Đôi khi ngọn gió...
VINH QUANG THÀNH CỔ…
Khi người lính qua sông
Mặt đất chẳng còn nguyên vẹn nữa
Mùa hè đỏ lửa
Bom đạn điên cuồng người trước cửa tử sinh
Không một nhành cây
Không ngọn cỏ nguyên lành
Cả thành cổ điêu tàn trong vôi vữa
Phía cửa mở bây giờ là cửa lửa
Người lính lao mình bất tử với quê hương
Đêm chẳng bình yên
Tiếng súng đã vào sâu sau cửa mở
Hỏa châu cháy ngang trời rực rỡ
Giặc đã chạy rồi ta trấn giữ
Chúng điên cuồng bom đạn thử lòng ta
Dòng sông sau lưng chẳng một phút hiền hòa
Pháo, bom địch đôi bờ tung bọt trắng
Người lính vẫn qua sông vào trận đánh
Thành cổ điêu tàn điểm nhấn của lòng son…
Bên bờ Bắc bến thả hoa vừa dựng
Có tượng đài mất mát của vô biên*
Dòng sông đã bình yên…
chở vi diệu tiếng chuông vào vĩnh cửu…! lnp ………….. * Tượng đài bờ Bắc cao vút rổng ba mặt theo mô típ của sự mất mát vô cùng…
YÊU GHÉT…
Khi mặt đất chỉ toàn yêu với ghét
và lũ người thù hận lẫn hân hoan
nước mắt đủ tràn cho bốn biển
nụ cười thỉnh thoảng mới âm vang
Cuộc sống muôn màu như vốn có
người nghèo như nước bốn đại dương
tiếng than như sóng chưa ngừng nghỉ
bể dâu biết mấy nỗi đoạn trường…
Kẻ sống khổ lại thích làm nhau khổ
như sóng gào chẳng rỏ bởi vì đâu
Cái ích kỷ muốn hơn người một chút
giục nhân gian say đắm cuộc dãi dầu …
Một lời nói thiện tâm vừa khởi dậy
Hóa bông sen thơm ngát vũng bùn lầy
Một lời ác dẫu vừa ra khỏi miệng
Hóa trùng trùng nghiệp ác đến bủa vây
Là oan trái là âu sầu bất mãn
Cõi trần hoàn chán nản tận cửa không
Chẳng cho ai mà ai biết sửa lòng
Để an lạc ngày về nơi cố quận…
Cuộc trần gian biết bao nhiêu là đủ
Đục trong thiện ác nhốt chung vò
Tránh làm sao tay duổi kéo tay co
Thì nín nhịn kẻo thừa ra bốn biển…
Đừng vội và dính vào yêu với ghét
Ghét hay yêu yêu ghét cũng vậy mà
Có cũng ta mà không cũng có ta
Nhận đau khổ hay là gây đau khổ
Dòng nước đổ ừ thì đầy nên đổ
Phiến lá khô ừ già quá nên khô
Cớ làm sao ta lại phải xô bồ
Mỏi chân chạy làm trò cho lão Tạo…! lnp
Đại biểu Quốc hội Huỳnh Thành KIM TIỀN
Sao Văn sao Võ bỏ đi rồi
Ông Tài ông Lộc ở lại thôi
Quan nhớn cỡ nào lo cũng đặng
Ghế trọng ngai cao đủ cứ ngồi…
Buồn trông ông Nghị mặt ngu ngu
Không sớ thì thôi…nói phập phù
Về xem lịch sử cho thông đã
Nói bậy dân cười…chết bỏ bu…! lnp
MONG MƯA…
Mới sáng sớm nắng đã nồng như thế
cứ âm âm thui đốt thịt da người
Đêm nay gió lạnh về đất Bắc
mai mưa cho thỏa khát quê tôi…
Đêm xứ nóng bầu trời thêm thăm thẳm
cả ngàn sao cùng thức với chúng tôi
Sáng trời gương đóm đôi ba chú
Nóng đất trần gian chật những người
Uể oải cà phê không muốn uống
mồ hôi lấm tấm ngại chân đi
Chỉ riêng phụ nữ oai hùng thật
Mặc nguyên sóp vải chẳng nóng gì…
Bãi biển bờ sông chật những người
ở đâu mà lắm hỡi người ơi
Lao xao cười nói đôi mươi dặm
Trời tưởng người vui…nắng đỏ trời…! lnp
KINH NGHIỆM…
Xu thế bao năm…kết thế này
Cái gì ăn được…xếp làm ngay
Cái không ăn được…giao cho lính
Hội thảo loanh quanh …tính cả ngày…
Bàn tới bàn lui…ỏm sòm sòm
“Nát bàn” tan hội…vẫn còn om
Một câu tâm đắc từ nay nhớ
Không lợi thì thôi…chớ có òm…
Vận mệnh quốc gia vận mệnh nhà
vận gì thì vận nhớ kỹ nha
Không năm ba lạng…không trình ký
bởi ký không tiền xếp… chẳng tha…! lnp
THĂM BẠN…
Nhìn nắng như nung lão Mộc cười
nhờ ba cơn nắng sạch rơm phơi
Ruộng nẻ mai này mưa mới thấm
sạch đồng không bệnh lúa xanh tươi
Sạch gì mà sạch chết đây rồi
Thăm ông mất cả tấn mồ hôi
…Ai bảo mày đi ngày nắng đổ
việc ta tối mặt chẳng kịp cười…
Hà hà…nói bậy chẳng xong đâu
rửa tay chải tóc giải cơn sầu
Nắng còn trở lại bia không lại
đá tan bạn tếch lại trách nhau…! lnp
(rút tỉa tặng em) THỜI LẨM CẨM…
Thời đại của chúng ta…
chủ nghĩa nữ quyền gây hoang mang cho toàn xã hội
những người phụ nữ bỗng vùng lên kiếm chuyện
trốn việc nhà và hội họp ở spa
những người đàn ông tay bỗng khéo khéo là
chăm con học và ưa la cà chợ búa
những bông hoa chợt rùng mình nức nở
súng hoen rồi hoa nở có làm chi
trong đêm sâu nghe có tiếng thầm thì
lời con hát ủ ê màu son phấn…
những chiến binh xưa oai hùng ra mặt trận
sao thế này xẩn vẩn góc vườn con.
Trong cơn say ta lẩm nhẩm chuyện mất còn
đường nhân loại và lối mòn ta đã bước
có một thủa ông cha mình dựng nước
trai anh hùng và gái thật đảm đang…
Đến bây giờ khi lịch sử sang trang
đường đánh giặc chảy xuôi về biển rộng
giữ đất nước bốn mùa bên bờ sóng
trang anh hùng sao lóng ngóng việc non sông…
Bọn trẻ trai bây giờ khoe đồ hiệu
nhỏ thì điện thoại lớn ô tô
đẳng cấp chính là những lần phê thuốc lắc
đại náo vũ trường và trộm cắp thành công…
Bọn con gái bây giờ khoe váy ngắn
có đại gia đưa đón tận cổng trường
đánh bạn bè man rợ đến thành thương
tiêu tiền triệu bình thường như uống nước
Những bà mẹ miệt mài không dừng bước
đòi nữ quyền bằng được dẫu không yêu
vẫn đèo queo nước sớm với bia chiều
chuyện con cái thả liều thôi mặc kệ…
Những ông bố đi tha mồi không biết mệt
vơ váo luôn tay như phụ nữ việc nhà
thời đại sao người vậy quả không ngoa…
ta ngơ ngáo rỏ ra là lẫm cẩm…! lnp
ĐỦ MÙI
Trăm năm một cuộc ai không vậy
Đắng chát chua cay lẫn ngọt bùi
Ngày mưa ngày nắng trời đâu hẹn
Phận dày phận mỏng đất nỏ xui
Tâm thôi tạo tác đời thôi khổ
Miệng dừng xúc xiểm dạ an vui
Dòng đời khúc khuỷu trời cho đấy
Khỏi thiệt trăm năm chẳng đủ mùi…! lnp
THỦY CHIẾN
Thủy chiến một phen mệt rã rời
Trời thương Trời trút nước tả tơi
Ống con nước cả khôn chui thoát
Nhà rộng mình ông tát bỏ đời
Lại còn cái nợ ôm đồm nữa
Của nã phen nầy mát mưa rơi
Nhìn kho chiến phẩm tàn chinh chiến
Ngán ngẫm ông đành gọi vợ thôi…! lnp
PHẤT TỚI NƠI…
Thủy chiến xong xuôi ngẫm ông cười
Nước vào chắc chắn phất tới nơi
Chẳng hay lượng cả cho bao trự
Để con sai vợ viết thiệp mời
Khách trong ngoài nước ông đừng tiếc
Cho luôn một cục cộng chút lời
Dư dã con mua dăm két rượu
Tiêu sầu những lúc đợi mưa rơi…! lnp
CẦU XIN…
Miền trung khát nước đã lâu rồi
Hôm này mát mặt được mưa rơi
Đùng đùng chớp rạch soi muôn dặm
Tả tơi mưa gội nước bời bời
Cúi đầu cảm tạ trời thương đến
Ngẩng mặt hân hoan đất tốt tươi
Mưa hòa gió thuận dân an lạc
Xin ba ngày nắng một mưa thôi…! lnp
(Đọc: Giấy chứng nhận làm… người) CHUYỆN NƯỚC NGƯỜI
…MÀ NHƯ Ở TA NAY…
Người đàn ông bước lên tàu mệt nhọc
và co ro kiếm chổ để thu mình
cô soát vé đẹp xinh nhìn chắm chú
hạch tích kê bằng ngôn ngữ thật lạnh lùng
Người đàn ông lục lọi khắp châu thân
tìm chiếc vé sau hồi lâu cố gắng
ông cứ nắm trong tay đưa chẳng nỡ
Cô gái cười … vé trẻ nhỏ phải không…
Người đàn ông mặt dàu như mướp héo
vặn thân hình xiêu vẹo cố thanh minh
tôi đã cố người ta không bán thật
mà tàn tật và trẻ nhỏ vé như nhau…
Cô soát vé săm soi ông một lúc
Ông là người tàn tật có đúng không…?
Người đàn ông gật đầu như muốn khóc
Vâng đúng là tàn tật thật thưa cô…!
Và cô gái vẫn nụ cười máy móc
Giấy tờ đâu chứng thực đúng như lời
Người đàn ông thêm một lần bất lực
Giấy tờ nào ai chứng thực cho tôi…!
Cô soát vé cười gằn buông cộc lốc
Không giấy tờ ai chứng thực lời ông…!
…người đàn ông đã tháo đôi giày rách
đưa bàn chân còn một nửa ra trình
…cô gái vẫn một lời như thách thức
cái tôi cần tờ chứng thực thưa ông..!
Người đàn ông mặt đã thành tái mét
Buông những lời thê thiết để thanh minh
Kẻ làm thuê không gốc gác gia đình
Không hộ khẩu thiệt mình mình chịu…
…Rồi Trưởng tàu nghe đến nắm tình hình
Kẻ khốn khổ vẫn thanh minh như thế
Ông đã để nữa bàn chân lên ghế
Ngài trưởng tàu lý lẽ vẫn vậy thôi
- Rằng chúng tôi xem giấy chẳng xem người
Ông vi phạm phải mua thêm vé mới…
Kẻ khốn khổ đã lục tung hành lý
Còn bốn đồng tiền lẻ nữa không hơn
Đồng tiền lẻ của những người trôi nổi
Giúp nhau về cố quận quá xa xôi
Người đàn ông thê thiết đã hết lời
Xin mở lượng cho tôi về quê cũ…
Ngài trưởng tàu buông một câu: không được
Cô gái được đà thẻ thọt tâu lên…
Bắt ông ta lên trước để xúc than
Làm nghĩa vụ do đi tàu không vé
Ngài trưởng tàu trầm ngâm chừng một tý
Rồi buông lời: cũng được…rất uy nghi…
- Một vị khách chướng tai chưa tỏ ý
Rời chỗ ngồi chỉ mặt trưởng tàu kia
Hỏi một câu hàm ý thật nặng nề
- Anh có phải là đàn ông không đấy…!
Ngài trưởng tàu thảng chừng như bối rối
Người đặt ra câu hỏi bậc lão thành
Xốc lại áo quần gã vội vã thanh minh
- Đây oai vệ đương nhiên đàn ông thật…
Vị lão thành vẫn ung dung điềm đạm
Đàn ông à…chứng nhận của anh đâu
Giống anh thôi xem giấy chẳng xem người
Không có giấy…không là đàn ông thật…
Quá thất lý gã trưởng tàu tái mặt
Đứng co ro chưa biết đáp thế nào…
Cô soát vé bèn giải vây cho xếp
- Tôi rỏ ràng không phải giới đàn ông
Có việc gì muốn nói với tôi không
Hay thắc mắc nếu cần tôi giúp đỡ…
Vị lão thành chỉ mặt cô mà nói
Với riêng cô - Cô không phải con người
Nếu là người xin đưa giấy cho tôi
Như anh chị không coi người chỉ giấy…
Họ tái mặt rút lui như trốn chạy
Kẻ mạnh mà thất lý vậy mà thôi…
Ừ có thể họ có thừa lý trí
nhưng mất đi duy nhất trái tim người…
….
Cả toa khách đã cười vang phấn khởi
Chỉ một người ngồi lặng lẽ lo âu
Ông tàn tật trên chuyến tàu hôm ấy
Nhưng tôi chắc trong lòng ông sóng dậy…
Vâng duy nhất chỉ một người im lặng
Ông không cười thậm chí chỉ lặng câm…
………
Hãy ghi nhớ khi cười vui hớn hở
Chớ vô tình chạm nỗi khổ…riêng ai…! lnp
NÓI VỚI MÌNH…
Cõi riêng đủ bao la và rộng lớn
Cần kiếm tìm cao rộng nữa hay không
Đất dưới chân đã đủ nuôi mình sống
Trời trên đầu xanh thẳm đến mênh mông…! lnp
VÔ ĐỀ
Đi đâu lâu chẳng về
Nắng vỏ vàng sơn khê
Mưa dầm dề lối cũ
Người ủ sầu cơn mê…! lnp
QUÁN CHÍNH MÌNH…
Bể tri thức là mênh mông rộng lớn
Tranh luận hoài như nhất vẫn là không
Phật đã dạy đừng sa vào suy diễn
Quán được mình muôn nẽo lý đều thông…! lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: