CHỢT NHIÊN NHỚ NắNG SAIGON
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 54 bài trong đề mục
dang son 15.08.2011 18:19:13 (permalink)






BUổI SÁNG MƯA về.






_____________________________________________





Mới sáng dậy đã nghe tiếng mưa.
Chừng như mưa đã đến thăm cả đêm qua.Gió đang rít trên những hàng cây lưa thưa. Đèn đường trục trặc tắt ngúm.Bóng đêm lờ mờ…

Cửa văn phòng nhẹ nhàng đón mình trong tiếng nhạc nhẹ.Vẫn cái đĩa cd nằm sẵn trong máy để nghe đi ,nghe lại những bản nhạc hòa tấu cũ….Adieu ,sois heureuse ..Paroles,paroles…. Je pense encore à toi…..

Vẫn chừng ấy.Cũ mà mới cùng một lúc…

Cũ như những cơn mưa gõ tiếng trên mái nhà.
Mới như những cảm giác rung động mỗi lần rời hãng,rời nhà tìm một cái quán nước khá yên tĩnh.

Ngồi im im ở quán nước để làm gì ?
Để mất thêm một chút thì giờ chăng ? Ngồi nhìn ai ? Thiên hạ vẫn thế …...Vẫn ngược xuôi nhưng dòng xe cộ và cái đời sống trôi,trôi…..

Có những lúc rời mắt khỏi mớ báo chí đen ngòm chữ và hình ảnh,cố gắng thả trí nhớ về ngày ấy.Ngày ấy ở
thành phố cũ.Nhớ về những con đường đã đi ngang giữa hai mùa nắng mưa.Nhớ vĩa hè đầu đường trường học có áo trắng …..

Saigon.Thành phố cũ của ngày ấy.
Bỏ ngoài tai những tiếng xe cộ ồn ào,bỏ ngoài tai những tiếng động ầm ĩ của lề đường buôn bán nhộn nhịp.Và bỏ quên luôn những cơn nắng cháy da thịt ở đỉnh đầu,mình còn lại gì ?

Còn lại tàng cây me phủ bóng cho vĩa hè có những quán cà phê lộ thiên,nơi ngồi rủ rỉ với những ngưòi bạn. Đã nói với nhau điều gì ? Nói về cái lưng chừng bấp bênh của tuổi trẻ ư ? Nói về cái tên gọi ‘’ tương lai ’’ ư ? Tương lai như một điều hứa hẹn nằm đằng trước mặt. Tương lai của sợi dây vô hình biết co giãn của thời gian.

Ngày đó ! Nơi thành phố cũ. Áo trắng đẹp quá !Tuổi của sách vở,của những kỳ thi cắm cúi trên bài viết.Tuổi của những hẹn hò dưới cơn mưa chiều .Mưa thành phố đã làm ướt hàng cây và ướt cả những nỗi buồn vui bất chợt….

Ướt như tiếng nhạc trữ tình trong ngôi quán quen thuộc.Ngồi nghe nhạc,nghe mưa ngoài cửa.Ngồi yên tĩnh để có thể đi dạo trong mắt người.Mắt môi người biết nói với nhau điều gì ?

Vẫn biết những bản nhạc buồn trong quán sẽ làm ảnh hưởng cuộc nói chuyện.Khi nhạc nhả bài If you go way – Ne me quites pas,Marie la mer ……người sắp xa nhau sẽ buồn bã hơn mọi ngày.Giữ khoảng yên lặng rồi cũng biết phá đi nỗi im bặt để nhắc nhau về sự chia lìa.

Ừ.Phải rồi.

Cuộc đời có những lần ly biệt. Đi xa và trở về.

Trở về ư ?

Về nơi nào ?
Về thăm thành phố cũ đã có những con đường mang tên mới ? Về và sẽ biết ngỡ ngàng đứng trước ngôi trường cũ đã biến dạng ? Về thăm căn nhà xưa lúc bé thơ mà nay sẽ dửng dưng trước mặt mình ?
Người thân,bạn bè cũ đã ra đi. Kỷ niệm sẵn sàng ở lại. Quá khứ vẫn lì lợm dính chặt trong trí óc đấy chứ ?

Về.Về để biết mình nay đã xa lạ với chính mình.Kẻ đã đi quá xa. Đã sống một đời sống khác.Kẻ đã theo và quen thuộc từ một lúc nào đó những hệ thống,quy củ ở dất mới.

Người ở lại sẽ nhìn mình ra sao ?. Một kẻ lạ, rất mới nhưng cũng rất cũ trong những kỷ niệm rất xa của hắn ?






đăng sơn.fr

#16
    dang son 18.08.2011 00:40:19 (permalink)



    MUỘN


    _______________________________


    Sau giấc ngủ muộn là cánh cửa bếp.Yên tĩnh !
    Bữa ăn không ra bữa ăn,tạm gọi là lót bụng .
    Bữa ăn tối được biến thành đêm ngồi đọc truyện.Tập truyện ngắn được viết bởi một nhà văn
    có tầm cỡ,có đoạn truyện kể về một chuyện tình cũ.
    … Hai người tình cũ gặp lại nhau,kỷ niệm nằm yên trong trí nhớ chạy ngược về.Nàng cho chàng mẫu giấy ghi số điện thoại.
    Chia tay nhau sau buổi tiệc,chàng lái xe về giữa đêm.Ngừng xe ở một góc đưòng biển,chàng vo tròn mẫu giấy,vứt xuống biển lộng gió và lao xe đi…..

    Vậy sao ?! - Thế ư cho một cuộc tình đã nguội lửa – Tình nguội hay lòng người đã lạnh tanh ?

    Nds .

    …….
    / Party / Mai Thảo





    MỘT NGÀY ĐẦY ẤP.



    _________________________________



    Mưa Buổi Sáng.


    Trời cuối đông sẽ mở cửa đón ánh sáng.Trời còn lạnh với những thoáng gió.Gió kéo để mưa rơi….
    Thêm một ngày mưa sớm ! Có gì lạ ? - Lạnh hơn một chút trên đường đi làm,những ánh đèn xe,những cây quạt nước nối nhau….
    Sau bản nhạc nhẹ,radio chuyển sang phần tin tức,vẫn chừng đó những bản tin không mấy sáng sủa để bắt đầu cho một buổi sáng dưới mưa.


    ** Nắng Buổi Chiều.

    Cánh cổng vườn lại rộng mở đón chân mình về.
    Trời quang đãng đẩy góc nắng chéo trên bãi cỏ.Những cụm hoa vàng Narciste đã nở rộ và rực rỡ vào những ngày lạnh của tháng ba.Hoa,cỏ,hồ nước ngập nắng,cành hồng đã bắt đầu khoe lá, đâm chồi…
    Nghe tiếng hót của loài chim cánh đen,mõ vàng xậm líu lo,chúng xà xuống sân vườn tìm thức ăn khi cất tiếng gọi nhau. Ồn ào,náo nhiệt như những kẻ nhiều chuyện thích đấu hót….

    Vẫn có một chỗ ngồi yên tĩnh đấy chứ.Ngồi bệt xuống thềm cửa,tự thưởng cho mình một góc nắng ấm,ly vang nhỏ màu ngọc bích, ánh chiều vàng hắt lên cánh cổng trắng.
    Ngồi yên tĩnh đọc vài dòng chữ trên tờ tạp chí.Báo kể về cảnh đời xuống dốc trụy
    lạc ,hoang đàng của một cô gái thời thuợng sau khi đã mơ tưởng và xuất hiện trên một chương trình của TV Reality,loại chương trình chuyên trình chiếu các cảnh tượng rác ruởi của thời đại mới,của thế giới ảo (Nguời ta không cần có tài,miễn cứ chường mặt lên Tv là sẽ đuọc được nổi tiếng và được đổi đời…)
    Đọc làm gì ? Mình đang sống, đang thật với buổi chiều đẹp như thế này……


    *** Yên Ở Buổi Đêm.

    Đã lâu lắm rồi ! Không biết trên Tv có cái gì ?
    Chộp đại vài nút bấm,chọn đại cái đài của Vietnam – TV4 - Lại thấy nhớ Nhà.Nhà nơi chốn cũ,nhà có đám lục bình của dòng Cửu Long,của những cánh thuyền lờ lững,bền bồng trôi qua nhũng bụi cây,khóm trúc…..Con đường làng,cái cầu ao và những ngôi nhà sát mặt nước, áo Bà Ba và nụ cười hiền hậu làm mình rưng rưng.

    Lâu lắm rồi. Đã đi xa.Biết chừng nào mình mới trở về nơi chốn cũ ?.....






    THỈNH THOẢNG - CHỢT NHIÊN NHỚ



    _______________________________




    ‘’ Ở nơi đây – Mùa đông tuyết rơi.
    Anh nhớ em thật nhiều…………. ‘’



    Ừ,mà thật.
    Anh nhớ em từng ngày
    Từ buổi sáng,trời giăng mây
    Giữa buổi chiều báo hiệu trời đang xấu
    Rồi trắng xoá từng dãy tuyết dầy

    Giờ em đang làm gì ?
    Bên ấy ,chắc trời đẹp ?
    Lung linh dưới hàng mi….


    Chiều nay – mùa đông tuyết rơi
    Đưa buồn về hiu hắt
    Biết mình thiếu nụ cười
    Rủ rượi chìm cúi mặt

    Có nhiều điều để mình nhớ
    Trong nỗi nhớ có tên em
    nhớ giọng cười nho nhỏ
    trong ánh mắt rất buồn

    Chiều lạnh lắm ! Tuyết rơi !
    Anh tưởng tượng đang thấy em
    ngồi với anh trong góc quán
    nghe lại bản nhạc quen…..

    …’’ ở nơi đây,mùa đông mưa rơi
    từng cơn gió về làm run người
    tuyết trắng bay đầy trời ngủ mơ về miền nắng ấm…….”” *



    Người nhạc sĩ của những bài “ Bay đi cánh chim biển,Khóc một giòng sông…” với ca từ giản dị,lối hoà âm của bài Đỗ quỳnh Hương và tiếng bass chõi nhịp đã nhắc lại trong tôi những kỷ niệm xáo trộn của một thời áo trắng.
    -
    …. Giờ em làm gì bên ấy ?!

    Câu hỏi để mà hỏi.Hỏi người yêu cũ đang làm gì để làm gì ?
    Cuộc đời và thời gian cứ mãi cuốn nhau trôi.Ngày mưa rồi ngày náng thay phiên…Những sợi tóc đen cũng thay phiên nhau đổi màu…

    Thành phố cũ có bóng mát của tàng cây,những công viên ngày cũ,những góc phố,những quán nước,những cuối đường ngày ngày đưa đón nhau cũng đã đổi thay với thời đại tiến hóa,nhạt nhoà .

    Chỉ còn lại dăm ba điều cũ mèm trong ký ức là còn ở lại.

    Làm sao tìm lại được một thời áo trắng dưới hàng phượng vĩ ?
    Làm cách nào ngửi lại được mùi hương đêm nồng nàn ở rừng tóc trên vai người ?

    Làm sao để khơi lại đuợc mùi giấy của tập vở trinh nguyên thời đi học ?

    Con đường cũ dưới hàng cây dẫn đến trường luật, vòng tròn của công trường con Rùa và quán kem ngon nơi góc đường đã quá xa….

    Tất cả đều xa,tận cùng ngây ngây trong vùng tối của trí não.

    Đỗ quỳnh Hương ! Bài hát cũ ! Đêm nay,ngồi nghe lại.Cơn bão tuyết ngoài trời đang đổ ập xuống thành phố .

    Mùa đông ở đây còn dài với những bóng tối giăng khu phố.Phố của xứ Người.

    Phố cũ của mình – Đôi lứa ngày ấy cũng đã xa và xưa cũ !

    ….. Giờ em làm gì nơi ấy
    Giờ tôi làm gì nơi này ?


    Chẳng có một câu trả lời .
    Biết vậy mà vẫn hỏi !


    đăng sơn.fr
    (Viết cho mình và cho những người đã lìa nhau ).

    * Đỗ quỳnh hương – by Đức Huy - C 1983/1990
    #17
      dang son 18.08.2011 01:39:55 (permalink)




      TỰ KHÚC.

      ___________________



      Đã có cho mình một buổi sáng rất đep. Đài khí tượng báo : Trời nóng.Ngày mai sẽ có cơn giông ...

      Ngày mai chưa đến.Hôm nay là hôm nay.Cứ thế mà làm việc và hưởng thụ đã đời cho ngày hôm nay.Hôm nay mở con mắt,giọng nhừa nhựa : - Làm gì hôm nay há ? Có gì vui không ?

      Làm gì ư ? Nhìn cái Agenda thì thấy những cái hẹn.Những giờ giấc chen vào nhau ,chật cứng chỗ rồi.Từ 8.30 sáng đến 12.30,đã không có một chỗ nào để có thể nhét người bạn thân tên Buồn vào. Buồn không thể ghé chơi được.Đành hẹn bạn Buồn ngày khác ( Những ngày mưa rơi nhé - chẳng hạn )


      Buổi họp đầy người - thiên hạ nhao nhao vơí những bảng tin về cái thủng lỗ của quỹ an ninh xã hội.Thiên hạ chúi mũi vào những bảng thống kế nhảy múa trên màn ảnh.

      Người bạn quay sang vơí nụ cười méo mó :
      - Ông nghĩ sao ?

      - Chả nghĩ gì cả.Ai sao mình vậy. Cắt giảm chỗ này chỗ kia.Rồi thế nào cũng xong.

      - Thế nào cũng có những cuộc xuống đường biểu tình vào kỳ tựu trường.

      Nhìn ra khoảng vườn ngập nắng để khỏi trả lời bạn.Buổi sáng và nắng mai hây hây như thân thể nẩy nở của một thân hình vệ nữ.Buổi sáng đang lùa gió trên một khúc đường có nhiều hàng cây.Tất cả đều có cái vẻ yên tĩnh nhẹ nhàng. Trong lòng mình cũng vừa có vài con sóng dồn trước những bản tin thời sự.Hình như mình đang đóng kịch để phớt lờ chúng.Mình đóng kịch để giữ nỗi yên ả đang muốn trong một góc ngày trời đẹp.

      Đồng hồ tay nhảy thêm vài con số để nhắc cái hẹn về văn phòng.Hôm nay có cái hẹn với một người đẹp.Nàng rất xinh xắn.Ở ngoài nhìn vào,ai cũng có thể nói là nàng có tất cả những điều để có thể sung sướng.Có nhà cao cửa rộng,có xe đẹp,quần áo đẹp,đắt tiền..Vậy mà theo nàng ta thì nàng đang khổ vì có lắm diều phải suy nghĩ và giải quyết.

      Đang kẹt xe.Thiên hạ bóp kèn inh ỏi.Nhiều chiếc xe luồn lách cả vào đường dành riêng cho xe cấp cứu để mong rút ngắn thời gian.Xe kẹt cứng từng hàng từng hàng không nhúc nhích.Đành tắt máy xe.Ấn cái cd nhạc classique nghe rủ rỉ để hạ hoả.Gọi cú phone về văn phòng dặn lùi cái hẹn khoảng 45 phút. Vậy cũng được.Nếu bị kẹt lối này thì mình xoay lối khác.Nghĩ thế để cái tên stress khỏi dến rình rập phá quấy.


      Xong một cái hẹn,xong 2 và xong 3. Thở phào khi nhận thấy cái đầu đang nặng chĩu.Ôi chao ! Thiên hạ khóc lóc quá cỡ thợ mộc.Ôi ! Ôi ! Ta có thể làm gì ? Nghĩ gì với từng tình cảnh trên cuộc đời trần gian ?


      Buổi sáng đã kéo đi khuất sau những vòm cây nhìn về phía phố núi.

      Thấy nhớ cô bạn nhỏ.Mở máy gọi cho cô.Em khoẻ chứ ? Gọi hỏi thăm thôi.Để biết em chưa chầu trời là anh vui rồi.

      Tiếng cười khúc khích ở đầu dây nói cho mình biết là có sự sống.Vậy là vui rồi.Còn sống là còn suy nghĩ.Suy nghĩ để có thêm vài điều buồn vui trong cuộc đời.



      &&&



      Chiều muộn.

      Về nhà.Ngó vườn,ngó cây.Chẳng có một tiếng chim hót nào.Hình như dàn chim cũng biết rủ nhau đi nơi khác để nghỉ hè.Uống một cái gì đó.Đọc qua loa tờ tạp chí. Mở máy.Nhận được vài hàng chữ từ Mail box.

      Chữ đã viết : " I'm try to call you, I really don't know why it is... So sorry dear ! "


      Cũng được.Cũng vui.Có thêm cái để mà vui.Vui vì có một lời nhắn.Thấy cái câu " Có còn hơn không " đúng hơn bao giờ hết.Cái gì đã thử ,đã cố gắng thì vẫn còn hơn là không thử.Thử thăm hỏi nhau,thử viết thư dù vài dòng cho nhau như một cách chia sẻ buồn vui. Còn chữ So sorry - Rất tiếc - thì ta cứ tạm quên.

      Có những điều đáng nhớ và đáng quên.
      Để nhớ và muốn giữ lại thì ngồi viết.Viết như một tự khúc.




      đăng sơn.fr



      #18
        dang son 24.08.2011 01:39:07 (permalink)





        LÂU RỒI ĐỜI MÌNH CŨNG QUEN






        Mấy hôm nay,trời trái mùa,trời ngược ngạo.Nắng đang vào hạ hừng hực hốc người rồi tự dưng đổ chứng đẩy mùa thu kéo gió heo mây về .Mưa.Mưa.
        Thấy trời rưng rưng buồn,mình cũng buồn tình kiếm cái vỉa hè quán cà phê ngồi tư lự.
        Con người hay bị ảnh hưởng theo thời tiết.Mưa khiến lòng người ta dịu lại,buồn buồn cái gì đó không rõ,thử nếm thêm cái buồn tình,mình lôi tập thơ của con nhỏ học trò mới gửi qua, đọc lại một vài đoạn .

        Con nhỏ viết Bài : Mùa Đông Trong Anh*

        … Em mải miết đi tìm
        Mải miết ngồi khâu vá
        Mải miết nhặt mùa hạ
        Cho mùa đông của anh …

        Chẳng biết con nhỏ lấy tâm trạng từ đâu mà kể mấy cái câu buồn thảm bơ vơ quá ! Để coi ? Ngậm chất đăng đắng của ngụm cà phê ít sữa, đọc tiếp bài khác :


        … Phố cũ rồi
        Niềm tin cũng cũ
        Khi khung cửa nhà ai để ngỏ
        Em thấy tình yêu
        Trong mái ấm của anh
        Bên ánh đèn hồng
        Bên chị,bên con
        Anh là người đàn ông duy nhất….*

        Vậy đó.Tập thơ có 45 bài mà không thấy bài nào con nhỏ vui ! Nhớ có lần mình đã viết cho con nhỏ khi vừa nhận được tập bản thảo trước khi hắn in thành thi tập :
        ‘’ Thơ của em buồn bã quá ! Cứ như thế,chừng nào đời mới vui ?! ‘’

        Mà kể cũng lạ ! Mắc cái chúng gì mà con nhỏ kêu mình là Thầy ngon lành và tự nhận là Học Trò ngang xương ? Hắn ở cái xứ mà mình đã bỏ đi từ lâu và xa,xa lắm…Hồi đó,mình ở Saigon.Chiến tranh,bom đạn khiến mình chỉ biết quanh quẩn ở mấy cái xó xỉnh của Saigon.Tuổi trẻ của mình kẹt ở mấy thước vuông của giảng đường áo trắng,tóc ngắn,tóc dài….Cứ vậy,sáng nắng,chiều mưa,có khi ngồi hiu hắt bên mấy thằng bạn mặt mày méo mó vì đang chán người,chán cảnh,chán tình,chán đời,chán đủ thứ…

        Có thằng bạn buông cây đàn sau khi lải nhải vài bản nhạc pháp,nó loạng quạng nói :
        - Tao chỉ muốn đi qua Tây.Qua đó,ngồi ăn mày ở lề đường cũng thấy sssssướng !

        Thằng Saigon bạo mồm,bạo miệng quá đáng ! Làm gì có chuyện Mít qua đây để đi ăn mày ? Ăn mày để đổi lấy sự tự do theo ý nó ư ? ( Chẳng biết giờ này nó đang lê la ở cái chỗ nào trên trái đất ? ! )

        Ấy là chuyện xưa của thời tuổi trẻ của nắng mưa Saigon.


        Bây giờ.Mình đang ngồi ở đây.Thêm lưng chừng những năm tháng nữa trên xứ người.bao nhiêu chục năm đã đi qua ? Bao nhiêu ngày mưa cộng với bao nhiêu ngày nắng ? Đếm riết rồi cũng chẳng còn đếm nữa.

        Gấp tập thơ của cô nhỏ đã tự nhận ẩu là ‘’ học trò ‘’ của mình lại.Thơ của Hắn cũng nhắc và cũng có những cơn mưa đáo để rầu rĩ như bài Mưa Ướt Em :


        …………….Với người
        chẳng biết vì đâu
        Người bỏ quên người
        Mưa ướt phố
        Ướt áo em tôi……*


        Trời ạ ! Mưa như thế thì khi nào mà chả ướt ! Ướt cho ngập lụt thêm những trận cuồng phong,gian nan giữa cuộc đời./


        Viết đến đoạn này thì bầu trời xám ngắt đang chuẩn bị nhả thêm một trận mưa rào xuống hàng hiên quán .Bụng cồn cào đang nhả mưa báo hiệu với cái bao tử.Cái đồng hồ cũ mèm mèm từ một ngàn chín trăm ..lâu lắm đang nhắc nhở đến giờ phải rời quán đi công chuyện.Mọi việc cứ tuần tự nhắc nhau.

        Thôi.Tạm ngưng viết.Sẽ còn dịp để viết.Viết dưới cơn mưa cũng là một cái thú như khi muốn nói chuyện một mình.Lâu rồi đời mình cũng ……..



        đăng sơn.fr

        *Thơ Phạm Thúy Nga – Sân Người / 2010
        #19
          dang son 24.08.2011 03:31:18 (permalink)





          BIỂN XANH để thấy Chợt Nhiên ....

          ____________________________________________




          Mùa hạ còn dài.Hồng rực một phía trời nóng.Nóng hừng hực trên từng con đường trong thành phố.Xe đang chạy chậm dưới những hàng cây,chợt nhiên nhớ lại một ca từ của một bài hát mới vừa nghe .

          Bài hát viết :

          "...nắng vương vãi trên ngọn sóng cao
          chiều mùa hạ nơi mình đang dạo bước
          mắt em xanh như màu nước biển
          biển xanh, xanh như mây trời
          hạ hồng, hồng như .... "
          Hồng như môi em giữa chiều ngập gió.Hồng như nụ hôn không lấy gì làm vội..Hồng như......"



          Bài hát lạ lẫm,ca từ có đâu đó đủ màu sắc của một thời thương yêu....


          Xe đang chạy ra biển.Thành phố biển không xa lắm.Chỉ vài đoạn đường cong,đường thẳng là đến.Phố biển buổi chiều có nét dịu dàng...Phố hiền ngoan lắm.Phố có những triền dốc cao để ta có thể đứng yên nhìn xuống bãi cát vàng lấp lánh gió.....


          Mỗi người có một cách thức riêng để yêu biển khi nhìn biển. Đã từ lâu,tôi có cách của mình : Đi dạo theo dọc những hàng cây trên con đường thoai thoải dẫn từ đầu cây cầu nổi này đến cây cầu khác cuối con ngõ có những chuyến tàu đang đợi khách du lịch,tôi thích thú ngắm nhìn từng đoàn người đang vui vẻ bước lên xuống những chuyến tàu.
          Biển lộng gió.Biển đẩy lại những hình ảnh,những kỷ niệm từ một ngày nào.

          Tôi thử không nhắc đến kỷ niệm của riêng mình ở buổi chiều nay.Cuốn sách truyện nằm gọn trong túi xách đẩy tôi lại một cái quán nước .Tìm được một chỗ ngồi khá yên tĩnh,tôi mở trang sách .Những trang giấy cũng đang kể về một chuyện tình nơi phố biển :

          " .....


          Biển mênh mông một màu xanh ngút ngàn, cát và sóng lăn tăn đùa giỡn với nhau trên những ngón chân của khách dạo biển. Mùa hạ vẫn còn đây, ngày còn dài với màu hồng rực từ phía chân trời.

          Con sóng lớn từ ngoài ập vào bắn tung tóe những hạt cát mịn đang nằm ngoan ngoãn trên bờ. Những sợi nắng vàng nhảy tung tăng trên con sóng chạy vòng quanh bãi cát trắng.... Em đang chờ anh đến từ những con đường dẫn ra biển từ thành phố trên cao... Ơi ;anh có thấy tóc dài em đang bay theo những làn gió chung quanh ? Ơi; anh có thấy ánh mắt em đang reo vui vì mình sẽ gặp nhau trong phút chốc ? Những ngón tay đang nhớ nhau vì chúng nó đã hẹn hò với nhau từ lần gặp gỡ trước....
          Này anh, thời gian chờ đợi như dài ra, cái nóng như nồng hơn, hơi biển như mặn hơn để em chìm đắm trong niềm nhớ nhung mong đợi và biết rằng anh sẽ gần kề trong phút giây.


          Cái nóng, cái nắng của mùa hạ hồng chung quanh, nhưng em đang đươc gió mát từ biển ve vuốt trên từng phân vuông da thịt. Ơi, hạnh phúc là đây, hạnh phúc hình như đang có màu sắc, em thấy hạnh phúc đang có màu xanh của biển, màu hồng của mùa hạ, màu vàng của nắng, màu lấp lánh của bãi cát, màu trắng của mây trời, màu nâu của ánh mắt tình tứ từ anh, màu hạt dẻ từ màu mắt em.... Tất cả trộn lại, em đặt tên là Màu Hạnh Phúc nhé anh....." * ( by m@anh )




          Vậy ư ? Thế sao ? Cuộc tình nào cũng bắt đầu bằng nỗi mong nhớ đợi chờ. Ngồi ở một thành phố biển,ngắm nhìn bãi cát rực màu chiều.Nhâm nhi một ly nước ,thả mắt đi dạo trên những dòng chữ viết về tình yêu cũng là một cách nhẹ nhàng để thở và sống. Tôi đặt tay lên trang sách như thử ve vuốt những ý nghĩ của chữ chạy dài theo từng ý nghĩ.Và bỗng chốc,tôi nghe tiếng chiều rơi.Nhẹ.Êm.

          Nhẹ như hơi thở mang mùi gió biển.Êm như một màu hạnh phúc đứng từ xa để ngắm nhìn.

          Chiều rơi chậm.Chiều đang rơi.Và tôi biết mình sẽ có cái hẹn với trang chữ tình yêu như thế cho buổi tối nay.Những trang chữ của một mối tình bắt đầu trên biển lúc nào cũng làm tôi say.Say !




          đăng sơn.fr

          #20
            dang son 27.08.2011 22:37:07 (permalink)






            Trời chợt Nắng -Chợt Mưa.
            __________________________






            Nắng ở đây đôi lúc giống như :

            '' Nắng saigon,em đi mà chợt mát '' *

            Tôi sinh ra ở miền nắng ấm
            Buổi sáng trời âm ẩm
            Buổi trưa trời nắng gắt
            Buổi tối thoang thoảng gió mang hơi mưa..

            Tôi đã có những chuỗi ngày
            Buồn vui không rõ rệt
            Như gió cuốn mây bay
            Ở lâu rồi cũng biết
            Đoán được những mùa mưa
            Mưa đầu ngày,cuối ngày
            Mưa không biết tại sao mưa !


            Tôi rời thành phố nhỏ
            rời những bóng công viên
            Nơi đã từng hẹn hò
            Với những nụ hôn đầu đời vừa biết nếm muộn phiền

            Đến một thành phố khác
            Có bốn mùa rõ rệt
            Ngày đi theo ngày
            như vệt mây bay
            Đêm hẹn với đêm
            Sống lâu thành quen

            Quen với cách nhìn da trắng
            Quen với điều bỡn cợt
            Quen để dấu đi cái tự ái
            Nhiều khi đúng chỗ - nhiều khi không

            "" Lâu rồi - Đời mình cũng quen "" **
            Câu hát cũ tưởng chừng dã quên
            Lâu lâu trở lại trong đầu nhau

            Lâu như thế nào ?
            Lâu là Bao lâu ?

            Từ khi rời nhau
            Uống nụ hôn cuối
            Từ lúc lỡ lìa nhau
            Nếm được một nỗi đau


            Kể ra cũng may
            Tôi không còn cách nào khác
            Để chạy trốn tháng ngày
            Tôi đã tìm cách thoát
            Bằng dòng chữ như thế này

            Cứ tự động, chữ thoát ra đầu ngón tay
            Trên phím gõ ở một Thế giới
            Mà nhiều lần tôi nghĩ là ảo
            Để đừng phải bận tâm

            Kể ra cũng may cho tôi
            Để tìm cho ra một nụ cười
            dù là cười méo mó
            dù là tập tành để biết cười

            Cười chế nhạo cái tôi
            cười để khỏi khóc trước mặt mọi người

            Và tôi biết
            Sẽ có một ngày
            Người cũ ở thành phố rất cũ
            Đọc lại như một tình cờ hi hữu
            những điều tôi đã viết ( từ trái tim )
            để tự nhận ra mình
            Như một kỷ niệm còn xót lại
            Điều còn nói được là điều còn ràng buột

            Và người biết :
            Tại sao
            Tôi viết : '' Chợt Nhiên Nhớ Nắng Saigon '' ?



            đăng sơn.fr
            < Viết ở buổi tối mưa bão để nhớ về thành phố cũ <







            ĐOẢN KHÚC.....



            _________________________________





            Không có nhiều thì giờ lắm đâu nhưng ta vẫn rất vui khi gặp nhau,phải thế không ?

            Thời gian xem thế mà như chớp mắt.Mới ngày nào bé tí,thơ dại trên đường đến trường học,mắt bỡ ngỡ với tia nhìn sợ sệt và đôi khi khóc oà vì lần đầu bỡ ngỡ xa lạ ở ngưỡng cửa lớp mẫu giáo - cứ làm như sau cánh cổng của ngôi trưòng là cách lìa cha mẹ -Mới ngày nào,tuổi mới lớn với những dấu chân trên đường,chỗ này,chốn kia....


            Rồi những con số trên tờ lịch,rồi thêm tuổi biết buồn vui,ngơ ngẩn vào đời.....

            Tất cả,đôi khi nhìn lại,tưởng như một giấc mơ.Dài và ngắn.
            Dài như những đổi thay giữa đời.
            Ngắn như những ngỡ ngàng,nuối tiếc những kỷ niệm đẹp đẽ đã cuốn nhau đi mất.

            Không có nhiều thì giờ cho một buổi sáng đầy ứ công việc.Vậy mà,cũng như một lời hẹn ước gặp nhau.

            - Ra quán nước nói vài câu không ?
            Cô bạn gật đầu.

            Cái quán đông ngưòi sáng chủ nhật,người ngồi đọc báo,đầu chúi xuống trang giấy và ly cà phê,người ngồi tư lự ngó ra cảnh náo nhiệt bên kia đưòng... Vẫn còn vài cái bàn trống ở cuối phòng,đủ yên ổn để mình ngồi xuống gọi ly cà phê đậm.

            Em nhìn tôi,vẫn nụ cười và tia mắt như thầm hỏi,nghịch ngợm.Em kể cho tôi nghe những việc của buổi sáng,buổi chiều và những góc tối cô đơn....Tôi kể em nghe về những mẫu chuyện bình thường và không bình thường của đời sống.Những vui,những buồn phải có và nên có trong đời riêng.

            Có một thứ gì riêng,rất riêng giữa chúng ta.Ngôn ngữ,những điều cần thiết và không cần nói.
            Cho đến một lúc - khoảng khắc - ngắn ngủi,tôi buột miệng nhắc về những cuộc gặp gỡ,trò chuyện giữa tôi và vài người bạn gái khác .
            Có một thứ gì đó rất nhẹ nhàng,đầm ấm trong cách thức cư sử giữa các người bạn khác phái và tôi.Đã nói,chia sẻ với nhau một góc đời,góc ngày...NHững nụ cười,những ánh mắt và nét uyển chuyển trong câu chuyện làm mình vui vui và cảm thấy đời sống được nhẹ nhàng đôi chút.

            Vậy nhé.Mặt bàn,ly cà phê ấm.Nụ cười và nỗi dịu dàng giữa chúng ta.

            Ít ỏi thì giờ quá.
            Thôi hẹn kỳ khác.Ở góc quán.Ở đây,trên những dòng chữ này và ở một chỗ riêng biệt nhất trong nhau.

            Hẹn và hẹn.......




            đăng sơn.fr

            #21
              dang son 31.08.2011 02:00:39 (permalink)



              VIẾT CHO NGÀY KHÔNG CÒN 20 TUỔI.



              _______________________________




              NHỮNGCONSỐ





              Người ta nói để mà nói ,cho có chuyện nói
              Đời người đã là những con số
              Chúng biết nói
              Nói về ngày tháng và tên tuổi

              Ngày nào em hai mươi tuổi
              Tóc chạy dài trên lưng áo trắng

              Ngày nào tôi hơn 20 tuổi
              Áo trắng còn thơm mùi sách vở
              Ta bỡ ngỡ nhìn nhau
              Có điều gì làm như mới lắm
              Khi giờ tan học gõ 12 tiếng
              Có chút gì rạng rỡ ở trong lòng
              Hai bàn tay nắm lấy nhau cười vui

              Cho đến ngày em hơn 20 tuổi
              Tôi đếm thêm những ngày sinh nhật
              Khi em đến chúc mừng tôi

              Mắt em đã hồng trên ngọn nến
              Cánh mũi em chạm đầu mũi tôi
              Hai đứa mình là hai đứa trẻ nhỏ
              Hai đứa tập tành cách yêu nhau


              Rồi hai đứa rời xa nhau
              Tội tình mà rời nhau
              Chẳng có một lời nào để biết oán trách nhau
              Xa rời có nghĩa là làm mất nhau

              Tất cả dời người là nhũng con số
              Tôi đủ trí khôn để hiểu như thế

              Bây giờ thêm những sợi tóc bạc
              Trên vầng trán hằn vết nhăn
              Loài chim đã bỏ tổ ấm, bay xa
              Tôi vò või xòe bàn tay ra đếm thời gian

              Ta không còn ngày nào 20 tuổi nữa
              Ta sẽ nhớ mình đã đếm với nhau
              Để từ giã ngày nào mình đã hai mươi...





              đăng sơn.fr

              #22
                dang son 02.09.2011 02:52:56 (permalink)





                RỒI TÌNH NÀO CŨNG RA ĐI.




                ___________________________________





                Mùa hạ đang còn trườn mình trên những hàng cây,những khu vườn.Qua một đêm mưa giông,trời trở lại quang đãng.

                Vậy mà bạn tôi đang buồn.Ủ rủ như trời lại sắp mưa.Khi bạn tôi buồn,bạn đến tìm và rủ tôi ngồi quán.


                Tôi biết ngồi yên để lắng nghe bạn nói.Bạn không nói gì cũng chẳng sao.Quán có để nhạc.Chủ quán là người thích chơi nhạc thời xưa.Những Carpenter's,những Beatles của Let it Be,And i love her..những ..những....

                Có những bài hát không thể nào quên được.Rồi bạn nói,bạn kể cho tôi nghe về cái party ở những đêm Saigon gần mùa giáng sinh,bản nhạc tình của Lobo ,của Christophe,Art Sullivan...

                Bạn nói về ánh mắt người bồ nhỏ của ngày chập chững yêu nhau.Cái gì cũng phải tập tành.Tập nhớ nhung,tập giận hờn,tập viết đầy tên người trên tờ giấy trắng rồi gửi đi.Bạn nói về những ngày nắng ,những cơn mưa lũ,những buổi tối chở nhau dưới mưa đi nghe nhạc.

                Bạn đã nhắc về những ngày cũ và bạn hỏi tôi.Giọng chìm ở cuối ly cà phê :

                - Còn Bạn thì sao ?

                Tôi giả vờ không nghe tiếng bạn hỏi.

                Kỷ niệm là cái gì ? Kỷ niệm có khi như cặn của những hạt cà phê còn sót lại.Môi và vị lưỡi vẫn còn thèm.Gọi thêm ly nữa thì chắc gì đã ngon ?


                Bản nhạc trong quán đang chơi đến bài " Sweet,sweet smile " .Giọng của Karen Carpenter nồng nàn như ánh mắt cô nhỏ có một mùa mưa trên lối về từ trường.Hàng me thả lá ở nụ cười .


                - Sao ngồi tư lự vậy ? Sao không nói gì ?


                Tôi không biết bạn tôi muốn nghe tôi nói gì ?


                Tôi đang nghĩ về hình ảnh của những cuộc chia lià khi người ta yêu nhau.Tình yêu muôn đời là những điều bí hiểm.


                Có một bài thơ đang nói dùm tôi :


                " Bay đi - Bay đi tình yêu
                Tình yêu tan vào mưa
                Mưa trở thành ngày xưa
                Xưa trên con phố nhỏ
                Nhỏ như tình nhỏ làm sao quên ?..............





                Chiều rơi - Rồi chiều chợt dưng mưa.Nhạt nhoà.Buồn hiu hắt.

                Tôi lên tiếng nói với bạn tôi :

                - Về trước đi - Tôi muốn ngồi lại một mình.




                Bóng bạn biến mất ngoài cửa chiều.Bóng tối tràn xuống những con đường chưa lên đèn.Thấp thoáng ở góc phố,tôi thoáng thấy những hình dáng của tình yêu bay đi.Bay....







                đăng sơn.fr
                #23
                  dang son 04.09.2011 21:40:09 (permalink)






                  VIẾT CHO NHỮNG NGƯờI BẠN VIẾT RẤT CŨ....


                  __________________________________________________






                  THỜI GIAN VÀ TRÍ NHỚ.



                  Lâu lắm rồi mới trở về chốn cũ - Ở Đây -
                  Dùng chút thì giờ,thong thả đọc lại những gì mình đã viết.....

                  Mình đã nhớ và viết về điều gì ?



                  NÓI VỚI CÁNH CỬA IM LẶNG



                  Tôi đến thăm và nhiều lần gõ cửa.
                  Chỉ nghe tiếng gõ cửa và sự trả lời của im lặng !
                  Biết vậy mà tôi vẫn gõ.Tôi gõ cho đến khi nào em trả lời ( khi trở lại )…

                  Với bản tính khá lì lợm và trung thành.Tôi hay ghé thăm người này và người kia.
                  Có những người biệt tích đã từ lâu,tôi cũng vẫn ghé thăm họ,bằng ý nghĩ và sự im lặng giữa mình và người.
                  Tôi biết em như không khí,em biến mất,em tan loãng….
                  Nhưng tôi biết,em chẳng phải là gió ,là bụi.
                  Rồi em cũng sẽ quay lại.
                  Em sẽ đứng trước cách cửa mà em đã ra đi sau khi khép lại.

                  < Khi trở về. Đứng im lìm một lúc lâu, đứng trước cánh cửa của thế giới mang tên mình.Em chẳng thấy ai. Chỉ thấy dấu tay in vết gõ trên cửa đã đóng bụi.

                  Bụi gì ? Em biết không ?

                  -Bụi thời gian ! Thời gian qua nhanh lắm,nhưng tôi biết,dấu gõ cửa bằng chữ viết sẽ ở lại.

                  Em hỏi tôi để làm gì ư ?
                  Tôi chẳng biết trả lời ra sao.Chỉ biết rằng tôi đã đến thăm.







                  KHOẢNG ĐÊM VÀ LỜI NHẮN.




                  __________________________





                  Môt ngày có 24 giờ.
                  Ai chẳng biết ? Chuyện thừa !

                  Thế mà cũng có vài chuyện thừa trong vòng quay của cái đồng hồ,chẳng hạn lúc lái xe bị kẹt xe,nghẽn đường trên đoạn xa lộ = cái mặt nhăn nhăn ( Nhăn đã là chuyện mất thì giờ ! )
                  Chẳng hạn cơn mưa lạnh lùng không hẹn mà rơi rơi . Ướt chèm nhẹp ! ( Lại nhăn nhăn ..)
                  Chẳng hạn, đúng lại giữ cửa cho một người già bước ra khỏi tiệm,người già không nhìn mặt,không một cử chỉ cám ơn ( Lại nhăn nhó vì cái bất lịch sự của người đời ! )

                  … Chẳng hạn…..

                  Thôi ! Chẳng hạn gì nữa…..Cứ như thế rồi lại lẩm cẩm,lại nhăn lại mất thì giờ.

                  Thì giờ thoát hơi bay đi.
                  Buổi chiều,buổi tối đến.

                  Giữa khuya,mở cell phone chỉnh giờ chuông báo thức.Máy báo có 2 messages.Mở nghe,không nghe có ai nhắn. Ư …ư.mà có chứ.Có một đoạn nhạc – nghe kỹ thì biết là bản Áo Lụa Hà Đông,tiếng hát rất lạ,nhận không ra ai hát,cách thâu và cách hòa âm cũng rất ẹ ! - Chẳng có một lời nhắn .Bản nhạc thứ nhì là : Sầu Lẻ Bóng… :’’ Người ơi ! Khi cố quên là nghe lòng nhớ thêm…. ‘’ với tiếng hát của Thanh Tuyền .Sến ơi là Sến !

                  Cái phone được nghe trọn bài hát sến rồi máy ngừng.

                  Chuyện này đâu phải chỉ xảy ra một lần mà đã nhiều lần,cũng vào khoảng nửa đêm ở đây !
                  Ai gọi vậy ? Gọi máy ở ĐT lưu động đâu phải rẻ ! Không lẽ gọi để cho người nhận nghe nhạc inh ỏi ?
                  Đã mất công gọi,sao không nó ilời gì,dù chua cay,hằn học ?
                  Người gọi muốn tôi đoán (Đoán hươu, Đoán vượn ư ? )
                  Người gọi biết tôi mê nhạc và tôi không thích nhạc mùi,nhạc sến .Vậy mà cũng nhất định bắt tôi nghe nhạc kiểu này…Tội nghiệp thân tôi !


                  Tôi Cáu lắm và tôi muốn nói như thế này :

                  ‘’ Ê ! Đủ rồi nghe.Tôi đoán cô là phái nữ và cô mắc phải cái bệnh tương tư , cô có nhiều,rất nhiều thì giờ để nhung nhớ và thù oán tôi – Tôi có gia đình,có vợ con đùm đề rồi mà. Đừng nhớ nhung, đừng đọc những bài thơ,những đoạn văn tồi tệ của tôi rồi phải lòng..Tội Cô ! Tội cả tôi ! - Nếu có tí thời giờ để nhớ đến tôi và chịu tốn tiền gọi phone mà không nỡ nhắn,thì cứ làm như sau :

                  - 1 : Thẩy vào cho tôi bản Feeling ( nhạc hòa tấu ) hoặc bản Solitude ( Cô Đơn )
                  - 2 : Thở nhè nhẹ và nói : Ông ơi ! Đừng viết về tình yêu nữa – Đau lòng tôi ! Hãy viết về những sự tự chủ và ơ thờ,câm lặng trong lòng ông dù giả dối để làm vui lòng chữ nghĩa…
                  - 3. Có thể nào Ông quên Ông đã có gia đình để Ông và tôi được yêu nhau ?
                  - 4. Nếu không .Tôi sẽ thù và oán ghét Ông suốt kiếp này và kiếp sau. Để trả thù,tôi sẽ gọi ông liên tục với những cái messages như thế này,tôi cho Ông nghe nhạc của Chế Linh,TrườngVũ,Phương hồng Quế,Thanh Tuyền..Như thế ,có ngày , Ông sẽ hóa điên vì….


                  Vậy đó ! Vòng quay của trái đất vẫn quay.

                  Vậy đó.Nghe xong những cái message để đoán và để cáu – Cáu xong thì lắc đầu thở dài và viết vài câu để ‘’ Húc ‘’ nhè nhẹ. Ở ngoài đời,tôi rất thẳng thắn ,hung hăng với những kẻ làm tôi cáu và nổi giận . Nhưng khi viết,tôi khoái giữ sự trầm tĩnh và biết yêu chữ nghĩa.

                  Khi viết xong những hàng như thế này để xả xú bắp,tôi biết, đêm nay ở vòng quay thứ 24 giờ,tôi sẽ nhận được thêm một ,hai cái message ‘’ không chữ ký ‘’ và thêm vài bản nhạc mình không thích !

                  Thây kệ.Cũng nhủ lòng cám ơn người đã gọi.
                  Thây kệ - Cám ơn tình yêu người đã dành cho ( dù không đúng chỗ )


                  đăng sơn.fr



                  #24
                    dang son 17.09.2011 12:33:11 (permalink)









                    ...


                    VIẾT CHO BÀI HÁT BUồN CỦA BẠN



                    ______________________________________________________





                    .... Mưa bụi mùa xuân .

                    Mưa bụi mùa xuân ơi !
                    Đừng làm mắt em cay
                    Cho em vùng nắng ấm
                    Hiền hòa tay đan tay
                    ....


                    Thơ Bienhong.



                    °°°°


                    Mưa bụi ư ?

                    Tôi không thích những '' cơn mưa bụi '' .Mưa pha gió sẽ làm ưút ,gây khó chịu cho những người đi bên nhau dù rất yêu nhau.

                    Ở đây - Mấy hôm nay - ở thành phố cổ này - Mưa không có " Bụi " vì trời đổ tuyết trắng.

                    Trời đất lạnh lùng ,làm tôi ngồi yên với những dòng chữ và nhớ về Một Chút Nắng Saigon,thèm hơi ấm của tiếng nhạc,thèm nghe Bạn Đ.Huy hát và lối hòa âm của tiếng bass nhịp chõi trong bài hát Đỗ Quỳnh Hương.
                    Chỉ có Đức Huy hát và chơi nhạc bài này ,nghe mới thấm. ( Ý Lan hát chưa ra hồn của câu ''....Ở nơi đây ,mùa đông tuyết rơi...Tôi nhớ em thật nhiều - Giờ em làm gì nơi ấy....? "


                    < Em làm gì ? Nghĩ gì ?
                    Làm sao tôi biết được ?!
                    Làm thế nào người khác có thể hiểu Mình bằng Mình ?


                    Những mùa đông băng giá ,như thế này....

                    Giờ tôi đang làm gì bên này ?

                    Tôi thèm thấy lại thành phố cũ ngày xưa
                    Và tôi viết.....





                    đăng sơn.fr

                    °°°°°°
                    #25
                      dang son 20.09.2011 02:19:17 (permalink)




                      VIẾT TỪ MỘT KHOẢNG CÁCH
                      NGÀY QUA NGÀY....




                      ____________________________________________




                      Ta thì ở lại.Trời mưa,trời nắng.Gió và mây.Có gì thay đổi đâu ?

                      Vẫn những cột báo đăng hình và tin tức chết chóc.Người ôm bom đạn nhảy vào chỗ chết.Kinh tế lạm phát và những con số ngờ vực...Những trưng cầu dân ý,những vận động bầu cử,những potins,scandale của những siêu sao thừa tiền,thừa cô đơn và điên cuồng sằng bậy....

                      Ngay cả trên những tờ báo thuộc loại đứng đắn nhất,ta vẫn thấy ở trang nhất, hình ảnh của tài tử,ca sĩ đứng cạnh nhau và những cái tít lớn,hấp dẫn nóng bỏng thu hút mắt : " Họ gặp lại nhau.Tình yêu nẩy nở và sung sướng bên nhau ! ''
                      Vài tháng sau đó,lại loan tin '' Vì hoàn cảnh,họ bỏ nhau - Chia Tay '' Lại thêm vài tấm ảnh để lót đầy trang báo.


                      Ở Pháp,chàng tài tử già Alain Delon có lần cô đơn,thất tình tuyên bố ở Paris Mach :
                      '' Tôi không để cho ông trời quyết định giờ chết của tôi.Ngày muốn chết,tôi sẽ vào nhà nguyện nhỏ ( la chapelle )của tôi,cạnh nghĩa trang của những chú chó,và '' Đoàng ''.Bóp cò súng để tự kết liễu đời. ''

                      Chàng nhăn răng.Ngó thẳng vào ống kính máy ảnh như muốn nhận chìm người xem ảnh vào ánh nhìn xanh thẳm của mình. Thêm vào vài cột báo nữa bên cạnh cho chàng thoải mái khóc lóc,kể lể về nỗi cô đơn trong cái dinh thự nuôi chó mèo.
                      - Tôi sống một mình.Không còn tin vào lòng dạ con người nữa ! Họ còn thua những chú chó,mèo của tôi.Chúng không biết chữ '' Phản Bội ''.

                      Và chàng sống.Chàng quên mất mình đã có những vai chính lãng mạn nhất thời phim ảnh.

                      Thấy không ? Bữa nay tôi kể lễ toàn những điều thực tế nhất của đời sống bom đạn này.Tôi lấy thử một quyết
                      định" không lãng mạn" nữa.

                      Lãng mạng là bềnh bồng,ngồi nhìn qua khung cửa sổ và lênh đênh mơ mộng.

                      Con người cần tiền để sống trong thời đại kim tiền này.Cần cái tủ lạnh,cái TV kiểu mới nhất.Cái gì cũng mới,hiện đại và 'Hại Điện''.
                      Những trang màu quảng cáo lúc nào cũng thôi thúc người tiêu thụ.Ông Bà mà không móc bóp chi xài thì nền công nghiệp sẽ sa thải,sẽ dọn valise qua các xứ có nhiều nhân công rẻ.Ở đó,không có xuống đường đình công.Không có hô hào đời dân chủ mỗi ngày.Ở đó,người làm việc không được làm 35 giờ một tuần.Họ cũng không biết đến một năm phải có 6 tuần nghỉ hè.....

                      Bên này.Tiện nghi và có nhiều điều thừa thãi.Nên con người vừa chạy đua với công việc,giờ giấc và khoái than phiền : "Tôi không có thì giờ sống riêng cho tôi.Tôi vừa ăn vừa chạy.Vừa nhai,vừa xem TV ,xem những hình ảnh màu rực rỡ chiếu cảnh tù đày,bệnh tật,chiến tranh,chết chóc vào giờ ăn trưa và bữa cơm tối ".

                      Theo sự khảo cứu về marketing của ngành báo chí:'' Dân chúng lúc nào cũng thích những tin tức giật gân,nóng hổi.Càng nhiều lửa khói,hiếp dâm,cướp của,giết người,bắt cóc càng tốt''.

                      Ai da ! Làm sao ta thoát được cái hệ thống khưôn dập của xã hội thực tế và tiêu thụ ?

                      Tôi lại đặt những câu hỏi thường lệ và quá cũ rích rồi ?
                      Những dòng chữ viết này,bữa nay không có một tiếng nhạc làm phông như bình thường.Những bản nhạc trữ tình và ủy mị hình như không thích hợp cho dòng suy tư Thực Tế này.

                      Xin dành riêng những hàng chữ này cho những người yêu thích thực tế và phũ phàng trong đời sống.

                      Riêng tôi.Sẽ tắt đèn đi ngủ và hy vọng có giấc mộng không thực tế.Ngày mai,bò dậy.Vui vẻ huýt sáo đi làm.Sẽ gặp cô bạn gái và sẽ nhăn nhở nói : '' Này em.Bữa nay em đẹp lạ thường.Đi Cà phê với anh đi.Và trong một giây phút nhẹ nhàng trong quán,nghe nhạc.Hãy dịu dàng,tử tế.Hãy nhắm mắt,giả vờ làm người tình của anh để anh bạo dạn cầm lấy tay và say sưa hôn em.Anh sẽ quên hết.Quên ta là ai và xin được nói đôi điều về thực chất của Lãng Mạn.nhé em.Đừng hỏi tại sao và tại sao ".

                      Vì sao ta yêu nhau.Vì sao và vì sao ? Hỏi hoài.Mệt quá ! Cứ vậy đi.




                      đăng sơn.fr
                      #26
                        dang son 24.09.2011 12:47:12 (permalink)







                        ( R ) -- RỒI TÌNH NÀO CŨNG RA ĐI.

                        ___________________________________





                        Mùa hạ đang còn trườn mình trên những hàng cây,những khu vườn.Qua một đêm mưa giông,trời trở lại quang đãng.

                        Vậy mà bạn tôi đang buồn.Ủ rủ như trời lại sắp mưa.Khi bạn tôi buồn,bạn đến tìm và rủ tôi ngồi quán.


                        Tôi biết ngồi yên để lắng nghe bạn nói.Bạn không nói gì cũng chẳng sao.Quán có để nhạc.Chủ quán là người thích chơi nhạc thời xưa.Những Carpenter's,những Beatles của Let it Be,And i love her..những ..những....

                        Có những bài hát không thể nào quên được.Rồi bạn nói,bạn kể cho tôi nghe về cái party ở những đêm Saigon gần mùa giáng sinh,bản nhạc tình của Lobo ,của Christophe,Art Sullivan...

                        Bạn nói về ánh mắt người bồ nhỏ của ngày chập chững yêu nhau.Cái gì cũng phải tập tành.Tập nhớ nhung,tập giận hờn,tập viết đầy tên người trên tờ giấy trắng rồi gửi đi.Bạn nói về những ngày nắng ,những cơn mưa lũ,những buổi tối chở nhau dưới mưa đi nghe nhạc.

                        Bạn đã nhắc về những ngày cũ và bạn hỏi tôi.Giọng chìm ở cuối ly cà phê :

                        - Còn Bạn thì sao ?

                        Tôi giả vờ không nghe tiếng bạn hỏi.

                        Kỷ niệm là cái gì ? Kỷ niệm có khi như cặn của những hạt cà phê còn sót lại.Môi và vị lưỡi vẫn còn thèm.Gọi thêm ly nữa thì chắc gì đã ngon ?


                        Bản nhạc trong quán đang chơi đến bài " Sweet,sweet smile " .Giọng của Karen Carpenter nồng nàn như ánh mắt cô nhỏ có một mùa mưa trên lối về từ trường.Hàng me thả lá ở nụ cười .


                        - Sao ngồi tư lự vậy ? Sao không nói gì ?


                        Tôi không biết bạn tôi muốn nghe tôi nói gì ?


                        Tôi đang nghĩ về hình ảnh của những cuộc chia lià khi người ta yêu nhau.Tình yêu muôn đời là những điều bí hiểm.


                        Có một bài thơ đang nói dùm tôi :


                        " Bay đi - Bay đi tình yêu
                        Tình yêu tan vào mưa
                        Mưa trở thành ngày xưa
                        Xưa trên con phố nhỏ
                        Nhỏ như tình nhỏ làm sao quên ?..............




                        Chiều rơi - Rồi chiều chợt dưng mưa.Nhạt nhoà.Buồn hiu hắt.

                        Tôi lên tiếng nói với bạn tôi :

                        - Về trước đi - Tôi muốn ngồi lại một mình.




                        Bóng bạn biến mất ngoài cửa chiều.Bóng tối tràn xuống những con đường chưa lên đèn.Thấp thoáng ở góc phố,tôi thoáng thấy những hình dáng của tình yêu bay đi.Bay....







                        đăng sơn.fr


                        #27
                          dang son 28.09.2011 00:36:51 (permalink)

                          ..




                          BUổI TỐI MƯA TRÊN THÀNH PHỐ CỔ.


                          __________________________________________________




                          Giữ lời hẹn,ghé thăm vợ chồng cô em gái.

                          9 giờ tối,tiệm còn đông khách.Thấy cô lăng xăng với người làm quanh những bàn ăn dưới ánh đèn ấm,bảo cô …anh lạng vòng phố,sẽ trở lại.

                          Dạo phố buổi tối có cái thú riêng.Nhất là đi dưới cơn mưa phùn
                          chỉ đủ ướt ( lại nổi cơn lãng mạn cũ xì như thưở nào ! )

                          …Từng góc phố nghiêng đèn hứng mưa,từng chiếc dù trên đầu những thân thể mềm mại ,tóc dài,tóc ngắn ,nhất là theo gót một vài cặp tình nhân đang dảo bước dưới những cây dù nhỏ,nghe loang thoáng họ rúc rich cười nói điều gì đó ( Tò mò,nghe lén là một tật xấu,nhất là nghe chyện tình nhân riêng tư…)

                          Loanh quanh cho đủ uớt đầu tóc.
                          Thèm ly cà phê khi đi ngang quán chong đèn.Mùi cà phê như níu kéo. Ở quán này,họ pha cà phê rất đậm ,thơm và nổi tiếng là… cứa cổ nhất nhì trong thành phố. Có nhiều lý do để ngưòi tiêu thụ bị… chém..Dễ hiểu thôi,ngay trung tâm phố ,khung cảnh trữ tình khi ném cái nhìn ra công viên và hồ nước bên kia đuờng phía tay trái.
                          Quán nằm ở ngã tư nhộn nhịp cửa hàng và ngay trên con đường thương mại đi bộ dài nhất của Âu Châu , đi cho hết con đường chỉ có nước gãy chân.
                          Ngồi ở đây,ta có thể ngắm một khung cảnh thu nhỏ của thành phố Ba Lê,tấp nập trai thanh nữ tú…

                          Chọn được cái chỗ ngồi tạm gọi là lý tưởng, khuất gió của hàng hiên rộng đầy ấp bàn ghế kiểu cổ.Gọi ly cà phê sữa thơm lừng.
                          Móc quyển tạp chí của mấy ông Đốc Tờ Mít sách ra đọc,tự nhiên thấy nuốt không nổi với mấy bài quan điểm chính trị kêu gọi đấu tranh nhân quyền.

                          Trời ạ ! Ngồi ở khung cảnh tình tứ, đẹp như thế này,nhét vào đầu loạt bài tranh luận và mớ điển tích đầy chữ nho của mấy ông đốc chỉ có nước bể đầu vì các ngài hăng quá.

                          Đang muốn thả hồn,thư giản làm vài bài thơ ‘’ con cóc ‘’cho ra vẻ tình tứ,nhẹ nhàng mà bị ảnh hưởng những lời lẽ sắt thép tranh đâu thì chỉ có nước….

                          Thôi kệ.Từ giả tạm những trang sách.Nghía nhè nhẹ cặp tình nhân mới ngồi vào bàn bên cạnh.
                          Sau khi ghé nụ hôn rất ư… là Tây trên môi nàng,chàng gọi nước,móc túi lấy tờ thư ra đọc.Hình như là thư tình của nàng vì nét chữ thoáng nhìn có vẻ mềm mại ( ..Lại tò mò không cố tình vì chàng xoay lưng ,chìa lá thư duới ánh đèn và chạm vào tầm mắt mình …) Hai cái đầu xoáy vào nhau bình luận điều gì đó khe khẽ.



                          Mỗi cặp tình nhân có một thứ ngôn ngữ riêng.Lết la từ những quán nước ở thời Saigon xưa lết sang xứ này ( và ngồi mòn quần ở những quán nước ở Cali,Tây ban nha , Ý đại lợi…) tôi có dịp ngắm nghía từng cách thức rủ rỉ của họ..Có cặp chỉ ngồi yên lặng nhìn nhau và nói bằng mắt,có cặp dành nhau nói cùng một lúc,lại có cặp nói một mình – có nghĩa là chỉ có một diễn giả và người kia chỉ gật gù -….Mỗi người một vẻ ,muời phân vạn…..

                          Tiếng động của bàn ghế bên cạnh khiến tôi dừng mắt trên bloc note đang viết dở dang,phải quay lại.
                          Cặp trẻ đang có vấn đề….Nàng đứng phắt dậy,tát cho chàng trẻ một bợp tai,tờ thơ( tình ) rơi xuống gầm bàn,trong lúc chàng đ ưa tay sờ má mình,ngỡ ngàng,nàng ngoe nguẩy bỏ đi.


                          Tôi vội vàng quay đi chỗ khác cho chàng trẻ đỡ ngượng..Cũng may,quán nước vắng nên vấn đề không hệ trọng lắm.
                          Nhìn chàng đang cúi xuống nhặt bức thơ ( tình ) duới chân,lòng tôi tự dưng dâng lên một thứ cảm súc nào đó.

                          Đang lúc viết một điều gì đó,tôi luôn có cái sợ dòng ý tưỏng bị khựng lại vì quang cảnh chung quanh.Nhưng có điều,lần này mắt tôi không ngừng lại ở cái dáng u sầu của chàng trai đang ỉu sìu bên cạnh mà nhìn theo cái bóng cô gái đang buớc qua đường về phía công viên,nơi có một gã con trai khác đang đứng chờ nàng. Cô gái ( người Á đông,tóc đen ) ra hiệu vài cử chỉ như đang phân trần điều gì đó…

                          Trí tò mò thôi thúc,tôi trả tiền nước , đứng dậy vơ quyển tạp chí và ba mớ giấy tờ lỉnh kỉnh rời bàn.Lúc đi ngang bàn chàng trai,tôi cúi xuống nhặt tờ thư vừa bị cơn gió nhẹ làm rơi xuống ở mũi giày của mình,chàng trai ra dấu cám ơn nhận lấy tờ giấy đã ẩm ướt một mảng với ánh nhìn ảm đạm.

                          Tôi nói nhanh với chàng một câu ngắn :
                          - Ca va s’arranger. ( Sẽ yên thôi mà )
                          - Ông đã thấy chuyện xẩy ra ?

                          Tôi không biết lắc hay gật, đành ra dấu từ giã.

                          Cô gái tặng cái tát vẫn còn đứng bên kia công viên với gã con trai kia,tôi lặng lẽ đi theo họ vì cùng trên con đường trở về tiệm ăn của em gái.Cô thiếu nữ đi sát chàng trai và sau khi nắm chặt lấy tay chàng một chốc,nàng đổi thế , ôm eo chàng vào rạp hát ở cuối góc phố.



                          Trong đầu tôi lại hiện ra đoạn phim ngắn kể về một chuyện tình tay ba….Chuyện kể về một trái tim nhỏ có hai ngăn khá lớn để chứa được cùng một lúc hai mối tình khác nhau.Hình như mỗi trái tim có những lý lẽ riêng của nó mà người ngoài cuộc không tài nào hiểu đuợc…..







                          đăng sơn.fr
                          #28
                            dang son 02.10.2011 22:19:02 (permalink)



                            ...



                            VIẾT GIỮA NHỮNG CƠN MƯA


                            _______________________________________





                            Chiều mưa nơi phố lạ
                            Lòng chợt bâng khuâng buồn
                            Nhớ người và thương mình quá !
                            Mong được một lần ta bước trong mưa...*

                            * ( BíchNga 75 )


                            .........


                            Vậy đó.Những cơn mưa rả rích ỏ đầu tháng năm.Bên này,Cả tuần nay,ngày nào cũng mưa,chỉ mưa và mưa.
                            Mặt đất nứt nẻ cần mưa.Cây trái,vườn tược cần mưa.Và chúng ta ?
                            Những đám mây trĩu nặng và bầu tròi âm u hay nhắc chúng ta nghĩ về những kỷ niệm cũ.
                            Nhớ về một thành phố cũ,mới, đã sống,đã đến thăm và từ biệt.Lại nhớ về những gặp gỡ ,những khuôn mặt ....

                            Buổi chiều như thế này.Căn phòng nhỏ của bàn giấy.Nghe bản nhạc nhẹ,đọc những bài viết,những câu thơ và những lời nhắn nhau.

                            Gặp Cô nhỏ đã đến thăm trang viết và lời nhắn để lại :

                            " Anh bảo người ta không được đọc thơ tình mà anh thì cứ mãi viết thơ tình thì làm sao mà không đọc cho được ??!!! Mà thơ tình của anh lại hơi..bị da diết và thú vị nữa chứ ! đấy , anh xem ,tại ai thế ??? Người ta có trái tim để mà yêu mà anh ! "

                            Ư ,ư...
                            Phải trả lời như thế nào đây nhỉ ?

                            Mỗi khi viết một điều gì,nhất là viết về nội tâm.Hình như những câu thơ ngắn nhất là những rung dộng và lời thầm kín sâu sa khó hiểu....

                            Mỗi ngày,mỗi cảnh đời đi qua...Một đôi khi dừng chân,tìm cho mình được một khoảng khắc riêng biệt nhất,thấy vui vui,buồn buồn và nghĩ về những xa cách ,mất mát thời ấy.

                            Mà thôi.Nếu cứ quay đầu nhìn lại quá khứ và chỉ sống bằng kỷ nwệm thì con đường đằng trưóc để cho ai ? Và ai có thể sống và đi hộ ta ?

                            Vậy nhé.Vài hàng thăm nhau và chúc nhau bình an,thanh thản trong tâm hồn.Và nếu cần,thì lâu lâu buồn bã một tí cho đỡ cằn khô trong tâm hồn.
                            Được không ?

                            Chúc em buồn ti tí và vui,vui rất nhiều....







                            đăng sơn.fr


                            #29
                              dang son 31.10.2011 14:17:37 (permalink)




                              ..





                              TỪ MỘT GÓC CỦA BUỔI SÁNG


                              __________________________________________




                              5 giờ sáng.


                              Khu vườn yên tĩnh đầy hơi thu ẩm.Đàn chim thức sớm đang lanh lảnh hót - Như vậy là sự báo hiệu sẽ có thêm một ngày đẹp trời.


                              5 giờ sáng.

                              Dậy sớm.Ly cà phê sữa của từng sớm vẫn ngon và đậm ! Ngồi im ru trong xó bếp đọc vài hàng chữ ở đây đó.Có người viết :
                              ... " Tất cả những điều vui buồn đều làm tổn thương tâm hồn "
                              ... " Tất cả những điều trên đời này đều là một cơn gió thoảng ! "


                              ....


                              Ngừng mắt lại .Không đọc nữa.Suy nghĩ để đặt vài câu hỏi :

                              - Thật vậy sao ? Đời sống mà không có sự vui buồn thì cuộc sống sẽ ra sao ?

                              - Có con đường đời nào đủ thẳng tấp để có thể đi đến tận cuối đường ?

                              - Một dòng sông phẳng lì thẳng tấp thì có phải sẽ là một dòng sông rất buồn tẻ ?


                              ...


                              Không đặt câu hỏi nữa vì rất đơn giản để nói : " Buồn vui là lẽ tất nhiên của định luật sống "

                              Khi cứ nghĩ quẩn quanh và thử tập cho mình sự vô cảm thì dòng sống không còn trôi nữa. Một dòng sông không có sự chuyển động của nước thì có nghĩa là dòng sông đã chết.

                              Không đặt câu hỏi quẩn quanh để trả lời cho những dòng viết kiểu tuyệt vọng vừa đã đọc nữa.

                              5 giờ sáng đã trôi đi.

                              5 giờ sáng đang chuyển động như những ngón tay đang gõ trên phím chữ.

                              Những ngón tay đang bắt giữ sự sống.
                              Chuyển động là sống.

                              Sống với những ngày sớm có 5 giờ sáng đang qua đi.






                              đăng sơn.fr

                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9