THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 18 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 12.10.2012 15:19:12 (permalink)
.




RỒI SẼ ( cũ những ngày mới )


_________________________________











Ở đời này,cái gì cũng thành cũ kỹ.

Cũ như những tấm tranh,những bức tượng trong bảo tàng viện.Đã nhiều lần,tôi ghé vào những bảo tàng viện,có khi đông người,có khi ế vắng.Tôi hay chọn lúc vắng người để đứng khá lâu trước những di tích và có lắm lúc chẳng thấy mình có điều gì thích thú để hứa vơí lòng mình là sẽ quay trở lại ( những ngày tháng năm ghi dươí những tác phẩm cổ xưa như thế chỉ nói lên trong tôi một ý niệm về thời gian và sự bắt bụi của nó - Vậy thôi )

Khi tôi quay ra cửa,thứ ánh sáng ban ngày,những tiếng động của xe cộ nhắc tôi trở lại sự hiện thực.Hiện thực có nghĩa là những khúc đường kẹt xe,những công trường xây dựng ngổn ngang nơi một góc phố ( người ta đốn cây cối,rời công viên để dựng lên những căn hộ để bán hoặc cho mướn và kiếm tiền ...)

Thời gian trôi,đã có biết bao lần,ghé lại một chỗ cũ,tôi như kẻ đi lạc.Đứng ngẩn người khá lâu,nhìn quanh quất để tìm lại một hàng cây ngày nào rũ lá đã tạo nên sự thơ mộng cho khu phố. Con người lúc nào cũng thích sự đổi mơí gọi là sự tiến bộ.Họ vượt bực đến nỗi hóa biến những quảng trường có nhiều bóng cây thành những chỗ đầy béton khô cứng,để gọi là còn chút tử tế,họ đặt vài cái băng ghế dươí nắng cho ra vẻ ( vẻ mềm mại có chỗ nghỉ chân ...)


Khi có dịp đi ngang những chỗ như thế,tôi có một ý nghĩ hình dung đến nhan sắc của một người đàn bà được tân trang bằng dao kéo của kỷ thuật thẩm mỹ. Người đàn bà có cái muĩ trời cho tàm tạm không cao lắm,nàng chi tiền nâng cái sóng mũi lên cho cao ngất ngưỡng kiểu M.Jackson.Nàng chưa hả cơn để chi tiền sửa sang, mang thêm tầm vóc của bộ ngực kiểu Pamela trong loạt phim TV của Mỹ ( và nàng chọn những kiểu áo hở ngực tối đa để khoe hàng... ) Tôi đi ngang những quảng trường ,công viên được tân trang thiếu cây,thiếu bóng mát,gặp những người đàn bà trưng diện và được tân trang kiểu như thế và...tôi ngứa mắt.

Có khi sợ ngứa mắt lâu đâm ra cạu cọ khó chịu,tôi tìm mua một tờ báo,cuốn tạp chí,chúi đầu vào một góc để đọc thì tôi cũng không yên thân,tôi gặp trang quảng cáo để thấy hình những cô người mẫu được tô sửa bằng kỷ thuật sửa hình vi tính, dươí những tấm ảnh kiểu tiên sa cá lặn ấy là những hàng chữ khiêu dụ lòng thèm muốn để tiêu thụ.....

Màn ảnh TV treo trên tường của quán nước ( khi tôi ngẩng lên ,tình cờ ) đang chiếu một đoạn tin ngắn thấy thiên hạ lũ lượt sắp hàng đi mua cái Iphone S5 mơí bày bán vào ngày đầu tiên ở Luân Đôn. Tự nhiên tôi có một ý nghĩ kỳ lạ : Có khi nào hãng quảng cáo của Apple mướn người sắp hàng để tung tin khiêu dụ khách theo kiểu marketing gây tò mò,khiêu dụ sự háo hức ?

Kệ họ.Tôi bắt gặp tôi mỉm cười nhè nhẹ và quay lại chỗ tờ báo đang kể bản tin về chàng giáo sư nguời Anh quốc 30 tuổi mang nàng người yêu 15 tuổi sang Pháp để dựng câu chuyện tình và họ bị bắt theo lệnh truy nã.... Nàng bị mang lên máy bay để trả lại về cho cha mẹ.Chàng vào khám chờ giải giao...

Đọc xong,chẳng biết nên nghĩ gì,nói gì ? Chỉ thấy tội nghiệp họ. Vậy thôi.

Hết giờ ngồi thủng thỉnh đọc báo chí và để ngắm thiên hạ,đi lại con đường cũ ,ngang qua cái bảo tàng viện,thấy con nhóc tì độ 12,13 tuổi ăn mặc kiểu Lolita khá sexy đang kiễng môi hôn thằng oắt chừng tí hon...Sau lưng chúng là một quày bán báo có cái tít rất lớn : " Hai nhóc gái kiện một bầy 14 thằng con nít về
cái tội cưỡng dâm " .


Tôi cười thành tiếng,né tờ báo.Quay đi.

Bỗng một chốc,thấy mình giống như một cái bảo tàng viện.



đăng sơn.fr

* ( ngày trên phố )
mưa phố núi 15.10.2012 14:31:45 (permalink)
Tôi cười thành tiếng,né tờ báo.Quay đi.

Bỗng một chốc,thấy mình giống như một cái bảo tàng viện.



đăng sơn.fr

* ( ngày trên phố )

_____________________________

CHÚNG MÌNH


Người đẹp giữ cửa viện bảo tàng

Sáng nay sao Mpn hên quá xá, đến chùa Bảo Quang tham dự đại lễ khánh thành đông vui ý nghĩa trong lòng cảm thấy phơi phới.
Chừng lên lầu ngắm cổ vật của chùa triển lãm chiêu đãi khách thưởng ngoạn lại bắt gặp Nàng. Nàng đứng ngay cửa để chào mời quan khách ( và cũng để canh chừng viện bảo tàng của chùa ) Một bông hồng rực rỡ giữa những tác phẩm, phù điêu cổ xưa...đặc biệt là giọng Huế của nàng ngọt lìm...lịm...như mía lau.

Thấy bài trên chú ví mình như một viện bảo tàng...chắc cũng thầm mơ ước một bóng hồng giữ cửa. Đem tặng chú nè ! Nếu chú thích hễ chộp được bóng hồng nào ưu tiên tặng chú trước ha ! Ráng khoẻ mạnh sống lâu nghe, để chiêm ngưỡng những bóng hồng của Mpn.

Xí xọn với chú chút nghe, Nàng này có duyên với Mpn lắm đó. Nàng đăng quang làm hoa hậu phu nhân Los Angeles đâu khoảng 2006 hay 2007 gì đó. Một hai tháng gì sau đó, tình cờ Mpn đi dự đám cưới cô bạn ( lấy chồng muộn màng, và lấy một anh chàng từ bên Pháp lận. ) Nàng lên sân khấu biểu diễn giúp vui với nguyên vẹn xiêm y hôm đăng quang, và còn hát ngay bản nhạc tủ của Mpn : QUE SERA SERA .

Khi Mưa vào phòng vệ sinh lại bắt gặp Nàng đang ngồi trang điểm...
Mpn làm sao bỏ được thói quen nhiều chuyện đã ăn vào máu, lân la làm quen hỏi chuyện mới biết thì ra Nàng đã từng là khách do Mpn chăm sóc. Nàng là giảng viên của trường Tustin college cách chỗ làm việc của Mưa khoảng 15 phút. Khi đến với salon nàng rất giản dị và nói giọng Nam. Bàn tay của Nàng cũng không có gì đặc biệt.

Sau đó Mưa chộp cô dâu hỏi liền :

- Ê sao chơi nổi quá dậy ta ? Chê đàn ông bên Mỹ không thèm lấy, rước về một ông tận bên Tây. Đám cưới còn dám mời hoa hậu phu nhân về biểu diễn, bộ làm triệu phú rồi hả ?
Cô bạn vội phân bua
- Chị Bích Trâm đây là bạn thân của gia đình mình, hôm nay chị ấy cũng là khách mời như bồ vậy. Tiệc tùng gì của nhà mình cũng có mời chị ấy, bồ cũng từng gặp qua mà chắc hổng để ý .

Có những người mình vẫn gặp và tiếp xúc trong đời thường ngày mà hổng chú ý lắm ! Chừng họ loé sáng lên mới chụp áo họ, gọi là " thấy người sang bắt quàng làm họ " phải hông chú ?

Một ngay nào đó mà chú Đăng Sơn bỗng nổi tiếng...thì Mpn sẽ chụp áo ngay ...và la làng lên rằng :
- Ơ ... Ông này là chú của tui ! Và ổng cưng tui nhứt.

Vậy có ổn không hở chú...người dưng ?

Sáng nay Nàng cũng hát, giọng nàng ấm và cao lắm. Một bản nhạc về Phật giáo của nhạc sĩ Nam Hưng, nhạc mới Mưa không biết.
Nàng vẫn là một trong những nữ lưu của đất Cali, có thể chú đã từng nghe qua. Một gương mặt thường xuyên xuất hiện trên tivi và những sinh hoạt cộng đồng. Người đẹp bao giờ cũng là món quà trân quý phải không ? Thương tặng chú .


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/01ED8394BBA74BFEBF3724A65963C711.jpg[/image]

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/7024BF2F0E5144ECA514A7C45C2A05EC.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2012 13:20:59 bởi mưa phố núi >
Attached Image(s)
dang son 15.10.2012 15:23:21 (permalink)
.














DUYÊN ( ngầm )

_____________________________






Ở đời,ai cũng thích cái đẹp.Xe đẹp,nhà đẹp,bàn ghế đẹp và.... đàn bà đẹp.

Thế nào là đẹp ? Và đẹp theo tiêu chuẩn nào ?



Nói về chữ đẹp và cung cách để ĐẸP thì có những chuyện dài dòng và lòng thòng.Để tôi kể bạn nghe :


" Ngày ấy,thời độc thân,tôi có thằng bạn thích của lạ và thích đẹp.Mỗi lần hắn lắng tai nghe ngóng ở đâu đó có thêm người tỵ nạn mơí sang,hắn gọi :

- Bạn nè.Chiều mai đi theo tui.Có mấy cô đèm đẹp.Biết đâu ?

Tôi nghe chữ " đèm đẹp " của hắn,chẳng thấy gì là phấn khởi.Vả lại,tôi thấy mình không nên biến thành một trong những con ruồi thấy của ngọt thì bu.Tôi kệ hắn.Hắn tiu nghỉu đi một mình .

Trước khi ăn diện,chọn bộ quần áo bảnh bao nhất.Hắn doạ dẫm :

- Ông không đi á ? Cô nào đẹp,chúng chọn hết.Ở đó cho mà ế há ông ?


Tôi giả điếc ,kệ hắn.Tôi lượng sức mình,người càng đẹp thì càng Chảnh vì có nhiều người bu quanh.Tôi yếu sức,tôi thích thui thủi mình ên.Dại gì mà hùng hổ đấu vơí những loại " cao thủ võ lâm kia ".Bố tôi dạy và có những ca từ bài hát dạy rằng : Một người đẹp cộng thêm sự thông minh xuất chúng nữa thì ta chỉ có chết không kịp ngáp ( Có khênh về được thì sẽ toát mồ hôi,vất vưỡng để theo chân giữ người )


Thằng bạn tôi chạy về,Chẳng thấy vác được em đèm đẹp nào.Hắn báo cáo : - Xời,em nào đẹp thì cũng vác mặt coi bọn con trai bằng nửa con mắt .Đúng là những đứa thiếu sự thông minh -

Hắn đang cay cú.Tôi phì cười và nghĩ bụng : " Xời ! Nếu em thông minh thì em không bao giờ chọn mày,Cả Quỷnh ạ.Mày không biết liệu cơm mà gắp mắm ! Mày không cao ráo,bảnh trai,mày không địa vị ,không tiền tài,không là đại gia.Vớ vào làm gì ? "


Thời gian trôi.Đi đây đi đó.Tôi được gặp những người đẹp.Đẹp theo cái nghĩa rất tương đối,hài hoà.Những đoá hoa đẹp ấy có ánh mắt,có những nụ cười xinh xinh.Nhìn một chốc,trái tim và đầu óc quay cuồng choáng váng. Tôi thấy sợ và rời xa ,đứng nhìn những gã đàn ông vây quanh họ.Vậy thôi.

Thấy thằng anh ế và vò või cô đơn quá.Cô em gái bèn giới thiệu cho một cô bạn khá thân ở chỗ làm.Và cô em tự biên ,tự diễn màn hẹn hò để xem ông anh sẽ diễn tuồng như thế nào.


Ngày mở màn trình diễn đến vào một buổi chiều cuối tuần khá đẹp.Muà ấm có gió là đà rung rinh,mây trắng lờ lững.Đứng chờ thang máy lên nhà cô bạn,cô em gái láu táu nhắc tuồng :

- Anh nè.Mở máy tán bạo nha anh.Con nhỏ này mà để tuột thì uổng lém há .Nó xinh,giỏi thêu thùa ,bếp núc.Thăm ăn như anh,lấy về mà hưởng á ,anh hai ..

Sau màn bắt tay,bắt chân giới thiệu lắm trò,cô em dặn cô bạn :

- Tui biến nha Nhỏ .Tui gửi Nhỏ ông anh .Tự nhiên há ...


Cô em tẩu thoát để lại cô nhỏ luýnh qua ,luýnh quýnh.Trời ạ ! Cô làm như cô là con gái mới lớn.Tiểu sử của em ,anh đã nắm rõ qua màn báo cáo của em gái.Em đang muốn quên cái thằng " Cả Quỷnh " đã không biết giữ em,bỏ em sau vài năm chung sống.Em cô đơn,anh cũng đang cô đơn.Hai đứa mình " được cơ hội " gặp nhau.

Căn phòng khách xinh xắn của em lặng như tờ.Cái lưỡi của em đâu rồi,em ? Sao anh thấy em lúng túng,em ngồi khép nép ? Bộ anh đang là con cọp ngồi chồm hổm trước mặt em hay sao ? Nói cái gì đi chứ ?

Rồi em nói :

- Em pha nước trà,mình uống nha ?

Anh chỉ biết gật đầu nhìn Nhỏ quay lưng vào bếp lục đục.Ừ,mà Nhỏ nhỏ thật đấy chứ.Nhỏ cao ráo chỉ như một loại be bé Xì Trum.Nếu đứng thẳng người hết cỡ,Nhỏ chỉ cao hơn vai anh một xíu xiu.Đi cạnh anh,dạo phố,có lẽ Nhỏ sẽ té xiểng niểng vơí đôi giày mũi nhọn cao gót chừng 15 phân á .

Mà thôi kệ.Chưa có gì mà Nhỏ ! Anh móc trong túi ra cuốn cassette có những bản nhạc tây phương và dăm bản nhạc của Đức Huy,Ngô thuỵ Miên,bụng hễ mà nhâm nhi nước trà,ngắm Nhỏ,anh nghe nhạc tình, có hứng để mở máy nói.Nhìn dàn máy hát và tủ đĩa nhạc của Nhỏ ở sát góc tường cạnh lọ hoa hồng,anh tần ngần nhìn những cái tựa băng nhạc của Nhỏ để thử biết cái gu của nàng.Anh tẻn tò ,thất vọng chun chút . Nhỏ có đầy một tủ nhạc của các ông Chế Linh,Tuấn Vũ,Phương hồng Quế,Giang Tử ( ..... )


Ôi ! Ui ! Sự tưởng tượng không có chừng mực của anh đang chiếu một đoạn phim tình : Nàng híp mắt đón nụ hôn của chàng trong khi Giang Tử rên rỉ : ...Ước gì nhà mình chung vách..... ..Hoặc anh Tuấn Vũ thở than rằng : ..Thức trọn đêm nay để nhớ thương em.....


Ông bà cha mẹ ơi ! Anh chẳng có điều gì để chống đối những anh chị ca sĩ hát nhạc rên rên,nhưng không phải là thế giới nhạc mà anh đã bơi lội từ thưở bé.Anh ngẩn ngơ,ngơ ngẩn nhét lại cuốn băng nhạc vào túi áo.Và anh đành thử biến mình thành một nhà báo để mở màn phỏng vấn Nhỏ.


Nhỏ ơi ! Nhỏ ơi ! Mình có điều gì để hợp vơí nhau ? Anh cảm thấy thời gian trôi chậm quá ,anh ậm ừ ,ấm ớ mất tất cả khả năng nói chuyện trước cặp mắt khá to,khá đẹp của em.Bờ môi nở miệng,hàm răng đều,trắng,sóng muĩ thanh tú ...Nhưng...nhưng.....


Cô em lại đón.Anh thấy nhẹ mình,nhẹ nhõm.


Trên xe,con nhỏ em hỏi líu lo,vẻ mặt mừng rỡ sau khi làm việc thiện : - Sao anh ? Đẹp ác há anh ? Chịu hông anh ? Mai dắt nàng đi uống nước nha....

Thằng anh lắc đầu ,nói rất khẽ :

- Thôi em.Đẹp nhưng ......


_____



Vậy đó.Không phải là một câu chuyện tình đẹp.Giữa cái đẹp và sự duyên dáng ( cho dù là duyên ngầm ) ,tôi biết mình thích điều gì ?


Với một người yêu không sắc sảo về nhan sắc,tôi có thể thấy nàng rất đẹp khi nói :

- Em ! Trong mắt anh,em rất xinh,rất duyên dáng.Biết vậy không em ?

Tôi nhìn nàng đang cười rực rỡ,dịu dàng vì câu khen tặng.Như thế,nàng trở nên quyến rũ và đẹp hơn.





đăng sơn.fr





___________________





* Cám ơn Mưaphốnúi đã ghé vơí bài viết.

nđs.








.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2012 01:03:53 bởi dang son >
dang son 17.10.2012 12:27:18 (permalink)
.










- H -


___________________________________





" H " không phải là một cái Code,một ký hiệu.

" H " cũng không phải là tên viết tắt của những người con gái có tên đẹp như Hương,Huyền, hay tên Hằng,tên Hoa...

Không . H là chữ dùng tạm để nói về chữ HÈN : Hèn hạ - Đốn mạt .


Tại sao thế ? Để viết một bức thư vào 1 giờ sáng,lẽ ra người ta không nên dùng chữ Hèn để đặt tên cho bài viết.Anh sẽ giải thích cho em nghe từ những dòng viết sau :


" Sáng nay,trời sớm và trời đang muốn mưa.Em hỏi anh bằng một câu hỏi bình dị :

- Công việc của anh ra sao ? Bạn anh ra sao,anh ?

- Anh có gì để kể cho em nghe ?

- Thì....anh nói đi. Em nghe.


Ừ,em ! Anh kể : - Bạn anh đã thoát hiểm .Và anh đã làm tất cả những điều cần làm....

- Anh đã làm gì ?


Em tò mò quá thể.Đúng là đàn bà,con gái ! Em muốn biết tất cả bao điều về anh và cả những suy nghĩ tính toán của anh hở em ? .Anh viết câu " Điệu Hổ Ly Sơn " trên mặt giấy có vẻ kiếm hiệp và nói vơí em ngắn,gọn : Khi muốn làm một việc gì,mình cần dùng thì giờ để suy nghĩ và quyết định.Cái quyết định của mình có đơn giản hay theo một thể cách quy mô thì là chuyện khác.
Ở đời này ,người ta có nhiều cách để suy nghĩ và sống trước những bon chen ,những thủ đoạn.Khi ta muốn đứng vững ở một vị thế thì có khi ta cần dùng sự tính toán để sống còn.Bạn anh hiền lành,anh ta hay nói thẳng những điều mình nghĩ vơí kẻ đối diện và có khi nói quá mạnh bạo.Người thẳng tính là người không chơi xấu,không hãm hại kẻ khác và kết cuộc là hắn bị vây hãm,bị nguy cơ có thể mất cái chỗ đứng,chỗ ngồi của mình....

Người đời hay nói : Cái lưỡi không xương,nhiều đường lắt léo.Vì thế....

Trong một vài đêm khuya khoắc,anh ngồi trước mặt bạn mình để thấy hắn buồn bã.Vơí anh,anh ghét những nỗi buồn.Tùy lúc mà nên buồn.Phải không em ? Anh nói vơí bạn : Để tao lo.

Anh lo liệu được cái gi để giúp bạn trước những điều lo âu thấp thỏm của hắn ? Người ta đang bao vây,giăng lươí quanh hắn trong việc làm và anh cần giữ sự im lặng gần như tuyệt đối để tìm đường. Trong rừng sâu có những con cọp dữ,ta phải làm thế nào để dụ chúng ra khỏi khu rậm rạp và hạ thủ ?

Bầy thú dữ không sống tách bầy,con người mình cũng thế.Hợp quần là một sức mạnh....

Và anh đã làm xong việc phải làm.Thế thôi.Xong chuyện.Bạn anh tung lưới.

Em lo ngại,hỏi anh :

- Anh ! Sẽ ra sao ? Những con cọp ấy sẽ bị gì ?

Anh nhìn em,cảm nhận được sự rộng lượng có vẻ " ngây thơ " và thương người của em.Anh chỉ biết nói :

- Kệ họ.Anh không phải là họ.Ta cần khốc liệt khi phải....


Như vậy là anh " Hèn " lắm.Phải không em ? Hèn khi quay mặt,dấu nhẹm đi lòng thương hại lúc mình cần tàn nhẫn.Sự nhân ái nên cần đóng khoanh lại ở điểm phải ngừng.

Trong câu chuyện qua lại của mình,anh lại nhiều chuyện kể cho em nghe về một vài điều về cái hèn đàn ông của mình.
Khi em hỏi anh :
- Nàng của anh ra sao ?

À à ! Anh nhớ có lần nói vơí thằng bạn thân này của anh :
- Mày đụng đến vợ tao,tao bắn mày.

Anh cụng ly,nhìn sâu trong đôi mắt hắn,thấy những điểm sáng và những bóng tối trên khuôn mặt rất đẹp trai của hắn.Mắt hắn có màu xanh của biển trời lộng gió,gió lộng từ những mối tình ngắn ngủi.Mắt anh có màu nâu xậm.Anh nghe hắn trả lời :

- Sao mày nghĩ như thế ? Tao là bạn rất thân của mày,như anh em...

Anh ngó thằng tây tóc vàng,mũi cao,mắt đẹp :

- Tao ngó thấy mày có vài lần nhìn đùi,nhìn ngực vợ tao.Tao đọc được cái ý nghĩ của mày.

Thằng bạn không rời con mắt của anh.Đối diện :
- Tao không nghĩ như mày nghĩ.

À há ! Cái hèn của những thằng đàn ông như mình là không nói thẳng ra điều đang dấu diếm trong lòng.Nói ra thì ta có thể hiểu nhau hơn.Anh nói cho bạn nghe về một vài điều anh nghĩ để loại bớt cái " hèn " của mình.

- Tao thích đàn bà đẹp và sự dịu dàng,nhạy cảm cũng như cái sexy của họ.Đã có lần tao bế cô bạn thân của tao lên giường và tao dừng lại đúng chỗ

- Dừng chỗ nào há thằng khùng điên ?

- Ổ chỗ cô ấy khóc vì sợ...

- Mày đúng là một thằng khùng,một thằng bất lực !

- Ừ.Vì tao thấy tao hèn khi lơị dụng sự yếu đuối và cô đơn của người khác.


Thấy bạn anh im lặng,anh nhìn ngắm hắn để thích sự lặng thinh của hắn.



Ừ - Ừ ,em ! Anh có nhiều chữ " H " to tướng trong đời anh,anh tính toán,anh thủ đoạn,anh giăng bẫy và lắm khi anh mệt mỏi vơí đời,vơí người...


Trong những chuyến đi dạo đêm,đối diện vơí chính những suy nghĩ của mình,anh thấy mình hèn mọn bởi một lẽ không thể nào chối cãi : " anh chỉ là một kẻ phàm tục.Anh không thể nào đi tu.Khi mặc vào người chiếc áo dòng,áo cà sa,có chắc gì anh không phạm tội đâu em.

Em hiểu thêm điều gì nơi anh nữa ?

Em ?






đăng sơn.fr
dang son 22.10.2012 15:29:56 (permalink)
.






NẾU CÓ THỂ _




_____________________________




Nếu có thể,anh sẽ không nói gì vơí em nguyên một ngày.Để làm gì,em biết không ?

....



Anh chừa cho em một khoảng trống để em dùng thì giờ giải đoán.Khi muốn đoán và tìm hiểu về một điều gì thì ta cần suy nghĩ và cần phải dùng thì giờ cần thiết....
Em đã kể cho anh nghe về những ngày làm việc quá độ của em.Em bơi lội và bị chìm đắm dươí sức nặng của công việc.Có khi ăn uống rất vội vã để có thì giờ làm xong việc và có khi em cũng quên cả việc uống nước !

Em thú tội vơí anh là em nói nhanh lắm,suy nghĩ nhanh lắm và em đi như chạy.Em bị tức bụng,em đau bao tử ..../

Anh lắng nghe em nói,anh nói :

" Nhỏ à.Nói chậm lại tí nữa cho anh nghe kịp em ! "


Khi em ngừng lại,nói nhịp điệu chậm hơn,anh đếm thầm sự ngưng nghỉ của nhịp nói và thấy được những đợt bóng tối,những điểm sáng trong tâm hồn em...Cũng như lúc anh đứng ngắm một bức tranh vẽ và để mắt bám víu,phân định những gam màu và cách pha ánh sáng của người vẽ...

Anh thích nghe em nói - Anh để em nói :

- Em chỉ có 24 giờ trong ngày. Em mang việc về nhà,thức khuya dậy sớm và lúc đi làm thì ngầy ngật. Khó chịu lắm !

Để cho em nói.Nói gì cứ nói.Anh nghe em


Bây giờ,nếu có thể thì anh nói vơí em sau khi đã im lặng :


- Chạy chậm lại - em !





Để có thể đi và nếu cần chạy.Cứ thong thả mà từng bước.
Và như thế,khi em đọc những dòng chữ này,hãy tháo cái đồng hồ đeo tay.Hãy tắt ngúm cái điện thoại - Và như thế : Em giữ được anh.







đăng sơn.fr
dang son 04.11.2012 23:04:35 (permalink)
..








Có Một Vài Điều để Nói .



__________________________________








Em gái !


Có nhiều người nói rất nhiều.Nói không đầu,không đuôi.Nói để lấp những khoảng trống ,và nói để tỏ ra mình là người hiểu biết rất nhiều chuyện.Anh chán họ khi ngồi nghe họ làm nhàm.Họ nói như một cái máy nói,nói liên tu,liên tục khiến người nghe bị chết ngộp trong một vùng sóng dữ...


Em đến nhà anh ở buổi tố i.Trời mưa ri rỉ.Nhìn em đội mũ,cầm dù là anh biết trời đang muốn vào đông.Anh nhìn thấy em gái của anh cười,nhẹ nhàng,thoải mái.

- Ăn gì chưa em nhỏ ?

- Anh ăn gì,em ăn nấy.Chưa đói bụng mà.



Ánh đèn phòng khách được bật rất dịu để cả nhà ngồi quây quần bên nhau.Trời bên ngoài cứ mưa như thế,bóng tối ngập đầy khu vườn sau.Em nhâm nhi ly trà nóng còn bốc khói,anh nhâm nhi ly rượu hồng.

Rồi nhìn em,hỏi câu hỏi rất thường :

- Sao em ? Tối nay không mở cửa hàng ?

Em gái lắc đầu.Giọng có thoáng mệt mỏi.Nặng :

- Không anh ! Tụi em nghỉ thêm những ngày chủ nhật và ngày lễ.Làm nhiều thì mau chết hơn.Đứng tim mà chết.

Anh cười nho nhỏ.Chưa thấy ai làm nhiều mà đứng tim.Chỉ có việc chạy nhanh quá vơí đời sống thì đứng tim mà thôi.Anh im lặng hình dung đến khu phố có cái nhà hàng ăn nhỏ,ấm cúng của vợ chồng em.Tranh ảnh mỹ thuật treo rải rác trên ba bức tường gạch vàng ấm.Quán luôn để nho nhỏ nhạc hoà tấu Việt Nam.Khách có thể vừa ăn uống vừa ngắm những tấm ảnh chụp rất mỹ thuật về phong cảnh Việt Nam của chồng em.Những lần đến thăm em,anh vẫn có một cái bàn riêng biệt để thưởng thức thứ không khí ấm cúng ấy.

Thằng rể của nhà anh ,cứ rục rịch vừa bếp núc vừa chạy ra chạy vào,miệng nheo nhẻo :

- Bác Hai có thì giờ không ? Ở lại .Chờ em tí há .Anh em mình nhậu và đấu hót há ?

Anh chỉ gật đầu để cậu ta yên tâm làm việc.Những khi anh có dịp đến là dĩ nhiên anh có thì giờ.Có thì giờ hay không là tùy ở mình sắp xếp.Anh luôn có thì giờ từ 5 giờ sáng thức dậy.Tự động mà thức trước khi cái đồng hồ báo chuông reo,và một ngày của anh cứ thế tuần tự đi theo vòng quay của công việc.Mỗi khi có dịp ghé nhà hàng ,anh vẫn dành cho mình một chốc lát lang thang qua những khu phố đã vơi người vào buổi tối.Anh tấp ngang những con đường có nhiều cửa hàng bày bán tranh ảnh,đứng tần ngần nhìn ngắm những bức tranh ,những tấm ảnh chụp thành phố và trầm trồ vơí những đường nét và góc cạnh của ánh sáng.

Khi ghé nhà hàng em,nếu có khách đông thì anh lại ngứa tay,ngứa chân phụ bàn cho mấy đứa nhỏ.Anh luôn yêu những nụ cười vui vẻ trên vài khuôn mặt của khách ăn.Vơí họ,những muà thu,mùa đông bên ngoài cửa kính chỉ còn là hơi ấm của người cho người .. ( những lúc như thế,anh quên bẵng là mình đang sống ở một xứ sở không cùng ngôn ngữ,không cùng màu da )....





Đêm xuống bên ngoài nhà anh bây giờ

Giọng em gái ríu rít kể cho anh nghe về những mẫu chuyện về bạn bè cũ tìm nhau,gặp lại nhau thấy vui vui.Em mở máy điện thoại khoe cái album mới ra của cô bạn đất Paris.Cô ấy có giọng hát trữ tình và đầy nét con nhà nghề..

Đêm khuya đang rơi theo tiếng nhạc dìu dặt.Bỗng chốc,anh muốn hỏi thăm về tình trạng gia cảnh nhà em,rồi anh nín bặt.Em đang vui,đang muốn khuây khỏa tìm vui qua những mẫu chuyện,chẳng lẽ anh kéo em về lại vơí những sự buồn bã trong lòng em ?

Thôi thì như thế;Anh nín.Anh giữ sự lặng thinh.Khi nào cần nói thì em nói.Anh biết là anh sẽ lắng nghe.Và có lẽ sẽ chẳng có y kiến gì về câu chuyện tình đã quá nguội lạnh nơi vợ chồng em.

Vậy đi ,em gái ! Khi nào cần nói thì ta nói.Nói để phơi lòng và nhẹ lòng.Lắm khi,nói ra thì trái tim mình sẽ đỡ đau.


Chúc em nhẹ lòng.





đăng sơn.fr



.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2012 23:15:24 bởi dang son >
dang son 05.11.2012 23:52:46 (permalink)
..






THÊM MỘT VÀI ĐIỀU để nói vơí nhau.


______________________________________________







Em nhỏ !


Bây giờ là buổi chiều.Anh đang lừ đừ.Ừ ,anh đờ đẫn lắm sau một buổi tối,một đêm thức đến 4.30 sáng vơí em.Mắt anh em mình đã híp lại dươí ánh đèn phòng khách nhà anh.

Sau bữa ăn tối,chúng mình đã rỉ rả nói gì vơí nhau ?

Mình đã nói chuyện đời,rồi nói chuyện tình .Tình bạn,tình đời,tình gia đình,tình yêu,tình vợ chồng con cái.Có bao nhiêu chuyện tình thì chúng mình lôi ra thì thầm và phang vơí nhau.Người nói,người nghe,ồn ào chút rồi có khi yên lặng để ngẫm nghĩ xem mình nghe gì,nói gì ?

Tình cảm là một trong những điều phức tạp và không khi nào giống như con toán 1 + 1 = 2



Anh nói vơí em từ một điều mình đã đọc đã từ lâu khi người ta đề cập đến chuyện lứa đôi,vợ chồng :

- Ở một đôi lứa ,luôn có cả thảy 3 người : Tôi,người đồng hành và CHÚNG TA.Nếu cái Tôi này lấn lướt cái Tôi kia thì cái " Chúng Mình " chìm xuồng,hỏng việc.

Cái Tôi của mình to lớn,vĩ đại lắm theo một lẽ dĩ nhiên của con người phàm.Tôi rất yêu tôi,tôi tôn trọng tôi và tôi làm đủ mọi cách để giữ cái Tôi.Và từ đó,các thảm cảnh chiến tranh đến từ hai cái Tôi to tướng.


Em nhìn anh :

- Anh nè .Cái tôi của anh ra sao khi anh nói chuyện và khi anh viết ? Người nghe,người đọc nghĩ về cái Tôi của anh ra sao ?


Cô em gái đã làm anh bí,khó trả lời.Không lẽ anh lại lôi ra những biện thuyết,những trang sách về triết học và nói vơí em kiểu tràng giang đại hãi ? Em đến vơí anh không phải để nghe anh nói về cái Tôi của anh ( Cái Tôi của mình chỉ có thể hiện diện khi đối chiếu vơí những cái Tôi khác theo kiểu nhập bầy và tách bầy )

Ta không nên rắc rối khi cần đơn giản vấn đề để có thể giải quyết nó.Vấn đề của em gái là gì ? Em suy nghĩ ra sao,làm gì để chung sống và đối ứng vơí cái tôi kia ? Hai cái TÔI nhập lại để làm gì và làm cách nào để có thể vừa sống thuận thảo và hoà nhập vơí cái Tôi kia nhưng vẫn không làm mất đi cái Tôi và cung cách suy nghĩ của riêng mình. ?


Đã có biết bao đầu sách về tâm lý để giúp mình tự hiểu mình và chung sống hoà bình.Đã có biết bao cái oái oăm đã từng thấy trong đời sống thường nhật ?


Rủ rỉ một lúc,em gái hỏi anh :

- Có khi nào anh đeo những cái mặt nạ khi sống và viết không ?


Em lại làm khó anh rồi. Mặt nạ diễn tuồng và mặt nạ kiểu trang hoàng có phải là một trong những cái Ảo của đời sống của con người trần gian không em ? Câu " Đi vơí ma ,mặc áo giấy - Đi vơí bụt,mặc áo cà sa " là sao,em ?


Chúng mình đã nói vơí nhau rất nhiều điều theo kiểu thẳng lòng chia sẻ những cảm nghĩ vơí nhau.4 giờ 30 sáng thì mình dứt câu chuyện sau nhiều ấm trà không đậm đặc. Hai căn phòng trống ở nhà anh để em chọn qua đêm.Em leo tuốt lên lầu cao để thấy cái cảm giác được ủi an săn sóc và em đã cảm động trước sự chu đáo của chị nhà.



---



Buổi sáng và tia nắng tràn vào phòng đánh thức anh dậy.

Mùi cà phê thơm trong nhà bếp và tiếng chân em xuống những bậc thang làm anh tỉnh ngủ hơn .Hai anh em lại kéo ghế ngồi vào bàn bếp.Chúng mình đề cập thẳng đến những vấn đề đang làm em lo nghĩ để giải quyết chuyện gia đình em.Chúng ta nói rất chậm để có thể bắt kịp ý nghĩ và hiểu rõ ngôn ngữ nhau.Sau khi lắng nghe anh thử phân tích tâm trạng,em trả lời theo từng điểm và em bật khóc
( Khóc cũng là một cách nguôi lòng thả lỏng mình )

Em ôm chầm lấy chị và em cám ơn anh chị đã lắng nghe cho em nhẹ lòng.Em nói vơí anh chị là em biết em sẽ làm gì trong cái quan niệm cần thay đổi....


Ừ,em ! Anh thấy hạnh phúc và anh vui.Những giọt lệ của em là một trong những điều hạnh phúc.Hạnh phúc đơn giản mà thôi.






đăng sơn.fr


( 1 + 1 =........ )
dang son 09.11.2012 16:54:04 (permalink)
.




TÌNH YÊU















Buổi sáng,ngày nghỉ,đọc một bài viết :




" Thư ngắn


Tối qua tự nhiên anh nói với em,

- Lâu quá rồi...
- Lâu gì hả anh?
- Lâu quá rồi em không còn viết thư tình như trước ...


Nghe mà lặng người. Ừ quả thật, lâu quá rồi, em không còn viết thư tình như xưa. Chẳng hiểu tại sao, lý do gì mà em không còn viết những lá thư nồng nàn cho tình yêu của em. Em không muốn trách anh nhưng hình như,

- Anh thì sao? Em cũng không thấy anh viết gì nữa ?
- Anh hết chữ rồi em.
- Không đúng, anh hay tự hào anh có nhiều chữ nhiều ý lắm mà.
- Em chán anh rồi phải không?
- ...
- Trả lời anh đi.
-...

- Em không chán anh, nhưng em không nhận được gì từ anh, làm sao em viết một mình được?
- Tình yêu sẽ nguội lạnh dần đi, em biết không?
- ...

Em sẽ làm gì được một mình khi anh không còn gửi cho em những con chữ yêu thương của anh nữa. Em không muốn chữ nghĩa mình bơ vơ, tội nghiệp tụi nó lắm anh. Anh trải qua bao nhiêu đêm cô đơn một mình rồi, anh biết rõ hơn em thế nào là đơn độc mà. Em vẫn có thể viết lời thương nhớ, nhưng sẽ gửi đi đâu, em không muốn gửi những lá thư của mình đi đến một nơi không có hồi âm. Chữ nghĩa là sự diễn đạt của tâm hồn. Chữ của em làm sứ mạng mang tình em đến anh. Nhưng chữ của em cũng mong có nghĩa của anh gửi lại. Từ trong tim em, chữ có thể dễ dàng chạy ra nhưng nó sẽ ngừng lại nếu không có dòng đáp trả. Sẽ đến một lúc chữ của em chạy đến dòng cuối cùng và đứng lại ở đó. Nếu anh không làm cho dòng chữ luân lưu thì sẽ như anh nói, tình yêu sẽ nguội lạnh đi.


Vậy đó, anh đừng trách cứ em nữa. Em không quên đâu. Em vẫn chờ. Chữ của em vẫn còn đó. Và anh biết cần phải làm gì để có thể tiếp tục nhận những bức thư tình của em, phải không?



Mong sao chữ nghĩa của những kẻ yêu nhau vẫn tiếp tục là nhịp cầu nối giữa hai tâm hồn. Đừng vì một cớ gì mà ngừng lại. Nguội lạnh dần, cô đơn dần và xa cách dần ...

Tội tình lắm. "


...Nguyệt Hạ
( Vntq )



___________________________




Đọc xong,ngẫm nghĩ một chốc lát trong khi nghe một điệu khúc của nhạc blues jazz,tự dưng anh thấy buồn và tội cho những kẻ yêu nhau và anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện ( có thể rất tình và không tình chút nào - Tùy lòng hảo tâm của người đọc - Đâu có ai giống ai )

Thằng bạn du côn của anh,chẳng biết hắn yêu đương cái kiểu gì mà một hôm hắn tuyên bố :

- Tao không tin tình yêu là điều vĩnh cửu

- Theo mày,thế nào là vĩnh cửu ? Mày yêu bao nhiêu lần rồi ? Mỗi lần ra sao ?


Cái mặt hắn nhăn nhó :

- Đừng bắt chẹt tao vơí những câu hỏi kiểu rối nùi như thế. Ở đời này có gì là bền vững.Tình đến rồi tình đi.Tình yêu chỉ là cái tên gọi tạm đặt cho ảo giác mong manh....


Thật tình mà nói,anh rất ghét kiểu yêu vật vờ ởm ờ của hắn.Trái tim hắn đã có quá nhiều ngăn theo kiểu yêu để mà yêu, yêu kiểu để dành.Hắn có thể yêu cùng một lúc nhiều người như một bài viết của tờ tạp chí Psychologies tháng vừa rồi ( Bài viết mang tên : " Yêu những Tình Yêu trong cùng một lúc " )Hắn đọc rồi gật gù khi đưa cho anh đọc để hiểu thêm về hắn và những điều phức tạp về tình yêu.



Buổi sáng trên phố đang có mưa.Mưa trên những cánh dù đủ màu sắc ở ngang quãng trường có ngôi thánh đường.Đầu một trạm xe bus,anh thấp thoáng thấy một cặp tình nhân đang ghé môi hôn nhau,tóc nàng bay bay theo chiều gió.Chợt dưng,anh nhớ lại một ngày nào,ta đã bên nhau....

Tình yêu và sự vĩnh cữu là một điều gì đó hình như chỉ tồn tại trên một trang chữ viết ( Người ta nói một tờ giấy có thể giữ được khoảng 100 năm - ) Và như thế,một mối tình có thể giữ lại bao lâu ?







đăng sơn.fr
( * Thư từ nơi xa )





.
dang son 14.11.2012 00:56:43 (permalink)
.







Bóng tối và Ánh sáng




__________________________________





Đáng lẽ bài viết này có một cái tên khác ( Chẳng hạn là : " Buồn ơi " )

Em biết không ? Khi chọn một quyển sách hoặc một cuốn phim để xem,người ta hay bị thu hút vì một cái tựa đề,tựa phải in chữ đậm và đầy màu sắc để bắt mắt và ăn khách....

Anh thích cái tựa tên " Buồn Ơi ! " - Ừ,ừ.Buồn ơi xin chào mi là là một bản nhạc ăn khách vì có ca từ và giai điệu hay.Buổi sáng của anh,trời đang rừng rực nắng và lạnh.Ngoài khung cửa có đầy màu xanh của mùa sắp hết năm.Giọng hát của Bằng Kiều đang nghe và thấy không hợp vơí bản nhạc.Hắn hát gì,mặc hắn,anh chỉ giữ lại chút nào đó của ca từ như thế này :

........ Buồn ơi ! Ta đang lẻ loi,ta đang đơn côi
Buồn ơi,hãy đến vơí ta,để quên chuyện tình xót xa.....



Buồn ơi !

Nghe thảm não thật ! Người ta yêu nhau để làm gì,em ? Người ta đến vơí nhau,tình tự,hẹn hò ,ướt át như những cơn mưa,như một cuộc hẹn để xua đi phần nào sự lẻ loi và khi xa nhau thì.......
Có lẽ hết năm này và cả phần đời còn lại,anh cũng không thể nào hiểu được câu " Tai sao người ta yêu và để làm gì ? " . Có vài người bạn nhìn anh ở những buổi tối bên nhau,nghe anh đặt câu hỏi lẩm cẩm như thế ,có người nói anh quá rắc rối và lẩm cẩm !

Em biết " lẩm cẩm " là ra sao không ?

Là thế này : Ở một tuổi nào đó,người ta già đi và thấy mình bị mất trí nhớ để lập đi lập lại điều mình mơí nói và bị cái tật hay quên .Anh biết là mình chưa thể nào lẩm cẩm ở trí óc và trái tim mình.Mỗi buổi sáng,anh vẫn có sự tỉnh táo sinh lực của thằng nhỏ 16 tuổi,khi ngồi vào bàn giấy để viết về một điều gì đó thì anh có 20 tuổi,tuổi tràn trề nhựa sống.Ở công việc làm,anh giữ cho mình nồng độ của gã đàn ông 30,40 tuổi ( đủ vững,đủ đứng trên một vị thế phải có )

Và khi buổi chiều tối xuống,anh cố gắng giữ cho mình cái phong độ chậm rãi của loại đàn ông 50/60 tuổi cho đến tận cùng trời khuya,khi vặn nhạc rất khẽ ở cái góc bếp để trầm mình mang độ tuổi của những cụ già 75 / 90 tuổi ( ở tuổi này,người ta sống bằng sự hoài niệm ) Cứ như thế,đời sống thực tại là một dòng sông lưu chuyển.

Khi nói về tình yêu và những trăn trở huyền bí vây quanh,anh nhớ có lần đọc được bức thư của một người tình viết cho người tình :

...... " Để rồi qua đó, em nhận thấy rằng anh không cần có em trong cuộc sống của anh, không có em chỉ là thiếu đi 1 nhánh ( oh không, 1 cọng ) cỏ nhỏ trong khu vườn đầy những bông hoa đủ sắc của anh mà thôi !


Em cám ơn tình cảm anh dành cho em, đã cho em những giây phút thật vui, thật hạnh phúc và nhẹ nhàng với cảm giác mình được yêu, được chiều chuộng. Hãy cho em giữ những kỷ niệm này vào 1 ngăn kéo thật riêng của em, anh nhé! Những hình ảnh của nhau ,em xin anh, hãy xóa bỏ hết chỉ giử riêng trong ký ức để một lúc nào đó nó sẽ mờ nhạt và em sẽ là 1 người như bao nhiêu người đã đi qua đời anh.......... "



Thấy không vui khi đọc xong.Buồn ơi ! Hình như tình yêu có cái tên gọi khác là : Buồn

Để đỡ buồn,anh tạm đặt tên cho bài viết này cái tựa có bóng tối và ánh sáng.Người ta cần ánh sáng để thấy cái bóng tối trong lòng mình.Bóng tối hát bài Buồn ơi !






đăng sơn.fr
dang son 16.11.2012 14:09:49 (permalink)
..








NGUYỄNthịChữNghĩa _




____________________





Nhỏ nè.

Đã gặp lại nhau,đã nói vơí nhau nhiều điều vui buồn như tình try kỷ...
Con người cần có nhau và hiểu nhau.
Chúng ta có thể hiểu được nhau qua một khoảng cách dài,qua những điều anh trăn trở suy nghĩ và viết ở đây đó.Người Tình chung thủy tên là NguyễnthịChữNghĩa lúc nào cũng gắn bó vơí anh..


Và bé,em ?
Em tên là gì - em ?

--



Anh ngắm tâm hồn em qua chữ viết.







đăng sơn.fr
( * Thưtừnơixa )
dang son 19.11.2012 14:15:13 (permalink)
..








VIẾT cho con....

























1.



Rời mắt khỏi tờ báo có đăng một mẫu tin ngắn về ngày tận thế,tôi cảm thấy mệt mỏi sau một ngày làm việc.Bản tin vừa làm mình buồn cười vừa rã rượi :


" Fin Du Monde .


Ngày 21 tháng 12,tất cả đường trên núi lên làng Bugarach ( Aude - pháp ) sẽ bị cấm để ngăn chặn những người chạy nạn theo tin đồn ngày tận thế .... "



Thấy mệt mà cũng ráng đọc vơí cái ý nghĩ : Ngày ấy,nếu là chuyện có thật thì có lẽ vui lắm ( dù sợ ) vì ai ai cũng được chết chung vơí nhau.


Vừa nghĩ như thế thì cánh cửa bếp sực mở vơí tiếng chào :

- Chào ba.Con về nè .





2. Ý Nghĩ cho Con Trai .



Con trai lớn !


Cha quên ngay cơn rã rời buồn ngủ của mình khi thấy con về nhà sau cả hơn hai tháng giữ im lặng vì một việc nhỏ đã giận dỗi và lớn tiếng vơí mẹ con.Cha quên cả lúc cha bực mình và đã chuẩn bị " lên đạn ".


Lên đạn là sao,con ?


Là ứng chiến để đặt thằng con của mình vào đúng chỗ của nó .Nó có thể không đồng ý vơí cách suy nghĩ của mẹ nhưng nó không có quyền lớn tiếng làm mẹ đau lòng và mẹ đã phải nhẫn nhịn vơí dòng lệ.


Con !


Cha biết đếm vòng quay của thời gian,cha biết kiên nhẫn đếm sự lặng thinh của con và của chính cha nữa. Thời gian đi nhanh lắm.Thời gian biết tự động làm công việc của nó.



Còn con thì sao ? Con đã làm gì vơí vòng quay đó ? Con hợp tác vơí nó hay muốn chống chọi vơí nó ? Chống lại để làm gì,con ?


Trên một sân khấu trình diễn và dưới ánh sáng của muôn vàn ngọn đèn chiếu thẳng vào ban nhạc lúc chơi nhạc,con có thể trẻ hơn,đẹp hơn vơí phong cách ăn mặc,trang điểm ngoại hình nhưng trong cái gương phản chiếu của tâm hồn mình,mình thấy rõ mình lắm và làm thế nào để có một thỏa ước hoà bình vơí thời gian và lề lối suy nghĩ của mình ?


Cha đã đi trước con nhiều chặng đường và cha không muốn mình phạm thêm những điều lầm lẫn về tình cảm....Tình cảm và tâm trạng con người giống như chặng thủy triều,nước lên nước xuống .Con hãy thử dẫm chân lên bãi cát mềm khi nước rút,con sẽ thấy dấu chân mình trên tất cả những gì bãi biển để lại ( những vỏ sò,vỏ ốc,những rong rêu.....Khi nước tràn lên,tất cả những điều chúng ta thấy đều ngập lặng như một sự biến mất ( Đó là cái tâm trạng của cha khi thấy con trở về,nhìn con,cha đang biến mình thành mặt nước ( mặn,chát,dịu,ít sóng vì những bản blues trong máy phát ra ,cha thấy mình dịu đi ...)


Cuối đêm .Con đã trở về.Cha nhìn con dưới ánh đèn ấm,hỏi han con và muốn thấy con vui để thấy mình được vui.





( Vui được lúc nào thì chúng ta cứ vui...Ngày tận thế có thể sắp đến rồi ..... Phải vậy không,con yêu ? )





đăng sơn.fr
dang son 26.11.2012 15:52:18 (permalink)
..






ThiênThầnNhỏ








" ellaellela.skyrock.com "

Đó là tên Blog của một cô bé tí tẹo.
Cô có khuôn mặt khả ái : Đôi mắt mở to trong sáng ( ở ánh mắt ấy ,bạn có thể tìm thấy một vài điều buồn bã ,nhẹ lắm ! ) Dưới khuôn mũi thon thẳng là một vành môi hay nhường chỗ cho vài nụ cười nhẹ nhàng.Cái cảm giác đầu tiên khi đối diện cô,thì ta thấy cô không phải là loại người đẹp bắt lấy ngay mắt mình.Nếu bạn là người đi dạo chơi trong một ngôi vườn đầy hoa đủ sắc và muốn vi cô như một loài hoa thì có thể bạn đi ngang mà không để ý vì hoa không biết khoe màu sắc ấy,hoa đơn giản như màu trời mây.


Cái đẹp của cô bé nằm ở chỗ khác khi bạn ghé mắt vào những đoạn sau :

Tôi không hỏi tại sao cô bé lấy tên cái Blog là Ellaellela như thế và tôi đoán là bé đã thích một bài hát xưa có tên Elle a của ca nhạc sĩ Michel Berger.Laureen là tên thật của bé.Bé nhút nhát ở lứa tuổi 17.Con số của những mộng ước cần được ươm để chờ mùa xuân rực rỡ và bé hay giúp đỡ người kém may mắn hơn bé.

Chúng tôi gặp nhau từ những ngày tháng lưng chừng trong một tiệm sách hoặc có khi ngoài chợ búa.Cô bé sẽ không nói năng gì nhiều khi đứng cạnh mẹ .Mẹ cô là người cởi mở,vui vẻ.Ở bà,người ta có được những lời lẽ đơn giả,,chân tình.

Còn cô bé ?

Cô chỉ nhỏ nhẹ góp chuyện khi ta đặt cho cô vài câu hỏi.Chẳng hạn :

- Bé thích đọc về điều gì ?

Bé nói là bé thích những bài viết về đời sống và tâm lý học.

- Để làm gì,bé ?


Có vài câu hỏi,nghe tưởng dễ mà lại khó vì cô nhỏ phải cần có thời gian để trả lời.Khi cô chưa kịp nói thì bà mẹ đã nói dùm cô :


- Vì con nhỏ ao ước trở thành một nhà văn...


Tôi đúng im.Nghe như thế và sững người,nhìn rất sâu vào đôi mắt bé.Tôi,người lớn,đang muốn làm khó cô.Chẳng nhẽ tôi lại nói vơí cô rằng :


" Mộng ước như thế thấy dễ mà khó đấy bé con ! Theo chú nghĩ thì nhà văn không phải là một cái nghề để nuôi bao tử mình. Ở đất Pháp đã có hơn 3.500 nhà văn in sách nhưng chỉ có vài chục tay viết là có thể kiếm cơm bằng chữ của mình.Đa số là họ phải làm đủ nghề khác để có thể đi chợ mua đồ ăn và trả tiền nhà cửa,điện nước.....

Bé muốn là nhà văn ư ? Nhà văn là cái gì thế hở bé con ? Người hành nghề ký giả khác vơí nhà văn ở chỗ nào,bé biết không ?

Đằng nào cũng là chữ và nghĩa.
Gả ký giả có thể lang bạt đây đó để thu thập ba mớ tài liệu,tin tức ,có khi kiểu tầm bậy,tầm bạ.Gã bay về nhà,ngồi gõ chữ trên phím và có khi thêm thắt vào những điều quái gỡ phiến phiến cho đầy trang viết đăng báo... Đã có biết bao nhiêu tờ tạp chí ,kiểu báo lá cải đã ra hàng tháng vơí những cột chữ bắt mắt và đầy hình ảnh gán ghép để tạo sốc.Chuyện ca sĩ,tài tử,hoàng tử công chúa kiểu mơí thời Ipad,Iphone đã ra đời càng làm thêm rối rắm nảy lửa...


Còn nhà văn ? Họ viết gì ? Họ trăn trở ra sao để viết và viết như thế nào ? Chú không là nhà văn.Những công việc,nghề nghiệp của chú đang làm chẳng dính dáng gì đến cái nghề văn khó sống ấy và chú rất sợ đói.Ta không thể nào ngồi viết khi những cái giấy hóa đơn điện nước,thuế má đang ào ạt chạy vào thùng thư.Ta không thể nào có một đầu lương nhất định để bảo đảm sự no ấm... Cái nghề ấy làm chú sợ lắm - bé ! -- Nghe thấy thì oai lắm : Oai ở chỗ là mình đẻ ra chữ từ trí tuệ nhưng chữ khó nuôi ta.

Mà thôi,bé con ! Muốn viết thì cứ viết.Viết để trải lòng ở một cõi khác.... "



Ngày hôm kia,gặp lại mẹ cô nhỏ,tôi hỏi thăm cô.Mẹ cô buồn buồn trong ánh mắt :

- Con nhỏ bị bệnh đau khớp xương và cột xưong sống ngặt ngèo từ lúc lên 7 tuổi.Mấy ông bác sĩ giải phẩu lắc đầu chịu thua.Trong tương lai,có lẽ cháu sẽ vĩnh viễn tàn tật và ngồi xe lăn...

Tôi lắng nghe và tìm lời an ủi bà....



2.



Chú đang nghĩ về Bé.Nhớ lại ánh mắt vui vui của bé khi tặng bé những quyển sách,những tờ tạp chí Psychologies có đăng về những phương thức để giúp mình đạt đến điều kỳ vọng vá sự tĩnh tâm....

Khi từ giã mẹ bé.Quay đi,chú lắng nghe trong lòng mình có đợt sóng ngầm lăn tăn,chú hình dung thấy cảnh bé ngồi trên chiếc xe lăn.Phải rồi - Bé ! Cùng lắm là ta bị tàn phế những trí tuệ và niềm tin yêu để viết cũng là một sức mạnh để tiếp tục sống.

Bé hãy viết.Và chú sẽ là một trong những độc giả của Bé.






đăng sơn.fr








...


à toi - Laurren .
... pour un beau matin,quand tu te réveilles,tu liras .....
Bon courage

dang son 13.12.2012 02:07:01 (permalink)
..




THỬ VIẾT THƯ
cho một kẻ lắm lời.



___________________________________




Thưa Ông.

Tôi phải gọi tạm ông là " Kẻ Lắm Lời " vì một vài lý do đơn giản mà thôi ( và tôi rất tiếc khi lỡ quen biết vơí ông qua một vài kỷ niệm xấu từ vài trường hợp xấu )

Còn nhớ cái ngày đi dự một cái đám cươí có vẻ hỗn độn : Chú rể là một trong những " dân chơi,dân quậy " hơi có tiếng tăm,nghe đâu chú ta là dân BI ( có nghĩa là đa hệ rất thoải mái,chú ta tình nguyện làm tình nhân cho một anh ca sĩ trái mùa để được nâng đỡ lên hàng ca sĩ cây nhà lá vườn và mang cái mác ca sĩ hát cho những dịp có lễ lộc cộng đồng ).

Ở buổi tối ầm ĩ hôm đó,tôi được và " bị " xếp cạnh ông để hoảng vía sợ hãi khi thấy ông rất hùng dũng mạnh rượu và ông khều tôi,say sưa kể về thời quá khứ oanh liệt thời xưa của ông.Tôi xếp de ngồi nghe ông dùng trí nhớ tự thuật hồi ký và hỏi qua,hỏi lại thì té ra ông cũng là một người đồng hương của tôi.

Ông đã hứng chí vui vẻ lắm khi ông ré lên hồ hỡi :

- Thời đó,anh vùng vẫy thì chú em còn nhỏ xíu xiu.Bạn của anh toàn là dân lính thứ gộc.Nhậu dữ,chơi dữ và đánh đấm cũng rất cừ khôi....

Càng uống,ông càng say với câu chuyện.Người ngoài nhìn vào thì họ tưởng tôi là một thằng câm.Thường thì gặp những người khoái ba hoa chích choè thì tôi buộc lòng phải im bớt cái mồm cho đỡ ồn ào.Tôi giữ yên lặng để ngắm nghía ông,thấy ông khá phong độ,kiểng trai và có tài ăn nói ( dù là nói quá đáng )

Khi đến màn văn nghệ kèn trống thì ông ngừng nói để xin lên hát vài bài lính chiến để giúp vui cho cô dâu chú rể.Khi buổi tiệc tàn ,ra bãi đậu xe thì ông đã sắp lọt đài vì say,bà vợ ông gọi tôi để phàn nàn vì vừa lúc nãy ông bị một thằng nhóc ngang tuổi tôi kề cà,cà khịa theo kiểu rượu vào lời ra.Tôi nghe phàn nàn thế thôi,tôi nghe tai này thì bỏ ngoài lỗ tai kia vì chuyện của ông chẳng dính gì với tôi.


Vậy mà sau này,đi ăn uống ở các nhà thân hữu,ban bè,tôi lại gặp ông.Ông vì sức khoẻ,có tuổi nên ít uống hơn xưa nhưng vẫn cái tật nổ vung thiên địa theo kiểu hiểu biết và lắm lời.Và ông cứ khều khều tôi khi ngồi cạnh.Cái đĩa hát có những bản cũ mèm lại được quay đi,quay lại và có khi ông tỏ vẻ quá hiểu biết để dạy đời.



Có mấy lần tôi bực dọc lắm,tôi muốn húc ông theo kiểu riêng của tôi - Đóng ngoặc : (.... nhưng nghĩ lại đành thôi,Vì có vài lần ông khai báo là ông cũng là một " độc giả ,độc thật " của tôi.Ông nói có đọc một bài tôi viết phiên phiến về ông ... )


Vậy sao ? Tôi viết gì để được ông ghé mắt vào hở ông ? Ông nghĩ gì trên những câu chữ ở một vài bài viết kiểu tâm tình từ tôi ?


Làm sao tôi biết được vì tôi không khi nào đứng ở vị thế của một người đã từng trải và nhiều hiểu biết như ông.Cái " Tôi " của chúng ta không hề giống nhau chỉ vì một lẽ : Nếu phải chọn cách thức để kể chuyện và nếu cần nói một vài điều gì đó về mình,về người,tôi chọn cách thức để viết.Ý nghĩ xuất phát từ tâm trí cần có một khoảng khắc để so đo,tịnh yên trước khi chạy ra từ đầu những ngón tay thành mặt chữ.

Thà là như thế.Tôi sợ những kẻ lắm lời ( Trong cái lắm lời cũng có cái ý nghĩ là " lắm chuyện " ! )


Nếu thật sự có ngày tận thế ( Trái đất bị huỷ diệt,ông và tôi đều biến đi vào một thế giơí hư không nào đó,tôi hy vọng là sẽ không gặp lại ông nữa - )


Mong thay - Xin ông hiểu cho.Ông nhé.Chúc ông bí tỉ và bớt nói.Nói nhiều sẽ mất sức và có thể gây phiền hà và thiệt hại cho mình và cho người khác.


Kính Ông .






Nguỵ Húc .


dang son 25.12.2012 16:05:41 (permalink)
.








... Khi nghe người bạn về thăm quê nhà,tôi viết








VIẾT
ở khoảng một trời xanh.


___________________________________





Bây giờ là ngày 25thángmườihai.

Sáng ngủ dậy sau một đêm vừa đủ dài đã tụ họp vơí gia đình các em như mọi đêm giáng sinh.Trời đêm qua đã rất ấm trong thứ không khí dịu dàng.

Ngủ dậy,mở cửa nhà,nhìn ra vườn cây thì mừng rỡ khi thấy mình còn " sống " - Sống ,có nghĩa là những bản tin đồn đại về cái ngày khỉ gió 21/12/2012 là sai be bét. - ( Làm đã ớn quá chừng nè ! .Đàn ông con trai khi ớn,khi run thì nên thú thật.Ai mà ác quá trời,quá đất - Cuộc đời đang xanh lơ,đang đẹp mặn mà như một nụ cười mà cứ đồn là tận mạt ,tận thế.... ? )


Như đã hứa,nếu còn sống sót thì viết tiếp.

Viết gì ở chủ đề này cho O Xanh và các bạn vui ?

Đọc những câu góp ý của các bạn ở đây thì mơí biết là O Xanh đang đi dạo ở quê nhà . O đi chỗ nào ? Làm gì ? Có lạng ra biển không ? Nếu gật đầu nói " Có " thì hãy ngắm dùm tôi một khoảng cuối con sông ,chỗ mà nước ngọt vừa chạm đến thứ mằn mặn của biển.

Ngắm dùm tôi một bờ sông có vẻ cũ kỹ mà ngày nào tôi đã thấy mình mặn ở đuôi mắt khi biết mình sắp rời quê hương,rời những bóng mát của từng khóm cây có giòng sông tuổi nhỏ.Tuổi ấy của chúng mình dịu lắm,đẹp đẽ lắm !

Ngắm thêm hộ tôi một tia nắng chiều soi bóng trên lùm cây chuối gần cái bờ ao có mùi đất và gió sông. Đã bao năm rồi,năm tháng trôi vùn vụt,tôi biết mình không có một bất cứ phép lạ nào để chận lại sức mạnh của thời gian.Đã bao lần khi đã mang cái dự định về thăm lại quê nhà ( nhưng..... )

Chữ " Nhưng " như thế ác lắm,bạn ơi ! Nhưng là những trục trặc,nhũng công việc khác cứ đè và bám lên nhau nên nhưng chỉ là.....NHƯNG mà thôi.

Tôi thèm về để không ngồi ở cái quán cóc có hình ảnh của ngày xưa lúc rời lớp ngồi hít bụi đường và bụi khói xe.Thèm trở về,tìm thử lại con đường ngày nào đứng chờ ai ngoài cổng trường để thấm bài hát NgàyXưaHoàngThị.

Vơí những chữ " Nhưng " đáng ghét như thế,tôi đã nói thầm vơí mình là : Dẫu có trở về,cũng không bao giờ tìm lại được những ngày xưa,những góc phố,những hàng quán,những vỉa hè ,những thoáng bạn bè đã không còn.Bạn bè đã rời ngày áo trắng đi mất.Mỗi người một phuơng trời.

Những bước chân,những tấm ảnh bắt vào ống kính sẽ là những lần tiếc nuối.Ở bên này,bạn tôi trở về quê cũ,bạn đứng trước ngôi thánh đường của ngày ấy,bạn đi thăm ngôi trường cũ đã đổi tên và bạn đã bâng khuâng lắm .

- Không còn thấy lại mình nữa.Mình thành một kẻ mồ côi và bị xa lạ trên đất nước mình.

Tôi nhìn bạn tôi và giữ sự lặng thinh.



Bây giờ,sáng ngày giáng sinh,ngồi viết vài hàng cần thiết cho một vài chủ đề... Nghĩ về vài hình ảnh và chợt ao ước : Đơn giản thôi.Dễ thôi : Phải chi lúc trở lại đây,O Xanh tải lên những hình ảnh quê hương,chỗ ấy có vệt nắng ấm,chỗ ấy có chất ngọt ngào của một câu hò mẹ ru con buổi trưa mùa hạ.Mùa hạ nào cũng có một mùi bồ kết trên tóc mẹ,tóc của chị,của em....


Có khó lắm chăng ( khi mà mình ao ước ) ?







đăng sơn.fr


< Cho xanh một góc trời
( TàÁoXanh - Mientaongo.net )







...


dang son 27.12.2012 00:21:29 (permalink)
.







Star !




_____________________________________







Anthony !


Chú rất ghét chữ Siêu Sao ( Star )

Ảo lắm ! Giả tạo lắm ! Nhưng ở dòng viết trên bức thư này chú tạm dùng chữ
" Star " để nhắc về cháu.

Ngày ấy,chú gặp cháu ở những dịp lễ lạc,cháu ngồi vơí anh cháu ở dàn mixage lo phần âm thanh cho anh em hát văn nghệ.Và sau đó, chú có dịp biết cha mẹ và các anh em của cháu.


Là người Lào,dĩ nhiên là cháu nói vơí chú bằng pháp ngữ.Cháu rất dễ chịu,dễ thương.Cha mẹ cháu mời chú dự đám cươí của cháu và giúp phần văn nghệ.


Mỗi khi đến chơi thân tình vơí cha mẹ cháu,chú cháu mình gặp lại nhau.Cô vợ đầm của cháu theo phong tục người Lào hay chấp tay vào nhau để chào cô chú..



Thời gian trôi.Cho đến ngày cháu ngã bịnh,lìa đời.Đám táng của cháu rất đông.Khi quan tài của cháu được đưa vào nhà hỏa táng thì những cái loa treo tường phát ra tiếng hát vơí những bản nhạc của anh em họ nhà Beeges.Chú biết là tiếng hát của cháu.Nghe cách phát âm rất da trắng vì cháu sinh ra ở Pháp.Bạn bè cháu ứa lệ.Và chú,chú chảy nước mắt.


Ngủ ngon cháu ngoan.Adieu !




--------



Chiều nay,đi làm về ,chú thấy mẹ cháu đang ngồi ở phòng khách.Chú mừng,lại gần bà,hôn nhẹ lên má bà và nắm bàn tay nhỏ nhắn của bà.Mẹ cháu uống trà, rơi lệ khi nhắc về cháu,về những người có lòng quý mến cháu.


Chú thấy lòng mình ấm và hạnh phúc.



Ngủ ngoan nhé,cháu.






đăng sơn.fr


( Thư từ nơi xa - mientaongo.net )



Thay đổi trang: << < 101112 > >> | Trang 12 của 18 trang, bài viết từ 166 đến 180 trên tổng số 268 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9