.
Ở một ngày rất cũ, @nguyênhạ viết thư :
1.
THƯ TỪ NƠI GẦN. ____________________________
- @nguyênhạ.
Anh lớn !
Anh nói em đọc văn của Trần.K.Sơn thì em chiều anh ,em đọc.
Thú thật,em chúa ghét cái giọng văn của hắn.Có cái gì đó chua cay,miệt thị.Gặp cái mặt hắn là em muốn dộng cho vài cái xưng vù. Đàn ông gì mà trây trớt.Râu ria,tóc tai um tùm.Dáng điệu lừng khừng như người mắc chứng cà giựt .Là đàn bà,con gái,ai ế lắm mơí lấy hắn làm chồng.
Em đụng hắn vài lần,nói chuyện không vô.Tính em thẳng thừng.Có sao nói vậy.Em có cái tật cũng hay húc giống hệt anh. Có một buổi chiều,không biết mắc cái chứng gì,hắn chận đường em.
- Nè nhỏ ! Đi nhậu vơí anh .
Anh xem.Vậy có chết người không anh ? Đi nhậu vơí hắn để làm gì ? Ngó hắn như gã thất tình bất chí,lãng tử giang hồ trong câu nói,trong cái nhìn... Em không ưa hắn tí nào.Thơ của hắn cũng toàn là thơ thất tình.
Hắn nói vơí em.Mạnh bạo :
- Cô ơi ! Tôi ghét đàn bà,con gái
- Bộ anh là bóng hả ?
- Không.Không mà.Tôi muốn lắm mà hổng được.Có lẽ kiếp sau thì có thể...
Em thực tế như gạo và mắm.Em không cần biết kiếp sau ra sao há.Kiếp này trả nợ chưa xong,ở đó mà....
Bây giờ nói về chuyện của anh.Anh nói muốn ra tờ tạp chí chủ đề Chúng Mình.Ra tờ tập san,tạp chí để làm gì anh ? Chữ nghĩa văn chương thời này rẻ như bèo ( như người đời thường nói - ý chỉ sự mỉa mai. )
Em thích văn chương trong một chừng mực có giới hạn.Anh đam mê lắm chỉ để khổ thân anh.Người ta gặm bánh mì,ăn giò cháo quẩy,húp phở để no bụng.Còn anh ? Anh bắt chước cái ông Nguyễn Xuân Hoàng ở báo Văn Magazine bên Mỹ để đi trên mây há anh ?
Leo xuống đất đi anh.Thanh toán nợ nần chi phí nhà cửa đi anh.Anh nói anh có người tình tên là chữ nghĩa.Em tội nghiệp dùm cho anh.
Ơ hơ ! Ơ hơ ! Anh có nghĩ là người đi bên cạnh đời anh sẽ khổ sở vì nghiệp đam mê chữ nghĩa của anh không ? Em đã ngồi vơí anh,nghe anh rên hừ hừ nói anh chán đời,chán cả thảy loài người trên quả đất xíu xiu này.Thấy anh vời vợi trước những bất công của trần thế...
Em xúi anh bỏ đời đi tu.Anh nói :
- Nhỏ nè.Đừng nói chuyện thất đức nha nhỏ.Anh vào chùa,vào nhà thờ thì mấy em bỏ cho ai hứng ? Tội mấy em...
Anh ơi là anh.
Không có anh,chợ vẫn đông.Chợ trời chữ nghĩa không cần có anh dể sống.Có mấy ai làm thơ,còng lưng viết văn để sống ? Anh không phải là một Marc Lévy hoặc là một David Foenkinos của tờ Psychologie,anh sẽ chỉ là một gã gàn bướng và muôn đời cô đơn trong cái thế giới chữ nghĩa của một Cao Nguyên,một Đông Hương vò või với chữ... Ai sẽ đọc văn của anh ? Người đời và người viết luôn hờ hững như bản nhạc tên Thói Đời.Tất cả những người bạn viết đã bỏ rơi anh khi anh đang khắc khoải vơí chữ nghĩa.Anh nói là anh cô độc khi gõ chữ trên bàn phím.
Và em thấy buồn,có khi,trên những dòng chữ ngộ nghĩnh pha chút chua chát nơi anh.
Anh à anh.Bỏ viết đi anh.Khúc bánh mì có thể làm no dạ.Chữ nghĩa của anh chỉ làm anh ray rức một mình.Khi viết những dòng này,em khóc.Và anh hiểu tại sao ....
2.
THƯ
Không Gần,không Xa
___________________________________
Đáng lẽ,anh cho phép anh miễn để không trả lời vài bức thư.Bởi vì một lẽ : Ta chỉ nên trả lời khi bức thư làm ta vui lòng.
Thường thường thì anh rất ấm ức mỗi khi nhận thư của ai mà chưa kịp trả lời hoặc có khi gửi cho người ta mấy chữ mà họ lờ đi,không hồi âm....
Đọc những dòng chữ từ lâu của em về cách suy nghĩ và lời khuyên ngừng viết của em,đáng lẽ anh cáu lắm ( Vừa cáu vừa buồn cuời vì em đã thậm tệ chỉ trích gã bạn của anh - anh có tật mê bạn và hay bênh vực bạn )
Em biết không ? Ở cái cõi sống này,khi đối diện vơí những khuôn mặt của từng hoàn cảnh đời,anh luôn bày tỏ thái độ :
1. Yên lặng - Quay đi
2. Phân tích và Trả lời.
Ở lá thư nay - anh chọn cách thứ 2 .
Nhỏ nè !
Em muốn anh trả lời ra sao ? Nhẹ nhàng hay gây cấn khi em có lòng đụng chạm đến cách suy nghĩ và cách viết của anh ?
Em đã viết :
" Anh ơi là anh.
Không có anh,chợ vẫn đông.Chợ trời chữ nghĩa không cần có anh để sống.Có mấy ai làm thơ,còng lưng viết văn để sống ? Anh không phải là một Marc Lévy hoặc là một David Foenkinos của tờ Psychologie,anh sẽ chỉ là một gã gàn bướng và muôn đời cô đơn trong cái thế giới chữ nghĩa của một Cao Nguyên,một Đông Hương vò või với chữ... Ai sẽ đọc văn của anh ? Người đời và người viết luôn hờ hững như bản nhạc tên Thói Đời.Tất cả những người bạn viết đã bỏ rơi anh khi anh đang khắc khoải vơí chữ nghĩa.Anh nói là anh cô độc khi gõ chữ trên bàn phím..... "
Nhỏ à !
Anh biết như thế chứ sao không ?
Ta nghĩ gì ? Cần gì khi viết ? Ta nhìn mặt trái mặt phải của cuộc đời ra sao để viết ,em ? Và viết gì ?
Anh còn nhớ ở một buổi đêm trong góc phố Cali ngày ấy,khi tạm trốn ra vườn sau của cái hộp đêm tên là Blue Club,cô đàn bà,bạn gái và cũng là 1 người yêu hụt của anh đã nói,dù là rất vô tình :
- Tính em rất thực tế và rất vật chất.Em ghét đọc.Mấy thằng cha thi sĩ,nhà văn là những kẻ thiếu thực tế.Văn chương chữ nghĩa có nuôi ai làm giàu ?
Giữa tiếng nhạc rừng rực của rock inh ỏi loan ra vườn đầy bóng tối và mùi đàn bà của cô ấy,anh chỉ biết mỉm cười trong sự não nề thất vọng của riêng mình.Cũng may cho anh,bãi biển lúc đi dạo ngày ấy,cái cô bé đã trở thành đàn bà này không phải là người yêu thật và là người bạn đời của anh.
Ngày ấy,nàng tóc xõa ngang vai,nhỏ nhắn 16 tuổi ,sánh vai anh trên bãi cát nóng mùa hạ.Nàng theo anh lên quán nước.Hai con mắt tròn xoe ngộ nghĩnh ngồi nhìn anh chăm chăm và nghe anh nói.Nàng rủ anh xuống bãi cát,nằm dài bên anh,xoè cho anh xem cái ngón tay đeo nhẫn rồi bạo dạn nắm bàn tay anh rất lâu,rồi lại nắm tay dạo biển.Cái cảm giác ấy như một mùi gió biển.Nồng,dịu,chút bàng hoàng,chút ngây ngất.Bên cạnh cô bé tí,người lớn nào cũng biết ngây ngây....
Những ngày sau đó,anh biến mất vì cái linh cảm cho anh biết cô bé này không hẳn là mẫu người anh thích vì quá bạo dạn,ngổ ngáo ( anh thích cái gì cũng êm đềm,chầm chậm.Tĩnh ! )
Những tuần lễ sau đó,anh nghe nhiều người nói lại là cô bé đi tìm anh khắp nơi. Để làm gì ? Yêu chăng ?
Cho đến buổi đêm Cali.Nhạc hộp đêm.Mùi rươu bia,mùi phấn son,mùi đàn bà đứng sát anh như ngày cũ ở biển xưa.Lòng anh lạnh ngắt.Cô bé trở thành đàn bà có móng nhọn để tính toán và có những căn hộ cho mướn này đang rủ rỉ kể những chuyện tình ngắn ngủi của cô,cô kể về hai cái hôn nhân không thành để anh có thêm điều nghĩ lại và viết khi về đến đất Pháp.
Và anh đã viết những gì ở đây,ở đó ,em ?
Nhỏ à !
Đừng khuyên nhủ gì anh nữa,em.
Cứ mặc kệ anh để anh viết.Viết những điều mà em đã ghé mắt đọc ở đây.
Chúc Nhỏ đừng cáu khi đọc.
đăng sơn.fr