Mấy hôm nay trời dường như có bão, mây đen cứ giăng kín bầu trời quê tôi! Lang thang Sài Gòn trời cũng mưa tầm mưa tả! Đường sá lầy lội nhớp nháp, không khí lành lạnh, buồn buồn đến nao lòng!
Sáng giờ hắt xì đến vài chục lần, hỏng biết ai mà nhớ mà nhắc mình nhiều vậy? Mà giờ giọng nói thì khang khang, mũi nước cứ chảy như con nít... cảm rồi! Mệt và đau đầu quá!
Ngồi gõ có vài chữ mà đã phải dùng hết 10 cái khăn giấy rồi. Thấy tủi thân quá, hỏng có ai bên mình lúc này! Mình thèm quá những lời động viên an ủi, lo lắng chăm sóc cho nhau. Công việc và công việc nối tiếp nhau làm mình đuối sức, mệt mỏi tinh thần. Lại những chuyện buồn từ gia đình làm mình muốn ngã quỵ. Nhưng mình phải vượt qua tất cả để cố gắng đứng vững và làm việc. Ta không chỉ sống cho riêng mình, mà ta còn sống vì những người mà ta yêu thương...
Mình mệt lắm mà không biết sao đêm nào cũng mất ngủ, cứ nghĩ suy, nhớ thương về một khoảng trời quá khứ! Mình cũng nhớ hiện tại nữa, những nổi nhớ như những nhịp đập của trái tim, cứ thình thịch trong lồng ngực mỗi khác giờ, những nổi nhớ làm chảy máu trong ta....
Nhớ một người dưng mà sao nhớ đến lạ kì!