THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 14 của 18 trang, bài viết từ 196 đến 210 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 02.03.2013 22:46:12 (permalink)
..






...


Cám ơn anh Nguỵ Xưa đã có lòng kéo " ChiếcXeCũ " vào thư viện.

Chúc anh và bạn đọc luôn vui,mạnh




nđs.



......
dang son 02.03.2013 22:48:13 (permalink)
..










CHIẾC XE MỚI

_______________________
@nguyênhạ





Bạn là ai ? Bạn có bao nhiêu cái bằng cấp ? Bạn đang làm nghề gì và sống ra sao ?



Ở trên kia là những câu hỏi của những thằng làm nghề Psy hoặc loại hiền triết tưng tưng .Bạn khỏi cần trả lời làm gì cho mất thì giờ của bạn ( Thì giờ là tiền bạc ! Đó là cách nói của ông chủ hãng Apple trước khi bị hãng Samsung cắn mẻ trái táo ) Tôi thì muốn hỏi bạn những điều khác.Bạn có sẵn lòng trả lời tôi không ? Để ta bắt đầu một trò chơi mơí.


Và đây là những câu hỏi của tôi :


- Bạn thích gì ?

- Bạn có à la mode lắm không ?

- Bạn sống và chạy được khoảng bao nhiêu cây số giờ ?

- Bạn nghĩ gì về bạn ? ( Hình ảnh và âm thanh ? )



Tôi nghĩ là bạn không cần trả lời những câu hỏi trên trong một khoảng thời gian quá ngắn.Bạn hãy rót cho mình một ly whisky và đi theo tôi vơí cái tốc độ 180 km/ giờ

3.2.1. Go ......




" Khi bạn gặp tôi,tôi chắc chắn là hai con mắt bạn sẽ mở to lắm ! Mũi bạn sẽ ngửi thấy mùi của tôi : Thơm,ngọt,choáng váng.Tôi thuộc loại nữ phái gơị cảm và là dân chơi ! Chủ tôi đặt tên tôi là Mini ( Nhỏ xíu xiu - Tí Cô Nương ! )


Nói thẳng ra tôi là một chiếc xe hơi loại mơí.Thiên hạ thấy tôi nhỏng nhãnh lạng tơí lạng lui ở những khu phố sang trọng là lé mấy cặp mắt.Thiên hạ mua báo,mở đài TV là thấy tôi vơí nhịp tim đập mạnh vì hình ảnh quảng cáo.Dân marketing ở xứ tây nói : " Người đến tuổi 50 mà trên cườm tay không có đeo cái đồng hồ Rolex là kẻ không thành công ( sic ! ) - Bây giờ ,thời của Apple,Ipod,Iphone ,người mà không trèo lên chiếc Mini của hãng BMW là kẻ hũ lậu ! Ah ! Ah ! Vậy thì bạn hãy đi theo tôi xem vài màn biễu diễn.Vui nhộn lắm.


Trước khi đi chơi,tôi muốn biết bạn có bao nhiêu tiền ?


- Ơ..... ơ.... hơ hơ ....



- ........................................... -



- Khỏi ư ư ơ hơ như thế.Mất công.Hãy chạy vào nhà băng ,chỗ nào tiền lời rẻ,bạn mượn chừng 29000 euros hoặc nghèo mà muốn chơi bảnh thì bạn tụt xuống chừng 19.000 hoặc hạng chót là 15000 euros cũng được.Đó là trị giá của những người đẹp mang tên Mini ( Tí cô nương thời mơí )


Ngồi vào lòng tôi,bạn có thể sờ soạng tôi trong khi chăm bẳm ngắm nghía sắc đẹp nghiêng thành đổ nước của tôi.Bạn cứ tưởng tượng mà xem : Chiều cuối tuần,ăn mặc bảnh bao,lạng ào ào trên khu phố sang trọng của Paris,Lyon,Bordeaux,Marseille...thiên hạ lé con mắt thì phải biết.Bạn đừng đi một mình,bạn phải có lứa đôi . 1+1 =...

Nếu là nữ phái,bạn hãy mặc cái quần jean bó thật sát mông và đùi để làm nổi bật đường cong hấp dẫn,bạn xách cái ví hiệu Longchamp,Hermes và mặc áo hở ngực.Nếu là nam phái thì bạn đeo đồng hồ Rado,đeo kính hiệu Ds hoặc của Alain Delon.....Đừng quên cái áo pull của Lacoste hoặc YSL ... Sau cuộc dạo chơi ,bạn hãy đậu xe ở parking của Casino de Paris hoặc khách sạn Hilton.... Nhớ sức nước hoa cho thơm ngát chỗ mình đi ngang.



Bây giờ thì nói về cô chủ mơí của tôi .Khi có tôi,cô biết là
cô mang nợ nhiều lắm vì cô muốn đổi đời,cô sắm thêm giày dép,bóp ví ,quần áo hở rốn,hở bụng,cô trang điểm màu mè và cảm thấy mình tự tin, thoải mái trước những cặp mắt người đời.
Cô cày ngày,cày đêm và lơ là chuyện học hành ( Học cho lắm ,tắm cũng ở truồng ) Cô học thêm cách mở cửa xe,cách co đùi ngồi vào lòng xe theo kiểu ca sĩ,siêu sao và cô ngậm điếu thuốc ngất ngưỡng kiểu Paris Hilton...

Cô chơi bời vơí tôi như thế chừng hơn 1 năm thì tôi đổ bệnh.Không bệnh sao được khi mỗi lần cỡi tôi,tôi chưa kịp nóng máy thì cô đã phóng như ngựa tế,cô leo lề lạng vèo vèo ình ịch,cô cắm cổ chạy đua vơí mấy đứa có xe mạnh hơn cô trên xa lộ....

Thế là tôi nằm garage,khi đến rước tôi về là lúc đến phiên cô bị lên máu muốn ngã ngửa : Nhìn mấy con số 000000 chạy đàng sau những con số trước như thế trên tờ hóa đơn ai mà không chóng mặt đứng tim ? ! Hơn nửa tháng lương của con bé sinh viên đi cày đêm ! Cô nhăn nhó và xấu xí hơn thường lệ.Ngồi vơí tôi,cô lèo nhèo bằng tiếng Hoà Lan,tiếng Đức,tiếng Miên rất khó nghe.


Một hôm ....


Mang cái mặt ỉu xìu như cái bánh bao,cô ghé cái quán gần nhà,tình cờ gặp lại cậu sinh viên chủ nhân của chiếc xe cũ xì xì mà cô đã bán cho.Cậu ta hỏi cô " Sao thấy mặt cô buồn ? "

Cô phụng phịu,né câu trả lời bằng câu hỏi khác :

- Xe anh chạy tốt không ?


Anh ta gật đầu,vuốt bàn tay lên đầu mui chiếc xe mèm mèm - Ừ,ừ.Nó trung thành vơí tôi lắm ! Tôi gặp hên.Mưa gió lạnh lẽo cỡ nào nó cũng chạy o o.Còn xe cô thi sao ?


Cô bí xị,lắc đầu muốn mếu.Cô quay sang nhìn lại chiếc xe cũ kỹ đang đậu bên cạnh chiếc Mini ba trợn hào nhoáng rồi cô sụt sùi :

- Tôi đang muốn bán xe,anh mua không ?

Anh chàng la lên,thảng thốt :

- Úi trời ! Để làm gì,cô ? Tui con nhà nghèo, đang đi học không dám chơi bảnh á cô !

Cô nhỏ gừ gừ :

- Bảnh cái con khỉ khô ! Nó tên là Ảo.Nó chỉ là một khoảng khắc đời mà thôi ....




Ơi ơi ! Trời !

Tôi không tên là Ảo,tôi là thật.Tôi tên là Mini từ hai mẫu tự viết tắt : M - N ( Mộng và Nợ ) Mộng ở chỗ hào nhoáng phía ngoài.Nợ là điều vỡ lẽ ở trong lòng : " Những điều ta nhìn thấy chỉ có thật khoảng 45 % )


Khi tâm sự đến đây,tôi đang chán đời,tôi quay sang nhìn thằng đồng loại cũ xì,chợt dưng tôi thèm có sự dịu dàng trìu mến của chủ nó đang cho nó.......





........
dang son 15.03.2013 15:50:57 (permalink)
 
Thư cho Bạn


dangson.fr

 
 
    Thăm bạn.
 
    Vui khi có chữ của bạn sau bao năm tháng lạc nhau...   Tôi thấy mình không đi lạc,tôi vẫn ở lại đó chứ,lênh đênh đâu đó trên những trang chữ khi có điều để viết và cũng có khi mòn nhẵn,chán chường vơí những gì mình đã viết.Viết về điều gì? Có gì để mà viết? Cuộc đời này,quay đi quay lại,quẩn quanh ( đôi lúc thi vị,lắm lúc nhạt nhẽo sau bao cái cay và cái đắng ).
 
    Bạn đọc nhiều ( và hẳn đã đi nhiều ,để khi viết,bạn lưng lững ,lủng lĩnh vơí nhứng thể cách bám trụ vơí chữ nghĩa ).Bạn đã đọc những điều mà người khác nghĩ là khó đọc khi họ không muốn nhức đầu và nhức óc,tôi nghĩ là bạn đọc chữ,đọc những điều muốn đọc từ một thứ ánh sáng của tâm linh linh - Riêng biệt.
 
  Khi bạn ghé thăm và viết cho tôi :
 
 "  



.... " Viết gì ?


viết gì, khi buổi trưa nhắc mình về thời gian và cảm giác.

viết gì, khi buổi chiều thắc mắc về những đồng nghĩa của hoàng hôn, của thế nào gọi là " biết " ? chẳng hạn, "biết sống", "biết yêu", "biết làm thơ", "biết viết", "biết thì sống", và "biết mình không biết" v.v...


hàng cây trên con đường nhỏ nép mình vào trong khái niệm của lòng tôi và từ đó hiện ra những lỗi lầm của quá khứ, những ước lượng dị biệt của cỏ trời và cỏ em


cái gọi là giai điệu và ngọt dịu âm thanh, cái hòa hợp với lỗ tai ??? cái mà nietzsche đã chế nhạo - đừng nói "hãy sống theo tự nhiên", bởi lẽ có cái gì trong cuộc sống là không tự nhiên ? tự nhiên bình thường vượt lên và ở ngoài ngữ ngôn sòng phẳng là bởi lẽ đó. Không có áp đặt, không có mù quáng, không có sáng suốt, không có cái gọi là hợp tai, hợp nhãn, hòa hợp v..v... bởi cái tự nhiên thì không nằm trong chữ tự nhiên


hàng cây trên con đường nhỏ, và một vòng tay hờ khoác lên xanh biếc những ảo tưởng về cái gọi là hy vọng, và tương lai với những đối chọi của vui buồn, của màu sắc ~ em ơi, now or never, hôn hay buồn nôn ? Cũng sẽ chết, sẽ chết

sẽ c.hết ... sẽ chấm hết ...


có thật không ? những chiều mưa, những quãng lặng im, những điều không nói làm nên nhịp điệu của lòng, những điều đất trời chưa tỏ làm nên dáng hùng của núi non, và bàn tay anh làm dáng em thêm ngon trong chiều tàn nắng giữa

viết để làm gì ? tự ngã chơi đùa cùng ngôn ngữ và trí óc chúng ta sẽ chìm đắm trong nhà tù nhồi sọ của khái niệm và ngữ ngôn lọt lòng cho nên tất cả những câu hỏi đều không bao giờ thoát ra khỏi chúng mà cho chúng ta được một phút nguyên trinh mới mẻ nào cả ...



( Sơn, tôi thích chiều. Và tính chất " tàn dần " của tôi trong tất cả ngu xuẩn và thi vị của nó, cho tôi một chút mặn mòi khi nắng luyến tiếc phai dần trong chiều nay ...)

Khải Ý ( dactrung.net )
 
 
   _______________
 
 
 
    Đọc xong,bạn có biết là tôi đã than trời như bọng vì một vài lẽ : tôi thấy mình mù mờ ngu xuẩn vơí cái định nghĩa từ câu nói :  "biết mình không biết".Phải rồi - Bạn tôi ! Đã có bao thứ mình đã không biết mà cứ tưởng mình đã biết.Sự vật,vũ trụ miên man rộng lớn quá.Những hạt bụi tượng hình của bạn,của tôi chỉ là những hạt  lấm tấm rồi tan mất khi ngọn gió tử thần mang tên gọi của cái Chết tìm đến.
 
  Bạn và tôi.Bi quan để làm gì ? Lạc quan  đi mà chờ ngày để chết - Nhưng.Tôi biết,trước khi chết và tan vào  bụi ,chúng ta vẫn còn viết
 
    Bạn à !
 
   Trước khi thành bụi,tôi muốn chúc chúng mình được vui -
 
 
  thân ái
 
   đăng sơn.fr
 
 
  Ps :   Tôi đã mang bài viết của bạn từ Những Buổi Chiều Còn Mưa vào chủ đề  " VIẾT ĐỂ LÀM GÌ  " - Nếu cần,bạn có thể làm tôi nhức đầu ở chủ đề ấy như một thân tình giao bút...
 
 
 
 
.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.03.2013 15:55:54 bởi dang son >
thanhkhe 09.04.2013 10:10:32 (permalink)
Đọc truyện về cuộc đời một chiếc xe mà cứ cười thầm miết thôi! Cám ơn Đăng Sơn!
dang son 09.04.2013 13:19:56 (permalink)
...
 
 
 
 
 
  VIẾT THÊM VÀI ĐIỀU...

 ___________________________________



     Lắm khi lụ khụ,lẩm cẩm,tôi tự hỏi mình như một tra vấn ( kiểu xưng tội,xét mình ) : Viết gì mà ngày nào cũng còng lưng ghi ghi chép chép? Có ích lợi gì không? Sao không để cái đầu được thanh thản - nghỉ ngơi - ? Cái gì quá độ cũng không tốt : Thí dụ như ăn nhiều,uống nhiều,làm việc nhiều ,suy nghĩ ,lo lắng bậy bạ nhiều đều có hại ,kể cả YÊU nhiều quá cũng có hại....

      Biết là như thế - Nhưng....

     Sau chữ  " Nhưng " có ba cái chấm lủng lẳng như thế là lại có chuyên.Không là kẻ nhiều chuyện kiểu rảnh hơi,không biết làm gì ,tôi hay mở mắt quan sát cảnh đời,cảnh nguời nhộn nhịp chung quanh ( không bằng một cặp mắt tò mò kiểu nhìn lén người ta qua cái lỗ khe cửa ) Khi nhìn ngắm các sự việc và quang cảnh xảy ra,có khi tôi bật cười và cũng có khi ngậm ngùi...

     Còn nhớ ở ngày xưa áo trắng,khi tập tành viết văn sau khi tỏ tình với văn chương,đọc được một đoạn viết về cách thức tìm đề tài để viết.Ông nhà văn kia viết như thế này khi định nghĩa về Écrivain - Nhà văn - : Đó là một nguời kể chuyên.Thế thôi.
    Để có chuyện mà kể thì mình phải đi nhiều và có một ít nhiều sự từng trải ( kinh nghiệm sống ) - Kinh nghiệm sống ư?  Ngày 16,20 tuổi,ta có gì để kể ngoài những rung động của thời mới lớn?  Những buồn vui đến bất chợt,ngu ngơ như cơn mưa nhỏ nhìn qua cửa sổ....

    Vào đời,nếm thêm những điều mằn mặn,chan chát pha chút ngòn ngọt,nuốt ực những hợp chất của vị đời,đưa tay sờ trán,sờ đầu thì thấy những vết bầm tím,có khi cũng có những vết sẹo vừa kịp lành lặn thì đã đụng phải vết sẹo khác - mới hơn,đau hơn !  Cứ như thế,ta ngồi xuống,cố gắng dùng trí nhớ để ghi lại. Có khi phiên phiến đi để nói dối mình là đừng khai hết, đừng khai thật,khai trọn vẹn. Có khi bực bội,có lúc sung suớng với điều đã viết.

    Viết đã đời ,cho đến một lúc bị bí. Bí đề tài hoặc không còn hứng chí để viết. Khi muốn gỡ thế bí thì mình ghé thư viện hoặc vào tiệm sách để lục lọi ,hy vọng tìm được đề tài ( giống như một gã thợ săn vác súng vào rừng ) Giữa những rừng sách báo,thấy có nhiều điều có ích lợi cho kiến thức và cũng có lắm điều vô bổ....

     Thích nhất là khi đụng phải một đề tài gợi hứng cho mình viết....  Viết ra sao? Viết theo kiểu nào? Kiểu mới hay kiểu cũ mèm mèm? Và viết như thế nào để khỏi trùng hợp vì đã lập đi lập lại những điều đã viết ?.....

     Thiết nghĩ, nguời viết cũng giống như một chiếc xe cũ,tận tụy,trung thành.



     đăng sơn.fr


 

  ___________________________________________

     *  Xin cám ơn sự mỉm cười của ThanhKhe khi  đã đọc truyện CHIẾC XE CŨ và Xe Mới.

        Chúc bạn vui khi đến với Diễn Đàn.






..
dang son 11.04.2013 00:44:44 (permalink)
.
 
 
           ThămNhauỞBuổiTrờiMưa    
 
 
 
                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                               "  ...  





  '' Dự báo thời tiết bảo chiều nay mưa từ Paris sẽ ghé qua nơi NA, có thể ở lại chơi cho đến gần cuối tuần. Những ngày biết thương mưa - thuở mới lớn - hình như qua đã lâu. Mưa hay làm lòng bâng khuâng khi thả bước chân trải dài trên đường phố. Mưa thường gợi nhớ những hoài niệm không vui khi thảnh thơi ngồi trong nhà hay quán café ngắm những sợi mưa giăng qua cửa sổ. Mưa đôi khi cũng làm mình nhớ quay quắt về một người đã một thời đến rồi đi và để lại nỗi bồi hồi căng đầy lồng ngực trái. Vậy mưa có đáng ghét không anh Sơn ?  "   Nắng Ấm viết   .                                                                           -                                                                                                                                                           
                 
                       
                                                        
dangson.fr                                   
    
 
 
                                      ------         Trả lời Nắng :
 
 
"  Nhớ có lần Nắng viết ở một chủ đề khi ghé thăm anh bên topic : '' Thêm Một Lần Nữa  " là Nắng không là nhà văn hoặc là nhà thơ mà chỉ là người ngồi xuống để ghi lại những cảm súc hoặc cảm nhận của mình .  Thật vậy sao ?     ....................................................................  
 
 
 
  Anh còn nhớ ngày xưa,thời còn áo trắng ngu ngơ,anh đã ghét lắm những kẻ tự nhận mình là nhà văn ,nhà thơ. Vì theo anh,họ ( dường như ) chỉ là những kẻ bán buôn chữ nghĩa....     Sau một thoáng ác ôn nghịch ngợm của một thời trẻ tuổi ngang tàng,làm phách như thế thì anh bắt buột mình bình tâm suy nghĩ trở lại sau những cú húc của đời,của người về sau này. .........    Và anh chợt hiểu rằng : " Con người có lắm lúc đeo mặt nạ khi đến với nhau "   ...  Người ta có lúc mưa,lúc nắng bất thường và hay làm đau lòng nhau ".
 
     Mà thôi - Thôi mà.Không lẽ mình cứ nhăn mặt buồn bã với những cái " người ta,nguời ta " như thế ,đành quay lại với chính mình khi thấy có điều để viết. Từ ngày săn tay áo đánh đấm với cuộc đời quá mênh mông này,anh - cái thằng viết - chưa thấy  cái chứng chỉ bằng cấp nào có con mộc ghi chữ nghề nghiệp : Nhà văn ,nhà thơ ( hơ hơ !  ).
 
Thỉnh thoảng có một vài kẻ tinh nghịch hỏi anh :
    - Làm cách nào để thành một nhà thơ ? Làm thơ ra sao?
 
    Sau một khoảng khắc ú ớ chả ra làm sao,anh đành trả lời đại theo cái kiểu nói quàng cho qua việc : - Để thành một nhà thơ,bạn phải biết thất tình.Khi thất tình thì tự động biết làm thơ ( cho dù là thơ con cóc )
 
   Kẻ kia không buông tha :
-  Lỡ không thất tình thì sao?
 
Lại hỏi cái kiểu làm khó nhau nữa rồi. Cáu rồi đó ha ! Làm sao trong tình yêu lại không có kẻ thất tình ( vì tình phụ,tình khăn gói quả muớp ra đi không hẹn ngày trở lại? ) Muốn thấy một kẻ thất tình thì dễ lắm,ta chỉ việc ghé một hàng hiên quán cà phê chiều thứ bảy,ngồi một chập sẽ thấy người nào ngồi một mình,mặt mày ủ dột ném cái nhìn bâng quơ nhìn phố xá thì đích thị là kẻ T.T. Nếu hắn hý hoáy ghi chép cái chi đó bên tách cà phê và ngắm mưa lộp độp rơi thì là hắn đang vẽ vời những nỗi buồn nào đó trong hồn hắn để có thể viết...
 
                   ...  CHIỀU
                        ngang phố núi.
 
                                   
Chiều lang thang trên phố
Qua giảng đường buồn tênh
Lối cũ vướng mưa êm
Ta lạc lỏng giữa góc gió

Chiều mưa qua phố núi
Nhớ sợi tóc ai bay
Vai áo thơm cả buổi
Bàn tay chạm bàn tay

Mưa vùi lên giữa lối
Chập chùng bóng thời gian
Ta xấp ngửa giữa đời
Nhớ người - người nào hay

                   Chẳng biết hắn,kẻ làm thơ như thế có thật sự buồn bã  đến thế không? Đừng hỏi gì hắn.Kệ hắn đi,đừng dính vào mà có ngày mình bị lây cái bệnh thất tình khó chữa ấy ( Kẻ làm thơ đang tự chữa trị căn bệnh tình ái bằng chữ  - Lâu rồi thì thế nào cũng khỏi bệnh để có ngày sẽ vướng vào một cõi tình khác - sung sướng,ngọt ngào pha lẫn thuơng đau !  - )
 
 
 * - Vậy mưa có đáng ghét không ?  
 
     Mưa có đáng ghét hay không thì còn tùy. Tùy cảnh,tùy nguời.
    Khi đến chỗ hẹn để cùng đi với nhau dưới chiếc dù cười khúc khích với nhau,ngửi đuợc mùi tóc  uớt của nhau thì dễ thương,nhất là chọn được một chỗ ngồi để rủ rỉ kể chuyện thì tuyệt và rất dễ nựng.
   Còn nếu nhỡ tay làm lạc nhau đi mất biệt và cà lê thất thểu để làm thơ tình kiểu " mình ên " thì là đáng giận và đáng ghét.   Từ cái đáng nực,đáng ghét ấy người ta đâm ra thành thi sĩ bất đắc dĩ  và có khi thành nhạc sĩ hoặc làm nhà văn một cách bất ngờ....
 
     " Lạc em,tôi viết nhạc buồn
       Thả theo rảnh nước để quên tình sầu
       Chiều mưa làm ngập tình nhau
      Ngỡ ra thì đã sót đau trong hồn....
      ( LạcNhau )
 
     Ôi  ! Cứ rỉ rả than vãn như thế thì chừng nào tình yêu mới có điều để vui?
 
    Để trả lời câu hỏi ở trên thì chỉ còn một cách mà thôi :  Đừng làm thơ tình uớt mưa nữa.Những buổi chiều cứ việc rơi mưa ,hãy tìm cho mình một chỗ khô ráo và ngồi viết văn xuôi,cố gắng để đừng để chữ uớt vì mưa rơi.
 
 
 
 
 
    đăng sơn.fr
 
   (  Tại sao Chúng Mình Làm Thơ? )
dang son 29.04.2013 16:27:53 (permalink)
_____________________________________________________________________________
 


* photo by nguyễnNamPhi - France
 

 
 
     Thêm một lần NGỒI VỚI NHAU
 
 
 
    Xế chiều,anh đến thăm em như đã hứa.Em biết mà : anh ít khi thích hứa hẹn gì với ai ngoài những công việc quan trọng và phải đúng giờ.
 
    Lắm  lúc ,em đã chế nhạo anh : - Anh cứ như gió,như mưa... - Anh chỉ biết cười xoà - Như gió,như mưa là sao? Có bao giờ mưa hẹn mà mưa đúng giờ,đúng giấc,và,kể cả từng cụm gió cũng thế. Anh không là mưa hay là gió,cũng không là một tia nắng ,anh chỉ là anh,đơn giản thế thôi.

   Anh ghé,ngồi xuống cái ghế ngoài vườn đang ngập nắng,nghe tiếng lũ gà lục cục o o bên vuờn nhà bên cạnh,lúc chờ em pha cho ly cà phê loại loãng toèn toẹt dở nhất đất  Pháp thì anh ngắm cây,ngắm hoa và hạ hoả sau những bận rộn và đã gặp những kẻ khó ưa. Tất cả cảnh trí đang êm đềm trong khu vuờn nhà em,anh thấy chỉ còn thiếu một cuốn tạp chí hoặc một vài trang sách nào đó để đọc.

    Mà thôi ! Anh ghé không phải để ngồi im lìm trong một góc nhà hoặc dưới bóng cây để đọc sách. Nếu làm như thế thì bất lịch sự quá với em. Bỏ em cho ai? Anh biết em thích rù rì,tán chuyện với anh như đứa con nít chạy theo chân mẹ,bàn tay nắm chặt tay mẹ vì sợ đi lạc.

    Nhâm nhi ly cà phê loãng,anh ngó em,anh cười khi nghĩ lại chuyện đi lạc của em.

     Đặt tách cà phê xuống mặt bàn,anh nói :

     - May mà bây giờ,em đã yên thân,không còn lang bang đi lạc nữa...

    Em hiểu ý và em tặng anh nụ cười tuơi tắn : - Em hay nhắc anh với hắn.Em doạ : " Nếu ông không tử tế đàng hoàng với tui,tui mách anh tui.... " và hắn teo....

   - Trời  !   Nhỏ làm như anh là ngáo ộp,doạ con nít? Anh hiền mà !

   - Hihihi.Lúc đầu,thấy em hay nhắc về anh,hắn có vẻ ghen và không chịu đi gặp anh khi em  muốn giới thiệu hai người với nhau...

  - Em làm cái gì mà hắn ghen?

    Em im lặng để anh hiểu trong  ánh mắt của em.Từ những ngày em bơ vơ đi lạc không nơi nương tựa sau khi  có đầy sóng gió trong  đời,em gặp anh.Rồi đâu cũng vào đấy.Hắn là kẻ cho em dựa vào để bây giờ có một chỗ yên ấm.Em đừng đi lạc nữa.Khổ lắm nhé em ! Đừng đi kiếm những điều hoàn hảo giữa cái thế giới có nhiều nghịch cảnh này cho dù tâm hồn và trái tim của em đã quá hiền lành,nhân hậu.

     Đang rù rì,rù rì tâm tình thì hắn mở cổng bước vào.Hắn cười cười   trêu em :

    - Tôi mới đi vắng chút mà đã rước trai về nhà há ,em?

   Anh cũng hỉ hả : Nếu tao nghe câu này lúc tao 20 tuổi thì tao treo mày lên trần nhà....

  Ừ - Ừ,em.Mà phải rồi,cái thời cao bồi ham đánh đấm của anh  đã qua rồi. Nếu thời ấy mà ta gặp nhau thì hắn là sao mà chen  được vào chỗ của em  và anh.Nói như thế đi cho hắn khỏi ghen,hại tim !

   Trời hiu hiu nắng và  gió nhẹ nhàng,anh ngồi ngắm hắn và em,lòng thấy vui.Hạnh phúc lắm khi là điều đơn giản mà thôi.....




   đăng sơn.fr


    




 
 
 
dang son 02.05.2013 13:01:05 (permalink)
___________________________________________________
 
 
 
 
 
  CÓ THỂ và KHÔNG THỂ
 
 
 
  Bé !
 
 ... Chú chỉ còn chừng 10 phút để viết,để kể chuyện.Chú có vài  ba thứ chuyện để kể. Chuyện viết lách,chuyện vui, chuyện buồn,chuyện yêu đời và cả chuyện chán đời nữa ( Khi chán  đời thì chú muốn biến mất và ngừng viết... )
 
   Có khi nào bé  biết chán đời không?  Chán ngán đời là sao hở bé?  Cái gì làm nguời ta chán đời -  -  và chán nguời hay là chán đời?
 
  Mà thôi - Chú là nguời lớn,tại sao chú lại viết những chuyện ngán ngẩm trần gian để làm bé không vui ?  Bé còn nhỏ tí mà..Bé cần một nghị lực , một niềm tin để sống .
 
  Bây giờ,chú tạm ngừng gõ chữ - Thời gian của đời sống đang rượt đuổi chú quay mòng mòng... Biết đâu, sau một ngày  bận rộn,chú sẽ vui dù cho sẽ mệt nhoài và chú còn chuyện để kể cho bé nghe -
 
 Và chú sẽ kể gì há bé?
 
 
 
 
 
 
 
 đăng sơn. fr
 
 
dang son 03.05.2013 13:43:57 (permalink)
 
 
.
 
 
 _________________________________________________________
  CÓ THỂ và KHÔNG THỂ.... 1 + 2......
 
 
 
2. 
 
    Bây giờ thì chú rảnh,chú có thì giờ yên tĩnh để viết vì đang bắt đầu buổi sáng ngày nghỉ. Bé hẳn biết là chú có  thói quen là đọc lại những điều mình đã viết ở những lần trước vì  Viết thì cũng như Nói. Ta viết gì, nói gì? Nói dở,nói dai,nói lèm bèm thì có hại.
 
  Bé biết không? Đã có những lần chú thấy cần giữ sự im lặng cần thiết khi đứng giữa một đám đông,giữa  thân hữu trong những lần họp mặt,chú đụng phải những kẻ lèm bèm,nói quá nhiều,nói điều không ra đâu vào đâu ( có lẽ tại họ bí nói hoặc quá cần nói ,dù cho là rất lảm nhảm như kẻ say ?  ).  Trong nghệ thuật nói chuyện của sự giao tế,điều lắng nghe là điều tối cần thiết.Khi nói xong một câu chuyện thì ta cần giữ khoảng yên lặng để chăm chú nghe người kia nói và hiểu xem họ đang nói gì ?  .........   Thế nhưng,nếu kẻ ấy lèo nhèo ,nói không ra đâu vào đâu thì chú " khoá máy " ngôn ngữ của mình lại và lẻn đi chỗ khác. Chú để sức,dùng thì giờ nghe tiếng hát của thiên nhiên,loài chim muông lúc nào cũng hát hay hơn người trần, ánh nắng mềm rọi trên vài cánh hoa lúc nào cũng thật hơn ánh mắt trần gian...
 
     Nói như thế cũng không có nghĩa là chú oán ghét loài người , có lúc cần phải tránh thì mình né phiên phiến đi mà thôi. Không né sao được khi có một mẩu đối thoại như sau :
 
    - Chào ông ! Ông là người việt há?
 
   - Vâng. Chào bà.
 
  - Quê hương của ông đẹp lắm ! Chả bù như bên này,đất tây toàn tụi tham nhũng thủ đoạn chính trị. Họ đưa chúng mình xuống tử huyệt ....
 
   Rồi người đàn bà huyên thuyên ta thán toàn những chuyện thảm hại theo một màu đen tối ( cho dù là trời đang có nắng xanh,dịu ở một sáng mùa xuân ) Họ. Hình như họ thích đeo những cặp mắt kính đen thui để nhìn đời và nhìn thiên nhiên theo ý nghĩ toàn điều thảm hại ( négatif ) của họ.
 
   Trời đang tươi nắng.Sao không hưởng cái ấm áp mà lại nói thêm cái câu quái gỡ : " - Mai rồi trời sẽ mưa ! Giông gió - đài khí tuợng tiên báo... "
 
   Mưa thì đã sao ? Ta là gì ,so bì mình như thế nào với thiên nhiên?
 
 
    Chú quay đi,giữ cho mình nỗi lặng thinh ,chú dùng thì giờ đi tìm những khuôn mặt vui vẻ,dễ mến và biết cách đùa vui. Chú lắng nghe họ - Vậy thôi. 
 
 
    * *
 
 
   Bé nè !

   Có những ngày,ngồi ngó mưa ở hàng hiên quán nước- chẳng biết có cái gì nhập chú,chú trở chứng ,chú viết :


    

Hề hấn gì đâu nhỏ !
Ở những bài thơ vừa mới kịp cũ
Cũ mèm như tình yêu con trai tặng con gái
Cũ như giọt lệ của đêm ai nhung nhớ
Gối lụa thầm thì
Ở góc chia ly
Ngày đó vừa tan học
Ly chè chưa đủ ngọt như giọt tình nơi khoé mắt bên tay trái


Nhầm nhò gì,há nhỏ, ba cái lẻ tẻ
Bên tay phải của khúc sông kia
Đã gió vờn mây như con mèo đang đùa nghịch
Mà con chuột nhỏ đã là anh

Anh - một thời áo trắng muốt và lười học
Ngày thi cắm cổ học bài kiểu nước rút
Ngày cuối tuần bỏ nhà đi rong
Lết hết quán này qua quán khác
Giả vờ thất tình hai ba bốn bữa
Giả bộ yêu ai,yêu ghê gớm lắm
Làm như cả thảy thế giới này chưa ai biết yêu bằng mình ( ! )

Yêu làm sao - ai mà biết
Yêu vệt kem dính trên môi ai màu trắng
Cành cây hanh nắng
Vền vệt từng bụm nơi cái áo hở chút ngực
Làm thằng học trò mặt mày hôi sữa tê điếng
Con mắt có dính hình thằng ăn trộm

Thằng đạo chích thưở ấy nhút nhát
Thèm một lá thư tình màu mực tim tím
Thèm một cơn mưa nào đó dính chặt vào cánh áo phất phơ màu trắng
Thèm cái ngón tay út ấy làm của riêng.

Thèm thì lè lưỡi để thèm cho có cái nói - vậy thôi.

Thời đó chưa có email,chưa có bộ chữ bỏ dấu
Cái thời thè lươĩ như con chó đói đạp xe vượt ba bốn con dốc
Đạp xe đến nhà nàng nho nhỏ


Nhỏ ơi ! Nhỏ bỏ nhà,bỏ vườn đi đâu mất
Anh tò te,đứng trước nhà của nhỏ
Bụng anh rồn rột kêu trời ,kêu đất
Cơn mưa quái ác trở chứng,trở mùa
Làm anh nép người dươí bụi cây trứng cá chờ nhỏ

Bụng anh nguyền rủa nhỏ ác lắm
Thời đó làm gì có cái điện thoại di động
Người ta viết thư tình,viết messages bằng tất cả sự rụt rè
Người ta hoảng hốt khi đụng ánh mắt nhau
Người ta chưa có cách đi dạo bằng chữ ở Net và những trò chơi quái ác của thời hiện đại

Samsung và Apple chưa mích lòng nhau
Cả cái ông Gù Gờ lắm chuyện cũng chưa ra đời ở những ô cửa sổ

Và vì thế,những chuyện tình đuổi bắt nhau rất đẹp
Đẹp kiểu nửa muà lương thiện
Đẹp kiểu ken lén nhìn trộm người qua bờ vai khi ngồi cuối lớp


Nhiều chuyện đẹp lắm ở quyển tập lưu bút
Lòng thẹn thầm khi lãnh hai con số không vì lỡ nhớ ai đó
Chễnh mãng chuyện bài vở
Chễnh mãng cả chuyện đi chùa,đi nhà thờ,đi lễ

Chúa Phật hay nghiêm khắc doạ nạt
Con nhỏ hay quên cái giờ hẹn,bắt chờ.


Bây giờ thì....

Những con nhỏ thành đàn bà ,đổi tên và có khi đổi cả họ ở một đất nước mơí
Có khi những con nhỏ đã trở thành bà mẹ hay là bà ngoại

Anh mỗi ngày soi gương,tìm lại vài hình bóng con nhỏ và buổi chiều mưa rơi
Thèm gọi tiếng xưa : Nhỏ ơi ! Nhỏ ơi... như thế
Ở bài nhạc rock đang hát của Tina Tuner : Ai có thể làm mưa rơi.Ai ?

Kệ thây giọng hát khàn giọng như thế
Ở một góc sáng chưa kịp mưa
Khi ngón tay háu đói đang chạy trên phím chữ
Chữ viết thành câu " Nhỏ Ơi ! Nhỏ xưa xưa yêu dấu "
Nhỏ có còn những cơn mưa như ngày nào ở cửa mắt biết làm duyên nũng nịu ?
Nhỏ có còn là Nhỏ ở ngày áo trắng tội nghiệp của nhau ?

Bây giờ thì ngừng gõ chữ để khỏi thấy cay cay ở mắt
Có thể rồi,lòng mình còn sũng ướt hơn một buổi sáng chưa mưa
  NHỮNG BÀI THƠ Mưa chưa đủ mơí - )




 Viết xong,đọc lại thấy kỳ kỳ.

  Đâu phải là thơ tình .Đâu có ai làm thơ kỳ cục như thế ( cái kiểu du đãng nữa mùa bệnh hoạn như thế thì đâu phải là thơ )

  Ngày xưa kia, họ nói làm thơ Đường mới là thơ ,thơ thì phải có vần điệu và niêm luật của bằng trắc ,thơ của Nguyễn Công Trứ,Đoàn thị Điểm,Cao Bá Quát thì mới là thơ. Phải rồi ,thơ thì phải trang trọng,giữ gìn chữ nghĩa.

   Chú của bé không biết làm thơ tình. Thơ tình là cái gì há bé con?

   Có phải là sẽ phải rất ủy mị,nhũn như mặt nước và phải lăn đùng ra mặt đất để than khóc sụt sùi?

