Đôi khi ngọn gió...
Bà Valentina Tershkova vào năm 2002 CẤM 77 VIỆC…
Khi Tereshkova bay vào vũ trụ
Tháng 6 năm một nghìn chín trăm sáu ba
nhân loại hiểu ra rằng
chẳng có việc gì cản được người phụ nữ…
Năm hai ngàn không trăm mười ba
Nghĩa là năm mươi năm sau đó
Phụ nữ Việt Nam …
có bảy bảy việc không được làm
dĩ nhiên việc bay vào vũ trụ
sẽ định danh là việc cấm bảy tám…
Lịch sử đôi khi là may mắn
anh hùng lắm bận cũng ăn may
nếu sinh ra trong những tháng năm này
chị Út Tịch dám đương đầu giặc Mỹ…
Còn bao chuyện cứ bây giờ mà nói
chị Sáu ta chơi lựu đạn cũng sai rồi
bà Trưng bà triệu dám cưỡi voi
việc nguy hiểm bây giờ là cấm tiệt…
Ôi phụ nữ vốn bà hoàng đất Việt
mà ngày nay lép vế cũng nhiều rồi
bình quyền bình đẳng nói chơi thôi
bảy bảy việc…thua rồi các chị ạ…
Phụ nữ Việt Nam anh hùng trung hậu
đi chân trần dám bảo vệ giang san
Lỡ đất nước giặc tàu sang xâm lấn
chống ngoại xâm nguy hiểm có được làm…
Cuộc đời vốn dĩ là dưới đất
mấy ông đầu đất nghĩ trên trời
sớm thu hồi cái quyết định dỡ hơi
việc vốn dĩ chính do lòng yêu thích…
lên non xuống biển chui lòng đất
việc gì yêu thật cứ việc làm…
kể làm chi ba đứa nói láp xàm
vì dư giấy viết tạp nham ẩu tả…
Cứ làm đi các chị Việt Nam ơi
không khả uý phải đâu nòi giống Việt…! lnp
BỘ GIÁO DỤC ƠI
Thảm hoạ ngữ văn ta rao giảng
Chỉ là xếp chữ rẻ tiền thôi
chẳng có bài văn nào trọn nghĩa
chẳng chút tình thấm đượm kiểu dân ca
Chúng ta dạy dạy gì cho trẻ nhỏ
học hành viết lách suốt ngày đêm
Thầy đã khổ mà trò càng thêm khổ
biết tìm đâu tuổi ngọc vốn êm đềm
Ta cố dạy cái trò chơi chiết tự
chữ la tinh mới khổ lũ học trò
câu văn cắt vụn rồi thi xếp
chỉ toàn công cụ thật âu lo…
Cửa Khổng đã đè lên thơ ấu
những đứa trẻ thơ hoá lão bà
không nghịch dại không bẻ hoa bắt bướm
Cứ im lìm bên sách mắt lồi ra…
Bọn trẻ nói chúng chẳng hề thích học
và không là duy nhất Bộ có hay
mớ hỗ lốn các thầy kê ra đó
bắt chúng tôi nhồi nhét suốt cả ngày…
Học sinh đa phần là mọt sách
thầy giáo cầm tay dạy thuộc lòng
cùng nhau rượt đuổi phim hành động
cùng về một đích ấy số không…
Giáo dục đã nặng phần kỹ thuật
mà quên cái gốc học làm người
dân Việt đượm hồn dân tộc Việt
ba miền một ý phải vậy thôi…
Học để biết để làm và nhận định
để sống chung nhân loại thích hoà bình
mỗi dòng chữ càng yêu thêm đất nước
để làm người kiêu hãnh trước bình minh
Vài điều tâm huyết xin bày tỏ
dạy sao cho sáng rỏ tâm mình
đa phần rác rưởi xin cắt bỏ
để đừng đày đoạ lũ học sinh…
Hãy nuôi dưỡng tình yêu quan trọng nhất
với quê hương đất nước với gia đình
hãy giáo dục tình yêu quan điểm sống
chớ cố tình nhồi nhét lũ học sinh…! lnp
ĐỔI THAY
Vẫn hơi gió lạnh luồn trong áo
mà thấy yêu hơn cuộc đời này
Có qua ấm lạnh ngày giông bão
mới hiểu đời này nghĩa đổi thay…! lnp
ẤM NỒNG
Cánh chim cô độc trời mây xám
hun hút heo may lạnh ngập lòng
giá rét chẳng vì thân áo mỏng
ấm nồng em hỏi…có lạnh không…! lnp
LÀM CHI
Ngày đầu tiếp đón nàng dâu mới
Cả nhà im lặng chẳng nói chi
Cô dâu tươi rói chào tất cả
và hứa sẽ không đảo lộn gì…
Nghe vậy bố chồng bèn thắc mắc
Ý gì… con nói rỏ ra đi
…Ý con…công việc y như cũ
đừng có đổi thay một tý gì…
Ai việc quét nhà thì cứ quét
Ai lo rửa bát cứ rửa đi
Ai phần giặt giũ lo giặt giũ
Cứ nguyên như cũ chớ phân bì…
Me chồng thấy lạ bèn cất tiếng
Vậy thì con đến để làm gì…
Bình tĩnh nàng dâu … vâng thưa mẹ
…làm vui con mẹ…chớ làm chi…! lnp
VÔ ĐỀ
Sáng nay nghe lạnh ở trong lòng
ngày nao ưởn ngực đón gió đông
ngày ngắm bình minh lo việc lớn
..nay lo trọn việc…tót vô phòng…! lnp
ĐỪNG LÀM GÌ KHI NÓNG GIẬN
Thành Cát Tư Hãn là vị vua vĩ đại
và dĩ nhiên ông nóng giận vô cùng
Ông đã chiếm nước Trung Hoa cũ kỹ
gộp Ba Tư thành một đế quốc chung…
Rồi một bữa dẫn đoàn quân đông đúc
trở về thành khi nắng đẹp trời trong
Vốn thích thú cái trò chơi săn bắn
ông dẫn quân vây hẳn một cánh rừng
Đoàn chiến mã và chó săn hung hản
tay người nào cũng thủ sẳn đao cung
Khu rừng rậm rộn ràng theo bước ngựa
ai cũng mong săn được lắm thú rừng…
Chuyến săn đó theo vì vua lừng lẫy
chú chim ưng ông yêu quý vô cùng
nó quen đậu trên tay ông vào cuộc
và lần này cũng vậy chú thần ưng
Nhưng rốt cuộc cả một ngày hôm ấy
tiếng reo hò tắt hẳn giữa rừng xanh
Chiều ác lặn lê thê đoàn quân mỏi
ngựa rổng không thất thểu trở về thành
Họ tất cả đã đi theo đường tắt
muốn về thành khi nắng tắt thật nhanh
Còn Khả hãn muốn một mình cô đ��l�99c
tách khỏi đoàn ông chọn khúc đường quanh
Qua thung lũng thấy cổ mình cháy khát
thả chú chim cho nó tự về thành
ông chợt nhớ gần đây con suối nhỏ
nhưng mùa này chỉ có đá khô hanh
Chợt thấy nước rỉ ra từ vách đá
Ông lục tìm chiếc cốc vội hứng ngay
hứng từng giọt và bình tâm chờ đợi
phải rất lâu mới được một cốc đầy
Lòng khoan khoái vừa đưa lên định uống
nghe tiếng kêu phành phạch chiếc cốc bay
đầy tức giận kẻ nào to gan thế…
hoá thần ưng ông yêu quý bấy nay
Không nản chí nhặt cốc lên hứng tiếp
Con thần ưng cũng chưa chịu về thành
nó bay đậu bên bờ khe quan sát
Ông nóng lòng mà nước chẳng rơi nhanh
Chừng lưng cốc thấy mình không chịu nổi
Ông vội vàng đưa cốc nước lên môi
Cốc chưa chạm thần ưng đà hất đổ
Ông thấy mình máu huyết đã trào sôi…
Lại nhẫn nhịn nhặt cốc lên để hứng
gươm cầm tay cương quyết nếu lần này
…Ưng yêu quý nếu mày còn hỗn nữa
một gươm này ta quyết chẳng nương tay…
Rồi như cũ khi chim vừa bay tới
Nhát gươm đưa cốc nước cũng bay vèo
Ưng thoi thóp cố nhìn ông lần cuối
Cái cốc nằm đáy vực chỉ nhìn theo…
Nhất định phải tìm ra nước uống
Ông quyết tâm leo ngược lên nguồn
bao vất vã cuối cùng ông cũng đến
chiếc hồ con nơi ấy nước nhẹ tuôn…
Rồi khiếp đảm vội vàng lui trở lại
Vì trong hồ lúc nhúc chỉ rắn thôi
Thứ cực độc mà vô cùng to lớn
Ông quên luôn cái khát khiến rã rời…
Và choán hết tâm hồn ông lúc ấy
là thần ưng vì chủ bỏ bầu trời
Nó tận lực vì ta quên mạng sống
chính tay ta đã giết bạn mất rồi…
Không thể khiến chú chim ưng sống lại
Ông đau buồn đất lạnh nó nằm kia
Đỡ người bạn và ông leo lên ngựa
Cùng khổ đau thất thểu bước chân về
Vị hoàng đế cả đời trên lưng ngựa
đến hôm nay mới chợt hiểu ra rằng
…Chớ có vội làm gì khi nóng giận
để phần đời còn lại phải ăn năn…! lnp
KHÔNG BAO GIỜ PHỤ EM
Chàng…
… thẻ thọt đêm đầu đầy thi vị
Sẽ chẳng bao giờ anh Phụ em…
Nàng…
…đã nở nụ cười đầy mản nguyện
ướp hương tình ái thật êm đềm…
Sớm mai nàng dậy lo cơm nước
tất bật lo toan sợ muộn giờ
…anh ơi dậy phụ em đôi chút
chàng vô tư lự cứ làm ngơ…
…Em thật mau quên như làn gió
Đêm qua đã nói thật rồi sao
Việc ấy từ nay lo liệu lấy…
…đừng kêu đừng réo một câu nào…! lnp
NHỚ HOA LAU TRẮNG
Trên bờ phố thị vui đông đúc
dưới dòng hiu hắt nước lặng trôi
trên dòng lạnh ngắt người thêm áo
Trắng xoá hoa lau vị cuộc đời…
Những bài báo cáo dài ra mãi
ngôn từ cẩn thận tụng ca thôi
Ngược xuôi sông lạnh người đang khổ
chẳng nghe báo cáo nhắc nửa lời…
Ngồi nghe báo cáo lòng thêm nản
Ước gì bỏ quách để đi thôi
Bên bờ sông nở ngàn lau trắng
Còn dấu ông cha đẹp ngàn đời…
Bên bờ lau trắng ngàn lau trắng
Êm đềm đùa nghịch với nhau thôi
Dẫu cho gió chướng mùa đang lạnh
Hoa lau trần cấu vẫn vui cười…! lnp
NHỚ GÀU SÒNG
Bổng dưng gặp cái gàu sòng
Bâng khuâng chợt thấy nỗi lòng ngày xa
Gàu sòng tát suốt tuổi thơ ta
Tép tôm với đồng xa đồng gần
Tháng bảy trời nắng cháy lưng
Tháng giêng hun hút gió đồng heo may
Chúng tao thật khoái có chú mày
Oằn lưng mà vẫn say quá chừng
Con rô con diếc hở lưng
Đòng đong cân cấn con dưng hết đường
Này đồng cao thấp nọ khúc mương
Be be đắp đắp nước coi thường
Ta đi khắp nẻo quê hương
Gàu sòng xì xoạp vấn vương tấc lòng…
Ngày xưa cá lội đầy đồng
Vấn vương nhớ chiếc gàu sòng tuổi thơ…! lnp
LẠ KỲ
Lãng du vĩ đại trong trời đất
Là ngài tư tưởng đến rồi đi
Từ đâu ghé đến ai nào biết
Lặng lẽ ra đi chẳng biết kỳ
Có lúc chỉ là trong thoáng chốc
Người vừa ghé đến đã vội đi
Có lúc đắm chìm đau đáu mãi
Ngài ngự tâm ta chẳng nói gì
Có lúc chỉ là trong thoáng chốc
Mấy lần người đến đã ra đi
Ngoại cảnh hay là tâm vọng tưởng
Hay tự tiền khiên thoáng vọng về
Ta phóng nhản quan vào vũ trụ
Ta nhìn cuộc thế lắm mông lung
Ngài như lá rụng mùa thu chín
Hốt nhiên vắng lặng tận vô cùng
Chẳng biết từ đâu ngài hiển hiện
Chẳng biết lúc nào ngài đã đi
Đối tâm đối cảnh hay cùng đối
Trực quan… chiêu cảm…thật lạ kỳ…! lnp
ĂN GÌ
Nào phải thằng tàu hại ta đâu
Người Việt với nhau cũng điên đầu
Giá rau một nỗi toàn tăng trưởng
Giò chả gia thêm chất rửa cầu
Bún nhiễm huỳnh quang cho dạ loét
Đậu phụ thạch cao để gan sầu
Hải sản ure thêm diệt muỗi
Đến cơm kia cũng nhiễm thuốc sâu…
Ăn bẩn sống lâu xưa bảo vậy
Mà nay ăn độc nói sao đây
Không ăn thì chết ăn cũng chết
Biết chết nhưng mà…nghĩ mới cay
Tức ông nhà nước xơi tiền thuế
Nỡ để toàn dân chịu nạn này
Ngắn trán thấy lời dân nhắm mắt
Hại nhau ông biết chẳng ra tay…! lnp
ĐỘC ĐẠO
Mông lung trời đất mông lung lắm
Trần cấu mờ sương cũng khác gì
Biết cho tường tận…không ai biết
Đại loại dưng mà…có nghĩ suy…
Ba ngôi Trời Đất Ta ngôi giữa
Như đường trung đạo đức từ bi
Xin đừng huyễn hoặc nhìn ra cửa
Ngoài đó mông lung chẳng có gì…
"Phật tự tâm chớ lầm vái lạy"
Nằm ngồi Lục Tổ* bảo đều sai
Chữ Thiền phàm thánh đều không rỏ
Đói ăn khát uống chẳng cố nài…
Ba đời Đức Phật đều khuyên dạy
Minh tâm kiến tánh chỉ vậy thôi
Giác tánh là điều linh diệu nhất
Chẳng thấy thì thôi chớ nhọc người…! lnp * Khi Lục Tổ nghe thuật lại phép dạy đạo của Bắc Tông cốt chận đứng tất cả tư tưởng, lặng im ngồi kiết già quán tưởng mãi không nằm, Ngài tuyên bố những phép hành đạo ấy toàn thác loạn vô ích, xa vời Thiền lý, và Ngài đọc bài kệ:
Khi sống, ngồi chẳng nằm
Chết rồi nằm chẳng ngồi
Một bộ xương mục thúi
Có gì gọi công phu?
HOANG ĐƯỜNG
“Hoang đường”… câu luận ngài Bao Chửng
Về sự quanh co trái đạo trời
Tham quan…ô lụm…hay tàn ác
Thảy đều trả giá chẳng phải chơi…
Buồn cho cái sự “hoang đường” ấy
Ngày nay bổng hóa cũng sự thường
Bảo mẫu hành hung bầy trẻ nhỏ
Con thời giết mẹ thật tang thương
Thượng đế bỗng dưng thành vật tế
Âm thầm nhà mạng thật tinh vi
Thu hàng trăm tỷ qua tích hợp
Tính phí dân đen chẳng biết gì…
Kinh doanh thua lỗ là tăng phí
Hạch toán bây giờ khỏe lắm ru
Áng chừng thua lỗ mình tăng trước
Tính toán lôi thôi khéo rũ tù…
Rồi chuyện vợ chồng nay va chạm
Lỡ mồm chẳng khỏi nộp tiền ngu
Là chồng hay vợ tiền chung cả
Dại chi mà tố để phải bù…
Rồi bà Mẹ Việt anh hùng nữa
Buồn thi đại học điểm được thêm
Hay là nghĩ mẹ tiền dư dật
Học ghi gia phả…vậy cũng nên
Ối trời…cứ luật trời ơi th 9lBA�
Dân nhờn Bao Chửng củng thảm thương
Xưa luận “hoang đường” cho chánh phạm
Lão Bao nay cũng… nhận “hoang đường”…! lnp
BẮT MÈO ĂN ỚT…
Họ Mao đã đố bầy mưu sỹ…
Muốn mèo ắn ớt phải làm sao
Kẻ cho nhịn đói… người bắt buộc…
Và ông ta bảo chỉ tầm phào…
Rốt cuộc chẳng ai tìm ra cách…
Đành chờ ông giảng cách của ông
Cho mèo ăn ớt…như ăn cá
Mà chú mèo ta vẫn hài lòng…
Tập tính của mèo như ta biết
Liếm khô lông ướt có phải không…
Rồi liếm tay chân khi phơi nắng…
Nước ớt ta bôi nó chẳng phòng…
Cứ vậy lâu dần thành tập tính
Nó quen vị ớt có gì đâu
Quần thần trắng mắt mưu thâm thật
Đơn giản mà như có phép màu…
Mưu ấy ông dùng vào “Hạ phóng”
Đảng viên gần triệu phải hy sinh
Còn bao nhiêu vị thân danh liệt
Ăn ớt tự khen tốt với mình…
Đại loại đảng viên tư tưởng lạ
Cho đi hạ phóng xuống nông thôn
Vợ con ở lại nơi thành thị
Đông tây xa cách mấy năm trường
<br ��P26gt;Tiếng là nòng cốt nông thôn mới
Thật ra ăn ớt chẳng hề hay
Xa vợ xa con nơi cảnh lạ
Mấy năm đằng đẳng mới chết này…
Thế rồi được triệu về nơi cũ
Làm tờ kiểm điểm những ngày qua
Cấp trên bảo nhớ khai thật kỹ
Xuê xoa đồng chí chuyện xa nhà…
Lỡ có ngoài luồng nên thành khẩn
Mình là đồng chí bảo ban nhau
Phải nên trung thực đừng nên giấu
Tổ chức lần ra tội đứng đầu…
Còn như khai thực thì thông cảm
Xa nhà ai cũng giống ai thôi…
Bao nhiêu đồng chí như đồng chí
Về đây nhất nhất… kể hết rồi…
Thế là khai thật về nơi ấy…
Lèo tèo chị ấy với cô kia…
Con ngoài giá thú đôi ba đứa…
Đồng chí giúp tôi…chẳng giấu gì…
Có bản cung khai bèn để đấy
Gọi lên kỷ luật cả xâu thôi
Điều lệ đảng viên không được phép
Đồng chí tu thân đã hỏng rồi…
….
Thời Mao tráo trở là như vậy
Kế mèo ăn ớt thật là hay
Mấy kẻ trở về lông còn trắng
Mèo đen đành vậy…chịu nạn này…
…..
Đến thời chú Đặng ra tay vớt
Mèo đen mèo trắng cũng giống nhau
Bắt được chuột kia thì ta dụng…
Chuyện ớt từ đây mới nhạt màu…! lnp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: