tâm sự của gió
thienthan_love7998 06.07.2011 21:52:41 (permalink)
Ngày... tháng... năm...
Lại một ngày nắng đầy gió. Những cơn gió Lào mang cái nóng cũng như hơi thở của bao người dân nơi phía tây đất nước phả vào từng người, phủ lên hàng cây, bao trùm cả tiếng ve còn rôm rả. Đâu đó có tiếng kêu ca bực bội vì cái nóng, tiếng trẻ con khóc vì rôm sẩy, và xen lẫn vào đó là tiếng thở dài của tôi.
Có lẽ lúc này đây tôi tự hỏi tại sao tôi phải thở dài? có gì đáng ngán ngẩm? Thật nực cười rằng tôi cũng chẳng rõ. Tôi có gia đình, ông bà bố mẹ, em trai đều yêu thương và chăm lo từng li từng tí, có bạn bè trường lớp thân thiết, có đầy đủ điều kiện học tập cũng như vui chơi giải trí. Chẳng có gì đáng để phải chán chường sao? Tôi cảm thấy tôi thật sung sướng, thật hạnh phúc. Bao bạn nhỏ bằng tuổi còn đang ao ước như tôi. Nhưng tôi là gió mà. Gió thì chẳng dừng lại ở đâu cũng như chẳng hài lòng về điều gì cả.
Tôi đây là một con người rất dễ gần, y như gió - chạm vào dễ dàng. Nhưng đâu có ai ngờ ẩn sâu trong tôi là một " trái tim của bão ". Những người quanh tôi luôn đáp ứng điều tôi cần, mà chẳng ai có thể đứng lại cho tôi tâm sự cả. Từ bé, ai ai cũng khen tôi ngoan ngoãn, biết nghe lời. Dần dà lớn lên tôi thấy mình như cái máy, biết nghe lời. Gia đình hài lòng vì tôi k0 ăn chơi đua đòi như bạn cùng lứa nhưng có ai hiểu tại sao tôi lại k0 như thế? Tôi càng ngày càng ít nói hẳn đi - lúc ở nhà. Còn ở trường, tôi lại cười đùa trò chuyện vui vẻ, bởi ở đó có bạn nghe tôi. Mẹ cứ thắc mắc tại sao con im lặng thế , bị đau ở đâu hay bị điểm kém.... Tôi cũng k0 buồn nói. Tôi thèm muốn như đứa bạn, được cha mẹ đưa đi chơi ngày nghỉ hay tha hồ làm quen bè bạn khắp nơi như lũ con gái cùng lớp. Có lẽ người đọc sẽ bảo tôi ngớ ngẩn, điều như thế mà còn ao ước. Vậy có ai hiểu tôi buồn thế nào khi bố mẹ tôi bận công việc, mẹ tôi là giáo viên, mẹ sợ tôi gặp phải chuyện gì nên khuyên tôi k0 nên giao du. Tôi hiểu bố mẹ lo cho mình nhưng tôi cũng hiểu mình cần gì chứ.
Tôi định trước tương lại cho mình 1 cách chắc chắn từ bố mẹ. Bố mẹ dạy tôi cách nghe những j cần thiết, cách phớt lờ mọi đàm tiếu hay chỉ hướng đi về tương lai cho tôi. Lũ bạn còn vui đùa thì tôi đã chuẩn bị hoàn hảo mọi việc sau này. Có lẽ cơn gió này " già trước tuổi ". Hazzzz... Ồ mình thở dài nữa kìa !!
Gió vẫn thổi, nắng vẫn lên, còn tôi cứ tiếp tục thở dài. Có phải tôi đòi hỏi quá nhiều hay k0? có phải tôi đã đánh mất tất cả sự hồn nhiên của tuổi học trò? Có phải.. có phải...
Rất nhiều câu hỏi tôi muốn được đáp lại. Nhưng tôi mãi mãi là cơn gió, tôi đã lao đi nhanh hơn so với bạn bè, nhanh đến mức muốn dừng lại nghe câu trả lời cũng khó. Cơn gió ấy bề ngoài thì hoà đồng nhưng bên trong lại là một nỗi lòng khó tả, cơn gió ấy k0 phải là cơn gió mát lạnh, cũng chẳng nóng nực. Tôi chỉ đơn thuần nói lên suy nghĩ bất chợt trong lòng mình, có thể với người nào đó, chúng chẳng liên kết thành 1 nội dung j cả cũng chẳng sao. Tôi k0 mong được bình luận nhận xét, tôi chỉ nói ra cho nhẹ lòng, để cơn gió ấy có thể lao nhanh hơn. Rồi biết đâu, 1 ngày nào đó sẽ có 1 bức tường có thể chặn được cơn gió ấy lại, có thể giúp cơn gió nhìn lại những gì nó lướt qua thì sao nhỉ?
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9