QUÁ ĐÀ
Anh bước quá lối mòn anh được phép
Anh đi hoang tư tưởng có quên nhà
Vợ anh chín khúc lòng đau đớn
Con anh buồn bã thở than cha...
Cam chịu lặng im và nhục nhã
Ta ngồi nghe chín khúc ruột đau
Đêm nay tự xét mình sau trước
Chợt thấy thi ca bạc một màu...
Lỡ chạy ra ngoài mau trở lại...
Có gì chốn ấy để say mê
Phóng bút ta say trời mộng ảo
Có hay bao kẻ phải não nề...
Ai dại dột buông những vần ngớ ngẫn
Đam mê thơ chẳng nghĩ luỵ đến mình
Này ẩn ý...này đây lời vớ vẩn...
Bút vô tình...vẫn nát cả con tim
Ta đã đến nơi này ta đã đến
Ai đến cùng ta hãy trở về nhà
Vui xướng hoạ đôi khi lời ong bướm...
Ý vô tình...tim thấu vẫn xót xa...
Cứ hoan hĩ như chưa từng đi đến
Hỏi han chi đôi lúc phải phiền hà...
Cổ nhân xưa một mình bay bổng
Âm thầm mặc khải* giữa trời xa....
Mặc ai bóng gió ai than thở
Gió đã qua sông trở về nhà
Vợ ta đôi mắt ngời hạnh phúc
Con ta ríu rít tiếng hoan ca
Khép lại từ đây lời của gió
Để nghe hạnh phúc ở bên ta
Có gì trong ngọn heo may đó...?
Vợ ơi ta đã trở về nhà...
Anh khép lại những dòng không mong muốn
Tháng ngày buồn dại dột đã bước qua
Dòng thơ ấy là lời ru cay đắng
Chuyện bên đời thôi nhé chớ mở ra...!
Vậy thôi khép lại từ đây nhé
Cửa Sài** lối cũ chẳng về qua
Thênh thang lối Phật lòng hoan hĩ
Nghe đạo từ bi dưỡng tuổi già...!
lnp
..........
* Mặc khải: Là mở ra cho biết một điều thiêng liêng mầu nhiệm trong sự tĩnh lặng mà lý trí con người không thể giải thích được.
** Do chữ "Sài môn": Đóng chặc cửa ;Hậu hán thư: Ư thị sài môn tuyệt tân khách. (Thế là đóng chặt cửa không tiếp khách).