14 THÁNG 2
Băn khoăn một khúc thơ tình
nghĩ chẳng lẽ…viết cho thời răng rụng…
Máu đã nguội thôi ích gì cây súng
cấp thì đeo cho cân xứng với râu hùm…
Chuyện ông lão bên hoa ngồi uống rượu
anh lính già ngồi kể chuyện Nguyên Phong
chuyện nữ thần bình minh khoe đẹp ngón tay hồng
thành dĩ vãng khi mặt trời quá ngọ
niềm yêu nỗi nhớ
quan họ xong rồi hát nữa với ai đây…
Chim đã bay qua
mây về cố quận
chuyện cũ trần gian đã cho đã nhận
thành mơ hồ trên đôi cánh của thời gian
nắng lên rồi mây trắng chợt miên man
trong mắt mỏi cuối ngàn…còn hoa nắng
chẳng có gì để cho lòng vướng bận
thì lẩm nhẫm gì cho bận cả mùa xuân
Ôi nếu lòng còn đôi chút đắm say
còn đôi điều mơ mộng
và còn lại của cái thời răng rụng
là khép lòng để mở rộng cửa trái tim…
Sự vốn vô thường có gì mà hy vọng
chỉ cái rổng không nên lắng đọng thôi mà
bởi thuần khiết đơn thuần là trống rổng
lại duy nhất cần lắng đọng giữa tâm ta…
Một ngày lễ chỉ đơn thuần là con sóng
đã vỗ bờ con sóng cũng chợt tan…
Chẳng ồn ả ta về cùng tĩnh mịch
tự không mình đối diện với mênh mang…!
lnp