LUẬN HƯ VÔ
Anh trồng cây lúa ăn cơm trắng
Anh tạo giếng khơi nước trong ngần
Chẳng thể cây hồng ra cây táo
Đừng ước hư vô bé cái nhầm
Khi trời đất với ta thành nhất điểm
Phút huy hoàng tất cả hoá hư vô
Chẳng yêu ghét mà chẳng làm sao cả
Chẳng đến đi chẳng đợi cũng chẳng chờ
Gió không hờ hững lay niềm nhớ
Mưa chẳng vô tình ướt áo anh
Gẫm xem muôn nỗi nhân duyên cả
Nhớ ai cơn gió mới lay mành...
Cũng vì đôi chút sân si cả
Nhắm mở đôi khi thấy bực mình
Ngoài sông nắng đẹp trời xanh lắm
Gió còn nghịch ngợm sợi sương giăng
Hồn ơi đừng có hờn ghen nữa
Mở cửa vui đi chớ ngại ngần...
Tấm thân cát bụi hồn muôn dặm
Nào kém đất trời giữa gió trăng...
Cho dù biển cả hoá nương dâu...
Chẳng thẹn trần ai đã dãi dầu...
lnp