BIỂN SỚM
Bình minh hơi hoang vắng
Bờ cát dài phẳng lặng
sóng miệt mài
bờ cát trắng dấu môi hôn…
ta ngâm mình vào biễn
nghe sóng ầm ào
ta nằm dài trên cát
nghe hát rì rào khúc nhạc phi lao
ta lạc vào mắt em
con chim chiều cánh mỏi
muốn an lành
trước biễn và em
những cánh buồm xưa giờ không còn nữa
nhưng con thuyền vẫn rẽ sóng ra khơi
vẫn chấp chới giữa trời xanh nứôc biếc
và cồn cào bao nỗi nhớ về em…
ôi muôn vạn mặt trời trong nước biếc
sóng dâng bờ lời bất diệt tình yêu
đứng trước biển em nói gì đi chứ
để mặt trời làm chứng những lời em
sóng nối nhau chạy dài theo bờ bãi
như tình yêu anh vỗ mãi về em
biễn vẫn thế triệu năm rồi vẫn thế
chuyện chúng mình hơi thở khẽ biễn thôi…
biễn ngày thơ…
cát trắng bờ loá mắt
trưa cồn cào hư ảo nỗi lầm than…
Ông cha ta đã bao đời giữ đất
giữ cả hoang vắng này
giờ là cảnh thần tiên…
hãy say đắm
hãy đắm mình em nhé
trước biển muôn đời và …
….trong biễn biếc tình anh…!