LỜI YÊU... CỦA HAI NGƯỜI
MỘT THUỞ YÊU THƯƠNG
Một thuở yêu thương một thuở sầu
Nhớ ngày thơ dại đón đưa nhau
Bây giờ đứa biệt phương trời cũ
Đứa còn lưu lạc ở nơi đâu
Đứa còn lưu lạc ở nơi đâu
Mái tóc xanh kia đã bạc màu?
Con mắt có đuôi còn níu lại
Những ngày hạnh phúc cũng qua mau
Những ngày hạnh phúc cũng qua mau
Thời gian như nước chảy qua cầu
Vòng quay phận số nào ai đợi
Mong gì chữ nguyện mãi bền lâu
Mong gì chữ nguyện mãi bền lâu
Đành cất trong tim mối tình đầu
Viết thành kỷ niệm ngày xưa ấy
Mai rồi gặp lại khóc cho nhau !
Mai rồi gặp lại khóc cho nhau
Vạn cổ tình yêu vạn cổ sầu
Còn gì trong thuở xuân xanh vậy
Hay chỉ u hoài nỗi đớn đau
Hay chỉ u hoài nỗi đớn đau
Người ơi xiêm áo cũ dù nhàu
Đừng phơi cho nắng phai nét lụa
Để bạc hương tình đã thấm sâu
Để bạc hương tình đã thấm sâu
Đời kia giờ cạn nghĩa cau trầu
Tơ tóc đã không nên chỉ thắm
Chút lòng xin nguyện nét ngọc châu
Chút lòng xin nguyện nét ngọc châu
Trơ gan tuế nguyệt mặc dãi dầu
Phù vân mấy cõi tình nênh nổi
Tiếc gì chớp mắt... một bóng câu !
Liên Hương - Lê Phú Hải
TỰ HỎI
Còn sót lại chút nắng chiều ráng đỏ
Cánh thiên di giờ xa khuất nơi nào ?
Dòng sông chở mệt nhòai nỗi nhớ
Con đò hiền nghiêng ngả gió xôn xao
Con đường nhỏ rưng rưng hàng phượng vĩ
Ô cửa nhà ai vọng tiếng dương cầm
Hương nguyêt quế thở nồng nàn trong gió
Gọi tên người và hát những lời câm
Sân trường vắng mùa hè khép cửa
Tà áo như mây gió thổi bay rồi
Ừ nhỉ tuổi hồng đâu còn nữa
Bàn tay gầy xòe đếm tháng năm trôi
Ngày xưa ấy người đã mang đi mãi
Chỉ còn ta với kỷ niệm cuộc tình
Biết thời gian có bao giờ trở lại
Mà nỗi buồn sao vẫn hóa rêu xanh
Bao giờ nhỉ ? bao giờ …. ta quên hết ?
Ngồi nghêu ngao hát với mây trời
Và đưa tay hái cầu vồng bảy sắc
Lơ đãng chiều một sắc lá Thu rơi !
Liên Hương
MƠ
Trăng khuyết đêm buồn gợi nhớ ai
Vườn thu xào xạc suốt canh dài
Người đâu xa vắng chưa về mộng
Mà giấc thi nhân đọng dấu hài
Thao thức một mình hương nguyệt quế
Cô đơn trăng khuyết khép mi hờ
"Vui buồn khó xắn thành hai nửa...
Ta trộn đều làm món cocktail thơ"*
Hình như bởi nhớ nên trời lạnh
Mây giăng giăng xám cả mặt người
Cuối khoảng trời cơn mưa chưa tạnh
Giọt thời gian dường cũng ngừng trôi
Một thuở làm thơ chưa nói hết Những lời chim sáo ở vườn cây Một thuở hát ru đời mõi mệt Vẫn có vô chừng hoa lá bay Một thuở như rong rêu phiêu dạt Mượn tình mượn chữ viết câu thơ Bến bờ xa lắc đời lưu lạc Vốn liếng để dành một giấc mơ May vẫn y nguyên người vô ngã Tình nồng men ủ để thương nhau Hồng tiểu muội đây còn một đóa Ta gởi cho người hết nông sâu Liên Hương - Lê Phú Hải
HỒNG TIỂU MUỘI
Sao mà nhỏ bé quá đi thôi
Cơn cớ nào nên dáng đứng ngồi
Một buổi về qua nghe biển động
Là tình yêu mới lại lên ngôi
Biển hát vu vơ lời sóng bạc
Ngẩn ngơ ngọn gió mãi xô bờ
Đâu phải là chiều mà nhuộm tím
Cành hồng về ngủ giữa câu thơ
Có người nói tại môi em đỏ
Nụ hồng còn lại chút xuân xanh
Ta về viết nốt bài thơ ngỏ
Thuơng tình hoa bé bỏng mong manh
Ai đặt tên hoa hồng tiểu muội
Chùm son môi đỏ hé thơ ngây
Cho người khách lạ nhìn đắm đuối
Cuối chiều gió chợt thoảng hây hây
Tên gọi tưởng như là em gái
Coi chừng có kẻ bé hạt tiêu
Ai biết hương hoa nào thơ dại
Mà hồn trai tráng cũng liêu xiêu
Liên Hương - Lê Phú Hải
CHÚC MỪNG SINH NHẬT
Thêm một lần qua một tuổi đời
Cho dù dòng chảy tháng năm trôi
Chúc huynh giữ trọn niềm tin ấy
Vui giữa nhân gian , giữa cõi người
Muội chúc huynh luôn dồi dào sức khoẻ, luôn lạc quan yêu đời, hồn thơ lai láng để huynh muội ta tiếp tục " tào lao " ha
Liên Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2011 16:35:20 bởi Liên Hương >
NGUYỆT QUẾ
Trước giờ nghe "nguyệt quế"
Ai biết đó là hoa
Tưởng trong đời nhân thế
Tên gọi vốn sâu xa
Hóa ra là có thật
Một chút trắng phù hư
Một chút duyên lật đật
Một chút nhớ hình như
Hương thoảng chút ưu tư
Khiến lòng người bối rối
Bước chân ai vồi vội
Đêm thơm giấc mơ về
Thức cùng ánh sao khuya
Hoa ủ vào sương gió
Khi bình minh nắng hồng
Muôn nụ cười bừng nở
Ta quen đời vỡ lở
Nên thấy hoa ngạc nhiên
Quên đi những ưu phiền
Câu thơ về trên giấy
Và cũng từ đêm ấy
Ai về miền tuổi thơ
Ai mòn mỏi ngóng chờ
Đêm phương Nam sao sáng
Đưa ta về năm tháng
Tuổi học trò hồn nhiên
Hoa hay mây vương nắng
Mà nhỏ nhoi dáng hiền
Chẳng kiêu sa lộng lẫy
Không hương sắc nồng nàn
Màu trắng đơn sơ thế
Âm thầm giữa nhân gian
Liên Hương - Lê Phú Hải
HƯƠNG ĐỒNG NỘI
Một ngày bất chợt qua đồng nội
Mưa về xao xác vị non xanh
Thoảng mùi cỏ mật thơm trong gió
Ngỡ ngàng... em khẽ gọi tên anh
Có phải là hương đời mật ngọt
Một lần dâng hiến trọn mùa sau
Hay chỉ là vị tình đắng đót
Đòng đòng lúa trổ nhớ về nhau
Lúa thơm hương sữa ngày xa ấy
Tròn xoe mắt trẻ xúm quanh bờ
Nhẩn nha cần mẫn bầy kiến nhỏ
Ôi trò nghịch ngợm của tuổi thơ !
Rồi cũng đã qua thời bé dại
Một lần khép lại giấc mơ xưa
Chỉ có mỗi khi mùi ngai ngái
Cỏ nào một thuở xót xa đưa
Anh có đưa em về năm tháng
Tìm ký ức xưa ngọt hương đồng
Thoảng mùi cỏ mật vương trong nắng
Nghe lòng sóng dậy giữa mênh mông
Liên Hương - Lê Phú Hải
NHỚ TUỔI HỌC TRÒ
Chiều buông rộn nhịp… trống tan trường
Áo trắng như mây tỏa nắng vương
Tóc thề buông xõa bay trong gió
Để lòng ai bỗng chạnh nhớ thương…
Ngày yêu dấu cũ đã về đâu
Ký ức vẹn nguyên những sắc màu
Chân sáo vô ưu đường phố nhỏ
Hững hờ dăm chiếc lá rơi mau
Biết mãi xa rồi mùa Thu ấy
Lá cũng vàng theo sắc heo may
Sao kỷ niệm xưa còn ở lại
Không tàn theo ngọn gió Thu bay
Nhớ bóng người đi hay nhớ Thu?
Dường như quá vãng cũng sa mù
Mây giăng một nỗi buồn sương khói
Tình nào rớt lại một lời ru
Ngày xưa giờ đã như ngọn gió
Tuổi thơ theo dòng chảy trôi vèo
Người đi... chỉ mình ta đứng lại
Bóng chiều dường cũng ngẩn ngơ theo
Vun vút thời gian sao níu được Bạc màu chiếc áo cũ phong sương Dù sao vẫn nhớ ngày chung bước Thẩn thờ năm tháng đứng soi gương Liên Hương - Lê Phú Hải
Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ
Anh nơi ấy chiều hạ vàng Hà nội
Nắng thơm hương sen thoảng Tây hồ
Em - Sài gòn mùa mưa chưa kịp tới
Gió oi nồng xao xác lá vàng khô
Anh phương Bắc nước hồ xanh ngọc bích
Còn dấu xưa in dấu tích rùa thần
Em trời Nam...vọng câu thơ mở đất
Ngàn năm rồi thương nhớ mãi Thăng long
Anh có về sân trường quen ngày cũ
Đường Bưởi xưa còn ngan ngát hương thầm?
Xin hãy gửi vào vần thơ thương nhớ
Cho em về...một phố cổ rêu phong
Trời phương Nam mùa này hanh hao nắng
Chợt thèm nghe đài báo đợt gió mùa...
Thèm se sắt cái lạnh về heo hút
Một chiều nào...anh đợi dưới cơn mưa
Giờ anh và em ở hai đầu đất nước
Không gian xa thành nỗi nhớ khôn cùng
Cháy trong tim lời yêu thương rạo rực
Câu thơ nối liền những khoảng lặng riêng chung
LIÊN HƯƠNG
GIỌT THU
Trời giữa Thu rồi vẫn đổ mưa
Vắng người vắng cả những đón đưa
Tơi bời gió ngả nghiêng cây cỏ
Mây xám giăng mù lạnh giấc trưa
Lối nhỏ chưa đi mà chân mỏi
Một thời hoa cỏ ước mơ ngoan
Nằm nghe nhung nhớ về bên gối
Không khóc mà sao bỗng lệ tràn
Nhớ một thu nào cùng chung bước
Hương Thu theo suốt một đường chiều
Đôi tà áo nhẹ như mây trắng
Để hồn ai đó ngẩn ngơ theo
Quá vãng làm sao mà quên được
Đời buồn nếu có vẫn quanh đây
Nhung nhớ không lời mà bạc tóc
Chung tình một nỗi khép chân mây
Nửa đường thiên lý chân đã mỏi
Đời trôi như nước chảy qua cầu
Giọt Thu còn đọng trong ký ức
Mai ngày biết có gặp lại nhau
Liên Hương - Lê Phú Hải
TRƯỚC BIỂN
chiều buông nghe nhịp sóng vỗ bờ
Rừng dương lá rủ bóng chơ vơ
Con còng ngơ ngác bên ghềnh đá
Hoàng hôn tím lặng tự bao giờ
Lẻ cánh buồm nâu tận chân trời
Biển thầm hiu hắt vệt trăng rơi
Mải miết dã tràng còn xe cát
Nghe tình vương theo sóng rã rời
Bầy hải âu chao lượn tìm nhau
Ta cũng tìm người có thấy đâu
Biển thì rộng vai ta thì nhỏ
Tuổi mộng mơ qua tự lúc nào
Người đi năm ấy chẳng trở về
Rượu đào đắng đót buổi chia ly
Biển còn sóng bạc đầu thương nhớ
Gió phà vị mặn thấm ướt mi
Những tưởng cuộc tình đến trăm năm
Giờ chỉ còn ta với âm thầm
Vẫn buồn mỗi độ về ngóng biển
Nghe sóng triều hát mãi lời câm
Liên Hương [/i]
KHÔNG THỂ & CÓ THỂ
Anh ơi xin đừng trách
Những lúc thơ hững hờ
Bởi cơn mưa chưa tạnh
Nên phố dài ...bơ vơ
Anh ơi xin đừng giận
Khi lối quen nhạt nhoà
Là lúc mây vơ vẩn
Để mưa buồn sắc hoa
Anh ơi xin hãy nhớ
Trái tim em thì thầm
Lời yêu thương trăn trở
Nhịp vỗ về vang âm
Anh ơi đừng buồn nhé
Ta có nhau trong đời
" không thể...và ...có thể
Thơ cho mình...thành đôi "
LIÊN HƯƠNG
THÁNG CHÍN VÀ CON CHIM NHỎ
Tháng chín có con chim nhỏ
Bay về đây hót vô tư
Sân trường nắng nhẹ hình như
Có thêm một mùa học mới
Mùa vui gió Thu vời vợi
Tiếng chim lảnh lót trong veo
Áo người mây trắng bay theo
Mắt cười lung linh hoa nắng
Tạm biệt những ngày xa vắng
Bây giờ bạn cũ gặp nhau
Chân ai hấp tấp đi mau
Sách bài chờ nơi cửa lớp
Trái tim bỗng như hồi hộp
Dõi tìm một bóng hình quen
Vẫn thầm nhắc một cái tên
Suốt mùa hè qua ...chờ đợi
Áo mới lòng mình cũng mới
Rụt rè chim nhỏ tìm ai
Cho xin mấy sợi tóc mai
Đem vào bài thơ tháng chín
Bước chân chim chuyền bịn rịn
Guốc xinh qua lớp ngập ngừng
Âm thầm ánh mắt người dưng
Nắng về cài hoa trên lá
Vẫy tay chào ngày tháng hạ Êm đềm một khúc hoan ca Liên Hương - Lê Phú Hải
NHÕNG NHẼO ƠI
Bỗng nghe ai gọi "nhõng nhẽo ơi"
Thầm thì như thể tiếng lá rơi
Thu đi còn lại hương phơ phất
Nắng thuỷ tinh trong vắt tiếng cười
Nắng thủy tinh trong vắt tiếng cười
Vườn xưa xào xạc dấu chân người
Hai đứa trẻ con chơi trốn chạy?
Chỉ là em nũng nịu anh thôi
Chỉ là em nũng nịu anh thôi
Ngày xưa giờ mãi mãi xa rồi
Tuổi hoa như nước theo dòng chảy
Cùng lá Thu bay tận cuối trời
Cùng lá Thu bay tận cuối trời
Gió mùa ly biệt thổi sầu vơi
Chân bước chừng nghe như bịn rịn
Mắt của em tôi vẫn sáng ngời
Mắt của em tôi vẫn sáng ngời
Có thầm vương một nét Thu phơi
người đi chân bước hồn ở lại
Dùng dằng lòng gọi " nhõng nhẽo " ơi !
Liên Hương - Lê Phú Hải
THU ĐI
Cây khóac áo mùa thu chờ đợi
Hoa sữa thầm thì nói lời yêu
Thỏang hương cúc dịu dàng bối rối
Gió vu vơ gợi nhớ bao điều
Anh có biết …Thu về trước cửa
Chỉ một người biền biệt nơi đâu
Trái hồng mọng tình yêu chín đỏ
Sao Lá Thu dường đã phai màu
Em chẳng trách một vầng trăng khuyết
Lạnh lẽo nghiêng soi lối Thu buồn
Khẽ à ơi ru vành mi khép
Giấc mơ hiền sau một nụ hôn
Rồi sẽ qua một mùa Thu chín
Rồi chớm Đông gió lạnh sẽ về
Em dấu Thu vào trong ngực áo
Nghe bồi hồi từng bước Thu đi…
Liên Hương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: