HỌA…
Ơi người tình ái, nhiều đau khổ
Để sóng lênh đênh, cũng bạc đầu
Ngàn xưa thăm thẳm một màu
Bạc đầu vẫn sóng bể dâu vẫn đời
Rằng cao xanh khéo nực cừoi
Vẽ trò dâu biển cho người trầm luân
Chán nguyệt lão tơ xe lẫn thẩn
Trách duyên tình bạc phận hồng nhan
Thà sương thà khói mơ màng
Còn hơn một kiếp lỡ làng long đong
Duyên đành đoạn trách ai phận mỏng
Nợ hồng trần cay đắng chia phôi…
Rằng ta bạc phận thì thôi
Trách người nói chẳng giữ lời chung thân
Năm canh vắng tình riêng lận đận
Chữ phong trần trời vận vào ta
Cũng đành một kiếp phôi pha ?
Má hồng phận bạc, tài hoa phong trần ?
lnp