Đôi khi ngọn gió...
MÁY XEM BÓI CỦA MỸ
Anh chàng Tếch giát du Niu gióc
Lần đầu lạ lẫm chốn phồn hoa
Thấy cái ca bin như điện thoại
Ngoài đề xem bói mới lân la…
Bèn bỏ đồng xu vào khe máy
Sáng đèn lạch xạch giấy in ra
Anh chàng nhặt lấy tờ in ấy
Lẫm nhẩm đọc xem máy viết là
Tên họ Giôn Bin người Tếch giát
Cao vừa mét chín nặng trăm ky
Anh hai ba tuổi và đang đợi
Lên tàu vào lúc chín giờ khuya
Dự báo tương lai anh sắp sửa
Vướng vào hạn lớn đã gần kề
Ngẫn người chưa rỏ ra sao cả
Một ông da đỏ ghé thầm thì…
Cái trò vô bổ này cậu ạ
Tin làm sao được phí tiền đi
Không tin ta đổi nhau quần áo
Lừa thử lại coi nó nói gì…
Giôn và ông ấy thay quần áo
Bỏ đồng xu nữa thử xem sao
Lạch xạch đèn soi in kết quả
Cầm lên Giôn đọc dạ cồn cào:
Anh vẫn là Giôn cao…nặng…vậy
đã lỡ chuyến tàu chín giờ khuya
mất bộ áo quần và cây súng
lây thêm bệnh ghẻ lão kia kìa…! lnp
HỨA LÈO
Lương thưởng năm nay thật quá bèo
Ba đồng ba cọc tẻo tèo teo
Nai lưng lương tháng trông mà thảm
Buộc bụng nhìn xem thưởng dặt dèo
Thất bát chủ nhân đành khất nợ
Hết phương lao động ẻo èo eo
Khất với ông bà năm nay tết
Bận quá cho nên lại hứa lèo…! lnp
HOA ĐÀO
Cảm xuân đệ nhất chỉ hoa đào
Ngàn xưa đã vậy biết vì sao
Muôn quỷ thấy ngươi kinh hoảng vía
Bách gia xuân mới rước ngay vào
Đào chưa khai nụ xuân chưa tới
Mai vừa nứt trấu tết xôn xao
Cảm ơn chị tặng nhành xuân thắm
Thắm sắc hồng tươi ý dạt dào…! lnp
CUỘC ĐỜI
Sớm nay sương khói trời se lạnh
Tưởng như xuân mới đã về qua
Thì ra phong cảnh thường thay đổi
Chỉ ta cũ kỹ mới vậy mà…
Ưu tư lên sắc màu đông xám
Bốn mùa có lúc cũng vậy ư
Cuộc đời hai chữ muôn ngàn nghĩa
Để khách mông lung cái phút …Chừ (bây giờ = hiện tại)
Đời là cuộc rượu không ngừng nghỉ
Hay cuộc rong chơi thú lạ kỳ
Hay là lam lũ cho tham vọng
Hay là khoác lác một cuộc thi
Hay chỉ nổi nênh theo dòng nước
Hay tận bùn sâu nước đen sì
Hay là vô định như mây gió
Hay là sỏi đá chỉ vô tri…
Cuộc đời già nửa do số phận
Đôi phần cơ hội mỏng manh thôi
Nhận ra cơ hội thường khi muộn
Luống đắng cay thay một phận người
Số phận như là xe guồng nước
Khi cao khi thấp một vòng quay
Hơn người chưa kịp vênh vang vẽ
Thất thế đã mau ủ mặt mày
Khổ thì ai cũng như nhau cả
Thầm mong đổi phận được gJ�9t�u sang
Phép mong đổi phận ai cũng rỏ
Mà đôi ba bữa lại chẳng màng…
Rốt cuộc đa phần ai cũng vậy
Mặc cho may rủi phận xô đi
Hồi đầu bờ giác duy đầu lưỡi
Thanh bạch đường mây mấy khách kìa…
Thân của vô thường thân tứ đại
Vậy mà lăn lóc phục vụ thân
Tâm của thường hằng đem vất bỏ
Chẳng nuôi chẳng dưỡng bỏ hoang dần
Cảnh thường thay đổi ờ thay đổi
Dễ thường đứng lặng lại buồn thôi
Sự thực buồn thương nơi trần cấu
Phật rằng thánh thiện của cuộc đời
Giữa dòng thực tại xanh tươi mát
Miên man trôi chảy chẳng hề dừng
Ta cũng trên dòng tươi mát ấy
Phải đâu gác mái để dừng trông…
Tùy cảnh động tâm tâm động cảnh
Tâm bình cảnh động chẳng động tâm
Cuộc đời thay đổi như thay lá
Riêng tặng nhân gian một chữ…Lầm…! lnp
QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT
Đã nói thế gian là đau khổ
Thành trụ hoại diệt một vòng quay
Sự thật hiển nhiên là thánh thiện
Phật xưa đã nói rõ điều này
Tiếng của thế gian là tiếng khổ
Vòng tròn xoáy lốc hại lẫn nhau
Âm ba hủy diệt vang cùng chốn
Yếu thua Mạnh được một phép màu
Người trụ Ta bà U minh giới
Một lòng bi mẫn cứu chúng sinh
Cứu khổn phò nguy là hạnh nguyện
Mát rượi nhân gian nước tịnh bình
Thế gian vừa thực vừa bất thực
Hiện tính hòa âm bất hòa âm
Phân đôi đối lập mà nhất thể
Niệm khởi kỳ âm đã bật mầm
Trò chơi vũ trụ đà vi diệu
Nắm rỏ điều này bậc viên thông
Chúng sinh thoát khỏi ba đường ác
Tầm thanh cứu khổ quảng đại lòng
Dưới hợp chúng sanh trong lục đạo
Trên với Như lai một chữ đồng
Động Tịch… Tâm thanh người đã rỏ
Bao la rộng trải tận hư không
Có Không chẳng trụ vào Không Có
Tướng Danh chẳng đắm với Tướng Danh
Cảnh Tâm chẳng động nơi Tâm Cảnh
Vô biên vô ngại trí đại thành
Lợi tha vô lượng vô biên hướng
chúng sanh thống khổ khắp muôn nơi
Tùy duyên thị hiện muôn hình tướng
Chúng sanh vô úy giữa cuộc đời
Mười phương chư Phật không thân nữ*
Người vì bi mẫn độ chúng sanh
Thị hiện pháp thân như người mẹ
Chuyển hóa chúng sanh chuyển nghiệp phần
Với cuộc đời ngài là Quán Thế Âm Bồ Tát
Có lúc nào ta hoảng sợ trước hư vô
Danh hiệu ngài cho ta thêm vững bước
Giữa trần ai hư huyễn lắm mơ hồ
Với chúng con ngài là Quán Thế Âm Bồ Tát
Tuyên danh hiệu ngài ta phá chấp vô minh
Ý thức vô thức trở thành mây khói
Ngũ uẩn giai không với chính mình
Danh hiệu của ngài như tiếng trống
Phá màn sương khói cõi tâm ta
Sự thần diệu khi con xưng danh ấy
Sạch trong thanh thản cõi Phật đà… lnp * Thực ra trong kinh ĐẠI-NHẬT và kinh BI-HOA đức Bổn Sư THÍCH-CA đã từng dạy rằng, đức Quán-Thế-Âm đời quá khứ đã thành Phật hiệu là CHÁNH PHÁP MINH NHƯ LAI vào thuở lâu xa vô lượng kiếp về trước. Vì bi nguyện độ sanh mà Ngài thị hiện làm thân Bồ-tát. Cũng trong kinh BI-HOA, đức Phật luôn luôn gọi đức Quán-Thế-Âm là "Thiện-nam-tử" tốt !
TRÁI NGƯỢC
Cuộc sống…
… là ta buộc phải làm y như thế
Cứ phải và cứ phải …cứ phải thôi
Tự do…chỉ có nghĩa là khuôn mẫu
Khi sinh ra ta đã bị mất rồi…
Khi bảo bước thì chúng ta nên bước
Khi bảo không bạn phải đứng lại thôi
Tự do đơn giản chỉ là trò quy ước
Khi đọc lên nguyên nghĩa đã mất rồi
Người tự do biết cúi đầu tùng phục
Kẻ cương còng dứt khoát mất tự do
Là rập khuôn ma mãnh đầy giả dối
Là lặp lại nguyên xi diễn đúng trò…
Tự do nguyên nghĩa chỉ mỹ từ
Nói về một gã thầy mù giả dối
Dắt chúng ta đi hàng hàng tiếp nối
Đến bên bờ vực thẳm nhẹ rơi rơi
Những bậc thánh người tự do muôn thủa
Đã đi ra với xã hội loài người
Chỉ còn lại khổ đau và bệnh tật
Cùng dối lừa bí bách…với ta thôi
Cái nguy nga chúng ta đang đạt được
Lại hoàn toàn trái ngược với minh sư&��L;
Cội bồ đề Phật đã hòa vào vũ trụ
Với đền đài ta lạc bước hoang vu…
Một hạt sương sa nơi trần thế
Cũng là bám víu bận vào tâm
Vạn sự giai không mà có cả
Bốn phương trên dưới chẳng mê lầm…! lnp
TĨNH LẶNG
Nắng lại đẹp bầu trời thêm xanh thẳm
Trước mênh mông hạnh phúc đến ngập lòng
Chẳng cần đến tận thâm sơn cùng cốc
Ngắm bầu trời an lạc tự vào tâm
Đừng hoang hoải kiếm tìm chi mỏi mệt
Ở bên ta hạnh phúc vốn tràn đầy
Kìa ngọn cỏ vô tư làn gió sớm
Cánh hoa cười hạnh phúc đã quanh đây
Đường hoang hoải héo sầu theo nỗi nhớ
Có ích gì tia nắng đã đi qua
Vứt bỏ lại cho lòng ta rộng mở
Trải ra cho hạnh phúc vốn đang chờ
Hạnh phúc là thảnh thơi trong tâm tưởng
Rộng lòng ra đón nhận cả bầu trời
Những chật chội lối mòn tiềm thức cũ
Đến phút này chợt hiểu phải vứt thôi…
Không gian sống và không gian tư tưởng
Ở bên trong và rộng mở bên ngoài
Úa vàng cũ kỹ bay đi hết
Nguyên sơ hạnh phúc lại tinh khôi
Nước lặng bầu trời thêm xanh thẳm
Nắng vui hoa trái lại tươi màu
Vô tư nắng ấm về khắp chốn
Bầu không giục giã h��{8Fi… ta đâu…! lnp
VÔ ĐỀ
Trăm tuổi người đời về cố quận
Trăm trang gác bút khách nghỉ ngơi
Ngọn gió luân hồi xin cứ thổi
Đầu thai ta có chọn nơi rồi… lnp
BÌNH TÂM
Nắng đẹp trời xanh cao muôn trượng
Lững lơ mây trắng nhẹ nhàng bay
An lạc bình yên vi diệu quá
Tự do hạnh phúc ngập hồn này
Một cánh chim bay
Hai cánh chim bay
Thảnh thơi ta nhớ những ngày bé thơ
Phút bây giờ
Cảnh bây giờ
Trời xanh mây trắng nhởn nhơ
Bình yên tấu khúc tự do giữa trời
Gió khơi khơi
Nắng khơi khơi
Nghe đâu văng vẳng tiếng cười
Bình tâm ta có một trời… tự do…
Tâm chẳng âu lo
Trí chẳng âu lo
Hồn còn say đắm tự do…bên trời…! lnp
KHÓ NÓI
Vội vã nên chi có sự nhầm (thanh bằng, trắc)
Ai ngờ cụ đối quá cao thâm
Biết là tiếng bổng thì thanh thoát
Lại hay chắc mạch phải âm trầm
Bút đã hạ rồi ra thiên cố
Nhiều khi chết điếng phải lặng câm
Thôi thì sinh sát nơi tay cụ
Đá nhẹ cho con khỏi khóc thầm…! lnp
CHUYỆN THIỀN
Mọi tranh luận nhằm đề cao tự ngã
Vị hơn thua đôi lúc hóa buồn phiền
Chẳng nghe tranh luận ra chân lý
Chỉ nghe rổng tuếch đến vô duyên
Hư không tĩnh lặng vô ngôn thuyết
Ồn ào tranh cãi gió cuồng say
Thiền sư lặng lẽ nơi cùng cốc
Diễn giả hoa tay nói suốt ngày
“Không nói không phải là không nói”
Trang nghiêm im lặng Phật từ bi
Vẽ ra khái niệm đua phương pháp
Mà không tự chứng có ích gì…
Thầy Anan không thể nào hiểu nỗi
Vì sao Phật đã…chẳng nói gì
Chỉ lòng đại trí và bi mẫn
Triết gia đại ngộ rỏ đường về…
“Con chiến mã…
phi nhanh ngay dưới bóng ngọn roi da”
Phật đã nói một câu đầy hàm súc
Con chiến mã triết gia ngay lập tức
Trở về quê và lặng lẽ nghỉ ngơi…
Tri thức chỉ ra điều phân biệt
Một trong tám nạn tới chân tâm
Trong ánh từ hòa vô ngôn thuyết
Triết gia đại ngộ thoát mê lầm…! lnp
BỐ THÍ
Thức tri toan tính của phàm tình
Yêu thương vô ngại của từ bi
Nhà thiền thường gọi là bi trí
"Cho" hết ngoài trong chẳng giữ gì
Khi có tình thương với muôn loài
Từ bi trí tuệ một không hai
Cho ngoài thì dễ cho trong khó
Trao luôn chấp ngã thực chân tài
Giữ tâm bình đẳng vô phân biệt
Dặn lòng rộng rãi với chúng sinh
Năm bảy đường " cho" nào phải khó
Cho hết là cho đến chính mình
Thế gian của cải là chung cả
Phước phận nên ta có đủ đầy
Không dùng hoan hỷ cho người khó
Tạo nhân phước thiện giảm ác tai
Chẳng mong phước báu cho mai hậu
Cho vì thương tưởng chúng lầm than
Của ấy chẳng dùng ra hư hỏng
Thật sự thì ta tội muôn vàn…
Chỉ là hoan hỷ điều ta có
Thân ái trao cho kẻ rất cần
Rộng dung đừng dụng tâm phân biệt
Từ bi hoà ái tận tự tâm…! lnp<%D Ffont>
BÌNH TÂM
Nắng đẹp trời xanh cao muôn trượng
Lững lơ mây trắng nhẹ nhàng bay
An lạc bình yên vi diệu quá
Tự do hạnh phúc ngập hồn này
Một cánh chim bay
Hai cánh chim bay
Thảnh thơi ta nhớ những ngày bé thơ
Phút bây giờ
Cảnh bây giờ
Trời xanh mây trắng nhởn nhơ
Bình yên tấu khúc tự do giữa trời
Gió khơi khơi
Nắng khơi khơi
Nghe đâu văng vẳng tiếng cười
Bình tâm ta có một trời… tự do…
Tâm chẳng âu lo
Trí chẳng âu lo
Hồn còn say đắm tự do…bên trời…! lnp
PHẬT DẠY
Tâm thức là dòng sông liên tục
Ký ức là sự kiện vốn ngược xuôi
Có dòng ký ức thành tâm lý
Nó muốn ta mang nó suốt đời
Osho nói dòng ký ức tâm lý
Khi ta khuôn mẫu nó lại rồi
một mảnh trời xanh
vài lông chim nhạn
quả thị chín vàng
tuổi thơ chân đất
bao điều vụn vặt
cứ vô hình trói chặt mảnh hồn ta…
Người Bà la môn đã nhổ vào mặt Phật
Phật lặng lẽ chùi và hỏi người kia
"Ông còn gì để nói với ta không"
Trên gương mặt nét bình yên lặng lẽ
Thầy Ananda đã vô cùng giận dữ
Xin phép Phật dạy người kia lễ độ
Ông không thể thứ tha cho việc đó
Phật nhẹ nhàng họ nhổ mặt ông đâu…
Đây mặt ta thứ nữa xem người đó
Ông ta trong cơn rối loạn bời bời
Thầy từ bi một tý với họ thôi
Rất muốn nói mà không lời diễn đạt…
Như Lai là người đã đi tới biết và vô cùng muốn kể để họ nghe
Như Lai đã chẳng thể nào diễn đạt
Chỉ vì lời không thích hợp vậy thôi…
Giống Như Lai họ cũng một thuyền ngồi
Lời bất lực chỉ còn trông diễn tả
Thầy và Ta và cả luôn ông ấy
Tình huống này đâu phải chỉ riêng ai…
Với Đức Phật giản đơn là sự kiện
Với Anan tâm lý chẳng phai mờ
Người Balamôn bất giác đã ngẫn ngơ
Không tin nỗi những lời từ Đức Phật
Sẽ đơn giản nếu thấy Anan được phép
Có thể đau nhưng không choáng cả hồn
Ông đã đi đi suốt cả đêm
Và quán tưởng hành thiền riêng điều đó…
Ông chợt hiểu trong cơn điên giận đó
Sự tổn thương cho công việc đã làm
Một vết thương quá lớn buộc tim mang
Ông vội vã trong đêm quay trở lại…
Và sớm mai ông đã lê dưới đất
hôn bàn chân Đức Phật thay lời
Quay lại Anan Đức Phật đã cười
Thầy trông đấy cũng vấn đề rồi đấy…
Ông ta thấy đã gây ra tội lỗi
Nhưng khó thay khi diễn đạt bằng lời
Sự bất lực của con người thế đấy
Cái gì nhiều…chịu vậy cử chỉ thôi
Và cái gã Bà lamôn kia khóc
Xin lỗi thầy lỗi lớn thuộc về tôi
Sự hành xữ trong cơn điên giận ấy
Tuyệt đối ngu đã thuộc hẳn tôi rồi
Và Phật nói hãy quên đi điều đó
Người hôm qua ông nhổ đã không còn
Người đã nhổ cũng là không còn nữa
Ông cũng mới mà ta hoàn toàn mới
Mặt trời mới đã mọc lên đầu núi
Ngày hôm qua tất thảy đã không còn
Và tha thứ… tha làm sao được chứ
Bởi đơn thuần ông chưa nhổ vào ta
Người ông nhổ hôm qua đà mất dấu
Hãy quên đi ngày mới lại từ đầu…
………
Phật đã nói Như Lai người thức tỉnh
luôn đúng vì chỉ có thực tại thôi
Như Lai đồng nghĩa là chân lý
Cho dù là bất kể sự thực gì…
Như Lai chỉ như tấm gương phản chiếu
Nó là gì nó tự hiện ra thôi
Và tâm lý ký ức này tội lỗi
Bỏ nó đi ta được tấm gương rồi
Điều Phật dạy vốn vô cùng hàm ý
Đường Như Lai chân lý tại đời này
Đừng ôm đồm đừng chất chứa xưa nay
Chỉ đơn giản như phút này…hiện tại…! lnp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2014 11:16:09 bởi lenamphong626 >
TÌNH THƯƠNG
Người đến thế gian bằng thương mến
Hữu cầu tất ứng cứu khổn nguy
Người lấy tình thương làm sức mạnh
Cho đời tin tưởng đạo từ bi
Chiến tranh chẳng dứt được chiến tranh
Thù hận tìm đâu ra an tịnh
Muốn trừ được dứt nguy cơ ấy
Tình thương… duy nhất nước tịnh bình
Người Việt xưa nay ưa nhân nghĩa
Trong hồn đã sẵn đạo từ bi
Hiểu biết bao dung nhân nghĩa trọng
Tình thương sức mạnh khó ai bì…! lnp
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2014 17:21:06 bởi lenamphong626 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: