LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
CÓ PHẢI MÙA ĐÔNG HÀ NỘI
Hà nội ơi ! mùa đông đã về chưa
Mà trời Sài gòn sáng nay sương giăng mù góc phố
Hoa lộc vừng nhà ai buông dài đầu ngõ nhỏ
Và lòng người thảng thốt giọt mưa bay
Bỗng chợt thèm được ôm Hà nội vào tay
Để cái lạnh đầu mùa mơn man da thịt
Để nôn nao chiều dõi theo đàn chim tránh rét
Chở hòang hôn về phía trời xa
Hà nội bây giờ ,chắc mùa thu đã đi qua
Sao bức ảnh của ai kia vẫn dịu dàng hoa cúc
Tà áo dài em bay như mơ như thực
Gọi lòng ta nỗi nhớ bồi hồi
Có phải mùa đông đã về
Hà nội của tôi ơi !
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2012 11:10:35 bởi Liên Hương >
MÙA ĐÔNG Có phải mùa đông đã về?
Bên song ai ngồi đan áo
Giọt mưa ngang chiều khờ khạo
Tóc thề đã chấm hai vai
Hoa buồn mấy nụ tàn phai
Lặng im bên hồ liễu rũ
Phố rêu xanh mờ lối cũ
Bây giờ vắng bước chân đi
Vui buồn rơi rớt đôi khi
Nhớ nhung quay đầu về lại
Cũng một ngày xưa con gái
Phiêu diêu góc bể chân trời
Âm thầm một xác lá rơi
Nhẹ nhàng phủ thềm rêu cũ
Kỷ niệm ngày nào say ngủ
Hình như nhói buốt trong lòng
Ừ đã mùa đông, mùa đông
Đêm dài chập chờn giấc lạ
Bước chân gió về lạnh giá
Thương ai mỏi gối giang hồ
Mai rồi chiếc lá kia khô
Gọi về mùa xuân tỉnh giấc
Quên hết những gì còn mất
Mùa đông lặng lẽ không lời ... Liên Hương - Lê Phú Hải
LÀM SAO
Làm sao níu lại được mùa thu
Giữ sắc trời xanh xóa mây mù
Làm sao nối được dây tơ đứt
Để dịu cung đàn những khúc ru
Làm sao ngăn được những giấc mơ
Ngăn gió nhớ nhung mãi xô bờ
Ngăn cơn gió lạnh về se sắt
Ngăn xác tằm vương rối lọn tơ
Làm sao trói được cánh chim bay
mùa thiên di cất tiếng gọi bầy
Ngăn hoàng hôn xuống chiều xao xác
Ngăn vòng tay tìm một vòng tay
Làm sao dấu được khoé lệ vương
Đảo ngược vòng xoay cõi vô thường
Để thôi day dứt miền dư ảnh
Trả hết tình đời những vấn vương
Làm sao ? ừ biết phải làm sao
Ngăn biển rộng kia mãi cuộn trào
Ta xin hoá kiếp làm con sóng
Một đời ôm cát trắng xôn xao !
Liên Hương
LƯU VONG ta lưu vong
phố xá Sài Gòn
ngoảnh mặt lại
quê nhà xa lắc
ngày ra đi
nách mang tay xách
dĩ vãng nhàu
một thuở tinh khôi
ta lưu vong
từ lúc nằm nôi
mẹ quang gánh
đường xa chân mõi
rồi lớn lên
mắt chiều sương khói
người Việt nào
chẳng mất quê hương
ngoái đầu về
nghìn dặm còn thương
chiều xa ngái
châu Ô châu Rí
cây quế nhỏ
bên đời mộng mị
cũng đành lòng
cáo biệt mà đi
trả lại nè
cánh nhỏ thiên di
mùa qua lại,
mùa qua rồi lại
tháng mười một
Chiêu Quân ái ngại
Ừ sang Hồ,
biệt Hán thế thôi Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2012 18:18:00 bởi hai1957 >
MUA SÁCH Ta ước mua cho em một quyển sách
Sách bây giờ thật giả biết làm sao?
Mõi mòn trôi đời ơi chiều kinh rạch
Con nước buồn khắc khoải những tầng cao
Phố vẫn phố người vẫn người bé nhỏ
Vẫn đi về phù phiếm gánh trên vai
Sách ta mua cho em là mắt đỏ
Là giọt buồn trong những bước khoan thai
Em phương Bắc gánh cơn mưa tận tụy
Người xa rồi hư hỏng cũng thương tha
Ta quì xuống thế gian cơn lâm lụy
Nghe tiếng đàn khắc khoải em phương Nam...
Và cứ vậy mang ơn người hàng xóm
Biết chừng nào trả lại cái nghĩa nhân
Nếu một mai còi hú ta về sớm
Em cứ cười một nụ ở sân ga
Lê Phú Hải Sài Gòn tháng 11/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2012 11:44:45 bởi hai1957 >
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Hình như hơi gió lạnh về
Phố khuya trở mình thao thức
Cây bàng trùm khăn đỏ rực
Rùng mình se sắt chân qua
Có một mùa đông đã xa
Tay đan trong bàn tay ấm
Bên nhau bước chân chầm chậm
Chuyện vui khúc khích giọng cười
Biết bao mùa đông qua rồi
Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ
Kỷ niệm một thời hoa đỏ
Còn đây góc nhỏ lặng thầm
Khẽ gọi mùa đông ! mùa đông
Bỗng lòng chợt như muốn khóc
Màu sương nào rơi trên tóc
Giọt buồn nào đọng khóe mi
Ừ rồi đông sẽ qua đi
Rồi một mùa xuân sẽ tới
Và một tình xuân vời vợi
Cựa mình mặt đất hồi sinh
Liên Hương r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2012 17:56:49 bởi Huyền Băng >
MÙA ĐI
Mới nghe xuân cựa mình
Cỏ trải màu nhung mượt
Mưa phùn loang hơi nước
Gọi hạt mầm lên nhanh
Tóc mùa hạ rợp xanh
Búp tay hồng sen gọi
Phượng cháy trời nắng mới
Trống trường báo mùa thi
Ngơ ngẩn tiễn hạ đi
Thu ẩn vào hoa cúc
Mắt đêm dài thao thức
Cuối trời ánh sao rơi
Đếm nhịp thời gian trôi
Nghe đông về hối hả
Cây bên đường trút lá
Tất bật ngày cuối năm
Ánh mắt buồn xa xăm
Tuổi theo mùa đi mãi
Điều gì còn ở lại
Ngày mai lá kia rơi...
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2012 15:25:07 bởi Liên Hương >
BÀI THƠ CHƯA ĐẶT TÊN Trên bàn chỏng trơ chân nến
Noel năm cũ bỏ quên
Mùa noel nay lại tới
Gọi về nỗi nhớ không tên
Phố phường đèn sao rực rỡ
Tất bật dòng người mưu sinh
Bao mảnh đời trôi vật vã
Phải chăng chúa cũng vô tình
Chẳng phải là người lữ khách
Đêm đêm ngủ tạm vĩa hè
Trời cũng thương người áo rách
Gọi về đây những cơn mê
Trời cao xin ban sương xuống
Ngàn mây hãy đổ cơn mưa
Hạt sương trăm nghìn vui sướng
Giọt mưa của đấng cứu đời
Mẹ ta còng lưng quang gánh
Nỗi niềm trĩu nặng hai vai
Mẹ Người trong hang đá lạnh
Tha hương nén tiếng thở dài
Em ta mắt nhìn khe cửa
Chân run góc khuất nhà hàng
Chỉ một miếng ăn chia nửa
Đỡ lòng bước nhỏ lang thang
Giáng sinh đêm về chắc lạnh
Mục đồng ơi hãy ca vui
Mai rồi trời quang mây tạnh
Hoa trên lối bước ngậm ngùi
Thắp lên một que diêm nhỏ
Bé ơi xin hãy về nhà
Thắp lên nhiều tia lửa đỏ
Cuối trời một vệt sao sa Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2012 09:55:39 bởi hai1957 >
bố lynh nhắn tt mang bài hát này vào kính tặng chú Lê Phú Hải
ĐỘC HÀNH
Lại một mình ta dong ruổi
Phiêu du tự khúc độc hành
Buồn chi mùa đông lá đổ
Nghe chiều buông xuống thật nhanh
Ta trở về miền tĩnh tại
Rời xa ồn ã cõi người
Về làm nụ hoa hoang dại
Của vùng cát trắng đá phơi
Ta chán phù hoa hội chợ
Nơi người bán tước mua danh
Trả đời trái ngang duyên nợ
Ung dung gót nhỏ độc hành
Thôi đừng ngoảnh nhìn quá khứ
Cần gì đong đếm tương lai
Cuối mùa xin làm chiếc lá
Nhẹ nhàng rơi xuống mốt mai...
Liên Hương
BÊN NGÀY TẬN THẾ
Người ta nói ngày mai là tận thế
Sao mặt trời vẫn mọc cuối trời xa?
Muốn hỏi thăm người lãng bạc không nhà
Có nuối tiếc bên ngày cùng tháng tận?
Rồi sẽ hết một kiếp người lận đận?
Trái đât buồn kể lể chuyện nghìn năm
Các vua Hùng chống gậy trở về thăm
Bọc trứng cũ bao giờ thôi lưu lạc?
Cũng sẽ hết những kiếp đời lãng bạc
Chẳng còn hoà bình và không cả chiến tranh
Trái đất không còn,không có cả em ,anh
Vũ trụ kia hẳn chỉ còn đêm tối
Hôm nay có bao người lo sống vội
Tích tắc đồng hồ hối hả một vòng quay
Và còn ai vẫn lê tấm thân gầy
Mải miết mưu sinh chẳng màng chi tận thế !
Đã về đâu những miệng cười ngạo nghễ
Bên núi ngồi côi cút Lạc Long Quân
Kẻ bạc đầu ngồi nhớ chuyện thanh tân
Trang sử mới đề "khứ niên kim nhật..."
Nghe thiên hạ nói chuyện đời được mất
Nằm vắt tay lên trán tội thân nhau
Mẹ Âu Cơ giờ không biết tìm đâu
Ngày biển động gối đầu lên con sóng
Ừ mà thôi buồn chi mình phận mỏng
Kiếp lục bình lặng lẽ ủi an nhau
Cứ vững tin tình nhân ái nhiệm màu
Là nguồn sáng dẫu ngày mai tận thế
Vẫn còn đây giữa cuộc đời dâu bể
Chút tình người - ngọn nến nhỏ lung linh
Tin một ngày trái đất sẽ hồi sinh
Mùa xuân gọi ngàymai trời sẽ sáng
Liên Hương - Lê Phú Hải
BÊN THÁNG MƯỜI HAI
Thế là chiếc lá đã tàn phai
Ngày tháng còn không giấc mộng dài?
Lặng lẽ đi qua tờ lịch cuối
Ta về lặng lẽ tháng mười hai
Trời lạnh thương người ngồi đan áo
Mắt buồn cúi mặt nhớ thương ai
Ta cũng cưu mang nhiều quá vãng
Hải hồ một gánh nặng trên vai
Mùa sang lãng đãng gầy trên lá
Tình nhạt nhoà buồn trắng khói mây
Năm tận tháng cùng người quen lạ
Còn gì sót lại ở nơi đây
Chờ đợi điều chi mà bấm đốt
Chiếc lá cuối mùa lá sẽ rơi
Rồi đất cựa mình xanh lộc mới
Xuân sang trời sẽ nắng xuân ngời
Vẫn biết thời gian là vậy vậy
Nhưng lòng vẫn tiếc cái chi chi
Có lẽ nhà ai giàn bông giấy
Hay là dấu nhỏ bước chân đi
Bên tháng mười hai ngồi nhớ bóng
Bóng dài gầy guộc ngã bên sân
Sóng đã bạc phơ ngày biển động
Tóc dài mây trắng cũng phù vân
Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2012 16:44:25 bởi Liên Hương >
CUỐI NĂM
Nắng cuối năm khe khẽ gọi mai vàng
Bung lộc biếc , mùa rộn ràng đón tết
Tờ lịch cuối cùng trên tường đã hết
Ngày mai rồi, năm mới cũng vừa sang
Trời xanh hơn và gió sớm thênh thang
Người hối hả đón xe về quê quán
Cô gái nhà bên chiều nay vừa tiễn bạn
Nhắn nhủ điều gì dường da diết vấn vương
Có ai về cho ta gửi chút thương
Những buồn vui rồi sẽ vào quá khứ
Chỉ còn lại mình ta chiều tư lự
Chuyến xe qua dường đã nửa đường rồi
Phút giao thừa ta đếm ngược dòng trôi
Chút hoài niệm những nẻo đường quen lạ
Chợt bâng khuâng bên nhịp đời hối hả
Ta về đâu ... ngày xưa đã về đâu...?
Ừ thì thôi thời gian tựa " bóng câu "
Ai chẳng đến một lần rồi tiễn biệt
Ở ngoài kia đời vẫn xanh cỏ biếc
Và mùa xuân chim én vẫn bay về...
Liên Hương
MÂY TẦN Chỉ bạch vân - nhà ta nơi xa đó
Mã bất tiền - tuyết ủng cõi Lam Quan
Đã mấy mùa trôi qua mây Tần Lĩnh
Em đi về nghe mưa vọng trời Nam
Xa vạn dặm tóc dài bay theo gió
Nửa đường rồi thoáng chốc bụi pha mây
Chốn quan san ngựa ơi còn tung vó
Sao mắt buồn vương vấn mãi đâu đây
Buổi lưu lạc nhớ nhà nên muốn khóc
Gửi mây Tần lưu luyến mộng xuân xưa
Ngày tháng gội phau phau nghìn sợi tóc
Câu thơ Hàn ướt đẫm áo ai chưa?
Thôi đã hết quê xưa giờ xa lắc
Gót giang hồ phiêu bạt dấu chân đi
Chiều chạng vạng ủ nỗi lòng se sắt
Ta ngậm cười thương một cánh thiên di Liên Hương - Lê Phú Hải
Lời 2:
Từ một hôm tôi chợt mất em, đời bỗng dưng buồn bả chi lạ
Gửi hồn theo mây trời lãng du, gọi tên em đâu người yêu dấu
Từ một hôm không còn có em, lòng bỗng như một sớm sương mù
Để từ nay không còn có em, đành coi như ai đó phụ tình
Rồi một hôm khi đã mất em, người dấu yêu tôi cảm ơn người
Một lần xưa vô tình bước qua, dòng sông quê nuôi người thêm lớn
Từ một hôm em về phố xa, lòng bỗng như một kẻ xa lạ
Từng ngày qua thêm mòn gót chân, và tôi yên vui với đoạn đành
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: