Đôi khi ngọn gió...
BÀN LUẬN VỀ TÌNH YÊU
Tình yêu trạng huống mơ hồ nhất
Người đời tranh cãi chẳng thể dừng
Bác sỹ bảo rằng là căn bệnh
Chữa trị bệnh nhân phải nằm giường
Các nhà vật lý cho không phải
Bệnh sao năng lượng phí quá nhiều
Điều này dứt khoát cần xem lại
Hoạt động…chắc là đúng tình yêu
Các nhà cơ học chê trật lất
Khi mà máy chính lại nằm yên
Tình yêu dứt khoát là nghệ thuật
Nghệ thuật…tình yêu mới đúng tên
Các nhà nghệ thuật cười mai mĩa
Là trò gian lận mới đúng tên
Nghệ thuật vì sao không phô diễn
Mà ngại người ta kéo tới xem
Luật gia bèn cãi không gian lận
Khi mà hai phía thỏa mãn nhau
Tình yêu khế ước từ hai phía
Hợp đồng sản xuất có cung cầu
Các nhà doanh nghiệp cười nghiêng ngã
Hợp đồng sản xuất nghĩ mà xem
Chi phí quá cao so sản phẩm
Phải gọi khoa học mới đúng tên
Các vị giáo sư đều phủ quyết
Tình yêu…khoa học…quả là điên
Khi lũ chúng tôi đều bất lực…
Mà bọn sinh viên lại liền liền…! lnp
BẦU ĐÔNG…
Đã dứt mưa phùn rơi lắc rắc
Heo may thổi lạnh cả đêm dài
Các pháp đều do tâm tạo cả
Hay pháp vô tình vậy hỡi ai
Heo may vẫn thổi trời đông lạnh
Đầy trời mây xám ủ màn đông
Trong phòng ấm áp ly trà sớm
Ta hiểu ngoài kia rét cắt lòng
Mới hay tánh biết cho ta cả
Nào cần lạnh cắt của mùa đông
Hay nắng nung người ngày hạ cháy
Nóng lạnh tâm ta hỏi cõi lòng
Cõi đời rộng lớn do tâm biết
Tâm không nhận biết rộng cũng không
Mùa đông có lạnh do tâm cảm
Nào phải ngoài sân với trong phòng
Vấn đề là biết hay không biết
Cuộc đời tồn tại vẫn vậy thôi
Tâm không nhận biết thì không có
Dẫu đũ ngoài kia cả cõi đời…
Đời vẫn bình thường trôi chảy mãi
Bốn mùa thay đổi nối đuôi nhau
Chẳng tịnh cũng chẳng hề bất tịnh
Chẳng hỏi tâm ta để nhiệm màu
Tâm chỉ tùy ta mà hiển lộ
Ở tai ở mắt… ở làn da…
Chỉ duy trú xứ không hề lộ
Vì chưng chứa cả mọi thiên hà…! lnp
VÔ ĐỀ
Em say sưa mộng trong chăn ấm
Ta co ro lạnh với thơ đây
Đêm nay gió lạnh tràn muôn nẻo
Ấm thì vẫn mộng lạnh vẫn say…! lnp
HƯỞNG NHÀN
Hết tuổi ai mà chẳng về quê
Chào ba đấu gạo biệt tư bề
Chẳng dạ thưa anh lưng thẳng tắp
Khỏi ăn bậy bạ ngủ thôi mê
“Nghịch thủy hành châu” đà mệt mỏi
“Phong thanh hạc lệ” bạn quen đề
“Bình thủy tương phùng” thôi cứ thế
“Điêu trùng tiểu kỹ” bạn đừng chê…! lnp
BÌNH THƯỜNG THẬT HAY
Mọi cái nên giữ là tương đối
Như đường trung đạo đức từ bi
Lối người chẳng có gì rốt ráo
Khi đúng lúc này sai lúc kia
Đừng đem ánh chớp trong tia sét
Mà bảo đêm đen mãi rực hồng
Đời người cũng vậy vô cùng ngắn
Có gì mặc cả với hư không
Đừng tìm cao siêu trong trời đất
Chân lý cuối cùng vẫn tình yêu
Con người sinh ra là để chết
Chân lý mênh mông lại quá nhiều
Muốn tin hãy tin mình trước hết
Không mình chân lý để làm chi
Bình thường vĩ đại hơn ta tưởng
Chân lý cao siêu một chữ…Thường
Một chữ thường sinh diệt
Cõi đời chỉ vậy thôi
Con vờ và đom đóm
Chuyện ngày xưa đã cười
Chân lý soi muôn mặt
Trên con đường ta qua
Con đường ta không biết
Chân lý chỉ nhạt nhòa
Mark Twain đã có lần tuyên bố
Khi chân lý còn bận mang dày
Thì những lời nói hoang đường ấy
Đã chạy hơn nửa hành tinh này…
Thượng đế đã ban thiên đường rực rỡ
Đợi người nghèo trên khắp cả đông tây
Còn người giàu họ sang hơn một kiếp
Hưởng thiên đường ngay tại thế gian này
Không ở thiên đường ở đâu đây
Hay ở bên đường mãi lắt lay
Xin hồn cứ ở thiên đường vậy
Thân ta ta ở trái đất này…
Vậy đấy cứ giữ là tương đối
Khi chân còn bận việc xỏ dày
Mặc hồn chạy nửa vòng trái đất
Bình thường tự ngẫm…thật là hay…! lnp
TÔI
Cái tôi đích thực là không có
Thân này duyên hợp chỉ thế thôi
Gắn cho cái mác làm tên gọi
Nào phải chưa sinh đã có rồi…
Thử soi năm uẩn tìm Tôi thử
Đích thực hư không trống rỗng rồi
Dựa vào năm uẩn rồi sinh sự
Bám lấy thân tâm quyết ấy Tôi
Duyên hợp thì ta có thân này
Duyên tan thịt rã mất thân ngay
Cái tôi là thuộc về duyên vậy
Hợp tan hằng chuyển chỉ đổi thay
Qua cơn hoạn nạn lòng thanh thản
Chắc hẳn thân tâm hiểu lẽ đời
Tự cao tự đại vơi đi bớt
Ung dung hoa tuyết nhẹ rơi rơi
Ào ạt đông phong thổi đầy trời
Cánh chim cô lẻ hiện chơi vơi
Càng cao ngã mạn càng cô độc
Xiêu bạt đông phong bặt không lời
Thì ra Tôi vốn là không chủ
Chỉ là bám víu tưởng mà thôi
Vậy mà ảo vọng trung tâm của
trời đất nhân thiên thật buồn cười…! lnp
MUÔN ĐỜI SÁNG MÃI CHIẾN CÔNG
Còn nguyên vẹn khúc tráng ca bất tử
Những anh hùng sống mãi với núi sông
Ba cây số vuông hàng vạn người ngã xuống
Thành ngọn hoa đăng nhưng nhức mỗi đêm rằm
Dòng sông bây giờ xanh phẳng lặng
Thành cổ xưa cây cối lại xanh màu
Những lão chiến binh lại trở về nơi ấy
Khóc âm thầm về một thủa cùng nhau
Chỉ riêng bom đạn từ quân Mỹ
Bằng bảy quả bom chinh phục Nhật hoàng
Sự anh dũng vượt qua tầm thời đại
Đến quân thù còn khiếp sợ hoang mang
Chỉ còn sắt thép bê tông vỡ
chí anh hùng làm luỹ thép hiên ngang
Tám mươi mốt ngày đêm ta trụ vững
Dựng thành đồng đây ý chí Việt Nam
Ngày cháy rực và đêm hồng lửa đạn
Người lính qua sông như không hẹn trở về
Là ý chí bay ra đầu nòng súng
là bi hùng hoa lửa cháy lung linh
Thành cổ bây giờ xanh ngăn ngắt
Linh thiêng Thạch Hãn nhẹ xuôi dòng
Ngàn năm kim cổ mai sau mãi
Cháy sáng muôn đời một chiến công..! lnp
NGÀY XƯA BÊN CÁNH VÕNG
Ta quay lại bài ca bên cánh võng
Thủa xa xưa đánh giặc hát nao lòng
Đêm ngàn sao chỉ mơ ngày hết giặc
Mắt em còn lưu luyến với ta không
Đồng đội vẫn ru nhau bên cánh võng
Dội rừng sâu trong khúc hát trầm hùng
Những người lính xa nhà đêm dừng bước
Khúc khích đùa cánh võng khẽ rung rung
Ôi có những bức thư bên cánh võng
Viết về em cho kịp bạn qua nhà
Chữ không ngay như một lời ca cũ
Mà thắm nồng thư lính ở phương xa
Thư thái lòng ta bên cánh võng
Cơm rừng khê cháy đã đi qua
Thịt hộp chia nhau không kịp nấu
Chuyền tay thuốc vấn nhịp phì phà
Ôi những bài ca bên cánh võng
Bên rừng hoa suối khẽ đong đưa
Chính nhân gủi mộng vào câu hát
Hoa hẳn đong đưa đến tận giờ…
Ôi những bài ca bên cánh võng
Những đêm sương trắng cả rừng hoang
Sương đẫm in hình anh lính trận
Bình yên ôm súng giấc mơ màng
Ôi những bài ca bên cánh võng
Có những lần đi đụng giặc thù
Võng ôm lính trận về với đất
Súng gầm đưa tiễn bạn thiên thu
Đất nước lời ca bên cánh võng
Ngàn năm chinh chiến máu và hoa
Câu hát ngày xưa vui ra trận
Trầm bỗng đêm nay nước mắt nhoà…! lnp
ĐƯỢC MẤT
Vẫn là hai mặt đồng xu nhỉ
Được mất như là sấp ngữa thôi
Trả nợ tiền khiên thôi thì mất
Được bởi tiền khiên giúp đỡ người
Có cho có được xưa nay thế
Nào ai lộc hưởng một mình đâu
Xởi lởi trời cho là thế thật
Lại thêm vui tính khỏi u sầu
Ôi vòng được mất loay hoay mãi
Được thì sung sướng mất lo âu
Bo bo chắn chắn rồi mất trắng
Ôm rơm rặm bụng phải điên đầu
Nhận cho nào phải riêng châu báu
Đôi khi hòa ái cũng giúp nhau
Đôi khi ánh mắt là tương trợ
Đôi khi nâng đỡ giúp qua cầu
Riêng tôi tôi thấy lòng nhân ái
Giúp sự bao dung thật nhiệm màu
Nhân gian có lẽ không cùng khổ
Nếu đủ lòng nhân chứa nổi nhau
Mới hay được mất do ta cả
Chớ có loay hoay chẳng ích gì
Giữa đời được mất công bằng lắm
Của trời có chỗ chớ sân si…! lnp
NICOTIN
Nicotin…
…giúp máu lưu thông trong động mạch
Trời ạ thông tin thật tuyệt vời
Loài người hút thuốc từ lâu lắm*
Bây giờ không hút mới lôi thôi…
Tâm thần phân liệt hay hiếu động
Viêm loét đại tràng lẫn khối u
Ung thư da dẻ hen dị ứng
Hút thuốc xem như biến cái vù
Các nhà khoa học…
…gọi là nghịch lý người hút thuốc
Giảm hẳn khả năng nong mạch vành
Al**… Pa** các bệnh khi già yếu
Đều nhờ hút thuốc chẳng đến thăm
Còn nhiều tác dụng không ngờ nữa
Các nhà khoa học ngại nói ra
Chỉ thằng hút thuốc là riêng biết
Lén vợ chia nhau hút phì phà…! lnp * Loài người hút thuốc từ 5.000 năm trước công nguyên ** Alzheimer và Parkinson
NĂM THÁNG
Năm tháng …
…chiến chinh đi qua như giấc mộng
Ngày nao ngơ ngác giữa rừng xanh
Gặp nhau cơm lính ăn một bữa
Hỏi han rối rít chuyện quê mình…
Ngày ấy phỉ Lào nhiều vô kể
Chặn xe chúng cướp cả ban ngày
Chúng tôi lùng sục xuyên rừng thẳm
Mấy phen tiêu diệt mới dừng tay
Lính Việt dễ quen cùng chiến trận
Diệt thù mắt sắc quá dao cau
Chỉ vài điểm xạ là xông tới
Xem phỉ tay dơ đã quá đầu…
Xông pha chiến trận lòng không ngại
Chỉ ngại mưa rừng phải chôn chân
Muỗi mòng sên vắt như châu chấu
Đốt lửa hơ hong lính cởi trần
Ngày ấy chúng ta hai mươi tuổi
Khó khăn nào cản nỗi chân ta
Phà Lan Đồng Hến chân chưa mỏi
Keng Cọc Xê Nô rỏ tựa nhà…
Bạc đầu lính trận câu thơ cũ
Lại kể nhau nghe chuyện chiến trường
Trận ấy băng rừng rơi ổ phục
Lần đầu khó tránh khỏi tổn thương…
Năm tháng dòng đời không hẹn được
Ngày ấy chung vai dưới quân kỳ
Ba mươi năm trước từng ngang dọc
Bây giờ đôi đứa ngại chân đi…
Khúc hùng ca cũ nay ôn lại
Oai hùng tây tiến thủa quân ta
Nhớ ôi Đồng Hến ngày chinh chiến
Lính trẻ nhâm nhi khúc nhớ nhà…! lnp
GIÁ CẢ VÀ PHỤC VỤ
Giáo dục mầm non xã óa rồi
Đằng nào cũng thế cả mà thôi
Cổ con cổ mẹ tùy nghi chọn
Trường tư trường điểm thỏa sức xơi
Giáo dục trăm hoa đang đua nở
Giá cao giá thấp mặc cuộc chơi
Em nào cha mẹ đang nghèo khó
Bợp tai bóp cổ thấy rụng rời…! lnp
ĐÃ TRẢ RỒI
Có câu chuyện Samurai đòi nợ
Lão đánh cá nghèo ngụ làng kia
Năm ấy mất mùa không trả được
Rút gươm đòi chém cổ đứt lìa
Hoảng hốt lão ngư như bừng tỉnh
Vội vàng nói lớn hãy dừng tay
Ta cũng như ông người tập võ
Thầy ta căn dặn nhớ thế này
“Không được ra tay khi nóng giận”
Sao người điều đó lại chẳng hay
Chợt hiểu anh chàng thu gươm lại
Đồng ý sang năm đúng dịp này
Trở về đã muộn lòng thanh thản
Anh ta nói đúng chẳng hề sai
Sư phụ của ta từng dặn vậy
Chút giận ta quên hết lời thầy
Gần khuya mới trở về nơi ở
Nhẹ nhàng xô cửa để vào trong
Thấy vợ nằm ôm chàng trai lạ
Rút gươm toan chém cả một lần
Chợt nhớ tới lời tay ngư phủ
Chàng bèn lùi lại dọ nguồn cơn
Đằng hắng cất lời kêu vợ dậy
Vợ mừng ôm chặt vẽ tủi hờn…
Còn cái chàng trai ôm khi nãy
Hóa ra chính mẹ của chàng ta
Mặc đồ của chính chàng ta đó
Để ngăm kẻ cướp khỏi vô nhà
Lòng bỗng mừng vui khôn xiết tả
May chàng ngư phủ đã nhắc ta
Nếu không tai họa vô cùng lớn
Tha cho ngư phủ mới còn nhà…
Một năm thành đạt hơn mong muốn
Cuộc đời tươi đẹp nở đầy hoa
Thì ra kiềm chế là hơn hết
Phẳng lặng an vui chữ thái hòa
Rồi bỗng một ngày không hẹn ước
Có người ngư phủ đếm tìm anh
Vẻ mặt hân hoan khôn xiết kể
Cùng bao tiền nợ rất chân thành
Cảm ơn người đã cho ta nợ
Một năm đánh bắt quá thành công
Gốc lãi và đây là tạ tội
Chút riêng ơn ấy thật vô cùng
Đôn hậu mĩm cười tay kiếm sỹ
Bảo người ngư phủ cất tiền đi
Người đã trả ta rồi đấy chứ…
Không ngươi nay đã chẳng còn gì…
……
Và có lẽ …
…họ đã mời nhau ngồi uống rượu
Kể chuyện năm qua gặp những gì
Và kết kim bằng hơn ruột thịt
Dặn lòng đừng nóng…phải khắc ghi…! lnp
MÈO CHÓ VÀ KHỈ
Trong giờ ngữ văn trò cấp một
Cô thường bắt tả vật xung quanh
Tuần ấy cô ra đề về tả
Một con mèo nhỏ ở nhà mình
Loay hoay cũng đến kỳ phải nộp
Tả mèo Tý viết một dòng thôi
"Nhà em có một con mèo" chấm
đem nộp cho cô vậy là rồi…
Đến bữa trả bài cô giáo hỏi
Vì sao em viết một dòng thôi
Tý vẫn ung dung thưa cô giáo
Giải thích vì sao tả kiệm lời
Thưa bởi vì em chưa được thấy
Mẹ bảo ba em rỏ có mèo
Mẹ ra sức tìm ba cố dấu
Bao giờ tìm được sẽ tả thêm…
Tuần tiếp cô ra đề tả chó
Tý đề cộc lốc giống tuần qua
"Nhà em có một con chó" hết
Cô hỏi Tý ta trả lời là…
Em nghe mẹ trách ba hôm ấy
Đi cùng con chó nào cả ngày
Nó vẫn ngoài đường chưa về ạ
Bao giờ về sẽ tả cô hay…
Tuần sau cô bắt trò tả khỉ
Lần này Tý viết có dài hơi
"Nhà em có nuôi một con khỉ…
Hôm qua có khách đến nhà chơi
là cô gái trẻ không quen biết
Ba ra mở cửa mới trả lời
…Con khỉ còn ngồi trong nhà đấy…"
…Bó tay cô cũng chỉ biết cười…! lnp
HÒN ĐÁ CỦA TONSTOI…
Người hành khất đến xin nhà giàu có
Miếng bánh mỳ đồng bạc lẻ vậy thôi
Là tất cả những gì anh mơ ước
đợi chờ tay giàu có hẳn vậy rồi…
Đã van vĩ đã đứng chờ hàng buổi
tay nhà giàu vẫn nghoảnh mặt làm ngơ
Rồi đến lúc gã ta tức giận
Ném cho anh cục đá phớt lờ…
Người hành khất đã lượm viên đá ấy
Tên nhà giàu đã ném thẳng vào anh
Cất vào bọc mối hờn căm chất chứa
Đợi chờ khi ném trả kẻ căm mình
Đến đâu anh cũng mang theo viên đá
…rồi ta sẽ …như ngươi đã từng làm
Rồi năm tháng đúng như anh đã ước
Tên nhà giàu thất thế bị tống giam…
Ngày hôm đó thấy người ta áp giải
Tên nhà giàu thất thế giữa phố đông
Cùng hòn đá anh theo đoàn áp giải
Mối nhục ta cũng hơn chục năm ròng…
Ông tiến đến thấy vô cùng thảm hại
Chân tay cùm khuôn mặt quá thảm thương
Bỏ hòn đá xuống chân anh tự nhủ
…có khác gì ta một kẻ đã cùng đường…
Chỉ có vậy mà bao năm uất hận
Thực bây giờ cũng một kẻ đáng thương
Hòn đá ấy bao năm ta đeo đẳng
đáng gì đâu vất bỏ cũng lẽ thường…
Tha thứ xưa nay thường khó nhất
Là điều cao cả khó nhìn ra
Cục đá bao năm anh hành khất
mang theo vất vả…phải chăng là…! lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: