 
    
  
    
    
    
        
        
    ![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
Đôi khi ngọn gió...
        
 
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              VỀ ĐI PHƯƠNG ANH 
   
  Về đi thôi Phương anh 
  Về đi thôiPhương Anh 
  Về đi thôi con gái... 
  Con chỉ cười không nói 
  Mẹ tần ngần đứng bên 
   
  Tiệc cưới đã qua rồi 
  Khách cũng về hết thảy 
  Mẹ cứ nhìn con gái 
  Nắm tay về con ơi 
   
  Mẹ cứ về đi mẹ 
  Con ở lại chút thôi 
  Tý nữa xong việc rồi 
  Về... mẹ con bên ấy 
   
  Thương con hồn quên lãng 
  Cứ nghĩ là con thôi 
  Tiệc cưới đã qua rồi 
  Con hãy về cùng mẹ... 
   
  Phút trở về thực tại 
  Chị tôi bỗng khóc oà 
  Con mãi là con mẹ 
  Nhà bây giờ thông gia 
   
  Về đi thôi Phương Anh 
  Tiệc tan rồi con ạ 
  Câu chuyện này không lạ 
  Mẹ muôn đời thiết tha 
   
  Về đi thôi Phương Anh 
  Chị bàng hoàng nức nỡ  
  Về đi thôi Phương anh 
  Về đi... thương chị quá...! 
   
  Yêu thương từ tấm bé 
  Chăm chút con nên người 
  Về đi thôi Phương Anh 
  Về thôi về cùng mẹ...! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Đọc LUẬN THƠ 
   
  Ôn cũ siêng năng ước kế thừa 
  Tri tân cách điệu giữ hương xưa 
  Hương thơ mới thật hồn thơ vậy 
  Câu là thể phách ngụ cùng thơ 
  Quá đậm câu thành hương nhạt thếch 
  Nhạt tý hư không vị đã vừa 
  Sắc ngoài cõi sắc nhìn đâu thấy 
  Vị ngoài mọi vị nhớ nghe chưa...! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NIỀM RIÊNG GỞI BẠN  
   
  Đã cuối thu rồi nặng giọt mưa 
  Đôi cơn gió bắc ý giao mùa 
  Sương giăng đã kín chiều cô quạnh 
  Đêm buồn lữ thử bóng sao thưa 
  Ý thu như giục niềm ly biệt 
  Lá vàng đôi chiếc vẫn đung đưa 
  Cố nhân chắc hẳn như ta chứ 
  Không ánh hoàng hôn nhớ đã thừa 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MÙA THU VÀ KIỆT TÁC CUỐI CÙNG 
   
  Cuối thu vương vấn chút nắng thừa 
  Mùa thu sắp trở lại ngàn xưa 
  Chúa đông ngái ngủ chừng sắp tỉnh 
  Cuối ngày tia nắng đẹp như thơ 
  Mùa thu vừa vẽ xong phong cảnh 
  Nhúng xuống hoàng hôn thật quá vừa 
  Chiếc lá cuối cùng Bơ men vẽ* 
  Giôn xi* còn ngủ biết hay chưa...! 
   
  lnp 
  *. Bơ men & Giôn xi những nhân vật chính trong kiệt tác “Chiếc lá cuối cùng” của nhà văn  người Mĩ  O’Hen-ri (1862 – 1910) 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HOẠ TIẾP 
   
  Khen lắm đôi khi cũng hoá thừa 
  Mùa thu đẹp vậy tự ngàn xưa 
  Lá còn lưu luyến bàn chân nhỏ 
  Nghơ ngác nai vàng một khúc thơ* 
  Mênh mông cả một bầu thu vắng 
  Đôi ánh hoàng hôn nhuốm đã vừa 
  Lắng hồn nghe tiếng mùa thu gọi 
  Giật mình vợ hỏi đã về chưa...! 
   
  lnp 
  * Nai vàng trong thơ Lưu Trọng Lư 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NỄ VỢ.... 
   
  Nễ vợ xưa nay mấy chẳng thừa 
  Nễ nhau cho trọn mối tình xưa 
  Nễ là thương vợ vì sao ngại 
  Nễ đễ say nồng một khúc thơ 
  Nễ em anh nễ người trong mộng 
  Nễ bao nhiêu nễ kể sao vừa 
  Nễ bởi là “Phu”* thương hết thảy 
  Nễ tự tâm mình nễ thật chưa...? 
   
  lnp 
  *.Chữ “Phu” là chồng gồm chữ nhị, chữ nhân, chữ tâm và chữ nhị đứng trên chữ nhân thì thành chữ thiên, tức là trời mà lòng trời thương hết thảy quần sinh, trong cas này chữ nễ gần với sự thương vợ. 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              BỐN MÙA 
   
  Cũng có lăn tăn chút thiếu thừa 
  Biết mùa đều rắt tự ngàn xưa 
  Ví đông với hạ vơi đi nửa 
  Xuân thu thêm tuổi đẹp tình thơ 
  Nhưng ước ư là ước vậy thôi 
  Xuân thu dài mãi mấy cho vừa 
  Bước qua nắng cháy thu càng đẹp 
  Chịu suốt đông tàn xuân tuyệt chưa...! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TẢN MẠN ĐÔI DÒNG 
   
  Em ạ... 
  ... chồng là sự đơn sơ cục mịch 
  quần sờn chân lấm áo may ô 
  gắt gỏng mỗi khi không vừa ý 
  vợ chậm đôi khi chẳng thèm chờ 
   
  Anh ạ... 
  ...vợ là kẻ lo toan tất cả 
  cửa nhà cơm nước học hành con 
  ấm nồng ấp lạnh tay em hết 
  tất bật xuân xanh đến mõi mòn 
   
  Cuộc sống... 
  ... cuộc sống rối tung nồi canh hẹ 
  kẻ quen quỳ thấp được mồi ngon 
  thẳng lưng người chỉ đi thôi đấy 
  nhưng ngươi nhân phẩm được vuông tròn 
   
  Quân tử... 
  ...quân tử mười năm ôm hận được 
  hơn thua lựa lúc vợ nghe thôi 
  “lưỡng bại câu thương” tranh với vợ 
  chỉ bên hàng xóm thoả sức cười... 
   
  Vậy đấy... 
  ...đã gọi đàn ông là biết nhịn 
  gia đình hạnh phúc nhớ nghe ai 
  vợ thương đựng dại còn khoe mẽ 
  rượu bia tuý luý cố khoe tài... 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THU VỚI BỐN MÙA 
   
  Mùa thu... 
  ...nhè nhẹ sương lan nồng hương nhớ 
  mùa xưa ấm áp lửa rơm hồng 
  em ngồi khêu lửa chờ cơm chín 
  mẹ hỏi mùa này cơm dẽo không 
   
  Mùa đông... 
  ...trời cho giá rét về muôn nẽo 
  heo may như xát má thêm hồng 
  xuýt xoa tay cọ vào nhau mãi 
  em xích vào anh tránh gió đông 
   
  Mùa xuân... 
  ...vẽ xuân nắng đẹp người như mới 
  bi bô lũ trẻ giục cho quà 
  du xuân một tý em yêu nhé 
  quái lạ như là em trẻ ra 
   
  Mùa hè... 
  ...hè đến nắng rơi hồng lối nhỏ 
  nóng mình ve hát ý râm ran 
  chia tay lũ trẻ buồn không nói 
  mắt ngầm muôn ý đợi thu sang... 
   
  Bốn mùa... 
  ...bốn mùa tiếp nối theo nhau mãi 
  xuân tàn hoa rụng chẳng thở than 
  thu sương lảng đảng người nhung nhớ 
  ta chút hoài xưa lệ bổng tràn...! 
   
   lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MƠ XƯA 
   
  Ngẫm nghĩ... 
  ...đa dạng truyền thông nản quá trời 
  buồn không nghe tiếng trẻ reo vui 
  chỉ toàn hý hoáy chi chi đó 
  bất giác thương con dạ ngậm ngùi 
   
  Ngày xưa... 
  ...đình làng ngõ xóm trẻ vui thay 
  tụ họp đùa chơi suốt cả ngày 
  rãnh rỗi nghe già vui chuyện kể 
  ngày xưa làng cũ ý vơi đầy 
   
  Bây giờ... 
  ...cặp nặng lu bu học cả ngày 
  môn này món nọ khắp đông tây 
  thấy con méo mặt thương đành chịu 
  nào khổ riêng con cực cả thầy 
   
  Cám cảnh... 
  ...đồng phục bắt con mặc cả ngày 
  cả tuần cả tháng cấm được thay 
  nhiều em áo lấm nhàu như giẻ 
  dạy trẻ sao xơ cứng thế này 
   
  Mơ rằng... 
  ...bao giờ trở lại thời bao cấp 
  cho trẻ vô tư đến cổng trường 
  cửa Khổng sân Trình thôi quân lệnh 
  quy này định nọ ưởng ường ương...! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              PHONG TRẦN 
   
  Đã mấy bài luôn tưởng đã thừa 
  Nay xem khí phách bác như xưa 
  Gỗ tre thấm đẫm hồn thư pháp 
  Cần lao bay bổng ý tình thơ 
  Bể khổ tay trời bao là đủ 
  Đỉnh chung người ước mấy cho vừa 
  Hỏi người thổi mộng vào trong gỗ 
  Bức hoạ phong trần đã vẽ chưa...! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VỌNG PHU (Bình Định) 
   
  Ngóng cánh buồm nâu tận cuối trời 
  Kiên gan đỉnh núi ngóng chơi vơi 
  Ngàn năm vẫn đợi khen gan đá 
  Muôn kiếp làm gương sáng giữa đời 
  Lá lay bà nguyệt xe xằng bậy 
  Lẩm cẩm ông tơ sách đánh rơi 
  Nỡ để nhân gian đau xót bấy 
  Đứng mãi trông về phía biển khơi...! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY  
   
  Ngẫm mãi nghe như cái chuyện cười  
  Ngân hàng chơi hụi tưởng vui thôi  
  Ai dè chúng nó ra tay thật  
  Om vốn loanh quanh để kiếm lời  
  Khá thương doanh nghiệp như chàng Lía*  
  Binh bại thân cô phải bỏ đời  
  Chiều chiều én chẳng Truông Mây nữa  
  Chia đều thương khắp cả muôn nơi**...!  
   
  lnp  
  *&** Chàng Lía là một anh hùng Việt Nam người Bình Định vào thế kỉ 18. Vì khởi nghĩa chống chúa Nguyễn thất bại nên phẫn uất mà tự sát. Người Bình Định có câu “Chiều chiều én liệng Truông Mây - Cảm thương chú Lía bị vây trong thành”, nay dấu tích Truông Mây chỉ còn mờ nhạt, én xưa bay về nhân gian để cảm thương cho các doanh nghiệp đang bị ngân hàng vây khổn. 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              SÔNG TRANH & TỰ TIN KHOA HỌC...  
   
  Khéo bày nghịch lý khắp nơi nơi  
  Cuối thu mưa gió cũng tơi bời  
  Dân khổ kệ dân kêu mỏi miệng...  
  Rung lắc là chưa tích nước thôi  
  Bốn vạn dân đen xanh mắt cáo  
  Mấy ông khoa học vẫn tươi cười  
  Tự tin “xã đáy” không cần đấy  
  Chắc lắm lo gì hỡi dân ơi...!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÁ VỌNG PHU (Bình Định)  
   
  Thương nhớ bền gan với đất trời  
  Giữa nghìn mây trắng đứng chơi vơi  
  Xanh biếc trùng khơi người chẳng thấy  
  Ngàn năm đá vẫn đợi giữa đời  
  Trên đường thiên lý qua nơi ấy  
  Chạnh lòng bao kẻ nước mắt rơi  
  Hởi ôi vòi vọi đầu non bạc  
  Có người hoá đá ngóng trùng khơi...!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  3 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: