Đôi khi ngọn gió...
CHIẾN TRƯỜNG
Xe vốn xưa nay bạn của Đường
Đường nâng Xe chạy thật mến thương
Những khi Đường ốm thân thương tích
Xe đi thật chậm vẽ nhún nhường
Thế rồi Tàu khựa mang Xe đến
Đường Xe đôi bạn hoá ẩm ương
Thình lình Xe bổng vung tay nện
Nên nỗi Đường Xe hoá chiến trường…! lnp
ĐƠN GIẢN TÌNH YÊU
Khi xưa ta trẻ yêu là khổ
Vắng em đôi chút đã u sầu
Trời đất bổng dưng thành tư lự
Bồi hồi chân giục kiếm em mau
Giờ lúc tóc xanh nhuốm bụi trần
Khối tình nguyên vẹn thủa còn xuân
Em nghe nhịp đập con tim khát
Hối hã bên em đến mấy lần
Tình yêu vốn dĩ như quy luật
Ai sống trần gian chẳng có phần
Người yêu trời đất ban cho đấy
Nào phải tranh giành mới có chân
Người ta thử nghiệm qua mắt trẻ
Tình yêu…nghe thử chúng nói năng
Ta luận tình yêu bằng lý trí
Sâu sắc nhìn xem chúng bảo rằng:
Bà nội tuổi già thêm thấp khớp
Đứng ngồi giờ đã quá khó khăn
Móng chân sơn lại ông tôi giúp
Bởi tại tình yêu chẳng ngại ngần
Hay là cô gái xức nước hoa
Cạo râu chàng trẻ thật hiền hoà
Họ đã cùng nhau đi dạo mát
Và ngửi mùi nhau vậy thôi mà
Tình yêu là mẹ cà phê sáng
Vẫn thường nếm trước mới đưa ba
Mục đích chỉ là luôn đảm bảo
Gu ba chỉ mẹ biết thôi à…
Tình yêu là họ chẳng rời tay
Và họ hôn nhau suốt cả ngày
Ba mẹ tôi thường như thế đấy
Thật ghê…phát mệt vẫn đắm say
Tình yêu là lúc hai người nọ
Họ ở bên nhau suốt cả đời
Biết rỏ về nhau mà vẫn vậy
Tối ngày rúc rích chỉ chung đôi
Bữa ăn miếng thịt gà ngon nhất
Mẹ gắp cho ba thật vậy mà
Hay tiếng nỉ non cô hàng xóm
Khóc hoài chú ấy đã đi xa…
…………
Trong con mắt trẻ là như vậy
Yêu là thực sự hướng về nhau
Những điều đơn giản ta thường tránh
Lại hoá tình yêu thật nhiệm màu…! lnp
THỪA THẬT
Này đáo tụng đình đã biết chưa
Đã vương vào đó bạc mau đưa
Già đòn non nhẽ xưa nay thế
Bẻ măng mượn gió đỡ công chùa
Tắc kỳ ngôn lộ anh cu Chấn
Mười năm đằng đẳng phải xin thua
Xúi nguyên dục bị à ra vậy
Ba ông tố tụng* một chữ …thừa…! lnp
KHÉO QUÁ
Điểm ông tích luỹ trở về mo
Ma tuý nghe đâu đến mấy bồ
Cũng soi cũng xét quy trình lắm
Máy còm máy nhỏ chẳng ra cho
Bổng dưng máy lớn lăn ra ốm
Đúng lúc hàng kia nó đứng chờ
Bò chết gặp kỳ khi khế rụng
Dưng mà khéo thế…bổng lo lo…! lnp
THÔI CHẲNG VỌNG CẦU
Xuôi Ngô ngược Sở đẩu đầu đâu
Tận mục nhân gian sớm bạc đầu
Bão truy lũ đuổi người ly tán
Rừng tan núi trọc vượn kêu sầu
Trần lao đau khổ đà ngao ngán
Thiên đình còn đó vợ chồng ngâu
Thôi thì tri túc an lòng đạo
Cõi nao cũng vậy chớ vọng cầu…! lnp
KHÁC CẢ RỒI
Em ạ hình như khác cả rồi
Đồng xanh đâu nữa én đùa chơi
Hoàng hôn lặng lẽ soi nhà kính
Bình minh ngơ ngẫn phố chọc trời
Nhớ xưa phố hóa dòng sông nhỏ
Mừng nay chán biển nước lên đồi
Lẩm bẩm ừ ra thay đổi cả
Chỉ mỗi tình ta giống xưa thôi…! lnp
CÁI QUÝ NHẤT
Ồ chẳng phải tương lai hay quá khứ
Cái hiện tiền là thứ quý nhất thôi
Có ích gì mơ ước những xa xôi
Điều huyền ảo dành cho người tuổi trẻ
Cái đã qua và cái ta không thể
Có ích gì khệ nệ nặng tâm tư
Cái quý nhất là cái của bây giờ
Niềm hạnh phúc mà ta đang nắm giữ
Em thấy rỏ ngọn đèn dầu kia chứ
Dưới chân đèn là quá khứ màn đêm
Và xa hơn ánh sáng cỡ que diêm
Cũng bóng tối là tương lai mờ ảo
Vùng thực tại chỉ là vùng sáng nhỏ
Quanh ngọn đèn ta thấy rỏ mà thôi
Vùng ngày xưa ta thấy được em cười
Để tin tưởng một tương lai hạnh phúc
Đấy tương lai là cái ta nào chắc
Quá khứ như ngủ gục dưới chân đèn
Hiện tại bây giờ chỉ có anh và em
Hãy xích lại để mắt đen thôi thăm thẳm
Cái quý nhất bây giờ ta đang nắm
Sao mơ màng chìm đắm tận đâu đâu…
Cuộc trăm năm rốt lại có bao lâu
Mơ màng mãi chỉ héo sầu thực tại…! lnp
NGƠ NGÁC
Trăm năm cũng có nhiều đâu nhỉ
Sao ta ầm ỉ với đất trời
Khi than khi khóc trời ơi
Khi vui cảnh đẹp khi cười cợt mây
Vừa mới đó mà nay đã khác
Cuộc phù vân ngơ ngác bao người
Chiêm bao một giấc nói cười
Tỉnh ra đã lạc cuối trời hoàng hôn
Có gì đâu mà ôm để mất
Có gì đâu mà thật với mơ
Ta đi từ bấy đến giờ
Gót mòn mà vẫn như chưa hiểu gì…! lnp
NGẠC NHIÊN KHÔNG
Một cô vợ nghi chồng mình bội bạc
Chờ tôn ông ra khỏi cửa nhà này
Nghỉ một ngày… giúp việc biến khỏi đây
Tối tắt điện bà nằm giường cô ấy…
Đến nửa đêm có bước chân thật nhẹ
Người đàn ông lặng lẽ khẽ chui vào
Bà nín lặng chờ anh ta xong việc…
Cứ âm thầm chẳng thèm hỏi tại sao
Rồi bất ngờ bật đèn lên và hỏi
Này ông à thấy có ngạc nhiên không…
Nghe lắp bắp tiếng lái xe ông chủ
Vâng thưa bà…rồi phóng chạy mất tăm…! lnp
CHỊU ĐAU
Hành chính văn chương phải làu làu
Từ ghi nguyên nghĩa ý tròn câu
Hán việt xem ra đông người sính
Tây ta trông lại lộn xà ngầu
Viết lách bây giờ xem là nản
Văn xưa các cụ có vậy đâu
Cảm thương các cháu yêu ca hát
Thi thố e là phải chịu đau…! lnp
ĐÀN ÔNG VÀ ĐÀN BÀ
Khi đàn ông phát hiện ra vũ khí
Bắt đầu từ đó họ đi săn
Đàn bà phát hiện ra nghề ấy
…da lông họ nghĩ tới áo quần
Đàn ông phát hiện ra màu sắc
Hội họa từ đây có khởi đầu
Đàn bà phát hiện ra hội họa
Điểm tô son phấn mới đủ màu
Đàn ông phát hiện ra ngôn ngữ
Bắt đầu giao tiếp chuyện nọ kia
Đàn bà phát hiện ra nói chuyện
Bắt đầu từ đó có dưa lê
Đàn ông phát hiện ra trồng trọt
Bắt đầu họ nghĩ tới thức ăn
Đàn bà phát hiện ra điều đó
Ăn kiêng họ nghĩ tiếp ngay rằng
Đàn ông phát hiện ra tình bạn
Bắt đầu họ nghĩ đến tình yêu
Đàn bà phát hiện ra tình ấy
Hôn nhân họ nghĩ với đủ điều…
Đàn ông phát hiện ra buôn bán
Giao lưu và họ nghĩ ra tiền
Đàn bà phát hiện ra tiền ấy
Đàn ông tai họa xuống triền miên…! lnp
BÀI HỌC
Bốn mươi năm chẳn nhân ngày cưới
Mọi người xúm lại để mừng Tom
Sau những món quà và chúc tụng
Họ mời Tom thuyết bốn mươi năm…
Ôi Tom thân mến xin ông thuyết
Những điều học được bốn mươi năm
Sống chung cùng với người yêu dấu
Để lũ chúng tôi bớt lỗi lầm…
Từ tốn khiêm nhường Tom bày tỏ
Hôn nhân thầy dạy thật tuyệt vời…
Nó dạy cho ta bao phẩm chất
Nghe này các bạn tốt của tôi:
…chịu đựng, trung thành và nhẫn nhịn
… nhu mì, chung thủy, dám hy sinh…
Và bao phẩm chất không cần thiết…
…nếu như ta được sống một mình…! lnp
IM LẶNG
Có yêu thương không nói được bằng lời
Và im lặng là đỉnh cao cuộc sống
Những sớm mai vẫn thường phẳng lặng
cho một ngày dào dạt lẽ yêu thương
Khi con chim cất tiếng ca vui
Cái cây đắm chìm trong im lặng
Giọt nắng lặng yên vòm cây bừng sáng
Khúc không lời chim hỡi có biết chăng
Sự ba hoa chẳng làm nên cuộc sống
Khúc không lời nóng bỏng trái tim ta
Em có thể cứ hát ca
Còn ta im lặng
Sự thù thắng ở trong lòng cuộc sống
Có âm thầm chứa nặng nỗi yêu thương…
Vạn vật kia đều là không thật có
mới đó mà thật đã hoá không không
cứ hát ca khi xúc cảm trong lòng
cứ im lặng khi trầm ngâm sâu thẳm…
Thân giả có mà đôi khi tưởng thật
Hết duyên rồi về đất có thế thôi
Của thế gian chim hót hoa cười
Vay lại trả vui buồn âu cũng thế…
Miên miên trời đất như tranh vẽ
Một tay tạo hoá lẽ nhiệm màu
Nào có gì là cái của ta đâu…
Chẳng háo hức chẳng lo âu chỉ lặng…! lnp
BẤT NGỜ
Giôn vẫn thế khi màn đêm buông xuống
Lại say sưa quán xá với bạn bè
Và trở về khi lưỡi đã tê tê
Chân xiêu vẹo lè nhè kêu mở cửa…
Mary đã chán chường anh chồng dở
Đã hò la chửi bới vẫn không chừa
Rồi ngày kia trong lúc rảnh buôn dưa
Cô bạn cũ bày cho cô mẹo mới…
Mary ạ phải tự mình thay đổi
Hãy yêu thương khi anh ấy về nhà
Nhiếc móc gì thay những tiếng hò la
Sẽ tốt nhất là nụ hôn cháy bỏng…
Mary nghĩ ý kiến này rất đúng
Và rắp tâm ứng dụng tối hôm này
Lẽ thường tình Giôn cứ thế lại say
Lại xiêu vẹo trở về chân chẳng vững
Mary đã vội vàng ra mở cửa
Rồi dìu Giôn cẩn thận bước vô nhà
Mở đôi dày và xoa bóp xuýt xoa
Đêm đã muộn lên lầu thôi anh ạ…
Giôn ngắc ngứ ừ thì thôi cũng được
Và liêu xiêu chân từng bước lên lầu
…Bởi đằng nào con vợ chẳng tha đâu
nó chẳng thể tha cho anh em ạ…! lnp
HAI MƯƠI CHÚ
Mark Twain đã có thời làm chủ bút
dĩ nhiên ông biên tập chuyện đăng bài
Văn của ông trào phúng ý rất hay
rất dí dỏm khôi hài khi đối đáp
Và câu chuyện với một cây viết trẻ
Ông trả lời với nhận xét như sau:
Bạn thân mến với người làm trí óc
Thầy thuốc khuyên nên ăn cá từ đầu
Lĩnh vực này tôi cũng chẳng thạo đâu
Nên không rỏ ăn bao nhiêu là đủ
Theo bản thảo bạn gửi cho tôi đó
Phải cá voi hai chú cỡ vừa vừa
Lượng đạm đó dĩ nhiên không quá đáng
Để bổ sung cho nảo tuỷ của mình
…Chuyện của người đôi lúc cũng thất kinh
Văn ta dể phải ăn hai mươi chú…! lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: