Kí ức người lính già
Có nghĩa gì đâu những ánh đèn màu
Đôi mắt người lính già không thấy nữa
Dáng đứng vẫn hiên ngang dẫu hai cánh cánh tay đều còn một nửa
Giọng vang rền khúc hành quân
Giữa sân khấu đèn màu nhớ lại những tháng năm
Tự kí ức thẳm sâu một thời gian khổ
Đạn bom như mưa máu xương đã đổ
Sống chết khác gì tờ sổ xố cầm tay
Chiến tranh đi qua nhân chứng còn đây
Khi nham nhở trên mình thương tật
Người lính trở về với cuộc đời thường nhật
Bao nỗi âu lo tất bật áo cơm
Dưới những hàng ghế kia có bao người bồn chồn
Chăm chú như nghe kẻ vè huyền thoại
Họ sinh ra và lớn lên khi hòa bình lập lại
Sẽ không một computer nào lập trình nổi những mất mát đau thương
Chẳng phải bài học được nghe trên giảng đường
Những khóe mắt trầm tư trên từng nét mặt
Buổi giao lưu như giờ học thấm đầy nước mắt
Của người lính già và thế hệ trẻ hôm nay
Trần Vũ Long