LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
THÁNG NĂM Tháng năm cơn mưa lạ
Về ướt chỗ ta nằm
Có phải không mùa hạ
Đang đến từ xa xăm
Ừ thôi thì phượng đỏ
Lề đường rơi cứ rơi
Yêu thương còn trong giỏ
Tình nào mãi rong chơi?
Tuổi xưa giờ quá vãng
Tình bọt nước trên tay
Cuối trời chiều chạng vạng
Buồn theo lá me bay
Tháng Năm sao mà nhớ
Trống trường báo mùa thi
Ta bây giờ lữ thứ
Quay quắt mùa Hạ đi
Mới ngày nào thơ dại
Chợp giấc ngắn Nam Kha
Thời gian giờ xa ngái
Trời biển rộng bao la
Hạ vàng như thắp lửa
Qua khe vách nhà ai
Tháng năm về mở cửa
Nhìn ngắm những tàn phai Liên Hương - Lê Phú Hải
HOA DẠI Âm thầm một loài hoa dại
Ai đi qua cũng vô tình
Chỉ một mình anh đứng lại
Khẽ khàng gọi đóa hoa xinh
Xin cảm ơn tình yêu ấy
Trả người hết những hương hoa
Và tấm lòng không che đậy
Mai rồi gió cuốn đi xa
Còn mãi một miền thương nhớ
Dẫu đời cát bụi phù vân
Ơn người nâng niu hoa nhỏ
Hương thầm níu lại bước chân
Thật ra chỉ là không biết
Sá gì cây cỏ không tên
Hoa ơi đừng buồn thua thiệt
Mai rồi còn nhớ hay quên Liên Hương - Lê Phú Hải
NGƯỜI ĐI TÌM KÝ ỨC Đi gần hết đời người
Giờ trời chiều đã xuống
Ngược thời gian phiền muộn
Ký ức trở về đây
Là bé bỏng trên tay
Câu thơ tình ngây dại
Áo bay ngày con gái
Lụa là theo dáng đi
Mây mù nẽo thiên di
Cánh chim bay bé nhỏ
Mấy lần về qua đó
Phố lạ người về đâu?
Những giọt mưa rơi mau
Như giọt buồn nước mắt
Điệu ru xưa đắng ngắt
Quá vãng còn đâu đây
Ngày xưa vân là mây
Bây giờ là ảo ảnh
Một đời người quang gánh
Ký ức mờ phương xa Lê Phú Hải
RỒI CÓ MỘT NGÀY Rồi có một ngày ta phải về thôi
Kiếp sống gởi mấy mươi năm dài cũng mõi
Rồi có một ngày xin phụ tình tôi
Tiếng gọi ta đi đường trần không khăn gói
Đừng buồn chi em dương gian như giấc ngủ
Cơn mộng hải hà gói ghém chỉ là mơ
Trả ơn người dẫu nhiều năm chưa đủ
Nên đường trần sót lại mấy câu thơ
Ta nợ bàn tay em kim chỉ
Lũ lụt quê nhà buồn lắm phải không
Ta nợ một đời em hoang phí
Hạnh phúc xa vời phận nhỏ long đong...
Rồi có một ngày ta sẽ đi xa
Tức tửi nhớ thương một miền quá khứ
Đêm đông cuộc đời buồn ơi cô lữ
Thao thức canh trường rồi em cũng là ta
Chút ủi an cảm ơn người kề cận
Đứa bé nhọc nhằn chưa lớn đã già nua
Câu ca cổ ru nhau tình lận đận
Ta xin về bỏ lại những hơn thua
Rồi có một ngày ta sẽ ôm em
Nước mắt đàn ông chảy vào trong quằn quại
Em mãi là con gái
Tóc bạc mấy mùa mặc kệ tháng ngày qua... Lê Phú Hải
NHẬT KÝ LỮ HÀNH 2012
Mùa hè về thăm Hà nội
Phố phường rực sắc Bằng lăng
Màu hoa của thời con gái
Gió đùa vấn vít tơ giăng
Chiều khẽ nghiêng dần góc phố
Hồ Tây sen thoảng hương trời
Cánh chim bay về ráng đỏ
Chuông chùa buông nhịp rơi rơi
Hà nội ríu ran bè bạn
Mừng mừng tủi tủi ...như mơ
Tóc xanh pha màu sương gió
Lại như về tuổi ngây thơ...
Cùng nhau đi về kinh Bắc
Hương lòng gửi tới tiền nhân
Về thăm núi thiêng Yên tử
Tâm thiền lặng chốn Phù vân
Nửa đời tha nhân mòn lối
Hôm nay chim lạc bay về
Quỳ dưới chân người mở cõi
Xin người xá tội u mê
Một thuở hồng hoang dựng nước
Dấu xưa lạc tướng lạc hầu
Cội nguồn nối đời sau trước
Mãi trường tồn đến mai sau
Đông hồ, Bát tràng ,Vạn phúc
Làng quê bình dị hiền hòa
Thương những nghệ nhân áo vải
Xin đừng …sương gió phôi pha
Hải phòng lối về quyến luyến
Phà in bóng nước mây trời
Cát Bà đón người xa đến
Lan Hạ xanh thẳm trùng khơi
Nàng tiên ngẩn ngơ rơi guốc
Để âm thầm một đảo xanh
Việt Hải một miền tổ quốc
Hoang sơ núi dựng mây thành
Thương lắm những trời những biển
Thương lắm bao bạn bè tôi
Mai này còn trong ký ức
Lưu dấu không hề phai phôi
Liên Hương
VỀ VĨNH LONG
( Tặng A. LCĐ )
Sớm nay em về miệt Vĩnh Long
Đường vui rực rỡ nắng mai hồng
Làng quê xanh ngát thơm hoa trái
Tàu ghe xuôi ngược rộn bến sông
Mấy mùa bồi đắp đất cù lao
Mà nghe tràm đước gió xôn xao
Quê anh - mới gặp sao thương quá
Như thể quê em - tự thuở nào
Phải chăng hương đất mặn phù sa
Nuôi dưỡng hồn anh ngát hương hoa
Nên miền quê ấy vào tranh ấy
Rất đỗi thân thương, rất hiền hoà ?
Phải chăng lời mẹ ngọt ru hời
Thấm đẫm hồn anh khúc ầu ơi
Phải chăng dáng vợ hiền tần tảo
Đi vào tranh ấy - những cảnh đời?
Cảm ơn miền đất nặng ân tình
Đất hiền quê mẹ tạo ra anh
Cho đời có được người hoạ sỹ
Thổi hồn lộng lẫy những bức tranh
Liên Hương
* tranh minh hoạ : " TIẾNG RAO TRƯA " của hoạ sỹ LCĐ
THÁNG SÁU
Tháng sáu trời mưa ngập phố
Nắng hong rát cháy vỉa hè
Sẻ về đầu hồi làm tổ
Đâu rồi một khúc đàn ve
Tháng sáu mùa về đỏng đảnh
Tím trời dịu sắc bằng lăng
áo dài trắng ai tha thướt
Phải ngày xưa ấy về chăng ?
Tháng sáu hong thêm nỗi nhớ
phượng hồng náo nức mùa thi
Lá thư ai còn viết dở
Ngập ngừng theo bước người đi...
Tháng sáu chiều rơi chậm chạp
Hoàng hôn buông xuống lưng chừng
Nhìn xác phượng như cháy lửa
Sao lòng bỗng chợt rưng rưng...
Tháng sáu...còn đây tháng sáu
Bao mùa nối tiếp nhau qua
Còn chút dư hương ở lại
Và tuổi nào đã đi xa...
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2012 10:59:51 bởi Liên Hương >
SÀI GÒN MƯA Sài Gòn mưa ào ào như nước đổ
Gió tạt vĩa hè ướt áo người đi
Ta tóc bạc nhìn đời qua cửa sổ
Thương một góc trời cánh nhỏ thiên di
Mùa hè qua rụng vài bông phượng đỏ
Nước cuốn về đâu đó chắc lang thang
Hồn lữ thứ bao năm trời bỏ ngỏ
Chiều nay ngồi vọng lại một âm vang
Đêm khắc khoải nghe điệu buồn cô lữ
Nhịp tim trầm vang vọng tiếng mưa rơi
Khúc hoài lang nghẹn rồi câu ứ hự
Xoè tay ra đếm lại tháng năm rời...
Phương Nam ơi còn mấy mùa mưa nắng
Ta tha hương chưa biết sẽ bao mùa
Áo rách thương nhau ấm nồng phận nhỏ
Bỏ lại bên đường dao dát hơn thua
Biết nói sao một đi là một chết
Đàn rơi rồi nhịp phách cũng như không
"Tiếng rao trưa" xác xao ngày đã hết
Thôi thì về ôm lại những mông lung Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2012 19:13:44 bởi hai1957 >
TỨ TUYỆT XÉ DÁN
Ta cũng xé đời ta nghìn mảnh nhỏ
Bởi vụng về lổ chổ sắc màu phai
Biết ai dán để gởi về bên đó
Vá lại dùm chiếc áo đã trần ai
Lê Phú Hải
TỨ TUYỆT XÉ DÁN 2
Nghìn mảnh nhỏ cố vụng về xé dán
Chẳng hoa tay dán mãi chả nên hình
Trót phiêu du nên đành câu duyên nợ
Biết bao giờ mới trả được " ba sinh"
Liên Hương
HỒN TRANH
Tranh dẫu đẹp nhưng chỉ là hư ảo
Tình ta trao mang sắc đẹp muôn màu
Xin hãy nhận cõi hồn ta em nhé!
Kẻo mai này sương khói mịt mờ nhau
Tranh luôn đẹp như nghìn đời vẫn vậy
Mặc khuôn vàng đang nhuốm bụi thời gian
Dù nắng mưa dẩu dãi mộng phai tàn
Thì ý ngọc vẫn ngời lung linh sắc
Ta trầm mặc bên tranh buồn hiu hắt
Thời gian trôi chầm chậm đến ơ hờ
Khép mắt lại để dâng tràn mộng mị
Nhíu cau mày cho ảo vọng thành thơ
Tha nhân ơi dừng bước chân vội vã
Hãy ngắm mây ngưng tụ giữa lưng đồi
Có con đường đơn độc chỉ mình tôi
Thở mệt nhọc lê bước chân nghiệt ngã
Chúa Nhật 17/06/2012
Lâm Chiêu Đồng
Cho em mượn bài này của SP để kéo trang lên vậy, SP không đặt tên nên em đặt đại là " hồn tranh " nha
THƠ VIẾT Ở HÀ NỘI Tháng tám tôi lại về Hà Nội
Ngỡ ngàng phố xá ngỡ ngàng tôi
Tháng tám hồ Gươm không sương khói
Tất tả đời người tất bật tôi
Giữa phố phương đông người qua lại
Rộn ràng xe pháo lấn con đường
Quán cốc tôi ngồi quanh quẩn mãi
Ngóng tìm thiếu nữ của chùa Hương
Thiếu nữ có chồng! Tôi đâu biết
Lỡ lời trêu chọc giữa hoàng hôn
Chợt vỡ òa ra chiều đã hết
Nắng vàng lờ lững điệu cô thôn
Một sợi tóc nàng thôi có lẽ
Chẳng cột được tôi mãi suốt đời
Và một ánh nhìn thôi không thể
Níu áo tôi về qua phố vui
Chỉ có tiếng “vâng” là ở lại
Theo tôi đi tít tắp chân trời
Thiếu nữ qua rồi thời con gái
Tôi ngồi chưng hửng giữa trùng khơi
Vốn dĩ là người ăn ở tạm
Quen rồi tàu hú những lần đi
Một chút “vâng” thôi cần thiết lắm
Ấm lòng lữ khách buổi tà huy. Lê Phú Hải (Hà Nội-8.1993)
CHIẾC BÓNG
Chiều tắt nắng bước chân ngày vội vã
Ta nợ tranh hay nợ những ân tình
Bên thềm vắng bóng ai buồn đơn độc
Đêm xuống rồi xao xác nụ hoa xinh
Ta muốn hoá thân làm ngọn gió
Thả chút phiêu du về với phương người
Ta muốn biến thành sắc màu cây cỏ
Ru nồng nàn bên cánh võng à ơi
Và ta biết ta không hề đơn độc
Dù bên đường xao xác lá Thu rơi
Bước nhỏ nhoi ta chỉ là chiếc bóng
Hãy mang theo ta nhé ở bên đời
Dù một mai đời sẽ thành sương khói
Có lẽ nào ta lại " mịt mờ nhau"
Dù một mai thân xác ta cát bụi
Cũng xin làm ngọn gió mát ngàn sau
Liên Hương
THÁNG BẢY ƠI
Mưa ngợp trời buồn thế tháng bảy ơi
Phố nhạt nhoà trong làn mưa trắng xoá
Mưa tả tơi chùm phượng tàn cuối hạ
Im từ lâu tiếng ve rộ trong vườn
dáng ai nghiêng thấp thoáng cuối con đường
Mưa nhoà ướt chênh chao từng bước vội
Phố hắt hiu , mây xà buông màn tối
Chợt xa hơn.. quạnh vắng một lối về
tháng bảy buồn đưa tiễn một hạ đi
Sân trường cũ người xưa giờ đã vắng
Chỉ còn tiếng mưa rơi nghe trĩu nặng
Gọi trong ta những kỷ niệm một thời
Để mãi buồn...nhung nhớ ...tháng bảy ơi !
Liên Hương
TỨ TUYỆT MƯA Giận ai mà chiều nổi gió
Mây về giăng kín trời trưa
Em chớ giận ta mắt đỏ
Mưa về ướt nụ hồng xưa
Nụ hồng đã vào dĩ vãng
Mưa rơi ngày cũ tạnh rồi
Sao vẫn còn đây hoài niệm
Bên đời mặc tháng năm trôi
Trời vẫn cứ mưa đúng hẹn
Một đời tắm gội tình nhau
Quá vãng quay về len len
Chân mềm bước nhẹ mà đau
Thả xuống dòng sông chiếc lá
Gửi theo ký ức ngày nào
Sông mải trôi về chốn lạ
Ta ngồi nghe sóng xôn xao. Liên Hương - Lê Phú Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: