Đôi khi ngọn gió...
Thay đổi trang: << < 676869 > >> | Trang 68 của 109 trang, bài viết từ 1006 đến 1020 trên tổng số 1621 bài trong đề mục
lenamphong626 05.09.2013 10:44:01 (permalink)
0

 
GIẶC LÒNG… 

Những người lính từ chiến trường trở lại 
Vết chân tròn cát bỏng dựng quê hương 
Chiến hào san lấp xây nhà máy 
Trận địa chung tay dựng công trường 

Những vết chân tròn không thấy nữa 
Yên bình đất mẹ đã hồi sinh 
Ước mơ đã vượt tầm đất nước 
Vươn tới Á Phi dựng công trình… 

Trên cát vết tròn không thấy nữa 
vết tròn giờ mọc ở trong tim 
Tham nhũng như hoa mùa xuân nở 
mãn khai rực rỡ mọi công trình… 

Đất nước không là "đang phát triển" 
"đã hay là chậm" cũng là không… 
đất nước bây giờ như ta thấy 
là "khó phát triển" thực đau lòng… 

Bàn chân khuyết tật thằng tham nhũng 
làm sao kiến thiết được non sông…! 
Một trận giặc thù tan tác chạy… 
ngàn trận không xua nỗi giặc lòng…!
 


lnp 
 


lenamphong626 05.09.2013 10:47:43 (permalink)
0

 
QUY LUẬT… 

Cuộc sống có quy luật riêng của nó 
giấc mơ con người làm đảo lộn tự nhiên 
khi thói quen cũng dần dần thay đổi 
tự nhiên ưu phiền… 

Văn minh bắt đầu trong trật tự 
con người phát triển muốn tự do… 
rồi họ đã chia phe kết nhóm… 
và chết trong hỗn loạn thật bất ngờ… 

Ai cũng biết nhưng không ai nói cả 
hối hận ngủ yên trong thịnh vượng huy hoàng 
rồi bất chợt khó khăn vừa tìm đến 
…loài người hoang mang… 

Rồi đến lúc lại tìm vào quên lãng 
rời bức tranh hỗn loạn đã điểm tô 
mọi ngôn từ chỉ còn là vết ố… 
…trên giòng hư vô… 

…Ôi hỗn loạn đã sinh ra cuộc sống 
cuộc sống xem hỗn loạn bản chất mình 
tự do chỉ là con đường ngắn nhất 
quay trở về hỗn loạn trước khi sinh…!
 


lnp
lenamphong626 05.09.2013 10:51:06 (permalink)
0

 
THỰC TẾ… 

Albert Einstein từng nói "Hiện thực chỉ là ảo tưởng, 
mặc dầu đó là thứ ảo tưởng dai dẳng"… phải không… 
Vài chủ thuyết không vừa lòng cách nói đó… 
nên đã cố tình thay thực tế đó đi chăng…!
 


lnp
lenamphong626 05.09.2013 10:54:01 (permalink)
0
SỰ KHÁC BIỆT 

Muốn làm lãnh đạo thì thôi làm ông chủ 
Là chủ nhân ông vứt lãnh đạo góc phòng 
là ông chủ bắt chấp hành đừng cãi 
bởi cuối cùng chịu trách nhiệm là ông 

Là lãnh đạo là đơn thuần gây cảm hứng 
tạo niềm tin và thích thú ở con người 
nhà lãnh đạo không bắt ai tôn trọng 
chỉ yêu cầu phải tôn trọng nhau thôi 

Với ông chủ việc phải làm như vậy 
phải chấp hành không cự cãi lôi thôi 

Nhà lãnh đạo việc được làm như vậy 
phối hợp nhau quan hệ người với người 
Khi ông chủ bắt mọi người kính trọng 
Nhà lãnh đạo cần ai cũng mến yêu thôi… 

Chuyện như vậy không đem hai vào một 
sự kết hợp này chỉ có Chúa mà thôi 
Bàn tay phải Chúa nâng niu tất cả 
tay trái kia Chúa trừng phạt…cuộc đời…!
 


lnp


lenamphong626 05.09.2013 10:57:27 (permalink)
0

 
HẠNH PHÚC 

Càng san sẽ hạnh phúc càng thêm lớn 
bên suối nguồn tha thứ của tim yêu 
hạnh phúc là gửi trao đầy thú vị 
có cho đi nhận được mới thêm nhiều… 

Là báu vật của cõi trần cát bụi 
lối thời gian mang dấu ấn con người 
là trạng thái mà khi ta dấn bước 
nhớ một người người ấy chỉ ta thôi… 

Là hạnh phúc khi lòng ta đắm đắm 
về một người…là em đó em ơi 
Ôi hạnh phúc là muôn đời dâng hiến 
trái tim ta em phong kín…suốt đời 

Là hạnh phúc khi vì nhau để sống 
để yêu thương cho trọn trái tim này 
để sỏi đá cũng bừng lên nhựa sống 
để chung tình cho vẹn nghĩa…đắm say… 

Ta chở cả bầu trời trên đôi cánh 
tự do bay và biết có em chờ 
bữa cơm muộn hàng giờ em vẫn đợi 
bởi một mình hạnh phúc cũng bơ vơ… 

Nỗi thống khổ nằm trong vòng nhẫn cưới 
có hề chi ta tự nguyện em à 
đường gian khổ ta qua nhiều rồi nhỉ 
sớm thu này mãn nguyện nghĩ về ta… 

Anh ngẫm nghĩ về linh hồn bất tử 
không tình yêu bất tử để làm gì… 
chim cô độc bay chi cho cánh mỏi 
dòng tử sinh lặn lội để làm chi… 

Ồ có lẽ tại linh hồn bất tử 
nên tình yêu bất tử đến muôn đời 
nếu phải vậy xin đời đời kiếp kiếp 
hai đứa mình xuất hiện phải sóng đôi…!
 


lnp
lenamphong626 05.09.2013 11:01:07 (permalink)
0

 
TIỆC ĐÊM TRONG NHÀ VỆ SINH 

Chị giúp việc cho ông nhà giàu có 
màn đêm buông lại gấp trở về nhà 
Căn nhà nhỏ tồi tàn trong ngõ nhỏ 
đứa con trai đợi mẹ những ngày qua… 

Rồi một bữa chủ nhà mời dạ tiệc 
Muốn chị về muộn muộn giúp ông ta 
Chị vui vẽ chỉ có điều bày tỏ 
sợ về khuya con nhỏ sợ ở nhà… 

Và ông chủ cho rằng không sao cả 
chị đem luôn cháu nhỏ đến giúp ta 
Đứa trẻ đã vui mừng khôn xiết kể 
Theo mẹ đi dạ tiệc sướng vui là… 

Nó nào biết Osin là gì nữa 
Chị cũng không muốn nó biết giàu nghèo 
Chị lặng lẽ mua một đôi xúc xích 
rồi âm thầm vội dắt nó đi theo 

Và đêm đến trong ngôi nhà tráng lệ 
khách toàn người lịch sự rất giàu sang 
Chị rất ngại trông con mình nhếch nhác 
xấu đi chăng dạ tiệc quá huy hoàng 

Rồi rốt cuộc chị cũng tìm ra cách 
đưa nó vào phòng ông chủ vệ sinh 
chỗ ấy sạch mà xem ra yên tĩnh 
chẳng ai dùng cách biệt lại đẹp xinh 

Đặt xúc xích vào trong lòng đĩa sứ 
chị nén lòng vui vẽ nói cùng con 
Đây phòng tiệc dành rêng cho con đấy… 
tiệc bắt đầu…nhưng mẹ việc chưa tròn… 

Căn phòng nhỏ thơm tho mà quá đẹp 
nó vui mừng ngồi xuống bắt đầu ăn 
trên bàn đá tấm gương soi nhìn nó 
nó âm ư…ca hát để tự mừng… 

…Rồi đêm tiệc cũng bắt đầu vào cuộc 
đứa bé đâu trong những vị khách mời… 
…Ông đã hỏi chị trả lời ấp úng… 
Khách rất đông chắc nó mãi chạy chơi… 

Dường trong ý có điều gì dấu diếm… 
Ông băn khoăn lặng lẻ vội đi tìm 
Qua chỗ ấy bỗng nhiên nghe tiếng hát 
phòng vệ sinh…đứa bé…hát một mình 

Quá kinh ngạc… cháu làm gì nơi ấy 
cháu biết nơi này …là chốn nào không…? 
…Đây là chỗ ông chủ mời riêng cháu… 
tiệc một mình buồn lắm…dạ thưa ông… 

Và đứa bé cứ như lời mẹ dặn 
Và hốt nhiên ông chủ mũi cay xè 
ông đã cố để khỏi rơi nước mắt 
….Con cứ ngồi ở đó đợi ta nghe… 

Ông lặng lẽ quay về nơi bàn tiệc 
chúc khách vui mình có việc bất ngờ… 
một người khách đêm nay tôi cần tiếp… 
rồi lấy thức ăn và một chiếc dĩa to… 

Ông gõ cửa và vào phòng lịch sự… 
Nào đêm nay ta ăn tiệc…phòng này 
và thằng bé đã vô cùng sung sướng 
vừa ăn vừa ca hát rất mê say… 

…Những người khách cũng dần dần hiểu được 
Tiếng gõ cửa phòng đều đặn đã vang lên 
Họ đến chúc…và còn ngồi luôn lại 
rất chân thành ấm áp…một tiệc đêm… 

Nhiều năm và nhiều năm sau nữa… 
Giới thượng lưu chân chú đã bước vào 
Vẫn im lặng giúp người nghèo chăm chỉ 
chỉ một điều không tiết lộ…vì sao… 

Chú nhớ mãi ông nhà giàu nhân ái 
cẩn trọng vô cùng bảo vệ sự tự tôn 
của đứa trẻ khi vừa tròn năm tuổi 
sự phân chia đẳng cấp đã không còn… 

Sự vĩ đại ẩn mình trong đơn giản 
Lẽ sống mà anh mãi mãi mang theo 
Cũng như thế sống giàu lòng nhân ái 
Chẳng có trong anh khái niệm của giàu nghèo…!
 


lnp
 


lenamphong626 05.09.2013 11:04:36 (permalink)
0

 
BÃO… 

Bão… 
mưa mãi màu thu cũng tối sầm 
hàng cây lá rủ cảnh âm âm 
mấy bước chân thôi ra đầu ngõ… 
ngại ngần… 

Tít tận trời cao gió xoay vần 
sân con tơi tả lá đầy sân 
chuông kêu biết gọi cà phê sáng 
phân vân… 

Ví như cơn giận khách trang đài 
nàng thu quyến rũ xoả tóc tai 
bẻ cành rứt lá vung đầy đất 
nước mắt như mưa mấy ngày dài… 

Hay vợ chồng Ngâu lại cãi nhau 
khiến cho nhân thế cũng u sầu 
Ngâu về bảo vợ Ngâu đừng khóc… 
ta còn thăm nhau… 

Nàng giận thì ta dám đi đâu 
cũng suy cũng nghĩ cũng âu sầu 
thầm mong hờn giận mau qua hết 
khấn mẹ Quan Âm phép nhiệm màu…!
 


lnp

lenamphong626 05.09.2013 11:08:06 (permalink)
0

 
HIỆN TẠI… 

Phút hiện tại chính là tất cả 
này quá khứ đã qua 
này tương lai đang tới 
hội tụ vào hiện tại mà thôi 

Không nhìn về tương lai 
cuộc đời đầy u ám 
chỉ mây mù thảm đạm 
toàn nhàm chán điên khùng 

Mãi mê về quá khứ 
ánh hào quang đã cũ 
xuống núi tự lâu rồi 
chỉ còn bóng tối thôi 

Hãy là phút giây này 
hoà vào trong hiện tại 
nắng nhẹ trời xanh mây bay mãi 
mở lòng tự tại với mùa thu… 

Thu khiến da trời lên xanh ngắt 
sương nhẹ đung đưa nắng dịu dần 
trong phút giây này ta ở đó…* 
phải đâu nhìn ngắm để bâng khuâng…!
 


lnp 
* living in the moments và living for the moments. 
Sống trong giây phút này và sống cho giây phút này, hai cái khác biệt nhau nhiều lắm…
lenamphong626 05.09.2013 11:10:47 (permalink)
0
TEM 

Hàng hoá bây giờ đủ thứ tem 
Dán nhăng dán nhít thấy đã thèm 
Tem nhà sản xuất tem nhập khẩu 
Tem ông quản lý ấy tem em* 
Ba bữa là hư kêu nỏ thấu 
Vạn câu thưa gửi đã cũ mèm 
Kêu thằng cu Tọng cho mày đấy 
Ôm hết mang về…dán que kem…!
 


lnp 
* Tem đại lý
lenamphong626 05.09.2013 11:13:21 (permalink)
0
UNG DUNG 

Trời khát vọng… 
…con chim ảo tưởng bay qua 
để lại vài tia hy vọng 
dại dột cho ta… 
bám vào mi để sống… 

Không hy vọng cuộc đời không nhựa sống 
hy vọng hoài cuộc sống có hơn không…? 
dày khổ đau thêm sóng gió chập chùng 
ai chờ đợi mà thấy lòng sung sướng… 

Đừng hy vọng để dày thêm thất vọng 
cứ ung dung mà sống giữa cuộc đời 
khổ đau à…chỉ là bậc thang thôi 
để ta bước đến khung trời an lạc 

Cho dấu trái tim ta tan vỡ 
cuộc đời vẫn cứ thản nhiên trôi 
thì cứ thản nhiên cùng với nó 
chẳng yêu chẳng ghét chẳng phí lời… 

Niềm phúc lạc chính trong hồn ta đó 
phía cuộc đời ảo ảnh vốn xa xôi… 
Giàu Nghèo vốn tại tâm vòi vĩnh 
biết đủ thì thôi chớ vẽ vời…!
 


lnp


lenamphong626 05.09.2013 11:17:01 (permalink)
0

 
ÔNG BIẾT TÔI LÀ AI KHÔNG ? 

“Ông biết tôi là ai không ?” 
câu cửa miệng các quan nhân hoạnh hoẹ 
và rất tiếc cuộc đời là như thế 
ai chưa từng gặp phải kể tôi nghe… 

“Ông biết tôi là ai không ?” 
một câu chuyện nghe người ta vừa kể 
một tiểu bang ven miền tây nước Mỹ* 
một chuyện tương đồng như thể ở ta 

Sân Newark một chuyến bay bị trể 
khách xếp hàng khiếu nại tấm vé bay 
một ông khách đã vô cùng giận dữ 
ném vé lên bàn cự cãi với lễ tân 

Ông ta muốn được bay phiên sớm nhất 
và ghế ngồi nhât thiết hạng nhất thôi 
cô nhân viên đã hết lời xin lỗi 
đến lượt ông sẽ cố xếp ghế ngồi… 

Nhưng ông khách không bằng lòng như vậy 
cứ cố tình hét lớn thẳng mặt cô 
như cố ý cho khách bay chuyến ấy 
biết được ông một nhân vật không vừa 

Vẫn cái câu bọn hợm mình thích nói 
(cậy lắm tiền hoặc cậy thế thân quen ) 
thích ngang ngược chỉ có mình trên hết… 
…(Do you know who I am ?) 

Ồ nước Mỹ văn minh đà hết cỡ…? 
chuyện nữ quyền pháp luật đã ưu tiên 
cô gái đẹp nhân viên ngày hôm ấy 
cũng vậy thôi…nghe mãi cũng thôi phiền… 

Ai mà chẳng đã từng qua cảnh ấy 
như bị côn đồ trấn lột lễ nghi 
chuyện nước Mỹ nào ai không háo hức 
được nghe xem cô gái đã nói gì… 

Với micro cô ấy cười tươi rói 
nói rất to rành rẽ với mọi người 
" 112 có khách…không biết mình ai nữa… 
ai biết ông…hay căn cước trả lời…" 

Ông khách đã đưa mình vào chỗ khó 
kẻ tâm thần…hay lãng trí…khó chơi 
những hành khách xếp hàng vì bị trễ 
sốt ruột buồn lo…bỗng phá ra cười… 

Và ông khách không dấu mình được nữa 
buông một câu tục tỉu nhất trần đời (kiểu Mỹ) 
và cô gái vẫn nụ cười kiểu mỹ 
xin lỗi ông…ông phải đợi lượt thôi…! 
…….. 
Cấu chuyện ấy dĩ nhiên là có thật 
câu nói này…chẳng hiếm ở Việt ta 
lũ đầu đất…sống bằng nghề cướp giật 
mở mồm ra khoe mẽ…vậy cả mà…!
 


lnp


lenamphong626 05.09.2013 11:21:08 (permalink)
0
TÂM SỰ 

Ba bữa cơm dân ú ù ù 
Khéo vơ mặc sức tủ tù tu 
Đắc thời hoạnh hoẹ tỳ ty tý 
Thất thế khom lưng rủ rù rù 
Nhìn quanh thiên hạ nô nồ nổ 
Không lẽ riêng mình ngủ ngù ngu 
Sáng trà tối rượu đầm đâm đẫm 
Mà thật lương tâm nhử nhừ nhừ…!
 


lnp
lenamphong626 05.09.2013 11:24:06 (permalink)
0
TRUYỆN CŨ 

Đã cũ còn đâu gáy với tem 
Thiếu chưa đủ bộ mới sinh thèm 
Mềm môi khó mở lời thưa thốt 
Đồng nát hay là bác để em… 
Thâm tình những ngại lời tao nhã 
Tặng biếu gì đâu thứ cũ mèm 
Ranh ma chẳng quá lời chân thật 
Em cần…chúng nó chỉ gói kem…!
 


lnp
lenamphong626 05.09.2013 11:27:01 (permalink)
0
TẶNG BÁC DOAN CAO 

Vũ lộng thơ tuôn tựa mưa rào 
Hồn thơ lai láng bác doancao 
Tình ca cao hứng chờ thu vắng 
Thời gian hương ngát đợi trăng chao 
Đường non chim mách hoa còn thắm 
Phố thị người xem má vẫn đào 
Tình kia phong kín hương còn ngát 
Năm năm tháng tháng chẳng hư hao…! 

lnp

lenamphong626 05.09.2013 11:30:57 (permalink)
0

 
LUÂN HỒI 

Bỏ thân này chắc gì là đã hết 
còn lang thang khắp lục đạo luân hồi 
ngẫm lời Phật mà lòng đau khôn tả 
dòng tử sinh ngụp lặn thủa nào thôi 

Miếng đỉnh chung chưa qua khỏi họng 
niềm đắng cay ngẹn đắng cả hồn 
ta đến trần gian làm bổn phận 
chưa tròn… mắt đã nhuốm hoàng hôn 

Ta đến trần gian làm bổn phận 
có đâu hạnh phúc để mơ hoang 
mong manh sương sớm mây đầu núi 
thoang thoảng lời kinh vạt áo tràng 

Lên lên xuống xuống đường lục đạo 
luân hồi quay mãi một bánh xe 
ác bá rồi ra đền trả nghiệp 
đỉnh chung mấy chốc lại quay về 

Sáu nẻo chỉ ba đường tốt đẹp 
làm người ai là chẳng hằng mơ 
phước làm phước hưởng Người răn dạy 
tội làm tội chịu chớ nghi ngờ 

Hỡi ôi sáu nẻo ai bắt lội 
nghiệp ta ta phải…thế mà thôi 
chẳng ai áp đặt cho ta cả 
nghiệp ta ta tạo… Phật dạy rồi… 

Nghiệp là định luật công bằng nhất 
hưởng hay đền trả nợ tiền khiên 
sống gieo duyên tốt đời an lạc 
hằng thuận tâm an mới vững bền… 

Suy cùng nghiệp cũng do tâm cả 
tâm đừng vòi vĩnh hại thân ta 
giữ lòng từ ái không thiên lệch 
hoá hiện khoan dung mới gọi là… 

Trong cõi ta bà ai đếm hết 
tội dày như cỏ phước như sương 
hồi đầu bớt vọng xa đường ác 
mong kiếp lai sinh khỏi lạc đường… 

Ôi nhân loại chúng ta sinh để khóc 
sống vô minh ai oán tiếng khóc gào 
rồi nuối tiếc cuối đời trong tuyệt vọng 
và luân hồi lục đạo thế thôi sao…! 

lnp 

 


Thay đổi trang: << < 676869 > >> | Trang 68 của 109 trang, bài viết từ 1006 đến 1020 trên tổng số 1621 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9