Nhớ về đồng đội       
    Chẳng thể thắp một nén hương 
    Rưng rưng chị nhìn con trai thắp hộ 
    Thời tuổi trẻ bom rơi đạn nổ 
    Khói hương này đồng đội nhớ về nhau       
    Chẳng thể thắp một nén hương 
    Nơi chiến trường, đôi tay  nằm lại 
    Cũng máu xương mẹ cha sinh ra còn nhớ mãi 
    Theo khói hương nỗi nhớ bay xa       
    Kí ức chiến tranh ngỡ sẽ dần qua 
    Mà nỗi đau…. 
    Cuộc sống đổi thay bao người khôn kẻ dại 
    Dễ gì thấu hiểu nỗi đắng cay.       
    Giàu hai con mắt khó đôi bàn tay 
    Hạnh phúc chắt chiu từ những tháng ngày vật lộn 
    Nỗi đau một thời như vết thương không kịp băng vẫn còn nhức nhối 
    Thương nhớ linh thiêng mà không tự thắp nén hương       
    Hơn nửa cuộc đời tóc đã điểm sương 
    Chị vẫn không quên ai còn ai mất 
    Trước niềm vui và nỗi đau thường nhật 
    Chị vẫn là người chiến sĩ năm xưa,           
Trần Vũ Long