Niềm Tin Gió
------------ Thơ
Trần Vũ Long
Niềm Tin Gió
Thơ
Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn
Em đừng buồn như thế
Cho em
Anh sẽ héo khô như mùa hạn hán
như thành phố năm triệu dân nhớn nhác chen
nên xin em đừng buồn như thế
bởi vì anh tư duy bằng ánh mắt em
Khi cánh cửa ban công mở ra
họa mi không hót nữa
bình minh tung lên cao rồi rớt trước thềm nhà
cánh hoa giấy không còn màu tươi đỏ
giọt mật hôm qua
hôm nay thành vị đắng dờm dợm đầu môi
chúng ta như những tờ giấy bị vo tròn ẩn mình trong ngăn kéo
may thay còn chưa bị vứt vào sọt rác
may thay còn chưa bị xé toạc
cảm ơn cái ngăn bàn còn biết giữ lời
nhưng xin em đừng buồn như thế.
Rồi thành phố năm triệu dân sẽ yên bình trở lại
lòng tốt chỉ là lòng tốt
không phải mặt hàng xa xỉ đâu em.
Em đừng buồn như như thế
bởi vì anh tư duy bằng ánh mắt em.
Phố
Phố em
Phố hoa
Phố của thủ đô nghìn năm văn hiến
Phố tôi
Phố bon chen
Phố của thành phố vì hòa bình
Phố em
Phố người
Một sớm chào nhau bằng nụ cười tử tế
Phố tôi
Phố tình
Tình người bán mua lên xuống cũng thị trường
Phố nào
Em qua
Phố nào
Tôi đợi
Phố nào mắt nhớ buồn nâu
Phố em
Phố bon chen
Phố tôi
Phố người
Phố…..
Bỗng một sớm thủ đô nghìn tuổi.
Một ông già đi vào phố
Tưởng nhớ nhà văn Kim Lân
Hà Nội lâu nay vắng bóng ông
Dáng nhỏ liêu xiêu
Ba toong dọc phố
Như đi tìm cọng rơm vàng cuối vụ
Tìm một giọng nói nhà quê cho thỏa nỗi khát thèm
Lắng nửa cuộc đời
Ông bạn cùng những khoảng trống
Ung dung như nỗi buồn
Gom từng niềm vui người đời quên lãng
Quãng đường từ nhà ra phố
Mòn dấu chân ông
Sao cái gì cũng lạ
Một ông già nhà quê giữa phố
Hay một ông già thành phố nơi thôn quê
Ông ngụp tận đáy sâu
Để tránh những thứ rong rều trôi nổi
Khi niềm tin một thời không còn là phao cứu sinh
Chuyện ông cười nghe như trong nước mắt
Lắng nửa cuộc đời
để sống trọn đời
Hà Nội lâu nay vắng bóng ông
Phố vẫn nhắc tên
Cây vẫn nhớ hình
Mặt trời của bố Cho Na Dậy đi nào
“con chó con xấu xí”
ông mặt trời đợi con trước hiên nhà
Dậy đi nào
thiên thần bé nhỏ
mắt long lanh cho tia nắng mỉm cười
Dậy đi nào
đôi bàn tay nhỏ xíu
ngón tay bố con cầm rồi cất tiếng ê a
Dậy đi nào
cái ngủ thơ ngây
cho quần hoa xúng xính
cho miệng xinh thơm sữa khắp nhà
Dậy đi nào
con gái yêu ơi
cho hoa bưởi đưa hương đầu ngõ
cho quả Na mở mắt giữa vòm xanh
cho đàn cá vàng quay tròn trên cũi
cho con mèo lười lên tiếng ở trong sân
Ơi “con chó con xấu xí”
mãi là như thế của bố thôi
dậy đi cho thế gian hạnh phúc tràn đầy.
Bé Na và các bạn
Chim Cánh Cụt tròn xoe
Gấu Pu thì béo ú
Mèo con cười râu vểnh
Bạn nào Na cũng yêu
Na thầm thì nhỏ to
Bạn Pu đi ngủ sớm
Mèo con ăn rất chậm
Hay ngậm là chưa ngoan
Này này anh Cánh Cụt
Không làm nũng mẹ cha
Không lại gần quạt máy
Ổ điện cần tránh xa.
Bao điều Na được học
Dặn các bạn đều nghe
Na, Gấu, Mèo, Cánh Cụt
Đáng yêu và ngoan ghê
Mùa sớm
Những quả sấu đầu mùa rơi non vào nỗi nhớ
Đã im lìm tròn nắm tay em
Anh bối rối ngước nhìn hàng cây vừa sai quả
Có lẽ nào mùa sấu đến sớm hơn
Những quả sấu đầu mùa chưa kịp chua mà em vội hái
Để non dở mùa sau
Để ai đó còn chưa dám nói
Dang dở một lời, dang dở trong nhau
Những quả sấu mùa sau lặng lẽ lăn tròn nơi phố vắng
Tự héo khô trong nỗi nhớ vị muối ớt cay nồng
Em có nhớ đến một mùa như thế
Em có còn hương vị ấy không
Vĩnh biệt trái tim của đại ngàn Ngày đưa tang nhà thơ Phạm Tiến Duật Ngọn
lửa đèn đã tắt
Trường Sơn sừng sững thâm u
quầng lửa đạn bom còn trong kí ức
chỉ vầng trăng lúc tỏ khi mờ.
Những cô gái thanh niên xung phong nay đã lên chức bà
những ông già không quên một thời chinh chiến
tập hợp về đây thành lối thành hàng
đưa tiễn một nhà thơ.
Phần đời binh nghiệp
phần đời rong chơi
cộng với đời thơ thành ba phần không thể thiếu
làm nên một tâm hồn
làm nên một trái tim đa cảm
làm nên tình yêu
vượt qua những điều đố kị
vượt qua bao cay đắng cuộc đời
bay vào huyền thoại.
Vẫn những giọng hát năm xưa đi xẻ dọc Trường Sơn
nay lại vang lên tiễn người về cát bụi
gió của đại ngàn như ùa về
xoa mắt đắng Trường Sơn đông Trường Sơn tây mênh mang...
mênh mang.....
Thu và em
Thu tràn
sen
hương phố
Cỏ mềm
như ướt mi
Quay quắt
buồn
tóc nhớ
Heo may
vừa em đi
Áo đá
Đồng Văn
Trùng trùng mùa cúc đá
Trời sinh Em sau một trận mưa rào
Đồng Văn
Lác đác người
Như mầm xanh nứt ra từ cúc đá
Đồng Văn
Đá quây quần như xóm như làng
Người héo người tươi lẫn chìm nét đá
Đồng Văn
Đá trù phú no
Dựng chân người đứng thẳng
Ánh mắt trẻ thơ ngơ ngác ráng chiều
Người Đồng Văn
Như cọc tiêu Tổ quốc
Giữ cho quê hương
đá
đá
đá
trập trùng
Ôi những con người nứt ra từ mùa hoa cúc đá
Mùa hoa tam giác mạch
Hồn nhiên xanh.
Mãi mãi
Nhớ nhà thơ Bế Kiến Quốc
Mãi mãi ngày đầu tiên*
yêu và thương như thế
trái tim mỏng manh nén cồng kềnh đa cảm
nước mắt nhà thơ chẳng khô bao giờ
Một cánh buồm trôi không hẹn bờ đợi bến
thời gian thành vô nghĩa
tham vọng thành thấp hèn
dòng nước vô vi
cánh buồm định mệnh
cười khóc vô nghĩa
trần thế vô thường
Lắng đọng phù sa bồi lở yêu thương
---------
*Tập thơ của Bế kiến Quốc
Tự Trách
Mùa thu vừa mới đi qua
Trong cái lạnh bất ngờ ùa đến
Gió lao xao trở mình cánh lá
Một chút xanh mùa ta lỗi hẹn
Một chút buồn heo may đã xa.
Sau một năm mở rộng
Ghi lời một người quê
Ừ nhỉ đã một năm rồi đấy
quê mình hoá thế đất rồng
người ta bảo tiềm năng đang trỗi dậy
dân nghèo mở mặt sướng không
Ừ nhỉ đã một năm rồi đấy
bao gái quê ra tỉnh được mấy mùa
ruộng không cấy lo chi cứ để vậy
dự án lâu dài chớ vội ăn thua
Trai xóm dưới xóm trên tụ lại
cũng mấy mùa sát phạt đỏ đen
mấy mùa chất ngất cơn men
chờ quê mình đến ngày hiện đại
Hiện đại hoá nghĩa là bê tông hoá
ta xót thương mấy bụi tre già
nhà xây mới mái tôn nắng loá
hết tiền đền bù mẹ lo đến niêu cơm
Ừ nhỉ đã một năm rồi đấy
1/8/2009
Giấc mơ
Tôi lang thang trong giấc mơ
trên cánh đồng hoang mùa gió
gặp đức tin lấm láp trong bụi cỏ gà
đang dướn mắt nhìn tôi cười nhạo
tôi rẽ trái hướng về dòng sông
có tiếng thì thầm vào tai tôi: rẽ phải
dắt tôi qua vũng lầy
qua vùng sáng
để lại sau lưng nụ hôn nồng nàn hương cỏ mật
để lại những tụng ca sau tiếng chạm li
để lại ánh nhìn của bầy thú dữ
Tôi thấy mình đang bay trên cánh đồng
lướt trên những gò đồi
trên những lúa ma
trên những dấu chân từ thời tiền sử
tôi nhìn thấy bầu trời trong vũng nước của gót chân có đàn cung quăng đang cựa mình thoát xác
tôi muốn quay đầu về phía dòng sông
dòng sông đang hát gọi tôi
hát lời ru của mẹ
con sông mải miết
biết bao giờ tôi tạ lỗi với dòng sông
Con đường uốn lượn hiện trước mặt
hai bên đường hàng cây trổ hoa vàng bám đầy bụi đỏ
bầy thú hoang riết bám theo
quấn mình trong giấc mơ
tôi đang bay.
Nhớ
Nỗi nhớ nào da diết
Tình yêu tất cả đã dành em
Phố đông mà người không quen
Em gần sao cứ lạ
Con phố dài sương khuất trong đêm
Thảng thốt bờ vai, giọng nói
Tôi đi tìm em phố chừng cũng mỏi
Nắng lẫn vào đêm sáng ánh trăng gầy
Quán nhỏ vẫn đây bàn ghế còn đây
Bao kỷ niệm như vừa hờn dỗi
Em không tới mình tôi ngóng đợi
Nhấp vị buồn yêu em.
Chúng ta là một thế giới
Ngày Michael Jackson qua đời
Đen hoặc trắng
Giàu sang hay nghèo đói
Tủi nhục và vinh quang
Chúng ta là một thế giới
Thưa các chính trị gia chúng ta là một thế giới
Mà vẫn ngắm nhìn nhau qua đầu ruồi nòng súng
Nhân loại ơi chúng ta là một thế giới
Ai đem hận thù thay yêu thương
Trái đất ơi chúng ta là một thế giới
Mãi tha thứ lỗi lầm của loài người nhỏ bé
Michael Jackson ơi chúng ta là một thế giới
Dẫu một vĩ nhân và kẻ điên rồ trong anh không còn nữa
Anh đốt cháy mình thành những tin yêu
Thành sự ruồng bỏ và lời đồn đoán
Tiếng hát của anh rung động thế giới
Nước mắt triệu người nóng ấm một tình yêu
Michael Jackson ơi chúng ta mãi là một
Bởi anh đã hoá thân mình cho thế giới ngày mai
Hà Nội nghìn năm của tôi
Hà Nội nghìn năm có ánh mắt em thơ
ngơ ngác theo mẹ gánh hàng rong vắng khách
bán mua
mắt phố bơ phờ
Hà Nội nghìn năm vang tên nhà toán học
đi về trong phố
tự hào hai tiếng giống nòi
hiền tài thời nào cũng có
Hà Nội nghìn năm
trẻ lên mười nghêu ngao hát tình ca
đứa lên ba
mệt nhoài
tìm mẫu giáo
giữa trăm nghìn ngôi nhà bê tông lên cao
ước mơ lên tận những vì sao
Hà Nội nghìn năm có em tôi phố dài váy ngắn
lướt Át-ti-la dưới lấp lánh đèn lồng
Hà Nội phố
Hà Nội buồn
Hà Nội nhớ
ai vội nói lời di chúc nghìn năm sau
Hà Nội nghìn năm có con gái tôi tập nói
đòi đi chơi phố
lung linh mắt con cười mỗi sớm
Hà Nội nghìn năm bỗng thấy yêu hơn.
Giữa đen và trắng
Tặng họa sĩ Thành Chương
Là bữa tiệc sắc màu
bữa tiệc tình yêu
khi cây cọ của Thành Chương nhảy múa
dịu dàng cỏ cây
thăng hoa bầu vú
trẻ thơ niềm tin trong sáng
cho tình người như bắt đầu ngày mới
Khi ngoài trời bão tố chưa yên
đen lẫn trắng không tạo thành màu sắc
những thanh âm không hoà cùng bản nhạc
Thành Chương vẽ là Thành Chương đang sống
tin yêu thế giới của riêng mình
Như một đoá xương rồng trên cát
vẫn nở từng cánh mỏng kiêu sa.
Đêm cỏ dại
Em về đi
buồn dấu nhớ
mơ đêm cỏ dại
Em về đi
tình mới chớm
sóng xô đời mình
Xa vòng tay
mùa bối rối
hương hoa ngần ngại
Mặc đam mê
dại khờ
đợi chờ
mặc tôi
Em về đi
Buổi sáng
Buổi sáng thức dậy
thấy thêm nhiều hoa hồng và thảm đỏ
mới bám lên mặt phố
bản tin sáng, lại những lời leo cột mỡ
dai quành quạch mà cứ phải nhai đi nhai lại
ta sẽ chẳng buồn nhớ đến
nếu ra ngõ được gặp người tốt
người tốt nhắc ta bẻ lại cổ áo
bằng ánh mắt thân thiện
vui sướng
cứ ngỡ sổ Nam Tào mình được cộng thêm vài tuổi
thêm vài nụ cười để dành làm vốn
người tốt không tự xưng mình là người tốt
trong cuộc chiến bon chen người tốt chẳng bao giờ được cộng điểm
Buổi sáng thức dậy
không còn thấy đàn chim sẻ
làm tổ trên mái hiên nhà
trơ cành khô và cỏ úa
rơi vào mặt mình lả tả
Buổi sáng thức dậy
giật mình vì tiếng xe đang rú
tiếng người lóe xóe
hình như có kẻ vừa hắt nước từ trên cao
rồi thụt vào đóng cửa
tiếng trẻ con gào ăn vạ
bố mẹ không cho tiền để chơi điện tử sau giờ học
mỗi ngày con trẻ đến trường
bỗng trở thành ngày giông bão
Buổi sáng thức dậy
bất ngờ gặp cái bắt tay
cố tình siết thật mạnh
thể hiện sự nồng nhiệt
Buổi sáng thức dậy
chẳng muốn ra đường
dán mặt vào màn hình vi tính
tin hót
học sinh trường A
rủ nhau ra công viên so tài bằng nắm đấm
học trò giăng bẫy tình thầy giáo
mấy bình hoa di động lại phát ra những lời gây sốc
đô thị mở rộng
người người đua nhau mua đất
sau một đêm thành phá sản
Buổi sáng thức dậy
tích tắc tích tắc
thời gian chật chội
nhanh lên kẻo chậm
Buổi sáng thức dậy
nắng líu ríu trước sân
cây hoa giấy buông chùm thắm đỏ
Viết tặng mùa cổ điển*
Tặng nhà thơ Nguyễn Chí Hoan
Có một mùa cổ điển ta chưa qua
ẩn sau gương mặt buồn thiếu phụ
sau những phím đàn lãng quên từ mùa đông trước
chỉ còn chút gió lãng mạn tình cờ
Có một mùa cổ điển ta chưa biết
bị niêm phong trong vườn địa đàng bặt tiếng chim
còn đâu đó giọng trầm da diết
ngân nga khúc thánh ca buồn
Có một lâu đài nhân danh thuần khiết
khoác lên mình chiếc áo mùa cổ điển
cất những điều bí mật không ai biết
đẩy ta về góc vườn đơn lạnh
Trên con đường đầy mảnh ly vỡ
của tiệc rượu đêm trước
ta bước giữa mùa cổ điển
như bùa chú, lá vàng rơi
---------
* Gửi một mùa cổ điển, tập thơ của Nguyễn Chí Hoan
Không đề
Còn lại chút giận hờn sau cuối
trả lại người
mắt ướt
mi cong
tôi cỏ dại đam mê
dẫu cạn cùng mạch sống
em như trời biển rộng
giông bão một đời tôi.
Bút hoa
Nhớ nhà thơ Đồng Đức Bốn
Cơn mưa thắp một ánh sao
người theo lối gió hanh hao bóng thiền
chắc giờ nhớ đảo nhớ điên
câu thơ lục bát, sinh tiền bão giông
Chim vàng thôi hót triền sông
để người con gái có chồng nhớ ai
máu đào khô ở ngọn gai
cũng dâng đời được một vài câu thơ
Thương vì kiếp sống bơ vơ
vần thơ neo giữa đôi bờ nhân gian
chìm trong sương khói mơ tan
bút hoa để lại làm đàn mua vui.
Cha tôi
Cha tôi trái tim nóng bỏng miền Trung
Mảnh đất ngàn đời sỏi đá gối đầu cùng gió Lào nuôi cây lúa
Biển mặn mơn man bờ cát màu vôi
Xoa nứt da cháy sém nụ cười
Cha tôi sinh ra bên dòng sông Lam
Con nước chảy điềm tĩnh như lòng người xứ Nghệ
Ẩn chứa bao truyền thuyết
Bà đã kể cho cha
Tôi nghe cha kể lại
Cha tôi thả tuổi thơ mình trôi dọc bến sông
Qua những bãi dâu nương ngô ngút mắt
Khi câu đò đưa gọi nắng chiều vội tắt
Thuyền con lênh đênh chở nặng ánh đèn
Lời nói cha tôi thẳng ngay như tước cật
Giữa cuộc sống với trăm ngàn được mất
Với dại khôn bắc giáo thành tầng
Cha tôi trái tim nhân hậu như dải đất miền Trung
Như phù sa sông Lam ngày đêm bồi đắp
Màu mỡ cha vun mát hồn tôi.
Mẹ tập đi
Một đời tần tảo âu lo
Giờ mẹ ốm yếu lò dò tập đi
Nghẹn lòng con lệ tràn mi
Con đau từng bước mẹ đi nhọc nhằn
Trong nhà nào phải xa gần
Mà chia từng đoạn nghỉ chân cho đều
Bàn tay gầy guộc nhăn nheo
Nuôi con bồng bế chống chèo tháng năm
Lo đi lo đứng lo nằm
Nhường cơm sẻ áo âm thầm cho con
Lo cho con ngủ giấc tròn
Lời ru thuở ấy vẫn còn trong veo
Cuộc đời biết mấy gieo neo
Giờ bàn tay ấy lần theo vách tường
Lòng con khấn vái bốn phương
Mong chân mẹ bước bình thường như xưa.
Khóc mẹ
Gương mặt mẹ
tràn đầy hạnh phúc
là khi con khóc tiếng chào đời
Hơn hai mươi năm sau
lặng lẽ đêm
mẹ đi
bằng hơi thở khẽ
nghẹn lòng con gọi mẹ trên tay
Mẹ của con
từ nay là tấm hình im lặng
chỗ mẹ nằm nhòa nhạt khói hương
cái đinh màn đâm lòng con đau nhói
bao kỷ vật như còn đang nóng ấm bàn tay
của một đời mẹ đã sống vì con
Giờ con bỗng thành trống trải
bốn bề hương khói chơi vơi
Con bây giờ thành kẻ mồ côi
chưa một lần nghĩ có ngày thiếu mẹ
quả trứng bát cơm, khói hương lặng lẽ
nước mắt dụa dàn nghẹn đắng miếng con ăn
chiếc ghế tựa mẹ hay ngồi vẫn còn ở đó
nhìn con như muốn hỏi
riết chặt lòng con mỗi lúc ngồi
Con lặng thầm ngồi khóc gọi … Mẹ ơi!
19/11 Nhâm Ngọ
Nhớ mẹ
“Mồ côi tội lắm ai ơi”
Câu hát đó giờ con thấu hiểu
Trống trải ngày
Đêm co ro nhớ mẹ
Thời gian vô nghĩa khôn cùng
Ước ao được một lần
Mẹ về trong giây lát
Để con nâng bàn tay gân guốc
Mấy năm rồi ốm yếu
Con bế mẹ xuống nhà, lên gác
Lòng mẹ vơi nỗi nhớ đứa con xa
Có kịp về gặp mặt
Con chẳng ép mẹ ăn nhiều nữa
Bởi mỗi miếng mẹ nuốt vào khó nhọc
Chiều nay như thể bao chiều
Con tha thẩn trên những phố mẹ từng đi làm qua đó
Mong tìm dáng nhỏ liêu xiêu
Tìm dấu xe mẹ đã nối dài mưa nắng
“Mồ côi tội lắm ai ơi”
Câu hát đó giờ con thấu hiểu
Mẹ đi rồi câu hát hoá đau.
100 ngày mẹ
Lặng lẽ xuân
Tết đầu tiên con không còn mẹ
chợ ngoài kia nghộn nhịp
phố ngoài kia đông vui
mà mẹ đi rồi đi thật xa
Khói hương thay cả tiếng cười
không mừng tuổi
không lời chúc
ảnh mẹ cười
lòng con nghẹn
lặng lẽ giao thừa
lặng lẽ xuân
Tết đầu tiên con không còn mẹ
Giao thừa Quý Mùi
Hoá
Này mũ
quần áo
vàng mã
con đốt
thành nỗi đau
Tình yêu
lời ru
lệ rơi
tìm về
mẹ
Con đi qua
buồn vui
dại khôn
chưa hết lời mẹ dặn
Trước cuộc đời
thấy mình như đứa trẻ
trước tình mẹ
con vẫn là trắng trong
Mẹ nhẹ nhàng mây khói
để chiều nay
con như hoá tro tàn
Ru mẹ
Những cánh đào rơi vào tuổi mồ côi
con lặng hát ru mẹ
mỏng mảnh những cánh hoa ru mẹ
À ơi
bầu vú
nụ cười
À ơi
tình yêu
nước mắt
À ơi
tóc trắng
vai gầy
À ơi
buồn thương
hạnh phúc
À ơi
à à ơi
Cái giường
cái tủ
chừng muốn ru mẹ
à à ơi
Cả một mùa xuân ru mẹ đêm nay
những nụ đào chớm nở
những cánh đào
rơi
rơi
rơi
À à ơi
Câu hát một thuở mẹ ru
con vẫn mang chặn bề giông bão
À à ơi
Trật khấc Miếng ăn đầu đời con
dòng sữa mẹ
Miếng ăn cuối đời mẹ
thìa sữa trên tay con
Cho con ăn nước mắt mẹ rơi
cho mẹ ăn nước mắt con dụa dàn
Hai dòng nước mắt
như hai trật khấc đời con
Trật khấc con chào đời
trật khấc… mồ côi
Giữa hai lần trật khấc
tuổi con nhớ
tuồi con mong
tuổi con yêu thương
tuổi hành trang con mang suốt đời mình
Mẹ
Như một nén nhang gầy
Cháy hết mình vì con
Mỏi mòn thương dáng mẹ
Có về trong khói hương
Vu Lan 2009
Đại lộ Tương Lai Đoàn người cặm cụi bước đi trên đại lộ Tương Lai
đích trước mặt là ẩn số
họ, những chủ nhân bị đuổi ra khỏi ngôi nhà
nơi đang diễn ra bữa tiệc linh đình
và lễ hội hoá trang
Những chiếc mặt nạ
tung hô và nâng li
rồi cầm búa đóng đinh vào bàn đá cẩm thạch
như lời nguyền bí mật
phía sau chiếc mặt nạ
ánh mắt sắc lưỡi hái tử thần
những tiếng cười
la hét
bát đĩa hoà nhạc
Bên ngoài những ô cửa, đoàn người vẫn đi
họ bước đi trên đại lộ Tương Lai như dòng sông tìm đường ra biển
họ dừng lại để nghe một bài diễn thuyết
từ ô cửa sổ bên đường
vẫn là chiếc mặt nạ
nhưng không phải quỷ dữ
mặt nạ một thiên thần
hàng nghìn cánh hoa
đỏ rực bầu trời
tiếng sâm panh…bốp…bốp từ những ô cửa hai bên đường
đoàn người tắm trong mưa rượu
Họ lại tiếp tục bước đi trên đại lộ Tương Lai
Viết trong đám tang một quan chức
Trong đám tang
nhiều khói hương
nhiều vòng hoa
nhiều người khóc
Trong đám tang
nhiều kẻ cười thầm
nhiều hối hận
nhiều xót xa
vài ba mầm toan tính nảy
Đám tang cuộc người đi
có những giọt mặn nơi kẻ ở
Trong màu đen ban ngày
tỏ rõ những khuôn mặt lặng im
tỏ rõ những đôi môi mím.
Chiều phố cổ
Thột nhiên
chuông rung
phố cũ
chìm trong tiếng còi xe chiều muộn
Thột nhiên
em
tóc dài, váy trắng
để một chiều ngói mới cũng thành nâu
Thột nhiên
thơm nồng
lời rao khúc nóng
chiều Hà Nội như chảo rang mà vẫn mát lòng
Thột nhiên
gặp nụ cười cuối chiều thân thiện
lâng lâng mắt nước Hồ Gươm
Thột nhiên
phố vẫn chật
người nêm
có chút gì trong ta bảng lảng
Thột nhiên chiều Hà Nội
Thột nhiên ta
Giấc mơ về một con đường
Cỗ xe luôn làm tổn thương những hạt bụi
trong giấc mơ về con đường lớn
những hạt bụi kết thành niềm tin cháy bỏng
tròn lăn mải miết
gặp vũng nước chúng rời ra
sự thức tỉnh cát bụi
cỗ xe chầm chậm trong khúc ca tự hát mỏi mòn
thanh âm máy móc
kim loại va đập
con đường mờ mịt thêm
Những hạt bụi làm nên con đường
Con đường ai cũng nhớ
cỗ xe ai cũng thấy
chỉ những hạt bụi
bị quên
Vẫn có bụi
cả nơi không có đường
không có xe qua
Vẫn có những con đường trong giấc mơ hạt bụi
Thơ vui về mình
Có người bảo sức dài vai rộng
Không làm gì lại đi làm thơ
Câu đùa yêu, ngẫm mãi thấy đúng
Hoá ra ta giống một kẻ khờ
Thế giới đổi thay hoa mày chóng mặt
Cổ phiếu, đô la lên xuống mệt phờ
Chúng bạn đua nhau mua nhà tậu đất
Không làm gì lại đi làm thơ
Bao nội hàm ngoại hàm tư tưởng thành lãng xẹt
Bởi tư duy cũng phải thay đổi từng giờ
Mọi cảm hứng song hành cùng lợi nhuận
Không làm gì lại đi làm thơ
Bao đêm trắng đè nặng trang giấy trắng
Thi sĩ mấy đời cứ lờ mờ nhân ảnh
Xây xẩm mặt mày, câu chữ mong manh
Ta chẳng làm gì lại làm thơ!
Đức tin
Có một dòng sông đã qua đời
khi cánh buồm đang trôi
từng đoàn người trầm mình trong nước
thương điệu hò đứt mái
Có một tình yêu đã chết
ngự trị trên vòng nguyệt quế
về đâu lời kinh khổ
chảy máu đức tin
Bao cánh diều bay cao
khi hát lời của gió
thương ước mơ thuở nhỏ
còn căng như sợi đàn
Có một màu son tươi
trên đôi môi lạnh giá.
Trong quán bia
Trong quán bia
lơ lớ những tiếng cười
những mặt người đỏ nhừ như mặt nạ
tỉ phú - đánh giầy?
học giả - lưu manh?...
tình người được giá lên ngôi
Trăm phần trăm khóc!
trăm phần trăm cười!
trăm phần trăm tri kỷ!
trăm phần trăm tung hê!
trăm phần trăm và trăm phần trăm
Trong quán bia
và
trong cuộc đời
Cái bóng
Trên phố
tôi gặp
bóng tôi hôm nay
với bóng tôi hôm qua
sẻ chia kinh nghiệm
của một kiếp làm cái bóng.
Chúng mỏi mệt khi bám theo hình hài thô kệch
lúc đổi hướng cùng mặt trời
nắng xiên - bóng dài
bóng tròn - nắng xối đỉnh đầu
Mặt trời in tôi thành cái bóng đen
đôi khi buộc tôi dẫm lên nó.
Tôi thương bóng tôi
biến dạng theo từng góc chiếu
Thương kiếp bóng
và
thương chính mình.
Sau tiếng hát em
Nào đã nói gì sao thấy bâng khuâng
Cơn mưa bất chợt chúng mình thêm bối rối
Anh về mang theo lời em hát
Ngân nga câu hát nghĩa tình
“Nước cứ chảy trong ta, núi cứ lớn trong ta”
Nỗi nhớ trong anh lớn dần theo câu hát
Câu hát nhọc nhằn, đắng cay, chát mặn
Qua giọng em nghe như lời thương
Quê mẹ ta ơi!
Thương nhớ bao năm nay càng yêu đến thế
Ta như kẻ tha hương trở về tạ lỗi
Tình yêu không nguôi – Hà Tĩnh ơi!
---------
* Lời bài hát của An Thuyên
Với em be ăn xin
Này em bé nằm còng queo trên lối nhỏ
Lánh vào đây để vầng trăng tiếp tục tròn
Trăng sáng thế, dát vàng đẹp thế
Sao lại nằm trên lối nhỏ còng queo
Lấy ra từ tấm áo rách
Những đồng tiền lẻ lấm lem
Đặt cược vào vô số các vì sao
Mơ ước đi em dẫu chỉ bằng hạt bụi
Có thể đêm nay một vì tinh tú sẽ mỉm cười
Mỗi tinh tú sẽ nhận từ tay em
Đồng tiền lấm lem
Những đồng tiền lẻ
Đồng tiền đắng cay
Những đồng tiền thơm thảo
Sáng loé như sao băng
Thách thức giữa trời.
Rượu một mình
Bốn phương
và
tám hướng
Bụi đường
hút chân mây
Trả vay
đời vô lượng
Chạm vào
men rượu say
Người lính già và chiếc cân điện tử
Dòng người cứ trôi
bước chân người lính già lặng lẽ
chiếc cân điện tử vang khúc quân hành
Đôi tay gầy từng cầm súng
đang đẩy chiếc cân như đẩy khẩu pháo năm nào
Đo chiều cao
cân nặng
đo huyết áp
thử sức kéo
Đo lòng người sao?
Người lính già và chiếc cân hành quân vào mặt trận
dáng liêu xiêu hứng những loạt đạn vô hình.
Mưa
Mưa ào ào
Mưa
Giọt nước mái hiên tong tả
Mưa!
Đường nhựa phơi mặt nguyên sạch bóng
Đường đất lở lói dị hình
Mưa!
Lá thêm xanh
Hoa nhạt mùi thơm nhụy rữa cánh tàn
Mưa!
Bầu trời thành phố trong trẻo cao
Làng ven đô cây âm thầm trút xuống mái nhà trầm lặng
Mưa!
Thương dòng sông bến lở teo tóp nhìn bến bồi
Con nước phù sa cuộn mình chảy siết về đâu
Lời
Nói lời
như tên bắn
Nhận lời
như đạn găm
Lời đau từ hai phía
Giật mình…
lời
xa xăm
Ngủ đi tôi ơi
Hít thật sâu
ngủ đi
quên chuyện kẻ đánh bom
kẻ đêm qua lén để rác cửa nhà mình
thế giới lớn lao và nhỏ nhặt
giống nhau
Hít thật sâu
ngủ đi tôi ơi
sao nhớ em bé hát rong trên phố
tiếng hát như nhát cắt
ai thấu phận nghèo giọng hát em trong veo
Hít thật sâu
ngủ đi
quên những lời trong ngày đã gặp
lời cao sang
đường mật
lời gièm pha
đố kị
hiếu kì
Hít thật sâu
ngủ đi tôi ơi
mai thức dậy vẫn gặp ngày hôm trước
vẫn thở bầu không khí cũ
Hít thật sâu
ngủ đi tôi ơi
tìm một giấc mơ
tìm một niềm tin
tìm trong cái phải quên
và
phải nhớ.
Hoa đêm
Có những loài hoa chỉ nở về đêm
Khoe hương sắc dưới trời sương lạnh giá
Hoa mở cánh lặng thầm, ngạt ngào hương tỏa
Không khoe khoang phô diễn với muôn loài
Bình minh lên cánh hoa lặng lẽ rơi
Mang bao nỗi niềm thấm sâu vào lòng đất
Tia nắng sớm cứ rót vàng như mật
Dần héo khô cánh hoa yếu mềm
Có những loài hoa chỉ nở về đêm
Mấy ai biết phút giây hoa rực rỡ
Trăng tỏ trăng mờ những bông hoa vẫn nở
Lặng lẽ trong đêm chẳng đợi lời khen
Có những loài hoa chỉ nở về đêm.
Hành trình con tàu
“một đoàn tàu biết mấy sân ga”
lời một bài hát
Khi đoàn tàu đỗ trong sân ga
anh không muốn mình là lữ hành duy nhất
dẫu chiếc vé hạng hai, ba, hay hạng nhất
có nghĩa gì khi sân ga tới cũng chỉ là một bến dừng
Suốt đời tàu cặm cụi với đường ray
bến đỗ rồi đi thành quen thuộc
đường số phận lập trình từ trước
chúng ta lăn trên vết trượt của con tàu
Chuyến đi đầu xốn xang bao mới lạ
tiếp những chuyến sau ta như hoá thân tàu
tàu dẫn ta đi đến bầu trời, xóm làng, đô thị ấy
với điệp khúc đường ray đưa ta tới xa mờ
Còi hú gần còi thật vang xa
âm thanh vọng từ vách núi
ta lắng nghe chập chờn thảng thốt
con tàu đi hay chính cuộc đời đi
Ám ảnh cuộc cờ người
Khi những bông hoa bị dồn về một phía
Những giọt sương mai bị dồn về một phía
Tình yêu bị dồn về một phía
Niềm tin bị dồn về một phía
Sự tôn thờ bị dồn về một phía
Giọng lưỡi bị dồn về một phía
Tiếng cười bị dồn về một phía
Những tiếng vỗ tay bị dồn về một phía
Đôi khi cả nước mắt cũng bị dồn về một phía
Chúng ta thành những kẻ “bơ vơ đông đảo” *
Ta bước đi trong cuộc cờ người
Giữa hai phần sáng tối
Lập lòe
---------
* Tên tập thơ của Việt Phương
Niềm tin gió
Gói nhớ vào đêm
tôi tìm em
xao xác tuổi gầy
lời ca lẫn gió
đêm vẫn em
gió đâu phải mình
Gói tỉnh vào say tìm một đức tin
đức tin quá xa tôi lóc cóc đường dài
thèm tiếng chim non dìu qua chồi biếc
mịt mùng sương buốt hàng cây
Gói lại tình yêu tôi tìm tôi
mênh mông gió ngàn.
Mục lục
Em đừng buồn như thế
Phố
Một ông già đi vào phố
Mặt trời của bố
Bé Na và các bạn
Mùa sớm
Vĩnh biệt trái tim của đại ngàn
Thu và em
Áo đá
Mãi mãi
Tự trách
Sau một năm mở rộng
Giấc mơ
Nhớ
Chúng ta là một thế giới
Hà Nội nghìn năm của tôi
Giữa đen và trắng
Đêm cỏ dại
Buổi sáng
Mùa cổ điển
Không đề
Bút hoa
Cha tôi
Mẹ tập đi
Khóc mẹ
Nhớ mẹ
Lặng lẽ xuân
Hóa
Ru mẹ
Trật khấc
Mẹ
Đại lộ tương lai
Viết trong đám tang một quan chức
Chiều phố cổ
Giấc mơ về một con đường
Thơ vui về mình
Đức tin
Trong quán bia
Cái bóng
Sau tiếng hát em
Với em bé ăn xin
Rượu một mình
Người lính già chiếc cân điện tử
Mưa
Lời
Ngủ đi tôi ơi
Hoa đêm
Hành trình con tàu
Ám ảnh cuộc cờ người
Niềm tin gió
Nhà xuất bản Hội Nhà Văn
65 Nguyễn Du – Hà Nội
Tel & fax: 8222135
E-mail:
nxbhoinhavan@yahoo.com.vn ----------------------------------
Niềm tin gió
thơ Trần Vũ Long
Chịu trách nhiệm xuất bản:
Trung Trung Đỉnh
Chịu trách nhiệm bản thảo:
Trần Quang Quý
Biên tập: Tạ Duy Anh
Vẽ bìa: Nguyễn Việt Dũng
Sửa bản in: Trần Thị Tuệ Anh
Ảnh tác giả: Ngô Thị Hiền Hòa
In 1000 cuốn, khổ 13x20, tại Nxb Chính trị Quốc gia
Giấy đăng ký kế hoạch xuất bản số: 920-2010/CXB/12-65/HNV
Số quyết định xuất bản của giám đốc: 779/QĐ-NXB HNV