Đôi khi ngọn gió...
TIỂU NGỘ...
Nghiệp lực ném ta vào thế giới
hữu duyên mến Phật hiểu ra nhiều
Vun đắp cái tôi thành vô nghĩa...
sống đời tự tại...thật tiêu diêu...! lnp
ANH YÊU EM
Ngày mình yêu nhau...
nói yêu em...là câu em thích nhất
tình sâu đậm như mật ong quánh đặc
em vẫn thường thắc mắc... hỏi vì sao...
ba mươi năm một chặng đường dằng dặc
hai chúng mình đôi lúc cũng giận nhau
chuyện chỉ đâu đâu...kẻ yêu thường ích kỷ
để bây giờ anh thủ thỉ...vì đâu...
Anh yêu em nơi cặp mắt to nâu
lời nhẹ nhỏm ngay buổi đầu gặp mặt
và trên hết là nụ cười trong mắt
thanh thản với đời thanh thản gặp nhau...
Yêu em bởi cái nồng nàn thiếu nữ
và sự vô tư thanh thản với cuộc đời
đôi mắt đẹp một lời không thay đổi
dẫu anh xa chinh chiến khuất phương trời
Anh ngày ấy hai mươi hồn phiêu lãng
mến hư không và ghét thói con người
kẻ lãng tử sa vào đôi mắt đẹp
thanh thản yêu em thanh thản chọn một người
Anh yêu em chỉ vì hồn thanh thản
chẳng phải đẹp đâu...em dẫu có hơn người
thật thú vị bên người mình yêu dấu
với cuộc đời thanh thản để...chung đôi...! lnp
ANH YÊU EM
Ngày mình yêu nhau...
nói yêu em...là câu em thích nhất
tình sâu đậm như mật ong quánh đặc
em vẫn thường thắc mắc... hỏi vì sao...
ba mươi năm một chặng đường dằng dặc
hai chúng mình đôi lúc cũng giận nhau
chuyện chỉ đâu đâu...kẻ yêu thường ích kỷ
để bây giờ anh thủ thỉ...vì đâu...
Anh yêu em nơi cặp mắt to nâu
lời nhẹ nhỏm ngay buổi đầu gặp mặt
và trên hết là nụ cười trong mắt
thanh thản với đời thanh thản gặp nhau...
Yêu em bởi cái nồng nàn thiếu nữ
và sự vô tư thanh thản với cuộc đời
đôi mắt đẹp một lời không thay đổi
dẫu anh xa chinh chiến khuất phương trời
Anh ngày ấy hai mươi hồn phiêu lãng
mến hư không và ghét thói con người
kẻ lãng tử sa vào đôi mắt đẹp
thanh thản yêu em thanh thản chọn một người
Anh yêu em chỉ vì hồn thanh thản
chẳng phải đẹp đâu...em dẫu có hơn người
thật thú vị bên người mình yêu dấu
với cuộc đời thanh thản để...chung đôi...! lnp
BÍ QUYẾT…
Lòng vị tha là điều nhân loại thiếu
Vì vậy người ta thích thuyết điều này
Vị giảng sư sau một hồi diễn thuyết
Hỏi ai sẳn lòng tha thứ…giơ tay…
Ồ tất cả gần như giơ tay hết…
Chỉ cụ già…tay thõng vẻ suy tư
Thắc mắc giảng sư bèn bước đến
Chẳng lẽ là…không tha thứ được ư…
…Vì tôi chẳng có kẻ thù nào cả…
…Vậy cụ nay mấy chục niên rồi…
…Chín mươi tuổi ta là người duy nhất
…Cụ thật là đức độ quá thôi…
Vì tất cả…xin cụ cho bí quyết…
…không kẻ thù…dù sống đến chín mươi
Rất cao giọng cụ già tuyên đanh thép
…bí quyết là…tiêu diệt sạch chúng thôi…! lnp
TRẢ ƠN
Cắt tóc vừa xong cho Cha xứ
Bác thợ một hai chẳng nhận tiền
…cha người phụng sự cho Thiên Chúa
Ơn này ghi nhớ…dễ lòng quên
Rồi sáng hôm sau ra mở cửa
Bác thấy trang nghiêm trước cổng nhà
Một tá thánh kinh còn thơm mực
…chắc là Cha xứ trả ơn ta…
Rồi đến hôm sau ông thợ cạo
Cắt cho anh cảnh sát ghé qua
…anh giữ yên bình cho cuộc sống
Không lấy tiền đâu…không thật mà
Và sáng hôm sau ra mở cửa
Thấy nguyên tá bánh của anh ta
Chắc lại trả ơn công cắt tóc
Đã đưa không nhận cũng khó là…
Rồi đến lần này ông bổng gặp
Cắt xong mới biết vị Luật sư
Nghĩ họ hiến mình cho công lý
Tiền ấy làm sao…lấy được giờ
Rồi sáng hôm sau ra mở cửa
Bất đồ…bác thợ ngẩn người ra
Một tá luật sư đang đợi bác
Cắt tóc…như là vị hôm qua…! lnp
CÔNG MINH…
Trưởng công tố bước vào phòng xử án
Gõ búa và nói lớn những câu sau…
Tôi tuyên bố trước khi tòa tuyên án
Để giữ cho tư pháp sạch làu làu…
…Luật sư bên bị đưa một cục
Mười lăm ngàn để lái án đi
Theo cái cách mà ông ta muốn
Thân chủ ông ta…chẳng tội gì
Phòng xử án trở nên sôi động
Ở giữa tòa còn việc ấy sao…
…Bên nguyên cũng vậy mười ngàn chẳn
Cốt tòa tuyên…có lợi tý nào…
Quyết giữ công bằng tòa tuyên bố
Trả cho bên bị năm ngàn đô
Ai còn ý kiến xin cho biết…
Tránh do tiền bạc…xử hàm hồ…! lnp
TRI KIẾN...
Tri kiến của ta... tri kiến của ta
chút bé nhỏ ta cho là lớn rộng
vài cái vỗ tay ta cho là biển động
tiếng vỗ bờ con sóng nhịp tim ta...
Nếu biết dành khôn là kẻ dại
ai người xấu hổ hộ cho ta
Người ta giả dại mà khôn thật
cười mĩm ta đi đã quá đà...
Trí ngu thể hiện vào trong biết
điều khiển hành vi mới gọi là
Tri kiến nghĩ suy thì vô tận
lỗi lầm từ đó được sinh ra...
Thế gian do Chúa sinh ra cả
chỉ bảy ngày thôi chỉ bảy ngày
làm sao tin được điều này chứ
loài người tranh cãi mãi lay cay...
Cái ông bác học người Do thái
chứng minh tương đối thật là hay
Người Mỹ...từ hamburgers đấy
Người Pháp là món Pate này
Cái tay Scot(land) cười gân cổ
tất cả từ nho các bạn à
cái lá Eva che tội lỗi
đích thị là nho các bạn nha...
Người Việt ta cho từ loài ngựa
tiến hóa dần dần mới có ta
nên chi tập tính còn lưu giữ
nhốt chung là đá...các bạn à...
Khoa học cho rằng từ bọt biển
Thụy Điển cho rằng cá sinh ra
Cái mụ Nữ Oa là Trung Quốc
Người Nga nói thật...rượu Vodka
Tranh cãi hỗn mang như...trái đất
cuối cùng chẳng rỏ...chỗ sinh ra
Tri kiến của ta...ôi tri kiến
Biết nói giùm ta...một tiếng nà...! lnp
6 NGÀY QUÂN NGŨ...
John nhập ngũ lòng đầy hứng khởi
Ngày đầu tiên đã biết gì đâu
Và họ phát cho John cây lược
Ngày hôm sau họ cạo trọc đầu
Ngày thứ ba nghe còi tập hợp
Họ phát cho ống thuốc đánh răng
Ngày thứ thứ tư tập trung khám bệnh
Họ nhổ răng chẳng nói chẳng rằng...
Ngày thứ năm lại lên tập hợp
Phát quân trang chỉ mấy cái quần
Ngày thứ sáu bình minh chưa dậy
John hoảng hồn trốn trại...giữ thân...! lnp
A MIDSUMMER NIGHT'S DREAM
Bỏ đi hình thức cứng nhắc của nước Anh
cái ý thức hệ chính trị của trật tự hiện hành
khi sương trên cỏ như ngọc trai dưới ánh trăng
rừng cổ tích bổng ngập tràn muôn lấp lánh
Trong muôn vàn ràng buộc của hôn nhân
thành quả xã hội cuối cùng của phụ nữ
và thế giới của Athens dường như sụp đổ
ai ai cũng có quyền trở lại với cổ xưa
Trong thế giới văn minh khu ngừng chân nghỉ tạm
Giấc mộng đêm hè vùng bất mãn của văn minh
có vẽ cái tôi chẳng còn gì được mất
còn cái cộng đồng ca hát dưới ánh trăng...! lnp
WILIAM SAKESPEARE
Trên đống của cải và trong đôi mắt đàn ông
gợi niềm tủi nhục khiến lòng ta than khóc
Thượng đế của ta ơi người như điếc đặc
Chỉ còn ta ta khóc với ta thôi....(William Shakespeare)
Thơ Xo nê cái tên nghe lạ lạ
Ẩn tàng vị đắng của nhân gian
có tiếng ghét ghen có hình kinh Cựu ước
có giấc mơ thầm kín rất con người
có khát khao toàn mỹ thế gian tôi
có tự tại soi vào tâm sâu thẳm
một lần đọc đã biết lòng say đắm
một lần nghe khát vọng chợt dâng trào
Một nước Anh và chỉ một Sếch- Xpia
Một khác lạ trên muôn vàn khác lạ...! lnp
DẤU THỜI GIAN
Gương mặt của thời gian
nỗi niềm ai gửi lại
những vị thần đôi khi còn khờ dại
hơn cả con người để đọng lại thành thơ
Cái thế giới mông lung và lắm bất ngờ
sự gặp gỡ bài thơ như tiếng hát
ai đã để cho trần gian suối mát
nẻo mơ màng bát ngát với suy tư
Giữa xưa nay ngài người siêu tưởng tượng
dãu thần tiên cũng vui sướng như người
khu rừng hoang tiên nữ đến vui chơi
sương lấp lánh chơi vơi như dát ngọc
Bao dung thù hận hay hằn học
thoáng chốc trần gian giấc mộng vàng...! lnp
DÌM HÀNG...
Ông bác sỹ không ưa chàng thực tập
còn loăn xoăn tán tỉnh đứa con yêu
Để dằn mặt chàng ta cho bỏ ghét
ông đã nói với con một đôi điều...
Này con gái...
... con đã chuyển lời của cha chưa nhỉ...
...nó chỉ thằng vô tích sự mà thôi...
con đã chuyển lời cha như vậy
... và nó ra sao...lúc trả lời...
Thưa cha anh ấy cười đôn hậu
bảo rằng việc ấy đã quen rồi
cha thường chẩn đoán sai be bét
đâu phải lần đầu...đó cha ơi...! lnp
THAO THỨC…
Còn rất ít lòng bao dung chân thật
Như lửa diêm giữa thường nhật cuộc đời
Ai cũng thấy để khơi lòng trắc ẩn
Chỉ không cùng bùng cháy suốt cuộc chơi
Anh thấy đấy bao nhiêu người rộng lượng
Thiện chí thông minh vui vẻ với cuộc đời
Nhưng cứ hễ trao vào tay quyền lực
Lại thành ngu tham ác cả đấy thôi…
Quyền lực vốn trò chơi không thiện chí
Nó chỉ ở trong tay một nhóm người
Nếu đem ban phát chia đều cả
Dĩ nhiên quyền lực đã hết hơi…
Quyền lực là cái gì rất hữu hạn
Khi chia đều nó rất nhỏ nhoi thôi
Và thoáng hiện chỉ trong vài giây phút
Kiểu toàn dân chung sức…chuyện động trời…
Lòng trắc ẩn sống cùng ta năm tháng
Mà đớn hèn hiển lộ khó khăn thôi
Nếu cùng thắp sáng trong đêm tối
Chắc chắn đêm đen cũng sáng ngời…
Cái bánh đa vừng xưa của mẹ
Một trời hạnh phúc ở trong tôi
Có cả…bây giờ ta cô độc…
Đến chẳng bao dung nỗi một người…
Thiện nguyện tấm lòng ai chẳng có
Mà tìm cơ hội…mới khó khăn
Ít nhiều nào phải điều quan trọng
Quan trọng rằng ta có…sẵn lòng
Tâm vốn lăng xăng như ngày vậy
Đêm sâu tựa trí chẳng nói năng
Sớm mai tỉnh dậy lăng xăng tiếp
Rồi lại đêm sâu…nghĩ nhọc nhằn
Trần gian đối đãi như dụng mộc
Khéo thì ít hỏng chỉ thế thôi
Đừng nhanh đừng chậm đừng qua chuyện
Thì bớt đêm sâu…khỏi rối bời…
Về nơi Tam bảo tìm nương tựa
Tỉnh thức buồn vui với cuộc đời
Nghe chuông…mới biết căn còn nặng
Không đã thành tiên bấy bận rồi…! lnp
SONNET 116 – William Shakespeare Bài thơ đẹp mê hồn và (Bản dịch của lnp) Tôi không thể với tình yêu chân thực
dẫu giữa thân tâm trở ngại có xen vào
yêu…không yêu khi đã tình chân thực
loại bỏ kiếm tìm hay tẩy xóa được sao
Ồ ra vậy tình yêu thường cố định
bảo tố phong ba khó chuyển dời
nó như bắc đẩu cùng năm tháng
cho thuyền tình ái lạc biển khơi
Tình bất diệt kệ má hồng phai sắc
kệ không gian và cả với thời gian
nó kiên nhẫn và biết mình vẫn vậy
ở đó xanh tươi không héo không tàn
Tôi đã nói và nếu đây là lỗi
nhưng rỏ ràng bao kẻ đã vậy thôi...!
lnp
SONNET 116 – William Shakespeare Bài thơ đẹp mê hồn và (Bản dịch của lnp) Tôi không thể với tình yêu chân thực
dẫu giữa thân tâm trở ngại có xen vào
yêu…không yêu khi đã tình chân thực
loại bỏ kiếm tìm hay tẩy xóa được sao
Ồ ra vậy tình yêu thường cố định
bảo tố phong ba khó chuyển dời
nó như bắc đẩu cùng năm tháng
cho thuyền tình ái lạc biển khơi
Tình bất diệt kệ má hồng phai sắc
kệ không gian và cả với thời gian
nó kiên nhẫn và biết mình vẫn vậy
ở đó xanh tươi không héo không tàn
Tôi đã nói và nếu đây là lỗi
nhưng rỏ ràng bao kẻ đã vậy thôi...!
lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 10 bạn đọc.
Kiểu: