Hà Nội nghìn năm của tôi
Hà Nội nghìn năm có ánh mắt em thơ
ngơ ngác theo mẹ gánh hàng rong vắng khách
bán mua
mắt phố bơ phờ
Hà Nội nghìn năm vang tên nhà toán học
đi về trong phố
tự hào hai tiếng giống nòi
hiền tài thời nào cũng có
Hà Nội nghìn năm
trẻ lên mười nghêu ngao hát tình ca
đứa lên ba
mệt nhoài
tìm mẫu giáo
giữa trăm nghìn ngôi nhà bê tông lên cao
ước mơ lên tận những vì sao
Hà Nội nghìn năm có em tôi phố dài váy ngắn
lướt Át-ti-la dưới lấp lánh đèn lồng
Hà Nội phố
Hà Nội buồn
Hà Nội nhớ
ai vội nói lời di chúc nghìn năm sau
Hà Nội nghìn năm có con gái tôi tập nói
đòi đi chơi phố
lung linh mắt con cười mỗi sớm
Hà Nội nghìn năm bỗng thấy yêu hơn.
Trần Vũ Long