Đôi khi ngọn gió...
PHẬT DẠY
Tâm thức là dòng sông liên tục
Ký ức là sự kiện vốn ngược xuôi
Có dòng ký ức thành tâm lý
Nó muốn ta mang nó suốt đời
Osho nói dòng ký ức tâm lý
Khi ta khuôn mẫu nó lại rồi
một mảnh trời xanh
vài lông chim nhạn
quả thị chín vàng
tuổi thơ chân đất
bao điều vụn vặt
cứ vô hình trói chặt mảnh hồn ta…
Người Bà la môn đã nhổ vào mặt Phật
Phật lặng lẽ chùi và hỏi người kia
"Ông còn gì để nói với ta không"
Trên gương mặt nét bình yên lặng lẽ
Thầy Ananda đã vô cùng giận dữ
Xin phép Phật dạy người kia lễ độ
Ông không thể thứ tha cho việc đó
Phật nhẹ nhàng họ nhổ mặt ông đâu…
Đây mặt ta thứ nữa xem người đó
Ông ta trong cơn rối loạn bời bời
Thầy từ bi một tý với họ thôi
Rất muốn nói mà không lời diễn đạt…
Như Lai là người đã đi tới biết
và vô cùng muốn kể để họ nghe&nb�8��B
Như Lai đã chẳng thể nào diễn đạt
Chỉ vì lời không thích hợp vậy thôi…
Giống Như Lai họ cũng một thuyền ngồi
Lời bất lực chỉ còn trông diễn tả
Thầy và Ta và cả luôn ông ấy
Tình huống này đâu phải chỉ riêng ai…
Với Đức Phật giản đơn là sự kiện
Với Anan tâm lý chẳng phai mờ
Người Balamôn bất giác đã ngẫn ngơ
Không tin nỗi những lời từ Đức Phật
Sẽ đơn giản nếu thấy Anan được phép
Có thể đau nhưng không choáng cả hồn
Ông đã đi đi suốt cả đêm
Và quán tưởng hành thiền riêng điều đó…
Ông chợt hiểu trong cơn điên giận đó
Sự tổn thương cho công việc đã làm
Một vết thương quá lớn buộc tim mang
Ông vội vã trong đêm quay trở lại…
Và sớm mai ông đã lê dưới đất
hôn bàn chân Đức Phật thay lời
Quay lại Anan Đức Phật đã cười
Thầy trông đấy cũng vấn đề rồi đấy…
Ông ta thấy đã gây ra tội lỗi
Nhưng khó thay khi diễn đạt bằng lời
Sự bất lực của con người thế đấy
Cái gì nhiều…chịu vậy cử chỉ thôi
Và cái gã Bà lamôn kia khóc
Xin lỗi thầy lỗi lớn thuộc về tôi
Sự hành xữ trong cơn điên giận ấy
Tuyệt đối ngu đã thuộc hẳn tôi rồi
Và Phật nói hãy quên đi điều đó
Người hôm qua ông nhổ đã không còn
Người đã nhổ cũng là không còn nữa
Ông cũng mới mà ta hoàn toàn mới
Mặt trời mới đã mọc lên đầu núi
Ngày hôm qua tất thảy đã không còn
Và tha thứ… tha làm sao được chứ
Bởi đơn thuần ông chưa nhổ vào ta
Người ông nhổ hôm qua đà mất dấu
Hãy quên đi ngày mới lại từ đầu…
………
Phật đã nói Như Lai người thức tỉnh
luôn đúng vì chỉ có thực tại thôi
Như Lai đồng nghĩa là chân lý
Cho dù là bất kể sự thực gì…
Như Lai chỉ như tấm gương phản chiếu
Nó là gì nó tự hiện ra thôi
Và tâm lý ký ức này tội lỗi
Bỏ nó đi ta được tấm gương rồi
Điều Phật dạy vốn vô cùng hàm ý
Đường Như Lai chân lý tại đời này
Đừng ôm đồm đừng chất chứa xưa nay
Chỉ đơn giản như phút này…hiện tại…! lnp
TÌNH THƯƠNG
Người đến thế gian bằng thương mến
Hữu cầu tất ứng cứu khổn nguy
Người lấy tình thương làm sức mạnh
Cho đời tin tưởng đạo từ bi
Chiến tranh chẳng dứt được chiến tranh
Thù hận tìm đâu ra an tịnh
Muốn trừ được dứt nguy cơ ấy
Tình thương… duy nhất nước tịnh bình
Người Việt xưa nay ưa nhân nghĩa
Trong hồn đã sẵn đạo từ bi
Hiểu biết bao dung nhân nghĩa trọng
Tình thương sức mạnh khó ai bì…! lnp
CUỐI NĂM
Tổng kết Tất niên rồi Gặp mặt
Ban này Hội nọ với Nghành kia
Bụng phình áo hở chân lao lác
Xấc bấc xang bang hỏi phong bì…! lnp
CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
Vào cái đêm cuối cùng
chiếc lá trường xuân cuối cùng đã rơi
Kiệt tác của Behrman thay vào chỗ ấy
nó chẳng hề rung rinh khi gió thổi
để mãi mãi với đời…
Kiếp người mong manh như chiếc lá
ngày nào xanh tươi
ngày nào vui cười
Chiếc lá Behrman muôn đời ở lại
Chiếc lá người đến lúc phải rơi thôi…
cõi vô thanh còn có một tiếng cười…
Chiếc lá Behrman trên tường rồi tàn úa
chỉ tình người cháy sáng mãi nhân gian
như que diêm ông cháy mình đêm ấy
để nhân gian muôn thủa nước mắt tràn…
Ai chẳng có trong tim mình chiếc lá
của Behrman chưa muốn tặng cuộc đời
xin hãy vẽ khi cuộc đời cần đến
bởi cuối cùng …khô héo cũng phải rơi…
Chiếc lá Behrman đã kiêu hùng ở đó
khi cuối cùng chiếc lá trường xuân rơi
có…không…thực giả nào quan trọng
quan trọng niềm tin với cuộc đời…! lnp
YÊU HAY GHÉT
Yêu hay ghét chỉ trò chơi ảo tưởng
Người yêu em…yêu sở thích chính mình
Khi sở thích chẳng còn là sở thích
Ghét thay yêu chữ trọng hoá thành khinh…
Đời tấm gương ta soi mình trong đó
Có khi trong có khi thật đứng ngoài
Điều quan trọng ta thấy gì trong đó
Góc tối nào nhận thức để sửa sai…
Biết thinh lặng ra khỏi tầm yêu ghét
là biết thôi không phán xét làm gì
Như làn gió qua cánh đồng hoa thắm
chút hương thừa trả bớt chở làm chi…! lnp
NGÀY 20 THÁNG 3
Nguyện cầu cho trái đất mãi bình yên
Những đứa trẻ không còn xa vắng mẹ
Đêm giá lạnh nền xi măng nứt nẻ
Mẹ… mẹ là nét vẽ chở che con…! lnp
HOA ĐÀO NHỚ VUA TA
Hoa đào còn nhớ bóng vua ta
Mừng thấy non sông lại một nhà
Rung rinh cánh mỏng đùa trong gió
Nhớ thủa quân reo giữa Bắc Hà
Vua Quang Trung áo sạm màu khói súng
Những cành đào tươi rói đón chào ông
Sầm Nghi Đống chui đầu vào thòng lọng
Đất Thăng Long trở lại với Lạc Hồng
Còn nguyên nỗi hận bầy phương bắc
Cam Đường phố Lạng máu còn tươi
Chớp giật đừng mong ngày nắng đẹp
Báo cho giặc bắc nhớ truyền đời
Chẳng ai ước một ngày kia súng nổ
Nhưng ở gần kẻ cướp phải luyện binh
Này sói gửi chân vào nước Việt
Rút ra què quặt tự hại mình…! lnp
CHÁN LẮM…
Chán cả thơ ca chán cả đời
Dưng dưng thấy chán chỉ vậy thôi
Ở nơi thanh bạch còn rắc rối
Giữa chốn thị phi mới não người
Nhìn ra thế giới đà hung hiểm
Ngó lại non sông cũng rối bời
Lạc mấy mùa hoa thôi cũng kệ
Nhìn chung chán lắm bạn mình ơi…! lnp
NỤ CƯỜI DI LẶC
Tha nhân hỡi tâm ta nào có cửa
Có gì đâu mà cửa đóng với then cài
Xin cứ đến cứ đi đừng nghi ngại
Bởi cuộc đời ai nào khác chi ai…
Cứ thanh thản chớ giận hờn ai cả
Bởi thánh thần cũng có lúc phải sai
Đừng khuếch đại lỗi lầm lên quá đáng
Để nỗi đau chất ngất cả trong ngoài
Ta cho phép ta được làm sai quấy
Để sai người ta thấy cũng thường thôi
Đức Di Lặc vẫn cười đầy viên mãn
Khi lục yêu chọc ngoáy khắp thân ngài
Hãy vui vẽ cho cuộc đời vui vẽ
Nóng giận chi cho lửa cháy thân mình
Ồ sai quấy của người sao phải bực
Phán xét gì cười mĩm biết mần thinh
Ồ ta hiểu cuộc đời là chiêm nghiệm
Biết vậy mà đôi lúc vẫn cứ sai
Thì vui vẽ một nụ cười Di Lặc
Kệ lục yêu chọc ngoáy cả trong ngoài
Ồ ta hiểu thêm mùa xuân Di Lặc
Cõi ta bà viên mãn tự tâm ta
Nụ cười ấy tự tâm mà bừng sáng
Hiện trần ai thấp thoáng ý Phật Đà…!
lnp
ĐƯỜNG 9 ANH HÙNG
Tha thiết đầy vơi sông chảy mãi
Trập trùng muôn nỗi núi trông theo
Sông quanh mây lượn non xanh ngắt
Sắt se câu hát Lý qua đèo…
Mây vờn cho núi đầu xanh bạc
Đá ngăn lòng suối hiện lô nhô
Vấn vương năm tháng cùng nhau mãi
Giục bước chân ta mộng hải hồ
Núi sông non nước lời bất tận
Say đắm hoàng hôn phải ngập ngừng
Ngơ ngẩn bình minh bên bờ suối
Nao lòng muôn nỗi nhớ bâng khuâng
Hoa vẫn rung rinh bên bờ suối
Chim vẫn vang ca giữa núi rừng
Bốn mùa bức hoạ giang sơn đẹp
Hay chỉ mừng ta một khúc ngâm…
Pơ lang* dần thắm bên kia suối
Sắc đỏ lung linh tựa lửa hồng
Mong manh ý lạnh nàng Bân ngại
Hạ về hoa gạo sắp đỏ bông…
Quanh co như lượn bên bờ thẳm
Bên núi bên sông đẹp nao lòng
Có làn sương núi len vào tóc
Cho lòng say đắm với non sông…! lnp * Còn có tên là hoa Mộc Miên, Hồng Miên, Hoa Gạo
MƠ ƯỚC
Anh không muốn em là người yêu
Anh chỉ muốn em là người bạn
Người bạn thuỷ chung theo anh dài năm tháng
Lúc vui buồn lúc chán ngán thân tâm…
Em sẽ hỏi vì sao anh muốn thế
Bao năm rồi mình tình nghĩa bên nhau
Tựa vào nhau lúc sổ mũi nhức đầu
Tìm hơi ấm bên nhau mùa gió bấc…
Anh lơ đãng nhiều khi em đã khóc
Anh vô tư lắm lúc khiến em cười
Anh cùng em đi suốt tuổi hai mươi
Giờ anh ước em chỉ là người bạn…
Ôi những đoạn trường ai biết trước
Khách qua cầu đã cạn nước mắt rơi
Nói làm sao cho em hiểu bằng lời
Rằng anh muốn em đúng là người bạn…
Em hãy ngắm bàn tay này năm ngón
Giữa những ngón tay khoảng trống tình cờ
Điều đơn giản nó đợi chờ em ạ
Bàn tay nào đan kín lúc bơ vơ
Em thấy đấy tình yêu dày đau khổ
Những giỗi hờn đôi lúc quá vu vơ
Những hờn ghen tức tưởi đến bất ngờ
Những đỗ vỡ tình cờ không đoán định…&nܞ-�3B
Cũng có thể vì yêu đành câm nín
Có thể là nóng giận cũng vì yêu
Người xưa yêu ba bảy cũng dám liều…
Nên nói thật khó nói điều…chắc chắn…
Còn đơn giản khi em là người bạn
Là tri âm tri kỷ giữa đời này
Có điều gì ta phải giấu nhau đây
Quá đơn giản để tỏ bày tâm sự…
Đã là bạn có nghĩa là tha thứ
Suốt cuộc đời luôn tha thứ đó em
Không kêu ca không than trách lèm nhèm
Không giấu giếm và không thèm ghen đấy…
Nếu em được như niềm mơ ước ấy
Cuộc ta bà như nẫy đẹp mầm xuân…! lnp
KHÓ
Yêu như ta vẫn thường yêu
Và sống như ta đang sống
Để cuộc trần ai vơi gánh nặng
Đa đoan khó lặng nẽo tâm hồn
Ôi hạnh phúc nào ta đã có
Đớn đau nào ta đã nặng vai mang
Một mai rồi sẽ không ta nữa
Phúc họa ai phơi với nắng vàng…
Yêu hoa đừng ngắt nhành hoa thắm
Rời cành hoa thắm héo tàn thôi
Nhưng ở trên cành hoa cũng héo
Lý sự loanh quanh thật phí lời…
Bổng nhiên ngơ ngác cùng thăm thẳm
Ta sẽ về đâu hỡi cuộc đời
Bao nhiêu chữ “vì” ta phải cố
Bao nhiêu chữ “bởi”để…ừ thôi…
Huyễn hoặc đưa nhau vào khó hiểu
Nhăm nhăm chỉ cốt khó nhau thôi
Chim hót hoa cười người hẹp bụng…
Dè sẻn trao nhau cả nụ cười…
Nắng cứ vô tư vì nắng ấm
Gió cứ phiêu du gió thích cười
Mây bốn phương trời không cư ngụ
Ta đứng chôn chân giữa cuộc đời…
Bao giờ cho tới thời Di Lặc
Nhân loại trao nhau chỉ nụ cười
Phật cứ cười hoài vì hỷ xã
Còn ta phiền hận…khó vui tươi…! lnp
LAN MAN
Đời tư ai chẳng dày trắc trở
Bát chén còn dùng… rộn lẫn nhau
Chỉ đồ vứt bỏ nằm góc chạn
Dĩ nhiên an phận mới âm thầm…
Bao việc ngày xưa ta làm được
Bây giờ đành chịu…bảo ban thôi
Hạnh phúc cháu con còn hỏi tới
Trần gian kinh nghiệm…một đôi lời
Trùng trùng họa phúc khôn phân biệt
Ngu ngơ thiện ác dễ gì phân
Cái chân thiện mỹ mà ta nghĩ
Lắm lúc xem ra bé cái nhầm…
Dễ dãi như xe không có thắng
May còn…phải lái mướt mồ hôi
Khó khăn như thể xe dư chỗ
Chỉ ông…dứt khoát chẳng ai ngồi
Có thứ tình thương …là mặc kệ
Bươn chải rồi ra mới nên người
Có dày va chạm dày kinh nghiệm
Không làm chẳng biết…chỉ thế thôi
“Sinh tâm ý tứ”…người xưa bảo
Tháo vát…u mê cũng tùy người
Ngại nơi bần tiện ưa đài các
Muôn đời vô dụng…vậy ai ơi…
Thánh nhân dặn nhỏ…quay vào nhé %3���lt;br />Người đời thành đạt…hiển lộ ra
Theo Phật ta đi đường trung đạo
Đôi khi hiển lộ…chớ sa đà…
Dại khôn ở thế ai không biết
Chỉ là rộng hẹp tấc lòng thôi
Người khôn trời đất mênh mông cả
Người dại khư khư chút đỉnh mồi…! lnp
TIÊN ĐOÁN
Thế giới công bằng khi nước Nga hùng mạnh
Chú Sam thôi lãi nhãi vị hoà bình
Kẻ huỷ diệt và luôn luôn bội ước
Phải cứng hàm nhận cái tát…Putin
Những khối quân vuông vức thật kiêu hùng
Quân kỳ đỏ trái tim càng đỏ thắm
Nghe rạo rực hồn chúng tôi ở đó
Mỹ, chư hầu phải tan tác mộng xâm lăng
Nato và ngay cả khối EU
Thực chất chỉ là chư hầu của Mỹ
Khối hiệp ước bây giờ đà rệu rã
Chỉ to mồm một cắc chẳng dám chi…
Mỹ muôn đời vẫn chỉ là thằng Mỹ
Thực dụng tìm hương vị của đô la
Chỉ riêng buồn chính thể Ukraine
Càng giãy giụa càng xa Nga…càng chết…! lnp
ÁNH ĐẠO VÀNG
Vô thường vô ngã ta nên nhớ
Duyên khởi duyên sinh thế giới này
Tuỳ duyên thay đổi tuỳ duyên nhận
Dễ gì "nghe bảo" để đổi thay…
Ấy là huân tập bao nhiêu kiếp
Ấy là hội ngộ mấy tử sinh
Mấy khi hoạn nạn ôm chân Phật
Bình an quay mặt bỗng thình lình…
Phật đến thế gian vì lợi lạc
an lành cho khắp cả chúng sanh
Lời dạy cuối cùng người để lại
Ngay thật phân minh…phải tự mình…
“…Vị Phật không nằm trong thân xác
Vẻn vẹn chỉ là…giác ngộ thôi
Thân xác cuối cùng tiêu tan hết
Chỉ riêng giác ngộ mới muôn đời”…(lời Phật)
Phật đã tự mình qua bể khổ
Để làm gương sáng dẫn chúng sinh
Vị Phật… không mang thân tứ đại
lợi lạc chúng sinh mới đọa mình…
Bàn về mạt pháp* còn lâu lắm
Ba đường sáu nẻo rộng thênh thênh
Phật dạy đừng tìm nơi đâu nữa
Đừng nghe ai cả …phải tự mình
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: