Trong máy chỉ lưu có mấy bài thơ của TĐT, không biết đã có trong Thư Viện Thơ ở VNTQ hay chưa, nhưng thôi kệ, post lên cho BigSun và mọi người đọc cho vui
Như con gái Tao vẫn biết mày hiền như con gái
Thấy áo dài là nhút nhát như nai
Là con trai, quậy thử chút xíu coi !
Mày lại cười ... , sao giống như con gái ?!!
Bỗng hôm nay, mày làm tao ... kinh hãi
Đi bên mày còn có cả ... một "em" !
Ủa, thằng này hôm nay lạ quá heng !
Thấy tao, mày vẫy tay, hơi đỏ mặt ...
Thế mới biết thằng này khiếp thật !!
"Tầm ngẩm tầm ngầm, đấm chết voi"
Thế mà xưa nay tao vẫn coi
Mày là thằng hiền như con gái !! ....
Tháng chín lên chùa Tháng chín rủ nhau mang hương khói
Lên chùa cùng khấn Phật - xin xăm
Chú tiểu nhìn mấy cô con gái
Cứ ngỡ hôm nay đã đến rằm
Họ kéo áo nhau cười khúc khích
Hỏi nhỏ xem nên khấn những gì
Đầu niên học nên cùng nhau khấn
Học hành đỗ đạt mỗi mùa thi
Lại hỏi khấn thêm gì nữa không
Đùa nhau khấn cho được... đắt chồng
Có cô đỏ mặt nhìn lơ đãng
Phật cười, chẳng biết có đúng không ?
Rồi mấy cô hớn hở ra về
Chân son làm mượt cỏ ven đê,
Họ lại phẩm bình về chú tiểu
"Đẹp trai" mà cũng rất "ngô nghê" ....
Viết hay tin bạn có bồ Lẽ ra mừng cho tụi mày mới phải
Sao bỗng dưng tao cứ lại buồn buồn
Kẻ cuối cùng ở lại với hoàng hôn
Khắc khoải đợi chờ bình minh khuya khuắt
Cuối cùng tao là người lượm lặt
Nụ cười ngày xưa làm vốn liếng cho mình
Mong những buổi chiều cuối tuần sẽ trôi nhanh
Để lấp đầy lòng mình khoảng trống
Năm chàng trai giờ chỉ một mống
Chẳng hề lang thang như kẻ không nhà
Tan sở về ta lại ru ta
Lời bình yên trái tim cô độc
Tụi mày sẽ quay cuồng trong cơn lốc
Chuyện vợ con chuyện cơm áo gạo tiền
Lẽ nào tao có thể thản nhiên
Nhìn tụi mày như một người ngoài cuộc
Rồi đến khi nào, ta cũng chưa biết được
Phải tìm cho mình một chốn riêng tư
Giờ thì tao làm thằng bạn nhân từ
Chúc tụi mày lời bình yên bão tố
Bởi năm đứa tụi mình chưa bao giờ ngại khó …..
Với ta Ta để quên bên bờ thơ ấu
Một bóng trăng quê leo lẻo chờ
Tìm đam mê trong tháng năm tuổi lạ
Rồi một ngày bừng tỉnh cơn mơ
Ánh trăng nào đốt cháy những vầng thơ
Đốt cháy cả một lòng kiêu hãnh
Ta bây giờ lạc giữa đôi bờ
Ngẩn ngơ với một mùa trăng lạnh
Bao nhiêu năm ta là hành khất
Ăn mài đời một chút hữu danh
Trả lại người rồi ta vẫn mất
Ta hóa ra một kẻ độc hành
Trở về tìm ánh trăng xưa đã vỡ
Ta hốt hoài không được một vần thơ
Tức tưởi, sương ướt một bờ cô quạnh
Ta chợt nhận ra mình hóa đá bao giờ ....