Nhớ mẹ
“Mồ côi tội lắm ai ơi”
Câu hát đó giờ con thấu hiểu
Trống trải ngày
Đêm co ro nhớ mẹ
Thời gian vô nghĩa khôn cùng
Ước ao được một lần
Mẹ về trong giây lát
Để con nâng bàn tay gân guốc
Mấy năm rồi ốm yếu
Con bế mẹ xuống nhà, lên gác
Lòng mẹ vơi nỗi nhớ đứa con xa
Có kịp về gặp mặt
Con chẳng ép mẹ ăn nhiều nữa
Bởi mỗi miếng mẹ nuốt vào khó nhọc
Chiều nay như thể bao chiều
Con tha thẩn trên những phố mẹ từng đi làm qua đó
Mong tìm dáng nhỏ liêu xiêu
Tìm dấu xe mẹ đã nối dài mưa nắng
“Mồ côi tội lắm ai ơi”
Câu hát đó giờ con thấu hiểu
Nay mẹ đi rồi câu hát hoá nỗi đau.
100 ngày mẹ
Trần Vũ Long