LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
XAO XÁC
Xao xác chuyện đời xao xác thơ
Ngày trôi vườn cũ nắng ơ hờ
Ai về hong giúp tàn nắng nhạt
Khe khẽ gió hiền ru giấc mơ
Nhà xưa vắng quá cửa then cài
Lặng lẽ âm thầm chẳng bóng ai
Chỉ tàn nguyệt quế hoa còn trắng
bên thềm nhẹ thoảng chút hương phai
Dậu thưa hàng trúc buồn phơ phất
Đôi hàng gạch mỏi lối rêu xanh
Đã mấy mùa xa nhau rồi nhỉ
Dòng đời xao xác một khúc quanh
Bao giờ người có về chốn cũ
Xin còn để lại những dư hương
Xin đừng lạc giữa cơn mơ lạ
Hãy níu dùm ai giấc mộng thường
Xoè tay hứng giọt chiều xao xác
Bất chợt hiên mờ lối mưa qua
Ta vừa bắt gặp mình ngơ ngác
Ngóng về một tiếng bước chân xa….
Liên Hương
ĂN CƠM MỘT MÌNH Cũng đã lâu rồi đó
Quen ăn cơm một mình
Trái ớt màu đo đỏ
Trên chén buồn lặng thinh
Sớm khuya dù mõi mệt
Bàn tay vỗ về nhau
Mai rồi đời cũng hết
Cũng xế tàn thương đau
Toa xe đời cằn cỗi
Còi hú lạnh ga xưa
Tình ơi còn mấy nỗi
Người về đón hay đưa?
Lê Phú Hải
BUỒN Buồn - như không thể buồn hơn
Vì em xa ta mấy độ
Buồn - cửa nhà kia bỏ ngỏ
Em về quét dọn dùm đi
Đừng như cánh nhỏ chim di
Bay xa cuối trời động vọng
Buồn - ôi mệt nhoài chiếc bóng
Ai ngồi áo mỏng hiên xưa
Giọt chiều tí tách cơn mưa
Có phải mùa ngâu đã tới
Để nỗi buồn thêm vời vợi
Ai thầm ngóng bước chân ai
Bên hè rụng chiếc lá phai
Thương người một mình bóng chiếc
Chờ một cánh chim biền biệt
Hoàng hôn buông xuống lưng chừng
Mưa nhớ ai mà rưng rưng
Âm thầm buồn vương gác nhỏ
Dở dang vần thơ để ngỏ
Một người nhớ một người đi Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2012 20:31:36 bởi hai1957 >
NHỮNG ĐỎAN KHÚC THÁNG BẢY
Tháng bảy cựa mình sau vòm lá
Nắng hun áo lụa bạc mồ hôi
Mưa thoắt xối ào trên phố lạ
Chùm phượng cuối mùa tan tác rơi
Tháng bảy sân trường giờ không vắng
Người người hối hả những mùa thi
Áo trắng như mây về trong nắng
Có còn ai nhớ một người đi
Tháng bảy oi nồng căn gác xép
Mong làn gió dịu giấc mơ con
Mở toang ô cửa đời chật hẹp
Vẫn không đón được ánh trăng non
Tháng bảy chợt nghe đài báo bão
Thấp thỏm lo về một chốn xa
Thương những biển trời ôi tổ quốc
Chưa lành dông gió , tạnh can qua
Tháng bảy thương vai gầy dáng mẹ
Âm thầm chờ đợi bóng con yêu
Con giờ nằm lại miền đất lạ
Tóc trăng mẹ bay những sớm chiều
Tháng bảy vần thơ chưa nói hết
Sen thầm trút cánh đợi thu sang
Anh có chờ em ngày cuối hạ
Âm thầm bến vắng – chuyến đò ngang
Da diết giao mùa ôi tháng bảy
Tiếng ve đã lịm tự bao giờ
Ngõ nhỏ bên hè thương sấu rụng
Khắc khòai lòng người, khắc khòai thơ
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2012 12:24:42 bởi Liên Hương >
BUỒN
Buồn - như không thể buồn hơn
Vì em xa ta mấy độ
Buồn - cửa nhà kia bỏ ngỏ
Em về quét dọn dùm đi
Đừng như cánh nhỏ chim di
Bay xa cuối trời động vọng
Buồn - ôi mệt nhoài chiếc bóng
Ai ngồi áo mỏng hiên xưa
Giọt chiều tí tách cơn mưa
Có phải mùa ngâu đã tới
Để nỗi buồn thêm vời vợi
Ai thầm ngóng bước chân ai
Bên hè rụng chiếc lá phai
Thương người một mình bóng chiếc
Chờ một cánh chim biền biệt
Hoàng hôn buông xuống lưng chừng
Mưa nhớ ai mà rưng rưng
Âm thầm buồn vương gác nhỏ
Dở dang vần thơ để ngỏ
Một người nhớ một người đi
Liên Hương - Lê Phú Hải
TỨ TUYỆT MỘT MÌNH Buồn ngủ - không ngủ được
Thức - chỉ có mình ên
Ngồi chờ con nước lên
Nghe tuổi mình rụng xuống Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2012 14:58:53 bởi hai1957 >
NGƯỜI ĐÀN BÀ SOI GƯƠNG Làm sao kéo tuổi ngày xưa về lại
Chiếc gương soi ngày tháng cũng hao mòn
Ta lãng bạt thương một đời con gái
Em đã từng là thiếu nữ gót son
Tình xa lắc vết chân chim rạng vỡ
Chút hiên nhà, góc phố, hẽm buồn tênh
Ngày bé bỏng chợt về trong trí nhớ
Thôi đừng phiền vết đỗ bóng chiều lên Lê Phú Hải
HÀ NỘI CHIỀU THU
Chiều nay gặp lại Thu Hà nội
Rưng rưng khóe mắt một người về
Điều gì quen lắm dường sống lại
Trên mỗi con đường ta bước đi
Thu khẽ ngập ngừng trên cánh lá
Chuyện xưa kể lại những vơi đầy
Cốm vòng xanh ngọc màu quen lạ
Hương sữa thơm hòai những ngón tay
Xin đừng giận dữ mùa bão nổi
Cho người nhẹ gót lối thu xưa
Xin đừng trút xuống cơn mưa lạ
Làm gãy dáng sen độ cuối mùa
Thương lối ngõ gầy vừa ngập trắng
Thương Bằng lăng rụng tả tơi hoa
Ôi Hà nội phố sau cơn bão
Dùng dằng níu một bước chân qua
Thương lắm người ơi chiều tiễn biệt
Người đi lòng để lại nơi đây
Lưu dấu từng tán cây nóc phố
Ta về gói lại chút thu say
Liên Hương
ĐẾN TUY HÒA
Mấy mùa ký ức ngày gặp lại
Dòng sông loang bạc nắng Tuy Hòa
Biển chiều xanh thẳm màu con gái
Quanh co triền dốc “ quán Cau “ xa
Cổ tháp rêu phong người có nhớ
ngày rằm trăng tỏa bóng miên man
em về nơi ấy chiều ráng đỏ
nghe tiếng thơ ngâm giữa tiếng đàn
Mỏi cánh bay rồi ơi chim nhạn
Suối hiền còn níu dấu chân xinh
Sừng sững hải đăng thềm Đại Lãnh
Mũi Điện đang chờ ngắm bình minh
Chốn cũ lạ quen người đâu vắng
Gặp đàn em nhỏ nhớ dáng ai
Nhà xưa hiên ấy mưa vừa tạnh
Ngơ ngẩn mình ta giữa phố dài
Ừ thôi rồi sẽ không nhớ nữa
Kiếp đời lạc bước cánh thiên di
Chỉ còn câu hát ta gửi lại
Xin giữ giùm ta nhé...ta đi
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2012 14:55:07 bởi Liên Hương >
LỜI THƠ ANH Lời thơ anh
Đưa em về giấc mơ cổ tích
Giấc mơ em
Có dòng sông một chiều loáng bạc
Dáng ai nghiêng áo trắng qua cầu
Lời thơ anh
Đưa em về một mùa xuân
Chim nhạn chao nghiêng
Bên tháp xưa trầm mặc
Biển xanh lung linh như ánh mắt
Và ánh trăng thao thức
Cùng biển rộng sông dài
Em mang theo lời thơ anh
Về một mùa xưa vui
Cùng nhau về quê quán
Nghe lời mẹ ru
Dìu dặt trên cánh đồng rợp nắng
Chớp trắng những cánh cò
Lời thơ anh
Ru em vào giấc mơ
Có kỷ niệm tuổi thơ
Bay trong hòang hôn màu lá cỏ
Lời thơ anh
Cho em tìm lại những điều không còn nữa
Mãi xa rồi… Liên Hương
GỌI THU
ôi mùa Thu!
Để ai mãi nhớ ai
Cất vào tim tiếng thở dài
rất nhẹ
Nghe bước chân mùa Thu
Vừa đi qua
thật khẽ
Bất chợt buồn
Một chiếc lá thu rơi
Chống chếnh lòng
Khỏang lặng chơi vơi
Cuối trời kia ngôi sao nào
Không ngủ !
Có nghe
Em gọi mùa thu cũ
Về
Ươm hoa sữa
Nồng nàn
Gác nhỏ
Mồ côi !
Liên Hương
MÙA ĐÔNG
Ngày rát gió oằn cơn mưa lạ
Gieo hạt buồn vô cớ sinh sôi
Mùa se sắt cựa mình trở dạ
Cỏ buồn tênh vàng giấc ngủ vùi
Ồ thì ra đông về trước cửa
Chút rùng mình se sắt chân ai
“ giang hồ vặt “ * chợt thèm bếp lửa
Ngỏanh lại trông hiu hắt phố dài
mùa tư lự nỗi buồn tóc bạc
Vô tình vào sương khói chơi vơi
Ngày chạng vạng chiều rơi cánh vạc
Cõng hoàng hôn vừa khuất cuối trời
Ta sương khói …hay mùa sương khói
Mộng du thầm gọi khẽ… ngày xưa
Thương giọt nặng đè trên cỏ rối
Nghe mùa đi chợt thấy ta thừa
Ta nghe đông lặng thầm trên tóc
Bật cười ta giống kẻ dại khờ
Lòng thầm nhủ ta ơi đừng khóc
Ngược hành trình tìm lại giấc mơ
Ừ đông qua rồi ngày cỏ biếc
Sương gió mùa nở nhụy khai hoa
Tim còn đập lời tình tha thiết
Bỗng dư âm miền nắng vỡ òa
Liên Hương
SÀI GÒN MƯA Sài Gòn mưa vì biển xa bão rớt
Phương Nam ngồi nghe chút lạnh miền Trung
Tiếng tí tách mênh mang rơi từng giọt
Cây phượng già nghiêng ngã có buồn không
Ta theo mưa trôi về miền quá khứ
Gom buồn vui gào thét những thác ghềnh
Quặn lòng khô bao tháng ngày mây gió
Chợt một chiều chân lãng bạc buồn tênh
Sài Gòn mưa nên nhìn đâu cũng lạ
Em bên thềm vóc hạc cũng gầy thêm
Đường phố ẩm tả tơi vài chiếc lá
Nhìn nhăn nheo trên mấy ngón tay mềm
Mưa chưa dứt một đời theo mộng mị
Ta là mưa hay mưa cũng là ta
Đêm khắc khoải nằm đếm từng hạt nhỏ
Nghe phố buồn lặng lẽ tiếng xe qua...
Sài gòn mưa vắng nhau thêm tóc bạc
Dáng nghiêng nghiêng bóng đổ những cột đèn
Ai xa lắc bên kia trời ngơ ngác
Nghe trong lòng rụng xuống một âm quen Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2012 13:08:22 bởi hai1957 >
MÙA ĐÔNG Trời đã vào mùa đông
Sao em chưa lấy chồng?
Sao em chưa đan áo?
Sao em buồn mênh mông?
Gốc sim già đứng đó
Lặng lẽ giữa đồi không
Em xa rồi mấy độ
Con nước về bến sông
Ngẩn ngơ tình con xít
Đò sang ngang mất rồi
Ai một mình đứng lặng
Nghe bước về chơi vơi
Luc bình trôi xứ lạ
Sáo theo người bay xa
Mình ta còn ngóng đợi
Khắc khoải mùa đi qua...
Trời đã vào mùa đông
Em tôi đi lấy chồng
Em tôi quên đan áo
Em tôi buồn mênh mông Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2012 09:48:52 bởi hai1957 >
GỌI TRỜI MƯA Em về đứng gọi trời mưa
Anh về đứng gọi trời mưa
Hát bài đồng dao xưa "Lạy trời mưa xuống
lấy nước tôi uống
lấy ruộng tôi cày
lấy đầy bát cơm"
Và thế là trời đã mưa
Em có vui không ngày bé
Tung tăng vĩa hè khe khẻ
Theo bong bóng vỡ quanh chân? Con trẻ chạy ù quanh sân
Hò reo
ừ... bong bóng vỡ
hớn hở
hát khúc đồng dao: "Lạy trời mưa xuống
lấy nước tôi uống
lấy ruộng tôi cày
lấy đầy bát cơm"
Hôm nay trời đổ cơn mưa
Anh đã đi về một ngả
Em đã đi về một ngả
Tung câu đồng dao lên trời
Rơi xuống
thành những giọt mưa... Liên Hương - Lê Phú Hải
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: