, đi chợ, đi shopping, đi dạo và thỉnh thoảng viết cho anh vài chữ hoặc gọi cho anh. Để em vui, để anh vui.Nhưng đùng lười nữa.Hãy đi lễ xin ơn bình yên vào ngày chủ nhật và xin Chúa cho em đừng quên anh.
              Thế nhé.Vậy đó.







              GẶP NHAU Ở KIẾP NÀO ?





              Tôi đang sống lưng chừng ở một nửa ngày.Trời vào đông,lạnh hơn bình thường.Cũng may là hôm nay có cơn nắng đầy rọi xuống quang cảnh tả tơi lá và những bóng đèn trang hoàng mùa giáng sinh,mùa đông được vui mắt hơn một chút…

              Lưng chừng hết buổi sáng làm việc,lưng chừng đến buổi trưa.Giờ nghỉ,ngồi trong cái quán đã vơi người,bàn ghế thong thả trống trải và có Nàng ngồi trước mặt.

              - Bia pha nước pêche cho em.Còn anh ? Cà phê sữa như mọi lần ?

              Tôi gật đầu, im lặng để thử đặt những câu hỏi bằng mắt.Là một người thông minh,Nat hiểu ngay và tự trả lời.
              - Em đã có nhiều thay đổi.Vừa ở bệnh viện ra,tưởng sắp chết tới nơi.

              Đã bao lần Nat nói như vậy.Làm như chết dễ lắm !?! Đã không chết được sau bao lần khốn cùng điêu đứng,bao nhiêu lần nàng đã thử chọn cái chết để thoát khỏi nỗi cô độc và khổ đau ?

              … Nat đã trải qua thời niên thiếu rất khổ sở giữa bầy anh em toàn da trắng vì Nat là kết quả từ một mối tình non dại của bà mẹ với ngưòi tình da ngâm đen.Từ đó,Nat lớn lên với cái mặc cảm bất hạnh,khốn đốn của sự dầy vò trong tâm hồn của mẹ mình.Từ đó,niềm tin và sức sống không còn thấy ở Nat.

              Lang thang,vô định….Sự tình cờ đẻ ra những cái duyên lạ kỳ…Nàng gặp tôi.Gặp ở con đường làm việc.Gặp ở một góc bếp nhà nàng sau một thời gian đủ để thân hơn bình thường.

              Ở Nat,tôi thấy được hai thể cách trái ngược nhau : Mạnh mẽ và Yếu đuối.
              Mạnh với một đức tin vào thượng đế.
              Yếu với sự tuyệt vọng và ý nghĩ bị bỏ rơi.


              &&&


              Mỗi lần tôi lại thăm,Nat để nhạc nho nhỏ đủ nghe để có thể ríu rít kể lể.Cặp mắt nâu nhả đầy những ngờ vực về một niềm tin không đứng vững trong lòng người : Một ông dượng ghẻ đã hãm hại mình ở thời niên thiếu,những lời châm biếm,miệt thị của anh em cùng mẹ khác cha,sự ruồng rẫy của bà mẹ,một ông chủ chỉ chú ý đến hình hài,sắc diện của mình và tìm đủ cách lợi dụng….

              Nàng trút hết ưu phiền vào sự yên lặng lắng nghe của tôi.Mặc cho tôi nhăn nhó thở dài.

              - Em muốn đóng một vai trong film ‘’ Khổ nhất trần gian ‘’ ư ?. Tôi hỏi.
              Cánh môi mỏng cười hé răng trắng, đuôi mắt chợt như cười dù không tươi lắm :
              - Anh thấy em đóng đuợc hử ?
              - Ừ.Với một khán giả duy nhất là anh.
              - Chỉ uổng cái là anh đã có gia đình.Nếu không…..
              - Không thì sao ?!
              - Có lẽ kiếp sau em sẽ được yêu anh để không kể chuyện khổ sở ở đời này.
              - Thiệt tình ! Kiếp này sống đã chưa xong, ở đó mà nghĩ dến kiếp sau ?!
              - Em…

              Nat hay có thói quen bỏ lững vài câu nói để tôi đoán và tôi cũng bắt chước cái thói quen ấy.
              Phần đông là gần đúng từ ý nghĩ để ráp nối cho câu sắp nói giữa hai người.
              Đến một lúc,Nat rơi lệ nắm chặt lấy bàn tay tôi với ánh nhìn sâu hoẵm lạ lùng :
              - Tu es mon âme.Anh đã trở thành linh hồn của em.Mình có cùng một ngày sinh tháng đẻ.Anh có hay cầu nguyện cho em không ?
              - Để làm gì ?
              - Anh cà chớn thật ! Không lẽ tiếc một lời nguyện ?!
              - Cầu nguyện suông vô ích nếu em không chủ động được cuộc đời mình.Chúa Phật nào có thể giúp em nếu em cứ yếu đuối trước mặt đời đưa đẩy ?

              Cô nhỏ đan tay vào nhau,ngồi thẳng, ánh mắt chăm chú lắng nghe.
              Và tôi nói thẳng những ý nghĩ mạnh bạo dù đôi khi khốc liệt.Nghĩ cho cùng cạn câu ‘’ Thuốc đắng dã tật ‘’.Nếu ta cứ bủn rủn sợ sệt trước cuộc đời,khốn khó càng vây hãm…
              Nói không để phân trần biện minh một điều gì,mà nói được dùng như một phương cách thuyết phục và dẫn chứng.


              Giữa mùi hương trầm thoang thoảng.Giữa bản nhạc And I love her,tia mắt của Nat dịu đi,dịu hơn vùng nắng mềm lất phất nơi khung cửa.

              Tôi nhìn đồng hồ.Hỏi nàng :
              - Em nghe mệt tai chưa ? Đáng lẽ đàn ông không nên nói nhiều quá.Hôm nay em làm anh cáu.Hiểu không ?
              - Dạ hiểu thưa ông. Ông cứ la mắng nếu còn đủ sức.Và em thì đang ….làm tình với anh bằng mắt.

              Cha mẹ ông bà tôi ơi ! Chuyện lạ.Chuyện ngược đời ! Mà thôi. Em làm gì thì làm.Anh phải đi về với cái đời sống riêng của mình. Ở lại thế nào cũng có chuyện.

              Đời sống này có nhiều điều lạ kỳ biến ảo.Miễn là em còn sống với tất cả nghị lực để sống, để thấy chuyện đời sau ở kiếp sau,nếu có,thì sẽ có.

              Ở kiếp này,em gặp anh và tốt với nhau như thế đủ rồi.Vác anh và đời anh chưa xong.Làm sao anh có thể vác nổi em ?
              Cứ vậy đi. Ừ, ừ.12 giờ đêm nay sẽ gặp nhau ở lời nguyện.Anh sẽ thử xem.







              VIẾT CHO MỘT BÀI HÁT.



              Lảng vảng như sương mù
              Và bay như chim biển
              Thả cánh những mù thu
              Cho hồn ai miên viễn....


              Bài hát mang âm diệu boston đã có lần theo những nhịp chân lang thang trên phố đêm.Một chút lạnh,một chút gì đó lãng đãng say như ngụm bia cuối trong ngày...Chợt nhớ về nơi hẹn cũ,chợt nhớ về những kỷ niệm tưởng đã quên dấu trong một tình khúc ai hát...Nhạc Họ Trịnh và màu tím của thời cắp sách từng ngày đi về.Có những ca từ buồn bã,chán chường,tuyệt vọng của kiếp người.TCS không viết Khúc Thụy Du với lời thơ Du tử Lê.Và ta,ta đã không mấy thích nhạc của người ( trừ Biển nhớ - Diễm Xua - trừ .....) nhưng lại buồn bã với những ca từ diễn đạt.Quán cà phê Khúc thụy Du mở cửa,nếu để toàn nhạc TCS,thì ta sẽ chạy trốn sau dăm bản...Thật đấy chứ.Một khoảng khắc trong một ngày,mình cần vui buồn lẫn lộn như trời đang nắng chợt mưa rơi.Nhưng nếu mưa cả ngày thì sao ?!

              Có điều gì không ổn trong những ngăn kéo kỷ niệm vậy ?.Tình yêu là những xung đột của tâm hồn và tạo nên những ảo tưởng...Có phải thế không, khi những người nghệ sĩ thích được cô đơn miệt mài sáng tác trong đêm vắng ? Một chút gì để nhớ,để thương.

              Cánh chim biển nhỏ bé ơi! Hãy bình an mà bay và ta hẹn gặp nhau trong những bài viết khác ở những trang Em và tôi.Những cuộc daọ chơi,những buồn vui vẫn đầy kỳ thú trong những ngày tháng như thế này....



              đăng sơn.fr

              ( Buổi tối trời mưa ở Pháp )



              #7
                dang son 05.07.2011 01:23:12 (permalink)



                * Thử viết về một buổi tối.
                ĐÊM VỀ VỚI ĐÊM.



                1.


                Sau cơn mưa bụi của một ngày khá dài .Đã lụi hụi loay hoay với những việc cần phải làm.Từng chặng đưòng dài đi nơi này,nơi
                kia ,thoáng cái là thấy đến buổi chiều cận tối….


                Về.Nhìn khu vườn sũng nước mưa.Dạo quanh,ngó cây,ngó hoa đông rực màu.Những sự đâm trồi nẩy lộc đã báo hiệu cho những ngày nắng ngập Xuân sắp đến.Tin vui đấy chứ.Rồi những đàn chim sẽ kéo nhau trở lại khu vưòn nhỏ,chúng sẽ ríu rít vui hơn trong từng tiếng hót líu lo…..


                Về.Vào nhà;nhìn chồng giấy tờ,hóa đơn.Đọc từng hàng chữ,từng con số.Xếp lại cho có thứ tự rồi ngồi vào bàn ăn.Trầm tĩnh,điềm đạm thưởng thức cái huơng vị ngọt bùi từ những món ăn.Cám ơn bàn tay khéo léo,cám ơn sự đảm đang của bà bếp.Tuyệt !



                Chiều rơi nhanh với bóng tối cận kề những khung cửa.Lại gặp chuyện phiền phức,bực mình.Gây cấn,phải giải quyết. Mệt ! Cáu ! Giận ! Nhăn !






                Xong chuyện.Phải ra đường ngay lập tức.Đội nón dạ chống lạnh.Đề máy xe.Hai ngọn đèn xe đẩy lùi hơi sương ẩm giăng giăng. Vài chặng đèn ngã tư xanh đỏ.Băng xuống cái cầu chạy ra xa lộ.Thủng thỉnh lái xe với cái Cd nằm trong máy nhả nhạc của Françis Lai.Vẫn một Love Story đằm thắm.Vẫn một Une femme,un homme hoặc bản Solitude - Cô Đơn - nhẹ nhàng thoang thoảng.

                Bóng tối chụp xuống hoàn toàn ở đầu mõm xe.Con đường dài dẫn đến nhà em ở.Cái làng nhỏ xíu xiu chỉ có độ khoảng 1500 cư dân hiền hòa.Những cánh đồi nho bát ngát nổi tiếng,những triền dốc chạy dài trong màn sương ẩm,vài chặng đường nhỏ cong queo lùi dần về phía sau theo tiếng nhạc nhỏ,ấm,dìu dặt…

                Nghĩ đến em với đôi mắt tròn xoe.Ngạc nhiên :

                - Đã hơn 9.30 tối .Sao anh đến muộn ? Bất ngờ mà không gọi phone ?!

                - Muộn thì đã sao ? Cho anh ly trà hoặc ly cà phê nhạt nhạt và thơm.Ngồi với em chốc lát rồi anh biến.

                - Anh sẽ biến đi đâu ? Sao không ngủ sớm ? Làm việc đã nhiều rồi.


                Anh sẽ mỉm cười,giữ sự lặng thinh theo ý anh muốn.Em pha nưóc.Mùi trà,mùi cà phê thơm thơm làm anh không nghĩ đến những ngày lạnh giá nữa.Anh sẽ hỏi xin em cho nghe nhạc.Loại nhạc hòa tấu có tiếng Violon và piano nho nhỏ.Anh sẽ ngồi im, lắng nghe từng góc nhạc thênh thang…

                - Em ra sao ? Thế nào ?

                - Cũng vậy vậy..Chán đời và lạc lỏng.


                Cô bạn nhỏ ơi !
                Anh thuộc làu từng cách nói và hiểu cách nhìn đời bằng tia mắt đã có bao điều tuyệt vọng của em.Anh đã thuyết phục và làm đủ mọi cách để em có thể nhìn quang cảnh đời mình theo một chiều hướng khác.Vui hơn.khoáng đãng hơn.

                Đôi khi,anh nản chí,thất vọng.Anh đành yên lặng nhìn góc đời của em theo kiểu bèo dạt mây trôi.Em để cuộc đời độc thân của em trôi về đâu ?!


                - Trôi về phía anh.Tấp vào bên có đất phù sa của anh.

                - Em không phải là ‘’ con bệnh ‘’ của anh.Em chỉ là em.Cô bạn nhỏ bất đắc dĩ của anh.Anh muốn và đã muốn giúp em để thoát ra cái cảnh em đang sống và em đang nghĩ.


                Có lúc;em đã cười,cái cười pha nét tinh nghịch của một đứa trẻ thơ :

                - Phải chi anh chưa có vợ.

                - Để làm gì,em ?

                - Anh khờ ! Để em có thể yêu đưọc anh.

                - Có ai cấm em yêu anh đâu ? - Anh cười ,tự nhiên và cởi mở.Anh quen những câu nói như thế rồi ( từ những học viên của anh đã lâu nay ) .

                - Hay là kiếp sau,anh nhé. ( ? )

                - Kiếp sau cái con khỉ khô ! Anh không tin mình có kiếp sau. Em tin ư ?

                - Em tin.Tin là em đã có ý nghĩ yêu anh.Cho em hôn anh một cái được không ?


                Anh uống cà phê.Ngẩn người,câm lặng.Và em đã làm điều em muốn , em đứng dậy ghé môi vào má phải của anh.Nụ hôn nhỏ,ngắn,,dịu dàng.

                Em đụng tay vào những sợi tóc ngắn củn cỡn của anh :

                - Phải chi ta gặp nhau sớm hơn và anh là chồng của em.Em sẽ hầu hạ anh và sẽ chung thủy với anh.

                - Nè.Nhỏ.Đừng nghĩ chuyện khùng điên.
                - Em chưa khùng,nhưng có ngày cũng sẽ khùng vì anh.

                Anh nhăn nhó,uống ngụm cà phê thứ hai.Cà phê ngon nhưng em làm anh sợ.Ngôn ngữ tây phưong của em làm anh điếng người !

                - Em đang làm tình với anh bằng mắt đó,anh biết vậy không ?

                Anh nhổm người,cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của em để hôn lên đó.Kính trọng.Nâng niu.

                - Nè Nhỏ ! Hãy giữ lại điều suy nghĩ thầm kín đó cho riêng em.Anh hiểu và anh phải đứng đúng cái chỗ của mình.


                Cả hai gật đầu,cùng mỉm cuời.Nhạc thênh thang thay lời em muốn nói.Anh yên lặng nghĩ đến một vài điều.Anh là đàn ông từng trải.Sóng gió đã ít nhiều.Đã vượt qua.Em ngủ với anh,anh ngủ với em thì ta còn lại gì cho nhau ?

                Thôi sửa soạn đi ngủ đi,anh về.




                2.



                Xe tấp vào bãi đậu tối om om,anh tắt ngọn đèn xe.Bậc cầu thang dẫn lên nhà em lạnh ngắt.Hiu quạnh.Im lìm.

                Cánh cửa màu xanh đậm nghe tiếng anh gõ cửa.Chủ của nó không có nhà.Bặt hơi ! Cửa không mở.Anh quay gót.


                Con đường trở lại khu phố thân yêu của anh dài ,còn dài thăm thẳm.Anh có cảm tưởng như thế.Giữa quãng sương mù,nhạc chạy đến bài Un homme,une femme ( đàn ông và đàn bà ) lả lướt.Buồn.




                Đêm xuống sâu.Đậm.







                đăng sơn.fr


                #8
                  dang son 09.07.2011 22:59:08 (permalink)





                  BUổI SÁNG MƯA về.






                  Mới sáng dậy đã nghe tiếng mưa.
                  Chừng như mưa đã đến thăm cả đêm qua.Gió đang rít trên những hàng cây lưa thưa. Đèn đường trục trặc tắt ngúm.Bóng đêm lờ mờ…

                  Cửa văn phòng nhẹ nhàng đón mình trong tiếng nhạc nhẹ.Vẫn cái đĩa cd nằm sẵn trong máy để nghe đi ,nghe lại những bản nhạc hòa tấu cũ….Adieu ,sois heureuse ..Paroles,paroles…. Je pense encore à toi…..

                  Vẫn chừng ấy.Cũ mà mới cùng một lúc…

                  Cũ như những cơn mưa gõ tiếng trên mái nhà.
                  Mới như những cảm giác rung động mỗi lần rời hãng,rời nhà tìm một cái quán nước khá yên tĩnh.

                  Ngồi im im ở quán nước để làm gì ?
                  Để mất thêm một chút thì giờ chăng ? Ngồi nhìn ai ? Thiên hạ vẫn thế …...Vẫn ngược xuôi nhưng dòng xe cộ và cái đời sống trôi,trôi…..

                  Có những lúc rời mắt khỏi mớ báo chí đen ngòm chữ và hình ảnh,cố gắng thả trí nhớ về ngày ấy.Ngày ấy ở
                  thành phố cũ.Nhớ về những con đường đã đi ngang giữa hai mùa nắng mưa.Nhớ vĩa hè đầu đường trường học có áo trắng …..

                  Saigon.Thành phố cũ của ngày ấy.
                  Bỏ ngoài tai những tiếng xe cộ ồn ào,bỏ ngoài tai những tiếng động ầm ĩ của lề đường buôn bán nhộn nhịp.Và bỏ quên luôn những cơn nắng cháy da thịt ở đỉnh đầu,mình còn lại gì ?

                  Còn lại tàng cây me phủ bóng cho vĩa hè có những quán cà phê lộ thiên,nơi ngồi rủ rỉ với những ngưòi bạn. Đã nói với nhau điều gì ? Nói về cái lưng chừng bấp bênh của tuổi trẻ ư ? Nói về cái tên gọi ‘’ tương lai ’’ ư ? Tương lai như một điều hứa hẹn nằm đằng trước mặt. Tương lai của sợi dây vô hình biết co giãn của thời gian.

                  Ngày đó ! Nơi thành phố cũ. Áo trắng đẹp quá !Tuổi của sách vở,của những kỳ thi cắm cúi trên bài viết.Tuổi của những hẹn hò dưới cơn mưa chiều .Mưa thành phố đã làm ướt hàng cây và ướt cả những nỗi buồn vui bất chợt….

                  Ướt như tiếng nhạc trữ tình trong ngôi quán quen thuộc.Ngồi nghe nhạc,nghe mưa ngoài cửa.Ngồi yên tĩnh để có thể đi dạo trong mắt người.Mắt môi người biết nói với nhau điều gì ?

                  Vẫn biết những bản nhạc buồn trong quán sẽ làm ảnh hưởng cuộc nói chuyện.Khi nhạc nhả bài If you go way – Ne me quites pas,Marie la mer ……người sắp xa nhau sẽ buồn bã hơn mọi ngày.Giữ khoảng yên lặng rồi cũng biết phá đi nỗi im bặt để nhắc nhau về sự chia lìa.

                  Ừ.Phải rồi.

                  Cuộc đời có những lần ly biệt. Đi xa và trở về.

                  Trở về ư ?

                  Về nơi nào ?
                  Về thăm thành phố cũ đã có những con đường mang tên mới ? Về và sẽ biết ngỡ ngàng đứng trước ngôi trường cũ đã biến dạng ? Về thăm căn nhà xưa lúc bé thơ mà nay sẽ dửng dưng trước mặt mình ?
                  Người thân,bạn bè cũ đã ra đi. Kỷ niệm sẵn sàng ở lại. Quá khứ vẫn lì lợm dính chặt trong trí óc đấy chứ ?

                  Về.Về để biết mình nay đã xa lạ với chính mình.Kẻ đã đi quá xa. Đã sống một đời sống khác.Kẻ đã theo và quen thuộc từ một lúc nào đó những hệ thống,quy củ ở dất mới.

                  Người ở lại sẽ nhìn mình ra sao ?. Một kẻ lạ, rất mới nhưng cũng rất cũ trong những kỷ niệm rất xa của hắn ?


                  đăng sơn.fr
                  #9
                    dang son 09.07.2011 23:00:55 (permalink)




                    VIẾT CHO Một TRÍ NHỚ.




                    3.30.
                    Buổi sáng sớm.

                    Mở máy để thấy có lời nhắn.
                    Không có tiếng người nói.
                    Chỉ nghe tiếng động của xe cộ,tiếng gió đến từ xa.Máy không báo có số phone của người gửi.

                    Uống ly cà phê đầu tiên ít đường và ấn ngón tay
                    để xóa message như mọi lần đã xóa…

                    Biết mà. 3 giờ 30 bên tôi là 6.30 chiều bên người ở.Chiều Cali đang nổi gió với tiếng xe cộ ngang dọc ,phải không ?
                    Người xưa vẫn có thói quen gọi ở những buổi chiều như thế.

                    Gọi để làm gì khi đã không để lại lời nhắn ? Đã bao lần như thế . Sao không quên đi ? .
                    Quên đi chuyện cũ của những ngày mưa nắng bên ấy.
                    Hơn hai mươi năm rồi còn gì ?
                    Những con đường ấy đã đổi tên.Những chỗ hẹn đã phai mờ theo đời sống mài mòn.

                    Em cứ gọi như thế.Em lì với cái trí nhớ như thế làm tôi cáu.
                    Tôi đã nhớ và đã quên đấy chứ.

                    Tại sao quên và tại sao nhớ ?.
                    Bộ óc của mình đã có rất nhiều ngăn để thâu thập tin tức và sử trí.
                    Em và tôi.Còn gì để sử trí với nhau nữa ?
                    Phủi lớp bụi của thời gian đi thì ta còn gì để nói với nhau ?

                    Đã xa lắm rồi ,phải không ?.Xa đến độ chẳng nghĩ có ngày sẽ gặp lại nhau.
                    Nếu ta gặp lại.Tôi sẽ nói gì với em ? Và em,em nói gì ?

                    Nhắc lại những kỷ niệm để khỗ não hơn chăng ?
                    Có nhiều điều tôi đã nhớ và cũng đã quên.Phải quên để đi con đường mình đã chọn.Và tôi đã và đang đi.
                    Em đã đi con đường của mình ở một vòng trái đất.Ngày của em là buổi chiều,buổi đêm tôi đang ở .

                    Sự im lặng nơi tôi (có phải) là điều khuấy động nơi em như những cơn địa chấn thỉnh thoảng rình rập vùng Cali ?

                    Đã nhiều lần ,tôi cầu nguyện cho em để em được quên.Quên để sống với hiện tại,với những gì vì đang có.
                    Thời gian đi nhanh lắm.Và người ta không thể nào chỉ sống với quá khứ và những điều tiếc nuối.

                    Em hiểu vậy không ?

                    Cám ơn em đã nghĩ dến tôi với cái trí nhớ kinh hoàng ấy.
                    Nhưng ,thú thật,em đã làm tôi cáu với sự im lặng như thế.Muốn hỏi thăm .Hãy nói vào máy và để số phone lại để tôi cám ơn em,và chúc em cố gắng tìm được hạnh phúc.Thứ hạnh phúc giản dị như mỗi ngày thức dậy thấy mình còn sống với đời.

                    Còn nếu em cứ tiếp tục gọi với cách thức lặng yên như thế.Tôi sẽ tiếp tục nổi cáu và tôi sẽ đổi số điện thoại để em chỉ còn cách quên hẳn tôi, ( Bóng ma cũ ! )

                    Chúc ngưòi xưa tìm được sự lãng quên.





                    đăng sơn.fr


                    #10
                      dang son 19.07.2011 13:18:50 (permalink)





                      VIẾT ĐỂ THẤY NHAU VUI






                      Đọc thì đã đọc rất nhiều.Đọc hết một trang báo,đọc leo đến những tờ tạp chí,đọc rồi còn thèm thuồng để mở ebook ở net đọc tiếp.Đọc những mẫu chuyện tâm tình nho nhỏ.Đọc đã mắt ,mỏi lưng,mỏi cổ thì ngồi ngẩn ngơ,suy nghĩ về vài điều để thấy mình thèm viết...


                      Mà viết về điều gì ? Kể chuyện gì cho nhau nghe ? Chuyện gì có thể làm ấm lòng nhau ?


                      ...


                      Lâu quá mới gặp lại nhau.Mừng quá là mừng.Nói thật.Ở cái xứ này,thời gian trôi nhanh lắm.Trôi như sông cuồn cuộn đổ ra biển.Chớp mắt là thấy hết một ngày.

                      Bằng chứng là đi làm về,mở cổng vườn là thấy bạn hiền đứng ở ngưỡng cửa với nụ cười y như ngày nào.

                      - Chời ơi ! Cả bao nhiêu năm tháng mới gặp lại nhau !

                      Bạn cười :

                      - Bèo giạt mây trôi mà.


                      Ghét cái kiểu nói như thế.Đời mình nếu tin có duyên mệnh thì chữ Bèo nghe thảm não quá ! Mây trôi là chuyện của mây,của thời tiết.Miếng đất phù sa đôi bờ sóng vỗ có ông câu cá trên đò là mình.Hiểu vậy không ? Thời cơ đến thì mình nắm,nó tuột mất thì cũng chả sao.Cái vi vô nếu nghĩ cho kỹ thì chỉ là thế.


                      Thôi . Chuyện đâu còn có đó.Rủ nhau ghé nhà một gia dình bạn ăn uống,nhảy nhót hát hò cho vui đời.Vui đuợc chút nào cứ vui.Hôm nay trời bão tố,ngày mai gió lặng trời lại sáng trong...Cứ vậy đi.



                      Bữa tiệc đông quá.Mười mấy cái miệng nói cùng một lúc.Đành tắt nhạc.Tội nghiệp nhạc,tội tình cho anh ca sĩ ở trong máy cứ than bêu rêu cho cái tình nghĩa đã bỏ đi.


                      Lý Cây Đa,Lý Chú cuội,Lý Mình ơi ơi ....

                      " ... Gió buông cành trúc sau hè
                      tình yêu đi mất lê thê cả đời
                      tình mình thiếu hẳn tiếng cười
                      tình người vật vã như hời tiếng rao....."


                      Bỏ cuộc vui,đứng ngoài vườn sau ngắm lơ thơ cây cỏ mà tự dưng có mấy câu thơ làm đại chạy ra khỏi cái đầu lẩm cẩm xế chiều.....Ha haha ha ha.Hơi men của hai ly rượu vang thế mà cũng ổn,bần thần chút đỉnh có thể để bịa ra bài thơ ca dao kiểu con cóc chết...Hahaha....Buồn không ra buồn.Vui không ra vui.



                      Bạn chạy ra,mồi lửa kéo phì phà vài hơi thuốc.Bạn nói bâng quơ :

                      - Cuối đông rồi.Trời còn thấy lạnh.Chắc Saigon đang mưa nhiều.


                      Mình giữ im lặng nhìn khói thuốc của bạn bay bay.
                      Thưở ấy,mình cũng có lúc đứng bên người rù rì kéo hơi thuốc lá bên lề bưu điện ngó qua khuôn viên nhà thờ Đức Bà.Lòng nghe chút gì đó vu vơ không rõ.

                      Nguời hỏi trong ánh mắt dính bụi mưa :


                      - Anh đang nghĩ gì ?


                      Hôn nhẹ trên má người,ngửi mùi hoa chanh và giữ im lặng,tay của người nóng trong bàn tay mình.Gió lành lạnh heo may.....



                      Bây giờ.năm tháng trôi.Đứng ở một khoảng vừa tối vừa sáng chợt nghĩ đến người......Bao nhiêu tháng ngày đã đi qua,sao cái đầu vẫn chưa quên,chưa chịu quên người ?! Có muốn quên hay vẫn còn tiêng tiếc cái gì đó để giữ lại,để như vớt vát một kỷ niệm.


                      Kỷ niệm có cái hay và cái dở của nó.Cái gì hay hay thì nhớ .Mà quái lạ ! Cả cái không hay,không vui cho lắm cũng nhớ ,chẳng quên.


                      Làm sao quên cho được nụ hôn và cái nắm tay đầu tiên ? Run rẫy mà hôn,run người với từng mạch máu mà nắm.Lá me bay,lá cây phong bay,tóc người bay đến chạm đầu mũi mình...


                      Mà thôi.Chuyện cũ cứ để đó.Để dành như tiền tiết kiệm bỏ ống.lâu lâu lấy ra ngắm nghía gỡ gạc chút đỉnh.


                      Bây giờ,bỏ sân vườn đẫm bóng tối,đi vào nhà trở lại với cuộc vui.Khi đưa bạn về nhà và ngủ lại,ta có thể thức với nhau đến sáng để tâm tình.Cái góc bếp vẫn có những chỗ ấm áp để ngồi tâm tình..


                      Đêm về sáng.Đêm còn dài...






                      đăng sơn.fr
                      #11
                        dang son 22.07.2011 15:27:54 (permalink)





                        CỔNG TRƯỜNG - Ô MAI - ÁO TRẮNG ,và....





                        Sáng sớm,vừa mở cửa ra vườn thì đã thấy mưa.Trời âm u như thiu thỉu vào thu.
                        Buổi sớm ! Làm cho xong mấy thứ việc có tên và không tuổi,thủng thỉnh ngồi vào bàn giấy.Mở máy,đọc ở dưới mấy bài thơ của chủ đề Mưa thì thấy có cô bạn viết :


                        "
                        Đọc MƯA của anh ....DL nhớ một buổi tối lang thang ...bổng trời đổ mưa,tấp vội vào hiên một quán nhạc có piano (không nhớ tên quán nhưng nhớ đó là góc đường Hiền Vương - Nguyễn Phi Khanh, Dakao Saigon) và tự nhiên cũng có 1 anh chàng tấp vào trú mưa .... những câu chuyện vu vơ khởi đầu và kết thúc khi cơn mưa tạnh.
                        Có thể gọi là kỷ niệm không ? Khi mà đã hơn 36 năm DL vẫn còn nhớ anh chàng ấy tên THẢO cùng với tiếng đàn dương cầm vọng ra rất khẻ,rất du dương .... Có thể không là kỷ niệm với chàng trai nhưng là kỷ niệm của một thời mình đã từng sống trên phố thị quê hương , một chút ngọt ngào của những cơn mưa Saigon ... bất chợt vỗ về , ngưng đọng trong một góc ngăn kéo ....dễ thương ...

                        Nhắc đến Nguyễn Phi Khanh, lại nhớ đến ô mai Nguyễn Phi Khanh , nhắc đến ô mai lại nhớ đến ô mai Lê Thánh Tôn,anh nds có cười DL hay không khi mà DL nói rằng đến bi chừ DL vẫn còn được bạn bè trong đám cựu nữ sinh TV Saigon ở Hoa Thịnh Đốn thỉnh thoảng phải gửi ô mai cam thảo qua cho DL đấy,trong tất cả các thức ăn nhâm nhi DL chỉ mê nhất là ô mai cam thảo ...hihi...

                        Nhắc đến dễ thương lại nhớ đến DỄ THƯƠNG của Dung Saigon ,Võ Hà Anh của một thời bạn bè chuyền tay nhau đọc ... "
                        DL.





                        Vậy sao ? Bóng thời gian bay hoặc cứ thế mà trôi,chỉ biết một điều là kỷ niệm trộn lẫn vào trí nhớ còn ở lại.Ở lại với sân trường đầy hoa phượng vĩ ngày ấy.Nhắc để mà nhớ.Nhớ những cánh vai tròn của áo trắng và những mái tóc dài tha thướt.

                        Ngày ấy,từng con đường lốm đốm nắng dẫn đến trường của bầy áo dài lúc nào cũng làm ngơ ngẩn những chàng trai tóc ngắn.Chàng ngước mắt,chàng tìm một hình bóng và chàng biết đợi chờ.Nàng lúc nào cũng chậm trễ vì mải mê đùa nghịch với đám bạn.Họ ríu rít cười bằng miệng và cả bằng mắt,họ chia nhau những nhón tay bốc ô mai để làm môi thêm hồng.
                        Nàng mặc kệ chàng tóc ngắn đang chầu chực mỏi chân như chó chờ xương ở cổng trường.Nắng cứ việc lốm đốm đùa nghịch trên vai tóc ngắn.


                        Chàng nhỏ thấy như có những con kiến đang bò ở dưới bàn chân mình.Thời gian cũng giống như một điều trừu tượng vì nguời ta không thể nào sờ mó đụng tay vào thân thể của thời gian,sự đợi chờ nặng nề ấy chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được . Để tránh nỗi lê thê,người ta cũng có thể làm tàm tạm một bài thơ từ nỗi bồn chồn trông ngóng.Chẳng hạn:





                        dễ thương dấu trong màu ô mai đỏ
                        ở ngày nào áo trắng đã tan trường
                        anh theo em, đi theo từng cơn nhớ
                        hồng giấc mơ để thấy đời dễ thương

                        dễ ghét ôi ! mỗi lần em hờn giận
                        tà áo trắng cũng biết buồn trước cổng
                        em ngày ấy mềm mại trong nắng ấm
                        để bây giờ nhớ lại vẫn còn thương


                        ( DỄ THƯƠNG )


                        Nhắc đến chữ " dễ thưong " thì hãy dễ thương cho trót .Dễ thương từ lá thư đầu tiên của ngôn ngữ vụng về khi đã nắn nót gửi cho người sau khi đã kẹp vào quyển sách,lúng túng trao người.Về nhà,hồi hộp thử tưỏng tượng ra đôi mắt chơm chớp của người khi mở thơ ra đọc.Dòng mực xanh trên giấy trắng đã cứ thế chạy thẳng vào tim người.( Chẳng biết nhịp tim người đập ra sao ? )

                        Thế là chờ với đợi để lại hồi hộp khi đọc thư.Có lúc người chỉ trả lời vỏn vẹn có mấy câu...Ôi ! Ôi !

                        Trong thư tình học trò có lời hẹn.Buổi đi chơi đầu tiên có cái nắm tay mang tên luống cuống,hồi hộp.Cứ tưởng trái tim mình sẽ rơi ra khỏi lồng ngực,dòng điện vừa ấm vừa dịu ở bàn tay người hình như có ký tên của nỗi sung sướng,bồng bềnh khó tả ( Ôi chao ! Ôi ! Thuở ban đầu của những vụng dại.Ôi ! )




                        Đang viết đến chỗ điện giật ở bàn tay hẹn hò thì bản tin từ radio cắt đứt dòng nhạc nhẹ đang thong thả như mưa.Bản tin kể chuyện cô nhỏ học trò 16 tuổi ,cho cái hẹn hò với cậu nhỏ làm quen qua Face book.Cô hẹn cậu ,khi cậu đến thì bị dám bạn đầu trâu mặt ngựa trấn lột lấy hết quần áo và đập cho một trận sắp đứt thở...

                        Đài kể thêm là càng ngày lũ học trò càng ngổ ngáo,hung hãn.Chúng bày trò hành hung người đi đường hoặc thầy cô rồi quay vidéo để tung lên you tube xen kẽ với những tấm hình tự khỏa thân khoe của....


                        Vậy ư ? Thời đại tân tiến của vi tính là thế.Còn đâu những bức thư tỏ tình vụng dại ? Còn đâu những hẹn hò như thời ấy,thời chưa từng có những cái message tù điện thoại kiểu ngắn gọn,kiểu làm hư hại chữ nghĩa ?

                        Tôi với tay tắt ngúm cái đài phát thanh và tự nghĩ : '' Phải chăng mình đã quá lỗi thời khi còn ngồi viết những dòng chữ như trên ?

                        Tôi không biết.Không có câu trả lời rõ rệt nhưng tự nhủ thầm : Lần sau khi viết để thả hồn về vài kỷ niệm cũ của ngày áo trắng,tôi sẽ không bật radio nữa.



                        đăng sơn.fr


                        #12
                          dang son 01.08.2011 01:25:11 (permalink)




                          ....BÂNG KHUÂNG MỘT BUổI SÁNG



                          ...Có chút gì không bình thường lắm !?
                          Trời mưa - trời nắng ,tôi dửng dưng !
                          Giữa bàn với ghế - cà phê đắng
                          Thiếu Em,mưa,nắng cũng như không !

                          (HÌNH NHƯ TÔI VẪN THIẾU EM )


                          Nói là dửng dưng cũng không đúng lắm.
                          Thiếu gì cách nói.Sao lại dửng dưng ? Khi nhớ thuơng một ai,làm gì có chuyện dững dưng,hững hờ trong lòng ?

                          Chỉ có cái cột đèn mới biết hững hờ
                          Ánh đèn làm nhiệm vụ của nó mỗi khi trời tối.

                          Còn lòng tôi,cái nhiệm vụ của nó không là cơm áo ngày ngày.
                          Nó phải biết rung động dù chỉ một phút chốc.Rung động như một cách thức phản kháng với sự cọ quẹt với thời gian.Một khi người hoàn toàn dửng dưng trước mọi sự thể thì tội nghiệp quá.Người ta sẽ không còn biết thưởng thức một câu thơ,một bản nhạc hay.....

                          Bâng khuâng một thoáng rồi buồn tự dưng kéo đến như những cơn mưa có thói quen xấu tìm đến thăm.

                          Nhiều lúc không cần mưa,mưa vẫn tìm đến và ở lại.
                          Nhiều lúc lòng mình lại thiếu ánh nắng ấm.Và tìm nắng ở đâu cho một ngày mưa như thế này ?

                          Mà thôi.Mưa hay không mưa....Tập dửng dưng với thời tiết.Nhưng không tập hờ hững ,dửng dưng với tâm hồn mình là được rồi.





                          CHÚT GÌ CHO NGÀY CŨ VÀ NGÀY MỚI.




                          Trong Nghệ Thuật Sống và để tịnh tâm
                          ( zen ),người ta hay nhắc về chữ thời gian và những áp lực của TG.Thời gian len lõi vào đời sống và những kẻ nghách của từng thứ việc..

                          Để thoải mái, đã có lời khuyên..Cứ nhẩn nha làm từng việc,từng bước. Đừng chờ nước đến chân mới chạy. Đang ngồi ăn uống,hãy chú tâm nghĩ đến việc nhai và ăn uống, đừng vừa ăn vừa đọc,vừa xem Tv.. Đừng…Đừng….

                          Phải rồi.Tắt ngúm màn ảnh truyền hình đã từ cả vài năm. Để thì giờ ngồi truớc màn hình chỉ tổ tốn thời gian.
                          Phải rồi,vào ngày nghỉ nên tắt điện thoại,tạm bỏ quên cái đồng hồ tay dể bớt tùy thuộc vào nó.
                          Phải rồi,tập cử động,tập lái xe chậm lại,tập không càu nhàu ,nhăn nhó khi bị kẹt xe…..
                          Phải rồi,tập cười để khỏi nhăn nhó cau mày.Tập dịu dàng,tập ngoan ngoãn để chấp nhận những điều oái oăm khó chấp nhận.

                          Tập quên tạm những điều không đáng để tâm..Tập gì nữa. ?
                          Ừ , Tập gì nữa. ?

                          Ừ , ừ.Tập quên phức đi cái ngày sinh nhật lùm xùm của mình di nữa là xong.Nhẹ tội,nhẹ tình…Khỏi ai tốn thì giờ,tốn quà cáp cho mình. Đến với nhau bằng một câu chúc,một tấm lòng giản dị cũng được kia mà !


                          Thế đấy.Ngày Sinh nhật vẫn có người nhớ đến.
                          Mở cell phone,có vài lời nhắn từ Mms.Chúc mừng hử ? Cám ơn nha. Ừ , ừ.Hắn vẫn còn sống và vẫn còn kiếm chuyện với cuộc đời.

                          Buổi chiều. Đi dạo.Máy báo có lời nhắn.
                          Ai nhắn vậy ha ?!

                          Hai lần nhắn.Không có tiếng nói để lại.Chỉ tiếng động của xe cộ chạy trên đường…

                          Vài giây ngắn ngủi. Rồi ngưng !

                          Vậy là hiểu rồi.Người ơi !
                          Xưa vẫn xưa.
                          Thời gian hình như mất đi ý nghĩa từ những cái nhắn gởi không lời nhắn như thế. Đã 25 rồi còn gì ?
                          Đời sống có chân để chạy.
                          Thời gian không làm người lãng quên được sao ?

                          Những con đường đã đi ngang ở quá khứ đã đổi tên.
                          Giảng đường ngày đó cũng đã bụi mờ.Vậy mà….

                          Vậy mà năm nào ,vào ngày sinh nhật của ngườì xưa.Vẫn thế.
                          Máy gọi.Im lặng từ đầu dây trừ tiếng xe cộ.

                          Chừng nào người quên hử người. ?
                          Nhớ lâu như thế sẽ nặng đầu,người ơi !


                          đăng sơn.fr



                          #13
                            dang son 01.08.2011 01:27:38 (permalink)



                            KỶ NIỆM.





                            Ngày vui nào cũng qua nhanh !
                            Phải vậy không ?
                            Những họp mặt vui vẻ,náo nhiệt rồi cũng phải đến giờ chia tay.Có những hình ảnh chia tay rất vui,rất quyến luyến,chia tay để còn gặp lại…
                            Gặp ở chỗ này ,chỗ kia.Chỗ nào cũng được,miễn có chỗ để hẹn gặp…

                            Ở thế giới của chữ viết,hình ảnh và âm thanh,có những người đi và người đến- như một hẹn
                            hò ,thăm hỏi giao lưu.Có người ở lại khá lâu và trở thành một thói quen cần thiết.Có người đến với nhau,chỉ ở lại một thoáng rồi biến mất.

                            Biến đi đâu ?
                            Như những cơn mưa chợt đến, chợt đi.
                            Như một thoáng tình cờ dạo chơi trên phố….

                            Có những người nhận nhau như bạn.Rồi cũng từ giã ( Nói lời từ giã hoặc không nói gì ! )

                            Đời sống này đã là như thế. Đến rồi đi.
                            Những ngày mới lần lượt chất chồng lên những ngày cũ.
                            Thỉnh thoảng mở lại những chủ đề cũ để đọc. Đọc lại những gì người cũ viết ở đây, ở đó .….

                            Đọc như để tìm lại dấu vết của kỷ niệm.
                            Có phải kỷ niệm nào cũng mong manh ?


                            đăng sơn.fr


                            #14
                              dang son 10.08.2011 00:48:21 (permalink)





                              ĐÂU PHẢI CÁI GÌ CŨNG MONG MANH




                              Ở một ngày rất cũ,có một cô bé viết :


                              " Sau này Nhóc sẽ cố tìm cơ hội uống café với ĐTB để thú nhận cái tội hay nhái giọng của ổng.Anh ĐS có muốn đi ké hông ?? hihi.




                              Anh mến,




                              Nhóc vẫn đọc bài viết của mọi người khi rảnh (Bởi vậy đừng có nói xấu Nhóc khi vắng nhà nha),nhưng đọc chứ không góp ý được vì nhóc có một cái lo chưa giải quyết xong là chưa an tâm,lên mạng đọc giải trí thì được chứ chơi là thấy tội lỗi lắm.

                              Mấy hôm trước Nhóc cũng đọc lại những hội thoại của mình ngày xưa bên kia, cũng buồn khi gặp một số câu.Nhưng thấy mình tỉnh hơn nhiều.Không buồn vì nhớ người nào vì ai cũng lớn cả,ra vào hay đi có mục đích của họ.Như anh biết phần lớn diễn đàn là nơi để giải trí.Nếu công việc bận thì phải đi,hoặc đã đến giải trí không được gì lại còn phiền phức thì phải đi thôi.

                              Anh Đăng Sơn ở lại bình an và viết nhiều bài hay nữa nhé.Nhóc vẫn chờ đọc những bài thơ và bài viết tiếp theo của anh như đón chờ đọc cuốn tiếp theo của một bộ truyện yêu thích.Với nhóc, theo dõi tư tưởng của một người có lối sống tốt,ổn định là ta tạo thêm cho mình một chỗ dựa về cách sống cho cuộc đời còn lại,hì hì.

                              Đời nhiều lúc mình cũng phải buột miệng câu *ĐM ! (Đời mà !C'est la vie ! hì hì),anh ĐS đừng suy nghĩ chuyện người ta ảo trên mạng.Anh giữ Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến nhé, khối người theo anh.hì hì,topic của anh sau này chắc sẽ không còn những góp ý lếu láo nào nữa đâu ha, .

                              Mong anh và tất cả mọi người nơi đây luôn an lành.

                              Mãi nhớ.


                              Nhóc tì .


                              .............




                              MỘT VÀI CÂU HỎI VỀ NHAU.
                              (Đâu Phải Cái gì cũng Mong Manh.)


                              Mong manh có phải đồng nghĩa với sương khói ?
                              Ở trong những bản nhạc và văn thơ,người ta hay lạm dụng chữ ‘’ mong manh ‘’.

                              Vậy mà có ngày kia,anh đọc được tựa truyện của Đoàn thạch Biền,nhẹ nhàng, ý nhị và vui với những cách xưng hô
                              của’’ Ông và Em’’ ( không phải là những chủ từ Tôi và Em – đáng ghét ! )

                              Ông của nhân vật là người đã trải đời.
                              Em là nhân vật bé tí tẹo…..

                              Những tập truyện của ĐTB vẫn có những cái Em,những cái Ông lạ lùng.Buồn thoang thoáng,buồn không ra nét bi lụy…Hình ảnh trong những tập truyện không hẳn là mong manh.Không hẳn là chia lìa.

                              Khi từ giã nhau đi xa,người ta vẫn còn kỷ niệm…
                              Kỷ niệm mang cái tên vui hay buồn ?.

                              Cái này còn tùy thuộc vào nhiều điều …

                              Riêng anh - bảo thật với nhau – anh luôn ghét những gì làm người ta phải chia lìa.
                              Không biết ghét thì sao ? Để làm gì ?

                              Đời này có nhiều ngả đường để đi.Dám đi hoặc không dám đi .

                              Anh nghĩ,Nhóc chỉ đi một tí xíu thôi.
                              Thử muốn thay đổi mình,tìm cảm giác lạ để thoát khỏi cái ‘’ tôi ‘’ thường lệ của mình.
                              Phải vậy không ?

                              Đi đâu thì đi.Hãy biết đường trở lại gặp nhau chứ !

                              ‘’ Đâu phải cái gì cũng …mong manh ‘’ Há ?!




                              đăng sơn.fr

                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9