THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 18 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 08.07.2011 14:12:44 (permalink)


THƯ CHO BUổI SÁNG LẠNH.




( Thứ Bảy. Giáng Sinh - Ngày nghỉ lễ. Trời nắng xanh. Đẹp ! )


Bé !

Sáng nay chú dậy muộn vì đêm qua thức rất khuya ở nhà cô em gái...
Như mọi năm vào tối 24, tất cả các gia đình anh em tụ tập lại ăn uống, sum vầy, ca hát và nhảy nhót đến 5 giờ sáng.

5 giờ sáng, trời đông đá lạnh trên kính xe...

5h45' sáng về nhà, chú sắp xếp máy móc, dây nhợ để sửa soạn đi ngủ với tiếng nhạc hòa tấu rất nhẹ, nhẹ nhàng. Chú yêu âm nhạc và thích ngủ mơ ngon với âm nhạc - Thứ nhạc loại blue, jazz rất êm của dương cầm hoặc kèn saxo...

Chú đã thấy thoải mái khi ngồi ở bàn tiệc của nhà em mình. Mấy xấp nhỏ ngồi chung một bàn. Người lớn ngồi một bàn khác... vì tuổi trẻ cỡ 20 - 23 có nhiều chuyện để nói, để cười đùa với nhau. Hãy để chúng tự nhiên như bao lần ...

Chú nghe các em nói chuyện trững giỡn với nhau. Chú lầm lì, ít nói ( không phải vì chú giận hờn ai ) nhưng vì chú muốn thưởng thức các món do các bà nội trợ khéo léo sắp xếp, dàn dựng, chú nói ít để rảnh tai nghe tiếng piano chạy dài trên những ngón thời gian... Thời gian đi vội lắm, nhanh lắm...

Đêm ''văn nghệ'' này do chú tổ chức dàn dựng vì chú mang theo đồ nghề như table Mixer và máy hát, micro… để tất cả có thể thả hồn theo tiếng hát và những tình khúc. Lũ trẻ nhảy nhót đùng đùng với rock, pop, madison, R&B và disco....

Giờ hát những bài tình ca của ''người lớn'' đến sau vì phải ưu tiên cho trẻ con, con cái...

Có lúc để hứng gió lạnh và ngắm đêm đông, chú ra vườn dạo vài bước và ngắm trăng đêm mờ, cóng... Trời lạnh xuống dưới 2 độ C. Chú yêu cái lạnh. Lạnh làm mình ấm áp nhớ lại những ngày cũ...

... Rồi chợt một thoáng, chú bống nghĩ đến những lời Bé viết trong mail lúc chiều 24/12... Bé nói chú rất ''Nhát Gan'' ! Chú bật cười.

Ừ... ừ.. và ừ. Chú không thấy xấu hổ khi người ta biết và ''khám phá'' cái Nhát Gan - Không Can Đảm của riêng mình.

...Theo chú, can đảm và nhát gan theo một nghĩa danh từ và của động từ..../ Tôi can đảm đương đầu với tình thế. Tôi biết tìm lối thoát / - Và mặt khác, tôi rất nhát gan khi tôi nghĩ mình sẽ làm người khác khổ tâm vì những điều lầm lỡ của mình. Lầm lỡ từ một câu nói, một hành động không phải và không đúng lúc !

Bé có thể đổ tội hoặc phê bình chú theo cái nhìn riêng của nội tâm mình ( chủ quan !? )

Đêm bên ngoài lạnh. Cái lạnh lúc nào cũng làm chú tỉnh táo. Trong những buổi tiệc, ít khi chú uống nhiều rượu, chỉ một hoặc hai ly vang nhỏ. Uống rất ít để có thể vui và tỉnh táo nghe người và nhạc nói cùng một lúc. Tỉnh táo để trí nhớ chạy đều và có thể ghi nhận những điều mình đã thấy và được nghe vào một câu, một đoạn của những bài viết đã sắp sẵn.

( Những lúc được ''một mình" như thế, chú thấy thoải mái. Cái lonely cố tình là điều chú thích từ ngày thanh niên ở Saigon yêu dấu.... Bé sẽ đọc thêm để hiểu về Chú ở : HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH - Kỷ Niệm cũ )

Bé hiểu chú để làm gì ? Có gì bí ẩn mà phải tìm hiểu ?! Có nhọc công lắm không ?

Khi Bé viết :

" … Không bao giờ Bé bị "ngã" đâu. Nếu có " thầm thương trộm nhớ " thì cũng vừa đủ để có "gì đó gọi là" mà lẽo đẽo theo chú để giúp chú cái này cái nọ chứ, phải không ...?!.
Bé vì cái gì mà giúp chú hử...?! ( Ngoài ước muốn giúp chú thành công hơn với đống chữ nghĩa đã nhọc công trải lòng...?!). Thử lập luận một cách logique dùm Bé đi ha...?! Chú sách vở giáo điều quá trời, hèn chi nói cái gì cũng... sai. Hihihi! "


Bé cười như thế, sẽ nguy hiểm cho Bé.

Nếu bây giờ, ngồi trước mặt chú, nếu Bé đủ can đảm và ương ngạnh để nhìn sâu vào đôi mắt của chú, thì chỉ một vài phút ngắn ngủi, chú sẽ đọc được ý nghĩ sâu nhất, thầm nhất của Bé.

Sự trải đời và nói theo một cách khác theo lý do nghề nghiệp thì chú sẽ Décoder được tâm trạng của Bé, ( 65,5 % ). Vì theo một lập luận có tổ chức hệ thống và logique thì ..... ( Chú để Bé đoán và tự mình điền vào chỗ trống... Bé thông minh, nói ít, Bé có thể hiểu nhiều, và ít ra Bé phải hiểu đuợc Bé nghĩ gì trong đầu ! )

Để thử nghiệm nhé.

Đố Bé chú đang nghe nhạc gì khi vững trãi và thong thả viết những hàng chữ này ?

- ( ................. )

Và Chú biết được câu trả lời của Bé ! ( Dễ thôi, Bé đã biết được ý thích của chú từ khi Bé vào đọc Lời Tình Trong Quán Nhạc …)

Trong ý nghĩa của văn chương hoặc nói theo một cách khác về Văn Học... thì chữ '' Ngã '' khá quan trọng. Ngã té vì mình chưa đủ bản lãnh để trực diện sự thật qua chiều sâu của tư tưởng. Còn cái NGÃ của một Bản Ngã thì đã là đoạn viết trong Triết Học có câu : To be or not to be. - Ta là Ai ? Và ta nghĩ gì để ta vẫn còn là ta ?

Đến với một người lạ, sau những lần nói chuyện, tâm tình và tìm hiểu cởi mở, có khi ta bị ''Ngã'' mà ta không hay biết. Ta tưởng ta có thể đứng vững mà thật ra... ta đã ngã, ngã êm đềm - không thấy mình đau đớn - Cái đau chỉ đến rất muộn. Sự muộn màng đó là cái ngoài ý muốn....

Người Mỹ hoặc người Anh nói : I’m falling in love ( Je suis tombé amoureux ! ) Tôi ngã vào tình yêu hoặc vướng lưới tình. - Tôi phải làm gì, sẽ làm thế nào để thoát ra ?

Khi Bé viết câu như đùa, như giỡn : ... Nếu có "thầm thương trộm nhớ" thì cũng vừa đủ để có "gì đó gọi là" mà lẽo đẽo theo chú để giúp chú cái này cái nọ chứ... ( ? )

Chú thấy và chú nghĩ.....

Chú đang nghe nhạc. Ngoài khung cửa sổ của văn phòng, trời màu xanh báo hiệu cho những ngày rất lạnh sắp đến. Tiếng dương cầm thánh thót như những ngón tay chú đang âu yếm phím chữ.

Có những lúc chú tạm quên những giáo điều, mô phạm để khỏi cứng ngắc đạo lý và khuôn khổ.

Đã từ lâu, chú học đủ điều và đã đọc rất nhiều những chương sách về Thuật Tư Tưởng và Nghệ Thuật của sự Suy Nghĩ ( L'Art de Pensée ). Chú học để có thể đứng trước mặt các học trò, đứng thẳng và dùng cái nhìn rất thẳng để không bi ''ngã'' vì sự quyến rũ của sắc đẹp cũng như lòng nhục dục !

Để làm gì ? !

Để có thể giữ đủ chữ Bổn Phận - Trách Nhiệm và Lương Tâm nghề nghiệp.

Để có thể gọi mình là Người theo cái nghĩa: Người như thế nào ? Ai đi bằng hai chân cũng có thể gọi là Người ư ?!

Khi ra trường và tuyên thệ, chú đã thấm cái câu : Thành Tài hay Thành Người ?!

...

Suy nghĩ như thế, chú tự cho mình cái quyền hỏi mình và tự trả lời : "Tại sao ngươi viết ? Viết gì và Viết Để Làm Gì ?"

Chúc Bé vui và rất tử tế với những ý nghĩ của mình.


Trân Quý !




đăng sơn.fr








2. VIẾT CHO BUổI CHIỀU MÙA ĐÔNG






Bé !


Đã có một ngày bận rộn.
Đã có những tảng băng đá đóng cứng trên con đường đi làm. Mùa đông ở đây là như thế.

Dài lắm. Dài từ buổi sáng nối tiếp đêm lạnh. Dài từ bữa ăn sáng, chú không vội vã lắm đâu. Chú vẫn có cái thói quen tập thể dục khi thức dậy chờ những giọt cà phê nhỏ tí tách. Bàn ăn chờ chú với những động tác như thời nào đã học ở trường nhu đạo... Chú không vội vì những dự tính cho một ngày làm việc của mình, vẫn nghe cái đĩa nhạc êm dịu đã nghe lúc đêm trước giờ đi ngủ, buổi sáng yên tĩnh và tiếng piano làm chú tỉnh hơn trong lúc ăn sáng.

Từ mẩu bánh mì có lát bơ mỏng, quyển sổ tay nằm gọn bên tay trái nhắc cho chú biết mình sẽ đi đến đâu, gọi ai, gặp ai.

Cứ như vậy mà làm vì buổi đêm khuya, để dứt nợ nần với một ngày dài, chú có thói quen ghi rõ ràng những điều cần thiết vào sổ khi đối chiếu với cái agenda đầy những con số của tháng năm.....

Tắt ngọn đèn ở bàn giấy và bàn ăn, chú xách chiếc cặp giấy tờ sửa soạn ra cửa. Cánh cổng trắng mờ hơi sương, chiếc xe ngoan ngoãn và những cửa kính đóng băng chờ chủ rất ngoan ngoãn để làm phận sự của nó.

Đoạn đường xa lộ đầy lúc nhúc xe, dân Pháp có cái thú chạy xe rất nhanh, nhanh và vội vã trên những đoạn đường trơn trợt nên chuyện tai nạn, đụng xe là thường, thế là nghẽn xe kẹt lối. Càng nóng tính, la hét, làu nhàu càng kẹt xe...

Chú vặn radio tìm nghe những bản tin tức... Báo chí, đài phát thanh thích loan những cái tin giật gân. Đài đang nói về chuyện cái xứ Côte d'Ivroie có cái ông cựu tổng thống không chịu rời cái ngai vàng của mình sau cuộc bầu cử tổng thống, thế là một xứ có đến 2 ngài Tổng Thống, dân chúng biểu tình phe này, phe kia đập nhau túi bụi....

Đài kể người ta mua gì bán gì ở mùa giáng sinh và ở những ngày trước tết tây. Chuyện buồn cười là dân chạy lên net tìm Ebay.com để bán tống, bán tháo những món quà không cần dùng đến. Vậy là toi tiền toi công, toi sức những người có lòng tặng quà ( Ebay.com và những Web tương tự thông báo là có đến hơn 3 triệu người online để mua bán trong ngày 25, 26 tháng 12 ! )

Đài phát thanh kể, đài nói về tuyết mùa đông làm cản trở việc lưu thông đường xá và các phi trường phải đóng cửa phi đạo làm biết bao ngàn người kẹt lại phải ngủ bờ, ngủ bụi.

Những chuyện ấy ngày nào cũng nghe, nghe đến ngấy. Chỉ có chuyện những người không nhà, không cửa nằm đường chết lạnh là làm chú để ý và ghi vội vài hàng vào cái bloc note để hứa thầm trong bụng là sẽ liên lạc với các hội Thiện Nguyện để quyên góp...... Trong lớp dạy kịch và tâm lý, chú và các bạn chú cũng ghi nhận điều này và để dành một khoảng thì giờ kêu gọi và gửi lời báo động. Chú hiểu rằng : con người không thể nào tồn tại nếu không chung sức góp phần chia sẻ và xây dựng.

Chia gì, sẻ thì sẽ như thế nào ? Có ai chịu khó chú ý và làm đủ cách cho việc bảo vệ môi sinh thiên nhiên ? Tiêu thụ nhiều thì sản xuất và xả rác nhiều. Xe càng nhiều, chạy càng nhanh thì vừa tốn xăng dầu và càng xả khí độc CO2.... Trái đất tội tình này sẽ đi về đâu ?

Vậy đó. Trên quãng đường nghẽn xe, chú cấm mình lèo nhèo càu nhàu. Khi chán và hãi các bản tin có thể làm mình nản lòng thì chú nghe nhạc. Có những bản nhạc theo thời thượng tân thời kiểu thương mại chẳng ra làm sao, cứ sau vài bản thì đài lại thẩy quảng cáo loạn xà ngầu...... Nghe nhức cái đầu lâu !

Chú ấn cái Cd nghe nhạc hòa tấu hoặc những bản nhạc nhẹ của Sadé, Lionnel Richie...

Chàng ca sĩ lỗi thời Christophe đang rên rên bản Amour Interdit. Lời thê lương quá chừng :

'' Si tu savais que je souffre, sans toi,
Je vis dans la souffrance....... car je t'aime, je t'aime....

Phải chi em biết điều anh khổ đau khi không có em
Anh sống trong âu sầu vì.... Anh yêu em, yêu em..... ''

Ngó cây quạt kính phủi bụi tuyết trước mặt và nhìn thẳng vào đoạn đường có những cây cầu bắc qua dòng sông phủ sương, tự dưng chú thấy buồn buồn, thoáng nghĩ về sự mầu nhiệm và những phi lý của tình yêu. Người ta đã đắm đuối yêu nhau, và khi xa nhau, người ta thê lương than khóc. Vậy thì yêu để làm gì ?!

***

Chú lái xe vào bãi đậu. Parking đã gần đầy nhóc xe chỉ còn vài chỗ. Chú không có thì giờ nghĩ ngợi ba cái lẩm cẩm về tình yêu và tình đời nữa. Cánh cửa văn phòng ở cuối dãy hành lang đang chờ chú mở cửa. Bàn giấy quen thuộc và những mớ hồ sơ đang chờ chú.

Chú vặn thêm nhiệt độ cho máy sưởi. Giờ khách hẹn sắp đến. Chỉ còn năm ba phút nữa là chú có người ngồi đối diện. Chú sẽ hỏi gì và nghe điều gì ? Và sẽ phải giải quyết ra sao ?

Khó khăn hay dễ dàng thì còn tùy đối tượng và những biến chuyển từ tâm lý và sự kiện chung quanh. Chú hít một hơi thở dài và hứa trong bụng là sẽ không nhìn vào cái đồng hồ nữa.

Thời gian quay vùn vụt. Kệ nó ! Nó chạy riết và nó sẽ mệt. Chú không cho phép mình mệt và bó tay trước 7 giờ chiều.

Những buổi chiều ngày thứ ba và thứ sáu là chú mệt nhất. Các lớp kịch nghệ hoặc tâm lý đang nghênh nghênh mặt chờ chú. Chú quên đi cái tâm trạng vui vẻ hoặc buồn bã của riêng mình để làm công việc mình đang làm. Thế thôi.


***

Cuối chiều, bóng tối xuống đã rất nhanh. Chú nán lại ở văn phòng, đọc vài hàng ở net và thử viết cho Bé như một hình thức kể chuyện. Viết trong khi nghe bài Je pense à toi với tiếng hát nồng nàn của Anh Tú.

Còn Bé, Bé đang làm gì ?
Có gì vui để kể ? ( Đừng kể chuyện buồn, chú sẽ buồn ! ) Và chú sẽ biết lắng nghe Bé.



đăng sơn.fr

#1
    dang son 08.07.2011 14:18:05 (permalink)




    3. BUỔI TỐI, SẮP HẾT MỘT NĂM.





    Đáng lẽ ra,chiều nay chú không viết gì nữa.Định bụng sẽ lôi cuốn sách mới mua ra để đọc vài chục trang rồi ăn tối và bay lên giường.

    Bé biết không ? Chiều qua đi làm về, chú ghé vào tiệm sách,đứng tần ngần rất lâu giữa cả ngàn tựa sách.Sách báo và chữ nghĩa luôn có linh hồn riêng với mùi thơm của giấy mực.
    Chú thấy có mấy đầu sách lôi chuyện đời tư của ngài Tổng Thống Pháp ra nói,chuyện chính trị,chuyện tình ái của ông ta không làm chú để ý cho lắm.Chú định bụng khi đưa mắt tìm cuốn Hồi Ký của chàng ca sĩ Pháp tên Françis Cabrel,anh ta là một nhà thơ và ca nhạc sĩ sáng tác.Nhạc của Cabrel rất trầm và giản dị,chỉ có lời ca là phải đọc và nghe kỹ thì mới có thể thấm.

    Chú có rất nhiều đĩa nhạc của Françis Cabrel và biết rằng anh chàng này là người rất kín đáo,không khi nào bị mấy tờ báo '' lá cải '' lôi ra làm trò cười và nhất là anh ta này rất ghét danh từ Star như chú hằng ghét.
    Báo chí bên này hay lạm dụng từ Sao hoặc Siêu Sao.Nghe rất chướng tai và giả tạo.Người xướng ngôn viên phần tin tức cũng lắm khi được và bị nhà báo trình diễn thời trang đưa lên hàng Sao ( Sẹt )....

    Tìm không thấy cái tựa sách của Cabrel,chú mua cuốn Biographie Hồi Ký của Ca nhạc sĩ,sáng tác rất nổi tiếng tên là Jean Jacques Goldman về đọc.

    Chú biết anh chàng này từ lâu lắm rồi,từ cái dạo chàng chân ướt chân ráo chơi trong ban nhạc của Tai Phong ( người việt và Mít như chúng mình ) ở Paris.Giống như Cabrel,chàng Goldman hay làm việc từ thiện và kêu gọi dân chúng quyên góp giúp cho người nghèo hoặc các việc từ thiện khác.

    Sách mang tên : Un Homme Bien Comme Il Faut - Xứng Đáng là Một Người Đàn Ông - Và sách có nhiều đoạn làm ta đọc để thấy cay,cay ở mắt.Lệ rơi và thấy lòng mình ấm lại vì tình người !

    Khi nào rảnh,chú sẽ dịch và kể lại những đoạn ấm áp từ trái tim đó cho bé nghe.

    Bây giờ thì chú rệu rồi.Cả một ngày làm việc khá dài... Buổi tối mùa đông xuống nhanh kinh khủng.Có lẽ hơi lười vì mệt và nhát gan với cái lạnh đang bao trùm bên ngoài,chú sẽ bỏ bữa đạp xe đạp tối khuya nay.( Chiếc xe đạp sẽ giận chú lắm ! Kệ nó ). Chuyện ấy không quá quan trọng.Chú chỉ sợ Bé giận vì không kể chuyện cổ tích cho Bé nghe mà thôi.
    Mà kể làm chi vậy há ?
    Đố Bé, chú sẽ kể tiếp chuyện gì ngoài mấy cái tựa sách mà chú đã đọc?.Đọc như một hình thức sống.Sống yên ả và dùng thì giờ để suy nghĩ.

    Chú ngừng viết vì đã oải lắm rồi.

    Ngủ ngon.





    4. ĐỂ CÓ MỘT KHOẢNG TRỐNG.



    Vậy mà gần hết một năm,nhanh quá phải không ?

    Một ngày,một tuần trôi đi như sông dồn ra biển. Lâu quá rồi,chú đã không ra biển ngắm sóng.

    Ngắm sóng để làm gì ? - Để thấy mình nhỏ nhoi bé tí trước thiên nhiên và nghĩ ngợi vu vơ về nhiều thứ.Không biết Bé có thích nhìn những cánh chim biển bay theo những chiếc tàu đánh cá không ?

    Những lúc như thế,chú nhớ lời ca của bài hát Bay đi cánh chim Biển của Đ.H. Mênh mang ,buồn nhẹ nhàng nhưng thấm.


    À mà tại sao chú lại nhắc chữ Buồn ở đây ? Kỳ thật !

    Cả buổi sáng hôm nay,chú chao đao với việc làm,chú ít nhìn vào cái đồng hồ.Mặc thời gian chạy với câu : '' Ta là người không sống vì thời gian - Ta vô biên giới !

    Buổi sáng.9 giờ hơn,chú tiếp một gã đàn ông cao lớn đẹp trai,đã có nhiều thành công,vợ hắn vừa bỏ hắn,đứa con độc nhất cũng bỏ hắn đi bụi đời và hắn đang chán đời, sinh ra rượu chè..... Gã đàn ông lè nhè với chú gần một tiếng rưỡi.Chú xém nổi khùng vì cái lè nhè kỳ lạ của gã.Có lúc chú đâm ra buồn cười vì những cái gọi là mâu thuẫn và phi lý trong một con người trần gian.Chưa chắc là có nhà cao,cửa rộng thì gọi là sướng !

    Mà thôi ! Kể những cái chuyện buồn bã ó đầm ấy cho bé nghe làm gì ? Nghề ai nấy làm.Họa ai nấy chịu. Bắt bé hứng mấy cái lẩm cẩm ấy,bé sẽ đau đầu sinh ra tưng tưng thì chết ! ( Chú thì học Gồng Mình đã từ lâu nên quen và chưa bị tẩu hỏa nhập ma - Nếu khi nào lỡ bộ ,bị hơi tưng tửng thì chú sẽ báo cho bé biết để bé co giò chạy - Chạy thật nhanh để tránh chú )



    ° ° °


    Cơm trưa xong - Để thay đổi không khí,chú hay chọn một cái quán nước vắng,ngồi đọc vài trang sách.Chú tránh những tờ báo hoặc các tạp chí nói về chính trị.Nghe ở radio mỗi buổi sáng khi lái xe đi làm đã đủ rồi.

    Đang đọc dở dang chương sách của Goldman nói về chuyện sáng tác nhạc thì lão chủ quán ra bắt chuyện,hắn lải nhải cầu nhàu chuyện vật giá lạm phát,xăng dầu lên....Chú nổi cái méo mó nghề nghiệp thẩy cho hắn cái carte visite của nơi chữa bệnh tưng và khùng.

    Hắn tròn mắt nhìn chú chưng hửng :

    - Tôi không cần gặp Psy.Tôi chưa bị tưng !


    Chú phì cười với ý nghĩ của mình '' Ông thế nào cũng tưng tưng khi cứ lèo nhèo.Càng rên thì tinh thần càng xuống ! '' Và chú quay đầu đọc tiếp đoạn dở dang cần đọc.Lão ấy đã làm chú mất hứng khi cần yên tĩnh để sống với chữ và trang giấy .....



    Đành buông sách,ngồi ngó trời ngó đất và những đoàn xe vùn vụt trôi qua. Chú định bụng sẽ viết cho bé vài hàng .Viết như một cách tâm tình.Người ta không thể nào sống mà ngậm câm và không chia sẻ.


    Đến giờ vào văn phòng rồi.Chú sẽ tiếp hai bà khách.Chẳng biết mặt mũi họ ra sao ? Và chuyện chi đã xảy ra trong cuộc đời họ? Chú sẽ vui vẻ giữ sự tỉnh táo để lắng nghe.Biết đâu,chú sẽ có những điều ngộ nghĩnh để kể thêm cho bé nghe.

    Chú tự hứa với mình sẽ cắt xén những đoạn buồn thảm nhất khi kể. Chú nghĩ bé sẽ vui với tiếng cười hihihi rất trẻ con.


    Hãy cứ trẻ con như thế. Làm người lớn như chú mệt lắm.Thế nào cũng có ngày nổi khùng vì giận đời.




    đăng sơn.fr

    #2
      dang son 10.07.2011 06:17:50 (permalink)


      5. LƯNG CHỪNG.



      Có lẽ Bé lấy làm lạ khi Chú dùng chữ '' Lưng Chừng '' để bắt đầu một năm mới ?

      Lưng chừng vì chú đã hư và dậy muộn sau đêm giao thừa đón tết tây. Để biết chú đã tiễn đưa thời gian của năm cũ và đã hư như thế nào, Bé hãy đọc bài viết dưới dây mà chú vừa viết xong ở Thêm Một Lần Nữa - One more time



      ... '' THÊM MỘT LẦN - ĐẦU NĂM ''


      Nhẹ lắm ! Thong thả lắm cho một buổi sáng dậy muộn. Dậy muộn để cho phép mình '' hư ''. Hư sau một đêm vui để nhập bầy mừng năm mới.

      Bàn ăn ở nhà cô em gái đã đầy nến đèn lung linh. Đầy bát đĩa, đầy những chai rượu vang, ruợu trắng long lanh, đầy tiếng nhạc jazz kiểu piano bar cho bữa ăn vang tiếng cười nói. Mình không muốn nói nhiều, mình lắng nghe mọi người và mình cũng lắng nghe tiếng dương cầm quyện saxo ve vuốt nhau giữa những câu chuyện về nghệ thuật.

      Bạn mình vui khi được lắng nghe cách thức chụp ảnh, chơi ảnh cũng như chuyện về cách chơi đồ cổ. Mình chẳng hiểu gì về đồ cổ ( Dù mình cũng đang là một thứ đồ cổ cần được chỉnh trang ! )

      Một ly rượu vang rất ngon. Ngon vì uống ít để thấy quý rượu ( Tình yêu của thành quả đến từ những bàn tay và từ tim óc của những nguời làm ra nó ).
      Một tiếng cười cũng rất ngon. Ngon vì cười thoải mái sau một câu khôi hài dí dỏm !

      Sau bữa ăn là màn văn nghệ. Mình tiếc hùi hụi là đã không mang theo cái máy ảnh để tóm gọn những đôi chân khiêu vũ biết vẽ hình với âm nhạc.
      ( Mình chụp ảnh thì ai sẽ lo điều chỉnh âm thanh và để đĩa hát cho thiên hạ nhẩy và hát hò đây ? )

      Thôi kệ, chụp lấy những hình ảnh hạnh phúc, thoải mái bằng cặp mắt và ý nghĩ của mình cũng được. Tạm ổn để nghe một bản Madison hoặc chỉnh làm sao cho tiếng hát người ca sĩ tài tử có thêm tí nồng nàn trong bản '' Còn chút gì để nhớ ''

      ... Phố núi cao, phố núi đầy sương, anh khách lạ, đi lên đi xuống... May mà có em đời còn dễ thương... Xin cảm ơn thành phố có em....

      Mình chỉnh tiếng nhạc đệm cho vừa vặn với giọng hát trầm của mình. Hát với tất cả sự rung động như thời vừa biết yêu. Yêu ở ngày đầu tiên.

      Đêm cuối năm. Đêm để nối một ngày mới của một năm mới. Đêm nhả sương trắng ngoài cửa kính. Đêm nằm yên ở trong mình với những tình khúc làm nhớ lại những ngày cũ. Ngày 18, ngày 20..V à trôi đi, thời gian trôi, trôi để mình có thêm những ngày mới.

      Mới mà trong lòng vẫn có một câu như lời nguyện : May mà có em, đời còn dễ thương....

      Dễ thương để biết Đưa em về dưới mưa như bài hát với lời thơ của Nguyễn Tất Nhiên.

      Mình đã rất êm ả, dễ thương với những người hát trong đêm cuối cùng của một năm cũ.

      Thêm một năm mới. Chẳng biết đời có '' Dễ Thương '' với mình không ?
      Không Dễ Thương, Dễ Chịu với mình cũng chả sao. Miễn là Mình biết và cố gắng '' dễ thương '' với đời, chắc cũng đủ rồi.


      ° ° ° °


      Biết vậy không ?


      Đố Bé, chú sẽ viết gì ở những dòng sau cho Bé ?

      - ...............................

      -

      Với cái khoảng gạch ngang và để trống như thế, Chú biết Bé chẳng thể nào đoán được.

      Và chú làm như thế để trả đũa cái việc mà Bé đã rủa xả và trù ẻo chú qua câu chuyện hôm kia.

      Bé đã nói là cái giọng trầm, trầm hết cỡ của chú là : Người lạnh lùng dù tốt bụng, và giống một tên Nhật Bản Bạo Chúa và rất Gia Trưởng.

      Ai bảo Bé thế ? Sao Bé biết chú lạnh lùng ?

      Bé trả lời sau cái cười hihihi rất trẻ con :

      - Bé đoán đại.

      - Chú nói chậm rãi với cái giọng trầm như thế vì chú đang bị cảm, ắt xì và chú hơi mệt sau những mẫu đối thoại biện lý với các con bệnh. Họ làm chú lả người với những ý nghĩ và những câu trả lời của họ.....

