LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
KHÚC TÂN CA Vệt nắng hiên nhà vừa khép lại
Bây giờ đã hết tháng mười hai
Tờ lịch cuối năm ồ cảm khái
Ly biệt bạn ơi giấc mộng dài
Có những cái tên thời con gái
Đã từng gởi gắm nỗi lòng cha
Và những tiếng yêu dù ái ngại
Là lời của mẹ khúc hoan ca
Ngày cũ trôi đi người đứng đó
Nhớ thời thiếu nữ nụ cười hoa
Một chút tóc mây mà bở ngỡ
Áo dài áo ngắn cũng đi qua
Vẫn biết mai rồi ngày sẽ tới
Sông dài núi lớn biển bao la
Nhưng cứ tiếc thương chiều sương khói
Bên thềm ký ức giọt mưa sa
Tay mỏi nhiều năm quên đàn hát
Bao lần tiến biệt những tình xa
Năm mới không còn ai vóc hạc
Giao thừa lặng lẽ khúc tân ca Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2013 09:19:33 bởi hai1957 >
ĐẦU NĂM
Đầu năm không hoa nở
Thiếu áo mới mẹ mua
Bức tranh người dang dở
Phai nhạt sắc màu xưa
Đã một thời lưu luyến
Trễ tràng những chuyến xe
Thời gian ngồi kể chuyện
Xuân về lắng tai nghe
Bâng khuâng nhìn phố xá
Đâu ngày xưa ngày xưa?
Những bàn tay xa lạ
Còn hững hờ đón đưa
Tờ-lịch-ta mỏi mệt
Chuyến đò chiều trôi đi
Bến xưa giờ cũng hết
Xong một cuộc phân ly
Câu thơ buồn chẳng nói
Đầu năm ngồi nhớ ai?
Ngoài kia là sương khói
Hoàng hôn chiều rơi rơi
Dường như còn đông lạnh
Tết đến mong xuân về
Giọt mưa nào chưa tạnh
Ta chập chờn giấc mê
Liên Hương - Lê Phú Hải
TÓC Gác trọ chiều nay buồn thiu
Tiếng đàn ai buông nhịp lỡ
Ký ức quay về òa vỡ
Có người con gái xa xưa
Áo trắng ngày nắng ngày mưa
Xối vào lòng ta khó nhọc
Môi thơm làm duyên ngậm tóc
Tóc huyền nũng nịu trên lưng
Vậy đó mà sao bỗng dưng
Tương tư một chiều mây trắng
Cuối năm mặt trời đi vắng
Người về cõi ấy xa xăm
Bến xưa giờ đã mù tăm
Kỷ niệm trôi vào dĩ vãng
Sương khói bập bềnh bảng lảng
Tương tư sầu dâng ngập lòng
Ví dầu như có như không
Tóc thơm ầu ơ mộng mỵ
Ta mang trên đường thiên lý
Dặm dài nặng trĩu hai vai
Chiều nay bỗng nhớ về ai
Cuối năm sao trời bỗng lạnh
Uống cạn ly nồng sóng sánh
Tóc phai rơi rớt sợi buồn Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2013 14:35:22 bởi hai1957 >
CUỐI ĐÔNG
Chưa hết mùa đông còn nghe lạnh
Chút lòng thầm ước dáng xuân qua
Ô kìa ! cuối ngõ mưa vừa tạnh
Cành mai nở trắng dưới hiên nhà
Trăng đã hết rằm trăng vừa khuyết
Muôn đời ai vẫn gọi " trăng non "
Tình xuân tim ấy dù hóa đá
Mưa gió ngàn năm đá chẳng mòn
Tìm bóng người quen về chốn cũ
Ai ngờ kỷ niệm đã rêu phong
Tro tàn ngọn lửa còn ấp ủ
Giăng mắc thời gian dấu tơ lòng
Trước mùa dõi mắt tìm chim én
Còn bão ngoài khơi biết có về
Người đi có nhớ chăng lời hẹn
Hay đã vội quên mảnh ước thề
Chiếc lá cuối cùng rơi bịn rịn
Mong ngày cỏ nhú gọi xuân vui
Mặt trời xua những ngày đông giá
Đánh thức chồi non vẫn ngủ vùi...
Liên Hương
ĐOẢN KHÚC MƯA BAY Thà làm hạt mưa bay
Mênh mang chiều ướt áo
Dáng quê buồn tần tảo
Mẹ quang gánh về đâu?
Cá lội dòng sông sâu
Chuyên cần và chung thủy
Thà làm cây phỉ thúy
Năm cánh xòe bâng quơ
Thà làm những vần thơ
Níu lòng người trăn trờ
Suốt một đời thương nhớ
Tím ngát màu hoa sim
Đời ta như cánh chim
Bịn rịn mùa di trú
Âm thầm đêm không ngủ
Thà làm hạt mưa bay Liên Hương - Lê Phú Hải
TẢN MẠN CUỐI NĂM Ngày sắp tết chở về hoài niệm tết
Những chiều tàn khói bếp đã thơm chưa
Người lữ khách thương gì mà mỏi mệt
Đóa mai vàng cánh khuyết nhớ xuân xưa
Chân qua phố nghe điệu buồn lữ thứ
Sân ga chiều ngóng một chuyến tàu đi
Hun hút gió ngược về miền quá khứ
Xa quê nhà mỏi mệt cánh thiên di
Ngày cuối năm hiu hiu làn gió thổi
Áo xưa nhàu chăn gối lạnh màu rêu
Mùa trăng cũ đâu rồi ngày tóc rối
Ngó mày râu sợi bạc đã lên nhiều
Bâng khuâng dọc triền đê màu cỏ úa
Người đi rồi hoang vắng một bến sông
Chiều sương khói lạnh nỗi niềm chất chứa
Tách bến bờ thuyền có nhớ ta không?
Nhớ ta không? ngày xưa lời hò hẹn
Có một thời son trẻ tóc xanh thơm
Còi hú mãi sân ga tàu không đến
Để mái đầu lờ lửng muối pha sương Liên Hương - Lê Phú Hải
THAO THỨC XUÂN Tết đến tiếng đời thao thức
Ùa về ký ức xa xăm
Đã nửa đường qua lặng lẽ
Mà như còn mãi tháng năm
Tình vẫn tinh khôi màu đất
Ủ vào vị ngọt phù sa
Thương lắm dòng sông bồi lở
Cho mùa xanh lúa thơm hoa
Đừng buồn chi lời yêu cũ
Tháng ngày phai nhạt gió sương
Có lúc nhịp lòng trăn trở
Mới hay cần lắm yêu thương
Mặt trời vàng tia nắng gọi
Dịu dàng cánh én cùng xuân
Thầm thì nghe lời gió nói
Người ơi! tết đến thật gần
Mai này có về quê quán
Mang cùng nỗi nhớ heo may
Ai vừa hát câu "giã bạn"
Xuân đến cơ mà... ô hay ! Liên Hương
KHÔNG ĐỀ Cuối năm lang thang chợt nhớ
Quê nhà bánh mứt xong chưa
Áo mới còn phơi trước ngõ
Ta về xin chút hương xưa
Đã nghe bánh xe của tết
Lăn về đâu đó quanh đây
Tháng tận ngày cùng qua hết
Muộn phiền bấm đốt ngón tay
Mấy mươi năm đời lưu lạc
Ăn nhờ ở đậu cũng quen
Mấy mươi năm chờ tóc bạc
Quên rồi những tuổi cùng tên
Chỉ nhớ một ta lặng lẻ
Mịt mờ ký ức phong ba
À ơi ru đời đi nhé
Tình gần rồi lại tình xa lph
NHỚ BÌNH CA "Này em con chim lười
Nhiều năm chim đau phổi
Buổi sáng vắng tiếng chim
Cười vui..."
Chim không còn lười nữa
Đã bay về thiên thu
Đời dài qua mấy lứa
Còn lại một câu ru
Câu ru buồn của mẹ
Yêu hoài tiếng nước tôi
Sang sông cười đi nhé
Vận số vẫn nổi trôi
Bao nhiêu năm máu đổ
Bao nhiêu mùa lá bay
Vẫn bơi hoài bể khổ
Chập chùng ai có hay
Đêm ôm mình nằm ngủ
Phận người xao xác rơi
Yêu bao giờ cho đủ
Bài bình ca chơi vơi lph http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=3ZdFRNtJD_
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2013 16:46:23 bởi hai1957 >
VÁC NỖI BUỒN QUA PHỐ Ta vác nỗi buồn đi qua phố
Cũng nặng như hồi ta cõng em
Trời đất nghiêng nghiêng chiều thổ mộ
Ngày ấy bên rừng ta gởi đem
Ta gởi đem cho người bé bỏng
Bếp chiều hiu hắt tuổi mười ba
Có dáng mẹ em ngày hắt bóng
Thân cò lặn lội cánh đồng xa
"Trời đất mang mang ai tri kỷ?"
Bây giờ xa lắc nhớ gì không?
Nhớ mái tranh nghèo tình độ lượng?
Ngày nào tuổi nhỏ đã mênh mông?
Nên buổi chiều nay ta lại nhớ
Em giờ đã lớn lắm còn đâu
Tiếng vạc kêu sương đêm tan vỡ
Nợ này sao trả được tình đau...
lph
SƯƠNG KHÓI
Nỗi niềm trĩu nặng ngày chạng vạng
Cánh cò lẻ bạn mải miết bay
Ai cõng phận buồn qua phố vắng
Rùng mình nghe lạnh gió heo may
Nhà nhà rộn rã mừng xuân đến
Ta về hờ hững một bước chân
Dòng đời cuồn cuộn dâng như sóng
Sao chỉ riêng mình nỗi bâng khuâng
Sương khói nhạt nhoà trên mi mắt
Khoả buồn ta hát nhịp trống cơm
Bập bùng lặn lội bầy con xít
Giọt mặn nào lăn giữa môi thơm
Nghe mùa trở gió chiều lá rụng
Ta cũng như người phận lá rơi
Có còn nghe tiếng xưa đồng vọng
Lặng lẽ mây trôi cuối chân trời
Buốt lòng đêm vắng tàu chuyển bánh
Đời người lận đận mấy sân ga
Ừ nhỉ lá nào không về cội
Ưu tư chi lắm phía quê nhà
Dặn lòng người hỡi xin đừng khóc
Đời trôi sao tránh nẻo vô thường
Rồi đây mây trắng về trên tóc
Nỗi niềm nào cũng hoá khói sương
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2013 08:30:29 bởi Liên Hương >
TẢN MẠN CUỐI NĂM Cuối năm tự nhiên buồn quá
Chắc là tuổi lớn rồi đây
Đất trời sinh em xa lạ
Nhưng gần như thể vòng tay
Ôm đàn ta đi ra bến
Xe nào trĩu nặng chuyến đi
Ừ thôi cứ đi cứ đến
Một mai rồi hết xuân thì
Ngày xưa tụi mình cũng trẻ
Bến bờ xô dạt khát khao
Xa hơn có ngày thơ bé
Mắt tròn tay nhỏ tìm nhau
Cảm ơn bốn mùa hạnh ngộ
Em về ngủ nhớ đắp chăn
Người đi người đi mắt đỏ
Thơ buồn rơi giọt ăn năn lph
BIỂN ƠI
Em lại về với biển
Nghe sóng triều âm vang
Biển dịu dàng trìu mến
Bờ cát dài miên man
Biển hay là anh đó
Con sóng nào lang thang
Ôm mãi bờ cát trắng
Rải ngàn tia nắng vàng
Chiều nay nghe biển hát
Lời yêu sao dịu dàng
Biển nhuộm em đến tím
Khúc tự tình chứa chan
Cánh buồm nâu xa khuất
Biển ngút ngát chân trời
Em nhỏ nhoi trước biển
Gọi ngàn lời .... Biển ơi!
LIÊN HƯƠNG
NGƠ NGẨN PHỐ Chiều nay ra phố
Người xe ồn ào
Phố phường nhộn nhịp
Nói cười xôn xao
Bước chân hờ hững
Ta trôi theo dòng
Hệt như chiếc lá
Rơi vào hư không
Bước giữa chợ đông
Mà lòng hoang vắng
Hoàng hôn cuối trời
Thả rơi vạt nắng...
Phố chiều ngơ ngẩn
Ai vắng xa ai
Mai vàng chắc hẳn
Có những tàn phai
Đào hồng phương Bắc
Nhớ nắng miền Nam
Bến bờ xa lắc
Nước chảy lan man
Ừ thôi gởi lại
Một cõi tình thơ
Bốn mùa hoa trái
Mấy mùa lòng ta Liên Hương - Lê Phú Hải
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2013 08:42:33 bởi hai1957 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: