Trích đoạn: mây trắng
Trích đoạn: lenamphong626
Trích đoạn: mây trắng
Trăm năm em một dáng hoa
lối về nghìn dặm ai hong
cho mây vỗ nhẹ bềnh bồng con tim
chơi vơi em bóng ai tìm
anh theo cánh gió đắm chìm vào mơ
hoàng hôn đượm thắm nét thơ
liễu dương xao xuyến ai chờ lối xưa
ánh vàng một cõi nắng mưa
tà em tha thướt ôm vừa nhớ thương
ngọc trầm chưa khuất tà dương
đã say da diết đoạn trường khúc ca
trăm năm em một dáng hoa
cũng đành nước chảy duyên sa lỡ làng
tiếng anh xa quá ngỡ ngàng
long lanh lệ giọt cung đàn tầm dương
hoàng hôn xao xác vấn vương
áo xưa vàng ngõ mãi hương một thời ...
Mây Trắng
Trăm năm một cuộc tỉnh say
Trăm năm người một dáng hoa
tiếc rằng ta khách đường xa hững hờ
phong trần chiếc áo ngày mơ
đã đem gửi bến gió mưa bên trời
ung dung chén rượu giữa đời
câu thơ gửi lại tiếng cười nhân gian
tấm thân hạc nội mây ngàn
biết đâu tụ tán hợp tan giữa đời
trăm năm một cuộc chơi vơi
vào ra như mộng tiếng cười đâu đây
trăm năm một cuộc tỉnh say
hoa tàn trăng khuyết hết ngày đến đêm
mộng xưa dịu ngọt êm đềm
đã là ánh nguyệt bên thềm hôm qua
nhìn theo mây trắng xa xa
vĩ thanh tha thiết lời ca ngày nào…
lnp
Đời như bến đợi
tiếng thơ chợt rót xuống đời
âm vang khắc khoải một thời đợi nhau
người còn xa quá ngàn sau
mà nghe sỏi đá dậy màu nhớ thương
chiều tàn loang ánh tà dương
lòng thơ ngây chợt nghe vương sắc tình
trời trong xanh ánh bình minh
một làn hương nhẹ ru nghìn cơn say
này người …tóc đã thôi bay
từ ai bỏ lại tháng ngày liễu xanh
trăng thôi chảy những mong manh
sóng buồn vương sợi quyện quanh vai người
ẩn duyên là chút đầy vơi
ngát trong man mác một lời hẹn xưa
người về ngang lối đó chưa
để hồn ta nhé nắng mưa cùng người …
Mây Trắng
Đời là chuyến đi Cuộc đời một chuyến đi xa
bình minh mưa nắng trăng tà vẫn đi
cổ khâu một nấm xanh rì
tròn như dấu chấm là khi chân dừng
đời như ngư phủ lạc trong sương
lữ khách chiều hôm vẫn lên đường
những muốn trăng tà trên bến đợi
vẫn về mãi miết phía tà dương
buồn vui cũng phải lên đường
cuộc đời là chuyến hành hương cỏi trần
nghìn năm giữa cỏi phù vân
tiếc mà ai có lần khân được nào
đừng đứng lại để đừng ảo não
cuộc phù vân đã bước chân vào
chỉ là một giấc chiêm bao
ngẩn ngơ nồi cháo hôm nao sân chùa…*
…………
* đời nhà Đường có một nho sinh họ Lữ đi thi không đỗ. Trở về, dọc đường, buồn lại đói ghé vào một ngôi chùa con bên cạnh khu rừng, xin đỡ lòng. Chùa nghèo, nhà sư nấu kê thay gạo đãi khách. Mệt mỏi nên họ Lữ nằm một lúc thì ngủ khò. Thấy mình đã thi đỗ, được quan chức cao, nhà vua lại còn gả công chúa, phong cho làm phò mã và cho đi trấn nhậm một nơi. Vinh quang phú quý, không ai bằng. Nhưng khi đi đến nửa đường thì bỗng gặp quân giặc. Lữ chống cự không lại. Lính hộ vệ bị giết. Xe kiệu bị đập phá tan tành. Chúng thộp cổ cả vợ chồng Lữ, đưa gươm kề họng... Lữ hoảng hốt, kêu lên một tiếng, giựt mình thức dậy mới biết là chiêm bao,mà lúc ấy nồi kê cũng chưa chín.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 16:05:26 bởi lenamphong626 >