      - Chú ráng giữ sức khỏe vì đã làm việc nhiều. Cẩn thận...
      - Nè nhỏ. Cám ơn lòng tốt của nhỏ. Chú là người lớn và chú biết bảo trọng.

      - Bé thấy chú có vẻ lạnh và khác với những lời văn xuôi của chú !
      - Nè ! Đừng kiếm chuyện và đấu lý với chú. Chú biết lạnh và biết nóng khi cần.
      - Hihihi..... Hết ý kiến.


      Bé hết ý kiến và potay.com thì cũng phải. Bé là Bé, nhỏ tí ti. Chú là chú, ngang ngửa đối ứng với cuộc đời và những việc chú làm. Làm với tất cả cố gắng, kể cả chuyện sắp ra tòa theo lời yêu cầu của Hội Đồng Bs.

      Ngồi ở văn phòng hôm ấy, để có thể tỉnh táo, chú tắt computer, nghe nhạc nhẹ. Sắp xếp lại mớ giấy tờ, chú thoáng nghĩ đến Bé và chộp cuốn sổ tay để ghi vài hàng cần viết cho Bé.

      Chú rất lười viết thư. Chú chỉ yêu văn chương ở một chừng mực ở các vấn đề có sự chuyển tiếp. Văn chương mang một chức năng diễn tải những điều cần thiết về các lãnh vực văn học, trí tuệ cũng như cách dùng chữ nghĩa để viết ra điều mình đã suy nghĩ khi chứng kiến và lăn lộn trong những bối cảnh lịch sử, chính trị và kinh tế.....

      Chú đã ghi từng đểm vào bloc note như sau :

      1. Thời Tiết và sự liên đới ...
      2. Kinh Tế, Thời Thế...
      3. Người và Người Máy...
      4. ..........
      Và......


      Với những điều như thế, chú biết chú sẽ làm Bé đau đầu. Đôi khi nhức đầu như thế cũng là cái hay, Bé sẽ làm người lớn. Lớn thêm một tí theo một lưng chừng ngày đầu năm của chú.

      Đầu năm. Buổi sáng muộn màng nhả đầy sương đục, trắng. Những ngày tiếp đến sẽ rất lạnh.

      Viết đến đây, chú ngừng lại để nghe bản Angie của M.Jeager, Rolling Stone hát ở radio. Chú thấy lòng mình ấm với vài kỷ niệm cũ. Tự dưng chú thấy buồn. Buồn tí ti khi nhắc đến chữ kỷ niệm.

      Kỷ niệm của chú ở ngày cũ cũng có những màn sương, có những bước chân lang thang trên con phố đêm.

      Đêm làm chú vừa buồn ngủ và cũng vừa đủ tỉnh táo để biết mình nghĩ gì và sẽ làm gì ....


      Chú ngừng viết để bắt chước người khác chúc cháu những điều đẹp nhất để bắt đầu ngày đầu tiên của một năm mới. Bé sẽ lớn thêm tí nữa. Và chú thì........





      6. MỘT GÓC CỦA NGÀY.



      Lẽ ra, chú không viết thêm chữ nào nữa ở đây.
      Dễ hiểu thôi. Chú đang mỏi tay vì đã viết quá nhiều. Quá nhiều cho một ngày nghỉ như thế này.

      Từ 7 giờ sáng, chú đã rời phòng chiếu bóng của giấc mơ. Mỗi đêm, chú được xem một cuốn phim đủ màu sắc. Có những cuốn phim ngắn có cốt chuyện và phân đoạn rất rõ ràng...

      Thí dụ như đêm hôm kia, chú thấy mình dắt người yêu ra biển ngắm sóng, người yêu tham ăn, đói bụng bắt đưa đi ăn. Nàng nắm quyền chọn cái bàn sát cửa kính. Nàng ăn như hạm trước cặp mắt tròn xoe của chú. Ăn xong nàng ầm ĩ kêu đau bụng làm chú phải chở nàng đi nhà thương cấp cứu...
      ( Thế là toi cái công chú khi chú cứ tưởng sẽ được lãng mạn nắm tay nàng đi dạo trên những vỉa hè rợp bóng mát như thời Saigon yêu dấu ngày ấy ) .

      Thức dậy, chú cáu lắm ! Chú rủa xả cái thằng đạo diễn và thằng viết chuyện film đã làm hỏng giấc mơ đẹp của chú.

      Đêm qua thì film còn tệ ác ! Film không ra đầu ra đuôi... Chú thấy mình đóng vai chính bị mấy anh '' bóng ", đồng tình luyến ái rượt chạy. Chú kinh hãi quá vắt giò lên cổ tìm đuờng thoát. Chạy thế nào không rõ thì rơi vào tay một bà tú bà và chú phải bị '' các ông '' mần thịt.

      Thật là một cơn ác mộng ! Chưa từng có trong lịch sử làm đàn ông của chú. Trong bữa quà sáng, hãi hùng nhớ lại, chú tự hỏi mình : Hay là ban ngày mình làm '' Ác '' nên bị phim trong mơ hành tội ?

      Lạ quá ! Chiều hôm kia, chú có vào nhà thờ, quỳ xuống, thắp nến đọc kinh. Chú nguyện xin sự công bằng và hòa bình đến với mọi người trên trần thế. Chú cám ơn Thượng Đế đã cho chú có sức khỏe và đủ tâm trí để đối ứng với những ca bệnh về tinh thần của những người đã cần chú.... Chú cầu cho những người kém may mắn và đói khổ trong những môi trường đầy máu lửa, chiến tranh, bất công.....

      Vậy mà ....


      &&&



      Coi như cũng xong với những điều chú phải làm cho công việc giấy tờ, sổ sách. Chú vác quyển sổ tay và Agenda ra ghi vào những cái hẹn và những điều cần phải thanh toán.

      Cái gì nên ra cái đó. Chú rảnh được cái đầu, mò vào văn phòng nghe nhạc. Để hạ hỏa và tạm điều hòa tâm trí, chú bày đặt làm đại mấy bài thơ ướt át.

      Để được như vậy, chú tưởng tượng ra một người tình đang muốn bỏ chú ra đi.
      Chú đã gõ lên phím :


      TẬP IM LẶNG, GIẢ VỜ QUÊN



      Thời gian và những vòng quay vô tình
      Vẫn tích tắc và âm thầm kể chuyện chúng mình
      Tích tắc như điệu buồn nhỏ giọt
      Nơi đáy mắt em có đầy chất xám pha màu xanh
      Âm thầm như những lời nguyện ( ! )

      Em nguyện cầu điều gì, em ?
      Nói gì nho nhỏ để thành câu ?
      Nói hay không nói ? Mà thôi,đừng nói
      Tôi đủ chút thông minh từ nội tâm để hiểu.

      ( Con người có linh hồn và thể xác
      để có thể cảm thông và cảm ứng
      của thứ gọi là giác quan thứ sáu )

      Tôi hiểu sự ra đi của em
      Em, và những cơn mưa dai dẳng những chiều

      Mưa buồn, mưa ngập những gì em đang suy nghĩ
      Cuộc đời này có lắm điều vô nghĩa và phi lý

      Tôi lặng lẽ đón từng giọt mưa đến từ em
      Tôi nghĩ mình cũng đang ẩm ướt
      Vì tôi nhạy cảm
      Vì tôi biết rõ mình nghĩ gì, phải làm gì...

      Em muốn ra đi để quên
      Em muốn biến mất khỏi thế gian này và quên

      Quên như bao lần thất vọng và muốn được quên
      Quên đã là một thói quen của sự nhớ

      > Ta không thể nào nhớ tất cả những điều không cần nhớ

      Muốn ra đi ư ?
      Muốn dùng thời gian làm sự lãng quên ư ?

      Bay đi. Em
      Hãy rời khỏi giấc mơ của tôi
      Em sẽ tan biến vào làn sương mỏng của buổi sáng
      Khi tôi mở cửa mùa đông để thấy tôi
      Một mình, thấy mình thiếu những nụ cười

      Tôi quen rồi - em
      Tôi tập chịu đựng nỗi buồn phiền
      Tôi biết cách làm bạn với kẻ đối nghịch của mình trong bóng tối
      Và lắm khi tôi cũng học cách thức riêng - rất riêng
      Là cách im lặng để giả vờ quên.




      ****


      Viết đã đời xong, đọc lại, chú thấy mình ủy mị quá cỡ thợ mộc. Thơ như thế thì chừng nào đời mới vui ?!

      Hỏi lẩm cẩm cho có cái mà hỏi thôi.

      Ở ngoài đời, chú chưa từng bị ai bỏ cả. Ngày xưa, chỉ có dăm cô trách chú đã bỏ rơi họ. Oan cho chú vô cùng, Bé ạ. ( Chuyện này là tại.. bởi... vì..... Ông Trời xui khiến cho nên ... )

      Mà nè. Chú không xưng tội ở đây đâu. Chuyện tội của chú thì chỉ có bề trên biết mà thôi. Chú dại gì mà xưng hết. Chú biết ăn gian một vài thứ để thấy mình '' trong sạch ''


      Chú ngừng máy, ngừng viết. Viết nhiều quá sẽ có hại.



      đăng sơn.fr






      #3
        dang son 10.07.2011 22:15:09 (permalink)





        7. MỘT GÓC CỦA ĐÊM




        Bé !


        Sau một ngày làm việc đầy ấp và chú đã thấy mình rất zen trong lúc làm việc.

        Zen khi không nhìn vào cái đồng hồ, ( hình như chú có cái tật là ghét thời gian, nhất là khi bị thời gian đuổi theo bén gót. Chú cũng ghét luôn nhũng cái " câu giờ " của dân VN mình. Người Pháp hay dùng câu : Avant l'heure, ce n'est pas l'heure - après l'heure, ce n'est plus l'heure - Trước giờ, không đúng, sau giờ hẹn, cũng không còn đúng ! - Và chú ghét luôn câu '' Bị ăn thịt thỏ '' !)

        Vậy đó. Thời gian bay hay trôi, kệ nó. Miễn là mình làm xong việc cần làm. Làm chưa xong, thấy mệt thì ngừng đầu óc, ngừng tay nghỉ. Cho mình cái hẹn pause nho nhỏ để thư giãn đầu óc và chân tay rồi allez, hop cày tiếp....

        Thế cũng xong cho buổi cuối chiều.

        Tản bộ vào khu thương xá, ngắm mấy dây đèn xanh tím đỏ được trang hoàng nhấp nháy từ cuối tháng 11 như mọi năm vào mùa lễ giáng sinh và tết tây. Lang thang, nhàn nhã ngắm cô bé tình nhân đang mút cây kem trong ánh mắt chàng trai. Ngắm các bà mẹ đẩy bé con trên những chiếc xe nôi, những đôi mắt, những ngón tay nhỏ xíu xiu của trẻ thơ làm chú thấy yêu chúng hơn bao giờ hết.

        Chọn cái chỗ ngồi yên tĩnh ở hàng hiên một quán nước, chú lẩm cẩm nhớ lại nhũng ánh mắt nhìn của trẻ thơ, tia nhìn không gợn sóng, đời màu hồng rực trong đôi mắt trẻ, nụ cười với cái miệng chỉ có mất cái răng cửa, thấy mà thương, chỉ muốn nựng cho vài phát......

        Ở những quán nước, chú thong thả đọc một cái gì đó, mấy tờ tạp chí đã mua, có khi cả gần tháng chưa đọc xong. Thường thì chú chọn những dề mục liên quan đến kinh tế để đọc trước, sau đó là đọc về ba cái chính trị, chính em để biết các quan nhớn đang bày trò gì. Nói đến kinh tế thì không thể nào không nhắc về chính trị. Sự liên đới đó đã là những đề tài rất rộng làm nền đất cho dân viết báo.

        Chú nhớ có lần gặp anh bạn rất mê chính trị và nhất là chính trị tả phái, anh đã thao thao bất tuyệt ca ngợi chính sách của phe tả và kêu gào mọi người xuống đường biểu tình chống lại chính phủ phe hữu.

        Chú cười cười nói với anh :
        - Bạn nên cẩn thận khi nói chính trị với khách hàng .
        - Kệ tôi. Vừa rồi, ông bầu cho ai làm tổng thống xứ Tây vậy ? Tôi nghi là ông bầu cho cái ông ăn chơi, con nhà giàu Sarkozy...

        Chú cười : - Chuyện riêng ! Để tôi viết cho bạn về cái conviction và quyền lựa chọn.

        Và vài ngày sau, chú viết cho bạn mình. Viết theo một cách trung dung, không đả phá, không xoay chuyển đường hướng và thể cách chọn lựa chính trị của từng người vì chú nghĩ rằng chính trị và tôn giáo là 2 phạm trù riêng - rất riêng - và là sự bất khả xâm phạm của từng người.


        Mùa đông lạnh. Thành phố rượu vang và biển của chú ít khi lạnh cùng cực, thường thì nhiệt độ xuống dưới - 13 độ là cùng. Cả ngày hôm nay mưa. Mưa lúc ngắn, lúc dài. Chú mặc kệ mưa và tự nói thầm : Mưa thì cũng tốt thôi, mưa làm dịu lại cái lạnh. Lạnh dễ làm mình mất năng lượng và ngủ nhiều. Người trần thế thì cứ tính trung bình đã cống hiến 1/3 đời mình vào giấc ngủ. Ngủ để tái lập lại sức khỏe và giữ được trí nhớ.

        Nói đến trí nhớ, chú nhớ là vừa đọc được một bài rất hay mang tên :
        '' Tìm Hiểu về Bộ Não Con Người và Óc Sáng Tạo'' của tác giả Học Trò ở một trang web dactrung.net, trong bài viết có đoạn :

        What is the creative mind?

        '' Phải giới hạn môi trường làm việc cực kỳ tối thiểu, thì óc sáng tạo mới có cơ nảy nở. Trước kia ông không giới hạn, vẽ đủ thứ, từ khi ông quăng cọ và màu đi, chỉ vẽ trắng đen thì ông mới có nhiều ý tưởng lạ từ sự tự giới hạn. "

        "Cảm hứng là danh từ dành cho dân nghiệp dư, bọn chúng tôi chỉ làm việc như nhân viên công chức, đều đặn hằng ngày." Ông nói, ông không thể chờ cảm hứng đến với ông, vì nó ít khi xảy ra, cũng như ta chờ sung rụng hay "sét đánh" (chữ của ông) vậy. Chỉ qua quá trình làm việc hằng ngày, giải những bài toán xảy ra trong khi vẽ, mới tạo kết quả " .

        Đó là một bài viết nhân những cuộc phỏng vấn các nghệ sĩ khi nói về sự Sáng Tạo.


        Chú chụp cuốn sổ tay ghi vài điểm cần giữ lại, vì nghĩ đó là những điều rất cần thiết cho mình khi muốn viết.

        Viết gì ? Tại sao viết ?

        Thí dụ như viết một bài về đề tài Tình Yêu. Không lẽ chú cứ lập đi lập lại những cái mà người khác đã viết ?

        Trong tình yêu có một nam, một nữ. Họ tình cờ gặp nhau, nhìn nhau từ một tần số nhạy cảm nào đó để bắt đầu cho những mẩu đối thoại, sau đó họ tìm nhau hằng ngày để đi đến việc cảm nhau và yêu nhau. Họ đưa nhau lên giường với da với thịt. Họ hào hển say đắm, cứ thế cho đến khi họ chán nhau để bỏ nhau. Bỏ trong ân hận, trong luyến tiếc hoặc bỏ trong sự hận thù....

        Không lẽ chú cũng viết như thế để kể về một tình yêu ? Chú sẽ phải làm một con vẹt lẹp bẹp lập đi lập lại theo khuôn mẫu của những bản tình ca kiểu thương mại :

        ... '' Đã xa rồi người ơi !
        Đã xa một tiếng cười
        Ngày nào ta chung đôi
        Bây giờ mình đơn côi ! ..... '' *

        Đại loại là như thế. Bản nhạc lời lẽ như thế, nghe một lần thì thấy nức nở ruột gan, nghe hai ba lần những bản khác đồng cân, tương tự thì ngấy lắm ! Ngấy muốn bội thực, nhất là nhìn video thấy ca sĩ cứ uốn éo, vặn mình vặn mẩy nhăn nhó khóc than thì ôi thôi... Đời còn chi để vui. ? Ai còn lòng dạ nào mà yêu nhau ?.

        Chú ghét đi coi bói toán. Có lần ở ngày xưa, mẹ chú rất mê bói toán, mẹ bắt chú chở đi xem bói. Hết ông thầy mù rờ mu rùa đến bà bói bài xem tướng.

        Cái ông thầy gặp bản mặt lầm lì của chú đã phán :

        - Bà ơi ! Bà có thằng con trai này lì lắm. Nó cứng đầu và hay phản kháng, có thể sau này, ra đời nó làm lớn........

        Trên đường về, mẹ chú nhắc đi nhắc lại câu nói ấy. Chú nhăn nhăn phản kháng lại vì thấy mẹ chỉ tốn tiền đi nghe mấy cái khỉ gió. Chú chỉ tin vào câu "Đức năng thắng số ". Trời cho ta nhân dáng và bộ óc, chỉ cần ta biết cách sử dụng và chọn đúng cái hứong đi mà mình đã thích, điều cần thiết là phải kiên trì học hỏi và có một cái tâm thiện.

        Bé thấy chưa ? Thời gian trôi, đời người qua, chú chẳng thấy mình làm cái quái gì để có thể gọi là Ông Lớn cả. Chú học lung tung, học ăn, học nói, học sự phản kháng khi thấy điều chướng tai gai mắt và có khi chú bị người đời ghét bỏ.

        Có khi mệt mỏi chán chường trước những bản tin chiến tranh, bom đạn khủng bố, chú uể oải lết vào nhà thờ, thấp cây nến và mặc cả càu nhàu với Chúa :

        - Chúa ơi ! Thấy chán đời. Thấy khó chịu ! Chúa có thấy loài người chém giết nhau một cách tận tình chưa ? Sao Chúa không can thiệp ? Sao Chúa dững dưng trước cảnh thiên tai, nghèo đói và bất công ? Thằng làm lớn, cậy quyền tham nhũng, dân thấp cổ bé miệng nghèo xác xơ. Sao Chúa không giáng một vài búa cho lũ sâu bọ chết tiệt ?

        - Chúa ơi ! Chúa có ngứa mắt khi thấy thằng oắt con tên Cường Đô La ăn chơi quậy tứ phía, nó tậu nhà cửa, nó mua đầy xe loại sport và nghênh ngang với gái tài tử siêu sao, siêu mẫu, nó hợp tác với những tên ăn trên ngồi trốc trong khi có biết bao người đói khổ không nhà, không cửa... Sao Chúa không rút sổ bộ hộ chiếu của nó và bè lũ ? Chúng đang nhởn nhơ đấy. Chúa cứ thử mở web site và nhấp con chuột vào chữ Cương dollar là Chúa thấy ngay. Nhiều, nhiều lắm....

        Bé à !
        Chúa giữ im lặng như mọi lần làm chú phải gỡ gạt nói dùm ngài :
        - Cái sai lầm lớn nhất của Thượng Đế là đã tạo nên con người.

        Chú đang bi quan khi viết những dòng này ư ? Bi quan hay phẩn nộ hở Bé ?

        ° ° ° °

        Mà thôi, chú nên ngừng than thở, bêu rêu ở đây.

        Buổi tối của chú còn dài. Dài như màn tối và sương trắng đang bao quanh. Chú bắt đầu thấy đói bụng. Bữa cơm đêm của chú đã khá muộn để chờ chú. Ăn xong, chú thò mũi ra cửa, nếu trời ngừng mưa, chú sẽ bắt cái xe đạp cõng chú chạy vài vòng đêm. Chú sẽ đạp rất nhanh để hạ hỏa. Biết đâu chú sẽ thấy thuận thảo hơn với sự nín lặng của thượng đế.

        Thượng Đế đang ghi sổ tên tuổi cái thằng ngang ngược dám cằn nhằn mình. Mày chết, tao cho mầy xuống hỏa ngục. Xuống ngay lập tức.

        Bé à. Biết đâu khi xuống dưới đó, chú sẽ được gặp bé và lại lai rai kể chuyện tiếp. Chú có nhiều cái sẽ làm Bé ngạc nhiên. Chỉ cần Bé đủ kiên nhẫn ngồi lắng nghe thì chú sẽ không phàn nàn khi không lấy được cái ticket lên thiên đàng.

        Vậy đi. Hẹn gặp Bé ở cửa ĐN.







        8. NGÀY ĐẸP

        ***

        Để trái đất và không gian phải thuộc về mình - riêng mình - Hôm nay chú dậy thật sớm.

        4h30' sáng. Mở cửa ra vườn. Không một ánh sao, không một giọt mưa, trời bớt lạnh với vài cơn gió thoảng, chú cảm thấy dễ chịu, tỉnh ngủ sau vài động tác thể dục.

        Đứng ở cổng vườn ngắm con đường trước mặt. Dưới hàng đèn đường rọi sáng, mọi thứ đều yên tĩnh, yên từ cỏ cây, từ trạm xe tram way chưa thức giấc. Tram sẽ khởi hành chạy ngang nhà chú đúng 5 giờ sáng.

        Mùi cà phê thơm nức mũi bay đến từ máy lọc, chú sửa soạn bữa quà sáng trong lúc nghe tin tức ở đài radio, Europe 1 kể toàn những bản tin về chết chóc :

        '' Niger: des commandos français sont intervenus, mais les otages ont été tués / Tunisie: week-end sanglant dans des affrontements dans le centre-ouest /
        Disc-jockey battu à mort: deux personnes mises en examen pour meurtre / Fusillade dans l'Arizona: la parlementaire "capable de communiquer"
        / La parlementaire américaine abattue d'une balle dans la tête samedi, lors d'une fusillade qui a fait 6 morts, est "capable de communiquer" mais reste dans un état critique, a indiqué dimanche l'un des chirurgiens de l'hôpital de Tucson où elle est soignée.... ''



        Chú thấy không vui khi lẩm nhẩm đếm có hơn hai chục mạng người chết trong một bản tin buổi sớm. Những buổi sáng, chú ít khi mở net để đọc tin tức, đọc toàn những chuyện buồn thảm về tranh chấp, xuống đường, xô xát, bắt con tin, khủng bố... chỉ làm mình phân vân và có khi hóa ra bi quan trước những thảm cảnh.

        Con người trần tục của ta thảm thương và chết vì những điều bất công và phi lý. Chúng ta phải làm gì để ngăn và ngừa bớt được những cảnh trạng ấy ?

        Chú không tìm thấy câu trả lời rõ ràng cho riêng mình nên để cái cd vào máy nghe nhạc nhẹ. Nghe để bữa ăn sáng còn toàn vẹn và giữ được trí lực để bắt đầu cho một ngày mới.

        Ngày mới của chú là đoạn đường rời nhà để đến văn phòng làm việc của người bạn đồng nghiệp rất thân. Anh ta cũng là người cùng chú đảm nhiệm các khóa học tâm lý vào 2 buổi tối trong tuần. Hắn ngon hơn chú ở cái ghế gọi là Phân Tâm học. Hắn cũng đang ngất ngưỡng sau cuộc chia lìa với bà vợ và nhức óc về việc chia của cải.

        Có lần bạn Alain trêu chú :

        - Hay là cậu đổi vai với tớ đi ? Xem sao ?
        - Đổi cái gì ?
        - Cái phòng mạch của tớ, của cải của tớ và lấy con vợ của tớ.

        - Trời ơi ! Mày khùng đến nơi rồi. Tao là tao. Mày là mày.

        Alain giả vờ ngây thơ cụ :

        - Mày không thèm cái địa vị và gia sản của tao ư ?

        - Không .

        - Mày không thèm được sự ngưỡng mộ của người dự khán trong những buổi thuyết trình của tao ư ?

        - Không dám.

        - Chứ mày thèm cái gì ?

        - Tao thèm được yên thân với mụ vợ và các con của tao. Tao thèm và mong muốn mày ngậm cái miệng lại. Mày mà còn lải nhải than khóc, tao sẽ gửi mày vào nhà thương tâm thần.

        - Hahahah....


        Đó. Như vậy. Tiếng cười ha hả của thằng bạn đang đưa chú chạy xe đến văn phòng làm việc của nó. Ngày chủ nhật,ai nấy cũng nghỉ làm. Chỉ có hai thằng điên là chúi mũi vào giấy tờ bệnh lý và những ca bệnh cần giải quyết gấp. Cô thư ký chung của 2 thằng được ngủ khò thẳng cẳng ngày chủ nhật.

        Khoảng sau 2 giờ làm việc chung với nhau. Alain nhăn mặt rủ chú ực ly cà phê thứ 2 :

        - Tao có thêm cái tin buồn. Mày nhớ chuyện Bà Christine H. 43 tuổi không ? Bà ấy cởi ngựa đi dạo, mất tích và người ta tìm thấy xác bà treo cổ, tự tử trong rừng Rambouillet. Christine là thân chủ của tao. Hạ xác xuống, họ tìm thấy lọ thuốc an thần trong túi áo.

        - Tao đọc bản tin sáng nay rồi. Mày bị phiền phức ?

        Alain thở dài, chán nản :

        - Giống 3 trường hợp trước của mày. Tao cảm thấy mình có trách nhiệm.

        Ly cà phê đắng ngắt, đắng hơn ly trước. Không phải vì thiếu đường. Không phải vì cà phê nguội hoặc quá nóng. Hai thằng nhìn nhau rồi cùng nhìn qua dãi nắng nhờn nhạt ngoài cửa sổ.......... Trong khi Alian gửi vài cái mail để chia buồn cùng thân nhân của thân chủ, chú đẩy cửa văn phòng bước ra phía bờ sông đi dạo.

        Từng hàng cây trơ trụi lá.

        Từng mảng gỗ mục lững lờ trên dòng sông đục đưa ý nghĩ chú chạy lan man. Chú cảm thấy có cái gì bất ổn. Bất ổn đến từ nhiều phía, từ việc làm cho đến những cuộc diện đầy biến chuyển của đời sống. Rồi chú nghĩ đến bạn mình, Alain, hắn cũng đang chao đảo, làm trước quên sau, làm đâu buồn bã chạy theo đến đó. Bạn chú đâm ra mất ngủ và hay làu nhàu, cạu cọ làm cô thư ký chung phải than trời như bọng.

        Không lẽ hắn cũng đang bị stress ? Không lẽ với bao năm kinh nghiệm, hắn không thể tự chữa trị cho mình ?

        Lúc chú quay trở lại, Alain thò đầu ra cửa, gọi :

        - Giúp tao được không ? Tối mai tao bận. Mày thế chỗ khóa học TL dùm tao một bữa ?

        Chú gật đầu.
        Bạn chú tắt máy vi tính, phóng như ma đuổi với cái cặp táp đầy giấy tờ :
        - Eh ! Thẩy chìa khóa xe mày cho tao. Xe tao sắp hết xăng. Mày đổ dùm. Tao ghé bệnh viện, có ca quan trọng. Họ mới gọi gấp.

        Chụp xâu chìa khoá, bạn chú vọt ra khỏi parking. Chú lủi thủi leo vào cái xe kiểu bỏ mui của hắn mà chán chường. Xe gì mà ngồi thấp tè tè, đầu muốn đụng mui. Thêm cái màu đỏ chói gặp bò điên, nó húc thì phải biết !

        Trời quang đãng, rực nắng cho một buổi trưa mùa đông. Cám ơn trời,cám ơn luôn cái trạm xăng gần đó vì chú vừa lái xe vừa hồi hộp khi nhìn cái đèn đỏ chớp nháy báo hiệu hết xăng.

        Đổ xăng, trả tiền, chú gặp cô thâu ngân có nụ cười tươi và ánh mắt cũng biết cười; chỉ có thân hình cô là tròn ú rất phản mỹ thuật với khuôn mặt khả ái.

        Chú thử làm cô sung sướng thêm một tí :
        - Nụ cười của cô tươi lắm, đẹp lắm ! Cô là người sung sướng ?
        - Thật không ông ?
        - Thật ! Không nịnh. Hãy cứ như thế đi. Không cần phải thật giàu có mới là sung sướng đâu. Cũng không cần có một sắc diện cỡ siêu mẫu mới gọi là đẹp.

        Nụ cười tươi, càng tươi thêm :

        - Cám ơn ông. Tôi thấy vui.

        Chú cũng tặng cô một nụ cười vui. Vậy thôi.


        Trên đường về, chú nghe vài bản nhạc pop ở radio, chú ghé đến thăm Bé.

        Chú biết Bé ngạc nhiên. Chú cũng ngạc nhiên vì Bé đã biết chú cảm lạnh, cảm cúm gần chết mấy bữa nay mà bé chẳng hỏi thăm câu nào. Bé cứ... hihihi vui như pháo tết. Bé dạ dạ, thưa thưa như học trò của chú.

        - Chú đi đâu vậy ? Chủ nhật chú cũng đi làm hả chú ?

        Hỏi nghe là thấy ghét rồi. Chú ghé thăm Bé để biết Bé còn sống nhăn và để nghe tiếng cười của Bé. Đời và tin tức của đời buồn đã quá nhiều. Chú tìm nguồn vui.

        - Nè. Bữa nào ráng mời chú đi uống nước và nghe nhạc.

        - Chú dư biết là Bé bận lắm mà.

        Nói cái câu thấy ứa gan ! Ai không biết cô nhiều việc, cô bận bịu ? Tôi cũng rứa. Tôi có trăm công việc nghe là thấy oải. Tôi thức từ mấy giờ sáng, tôi điên đầu... Tôi đi ngủ vào giữa đêm. 12 giờ khuya, giờ đó cô đã ngáy o o rồi. Chưa chắc ai bận hơn ai. Ngồi uõng xong ly nưóc ở nhà Bé, chú đứng dậy .

        - Ủa ! Chú gấp lắm hả ?

        Chú chán Bé rồi. Chú dọt. Còn nhiều việc đang chờ chú. Chú về nhà lo giấy tờ, sổ sách, xong chú lạng lên Net viết vài hàng. Viết như một cách nói riêng với mình.

        Chú sẽ cố gắng không viết về những điều buồn bã nữa. Chú thử vui như chưa bao giờ vui để đặt tạm cái tựa cho bài viết này là : '' NGÀY ĐẸP ''.

        Ừ. Phải rồi. Trời đã không còn rơi tuyết. Trời ngừng đóng băng đá ở vài buổi sớm nay.

        Ừ. Ừ. Chú lấy công việc làm điều vui và thử xem công việc là bạn thân của mình ( Bạn Thân hay là Một Người Tình cũng được ). Chú sẽ ráng đem vài nụ cười, vài lời thăm hỏi thân tình đến với người chung quanh.

        Biết đâu, những niềm vui nho nhỏ, những tiếng cười thoải mái mà mọi người mang lại và chia cho nhau sẽ làm thế giới này bớt khổ đau.

        Bé nghĩ sao ?



        đăng sơn.fr




        #4
          dang son 12.07.2011 04:25:57 (permalink)







          MỘT NGÀY THOẢI MÁI .




          Để xem,chú sẽ viết cái gì ở đây ? Viết ngắn hay viết dài ?


          Sáng nay,chú có nhiều điều để vui. Để được vui thì không có gì khó lắm đâu :

          - Đừng nhìn chầm chập vào cái đồng hồ ( Nó quay ,cứ quay,việc mình mình làm,thủng thỉnh mà làm cho đúng việc,đúng nơi ... )
          - Đừng nhăn nhó khó chịu khi mưa rơi chèm nhẹp ( Sau cơn mưa, trời lại sáng,vả lại nếu trái đất không có mưa thì quả là đại họa ! )
          - Đừng chạy xe nhanh quá ( Hao xăng,tai nạn... stress.... )

          - Đừng....đừng....


          Chú phải đóng ngoặc chữ '' ĐỪNG '' lại mới được,cứ Đừng ,Đừng như thế ,thế nào Bé cũng phát hiện và sáng tác thêm câu : Đừng làm việc.Đừng thức dậy sớm (hãy ngủ nướng ) thì hỏng việc.


          Chú gặp mấy người bạn có những nụ cười tươi tắn ở phố. Đứng nói chuyện với nhau một chút,chia sẻ và an ủi nhau với lời chúc can đảm.

          Nghe cô bạn than mất ngủ và ngủ không ngon vì lo lắng cho tình hình kinh tế sa sút từ bao năm nay.Vật giá leo thang.Chú ngẫm nghĩ rồi nói :
          - Ai sao mình vậy mà .Bạn ơi !

          Thấy mình có vẻ ba phải,chú chữa lời :

          - Mà nè. Cứ vui với công việc mình đang làm đi.Thế nào cũng có kết quả ( Pensée positive ) .Thử chấp nhận với nụ cười.Rồi buôn bán sẽ khá hơn vì con người luôn yêu thích những nụ cười vui.

          Cô bạn cười,nụ cười vừa hết cái hạn méo mó.Chú thấy cô ta đẹp hẳn lên.

          Gặp cô bạn khác.Lúc nào cũng thấy cô cười như hoa.Những nụ cười như thế làm chú nghĩ đến một vườn hoa xuân rực màu sắc.Và chú nhớ lại nhũng lần có dịp đi ăn uống,tặng hoa cho một ai đó,chú hay kèm tấm carte nhỏ có đề vài chữ ngắn gọn :
          '' Chúc bạn tươi và vui như bó hoa này ''. Người nhận hoa cũng tặng lại chú một nụ cười khả ái.Lòng mình tự nhiên thấy ấm.Thân nhiệt điều hòa lẽ ra là 37 độ,lúc nhận được nụ cười sau những câu pha trò,độ ấm trong người tăng được 1,2 độ C.


          Bé có nghĩ như thế không ? Ở mùa đông dài và lạnh.Chúng ta cần những nụ cười. Dù cho những bản tin tức hằng ngày có tàn tệ đến đâu đi nữa.Đọc xong,suy nghĩ chốc lát rồi hãy quên chúng đi.Quên cũng là một cách làm trí óc mình được thảnh thơi và lấy lại sự cân bằng .

          Nếu không tin chú,Bé cứ thử sống một ngày không nói,không cười.Với cái bộ mặt nhăn như bị,với cái dáng đi lòng khòng ,cổ cong vai rụt,làm mặt ngầu ngầu thêm một dọc lời thở than.Ra đến đường,gặp mọi người,ai cũng sẽ né mình ...( lúc đó,tha hồ mà rên rỉ thảm thiết như bản Người Yêu Cô Đơn....)


          Vậy đó.
          Khi đã xong một ngày mệt mỏi,Bé chỉ cần tắm một phát,vừa tắm vừa nghe nhạc nhẹ,loại nhạc thính phòng hoặc nghe nhạc loại Relaxe thiên nhiên có tiếng gió,tiếng chim hót ríu rít. Ăn một bữa cơm ngon cho dù rất giản dị;dùng thì giờ đọc một vài trang sách loại tình cảm nhẹ nhàng hoặc đi tản bộ ngắm cây cỏ...Nghĩ đến vài điều vui,cứ như thế,đêm sẽ là đêm và sẽ ngủ ngon.Ngủ một lèo đến sáng,thức dậy,vui vẻ với ý nghĩ : Tôi sẽ có một ngày mới.Đẹp ! Đẹp để bắt đầu một ngày dài nhưng có hiệu quả tốt,vì tôi suy nghĩ đúng để có thể hành động đúng và có ích lợi......



          Bé đồng ý ?


          Còn chú.Chú cũng đồng ý cả hai tay,hai chân khi chiếm được những câu cười hihihihihi của bé khi chúng ta bàn thảo đến câu chuyện Bất Biến và Vạn Biến.

          Bé nói chú có những cái '' Vạn Biến '' và Bé muốn chú phải '' Bất Biến ''. Khó nhỉ ?!


          Để xem sao nhé.Có dịp Bé sẽ xem chú ra sao.Khi nào thì '' Vạn ''và khi nào thì chú biến dạng ?






          đăng sơn.fr


          #5
            dang son 15.07.2011 17:05:47 (permalink)



            NHỮNG CON SỐ, NHỮNG CON CHỮ ...







            Bé !


            Thường khi viết thêm một bài gì trong một chủ đề nhất định,chú hay đánh số thứ tự...Đánh số như để ghi lại một thứ tự của ngày tháng,để khi cần đọc lại,chú đỡ phải mất thì giờ khi cần viết tiếp tục theo cái kiểu có mạch lạc.

            Bé biết không ? Có những con số mà mình không thể nào quên như ngày sinh nhật,ngày kỷ niệm đám cưới,ngày lễ của ông bà,cha mẹ...và cả cái ngày mình thấy tình yêu vỗ cánh bay đi.

            Cái trí nhớ tồi tệ của chú thì chỉ giữ lại được những con số vỏn vẹn chỉ chừng đó.Chú hay quên số của cái bảng số xe,quên cả số của cái điện thoại di động,quên cả ngày tình yêu bỏ chú mà bay xa.


            Nói về tình yêu ư ? Chú thấy có cái gì đó rất mơ hồ.Mơ hồ,mờ ảo từ những ngày còn áo trắng của chú.Những hình ảnh tóc ngắn,tóc dài của ngôi trường xưa của những tảng bóng mát từ sân hoa phượng,những trang giấy lưu bút cuối năm ra trường..những và những...

            Thời ấy qua nhanh quá ! Đôi khi ngồi nhớ lại,chú tiếc nuối khi nghĩ về những dòng chữ của mực xanh và giấy trắng,nghĩ về một đôi mắt đã thẹn thùng nhìn nhau.Tình cảm thời mới lớn đã không hiện rõ.Có khi thấy nhơ nhớ người tưởng mình đã yêu mà không phải là hẳn thế.Nhớ nhớ chỉ là nhớ nhớ cho đẹp ngày,đẹp tháng.Có chắc gì là mình nghĩ đến,nhớ đến vài điều thoang thoảng như gió vời vợi trên một bờ sông là mình đã yêu người ?



            Thời áo trắng,thời hoa phượng vĩ ấy chú đã có những ngưòi bạn thất tình liên tục với ánh mắt buồn,với nụ cười như khóc.Có những anh chàng thất tình nặng,anh trồng cây si từng tối trước cổng nhà nàng,anh làm cả trăm bài thơ buồn thảm,buồn hơn trời rơi mưa.....Anh đau lòng khi thấy người mình say mê dạo phố,tay trong tay với một người con trai khác,nàng đã hờ hững với anh.....


            Chú thì khác.Chú thích những trò mơ mộng nho nhỏ,nhẹ nhàng,chú chẳng bao giờ bắt chước những người bạn để trồng cây si.Chú sợ đau lòng vì thất tình sau một thời gian trồng cây nhớ.Chú có vài cô bạn gái để dung dăng,dung dẻ thời ấy.Mà lạ cái điều là chú hay " thương đại " mấy cái người hay đi chơi với chú.Về nhà,chú thừ người ngồi viết ba cái vớ va vớ vẩn vào một cuốn tập tạm gọi là nhật ký...
            ( Thời ấy,chú sợ cái tên gọi là Nhật Ký - Vì theo chú,Nhật Ký là danh từ dể dùng cho một cô bé mơ mộng viết khi muốn giữ lại những điều mình muốn diễn đạt )


            Thời gian trôi,trôi.
            Thỉnh thoảng chú đọc lại đôi điều mình đã viết,thấy kệch cởm và buồn cười quá,chú xé nát và vứt vào sọt rác,chú quay ra trò làm thơ và viết truyện ngắn gởi đăng báo.Thơ của chú nghiêng nặng về tính cách ủy mị như chỉ dể viết dành cho những cuộc tình dở dang.Truyện ngắn của chú có nhũng nhân vật dễ thương ( mà thương không phải dễ ) ,những nhân vật này thường hay giận hờn nhau sau khi gấu ó và cắn nhau.Sau đó thế nào họ cũng làm hòa với nhau và không bao giờ họ chán nhau để bỏ nhau.


            Viết như thế,viết cứ viết.Viết như để hòa một chút đường ngòn ngọt vào ly nước chanh chua chát.Viết như để làm lòng mình dịu lại truớc những bất trắc của thời thế lúc ấy.Theo chú,chữ Tương Lai của một thằng thanh niên trước khói lửa chiến tranh và nền tảng chính trị lúc ấy đã làm chú áy náy,sợ hãi....


            Thế đấy,vừa sống theo kiểu bấp bênh và vừa viết,chú đã đi qua những năm tháng có cái tên gọi là bất ổn.Chú đã có những vòng xe trên phố ở những buổi chiều,buổi tối loanh quanh thành phố nhỏ.Chú đã có những vòng ôm eo rất chặt khi chở người dạo phố hoặc chạy hàng buôn bán....

            Người ấy là một cô đàn bà - trẻ con ( femme - enfant ),người có một mái tóc ngang vai,người có ánh mắt chưa nói đã cười,mơ mơ và chú thích nhìn nét môi nàng khi nàng cười với thứ ngôn ngữ của riêng nàng.Nàng hay thích mặc cái áo đầm màu trắng,Nàng làm chú ngây ngây người trong tiếng nhạc của những quán nước Saigon.....


            Đẹp như thế,dịu dàng như thế để thời gian trôi,trôi ....


            Có dịp,chú sẽ kể thêm cho Bé nghe thêm về những ngày Saigon cũ của chú.

            Bây giờ thì nhũng con số nhỏ ở góc bên phải của màn ảnh đã nhắc chú đã đến giờ ngừng gõ phím để đi làm.

            Nhũng con chữ,những con số đời là như thế.Bé hiểu không ?






            đăng sơn.fr

            #6
              NgụyXưa 16.07.2011 01:05:08 (permalink)
              Anh Đăng Sơn,
               
              Những bài viết ngắn của anh rất dễ thương, Ct.Ly sẽ gồm chung vào một tập trong thư viện. Tôi định nối hai bài "Chuyện Trong Phòng Mạch" nhưng không thành công vì chưa đủ kinh nghiệm.
               
              Ct.Ly còn bận đi xem pháo bông.  Anh chờ nhé.
               
              Tình thân,
               
              NX
              #7
                dang son 16.07.2011 12:28:54 (permalink)



                ...


                Anh Nguỵ Xưa .

                Vui khi có những dòng chữ của anh.Khi chữ nghĩa gặp được nhau,ta có thể tìm được sự dồng cảm như những người yêu biết tìm đến chỗ hẹn.

                Chúc anh vui mạnh và có thêm nhiều sáng tác.

                Tình thân.


                Nđs.
                #8
                  dang son 16.07.2011 12:35:25 (permalink)




                  11. NHẸ


                  Buổi sáng của chú nhẹ lắm !

                  Nhẹ như màn sương mỏng ngoài vườn. Khu vườn và đường phố còn ngái ngủ. Ra cổng vườn, chú đứng hít thở thứ không khí trong lành của sớm tinh sương. Dường như cái gì cũng mới tinh. Mới như mùi thơm của sách vở.

                  Tự dưng chú nghĩ đến những hình ảnh của những quán cà phê mở sớm. Dân đi làm sớm ở đây hay có cái thú ghé vào quán, nhâm ly cái croissant và ngửi mùi cà phê thơm phức, họ đứng ở quầy nước và tán chuyện, chuyện đi đứng, chuyện làm ăn và cả chuyện về sex....

                  Chú nghiêng đầu ngắm ánh trăng mờ mờ trên mặt nước của hồ cá, chú ngửi mùi cây cối và cảm thấy mình nhẹ nhõm. Chú thấy nhớ chiếc xe đạp dựng ở góc vườn, tự nhiên thấy thèm đạp xe vài vòng.

                  Mà thôi. Chưa ăn sáng, bụng đã cồn cào, nghĩ bụng : hôm nay là ngày nghỉ của mình, cứ tuần tự sắp xếp công việc làm.

                  Chú đẩy cửa vào nhà bếp, pha cà phê và sửa soạn bữa ăn sáng. Vừa ăn chú vừa nghe radio ở các đài FM. Mỗi sáng sớm, chú có cái thú tìm lại những giọng nói quen của người giới thiệu chương trình hoặc người đọc tin tức...

                  ( Bé biết không ? Chú nhớ ngày xưa, khi được bố chú cho một cái radio chạy bằng pile nhỏ xíu, chú đâm ra mê mẩn và thích thú cái trò nghe nhạc pháp và nhạc sến vào lúc đi ngủ, chú ôm khư khư cái đài phát thanh như đứa trẻ ôm con gấu mỗi khi đi ngủ. Và từ đó chú có thói quen nghe đài ).

                  Nghe chán phần tin tức, dự báo khí hậu, chú ấn cái cd vào máy nghe những bản nhạc chơi blue có tiếng saxo hoặc piano, violon rất nhẹ nhàng.

                  Bữa nay, chú quyết định cho mình là cái gì cũng nhẹ, cũng êm. Báo chí, đài truyền hình, phát thanh loan toàn những bản tin chém giết, bạo động, xuống đường biểu tình đổ máu.... Chú đâm ra sợ ! Sợ nên tìm riêng cho mình những thứ có vẻ nhẹ nhàng. Chú học được cách thức sáng chế ra một kiểu sống. Sống bằng những ý nghĩ tử tế, nhẹ và chậm.

                  Ở các xứ kỹ nghệ tân tiến, người ta đi làm như chạy giặc. Người ta bị stress và bị đứng tim bất đắc kỳ tử... Báo vừa kể về một người cha 45 tuổi, đang thay tã cho đứa con, ông bị kích ngất tim và ngã sập xuống đè ngộp thở con bé bébé mới 7 tháng !

                  Tim chú đập tốt lắm vì ngày nào chú cũng tập thể dục và đi bộ hoặc đạp xe leo dốc....

                  Mà thôi. Kể hoài về chú, về công việc của chú nhàm lắm.

                  Bây giờ đến lượt chú hỏi Bé : Bé có ngoan không ? Bé có tỉnh táo và nhẹ nhàng với cuộc đời không ?

                  Hôm nọ nghe Bé rên :

                  - Có nhiều cái phức tạp trên mạng ảo ! Có nhiều người đánh nhau, đập nhau túi bụi trên net chỉ vì một vài con chữ... Và Bé xúi chú đừng vào đọc.

                  Đọc làm gì hở Bé ?! Để bận tâm thêm ư ?

                  Theo chú nghĩ, ta chỉ nên dùng chữ của cha mẹ cho ăn học để làm đẹp thêm cho cuộc đời. Chữ có thể xem là một món quà nho nhỏ. Của cho không quan trọng, chỉ có nghĩa cử và cách cho mới là quan trọng !

                  Bé muốn thử không ?

                  Này nhé. Bé sẽ nhận được một thùng quà nhẹ tâng của chú. Bé cứ nghiêng đầu, nghiêng mắt dò hỏi xem có cái gì trong đó... Bé cứ lắc lắc - Không có tiếng động đâu vì nhẹ. Rất nhẹ ! Nhẹ như không khí.

                  Chú đang hình dung lúc Bé mở ra và ngơ ngẩn khi chỉ thấy vỏn vẹn có một lá thư viết bằng tay. Thư mang tên : '' Thư Từ Nơi Xa ''. Và Bé sẽ ngấu nghiến đọc. Giản dị và dễ hiểu thôi. Chú thích viết thư bằng tay như thời xưa. Khi viết, chú cố gắng nắn nót để người đọc dễ đọc. Đọc để hiểu rằng câu chữ là tặng phẩm được dâng hiến bằng tinh thần.

                  Bởi thế, chú không cần Bé phải nặng lòng và để tâm khi gặp phải những chủ đề đầy bất trắc và đầy những lời lẽ hằn học, hận thù của sự chửi bới. Đừng đọc để chữ nghĩa được nguyên vẹn và để tỏ lòng biết ơn tổ tiên ta đã sáng chế ra chữ nghĩa và ngôn ngữ.

                  Khi cần nhăn nhó hằn học, chú sẽ dùng ngôn ngữ riêng để hằn học như sau :

                  KINH TÌNH...


                  Tưởng mình vững chãi lắm
                  khi đã từng nếm mùi cay đắng
                  khi đã gục đầu trong cái lạnh của chính mình
                  để nát óc suy nghĩ về chữ Tình *

                  Con người chúng ta và những điều Bất Hạnh
                  tất bật, lo toan và học lóm đôi điều về thế thái nhân tình
                  biết cười ha hả khi trúng mánh
                  biết khóc, rên la khi tài sản tan tành...
                  biết nhiều thứ lắm từ buồn vui ( hỉ nộ )
                  biết dùng thủ đoạn dành cho mình một chỗ đứng !
                  ( Dù biết rằng sau cuộc sống là chui vào lòng đất ngủ vùi ! )

                  - Chuyện Thiên Đàng hay Địa Ngục ư ? - Hậu xét -

                  Tưởng mình có bản lĩnh lắm !
                  Những cái Tôi, Tôi và.... Tôi
                  Là cái Rốn của vũ trụ đầy mê đắm

                  Mà thật ra....
                  Cái Tôi tầm thường, quái quỷ ( của chúng mình )
                  Chỉ là những hạt cát vô nghĩa lý
                  Khi đứng giữa thiên nhiên ( một mình )

                  Nghĩ cho nhiều rồi điên cái đầu !

                  Sao không học cách mở Trái Tim Nhân Ái ?
                  thay vì tìm phương cách làm giàu ?

                  Sao cứ ngoạc mồm mà cãi ?
                  Thay vì Yên Lặng
                  Để Học thêm về chữ '' Tình '' *
                  Học cho đến lúc xuôi tay nằm xuống
                  Vẫn chưa đủ hiểu thấu đáo :
                  '' Thế nào là Nhân Nghĩa cộng với sự thông minh ? ''
                  Để thương người Bất Hạnh hơn mình
                  Để biết Nói Dịu Dàng thay vì Cắn

                  ( Người sinh ra không phải để Cắn! )

                  Cứ thử nhìn loài thú dữ
                  và so sánh với Mình
                  Để biết dù gì đi nữa
                  Chẳng có gì tồn tại ngoài chữ '' Tình '' *


                  * Nhân Ái

                  --------

                  Hoặc là :

                  Đứng ở NGOÀI CUỘC


                  Đi dạo một mình
                  Nhìn ngắm cuộc đời, đằng trước, đằng sau

                  Đằng trước : con đường ngõ hẹp
                  Người ta chen chúc
                  Chẳng ai nhường ai
                  Nhường một bước – có thể xem như mình mất phần
                  ( Dại gì mà nhường ! )

                  Đằng sau : đầy tiếng động
                  Người ta hằn học, chửi bới nhau
                  Giữa tiếng chó sủa
                  Bầy chó thích kết đàn
                  Con người cũng thích kết đàn
                  Ra điều mình hợp nhất, đoàn kết
                  Ra điều mình che chở, bênh vực nhau

                  Những lời ăn, tiếng nói thua hơn nhau từng dấu ngấn

                  Ôi bầy người – bè đàn, tụ tập
                  Những ánh mắt, môi cười hỉ hả
                  Khi thấy có võ trường đánh đấm..

                  Ôi ! Loài người thích ném đá
                  Giữa trận chiến được bắt đầu bằng lời lẽ khích bác
                  Kẻ được, người thua..
                  Ôi ! Bầy người làm tôi ( Kẻ lạ ) - ngơ ngáo - sợ hãi !
                  Đành lắc đầu quay lưng như trốn chạy

                  Tôi chạy trốn điều gì ?
                  Không lẽ đứng lại ?
                  Bịt tai, bịt mắt mình ?

                  Thôi đành……


                  đăng sơn.fr

                  * - Viết để khỏi Húc - Sau những lần bị đọc và thấy những chuyện chướng tai, gai mắt - Tự Húc Mình Ên !
                  .....


                  Đó. Bé thấy chưa ? Chú đã ném thẳng những điều bực dọc như thế vào cái Chủ Đề mang tên : '' KINH TÌNH YÊU ở thế gian ''.

                  ° ° °

                  Sáng nay. Sớm. Sớm để bắt đầu một ngày nhẹ nhàng.

                  Và Bé. Bé bắt đầu từ đâu ?



                  đăng sơn.fr





                  12.
                  SAU CƠN MƯA ( và Bão Tố ! )...




                  Bé !

                  ... Chú muốn kể cho Bé nghe vài câu chuyện nhỏ xíu :


                  Mấy ngày hôm nay, cái PC của chú lăn quay ra bệnh ! Nó đình công, phản đối chủ vì đã bị bóc lột một cách tận tình dã man... Chủ nó vò đầu, bứt tóc năn nỉ cỡ nào nó cũng ù lì nín thinh.

                  Đúng là thứ quen ăn ngon mặc đẹp lại được sinh ra ở cái đất màu mỡ nên hở cái là đình công. Nó báo hại chú để làm mất tất cả các dữ kiện và nhất là các bộ sưu tập hình ảnh mà chú đang thực hiện để sửa soạn cho các galeries triễn lãm sắp đến bị biến mất.....

                  Chú cáu và oán giận. Mỗi lần như thế chú bị hoang mang và càng giận mình hơn. Mình đã không chịu khó cẩn thận lưu giữ các bản phụ ở hard disk !

                  Làm sao đây ? *( Sẽ phải nhờ cậu em khi cậu ấy có ngày nghỉ )

                  ...

                  Chú đã mang bộ mặt đưa đám và lầm lì để lái xe đến hãng. Những bản tin tồi tệ dồn dập, những hồ sơ bệnh lý của văn phòng kẹt cứng.... Kẹt xe, chú đã đến hãng muộn. Có gã nọ đậu xe đúng chỗ dành riêng của chú, gã kên kên cái mặt khi nghe chú làu nhàu và nhất định không rời xe khỏi cái chỗ đã dành riêng.

                  Chú hạ kính xe, làu nhàu :

                  - Chỗ dành riêng, xin vui lòng đậu xe chỗ khác.

                  Gã đàn ông lớn tiếng :

                  - Giờ này đã hết giờ vào hãng. Chỗ đậu của ông đã hết hạn.

                  Tay này ngon và chướng. Chú thì thầm với cái '' No mất ngon, giận mất khôn '' cố hữu. Hình như bao nhiêu chất máu độc trong người chú đã dồn lên óc và đôi mắt sát sanh của mình. Chú mở mạnh cửa xe và nhào xuống, hung hãn chỉ vào mặt đối phương, chân tay chú hung hăng như một thằng du đãng đang thất tình. Chú lẩm bẩm như chỉ dành riêng câu nói cho mình nghe : ( tao bóp cổ và ăn thịt mày ngay lập tức, thằng khốn ! )

                  Người bạn đồng nghiệp đứng ở gần đó bay lại, dằn tay chú và ôn tồn :

                  - Đừng. Sơn ! Lấy chỗ đậu của tôi đi, để tôi dời xe. Chuyện đâu còn đấy. Ban quản trị sẽ để cái bảng Réservée cho cậu được rõ ràng hơn.

                  Gã đàn ông hiểu chuyện, vội vã bay vào xe, rời chỗ đậu. Hắn tỏ ý phiền trách thái độ mất dạy, côn đồ húc càn của chú và chú thấy xấu hổ với chính mình và với người đồng nghiệp.

                  Hắn ôm vai chú để dỗ dành như trẻ nít :

                  - Tại sao lại mất bình tĩnh ? Bình thuờng cậu đâu có như thế. Đánh đấm có lợi gì ? Giữ cái mặt lạnh là được rồi. Tỉnh lại chưa ? Tớ mời cậư ly cà phê trong văn phòng. Khách đang đợi cậu. Hôm nay có hai ca bệnh cần gấp....

                  ...

                  Cả buổi sáng, chú im lìm làm việc. Chú tống một con mẹ nói nhiều vào viện tâm thần, chú đẩy cái ông mặt sưng như bị kia đi gặp một lô Psy khác và từ chối ông ta trở lại gặp chú. Đó là một gã đàn ông rất si mê đàn bà và càng mê muội, hắn càng điên.

                  Chú ghét loại đàn ông bị cắm sừng đầy đầu, mất tài sản mà vẫn còn nài nỉ quỵ lụy ỉ ôi :

                  - Chérie. Ne t'en vas pas, je t'aime encore...Sans toi, je suis seul, seul et perdu comme un chien ! - *

                  Gã bật khóc :

                  - Ông khinh thuờng tôi ? Ông có biết yêu là cái gì không ?

                  - Yêu là điên. Tôi ít khi bị điên.

                  - Ông cao ngạo quá đáng. Có ngày trời quả báo ông. Ông tầm thường trong cách nói và phương cách của ông thuộc loại hạng bét đối với những thằng Psy khác...

                  Chú thở dài, chấp nhận lời nguyền rủa của gã bệnh nhân. Không lẽ lại nổi cơn khùng như lúc sớm nay ?

                  ...

                  Bé !

                  Chú cũng đang muốn nổi cơn với Bé khi nhìn cái mặt lầm lì của Bé. Thêm cái ởm ờ không ra đầu ra đuôi của Bé nữa.

                  Chú nhớ câu Bé nói :

                  '' - Bé ghét người ' lạnh ' như chú ! Bé ghét cách nói chuyện của chú. Bé... Bé.....''

                  Tưởng cái gì ! Càng bị Bé ghét, chú càng khoái chí. Bị Bé " thương " thì chú mới sợ. Bé cứ yên chí, cứ yên tâm mà ghét chú. Chú chẳng mất miếng thịt nào. Chú biết giữ im lặng cho đến ngày Bé nghĩ lại và biết điều hơn với chú.

                  Để biết điều, Bé chỉ việc áp dụng đúng theo cái toa thuốc mà chú đã gửi đến cho Bé bằng cái mail ngắn gọn :

                  1. Trước khi nóng giận, hãy đếm từ 01 đến 10.
                  2. Trước khi chửi bới và trả đũa ai, hãy đếm từ 01 đến 30 ( ba mươi giây ! )
                  3. Trước khi muốn cằn nhằn, hãy nhắm mắt định thần, giữ hơi thở điều hòa và suy nghĩ.
                  4. Trước khi chỉ trích và nói chú ' Lạnh ' như tiền, hãy phone và nhỏ giọng mời chú đi ăn cơm tối. Khi đến điểm hẹn, Bé mặc cái áo đầm màu hồng, mang theo cái đĩa nhạc loại Blue bossa nova để chú dược tỉnh táo lái xe và quên đi những điều bực dọc, để chú không nổi cơn hung hăng du đãng khi bị phiền lòng.

                  ...

                  Chú tạm ngưng dòng chữ để ăn năn sám hối chuyện chú đã quá đáng xém đánh nhau ở bãi đậu xe sáng nay.


                  Ps / Đọc xong thư này, hãy biết điều để tử tế hơn với chú. Nếu không...



                  đăng sơn.fr

                  - - -


                  * - Chérie. Ne t'en vas pas, je t'aime encore...Sans toi, je suis seul, seul et perdu comme un chien ! - *

                  *( - Cưng ơi .Đừng bỏ anh,anh vẫn còn yêu em...Không còn em,anh cô đơn quá đỗi và anh bị lẻ loi như một chú cẩu ! - )

                  #9
                    dang son 19.07.2011 13:10:02 (permalink)






                    *** CHƯƠNG NGOÀI ĐỀ.



                    1. VIẾT CHO MỘT CÔ BÉ KHÁC KHÔNG PHẢI TÊN LÀ '' Bé ''.



                    Bé ngoan !



                    Thật tình là chú hơi lẩm cẩm và ba trợn.

                    Ở bên Pháp,bạn bè của Chú hay gọi chú là thượng tọa Thích đủ Thứ.Vì một lẽ rất ư là dễ hiểu là vì cái gì nhúc nhích được trên đời này đều bị chú thích.

                    Chú thích ăn ngon,nhất là món vịt quay theo kiểu tàu.Món vịt tiềm cũng ngon ra rít.Cứ thử tưởng tượng thì biết : Sau một ngày lao động vinh quang và vất vả,về nhà được nếm món vịt quay hoặc tiết canh vịt thì ...ssssssướng ơi là sưưưuớng !

                    Ngoài câu chuyện sành ăn với cái tâm hồn ăn uống để bảo vệ văn hóa ẩm thực,chú còn thích cả xe đẹp,đàn bà đẹp nữa.Ra đường,cho dù với gương mặt khá nghiêm nghị,chú thích ngắm các nàng chân dài ưởn ẹo.Thỉnh thoảng không cầm được lòng ...dục tà,chú ngoái cổ tặng cho các nàng vài nụ cười rất ư là ngoại hạng và có thể được bầu là người có nụ cười đẹp nhất thế giới ,đáng được giải Oscar năm 2010 và cả năm 2011 nữa !


                    Ngoài chuyện bê bối thả dê như thế,chú của Bé còn yêu cả chuyện ca hát từng tưng nữa.Trời cho chú có cái giọng rất ư là truyền...nhiễm,nên khi chú của bé hát xong,thế nào cũng có vài nàng rươm rướm lệ ( Thấy rất ư là tôị nghiệp và thê lương,vì chú chuyện trị nhạc tình ướt át ! ) Bài nào hơi ươn ướt thì vào tay chú với cái micro,chú phải làm cho não nề ướt thêm chút nữa.

                    Chẳng hạn như bài Để Quên Con Tim hoặc Mùa đông sắp đến trong thành phố của Đức Huy,vào tay chú thì bản nhạc buồn thê lương thảm khốc thêm một tí nữa.Chú mà hát bản Buồn ( Buồn như ly ruợu cạn... ) thì các nường chỉ muốn bỏ nhà,bỏ chồng,bỏ con mà theo chú để thành ca sĩ.Bà nhà chú là một ca sĩ nên khi chú hát,nàng kiểm soát gắt gao lắm để nàng không bị hổ thẹn với lương tâm chức nghiệp ..Eo ơi !


                    Bé Ngoan !
                    Đọc những đoạn chú " Nổ " như pháo tết như thế,Bé đã hãi chưa ?

                    Chú tưởng tượng đến đôi mắt tròn xoe như mắt vịt của bé mà tức cười.



                    Bé sẵn sàng chưa ? Bé nghe chú nổ thêm tí xíu về chú nhé.

                    Nếu có ngày xấu trời nào đó xảy đến trong năm mới 2011 này,đang xìu,đang chán đời,Bé chỉ cần hẹn đi chơi,đi nghe nhạc uống nước với chú.Bảo đảm trong vòng 10 phút,Bé sẽ quên hết bao điều phiền muộn.

                    Chú có một tủ chuyện khôi hài để kể cho Bé nghe.Ngoài ra,chú còn biết nịnh đầm và tán gái nữa.Chú tán bằng cách giả vờ xem chỉ tay và cả chỉ chân.Chú bói đến đâu,Bé sẽ ngẩn ngơ đến đấy.


                    Không tin thì Bé cứ thử.Nhưng có một điều rất quan trọng là Chú lỡ đã có gia đình rồi nên chú không bao giờ dám loạng quạng xa hơn cái nắm tay và nắm chân và hôn vài cái rất ư là ...dịu dàng.



                    Thư đã dài.Chú ngừng bút để chúc cháu mãi ngoan và mãi vui vẻ và chấp nhận chú khi chú lì lợm gọi bé là ...Vịt Quay.Chú rất thích ăn thịt vịt.









                    14. LÂU RỒI THÌ MÌNH CŨNG QUEN




                    Chú thấy mình vẫn còn vài thứ,vài câu chuyện để kể cho Bé nghe.

                    Biết là khi kể thì sẽ có người lắng nghe.Mà nghe cái gì mới được hở Bé ?
                    Nghe nhiều quá có khổ cái lỗ tai không ? Chú thích lắng nghe người khác.Miễn là họ kể về những cái làm chú thích.Bệnh nhân của chú hay kể về những cái mà chú không khoái tí nào.

                    Chẳng hạn có cái ông nọ cứ lèo nhèo về ba cái chuyện tình duyên nhạt như nước ốc của ông ta.

                    Chú bực mình ngắt lời ông :

                    - Yêu ai,ông cũng bị bỏ rơi.Vậy thì ông cứ yêu để làm gì ?
                    - Ơ hay.Ông vô duyên quá ! Yêu là yêu,chứ yêu để làm gì ?
                    - Thế sao ông lại than phiền hết ngày này qua ngày nọ ?
                    - Ơ hay ! Nghề của ông là phải lắng nghe. Thế khi nhận tiền honoraire,ông có chán không ?

                    Chú nổi cơn quạu,chú nhăn như con khỉ ăn mắm tôm :
                    - Ông nói đại cho tôi biết : Ông muốn gì khi yêu và ông muốn gì khi bị người ta bỏ ông ?

                    Gã đàn ông cụt hứng vì bị đâm ngang hông.Gã giận,hằn học đứng dậy :

                    - Thật tình tôi chưa thấy ai khùng hơn ông với cái câu hỏi ấm ớ.


                    Thế là chú làm mất đi một người thân chủ mang tên chuyên gia thất tình.

                    Bé thấy không ? Chú có những ngày,những lần vô duyên ấm ớ như thế.Làm việc gì cũng hỏng.Đi đến đâu cũng gặp chuyện buồn.

                    Lắm lúc chú đâm ra chai lì như câu hát : Lâu rồi ,đời mình cũng quen.


                    ...


                    Mà thôi.Chú ngừng câu chuyện chẳng đâu vào đâu như trên lại .
                    Cả ngàn thứ việc đang chờ chú.Chú thấy oải quá ! Đầu óc loạn xà ngầu.Chú cũng đang muốn nổi cọc vì sự im lặng của Bé.Bé thì như lúc mưa,lúc nắng.Buồn vui bất chợt,làm sao chú hiểu được ?

                    Mà thôi.Bé cứ như thế đi.Cứ bất chợt như những ngày nóng lạnh bất thường như mùa đông chú đang sống.

                    .Lâu rồi thì chú cũng biết để tập làm quen.Quen với cách thức của Bé.


                    Chú không chúc Bé vui nữa.Chú muốn chúc chú được vui.Vui với những điều mình đang có và đang sống.





                    đăng sơn.fr
                    #10
                      dang son 22.07.2011 14:03:33 (permalink)



                      15. KHÔNG TỰA




                      Bé !

                      Có lẽ Bé ngạc nhiên và hơi "mát dây" để hờn giận vì sự im lặng lạ lùng của chú từ hơn một tuần nay ?! . Chú mệt và bị '' nóng '' cái đầu nên thích sự yên tĩnh và phải giữ yên lặng.Im lặng để suy ngẫm và nhận thức.


                      Từ 3 ngày nay,chú đi ngủ thật sớm.Dễ hiểu thôi mà.Chú quậy hết cỡ về ban ngày,ban đêm,sau bữa ăn - chú hết còn sức lực để đạp xe hoặc đi bộ thư giãn như mọi tối.Chú lã và thấy tay chân đầu óc bị tê liệt.Hoàn toàn ! Chú đã ngủ như chết với những cơn ác mộng thảm sầu !


                      Đi ngủ sớm để dậy sớm.Tỉnh táo với bữa quà sáng,ly cà phê ngon như thường lệ.Chú nhẩn nha và tranh thủ để đọc vài mẫu tin hoặc ngắm nghía mấy tấm ảnh và các đoạn viết ở Chasseur d'Images ! ( Việc chụp ảnh và các dự định triễn lãm của chú phải tạm hoãn lại vì nhiều lý do bất khả kháng ! )

                      Thức dậy sớm,để thò mũi ra vườn cây ,lắng nghe tiếng chim hót gọi chào mùa xuân .Mùa đông của chú vẫn còn khá dài như những bận rộn chẳng thể dứt của mình.Những con bệnh dai dẳng ở trong và ngoài phòng mạch cũng vẫn '' làm phiền ' chú.Họ làm như chú là một nhà phù thủy hoặc là một Magicien có cây đũa thần để trị những căn bệnh có thật và hoang tưởng của họ.

                      Lắm khi ngấy quá,chú giả vờ nghe và ghi chép hoặc mở Net,ngồi đọc lại vài bài viết của mình.

                      Chú giật mình thảng thốt khi chạm phải bài thơ kỳ cục đã viết :



                      KHÓC.

                      Sớm !
                      Thằng làm thơ ngồi khóc

                      Sớm !
                      Bài thơ của nó làm nó chảy nước mắt.
                      Bài thơ nặng dấu ngấn của nỗi ngậm ngùi,phân ly
                      Bài thơ làm nặng lòng đêm
                      Nuit ! Đêm dài và cũng ngắn như tiếng nấc
                      Nuit ! Đêm xanh thẵm từ tận cùng bộ óc

                      Trí tuệ đã là điều phiền phức
                      Trong khối óc mà những thằng Psy không tài nào hiểu nổi

                      Con người là một thế giới bí hiểm
                      Con người có những cái mặt nạ khủng khiếp
                      Vừa hiền lương vừa thô bỉ đến tận cùng

                      Con người sống giữa ánh sáng và bóng tối - Thẫm !

                      ...

                      Sớm !

                      Thằng làm thơ không chuyên nghiệp ngồi đọc lại trang chữ của mình và của người khác.

                      Chữ làm nó rơi lệ
                      Nước mắt lỡ tay rơi xuống tách cà phê nguội của nó
                      Nước mắt hòa tan thành cục muối trong ly cà phê mặn chát;
                      Và nó,thằng làm thơ nhận ra mình ủy mị với thơ để biết khóc. *



                      Bé biết không ? Đó là bài thơ gần nhất mà chú đã cảm xúc đễ dùng lại vài chữ của một thằng bé để viết tặng nó.Nó,thằng bé cụt hai chân trong một cái " tai nạn " cố tình và thảm thương đã làm chú rơi lệ vì tiếc.Chú đã tiếc cho cái đầu mù mờ của nó và cả con đường xám đã đưa nó đến chỗ tuyệt vọng và tự hủy !

                      Chú đã lả người,thần kinh tê dại buốt.Lạnh !

                      Hơi sương ở đây nhỏ li ti làm chú lạnh .Ẩm ! Ẩm lắm khi chú đứng ở ngoài cửa văn phòng nói chuyện về bệnh tình của thằng bé với người bạn thân và cũng là đồng nghiệp.
                      20 % của chú cộng với 20 % của thằng bạn Psy thì hy vọng có thể cứu cái thằng dở sống,dở chết .Nó là thằng đa tài.Nó đã yêu,điên cuồng để yêu và oán trách đất trời đã lấy đi mạng sống của người nó yêu ! Nó trở thành vô thần ở ngưỡng cửa 25.Nó còn non nớt quá để chạm đầu với cõi chết.



                      Bé.

                      Đó là một trong những lý do đã làm chú bận rộn và muốn ngẻo củ tỏi.Chú tạm gát lại một mớ hồ sơ ngổn ngang.Chú đã không tặng hoa kỷ niệm cho ngày St Valentin và kỷ niệm ngày cưới của chú.Chú ích kỷ khi lao đầu vào những khóa kịch nghệ,chú đảm nhận luôn những món triễn lãm loại vô bổ của máy ảnh và khung ảnh,chú lao đầu vào những trang chữ... Để làm gì,Bé ? Để quên đi là thời gian loãng, trôi như mây.Chú đang già và đã già từ lúc 18 tuổi khi mất đi người cha thần tượng của chú.Chú đã cạn nước mắt khi nghĩ đến cha mình.Chú đã thành một thứ trái cây già và mụ đi trước tuổi.


                      Bé.

                      Chú đang rên rỉ đó.Bé biết không ?





                      đăng sơn.fr

                      ( C ) 24 - ncd -
                      #11
                        dang son 25.07.2011 17:45:59 (permalink)





                        BUỔI TỐI SAU NHỮNG BUỔI TỐI






                        Ở đây,những ngày vào hạ thì hay có những ngày hội.Đi đâu cũng thấy bảng quảng cáo về những buổi chợ đêm bán hàng ăn uống.Các làng mạc,thành phố hay tổ chức những buổi hội chợ,ca hát.Thành phố lớn theo dọc bờ sông thì bày trò Lễ Hội Bờ Sông,triễn lãm tàu bè,biểu diễn thể thao và ca nhạc,bắn pháo bông.

                        Trời càng nóng,thiên hạ càng đổ ra đường,có chỗ cấm đường xe chạy để dành chỗ cho người đi bộ.Trong đám thiên hạ bò ra đường ấy có chú.


                        Sau khi đã nhét được chiếc xe xuống hầm một parking,chú thong thả đi dạo dọc theo bờ sông lộng gió mát.Cái thú tản bộ ngẩn ngơ nhìn ngắm các cửa hàng,vỉa hè đầy hàng quán ăn uống và thực khách là một cái thú không thể bỏ mỗi khi có dịp dạo phố buổi chiều hay đêm của chú.


                        Thành phố nào cũng có cái vẻ đẹp,cái duyên riêng mỗi khi chiều xuống.Người đi bộ,già trẻ,lớn bé tung tăng.Chú thích ngắm những bàn tay của những cặp tình nhân,đi sau lưng họ,nhẹ nhàng nhìn họ nghiêng đầu cười nói với nhau thấy thích thích.

                        Nghe tiếng nhạc xập xình ỏ đầu một góc phố,chú dảo bước tìm được một chỗ ngồi giữa những bàn ghế đông nghẹt người.Quán cà phê chiều nay đông hơn thường lệ vì có nhạc sống.Ban nhạc chỉ có vỏn vẹn 3 người đang chơi những bản nhạc theo thể loại Blues - Rock. Anh chàng ca sĩ kiêm guitar solo có giọng hát khàn khàn y như Ray Charles làm chú mê mẫn.Chỉ tiếc là tiếng micro hơi nhỏ nên giọng hát hơi bị chìm trong tiếng nhạc.

                        Ngồi nghe nhạc,những bài hát cũ thời Elvis Presley,Rolling Stone làm chú nhớ thời bè bạn ở Saigon của mình.Nhìn vài cái bàn có đám bạn bè đang cụng ly cười nói với nhau cũng làm chú rưng rưng nhớ ngày cũ bao quanh đám bạn mê nhạc.Tự dưng thoảng chốc,chú có một vài ý nghĩ về Bé.

                        Hôm nọ,Bé gửi chú một cái mail và trách chú,nhè nhẹ mà trách :

                        - Chú xem hình chàng của Bé chưa ? Sao không thấy chú nói năng gì ?! Được không ?


                        Chú đã chẳng hiểu gì cả khi xem tấm ảnh Bé đã gửi kèm.Hình Bé nhỏ nhắn với nụ cười nhẹ nhàng và đằng sau Bé,ở một góc bàn là hình dáng của một anh chàng tóc ngắn.Vậy thôi ,Bé chẳng chú thích một chữ nào thì làm sao chú biết được ai là ai ?!

                        À há ! Bây giờ,nói thế thì chú biết mặt chàng của Bé rồi.Vậy là Bé có thêm điều để vui rồi.Bé sẽ không đưọc quyền than thở về sự cô đơn như có vài lần Bé đã nỉ non với chú.

                        Bé đã hỏi chú :

                        - Chú có ý kiến gì không ? ( Về sự lẻ loi của Bé ! )

                        Có lần Bé viết cho chú : .." Tự nhiên thấy đêm nay trống vắng vô cùng ! Bé bỗng thèm có một người yêu để có thể trút lên bao nhiêu lời thở than... "


                        Bây giờ thì Bé đã có đôi,có lứa rồi.Chú thấy vui cho Bé. Vui giữa buổi tối đang xuống với tiếng nhạc đang vây quanh.Quãng trường vừa lên đèn.Thành phố sáng choang đèn,chú đang nghe ban nhạc chơi bản The Sound of silence hay lắm !
                        Và chú đang tưỏng tượng đến nụ cười tươi của Bé nếu lúc này có Bé ngồi trước mặt.Bé và chú có thể cùng nhau giữ thử sự im lặng để đoán là ta sẽ nói gì với nhau.

                        Đôi khi sự im lặng có tiếng nói rất riêng tư và sâu lắng.Bé nghĩ sao ?






                        đăng sơn.fr
                        (c ) - 34 -
                        #12
                          mưa phố núi 26.07.2011 15:04:53 (permalink)
                          CHÚ ƠI !

                          Thì ra chú chính là HÒA THƯỢNG THÍCH ĐỦ THỨ ! (HIHIHI...)nếu đi tu mà có quyền thích đủ thứ ,chú cho cháu theo với .Bạn bè thường gọi cháu là con bé MƠ ĐỦ THỨ đó chú .Sao lại không nhỉ ? từ nhỏ thì cháu đả như vậy rồi .Thứ gì mà cháu không thể có được ,sẽ có trong giấc mơ .Giấc mơ của cháu lấp lánh sắc cầu vồng .Cháu là người giàu nhất thế gian .Umh ! chú xấu quá ah ,cứ trốn ở đây một mình mà độc thoại .Sao không rủ cháu chơi chung ,chú quên rằng cháu là con bé thích kể chuyện cổ tích rồi sao ?
                          Sao hôm qua chú lại cười chê cháu ,chú nói thời đại facebook và internet ai còn đọc chuyện cổ tích của cháu .Có chứ ít nhất là có chú đó ! Nhưng hôm nay dường như chú đang dành bạn đọc của cháu rồi nè ,huhuhu .Cháu về méc... bồ của cháu cho coi .Ơ mà hổng méc được ! Tụi cháu lại giận nhau nữa rồi .Con trai bây giờ sao thấy ghét quá hà .
                          Chú coi hôm qua anh ta hẹn đi xem film với cháu . Cháu điệu như con công vậy .Trời mưa anh ta phone cho cháu ,bảo thôi không đi nữa . Thôi thì thôi ,ai mà thèm .Nhưng cháu cứ thấy tức tức làm sao ah . Tối qua cháu không ngủ tròn giấc ,hình như anh chàng này không biết galant gì hết .Cháu hy vọng ngày mai ,anh ta sẽ xin lỗi cháu .Nếu không chú biểu cháu phải làm sao ? Làm sao để anh ta biến thành BIẾT ĐỦ THỨ hả chú ? Chú đừng biểu cháu bỏ anh ta nha ! Anh ta rất đẹp trai ,và kéo đàn vỹ cầm hay tuyệt .Không có tiếng đàn của anh ta cháu làm sao mà kể chuyện cổ tích được , hả chú ?Ấy chết ,ngày mai cháu có test ,cháu phải ù về nhà để học bài đây . Chúc ngủ ngon ! chú nhé .
                          Cháu gái nghịch ngợm ,MƠ ĐỦ THỨ .

                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/2C5A961C1BC643419FE9A20FCAF054B9.jpg[/image]
                          Attached Image(s)
                          #13
                            dang son 27.07.2011 00:32:18 (permalink)






                            * ĐÃ ĐỌC
                            VÀ THỬ TRẢ LỜI CHO MỘT CÔ BÉ TRONG CHUYỆN ( CỔ TÍCH )





                            Chuyện cổ tích thời Net cũng có một vài cái lạ !
                            Chuyện kể rằng : " Il était une fois,ngày ( xưa ) và nay...Có một cô bé rất yêu mưa và thích làm thơ.Hình như cô bé có những kỷ niệm đẹp về một thành phố núi nào đó nên cô chọn cho mình một cái tên .Lạ và đẹp : Mưa Phố Núi !

                            Cô thử mơ mộng và đã có hai trang thơ ở Net.Cô lấy cho góc thơ ấy một cái tên cũng là lạ : CHO EM MƠ MỘT VẦNG TRĂNG CỔ TÍCH và cô bé tên Mưa mở đầu cho mình bằng bài thơ tên : TRĂNG CỔ TÍCH



                            Vắng trăng em nhung nhớ ,
                            Trăng khuyết em đợi chờ
                            Trăng tròn em lại mơ...
                            Và dệt những vần thơ !

                            Ôi mong sao mãi mãi,
                            Trăng luôn tròn sáng toả.
                            Cho em ngồi bên cửa,
                            Ngắm trăng và làm thơ !



                            hoặc có khi Cô bé viết :


                            GIẬN HỜN

                            Sáng nay ta vào lớp ,
                            Lòng nặng mối u hoài .
                            Ta buồn nên thơ thẩn ,
                            Giờ học sao quá dài .

                            Quay sang nhìn cậu bé ,
                            Chàng vẫn cúi mặt hờn .
                            Ta cúi đầu lặng lẽ ,
                            Và nghe buồn cô đơn .

                            Trách chàng sao hôm ấy ?
                            Nông nổi cho ta hờn .
                            Giận chàng nên ta khóc ,
                            Làm trời cũng mưa tuôn !

                            Chiều ấy chàng đến nhà
                            Sao chẳng thèm xin lỗi ?
                            Để ta hoài giận dỗi
                            Đến giờ vẫn chưa thôi ! ...






                            Những bài thơ như thế ( nhỏ xíu,hiền lành và đầy đủ những dỗi hờn trách móc,nhõng nhẽo) làm tôi nhớ lại những ngày xưa thời áo trắng của mình.Cũng có những đêm sáng trăng ngồi bên khung cửa.Cũng có những ngày bị một cô bé mang tên " người yêu " bắt nạt bằng những lời trách móc.

                            Người ta hay nói : Tình yêu đôi lứa là một câu chuyện cổ tích.
                            Ngày xưa,trong chuyện cổ tích hay có công chúa và hoàng tử và có cả chuyện cây đũa thần tạo phép lạ.


                            Thời bây giờ có Microsoft,có Google,có Face book ,có đủ thứ....Nhờ thế mà có thêm nhiều người viết văn và làm thơ.

                            Mở trang viết,thấy có mấy dòng chữ vui tươi của cô bé Mưa hỏi chuyện.Thấy cần phải trả lời ,tôi viết :


                            " Bé Mưa !

                            Đọc thư của em bé,tôi thấy tức cười.Cười vì cách viết của Bé đã làm tôi vui.Cuộc đời trần gian có quá nhiều nỗi buồn nên tôi thích được vui và có khi tôi thích được đi lùi lại một khoảng thời gian dài để trở lại tuổi mơ mộng ấy.

                            Đọc mấy bài thơ của Bé,tôi thấy Bé có nhiều điều để vui ,để có thể giận hờn vu vơ.Khi giận ai thì cứ chau mày,cạu cọ để giận,nhưng chỉ nên làm mặt xấu độ vài phút thôi.Nhất là với người yêu.Những cậu trai rất kinh hãi và thù ghét cái mặt chầm bầm của các nàng.( Thà cứ nói,cứ cắn hoặc húc chứ đừng giữ yên lặng.Con trai chúa ghét sự chiến tranh lạnh )

                            Còn về cái việc chàng ta vì mưa mà lỗi hẹn thì Bé cũng nên nhủ lòng thương hại hắn một lần sau khi đã cảnh cáo.

                            Nghĩ lại thật thấy tiếc cho hắn.Nếu trời mưa,không thích đi ciné thì cứ nhỏ nhẹ rủ nàng đi ngồi quán,ngồi rủ rỉ ngắm mưa và cầm gọn bàn tay nàng trong tay mình thì thật là một cái thú ( Cái thú này có ghi chép ở bộ Truyện Cổ Tích của Tình Yêu đã phát hành từ năm một ngàn chín trăm...lâu lắm ! )


                            Ngừng gõ phím,đọc lại lần nữa câu Bé Mưa viết :

                            " Cháu hy vọng ngày mai ,anh ta sẽ xin lỗi cháu .Nếu không chú biểu cháu phải làm sao ? Làm sao để anh ta biến thành BIẾT ĐỦ THỨ hả chú ? Chú đừng biểu cháu bỏ anh ta nha ! Anh ta rất đẹp trai ,và kéo đàn vỹ cầm hay tuyệt .Không có tiếng đàn của anh ta cháu làm sao mà kể chuyện cổ tích được , hả chú ? "


                            Bé à ! Tôi nghĩ rằng cái chuyện Xin Lỗi thì bất cứ tên đàn ông con trai nào cũng phải biết.Chuyện này không phải lo .Cứ vô tư,vô tư ! Xin lỗi xong thì lại phạm lỗi tiếp rồi lại xin lỗi..Vậy mới có chuyện để kể,để nói.

                            Về việc BIẾT ĐỦ THỨ thì hơi khó. Có một triết gia người Pháp đã nói : " Tout ce que je sais,c'est que je ne sais rien "
                            ( Điều mà tôi biết rõ là điều tôi chẳng biết gì cả ),bởi thế,anh chàng trai đó cứ việc đẹp trai,cứ việc đánh đàn cho hay và đừng biết quá nhiều việc trên cõi đời.Chàng và nàng sẽ cùng học để có thể biết điều tạm đủ để sống.Điều cần thiết bây giờ là học cách thức để yêu nhau và làm sao giữ được nhau lâu dài.


                            Vậy đó.Có vài hàng như một bức thư đến từ xa để trả lời cho một cô bé đang mơ mộng để yêu người ,yêu mưa.

                            Đọc xong,nếu vui vẻ,thoải mái thì hãy ngồi bên khung cửa,thủng thỉnh làm vài bài thơ nói về tình yêu.( Ở thời đại mới kiểu hiện đại và hại điện này,khi còn có thể yêu và còn ca tụng được tình yêu thì đó cũng là một cách kể chuyện cổ tích )

                            Chúc nơi Bé ở lắm mưa và ít nắng để đời có thêm một vài bài thơ về mưa.Mưa trên phố núi rất đẹp như chỗ tôi đang ngồi viết cho bé.






                            đăng sơn.fr
                            #14
                              mưa phố núi 27.07.2011 13:14:40 (permalink)
                              Chú THÍCH ĐỦ THỨ ƠI !

                              Như cơn gió vô tình ,em chợt đến nơi đây !
                              Cho cơn nắng hững hờ soi hồn mình trong ấy.
                              Dù ngày mưa hay nắng,tình ta cũng thế mà thôi !
                              Vì tình yêu đâu chỉ là -chót lưỡi đầu môi...

                              Đây là bản nhạc mới nhất của tụi cháu đó ! K (bạn trai của cháu) rất thích những bài thơ "nhỏ xíu" của cháu .K đã thổi hồn vào những bài thơ ngộ nghĩnh của cháu,để chúng được lóng lánh thêm sắc màu .BÀI HÁT ĐÂU CHỈ NỐT NHẠC, chú đồng ý không ?
                              Và K chỉ phổ nhạc thơ của cháu mà thôi ! Chú ơi cái đó có được gọi là tình yêu không ?
                              K đã không một lời xin lỗi cháu .Sáng nay thức dậy ,cháu vừa mở cửa ra ngoài tính hít thở khí trời thì đã thấy bản nhạc này . K đã ghim nó vào một khóm hồng vừa mới hé nụ. Bản nhạc có hơi bị ướt chút sương sớm nhưng lại phản phất hương hoa hồng .Chú ơi cả cái này nữa ,có được gọi là yêu không ? Cháu không dám hỏi Mẹ đâu ! mẹ mắng chết !
                              Làm sao để biết người ta yêu mình bao nhiêu ? và bao lâu thì vừa ?K ít nói lắm ,lại hay mắc cỡ nữa , không thể hỏi bạn ấy được .Cháu cũng rất muốn biết nhận ra mình có yêu người ta hay không ? Ơ ! nhưng mà chú có phải là chuyên gia tình yêu không đã nào ?
                              Hôm qua cháu làm bài được điểm rất cao. là la lá la la là la .Cháu phải post mấy bài thơ mới.BYE chú yêu !



                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/3152498E53084D73955C100D497E12EC.jpg[/image]
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2011 13:02:58 bởi mưa phố núi >
                              Attached Image(s)
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 18 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 268 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9