TẢN MẠN
Quá nữa đời dâu bễ nay trở về vụng dại ngây ngô
trang mạng ảo tình cờ tưởng mình còn son trẻ
Yêu như thế
mơ màng như thế
lại giận hờn kể lể chuyện không đâu
mây trắng trên đầu
tóc rồi trắng trên đầu
Niềm yêu cũ dãi dầu trong dĩ vãng
mây chiều bảng lãng
sóng chiều mênh mang
chỉ bàn chân chẳng vội vàng như xưa nữa
nhìn theo cánh vạc vừa qua cửa
đường mây hun hút một màu không…
Chúng ta yêu dại khờ và nông nỗi
nhưng em chẳng hề bắt lỗi gì ta
mười năm cũ đã xa
hai mươi năm cũ đã xa
gần ba mươi năm đã nhạt nhoà trong ký ức
Chỉ còn em có thực
lời yêu ngày cũ mơ màng
tình cũ mênh mang
vẫn mênh mang mênh mang
đôi khi về trong giấc ngũ
dù giấc mơ ngày cũ đã xa…
…và chỉ em còn tỉnh thức cùng ta…
Đêm …gió mùa se se lạnh
vầng trăng rưng rức giữa trời
sương rơi sương rơi…
…ta ngồi ôn chuyện cũ
Ôi tình yêu ấm nồng như hơi thở
Năm tháng phong trần ta đã gửi vào nhau
Trong đêm sâu…như tiếng thở dài…
…tiếc nuối…
…như tiếng Từ Quy khắc khoải…
…ta tìm ngày cũ đã…yêu nhau
Năm tháng đã đi không hề trở lại…
…tình yêu còn mãi…
con đường nào ngày xưa in dấu …
…đôi mình đi qua…
biết chiếc lá xa cành…
…chẳng về mùa xưa được nữa…
vẫn có nỗi gì tiếc nuối mãi không thôi…
…ru em không tiếng à ơi,
câu thơ đi ngược lại thời …mình yêu…
Em còn nhớ những ngày xưa
Em vừa mười tám ta vừa hai mươi
Lén trao nhau một nụ cười
Mà thành duyên nợ một đời bên nhau
Trong câu chuyện êm đềm như làn gió
Ta đã trao nhau cả cuộc đời
Vốn biết lòng em giàu trắc ẩn…
Vị tha em nhé…với một người…!
lnp