 
    
  
    
    
    
        
        
    ![[Helpful answer received]](app_themes/Classic/image/helpfulA.gif)
Đôi khi ngọn gió...
        
 
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              NÓI CÙNG EM…  
   
  Ngày xưa..  
  …tiếng vui buổi sáng chim khuyên hót  
  lời yêu trưa vắng tiếng câu gù  
  cùng ngắm hoàng hôn chiều xuống núi  
  đêm nghe lá rụng gió sang mùa  
   
  Bây giờ…  
  …nặng vai năm tháng nhiều em ạ  
  ít nhiều thi vị khác ngày xưa  
  sao trời buồn bã nào mắt biếc  
  hoàng hôn lặng lẽ cũng xin chừa  
   
  Năm tháng đi qua chúng ta cùng khôn lớn  
  Những vui buồn cũng khác với ngày xưa  
  Cánh diều vui cả thời thơ dại  
  Đất nước tình yêu của bây giờ…!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TRẤN ÁP…  
   
  Mãi suy luận với những điều to tát  
  Con trẻ ham game chẳng học bài  
  Nộ khí đùng đùng toan trấn áp  
  Nghĩ mình xưa cũng…vội sửa sai…!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THỨC THỜI…  
   
  Đừng lẩn thẩn với sao trời mây gió  
  Khi con chờ đeo cặp đợi đón đưa  
  Và đừng nữa những phong hoa tuyết nguyệt  
  Tối nay nhà chẳng lẽ chỉ muối dưa  
   
  Cần bươn chải ta là người bươn chải  
  Phải đón đưa ta vui vẽ xe thồ  
  Anh hùng đâu chỉ vào vũ trụ  
  Kìa anh Hồ Giáo đã chăn bò…  
   
  Kẻ thức giả sống trong điều suy ngẩm  
  Ta chỉ người thức thật chớ mông lung  
  Bao điều tưởng vậy mà đâu phải  
  An lạc nuôi con chớ có khùng…  
   
  Mơ ước làm chi miền hư ảo  
  Hoa đào cứ cợt ngọn đông phong  
  Và kệ trần gian nhiều kẻ rối  
  Ta chỉ là ta…đói phải lần…!      
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NHÀM CHÁN 
   
  Cũng chẳng có điều chi là mới mẽ 
  Như chiều hôm ta lại trở về nhà 
  Ý vẫn thế mà ngôn từ cũng thế 
  Mặc định cơm ăn nước uống ố là là…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NẰM NGHE… 
   
  Vui buồn thường đọng vào đêm lặng 
  Gác tay muôn nẻo chợt vọng về 
  Có thể là em thiu thiu ngủ 
  Hay là đơn giản cũng nằm nghe 
  Có thể là ta chưa muốn nói 
  Chỉ như hơi thở có não nề 
  Có thể ngoài song trời trở gió 
  Sương lạnh giăng sầu cả sơn khê 
  Có thể cuộc đời chưa như ý 
  Giọt đắng hương đời vị cà phê 
  Có thể là gì không biết nữa 
  Lãng đãng buồn vui lẫn chán phè…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NHỚ ÔI QUÂN NGŨ… 
   
  Những anh lính của ngày xa xưa ấy 
  Gặp nhau đôi mắt vẫn sáng ngời 
  Lam lũ ừ thì buông cây súng 
  Học hành đứt đoạn chỉ vậy thôi 
   
  Cũng có đứa xe đưa xe đón 
  Có đứa còn dầu mỡ dính đầy tay 
  Có đứa cười to hơn địa chủ 
  Buôn gỗ rừng xưa ví thật dày 
   
  Xa cái thủa cởi trần ôm nhau ngủ 
  Đêm gối đầu lên súng nhớ về em 
  Đung đưa cánh võng rừng đêm lạnh 
  Mộng say sương đặc áo ướt mèm 
   
  Gặp nhau kể mãi ngày chinh chiến 
  Tao mày hút chết đã bao phen 
  Lơ đãng vỗ nhầm vai thằng phỉ 
  Hỏi xin điếu thuốc bởi quá thèm*... 
   
  Chuyện cũ bây giờ còn cay mắt 
  Đêm nao Đồng Hến** rượu say mèm 
  Bốn đứa dìu nhau rừng lặng ngắt 
  Mấy chục năm rồi vẫn chẳng quên 
   
  Xa đất nước những ngày truy đuổi giặc 
  Có cánh rừng chớp đỏ lửa A ka (AK) 
  Tao ngộ chiến lẽ ra đều tổn thất 
  Không hiểu vì sao ta vẫn trở về nhà 
   
  Ôi những buồn vui chinh chiến cũ 
  Đã thành kỷ niệm ấm lòng nhau 
  Nhớ ngôi sao sáng trên đầu mũ 
  Và tuổi hai mươi đã dãi dầu…! 
   
  lnp 
  .......... 
  * Ngày ấy phỉ lào và dân chẳng khác gì nhau, trinh sát chúng tôi đi quá êm, gặp bọn cảnh giới (chúng dấu súng trong hốc cây) bèn vỗ vai hỏi: Mi da bò xiều (có thuốc không bạn), hai thằng phỉ phóc chạy bỏ lại hai cây AR 15, trận ấy ta đuổi theo nổ súng tiêu diệt tại chổ toán phỉ 5 tên. 
   ** Thị trấn Đồng Hến-Xavannakhệt - Lào 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NGÀY ẤY... BÂY GIỜ... 
   
  Rời cửa Khổng chúng tôi vào quân ngũ 
  Bài thơ “Tây tiến” thuộc làu làu 
  Tạm biệt ve ran chiều phượng đỏ 
  Cùng Ka chiu sa bé nhỏ mối tình đầu 
   
  Ôi quân ngũ ngày đầu còn tập tểnh 
  Phiên gác chưa quen ngủ gục biết bao lần 
  Có đứa mấy phen thu mất súng 
  Kỷ luật…rồi lâu cũng quen dần 
   
  Đường tây tiến giữa bạt ngàn cây lá 
  Áo xanh màu vai khoác súng nghiêm trang 
  Ồ chẳng phải “đoàn binh không mọc tóc…” 
  Chỉ húi cua thôi đủ gọn gàng 
   
  Chiều xứ lạ sương giăng tràn nổi nhớ 
  Tím như màu mực tím lá thư em 
  Vỗ súng ta ca lời đất nước 
  Để các em ta mộng sách đèn  
   
  Đường tiểu phỉ xuyên qua ngàn cây lá 
  Và vắt ve sông suối giữa rừng già 
  Cái im lặng trước khi vào trận đánh 
  Có muôn vàn nỗi nhớ cháy tim ta 
   
  Và những lúc nằm im nghe đạn giặc 
  Chát tai đợi mãi chẳng chuyển làn 
  Cóc ùm bảy chín (M79) như sung rụng 
  Tức khí chồm lên quất một tràng (AK) 
   
  Đơn vị từng khen thằng cóc tía 
  Lính ranh đánh giặc thật là chì 
  Điểm xạ còn hay hơn lính cũ 
  Thoăn thoắt xung phong chẳng sợ gì 
   
  Ôi cây súng ngày xưa ta đánh giặc 
  Biết bây giờ đã lạc tận  nơi đâu 
  Nếu được giao ta cây súng ấy 
  Ra đảo hiên ngang nẻ giặc TÀU…! 
   
  lnp 
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HẠT GẠO VÀ CÂY SÚNG 
   
  Vâng đất nước bao đời nay vẫn vậy 
  Có diệt thù và có dựng quê hương 
  Khi anh ngắm cánh cò đang bay lượn 
  Hạt gạo thơm đã gửi tới chiến trường 
   
  Và mảnh đất bốn ngàn năm dựng nước 
  Có lúc nào nguôi chống giữ đâu anh 
  Chúng càng lấn thì ta càng vững chống 
  Có hôm nay vì ta biết tự cường 
   
  Là người lính còn bao nhiêu người lính 
  Vẫn chập chùng đêm lạnh giữ biên cương 
  Lấy câu hát “...vì nhân dân...”* làm lẽ sống 
  Nâng bước chân gian khổ mọi nẽo đường 
   
  Đất nước đẹp trong bài ca ra trận 
  Phía sau mình còn có cả quê hương 
  Anh đứng chặn bàn chân quân bạo ngược 
  Để sau anh con trẻ được đến trường 
   
  Và đất nước ai cũng là người lính 
  Có lẽ nào bút chẳng giữ biên cương 
  Khi hạt gạo cánh cò lặn vào trong cây súng 
  Là người lính hiên ngang vui hát giữa chiến trường...! 
   
  lnp 
  ............. 
  * Bài hát “Vì nhân dân quên mình” của Doãn Quang Khải (học viên khóa 6, Trường lục quân Việt Nam sáng tác vào tháng 5 năm 1951, nói lên nguồn gốc "từ nhân dân mà ra" ) luôn đi theo người chiến sĩ. 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              LY CÀ PHÊ SÁNG 
   
  Trong cái thế giới đáng ngờ  
  Cùng bao điều vớ vẫn 
  những học giả uyên thâm 
  còn đôi khi ngớ ngẫn... 
   
  này ta ạ hãy tin vào cuộc sống 
  cứ chan hoà như ánh nắng vô tư 
  Sớm đông này bàng bạc tiêu sơ 
  nắng rất nhẹ mây nhàn vô tư lự 
  cuộc sống vẫn phập phồng như hơi thở 
  Phật mĩm cười huyền bí nét vô ưu 
  Trời vô ưu 
  Đất cũng vô ưu 
  Sao ai đó vẫn âu sầu lo tận thế... 
  Ừ có thể trong tiếng cười thượng đế 
  có điều gì nhắc nhở thế gian chăng… 
   
  Đừng mệt lòng với có có không không 
  Đời vẫn đẹp trong ly cà phê sáng 
  Câu chuyện ngày qua bao người mê sảng 
  Có thể sáng nay theo nắng đã lên trời 
  và dĩ nhiên… thượng đế vẫn chỉ cười…! 
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ANH HIỂU CHỨ...  
   
  Em yêu dấu lẽ nào anh không hiểu  
  Vợ ngành y nhiều lúc phải vắng nhà  
  Những đêm lạnh trong giường êm nệm ấm  
  Sắt se lòng em thức trắng đêm qua  
  Bệnh thì nặng thuốc càng thiếu thuốc  
  Xoay xở hoài ta cũng chỉ với ta  
  Này con nghiện này ốm đau tai nạn  
  Nọ bệnh nhi thai sản với người già  
  Lo chữa trị lại còn lo săn sóc  
  Mà “bảo hiểm” kia không khéo lại quá đà  
  Anh hiểu lắm chỉ có điều không nói  
  Chỉ bớt lang thang những lúc vợ vắng nhà...!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              BÀI HỌC ĐẦU TIÊN  
   
  Khi con bướm bay qua…  
  chàng  trẻ tuổi nở nụ cười ý vị  
  Cuộc đời đẹp thế…  
  …và dĩ nhiên xô ghế vội ngắm nhìn…  
   
  Khi con bướm bay qua…  
  con chim nghiêng ngó dò la xét nét  
  một cú chao nghiêng thật đẹp…  
  …nát thân mình hồn bướm cánh còn bay…  
   
  Có ai biết vì sao con bướm nhỏ  
  Cố khoe mình sặc sở cạnh khóm hoa  
  Và khi con chim nhỏ đã bay qua  
  Khóm hoa nhỏ gốc còn đôi cánh bướm…  
   
  Vào quân ngũ điều đầu tiên tôi học  
  Chớ cho mình theo sở thích cá nhân  
  Đôi cánh đẹp gọi cả bầy chim đến  
  Cánh rơi đầy thay những cánh hoa xuân…!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ÔI THƠ…  
   
  Thơ ta viết thật tình như rau muống  
  Cắt lứa này lứa khác lại mọc lên  
  Của thì rẻ chợ gần không dám bán  
  Bán chợ xa ai trách chỉ e hèm…  
   
  Thơ ta viết thật tình như cháo loãng  
  Cúng cô hồn phảng phất nếu lại qua  
  Cháo thí chủ lòng thành khi tháng bảy  
  Đặt gốc cây hốc đá để làm quà  
   
  Thơ ta viết chỉ vì ta ưa viết  
  Viết vì ưa ưa viết ta chơi  
  Như rau muống kệ biết rồi  
  Như là cháo loãng tối trời bưng ra  
  Thơ ta viết ta là ta….!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THÁNG MƯỜI HAI…  
   
  Tháng mười hai trời mưa như trút nước  
  Ngọn đông phong thổi ngược bước chân người  
  Khúc quân hành trong tiếng hát chơi vơi  
  Quân tình nguyện mắt cười tay xiết chặt  
   
  Tháng mười hai bâng khuâng trong tiếng hát  
  “Cô gái Pắc Xòng”* anh lính Việt ngân nga  
  Tháng mười hai ngày ấy đã trôi xa  
  Khúc đồng vọng lời ca còn lưu luyến  
   
  Tháng mười hai cái thủa mình xa nước  
  Áo luồn rừng rách tướp chẳng kịp thay  
  Tháng mười hai ngày ấy vẫn đâu đây  
  Trong câu chuyện vui vầy ngày họp mặt    
   
  Tháng mười hai chỉ còn là nối nhớ  
  Lính ngày xưa đôi cụ đã về già  
  Ly rượu mừng ba chén đã mắt hoa  
  Còn bốc phét ngày xưa mày lính cậu  
   
  Hết chí chóe của cái thời đi học  
  Vào chiến trường…đồng đội quá thân thương  
  Cắt rừng lội bộ khinh thường phỉ  
  Dám kiếm tìm nhau giữa chiến trường  
   
  Tháng mười hai của một thời trai trẻ  
  Tháng nhớ về năm tháng chẳng hề phai    
  Tháng giá lạnh mưa dầm và gió bấc  
  Ấm vui buồn đồng đội tháng mười hai...!  
   
  lnp  
  ………..  
  * Tên một bài hát Lào anh em thường hát… 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ĐÊM MƯA  
   
  Đêm nay lạnh gió bấc về vi vút  
  ngoài sân con mưa gõ nhịp liên hồi  
  đêm buồn chơi vơi  
  trong giá lạnh chỉ tiếng cười gió bấc  
  lạnh tanh khô khốc  
  lão mùa đông lấc cấc đến đây rồi  
  đêm vẫn chơi vơi  
  ta vẫn cứ ngồi…  
                 … em đi trực…  
                             …đêm ơi dài chi lắm…  
  Mưa vẫn rơi cho cuộc đời ướt đẫm  
  Ta vẫn ngồi gặm nhấm nỗi nhớ em…!  
   
  lnp 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THỜI VÔ TÍCH SỰ  
   
  Trong thế giới ngậm câm thành vô địch  
  Dáng đứng khom kia lịch lãm nhất đời  
  Tự trọng cuối cùng đã bị bỏ rơi  
  Ta càng hiểu ta người vô tích sự  
   
  Thật đúng là cái thời vô tích sự  
  Lũ chúng ta vô tích sự nhất đời  
  Kẻ cúi luồn thường nở nụ cười tươi  
  Rất độ lượng thương người vô tích sự…  
   
  Kẻ vô tích sự biết ngẩng đầu đi tới  
  Cái thủa hiên ngang là tư thế diệt thù  
  Kẻ luồn cúi biết bò như rắn rết  
  Dẫu ai cười loài trốc thấp hơn khu*…  
   
  lnp  
  ……….  
  *  Phương ngữ miền trung: Đầu thấp hơn đít… 
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  5 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: