 
    
  
    
    
    
        
        
    ![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
Đôi khi ngọn gió...
        
 
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              CƯỜI… 
   
  Mưa nắng dành nhau từng thước đất 
  Cuộc đời…đen trắng vẫn sân si 
  Áo ướt phải đâu là dại dột 
  Xông xênh mũ trụ có khôn gì… 
   
  Ai đi ngoài ấy trong mưa rét 
  Mắt cười chan chứa cả niềm tin 
  Ai ngồi lặng lẽ trong khung ấm 
  Ủ rủ lo âu đến với mình… 
   
  Phúc họa đan xen giữa cuộc đời 
  Xông xênh cũng chẳng trọn niềm  vui 
  Đỉnh chung bao kẻ tràn đau khổ 
  Áo gấm mà môi mất nụ cười 
   
  Được đây thua đấy tấn trò đời 
  Buông bỏ cho lòng được thảnh thơi 
  Thánh nhân u tịch cười không thấy 
  Chỉ thấy thơ ngây mĩm miệng cười..! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              CỤ LỘI TIẾU ĐÔNG PHONG    
  Suốt cả mùa thu rụng lá vàng 
  Tưởng còn ấp nụ đợi xuân sang 
  Ai hay cụ Lội* đông vừa chớm 
  Mơn mởn nhành non đã sẳn sàng…!    
  lnp 
   ……… 
  * Tên một loài cây cổ thụ    
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐEN…    
  Vừa hết tam tai tưởng hết đen 
  Ai hay ra cổng phải thợ rèn 
  Nhọc nhằn mười việc hư hơn chín 
  Khó khăn trăm mối tối nằm rên 
  Khai sơn phá thạch ta lao khổ 
  Đơm nụ khai hoa chúng khéo lèn 
  Đành hỏng mối này bày mối khác 
  Đọc thơ ông “Trứ” tự mình khen...!    
  lnp    
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              SÓNG LƯỠI BÒ    
  Nghe dậy biển đông sóng lưỡi bò 
  In vào hộ chiếu để nhận vơ 
  Đã biết đường đi không lối thoát 
  Tức sóng làm sao khỏi vỡ bờ 
  Sụp đổ chắc là không xa lắm 
  Lưỡi bò con sóng kẻ nằm mơ 
  Này kẻ điên khùng gây sóng dữ 
  Thói mày hung ác thế mày “cô”…!    
  lnp    
            
            
        
 
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              PHÂN VÂN…  
   
  Có không không có có không không  
  Tưởng như đối lập hóa ra đồng  
  Muôn pháp đều không vì giả hợp  
  Nhất tâm cố chấp mới long đong  
  Có, không, thường, đoạn đều ngã chấp  
  Khổ, tập, diệt, đạo pháp mới thông  
  Có không thức tỉnh vào trong mộng  
  Vi vút ngoài trời chỉ gió đông...!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TRÊN CẦU 
   
  Chẳng biết mùa thu đi đâu 
  Chiếc áo màu vàng đã xếp 
  Mùa đông xám xịt 
  Lạnh tanh dòng nước dưới chân cầu… 
   
  Chẳng biết mùa thu đi đâu 
  Tầng mây nặng nề xám xịt 
  Heo heo gió rét 
  Mưa bay cho cả thế gian sầu… 
   
  Chẳng biết mùa thu đi đâu 
  Hồn thơ tựa hồ đã chết 
  Cây bàng mõi mệt 
  Trơ cành kệ gió tới mơn râu… 
   
  Chẳng biết mùa thu đi đâu 
  Mưa giăng đất trời nhão nhoẹt 
  Mùa đông gào thét 
  Mình ta lặng lẽ đứng trên cầu… 
   
  Chẳng biết mùa thu đi đâu 
  Chẳng biết mùa thu đi đâu 
  Âm thầm nước chảy 
  Đời trôi nhân thế bạc một màu…! 
   
  lnp    
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              GỬI ĐÔNG PHONG…  
   
  Những mùa đông dài lạnh đã đi qua  
  Ta ký ức những ngày xưa hiu hắt  
  Ôi ngày xưa với những mùa gió bấc  
  Se sắt lòng dao cắt cứa thịt da  
   
  Lạnh đầu mùa đưa ta về đất bắc  
  Thủa thiếu thời chân đất nghịch thâu đêm  
  Đá tổ ong dưới chân mình khô khốc  
  Chăn đệm giờ ghen tỵ ổ rơm êm  
   
  Những đàn chim đã về nam tránh rét  
  Ta náu mình phương ấy đã từ lâu  
  Cứ mỗi độ gió đông về trước ngõ  
  Tiếng chim đêm bất chợt dạ trở sầu  
   
  Mùa đông gần kỷ niệm giờ xa lắc  
  Ruộng ngô nào ràn rạt ngọn đông phong  
  Mỗi khi gió hú ta bò tới  
  Để lũ quân xanh phải bị lầm  
   
  Và ruộng lúa bờ đê con đường nhỏ  
  Áo chăn nào ủ ấm tuổi ngây thơ  
  Chỉ trò nghịch dại nuôi ta lớn  
  Chắc hẳn đông phong cũng sững sờ…!  
   
  lnp 
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NẮNG  ĐÔNG 
   
  Cứ tưởng mùa thu vừa trở lại 
  Nắng lên cao ngăn ngắt da trời 
  Tuyệt mù chẳng thấy mưa rơi 
  Hơi may lành lạnh đâu rồi mùa đông…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              “NHƯ CÁNH HOA XUÂN CHÀO RIÊNG ANH” 
   
  Ngày đông chút nắng sông lấp lánh 
  Ngày hạ mưa rơi chợt mát lòng 
  Ngày buồn lê bước về ngang cửa 
  Trông thấy em cười bỗng sạch không 
   
  Cuộc sống bao điều cần suy nghĩ 
  Cần phải lo toan phải nhọc nhằn 
  Em hãy tặng anh nhiều hơn nữa 
  Nụ cười chia sẽ những khó khăn 
   
  Lão đông cười trắng dòng sông bạc 
  Mụ hạ khoe duyên mát cả lòng 
  Với nụ cười em là báu vật 
  Đường đời gian khó nhẹ như không…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NÓI VỚI EM… 
   
  Em biết đấy quê ta đầy nắng gió 
  Núi theo sông ra biển chẳng chia lìa 
  Rồng Tiên con cháu cùng sum họp 
  Ngàn đời quấn quýt chẳng phân ly 
   
  Em biết đấy khi dòng sông lấp lánh 
  Là Rồng cha lên núi nhớ con mình 
  Và khi núi trầm tư bên mép biển 
  Phải chăng là tiên mẹ nhớ tình quân 
   
  Là vậy đấy mảnh đất đầy nắng gió 
  Lại muôn đời vấn vít nghĩa núi sông 
  Nước chẳng vô tình trôi về biển 
  Đá vẫn tình riêng đứng đợi chồng… 
   
  Anh lơ đãng như dòng sông ngọn gió 
  Em biết mà anh vẫn kẻ tình chung 
  Nhìn sông biết nhớ bầy con trẻ 
  Thấy núi buồn riêng khách đợi chồng…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              SO SÁNH 
   
  Lơ đãng dòng sông thành câu hát 
  Vô tư giọt nắng hóa tiếng cười 
  Trầm ngâm sâu thẳm như lòng biển 
  Ngàn thu xanh biếc điệp với trời..! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HÁT… 
   
  Có lẽ anh chỉ là người thích hát 
  Nốt nhạc ngân lên đôi lúc chói tai người 
  Nhưng anh biết có một người say đắm 
  Lắng tiếng lòng trong mỗi khúc chơi vơi 
   
  Em vẫn nói mỗi sớm mai thức dậy 
  Hãy hát vang cho rộn rã tình đời 
  Tiếng hát anh có lẽ là như vậy 
  Thay tiếng gà gọi sáng chỉ thế thôi 
   
  Ừ cũng chẳng có điều chi to tát 
  Lũ gà kia hợp tác đã lâu rồi 
  Sớm mai thức dậy anh vui hát 
  Gọi cả nhà ta đón mặt trời…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÊM LẠNH ĐẦU MÙA 
   
  Chỉ còn tiếng mưa rơi 
  vào tiếng gió xạc xào trong đêm vắng 
  đêm đông nằng nặng 
  con đường quen chợt vắng bước chân người 
  lạnh đầu mùa cái rét dẫu khơi khơi 
  chừng muốn nhắc mùa đông còn phía trước 
   
  Chưa có cái hanh hao 
  những chiều đông nứt nẻ 
  áo khăn cuộn mình như bó thẻ 
  má môi hồng khe khẻ tiếng xuýt xoa 
  mùa đông chưa đi qua 
  mùa đông còn nấn ná 
  đêm đầu mùa thật lạ 
  đêm ướt mèm tơi tả dưới mưa rơi 
   
  Tưởng như đêm đã rất khuya rồi 
  khu phố nhỏ tiếng đời không vọng lại 
  mưa rơi hoài rơi mãi 
  lá xạc xào dầu dãi dưới mưa đêm… 
   
  Mùa đông đã đến bên 
  những chiếc lá ướt mèm run gió bấc 
  như ngọn đèn lay lắt 
  biết mai còn phơ phất ngạo đông phong… 
   
  Ôi mùa đông mùa đông 
  lòng đầy nhung nhớ 
  ngoài hiên ngọn gió mùa đã trở 
  lạnh vào lòng…anh nhớ gối tay em…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HỎI CHIM KHUYÊN 
   
  Con chim nhỏ… 
  trong chiếc lồng lộng lẫy 
  sớm mùa đông  
  rộn rã hót yêu đời… 
   
  Tôi… 
  …trong căn nhà của tôi 
  sớm mai dậy nhẹ nhàng ra mở cửa 
  tôi cũng hát … 
  …cho cuộc đời tở mở… 
   
  Con chim nhảy vòng quanh 
  trong căn nhà nhỏ bé 
  chẳng bước chân ra 
  chỉ nghiêng ngó…cuộc đời 
   
  Tôi ở trong căn nhà của tôi 
  tận đêm tối chỉ đóng vài cánh cửa 
  chẳng ai thèm canh tôi cả 
  cớ sao tôi lại phải trở về nhà… 
   
  Con chim chỉ trong lồng 
  khi đóng cửa… 
  Cớ sao tôi mở cửa… 
  lại vào lồng…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGỦ RỪNG… 
  (ký ức về một khúc quân hành đã xa…) 
   
  Đêm ngủ võng chòng chành theo nỗi nhớ 
  Nghiêng phía nào cũng se sắt nhớ quê hương 
  Mẹ ạ ở đây rừng bốn mặt 
  Ôm súng con mơ thủa đến trường 
   
  Đêm nay ngủ không là nơi đất mẹ 
  Trời thật cao đất cách một tầm ngồi 
  Quê nhà biết mẹ càng gian khổ 
  Đêm nhớ nhà sương trắng thật chơi vơi 
   
  Đêm lạnh tiếng Từ Quy không dứt 
  Cánh rừng nào gấp gấp mãi không thôi 
  Xoay vòng bốn phía rừng thao thức 
  Hai đầu nỗi nhớ chỉ riêng tôi 
   
  Đời quân ngũ xoáy lòng bao nỗi nhớ 
  Sắt se lòng day dứt vẫn quê hương 
  Mẹ em giờ biết ra sao nhỉ…? 
  Canh cánh âu lo suốt dặm trường… 
   
  Có lúc ngủ rừng đôi ba tháng 
  Mưa rừng cơm nhão chẳng cần canh 
  Vắt ve khúc khuỷa đời chinh chiến 
  Trằn trọc thương quê mộng chẳng thành 
   
  Tháng năm như ngựa vừa qua cửa 
  Mơ màng nằm nhớ thủa chiến chinh 
  Thoảng như chớp lửa đầu súng địch 
  Lăn vội thì ra ngủ giật mình… 
   
  Gặp nhau kể lại ngày gian khổ 
  No dồn đói góp chiến trường xưa 
  Thèm ơi cơm trắng chừng đôi muổng 
  Xơi mãi đồ khô đã mỏi nhừ…!  
   
  Những chàng trẻ ngày xưa vui áo lính 
  Đã qua sông qua suối trở về nhà 
  Giáp binh cởi trả thời chinh chiến 
  Nhắc chuyện ngày xưa chợt cười xòa…! 
   
  lnp                   
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2012 06:39:24 bởi diên vỹ >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  3 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: