LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
KHÚC RU BIỂN
Còn gì trong ta khi niềm tin rạn vỡ
Tương lai xa mà quá khứ thật gần
Chỉ còn lại dư âm nỗi nhớ
Những nẻo đời trong ảo ảnh phù vân
Ta gom góp bọt xà phòng hy vọng
Giữ một tình yêu trong vắt pha lê
Ta đâu biết sẽ có ngày vỡ vụn
Để niềm tin vụt tắt cõi đi về
Hãy ngủ yên đi, ôi miền quá khứ
Đời nổi nênh tìm thanh thản dễ đâu
Cứ xoa dịu trái tim đau lặng lẽ
Rằng... ngày xưa ...trong trẻo mối tình đầu
Ta ru ta bằng nỗi niềm của sóng
Vẫn ngàn năm điệp khúc cồn cào
Bởi vì biển muôn đời vốn thế
Không xô bờ... con sóng biết về đâu ?
Thôi hãy ngủ yên nào quá khứ
Cứ lặng im như bãi cát vàng
Đừng thổn thức bản tình ca muôn thuở
Có lạ gì... con sóng bạc lang thang
Liên Hương
KHOẢNH KHẮC GIAO THỪA
Xuân đến ngoài trời chim én liệng
Lung linh bừng nở nụ mai vàng
Mỏng mảnh làn sương như khói nhẹ
Hây hây ngọn gió gọi mùa sang
Khoảnh khắc giao thừa linh thiêng lạ
Phố đêm ngây ngất thoảng hương trầm
Sân chùa rụng cánh hoa sứ trắng
Bổng trầm vọng mãi tiéng chuông ngân
Có cô gái trẻ đi hái lộc
Nhặt cánh sứ rơi ở sân chùa
Tóc dài ngan ngát hương bồ kết
Cho kẻ tình si ngắm thẫn thờ
Miên man nặng bước người viễn xứ
Rưng rưng nỗi nhớ một quê nhà
Bâng khuâng giây phút giao thừa đến
Thổn thức con tim chợt vỡ oà
Xích lại gần nhau trời và đất
Trải lòng trao một chút men nồng
Lòng thầm cầu nguyện đôi điều ước
Chợt nhớ năm xưa xác pháo hồng
Biết mấy xuân đi rồi xuân đến
Mỗi một mùa xuân mỗi tuổi đời
Vẫn như thơ bé trong khoảnh khắc
Giây phút giao thoa giữa đất trời
Liên Hương
KHÔNG ĐỀ
Em đi khép nép đôi tà áo
Tóc gió thôi bay giọt nắng chiều
Trái tim khe khẽ run lồng ngực
Thì thầm nhắc lại một lời yêu
Chân vẫn bước sao lòng ở lại
Ráng hồng thăm thẳm chốn nào xa
Có phải bởi em là con gái
Duyên chờ phận đợi tháng ngày qua
Những tưởng từ lâu lòng hoá đá
Bên cạnh dòng đời đứng dửng dưng
Đi qua biết mấy bờ bến lạ
Vòng quay phận số vẫn chưa ngưng
Gót nhỏ ngày xưa em vẫn nhớ
Lối mòn thềm vắng bước ngây thơ
Đóa hoa mơ ước dù tan vỡ
Vẫn có nơi đây một góc chờ
Vẫn có nơi đây một bến đợi
Thuyền về cố quận nhớ ngày xưa
Mắt phượng không còn buồn dịu vợi
Xa rồi chuyện cũ một đêm mưa
Mới biết mùa Xuân còn ở lại
Cho đời một chút lộc non xanh
Tình ơi... ai gọi lời xa ngái
Em về nghe nắng toả... trời anh
Liên Hương - Lê Phú Hải
BIỂN CẠN
Biển cạn rồi trong giấc mơ em
Chỉ còn cát trải dài vô tận
Không còn nữa cánh buồm và con sóng
Để lạc lòai những cánh hải âu
Biển cạn rồi khi mình đã mất nhau
Chả còn nữa chiều mênh mang nỗi nhớ
Không còn nghe biển phập phồng nhịp thở
Con sóng thầm xóa đi dấu chân êm
Chỉ còn cô đơn một ánh sao đêm
Và ngọn gió lẻ loi khắc khỏai
Vẫn ngóng biển như chiều nào xa ngái
Hát cồn cào một khúc phôi pha…
Liên Hương
THÁNG MƯỜI
Giọt mưa tháng Mười chưa khuất
Đã nghe nắng xế vườn nhà
Hơi đất thỏang vào hương cỏ
Nồng nàn ngọn gió bay qua
Tháng Mười chiều nhanh chuyển tối
Hong mây nặng phía chân trời
Đồng xa còn ai gặt vội
Thoắt đâu không rõ mặt người
Tháng Mười trời đêm se lạnh
Nghe hương hoa bưởi lặng thầm
Bỗng khát một vòng tay ấm
Ủ vào trống vắng mênh mông
Tháng Mười đêm sao dài thế
Đèn khuya hắt bóng bên rèm
Giờ có còn ai chưa ngủ
Còn ai đang thức cùng em?
Ước gì được quay trở lại
Ngày xưa... tháng Mười khát khao
Dịu dàng nụ hôn vụng dại
Và ánh mắt anh... ngọt ngào…
Liên Hương
Sắc màu
Ngày xưa còn bé thơ
Thích tóc cài nơ đỏ
Yêu màu hồng dễ thương
Trang sách đời để ngỏ….
Tuổi mười sáu trăng tròn
Trái tim bao ước vọng
gợi màu tím hoa sim
Thủy chung và mơ mộng
Ngày biết nói tiếng yêu
Thích màu xanh của lá
Màu chở che dịu dàng
Hiến mình cho tất cả
Dòng đời trôi vội vã
Khi lạc mất nhau rồi
Chỉ còn mùa Thu gọi
Màu lá vàng rớt rơi…
Liên Hương
CHỢT
Bỗng dưng bắt gặp vòm hoa sữa
Khi gió heo may đã sang mùa
Chợt nhớ cây bàng đầu ngõ nhỏ
Không biết giờ lá đỏ hay chưa ?
Đường Cổ ngư bằng lăng còn tím
Hồ Tây xưa còn thỏang sen hồng
Góc thành cổ vết đạn găm còn đó
Và sông Hồng có còn rộng mênh mông ?
Lại chợt thấy như còn thơ bé
Sớm Thu nao cắp sách đến trường
Ao trắng tinh khôi, bím tóc tơ tinh nghịch
Vạt cỏ mềm ướt đẫm hơi sương
Sao cứ nhớ thương hòai nơi ấy
Bao nhiêu năm chẳng thể nhạt nhòa
Cứ ngỡ đã chôn vào dỉ vãng
Lại ùa về như mới hôm qua
Liên Hương
HỨA
đã hứa rồi sẽ không còn nhớ nữa
mà sao ta cứ ngộp thở mỗi chiều
tự trách mình đời còn có bao nhiêu
sao cứ mãi đa mang mà lận đận
không muốn khóc mà mắt buồn rân rấn
nụ cười buồn sao gói được niềm vui
không chia xa nhưng bổi hổi bồi hồi
thương trán nhỏ em tôi mồ hôi đổ
vẫn tự nhủ gặp em là hạnh ngộ
hãy quên đi thân xác nhỏ trên đời
ngước trông trời trông đất gọi tình ơi
nhưng vẫn có thân ta buồn tục lụy
mai sẽ hết một đời yêu mông mị
thôi ta về em ở lại với thơ
gởi chí lớn đời sau ta ngã quị
thôi cũng đành một chút mộng và mơ...
Lê Phú Hải
LỜI CỦA GIÓ
Em nghe lời thầm thì của gió
Gửi yêu thương da diết cồn cào
Trong thảng thốt những đêm dài không ngủ
Vẫn chập chờn mộng mị đến tìm nhau
Gió nhẹ thổi nối hai đầu trống vắng
Ru em trong khúc hát tự tình
Không phút lặng biển muôn ngàn cánh sóng
Hòang hôn chìm khao khát một bình minh
Anh nói gì trong vần thơ không gửi
Dấu yêu xưa ngan ngát nụ hôn đầu
Hay ánh mắt trong đêm dài khắc khỏai
Thóang dập dồn gõ nhịp trái tim đau
Gió cứ thổi bởi sự đời vốn vậy
Ai có thể ngăn cơn gió dại khờ
Mãi trở trăn những giận hờn nhung nhớ
Để trái tim buồn trĩu nặng những vần thơ
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2011 11:14:02 bởi Liên Hương >
bài bào chữa
Ôi đàn ông thì đứa nào không vậy
một thời yêu mê một thời lang bang
anh là đàn ông nên anh cũng vậy
đã quá nhiều khi em phải khổ lòng
có những mối tình chợt đi chợt đến
khiến trái tim trật nhịp, đập ra ngoài
anh tưởng chết rồi hoá ra lại sống
mới biết lòng mình cũng bạc như ai...
ôi phụ nữ có nhiều người rất lạ
yêu làm duyên và trang điểm làm vui
em phụ nữ mà sao em không vậy
bởi chỉ yêu anh khóc suốt một đời
để có lúc anh tự lòng xấu hổ
em đầy thâm ân - anh lại quá vô ân
anh cũng biết em không cần ngoảnh lại
cứu được gì khi đã cạn trăm năm
HL
HIỂU
Em cũng hiểu anh không cần bào chữa
Bởi tình yêu khó lý giải bằng lời
Dù trái tim đã không còn thắp lửa
Thì tình đầu nào có dễ phai phôi
Em cũng hiểu biển không bao giờ cạn
Để trăm năm con sóng mãi bạc đầu
Vầng trăng suốt một đời tròn khuyết
Cô đơn giữa trời ngóng về phía không nhau
Em cũng hiểu tình mình như biển mặn
sẽ kết tinh dưới bỏng cháy mặt trời
Dông bão cuộn dâng muôn ngàn con sóng
Dấu cồn cào cháy bỏng đáy trùng khơi
Liên Hương
HOA TÍM
Vẫn còn khoảng lặng chơi vơi
Neo vào con tim trống vắng
Dài theo nỗi buồn năm tháng
Chênh chao một lối đi về
Phố buồn trăn trở giấc khuya
Hàng cây rì rào ngọn gió
Giờ này còn ai chưa ngủ
Con tim thao thức nghẹn ngào
Cánh hoa tím biếc anh trao
Tím cả một trời tâm sự
" niềm vui giữa mùa dang dở "
Để buồn xa vắng mênh mông
Tình anh xa xót mùa Đông
Nhớ về phương em vời vợi
" tình buông mỗi chiều mong đợi "
Rưng rưng cơn gió đầu mùa
Thôi đừng nhắc một ngày xưa
Nhành hoa gợi buồn kỷ niệm
Xôn xao khoảng trời màu tím
Theo ta ... một cõi đi về
Liên Hương
BIỂN VẮNG
Dạt dào biển lộng gió chiều nay
Hát khúc tình ca lắng gió say
Cát trắng thầm in đôi gót ngọc
Bàn tay còn nhớ một bàn tay
Nhấp nhô trên sóng một con thuyền
Sóng đẩy thuyền xa dải cát êm
Buồm lộng căng đầy theo cánh gió
Xa dần trong nỗi nhớ không tên
Từ độ anh đi ...ngày biển động
Đại dương hoang vắng tím mây chiều
Ngẩn ngơ con sóng thôi đùa dỡn
Bạc đầu khóc một nỗi cô liêu
Vắng anh biển vắng càng thêm tím
Nhuộm cả ghềnh hoang gộp đá côi
Vị muối muôn đời còn chát mặn
Giọt buồn nào chợt thấm bờ môi...
Liên Hương
ĐÔI KHI
Đôi khi lòng vui bất chợt
Chỉ vì một tán lá xanh
Đọng giọt sương trong như ngọc
Nắng lên lóng lánh trên cành
Đôi khi lại buồn vô cớ
Hòang hôn chiều ngả tím dần
Làn gió Thu buông nhè nhẹ
Lá vàng lác đác trên sân
Đôi khi tự nhiên thao thức
Vu vơ chợt nhớ về ai
Nghe nhịp thời gian tí tách
Mới hay…đêm thật quá dài !
Đôi khi nghe hồn trống vắng
Trước bao hối hả dòng đời
Vội vàng… đi tìm khỏang lặng
Cho mình…nhẹ bớt …chơi vơi
Đôi khi…ồn ào ngịch ngợm
Hồn nhiên như tuổi học trò
Là lúc gặp bao bè bạn
Trở về…một thuở ngây thơ
Đôi khi …bỗng già trước tuổi
Hình như… là lúc… buông xuôi
Nhưng trời sinh ra bướng bỉnh
May…” già” chỉ một giây thôi…
Đôi khi …nhiều đôi khi nữa
Cho ta sống thật lòng mình
Trái tim … như là con sóng
Mênh mông ôm trọn…biển tình
Liên Hương
HƯƠNG THU
Tình yêu là sắc lá xanh
Cho mùa Thu yêu đẹp thế !
Hây hây gió Thu nhè nhẹ
Mắt Thu...làm má em hồng
Lời Thu khe khẽ thì thầm
Anh hay mùa Thu đang gọi
Để bầu trời tràn nắng mới
Vàng ươm hương cúc nồng nàn
Tìm trong mắt lá Thu vàng
Nhớ về một thời hoa đỏ
Hương sen nồng nàn ngọn gió
Thu...gửi nắng về phương anh
Tơ trời sương khói mong manh
Thu ơi ... xin đừng hư ảo
Để đời ...nổi nênh dông bão
Quạnh hiu mưa lắng giọt buồn
Thu về nỗi nhớ dài hơn
" ngổn ngang bao điều muốn nói"
Chiều nay chợt nghe Thu gọi
Hương Thu tím một khoảng trời
Liên Hương
CUNG THƯƠNG
Đàn ngân thoảng tiếng tơ vương
Xa xôi vọng lời thương nhớ
Gió thoảng giấc khuya trăn trở
Để em thao thức canh dài
Mong bình minh một sớm mai
Thơ người đem lung linh nắng
Niềm vui xôn xao khoảng lặng
Bờ vui con sóng vỗ về
Trời đêm lấp lánh sao khuya
" vọng niềm yêu thương quyến luyến"
hay là bước chân anh đến ?
" Trong mơ...lạc chốn mơ màng "
" Vàng ươm hương cúc nồng nàn "
Để đời không còn dông bão
Để Thu không là hư ảo
" Trang thơ mượt nắng tâm hồn "....
Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: