Đôi khi ngọn gió...
VÔ ĐỀ
Trăm năm ra thế mà hư ảo
Vay rồi lại trả thế nhân ơi
Vào đời tay trắng đi tay trắng
Đừng dại tay đen hết làm người…! lnp
TẶNG EM
Lại một mùa đông đầy cảm xúc
xào xạc heo may hun hút phố hao gầy
Phố tiêu điều cây xơ xác lay lay
lá vương vãi còn bay theo cơn bão…
…Chỉ còn đôi tiếng lao xao
ngày 20 tháng 10 bàng bạc
trong những đôi mắt chiều ngơ ngác
chút nhân văn chếch choác với đông này
hoang tàn bão giật mới qua đây…
Em thường ở trong tim anh em ạ
Cuộc vợ chồng cũng đã mấy chục năm
Đã quen hơi quen nết cả đêm nằm
Thường trăn trở mỗi lần đi công tác
Cũng chẳng có điều gì là to tát
ta yêu nhau nên khúc hát yêu đời
tựa nhau như ôm lấy cuộc đời thôi
và chợt hiểu người chẳng ai hoàn hảo
như cuộc đời cũng có dông có bảo
nắng nung người và hoa thắm em ơi
đẹp lung linh như những khóe môi cười
người yêu dấu gửi trao và chờ đợi…
Anh tặng em em nhé một nụ cười
để bên gối những ngày anh đi vắng
và cuộc đời kia dẫu mưa dẫu nắng
có lúc nào mà ta chẳng bên nhau…
Đời vẫn đẹp khi vòng tay đủ chắc
và nụ cười còn nở mãi trên môi
để bên nhau đi trọn một kiếp người…
…em ạ…! lnp
NỤ CƯỜI
Ai cũng có một nụ cười nguyên vẹn
Thủa bâng khuâng len lén đến gần nhau
Rồi khi yêu đã chọn mối tình đầu
Nụ cười ấy chỉ còn đâu một nửa…
Bởi đơn giản khi hai người là một
Thì môi cười đâu thể vẫn là đôi
Em đừng trách vì sao anh bớt nói
Đơn giản còn chờ đợi phía em thôi…
Và đơn giản họ nhìn nhau để sống
Đoán ý và nói cũng giống nhau
Hỏi vì sao không ý hợp tâm đầu
Em cũng thế phải đâu anh đã thế…! lnp
GỬI NGƯỜI YÊU
Anh cứ tiếc mãi
Bài thơ rừng xanh anh chưa viết hết câu thương
Gửi cho em đêm xao xuyến chiến trường
Đêm đầy đặn đêm trăng suông huyền thoại
Đêm kỷ niệm đêm duyên tình nhớ lại
Đêm mùa này không thấy dải sông ngân
Anh yêu em xin nhắc mãi đến muôn lần
Không xấu hổ chuyện trần ai thương nhớ
Như bùa yêu ai biết đâu mà gỡ
Đã yêu rồi biết thuở nào nguôi
Đã yêu rồi nên cứ mãi thương thôi
Hỡi tơ tình ai dìu dặt khúc yêu thương
Để cho ta trằn trọc mãi đêm trường
Đêm giá lạnh mùa này không ngủ được
Hỡi tơ tình đôi đoạn khéo vấn vương
Ôi tơ lòng xao xuyến nhớ thương em
Trăng thanh thao gió động bức rèm
Ai muôn dặm, lên lầu, ai đó nhỉ
Đêm trăng này ,tháng trước nhớ không em…
Ai nhớ ngày xưa tuổi học trò
Tuổi thời trong trắng chửa âu lo
Cổng tình còn khép ai thương nhớ
Mới khóc tình duyên tiếng nhỏ to
Ai bảo em yêu sớm làm chi
Hay tại tơ duyên chuyện lạ kỳ
Để ai trằn trọc đêm không ngủ
Để ai buồn bã chuyện chia ly
Bức thư tình viết dở cho em
Đêm hôm nay lại thức bên đèn
Ơi kỷ niệm quay về dù ít ỏi
Để bên đèn ta viết tiếp cho em
Nếu uy quyền Anh lấn át được thần linh
Câu đầu tiên anh sẻ phán cho mình
Rằng:Trong cõi trăm năm duyên nợ ấy
Yêu mỗi em thôi một mối tình
Anh ước một ngày thôi chiến chinh
Để dạo cùng em khúc ân tình
Anh sẽ ước tình ta trong sáng mãi
Như sương trời lấp lánh buổi bình minh
Anh chưa nói cùng em một chữ yêu
Đôi ta chưa biết được nhau nhiều
Yêu nhau chưa biết câu hò hẹn
Đã buồn cách biệt chữ cô liêu
Đất bạn chiều hoang gió lạnh nhiều
Thương về bên ấy biết bao nhiêu
Này mây này gió về bên ấy
Đem câu chờ đợi tới người yêu
Anh hẹn cùng em một năm sau
Màu xanh quân phục có phai màu
Gió bụi sương sa rời quân ngũ
Lại về bên ấy sẽ gặp nhau…! lnp
KÝ ỨC…
Ta về tìm lại ba lô
Gắn sao đầu mũ cho vừa lòng em
Nhớ sao một thủa êm đềm
Người nơi chiến địa kẻ miền cố đô
Cùng nhớ lại mà cùng rúc rích
Chuyện ngày xưa cổ tích hai người
Rừng xanh u uất mình tôi
Tương tư em tím một trời Huế xưa
Người lính trẻ tuổi vừa mười tám
Viết thơ tình chưa dám đưa em
Thế rồi duyên nợ tiền khiên
Thế rồi lá thắm tới miền tương tư
Chuyện ngày ấy bây giờ kể lại
Thấy tim mình mãi mãi ngày xanh
Tình yêu ngày ấy trao anh
Cảm ơn em giữ chân thành thủy chung…! lnp
CHÀO 20/10
Chút chút lạnh cho người thêm quyến luyến
Ngày chị em trời cũng hóa dễ thương
Phơn phớt má hồng mưa rắc ngọc
Se se gió nhẹ áo đưa hương
Hoa tràn lối phố người như hội
Áo xanh áo đỏ khéo đan nhau
Chị em phấn khởi ôm hoa thắm
Quên hết ngày qua đã dãi dầu
Những mong đất nước càng tươi sáng
Ngày nào cũng hội để tôn vinh
Một nửa thế gian yêu quý nhất
Một nửa yêu thương của chúng mình…! lnp
TÌM KIẾM
Cuộc đời…
… là cuộc kiếm tìm đầy thất vọng
lối mòn định kiến của tha nhân
khuôn mẫu như là sắp định sẵn
tới lui mắc kẹt khó xoay vần…
Muôn nẻo chỉ nghe… là ta phải
nào ai khen ngợi… tự ta đâu
vậy mà đôi lúc còn mang hoạ
nhân văn sáng tạo cũng ôm đầu
Nhiều đêm suy gẫm hồn không ngủ
Ừ nhỉ đi ra phải lựa đường
Cổ nhân cắm đặc đầy biển báo
Hậu sinh ta khỏi đạp tai ương…
Lại đạp lối mòn không quen được
Bình sinh ta đã chẳng hề ưa
Đi riết hoá ra mình lập dị
Với thế nhân như một sự thừa…
Thất vọng ta về tìm trong rượu
Men nồng bay bổng ý phiêu diêu
Thế gian rượu thịt là công thức
Bay bổng làm sao một cánh diều…
Thế rồi trở lại tàng kinh các
Bất ngờ giáo huấn Đức từ bi
Đừng tìm ngoài cõi ta bà nữa
khổ đau phiền não có ích gì…
Sông rộng đưa ta về với biển
Gió đồng chở mộng đến trời xanh
Trong tâm đã sẵn viên ngọc quý
Chùi rửa chờ xem ánh sáng lành…
Một bữa phân vân chưa quyết định
Bất đồ thất vọng cuộc trần gian
Thôi thì một kiếm quăng đi hết
Bỗng dưng hạnh phúc tự ngập tràn…
Đạo Đời những tưởng là đôi ngã
ai ngờ chỉ một…chốn thị phi
Giữ tâm như nước hồ thinh lặng
biết đích tâm ta ước những gì…!
lnp
MƯA ĐÊM
Nghe mưa như dội từ tiền kiếp
ướt cõi lòng buốt cả nhân gian
tiếng mưa nước mắt trời than
hay là tiếng của nhân gian thảm sầu
Nghe mưa thao thức chẳng vì đâu
đêm như bạc mái đầu với mưa
vô thường giọt nước lạ chưa
luân hồi biết mấy kiếp vừa tới đây
Này mưa ta hỏi một chút này
phương nào tìm đến tận nơi đây
nhìn xem nhân thế hao gầy
mưa chi mưa mãi cho dày buồn riêng
Biết mưa biết nắng vốn là duyên
cơ trời tác hợp tưới khắp miền
Buồn vui vốn tại tâm ta cả
Chỉ là bỏ bớt hoặc tăng thêm
Ôi đêm đêm hỡi là đêm
tiếng mưa như gợi nỗi niềm nhân gian
mưa rơi dưới biển trên ngàn
hay là nước mắt thời gian vọng về…! lnp
NHỚ XƯA
Anh bỗng nhớ cái thời em áo trắng
Mắt nâu hiền bé nhỏ ở bên anh
quanh co mát rượi con đường nhỏ
mình chở nhau đi với mộng lành
Dòng sông ngày ấy mùa nam nắng
chân trần trắng muốt đến mong manh
té nước đùa vui loang áo trắng
chỉ riêng hai đứa thật thanh bình
Vườn nhà mít ổi tiếng chim ca
chỉ riêng hai đứa ở giữ nhà
anh kể em nghe thời chinh chiến
gốc cây ụ đất chở che ta
Anh nhớ theo em cũng xuống đồng
mình quen thành thị việc không xong
cha mẹ cười hiền thôi để đấy
về lo cơm nước kẻo đói lòng…
Chuyện xưa như một giấc mơ qua
trăng nước ngày xưa thật hiền hoà
nụ cười em đẹp hơn hoa thắm
cảm ơn trời đất tặng cho ta…! lnp
VÔ ĐỀ
Áo quần sách vở ướt mưa rồi
Cảm thương sỉ tử cảnh loi thoi
Sáng nay ra cửa trông con cháu
Mặt hoa méo xệch chẳng nên lời…! lnp
VUN TRỒNG
Gốc cây lòng đất biết chưa
Gốc mây ở tận xanh lơ da trời
Gốc gió ở tận trùng khơi
Gốc người ở tấm lòng người mà thôi
Tâm trong sáng gốc tuyệt vời
“Cư trần bất nhiễm” kệ đời đảo điên
Tâm u tối gốc ưu phiền
Ô danh một kiếp mang tên con người
Ngẫm cho kỹ làm người thật khó
Tốt thì nghi mà dở thì chê
“Chín người mười ý” khó ghê
Cõi người là cõi thị phi khó lòng
Thôi cứ thế vun trồng cội đức
Giữ khoan hòa bực tức làm chi
quán xem mình thực là gì
là ai… gốc rễ… xã ly muộn phiền
Cứ lặng lẽ tìm miền an định
Lấy lục hoà cứu cánh phù sinh
tự vun lấy gốc của mình
mở lòng vui đón thênh thênh đất trời…! lnp
IM LẶNG…
Sự im lặng vẫn muôn đời minh triết
Như đất trời thường có nói gì đâu
bốn chín năm trường chửa một câu(chữ)
Phật nói vậy phút nhiệm màu tịch diệt
"Niêm hoa vi tiếu" ngài Ca diếp
"Chân kinh vô tự" thị chân kinh
Ẩn tàng im lặng trong lời Phật
Quan ải vô môn khách lặng nhìn…
Thế gian như mộng người không lặng
Ồn ào xô đẩy đuổi tranh nhau
Róc rách suối nguồn êm chảy mãi
Đường vào cõi đạo đấy chứ đâu…! lnp
ĐỒNG HÀNH
Chúng ta sống lo âu sợ hãi
Người với người tàn hại lẫn nhau
Thường ngày con cá mớ rau
Đến khí thở cũng nhuốm màu thuốc độc
Chồng với vợ còn ra tay tàn khốc
Mẹ với con tàn độc đến rùng mình
Anh với em cư xử tựa không tim
Chuyện thú tính hiện hình như khắp chốn
Điều đau khổ ta khó lòng chạy trốn
Đày đọa mình lăn lộn thú đau thương
Khổ thân tằm muốn hết kiếp tơ vương
Chỉ một chỗ chết trương trong nồi luộc
Điều nguy hiểm nhạt nhòa nhân cách sống
Cửa Khổng buồn thất vọng dạy gì đâu
Ba bốn phần tây sáu bảy phần tàu
Thầy xôi thịt lấy trò đâu nhân cách
Rồi cái cách chúng ta tìm công chức
Mặt tươi cười xếp hỏi thực tiền đâu…
Chỗ bán mua nên mặt mới ngầu ngầu…
Quyết vơ vét cho mau mau lại vốn…
Ôi cuộc trần gian đã đến kỳ hiểm nạn
Người với người là bạn với gian manh
Mắt quan trường vẫn đẹp một bức tranh
Vẫn thao thức đồng hành cùng đất nước… lnp
HƯƠNG VỊ VĂN MINH
Khoa học đưa nhân loại tới văn minh
Cú Click thấy mình thông minh thật
Steve Jops chẳng dạy ai giải thoát
Chỉ thu tiền bằng thủ thuật Iphone
Nhà đài đưa dân tộc tới văn minh
Ngồi một chỗ cả trăm kênh ấy chứ
Dân thích thú cứ nộp thêm tiền nữa
Không nộp thì ba bữa cắt ông thay…
Nào còn ai đưa ta tới văn minh
Để ta tiến đồng hành cùng nhân loại
Máy bán cô ca ca bin điện thoại
Có bỏ xu vào dịch vụ mới lòi ra…! lnp
NGÀY XƯA
Ba mẹ có cả một thời vất vã
Thủa con người lam lũ mến yêu nhau
Thủa thanh niên dắt ông lão qua cầu
Thủa phụ nữ áo nâu che đạn Mỹ
Ba mẹ có cả một thời như thế
Nên hơi buồn cho tuổi trẻ hôm nay
Hãy nhìn xem cái cách họ phơi bày
Hay hình thức phải thế này thế nọ…
Cuộc sống vẫn muôn đời vậy đó
Chuyện qua rồi ngồi nhớ kể con nghe
…Thủa ấy thánh nhân còn tại thế
Người với người sống để yêu nhau
Chuyện xưa rồi mà có dễ quên đâu
Nhìn cuộc sống lại buồn rầu nhớ lại
Câu chuyện “Bạch đầu quân sĩ tại”
Nước Nam mình kể mãi chuyện ngày xưa…! lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: