Em đừng buồn như thế       
                                                                               Cho em       
    Anh sẽ héo khô như mùa hạn hán 
    như thành phố năm triệu dân nhớn nhác chen 
    nên xin em đừng buồn như thế 
    bởi vì anh tư duy bằng ánh mắt em             
    Khi cánh cửa ban công mở ra 
    họa mi không hót nữa 
    bình minh tung lên cao rồi rớt trước thềm nhà 
    cánh hoa giấy không còn màu tươi đỏ 
    giọt mật hôm qua 
    hôm nay thành vị đắng dờm dợm đầu môi 
    chúng ta như những tờ giấy bị vo tròn ẩn mình trong ngăn kéo 
    may thay còn chưa bị vứt vào sọt rác 
    may thay còn chưa bị xé toạc 
    cảm ơn cái ngăn bàn còn biết giữ lời 
    nhưng xin em đừng buồn như thế.       
    Rồi thành phố năm triệu dân sẽ yên bình trở lại 
    lòng tốt chỉ là lòng tốt 
    không phải mặt hàng xa xỉ đâu em.       
    Em đừng buồn như như thế 
    bởi vì anh tư duy bằng ánh mắt em.                       
 Trần Vũ Long