.
THÊM CHÚT THỜI GIAN. _______________________________
Người đàn bà nói nhỏ :
- Có cảm tưởng như mình đang mất rất nhiều thời gian khì đứng ở đây. Ở nhà còn cả chục thứ việc chưa làm được.
Quay sang nhìn Laurence,tôi thử khích cô :
- Thật ư ? Cộng thêm chục thứ việc ấy,về nhà thấy hai đứa con bệnh,thêm ông chồng cũng muốn lăn quay ra bệnh.Em phải làm sao ?
- Em…Em..Chắc chết quá ! Dĩ nhiên là phải lo cho mấy đứa bé trước,xong đ ến ông ấy….
- Vậy đó.Từng bước,từng việc.
- Rồi cũng xong.Phải không ?
Laurence cười.Tôi bắt cô ngước nhìn lên bầu trời để pha thêm màu xanh ngát vào đôi mắt đẹp của cô.
- Thấy gì không ?
Cô ngạc nhiên :
- Thấy gì chứ ?
- Thì thấy màu xanh của bầu trời cuối đông.
- Ư…ư…Em không hiểu điều anh muốn nói.
Dễ lắm.
Nhìn ngắm và tận hưởng chỗ đứng của thời gian.Chỉ sau vài giây,vài phút,thời gian qua đi…Nhét một khoảng trống vào công việc bận bịu tất bật để thư giãn cũng là một cách để tận hưởng thời gian.Cô bạn đã hiểu ý, để ra vài phút nhìn ngắm cùng tôi dãi nắng đang trải đều lên những hàng cây đã bắt đầu trỗ lá.Nắng buổi sáng của tháng hai đẹp rực rỡ theo những cánh chim bay.
Cuộc đi dạo với thời gian và cảnh trí ngừng lại khi có bà khách trẻ chạy đến.
Bà thở hổn hển khi nói :
- Muốn hụt hơi.Ngày nghỉ mà cũng chẳng đủ thì giờ để chạy….
Tôi cũng không có đủ thì giờ để hỏi tại sao bà chạy vì có Michel, ông bạn nhà văn đến thăm.Tôi biết Michel bị ung thư đã lâu , đang chữa trị.Mỗi lần gặp nhau,cả hai đều tránh nhắc đến bệnh tật.Bạn tôi thay đổi nhiều về hình dáng nhưng vẫn giữ được cái kiểu cười nói dí dỏm ngạo đời.
Michel viết thường xuyên cho vài tờ báo địa phương,cách viết của anh nặng về hình thức châm biếm,móc lò.
- Cậu còn viết được không ?
Michel nhìn đồng hồ ,trả lời :
- Hết gõ máy nổi nữa rồi.Dạo này mắt yếu lắm.Thăm cậu tí.Tôi phải đi.Sáng nay ít thì giờ quá !
Tôi ngạc nhiên,vỗ vai bạn :
- Cái câu này tớ hay nghe mọi người nói.’’ Không có thì giờ ‘’. Bạn chờ xuống lỗ thì mới có thì giờ hả ?
Bạn cười, vừa vui,vừa méo mó :
- Thằng Mít có lý quá há ! Cậu nói đúng.Tớ phải tận hưởng thời gian còn lại.
Sau câu nói,cả Michel và tôi đều im bặt.Chúng tôi để dành một khoảng trống cho thời gian chen vào giữa.Trước khi bạn từ giã quay đi.Tôi nói với bạn vài điều cần thiết về tình bạn,về khoảng thời gian đã có cho nhau.
Mắt Michel đỏ hoe khi nắm chặt tay tôi :
- Cám ơn bạn đã dành thì giờ cho tôi.
- Cám ơn cái con khỉ.Trước khi chết,tớ có nhiều thì giờ mà.
- Hahaha….Tớ cũng vậy.Tớ có thì giờ để chết .Mình giống nhau.
Tôi giữ lại tiếng cười của bạn.. Để dành đến một ngày biết bạn từ giã ra đi.Nhưng tôi biết tôi vẫn có thì giờ để nhớ và nhắc đến bạn mình.
đăng sơn.fr
* Một thời để sống và để…..
( à toi,Michel .Le temps pour vivre )