TỰ QUÁN MÌNH...
Chẳng phải rưng rưng nắng trở chiều
Cũng không hiu hắt khói phiêu diêu
Chẳng nghe tiếng vọng đàn im tiếng
Chỉ có cô đơn một cánh diều
Ước bay được tới trời vô sắc
Lại lạc ưu tư dưới bóng chiều
Như hoa hàm tiếu chừng ý vị
Cười bảo ngươi còn thích tịch liêu...
Lòng riêng riêng những thẹn với lòng
Một trời son sắt có còn không...
Cõi đời hương sắc mênh mông thề
Oán duyên như sóng bủa chập chùng...
Nào dễ gì đâu dập lửa lòng…
Hữu tình trời đã buộc vào trong
Một kiếp là vàng lưu luyến nắng
Nói chi mắt biếc má ai hồng...
Những mong khép chặt cửa phòng thơ
Cơn gió tay ai đẩy hững hờ
Biết mùi tục luỵ còn chưa dứt...
Cõi trời hoa mộng có ngẫn ngơ...
Tâm như lửa đỏ cố bùng lên
Đạo như nước mát rót êm đềm
Nước đều lửa tắt tâm an ổn
Nước ít lửa bùng cháy tất nhiên...
Đã mong đến được trời vô sắc
Phải giữ tâm an tựa cõi thiền
Điều tâm phải nhớ từ nay cố...
Kẻo loạn tâm tà ý đảo điên...!
lnp