Đôi khi ngọn gió...
ĐI CÔNG TÁC
Đi công tác nghĩa là ba đi vắng
không ra vào đêm chẳng ngủ bên con
là trầm tư mẹ đêm đêm thức ngủ
thiếu một vòng tay giấc mộng chẳng tròn
Ba công tác con trở thành người lớn
Phải tự lo toan ăn ngủ học hành
Sáng dậy sớm ra vườn con tập mắt
Tối vệ sinh tắm giặt tự nhắc mình
Con yêu dấu chuyện này ba nói nhỏ
Mẹ hay buồn khi ba ở nơi xa
Hãy ôm mẹ thay ba con nói nhỏ
Mẹ yêu ơi ba cũng sắp về nhà
Đi công tác là xa nhà mấy bữa
Sao như là có lửa đốt lòng ba
Điều giản dị mai này con sẽ hiểu
- Chuyện bâng khuâng nắng tắt vẫn xa nhà
Đi công tác là thiếu vòng tay ấm
Của một đời quanh quẩn ở bên nhau
Đêm mưa em nhớ về phương bắc
Anh nhớ về nam dạ trở sầu…
Em ạ giữa đời tao loạn ấy
Nhân tình bạc bẽo chẳng ra đâu
Xa nhau đôi bữa đừng lo sợ
“Thệ hải minh sơn” chuyện bạc đầu…! lnp
CỬA SAU…
Có những món quà vào cửa trước
Định danh thường được gọi"cửa sau"
Đến tự phương nào đều thế cả
Tìm quan cửa chính chỉ đeo sầu..
Ôi những chiều hoang nắng trở chiều
Quan bà hiu quạnh biết bao nhiêu
Cửa sau bà ngóng…về quê mẹ…
Thương nhớ… cho nên đã hoá liều
Chiều hoang quan cũng vậy mà thôi
Cửa sau mòn gót mới lên ngồi
Chiều nay khách bạn…chừng chưa tới
Tiền ơi đứt đoạn… nước mắt rơi…
Cửa chính vào ra rặt tầm phào
Toàn phường tay trắng nói thao thao
Thương ông bà đã sai rào kín
Cửa sau ông nhỉ…thích không nào…! lnp
BỠN QUAN BÁC NGÃ XE
Em nghe thằng cẩu nó tông anh
Toạc cả đầu đuôi mặt chẳng lành
Ác mồm chúng bảo anh tông chó
Lẽ nào em cãi…chó tông anh…! lnp
DẤU HAI TA…
Thánh nhân âm thầm để những dấu chân
Đến muôn đời nhân gian còn nhớ mãi
Còn ác quỷ ẩn thân vào bóng tối
Dấu nhạt nhòa sợ hãi cả nhân gian
Lủ chúng ta quyền quý hoặc cơ hàn
Dấu để lại chỉ đơn thuần…lún cát
Ừ em nhỉ chỉ đơn thuần …là lún cát
Rồi gió âm thầm xóa hết dấu chân ta
Chỉ có một lần thôi ngày ấy đã rất xa…
Ta minh triết trao nhau niềm vĩnh cửu…
Không phải dấu chân…
Không phải những gì hiện hữu…
Chỉ vĩnh hằng lưu dấu chỉ hai ta…! lnp
BỎ CẶP KÍNH XUỐNG…
Anh chàng nọ vốn con nhà khá giả
Tính đua đòi hay bắt chước người ta
Thấy “trí giả” ai cũng thường đeo kính
Ồ nhà ta mua mấy cũng được mà…
Anh ta đến một anh chàng bác sỹ
Được phán ngay cận thị kính đeo vào
Kể từ đó đầu đau và chóng mặt
Việc học hành chểnh mảng chẳng ra sao
Quá lo lắng lại lần tìm bác sỹ
Cái ông này bảo viễn thật không sai
Cặp kính viễn mạ vàng sang thật đấy
Lại làm anh nhức mắt ọe khan hoài…
Không chịu nỗi lại phải tìm bác sỹ
Lại một ông tu nghiệp mới trở về
Đo đo ngắm ông rằng anh loạn thị
Phải kính này vất bỏ cái kính kia…
Và quả thật bệnh kia không còn nữa
Anh vui mừng khấp khởi mặt như hoa
Chỉ mỗi tội nhìn đường không rỏ lắm
Vật cạnh mình như thể cố lùi xa…
Việc gì đến chẳng chờ thì vẫn đến
Kính loạn thì chân bước phải thấp cao
Ngã lộn cổ ai dè trời đất sáng
Quá mừng vui không nói nỗi tiếng nào
Về đến cửa mọi người băn khoăn hỏi
Anh làm sao mà kính đã làm sao
Và cú ngã đã làm văng mắt kính
Ồ mắt ta…giờ mới giống ngày nào…
Kể từ đó anh chàng quăng cặp kính
Để trở về trước thủa thích làm sang
Và nhất quyết chẳng bao giờ đeo kính
Chỉ tại tâm ham mới nhận quàng…
…………..
Nhờ kính vỡ anh ta thành đại ngộ
Mới hiểu rằng trời đất vốn phong quang
Đừng kéo mây mờ che mắt biếc
Mắt biếc u mê sự lỡ làng…
Đoạn kiến hoặc Phật dạy lời chân thật
Nhìn đời bằng đôi mắt của chân tâm
Tha nhân tà kiến đầy mê hoặc…
Buông ngay cặp kính kẻo bị lầm…! lnp
CÁI BỤNG
Bụng chứa tâm ta mới lạ kỳ
Xẹp phồng tâm khiến bụng tội chi
“Quýt làm cam chịu” thôi đành vậy
Thích chứa…kêu van gỉ gì gì…! lnp
ĐỒ SƠN
Đồ Sơn sơn lại khá là nhiều
Biết dại xơi vào chẳng thể tiêu
Ngao hàu cứ thế mai còn họp
Lẩu bún thằng tàu nó giở chiêu
Hàng hỏng giở bài trau chuốt lại
Của rẻ muôn đời chỉ của thiu
Cơm trắng dưa cà xơi ba sét
Mát lòng phụ họa bát canh riêu…! lnp
VỀ NƠI Ở CŨ…
Hết bông cây gạo đã trơ cành
Nét buồn vời vợi với trời xanh
Tìm đâu hình bóng thân thương cũ
Về lại mình ta…tựa thất tình…! lnp
MỘT MÌNH VỚI HÀ NỘI
Hà Nội ơi ta tìm về xưa cũ
Thềm rêu phong ủ dấu tháng năm trầm
Mùa đông nào Hà Nội đã xa xăm
Vùng ký ức lặng thầm con phố cũ…
Mùa đông ấy gió thổi dài con phố
Lá xạc xào thềm khô khốc tuổi thơ
Phố chiến tranh đôi lúc lặng như tờ
Vài đứa trẻ hồn nhiên chơi đánh đáo
Con sông Hồng cũng sắp mùa nước lớn
Gió bãi bồi ngai ngái vị đồng quê
Con rồng sắt Chương Dương uốn dị kỳ
Chân tấp nập người đi như bất tận
Phố đã khác còn ta thành lạ lẫm
Hỏi đường đi lẫm chẫm tựa ban đầu
Rêu phong nào mái ngói hỏi xanh nâu
Thềm đá trắng tìm đâu ngày tháng cũ…
Bước mỏi qua cầu chân lữ thử
Tìm đâu ngày cũ đã phai màu
Lão thời gian chân chạy có dừng đâu
Miền yêu dấu mắt nâu chiều luyến tiếc…! lnp
ĐƯỜNG 5
Con đường 5 ngày xưa thơ mộng thế
Hai bên đường nhãn vải dưới màn sương
Mùa tu hú biết tìm đâu chốn đậu
Vải chín ơi lặng lẽ đến thương trường
Con đường ấy đổi thay giờ đã khác
Dấu anh hùng mờ nhạt với tháng năm
Xa lắm rồi ngày ấy của Thâm Tâm*
Mưa càng nhớ đường 5 ngày thủa ấy
“Nhình” với “A” ** bây giờ đời vẫn thế
Nhưng lúc này chỉ tôi nhớ ông thôi
Phía Đồ Sơn mưa gió vẫn ngút trời
Tôi như thấy nụ cười ông gửi lại…
Đỗi thay nhiều lữ khách cũng phân vân
Ừ khác thật đường năm giờ đã khác
Toàn nhà máy cứ ngỡ mình bước lạc
Tháng năm còn xào xạc gió ngày xưa…! lnp ………. *Chiều mưa trên đường 5 nhớ: Chiều mưa đường số 5 – Thơ thâm Tâm 1948 ** Tiếng địa phương “Anh” và “Em” trong bài thơ của Thâm Tâm
HẠNH PHÚC VÀ KHỔ ĐAU
Hạnh phúc khổ đau đều là sự thực
Như khí trời như nắng gió trần gian
Muốn không muốn chỉ là do ta cả
Vì khổ đau ưa thích kẻ phàn nàn
Ai đau khổ cũng mơ về hạnh phúc
Kẻ hạnh phúc kia lo sợ khổ đau về
Là thực tại ta giam mình trong đó
Sao chỉ nhận phần này bỏ phần kia
Là hạnh phúc chẳng ai như ai cả
Là khổ đau ai nào giống ai kìa
Cũng có thể nỗi này ta đau khổ
Nhưng với người hạnh phúc đến đê mê
Là cuộc sống vốn vô thường như thế
Lẽ buồn vui âu cũng lẽ thường tình
Lá rơi trên lá sương còn ngủ
Nắng đùa trong nắng gió thênh thênh
Cái gió cát quê ta bao đời khổ
Lại là niềm hạnh phúc khách đường xa
Ngọn gió lào rát bỏng ngày nam nắng
Thênh thênh khách thoát bốn vách nhà
Ai cũng bảo miền trung ta khắc nghiệt
Mưa dầm nắng cháy đỏ thịt da
Ta chỉ thấy trời ta xanh thật đẹp
Nước sông ta xanh biếc nắng chan hoà
Chẳng hạnh phúc sao trời xanh như thế
Biển và sông ngăn ngắt tự bao giờ
Cát thật trắng bến bờ như tranh vẽ
Đến nơi này ai mà chẳng ngẫn ngơ…
Điều cốt yếu chính là lòng ta biết
chuyển nỗi đau thành hạnh phúc vô bờ
Sướng Thiên đường khối kẻ co ro lạnh
Khổ Trần gian nào thiếu khách làm thơ…! lnp
NHÂN ĐỊNH
Ừ khổ! sự đời biết rồi a !
Phàm khác của nhà phải chia ba
Đương sự đôi phần chia ít ít
Công bộc dày dày mới được tha
Quan như phù thủy cao tay ấn
Dọn cỗ ông nào chẳng đếm ma*
“Lấy công làm lãi” quan thương đến
Lộc ít nhưng mà ấy có ta !!! lnp * Đếm ma trên mâm…Phương ngữ miền trung chỉ sự keo bẩn….
VĂN MINH
Thật ra phương tiện có văn minh
Buồn riêng đạo đức lắm bất bình
Có quyền ông nọ khinh dư luận
Cậy thế bà kia hét thật kinh
Mấy người trung thực không dua nịnh
Rút ghế họ cho rớt cái đình
Bịt tai nhắm mắt cho qua bớt
Thì được an bình với văn minh…! lnp
CHA GIÀ…
Cha nay lụ khụ chân tay chậm
Nghễnh ngãng tai nghe nói cũng nhầm
Mười năm đánh Pháp xơ rơ chạy
Mà giờ quanh quẩn chỉ góc sân…! lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 12 bạn đọc.
Kiểu: