Đôi khi ngọn gió...
CÔNG CHỨC
Đã cắp ô đi phải cắp về
Làm công chức Việt thật khỏi chê
Ừ thì họ trả công bèo bọt
Lơ láo ta xem kiếm chút hè
Tấm dài tấm ngắn quan xơi hết
Đồng to đồng nhỏ mấy quan chê
Thôi thì nhàn tản chờ hưu trí
Đỡ con giúp vợ chút hê hê…! lnp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2013 15:23:37 bởi lenamphong626 >
Sáng kiến độc: Giảm quan chức trước, giảm lương sau! GIẢM QUAN
Đòn nóc cong vòng chẳng chịu lo
Lo chi mảy ngói khéo bày trò
Cao cao ông kểnh xơi như tấy
Quèn quèn công chức mấy mà so
Giảm rồi lại tạo cho ông kểnh
Tuyển thêm mấy đứa bụng càng no
Chi bằng giảm bớt vài ông kểnh
An vui dân khỏi sợ mất bò…!
lnp
Bộ trưởng Nội vụ chẳng cần 'vi hành' đâu THUỐC TỰ TRỌNG
“Án dân sự xữ thế nào cũng được”
Vị chánh tòa bất cập lỡ mồm thôi…
“Du lịch ư phải có mại dâm rồi”
Ông phó nọ nhảy choi choi vì đá…
Sách khoa học…
Xếp văn hóa bây giờ còn không đọc
Nói chi là báo chí nhọc công thôi
Quan viên ơi…trăm sự chẳng nên lời
Cao danh vọng…đến khóc cười cũng láo…
Phải chăng cuộc thế hồi điên đảo
Hay là nói láo đã nhập tâm
Thuốc phương nào… Tự Trọng bổ vài cân
Gia Liêm Sỉ cứu mấy ông quan nhớn….
Hỡi ôi bệnh đã không đường chữa
Nhập tận cao hoang chẳng phải vừa
Quan giờ một cửa tha hồ tiện
Hoa hồng lại quả liệu mà đưa…! lnp
VÔ ĐỀ
Phúc hoạ do ta chuyện rõ rồi
Đừng tìm ngoài nữa chỉ công toi
Quay về tự quán lòng thanh sạch
Bớt vọng lâng lâng với cuộc đời…! lnp
QUYỀN MỸ
Trên đài hai đảng vẫn đoa nhau
Ý thức hệ kia có khác màu
Cuối khúc đường hầm chưa thấy sáng
Say đòn hai đảng để dân đau
Công hoà kinh tế là trên hết
Chính phủ vi mô chớ đụng vào
Cạnh tranh phát triển nền kinh tế
Hùng cường nước Mỹ có làm sao…
Dân chủ quan tâm toàn xã hội
Công bằng Chính phủ phải quan tâm
Người giàu phải góp thêm nhiều nữa
Tranh cãi liên miên đã mấy lần
Cháy thành dân phải chịu vạ lây
Tê liệt xem ra đã bốn ngày
Thượng đài chuyên nghiệp mười hai hiệp
Đợi thêm tuần nữa…sẽ rỏ ngay…! lnp
Cột cờ Trung Quốc dựng trước trụ sở cái gọi là "thành phố Tam Sa" bất hợp pháp trên đảo Phú Lâm, Hoàng Sa bị bão số 10 quật đổ. ĐIỀM BẠI VONG
Bão quật Tam Sa gãy cột cờ
Ra quân điềm báo bại chỏng chơ
Trời chẳng dung gian đừng có cố
Trắng xương vô định bẩn cõi bờ…
Đại tự uy nghi đã đổ nhào
Nhà tan thuyền đắm khổ làm sao
Cướp biển vẫn thường kinh bảo biển
Chìm sâu chiến tích dưới ba đào…
Kinh điển cha ông có dạy rồi
Của gian nào giữ được con ơi
Trao trả Việt Nam xin lỗi khéo
Giữ nguyên tình bạn đẹp môi cười…! lnp
NÓI VỚI CON TRAI
Mặt mộc hiền hoà da trắng bóc
Tóc dài túm gọn mắt huyền đen
Tinh khôi áo trắng làn hương bưởi
Ngúng nguẩy tình duyên…ứ chẳng thèm
Chẳng cần khuê các chẳng giàu sang
Chỉ cốt lập thân chí vững vàng
Chẳng ngại đói nghèo thương áo rách
Lơ là son phấn chín phần ngoan
Phụ nữ trang nghiêm lấy làm đầu
Mấy nàng toe toét vứt cho mau
Con cái nên người nhờ mẹ cả
Lớt phớt trăm năm phải nhịn sầu…
Lấy vợ ông cha dặn bảo rồi
tướng nào tướng nấy phải xinh tươi
mạnh khoẻ yêu đời nên sự nghiệp
nhẫn nhịn yêu thương phúc trọn đời…
Duyên bởi trời trao ai hẹn được
Nhưng điều cốt yếu bởi mình yêu
Người ấy cũng yêu mình như thế
Còn lại do con với chữ …“liều” …
Tình yêu vốn là đoá hoa mong manh
Chỉ bừng nở dưới trời đức tin con ạ
không hề mặc cả
không ngại bão dông
không đánh bóng tô hồng
không xa hoa mỹ lệ
tình yêu bình dị
bởi con người sống để yêu nhau…
Và thêm nữa đừng mong cầu hoàn hảo
bởi tình yêu khiếm khuyết vẫn tuyệt vời
như hoa hồng vốn khác với hoa mai
Đừng đòi hỏi cả hai kia là một…
Sự hoàn hảo chỉ là điều dại dột
kẻ "đẽo cày"…cô độc chỉ thế thôi…
Thế gian ơi xinh đẹp tuyệt vời
Điều kỳ diệu…chính mỗi loài…mỗi khác…
Tình yêu vốn thường hằng như hơi thở
chỉ nở dưới trời yêu dấu thôi con
là trạng thái tròn đầy viên mãn nhất
của con người sống thật biết yêu thương…! lnp
GIẤC NGỦ CỦA VĨ NHÂN
Một cuộc đời ngẩng mặt với trời xanh
Vị thống soái không xuất thân là lính
Một lần phong đã lên ngôi tột đỉnh
Một lần đi nhân loại lại nghiêng mình…
Ông đã bước vào ngôi đền thiêng vĩ đại
Những vĩ nhân nhân loại phải nghiêng mình
Vũng Chùa đẹp như bức tranh huyền thoại
Ngủ nơi này…ông ngại phía biển đông…
Trên trăm tuổi trọn đời cho đất nước
Có lúc nào không lo nghĩ giang sơn
Đến giấc ngủ còn tìm nơi gác giặc
Bác Giáp ơi biển đảo sẽ thường còn…!
lnp
KHI NGƯỜI ANH HÙNG ĐÃ RA ĐI
Vị thống soái oai hùng đã ra đi
nhưng ánh hào quang còn sáng mãi
cơ đồ Việt muôn đời vững trãi
người với người xích lại gần nhau
Người anh cả đã đi theo chân Bác
nước mắt rơi trong tiếng nhạc trầm buồn
nắng Mường Phăng giọt lệ vẫn thầm tuôn
nơi xứ tuyết giọt buồn trên mắt Việt
Là thống soái là thiên tài quân sự
dưới tay anh bại tướng xếp hàng hàng
một người thầy một vị tướng lừng danh
khúc quân hành có anh thêm hùng tráng
Vẫn biết vậy… vẫn buồn khi tiễn biệt
người anh hùng giã biệt cõi nhân gian
Cả dân tộc thảy đều rơi nước mắt
Vắng anh rồi…nắng đẹp cũng buồn tênh…! lnp
HỌC QUÊN
Biết cuộc sống lẽ nào như ý mãi
Nên dặn lòng quán chiếu sự tìm quên
Đừng mệt mỏi với những niềm lo cũ
Hãy lặng yên như lá rụng bên thềm
Cái diệu hữu ngay trong lòng cuộc sống
Mỗi phút giây mỗi biến đổi phi thường
hãy cảm nhận hãy đắm mình trong đó
hãy lắng lòng nghe gió chở mùi hương
Chuyện xưa kể có người hòa thượng
Dẫn học trò khất thực thập phương
Tiểu hòa thượng theo thầy kính cẩn
Nhìn theo ông nghiêm cẩn mọi đường
Tới bờ sông có cô gái trẻ
Muốn qua sông mà chẳng có đò
Sư đã cõng cô qua dòng nước
Rồi chia tay chẳng chút đắn đo
Tiểu hòa thượng lòng đầy thắc mắc
Cớ vì sao sư cõng người ta
Ôm trăn trở chừng mươi cây số
Nuốt chẳng trôi mới hỏi thầy à…
Chúng ta vốn là người cửa Phật
Cớ sao thầy lại cõng cô kia
Qua dòng nước…bình yên đi tiếp
Thản nhiên như chẳng có chuyện gì…
Sư phụ đã mĩm cười… ta cõng
rồi bỏ cô ta lại bờ sông
Người còn cõng hơn mười cây số
giữ cô ta nặng trỉu trong lòng…
Hỡi ai còn nặng niềm lo cũ
Nghe thầy xin bỏ lại bờ sông
Lòng không vướng bận đời tươi đẹp
Dứt tiếng chuông ngân sạch bụi hồng…! lnp
VÔ ĐỀ
Chúng ta rủ rượi trong buồn chán
Đắm mình mơ tưởng những đâu đâu
Đầu đông nắng đẹp ngoài hiên vắng
Hoa nở bình yên pháp nhiệm màu…
Đôi khi sân hận đầy tâm khảm
Mê mờ lục dục cháy tâm can
Hỡi ôi phúc lạc thì hoan hĩ
Sân hận vì sao nước mắt tràn…
Mơ hồ sương sớm vào trong nắng
Lững lơ phiến lá nhẹ nhàng rơi
Mịt mùng hạt cát vào trong gió
Cũng vậy nhân duyên một kiếp người
Vô thường hiện hữu là như thế
Thân tâm này cũng vậy mà thôi
Chấp thủ làm gì cho mõi mệt
Nhìn xem hoa thắm vẫn như cười…
Đôi khi từ bỏ niềm vui nhỏ
lại thấy thênh thênh cả cuộc đời
Thảo nào hoa nắng đùa vui thế
góc vắng hoang liêu vẫn cả cười…! lnp
CHIẾC LÁ …
Mùa xưa chỉ còn trong ký ức
Khi buồn tỉnh thức nhớ về thôi
Bao người trăn trở về nơi ấy
lãng đãng xa xăm một khoảng trời
Chỉ còn chiếc lá O henry
để những mùa xưa day dứt mãi
trang sách cuối cùng trên căn gác tối
nước mắt rơi ôi chan chứa tình người
Chiếc lá cuối cùng và niềm tin…tưởng cũ
lại muôn đời sáng chói với nhân gian
Có hề gì khi mùa mới đang sang
chân vẫn bước mắt nhìn về một hướng
trong trái tim này đáy sâu tâm tưởng
lá mùa xưa phưởng phất chợt bay về…
Chiếc lá cuối cùng là của O henry
lá mùa xưa là của niềm yêu dấu cũ
trong giấc mơ ta những chiều lử thử
lá mùa xưa còn đó…đợi mơ về…! lnp
TRÚC THI QUÁN
Thăm lại vườn xưa cảnh vắng hoe
Âm u quán trúc giọt sương nhoè
Lạc địa lá rơi tràn lối cũ
Hữu tình dặng hắng chẳng i oe
Tao đàn nguyên suý về đâu tá
Luống để đêm sâu đóm lập loè
Vô thường một thủa tao nhân khách
Nhàn ngâm gió trúc ý còn khoe…! lnp
QUÁN TRÚC
Vui vầy ba bữa lại loe ngoe
Cám cảnh đìu hiu chán tựa chè
Dấu xưa thư pháp còn in trúc
Cảnh nay thi khách cố i oe
Nghiêng ngã la đà quân tử trúc
Ao tù vật vã mỹ nhân khe
Gió qua vườn tạp buồn không hát
Quán ấy còn đâu quán trúc he…! lnp
ĐỌC SÁCH
Công chức ngấm ngầm xoi công chức
Văn nhân xỉa xói kẻ văn nhân
Thầy giáo chê bai ông thầy giáo
Thuyết chê thuyết nọ bé cái nhầm…
Quy luật muôn đời luôn nghiệt ngã
Cùng thuyền vẫn cố đẩy xô nhau
Ẩn sĩ chẳng tranh cùng chính trị
Nhiều phen ném đá vẫn biêu đầu…
Mâu thuẩn muôn đời là mâu thuẩn
An bằng chỉ có giấc mơ tâm
Vô thường đón đợi từng giây phút
Để khách trần gian mãi chịu lầm…
Sự sống ta yêu hơn tất cả
Rất tiếc thân ta cũng phải già
Một mai hết hạn về đất lạnh
Buồn thương đến mấy cũng ra ma
Khổ đau chẳng bởi do ai cả
Do tâm tham vọng mới sinh ra
dối người ta dối luôn mình nữa
tận khi mục nát mới hít hà…
Đói nghèo vốn thuộc tâm ganh tỵ
Nghi ngờ kỳ thị phải chia ly
Tham dục cuộc đời dày thất vọng
Cuồng si điên đảo đến cấp kỳ…
Bất chính thì sinh đầy sợ hãi
Chấp ngã rỏ là kẻ vô minh
Kiêu ngạo biến mình thành ngu ngốc
Hám lợi vong thân tự hại mình…
Lặng lẽ tìm về nơi tĩnh lặng
buông bỏ nằm nghe…tiếng lá rơi
Không ta cũng chẳng gì ta cả
Ẩn hiện hư không nửa nụ cười…! lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: