Đôi khi ngọn gió...
GIÀ…
Không thấy thời gian đến
Không nghe thời gian đi
Chỉ thấy già lên tóc
Và thoáng buồn lên mi
Cuộc vô thường chóng mặt
Ai người chẳng âu lo
Một thân trăm sự ngại
Một mình ngàn đắn đo
“Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy”…
Ai bảo đôi mình chẳng âu lo
Lo duyên lo phận lo bao chuyện
Sợ trái ngang kia…lỡ chuyến đò
Tinh mơ đoán biết trưa trời nắng
Dặn con đi học mũ đừng quên
Ở trường vui bạn đừng quên học
Chớ chạy chơi xa lắm sự phiền
Chồng vui chúng bạn rượu mềm môi
Túc trực một bên sợ bạn mời
Mấy tăng…cho thỏa lòng nam tử
Thiếu lời can gián tất lôi thôi…
Làm con bươn chải giữa cuộc đời
Sợ cha sợ mẹ lại lo thôi
Trăm điều bày tỏ đôi ba việc
Khôn dại tùy tâm rán ngậm cười…
Làm mẹ “trăm dâu đổ đầu tằm”
Chỉ mong con khỏe học hành chăm
Trăm điều thầm lặng nơi tay mẹ
Ngàn mối lo toan chỉ lặng thầm…
………….
Ừ thế rồi ta bước chậm dần
Đôi điều ngày trước đã phân vân
Nắng mưa dầu dãi thân thôi mặc
Nằm nghĩ thương nhau mắt ướt thầm…
……….
Không thấy thời gian đi
Không nghe thời gian tới
Thấy con mình khôn lớn
Biết mình già…thế thôi…! lnp
VÔ ĐỀ
Bụi trần mờ mịt nhân gian
bình yên hoa hồng hé mở
Tâm tìm cầu khiến ta nức nở
mà thời gian vừa đó đã đâu rồi…! lnp
VÔ ĐỀ
Sau mưa trời đất yên bình lạ
Nắng vàng thả nhẹ tận trời xa
Lâng lâng lòng cũng không sao cả
Chỉ thấy dâng đầy nỗi thiết tha…! lnp
ALBERT EINSTEIN
Anhxtanh cho rằng mọi cái đều tương đối
và rất nhiều người đã không hiểu nổi
như ít và nhiều tương đối ở nơi đâu…!
Anh xtanh đã cười và giải thích như sau:
Mấy trăm sợi tóc trên cái đầu là ít
và mấy sợi thôi trong cốc nước là nhiều…!
Anhxtanh cũng thường đãng trí
và ngày kia quen đem kính theo mình
vào nhà hàng ông chỉ biết lặng im
rồi cũng phải nhờ một anh phục vụ
-Cái thực đơn này anh đọc cho tôi chứ
Người phục vụ đã nhìn ông bở ngỡ
- Xin lỗi ngài tôi mù chữ…như ông…!
Anhxtanh có lần dẫn con lên xe buýt
ông loay hoay rơi mất kính của mình
rồi cuống cuồng tìm kiếm ở xung quanh
và cô bé dúi cho ông cặp kính
với sự biết ơn ông xoa đầu trìu mến
- cháu bé ơi tên của cháu là gì…
Là Clara…thưa bố Anhxtanh…!
Người ta hỏi Anhxtanh về quốc tịch
Khi tiếng tăm ông đã nỗi như cồn
Ông đã cười xin đừng hỏi gì hơn
phần còn lại của đời tôi…người Mỹ
Khi tôi chết lý thuyết tôi còn đúng
Đức nói rằng tôi gốc Đức hẳn thôi
Pháp là công dân quốc tế rỏ rồi
và gì nữa tôi…anh đều biết…
Còn như nếu ông tiếp lời nói tiếp
nếu lý thuyết tôi khiếm khuyết họ cười
Người Pháp nói rằng tôi đã từng ở Đức
Người Đức rằng thằng Do Thái dở hơi…
…….. Anhxtanh đã từng tiên đoán
sự bẻ cong ánh sáng do hấp dẫn mặt trời
và cũng vậy thôi trong thế giới loài người
sự thực bị bẻ cong do hấp dẫn quyền lợi…
(điều thứ hai này dĩ nhiên ông không nói)…
Ánh sáng cong dẫn ta đến muôn nơi
theo logic thì gặp nhau một điểm*
Ồ mục đích…cái nơi ta cần đến
một điểm này…hay là cả nhân gian…!
lnp
* Logic sẽ đưa anh từ điểm A tới điểm B. Trí tưởng tượng sẽ đưa anh tới mọi nơi.
Logic will get you from A to B. Imagination will take you everywhere.
Albert Einstein
QUỐC HỮU HOÁ VÀ TƯ HỮU HOÁ…
Anh…tài sản đương nhiên là khơ khớ…
của bố mẹ anh…em tư hữu hoá đến giờ
Lắm lúc buồn…anh cũng đã làm thơ
nhưng thú thật…ờ ờ anh mặc kệ…
Chuyện qua rồi thôi thì ta không kể
kể làm chi anh cũng thế thôi mà
tư hữu hoá à…chuyện của hai ta
Anh cũng thế mà em là cũng thế…
Em yêu dấu chuyện này em nghe nhé
Churchill và Atlee là hai kẻ cùng thời
và đều là thủ tướng nước Anh thôi
Họ là bạn thường vui cười thoả thích
Atlee người ra tay quốc hữu hoá
Điện, than, khí đốt…những ngành to
và bữa kia trong một cuộc vui đùa
khu vườn rộng Churchill buồn tiểu tiện
nghe bạn nói Atlee bèn dừng lại
Churchill yêu cầu ông phải đứng xa hơn
Atlee đã không hiểu nguồn cơn sao lại thế…
Em muốn biết Churchill nói câu gì không nhỉ…
Ông ta cười thủ thỉ với Atlee
- Anh là kẻ thấy cái gì to to một tý
là muốn đòi…quốc hữu hoá nó thì nguy Quốc hay tư… thôi mỗi người một ý
có hề gì khi ta thích bên nhau
Trong câu chuyện đùa nhắn gửi mai sau
Churchill cũng phàn nàn một câu như thế…
Cũng có thể chỉ là chiếc gương soi…
và sự thật như hiện hình trong đó
Nhưng sự thật thì muôn đời giả dối
có sự thật nào ngừng thay đổi đâu em…!
lnp
LƯƠNG TÂM
Tâm không niệm tưởng đó là thiền
trong thiền vạn vật chỉ nhi nhiên
là dừng không tới không lui nữa
gột rửa thân tâm thoát ưu phiền…
Người ta vẽ lương tâm bằng mọi cách
dát cánh hồng còn ngậm cả sương mai
Bậc trí giả cứ nhi nhiên mà sống
để lương tâm ngái ngủ khỏi trách hoài…! lnp
HẠNH PHÚC…
Với lòng biết ơn và tâm an tịnh
cuộc vô thường thỉnh thoảng cũng dể thương
Muôn vì sao rực sáng cả đêm trường
hay bóng tối làm ngôi sao rực sáng
Hạnh phúc có nằm trong lời rao giảng
bình minh hồng hay bảng lãng hoàng hôn
mùa thu vàng trong một thoáng cô đơn
bông hoa sớm nụ hôn vào tỉnh lặng…
Mãi bên ta hạnh phúc cùng năm tháng
phút chẳng tìm hạnh phúc ngập hồn ta
Nước muôn đời từ chỗ thấp chảy ra
Mây nghìn thủa lững lơ trôi chẳng tận
Hạnh phúc quen mĩm cười trong tĩnh lặng
dưói cô đơn trên gánh nặng cuộc đời
Lắm lúc buồn hạnh phúc cũng chơi vơi
muốn tìm kiếm ai người cười với nó…
Như khổ đau hạnh phúc thường vẫn đó
giữa cuộc đời như ngọn gió hoang vu
đến rồi đi muôn vạn nẽo tình cờ
phút chẳng đợi…bất ngờ…hạnh phúc…! lnp
SỰ ĐỜI…
Đắng đắng cay cay cũng một đời
Hoa hoa bướm bướm chết cũng thôi
Lớp lớp lang lang chưa diễn hết
Nhung nhung lụa lụa khép lại rồi
Say say tỉnh tỉnh đời ai biết
Rủi rủi may may một cuộc chơi
Trong trong đục đục do mình cả
Chập chập cheng cheng hỏng một đời…! lnp
DỪNG COI
Chẳng luyến đôi lần đứng coi coi
Mùi danh mùi lợi rõ hoi hoi
Buồn thay tóc bạc đầu soi sói
Còn mơ bã mía vỏi vòi voi
Ngay thẳng biết là đoi sắc đói
Cong vẹo nhãn tiền tỏi tòi toi
Vinh hoa nước chảy sông như hói
Kệ họ dang tay đỏi đòi đòi…! lnp
THƯỢNG ĐẾ…
Thương nhân loại muôn đời đều diễn kịch
chỉ một mình thượng đế thích ngồi xem
Trò đùa đó chính ông ta đạo diễn
thưởng phạt khen chê cũng chỉ một mình…
Những lúc vui thượng đế cười ha hả
rộng tay vung cho vai diễn cõi trần
cũng có lúc trầm ngâm quên thưởng phạt
biết bao người chờ đợi đã uổng công
Ừ cũng đã vài tỷ năm rồi nhỉ
thượng đế à người vẫn ngự trên cao
gom mây bạc che nụ cười ý nhị
mặc nhân gian văng vẳng tiếng thét gào…
ôi thượng đế ngài muôn đời vẫn đúng
nên chẳng thèm nghe ý kiến nhân gian
bao nhiêu kẻ đáng quét sàn sân khấu
thành ngôi sao…may rủi khó luận bàn
Ôi thượng đế con xin ngài một việc
tăng kịch vui lên bớt bớt bạo tàn
không lửa khói không nồi da xáo thịt
chắc muôn đời nhân loại sẽ hân hoan…! lnp
BỤT…
Là đạo đức hãy tròn đầy như đức Phật
Là đức hạnh ư hãy giữ giới như người
Lòng bi mẫn Phật chẳng thương riêng ai cả
Viên mãn tròn đấy cho tất thảy chúng sinh thôi…! lnp
VẠN VẬT
Thượng đế là do con người tạo ra
để đổ lỗi những gì không thể hiểu
với loài người thượng đế tạo ra thế giới
nhưng thế giới là thượng đế một mà thôi…
Bạn thấy đấy khi thiên nhiên nỗi giận
thượng đế buồn thượng đế bỏ đi chơi
Ôi đấng toàn năng người kiến tạo
đã làm ra sao đập phá tơi bời…! lnp
LẠC ĐẠO
Không an phận cũng không là phản kháng
chỉ lặng im định tỉnh trái tim mình
đói lòng no bụng cơm ba chén
nhân hứng chè xanh ủ một bình…! lnp
ĐẠO ĐỨC VÀ ĐỨC HẠNH
Đạo đức là cái khuôn hình định sẳn
ta nhởn nhơ nhưng cấm vượt ra ngoài
Còn đức hạnh là sợi dây mục nát
được lần mò nhưng cấm được đi sai
Càng tao nhã tâm hồn càng tinh tế
nhưng dễ dàng đổ bể giữa trần gian
Như sự thật giúp cho ta hiểu rỏ…
dối trá kia ích lợi mới ngút ngàn
Chỉ chiếc áo không làm nên tu sỹ
có đồng tiền hạnh phúc có bền lâu
Đừng thắc mắc tại vì sao như vậy
áo và tiền thứ ấy của ta đâu…!!!
Mọi đứa trẻ sinh ra đều thánh thiện
càng trở thành người lớn chúng càng hư
cũng bắt chước vẽ ngôi nhà đạo đức
chuốt sợi dây đức hạnh đã mục nhừ
Ta cứ nói những gì ta chẳng biết
như bóng chiều hư huyễn của mây bay
Ai đức hạnh suốt đời tay giữ trọn
Ai đạo cao đức trọng suốt đời này…
Ôi đạo đức chỉ ngôi nhà nho nhỏ
giếng tự do chú ếch ngắm bầu trời
và đức hạnh chiếc cầu treo thăm thẳm
muốn qua cầu nhắm mắt…mở là rơi…! lnp
BÀN CHUYỆN CŨ
Tham lam vật chất khiến cuộc đời vô nghĩa
giá trị nhân văn đạo đức cũng xói mòn
người tham đắm trong vũng lầy vật chất
tràn cõi người thấm đẩm cả chồi non
Cũng có thể chúng ta đầy chấp thủ
nhìn cuộc đời con mắt vẫn ngày xưa
đời đã khác tâm hồn xưa cũng khác
ích gì đâu chiếc lá sắp theo mùa..
Xưa cũng có vị thiền sư hay chữ
am hiểu thiền và thích thuyết tánh không
khắp thiền viện không ai không thán phục
trí cao siêu đại chúng thảy nức lòng…
Rồi đến lúc đồn đến tai sư tổ
bèn gọi riêng đến gặp tại mật phòng
…Ta nghe nói ông thường kinh Bát Nhã
và say sưa rao giảng cái tánh không
"Tánh không" chưa kịp buông lời nói
đã được ngay một tát xoáy mòng mòng
Sư vừa định hỏi vì sao như vậy…
lại nhận thêm hai tát đến răng long…
Thưa sư Tổ con nói gì đâu chứ
cớ sao thầy đã đánh quá sức đau
Sư tổ nói tánh không người biết đấy
người tát và bị tát cũng có đâu
cả cái tát cũng là không nhất thể…
vậy ai đau…con nói rỏ đuôi đầu…!
phút kinh hãi hốt nhiên sư đại ngộ
khẽ rùng mình bay bổng thoát u mê…
………
Ôi sự vật muôn đời đều hữu lý
vô lý thì sao đến thế gian này
Biết tri túc phải chăng là bớt khổ
Dừng săm soi cuộc sống bớt đắng cay
Đã xuất hiện chắc chắn là biến mất
Thời chúng ta qua thật tự lâu rồi
Naỳ: Vạn hữu vô thường ta đã biết
Nhìn: Lá non chồi biếc lá vàng rơi…
……..
Ôi đau khổ xác thân ta rời rã
dạy cho ta kham nhẫn cuộc đời này
rồi đau khổ cũng hình sương bóng khói
Vạn hữu vô thường ta tịch tĩnh mây bay…
Người già cả vốn thích bàn Nguyên Phong* cũ
nhưng chớ bắt đời rập theo thói Nguyên Phong
Lá về cội un đắp màu xanh mới
chuyện mỗi đời mỗi việc chỉ thế thôi…! lnp Thơ vua Trần Nhân Tông: Bạch đầu quân sĩ tại - Vãng vãng thuyết Nguyên Phong.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 12 bạn đọc.
Kiểu: