Góc nhỏ
Bài ca thu 28.06.2011 10:25:47 (permalink)
Khi chân đã mỏi, gối đã chùng, ta chỉ muốn tìm góc nhỏ cho buồn vui riêng mình. Được là chính mình, chẳng khóc, cười cho bất cứ một ai. Nhưng ở đời này, điều ước nhỏ nhoi ấy rồi cũng có làm nổi không?
#1
    gameraoe 12.07.2011 09:32:40 (permalink)
    cuộc sống ngày nay thật là bon chen và ngột ngạt, tìm được 1 góc nhỏ, 1 phút bình yên, 1 khoảng trời riêng thật là khó :-)
    #2
      Bài ca thu 07.12.2012 14:19:47 (permalink)



      CHIẾC LÁ VÀ MỘT CÂU KINH PHẬT



      Chiếc lá ấy cũng xanh như bao nhiêu chiếc lá khác, thế nhưng nó lại có quá nhiều ước vọng. Nó luôn mong muốn nó sẽ trở thành một cái Lá theo kiểu “Sao” như các cô cậu học trò hay ngồi dưới gốc cây Mẹ nó để bình luận. Nó muốn nổi tiếng, muốn làm được điều gì đó thật vĩ đại. Thế nhưng, nó chưa kịp làm gì thì một cơn gió lớn đã cuốn nó rời xuống khỏi cây Mẹ. Nó may mắn rơi vào dưới hiên nhà khô ráo nhưng nó vẫn nghĩ: “Thế là hết!”.
      Rồi buổi sáng ấy bà chủ nhà quét dọn nhà cửa, Lá được gom cùng rác bỏ vào chiếc túi nilon. Rồi Lá được cô công nhân dọn vào xe rác. Không bao lâu sau nó nằm giữa một bãi rác lớn. Lúc này nó càng thấy bi quan hơn bao giờ hết.
      Chiều hôm ấy, vài đứa trẻ tới bới rác, chúng nhặt các túi nilon bỏ vào tải. Lá quá nhẹ nên không rơi theo rác ra ngoài mà vẫn nằm gon trong túi để bắt đầu một hành trình mới. Lúc này nó thực sự cảm thấy tuyệt vọng và nó cũng cảm thấy rõ ràng là nó đang dần úa tàn. Nhưng là Lá nên nó chẳng thể nào khóc dù nó rất buồn.
      Mấy đứa trẻ rủ nhau đem túi nilon đã nhặt được ra phân loại. Lá nghe thấy một cô bé nhỏ reo lên: “Ồ! Chiếc lá đáng yêu quá! Các anh xem kìa, một nửa xanh một nửa vàng nhé!”.
      Cô bé nhẹ nhàng nhặt chiếc lá lên, cô đem nó đi rửa sạch rồi dùng tà áo có vài miếng vá của mình để lau khô chiếc lá. Cô bé khẽ thì thầm với cậu bé gần đó: “Anh Hai! Em sẽ cất chiếc lá trong cuốn sách của Mẹ. Đó là chỗ đẹp nhất em có thể cất chiếc lá đấy!”
      Và tối hôm ấy, Lá nghe thấy tiếng cười đùa của mấy cô cậu bé, rồi nó lại thấy cậu bé út chợt khóc gọi Mẹ, tiếng người Mẹ khẽ ru con ầu ơ, nhưng cậu bé chợt nói: “Mẹ, con vẫn đói”.
      Lá nghe thấy như tiếng khóc nấc của người Mẹ, nó ngạc nhiên lắm, ngày nó còn bên cạnh Mẹ, nó nào biết cảm giác đói, Mẹ luôn tìm thức ăn cho nó, nhựa sống của Mẹ chảy tràn vào trong nó, nó chưa bao giờ biết đến cảm giác đói, có lẽ cảm giác đói là một điều rất kinh khủng. Nó càng nghĩ càng không hiểu, nghĩ mãi rồi nó cũng mơ màng ngủ trong cuốn sách. Nửa đêm nó bỗng nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, tiếng bước chân ấy lại gần chỗ nó, nó nghe tiếng như một người đang quỳ xuống rồi khẽ nói: “Nam Mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát”.
      Rồi trang bìa cuốn sách được mở ra, Lá thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của người Mẹ. Người Mẹ khẽ khàng đẩy chiếc lá vào giữa cho nó khỏi rơi rồi tiếp tục mở sách. Nó nghe tiếng thì thầm của người Mẹ như tiếng ca ngợi rồi cầu xin. Nó ngạc nhiên nghĩ: người Mẹ rõ ràng đang đói, đàn con nhỏ cũng đang đói vậy mà vẫn đọc sách, vẫn đầy kính cẩn quỳ gối trước cuốn sách, miệng lại liên tục niệm “Nam Mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát”. Lá không biết “Nam Mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát” là ai, nhưng nó nghe người Mẹ nói vị Thanh Tịnh ấy là nơi nương tựa cho bao chúng sinh… Lá như chợt bừng tỉnh. Nó lặng lẽ và chăm chú nghe.
      Từ đó, mỗi tối Lá lại chờ đợi người Mẹ đến Tụng Kinh. Rất lâu sau nó biết được đó là Kinh Diệu Pháp Liên Hoa Phẩm Phổ Môn. Rồi nó nghe đến thuộc làu cả cuốn sách. Càng nghe nó lại càng muốn được nghe nữa.
      Không biết thời gian bao lâu đã trôi qua, người Mẹ ngày càng già yếu. Tiếng Tụng Kinh ngày càng yếu ớt, có lúc gần như bị ngắt quãng. Cô bé ngày xưa đã đi lấy chồng xa, lâu lắm cô mới có dịp về thăm Mẹ. Và một lần, người Mẹ bị ốm rất nặng, cô gái về thăm Mẹ. Buổi tối khi dọn nhà, cô nhìn thấy cuốn sách của Mẹ , cầm cuốn sách cô chợt nhớ lai chiếc lá năm nào. Mở trang bìa đầu tiên cô không nhìn thấy chiếc lá nữa, cô chỉ thấy ở trang bìa bên trong cuốn sách có một hình lá như những sợi tơ nhỏ đan vào nhau, nửa vàng, nửa xanh đẹp như làn khói mỏng. Cô ngỡ ngàng về vẻ đẹp kỳ diệu của chiếc lá. Cô đem chiếc lá khoe với Mẹ. Người Mẹ mỉm cười và nói:
      “Ngày đó Mẹ biết là con thích chiếc lá, nên Mẹ cũng giữ mãi ở trong sách như một kỷ niệm nhắc Mẹ luôn nhớ về con. Chiếc lá của con thấm đẫm tình yêu thương của Mẹ nên giờ nó cũng trở nên đẹp như con gái của Mẹ vậy”
      Chiếc lá xúc động nghĩ, mình được như thế này nhờ cảm nhân được tình yêu thương của người Mẹ và do mình được thấm nhuần Kinh Phật trong suốt một thời gian dài. Nó nhận thấy điều vĩ đại mà nó mơ ước, nay nó đã đạt thành một cách giản dị. Trong tình yêu thương và hạnh phúc dâng tràn nó thầm niệm: “Nam Mô Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát”. Xin cảm ơn Mẹ!

      Hà Thu
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9