   Bill Gate và Steve Jobs có biết làm thơ không ,bé?

  Họ đã làm gì,viết gì ở những lập trình toán học của họ để áp đảo với nền kỷ thuật của họ ? Quyển sách nói về Apple ( trái táo mẻ ) in bằng pháp ngữ đã chả có dòng chữ nào nói về thơ tình của Steve -

 Nói thật ra - Chú ghét cay đắng những gã đàn ông làm thơ tình ủy mị. Nguyễn tất Nhiên đã làm thơ tình rất hay và kết quả  đã như thế nào ?   Và vì thế,nếu phải chọn giữa thơ và văn ,thì chú chọn văn xuôi.  
 Có lần,buổi tối nọ,ông bạn  người Hoa có thời đã làm ký giả bên Saigon,nói :
  " Thi ca thì cao hơn văn nhiều bậc "

  Chú ầm ừ ,không cãi lại - chú hay tránh việc tranh cãi chẳng đi đến đâu và hay mích lòng.


   Chú còn nhớ có lần Bé khều chú :

  - Nói thiệt nha.Chú đừng buồn nha.Đọc chú,bé thấy chú rất ủy mị. Đàn ông gì mà.....


    Chú quê lắm !  Hơ hơ ơ hơ....

   Sao bé biết chú ủy mị để phán như thế chứ?  Bé thích chọc  giận chú lắm hay sao?


   Bao nhiêu kẻ đã làm thơ rất buồn bã,thảm hại?


   Tìm dùm chú câu nào chú đã ủy mị từ những câu viết sau đây,bé?  :


 ....  
Chỉ là Mưa Thôi -

Chỉ là giọt mưa thôi
Mưa nho nhỏ đủ ướt
Giữa ngày vắng tiếng cười
Đầu một hôm gió nóng

Chỉ muốn là mưa thôi
Ở góc phố mùa hạ
Trời chuyển gió đổi trời
Ta trở chứng giận ai

Ai buồn,ai không nói
Ta quay mặt giận hờn
Ai ngoắc ngoái chẳng hỏi
Mưa tím ngập ướt môi

Chỉ là từng hạt nhỏ
Ẩm ướt bờ vai nhỏ
Chỉ là hạt mưa thôi
Chỉ là hạt mưa thôi....


 Ủy mị hay rười ruợi uớt thì kệ chú - chẳng mắc mớ cho đến bé. Ơ hơ,ở cái thời người ta ngoảnh mặt quay lưng với chú thì bé còn nằm trong nôi,chí choé khóc đòi bình sữa. Thời ấy,mưa mềm trên lối về và người ta đã mất trí nên hờ hững bỏ quên chú ( chú giận ! )


Năm tháng trôi qua - Chú sạn sỏi chai lì. Có những lần,mở vidéo nghe  cô ca sĩ kia ỏng ẹo hoa tay múa chân hò hát..... " Mất anh rồi,em vui với ai?..... "   - Trời ! Nhìn cái mặt cô,ngực giả độn cao,son phấn đỏ choét,thân thể lắc lư như lên đồng,chú hãi lắm,ấn ngón tay vào cái máy,quay bài.....

   Họ xạo đó,bé ơi ! Họ thần tượng hoá tình  yêu theo cái kiểu thêu dệt.


 - Chú ! Sao chú hay đả kích tình yêu há chú?

- Xời ! Ai nói với bé ?!

 Bé ngó chú bằng  đôi mắt tròn như hai hòn bi.Thế nào là đả kích ha?  Tình yêu làm gì có tội?

Bé không buông tha,bé hỏi dồn như công an mật vụ :

- Chú nè ! Chú đã yêu bao lần rồi ? Chú xưng tội cho bé nghe đi ?

 Chú ơn ớn ,đành  đáp đại :

- Cỡ 101 lần gì đó - Chú quên rồi....

- Chời ui ! Bé ghét cái kiểu cà rỡn của chú lắm !



   Cám ơn bé -


   Có ai vạch  cái xấu của mình cho kẻ khác xem lưng?

   Chú im ru -  Để có cái mà viết - Bé ơi !


 
 
 
 
 đăng sơn.fr

 
 

 
 
 đang viết....




<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2013 15:41:08 bởi dang son >
dang son 07.06.2013 16:35:32 (permalink)
....
 
 
 
 
   THƯ
  cho một nguời trẻ tuổi
 
 ____________________________________________ 
  


     Ngày hôm kia,nhận được thêm một lần nữa lá thư ngắn của cháu,chú đọc và dùng thì giờ để suy nghĩ về lời vui vẻ đề nghị của cháu cho cái công việc viết ( và lách ).

    Biết mình là một kẻ khá chậm chạp cũng như khá thận trọng nên chú chưa trả lời cháu ngay lập tức.Khi cần suy nghĩ về một điều gì khá tốt,khá quan trọng thì ta nên dùng chữ thời gian.

   Thời gian là cái gì thế,cậu nhỏ ơi !

   Nếu chú đoán không sai thì theo cách viết thư,hành văn của cháu thì cháu còn trẻ lắm,còn phơi phới với đầy  đủ vài thứ tự tin ( kể cả nhóm bạn của cháu - những người tuổi trẻ có nhiều nhiệt huyết và đang tìm một hướng đi  ) -....

   Cháu và nhóm bạn của cháu muốn đi đâu ? và muốn đi như thế nào ở danh từ khá to lớn mang tên gọi là Văn Học ?
   Chú hay nghe nhắc đến chuyện văn học trên thị truờng chữ nghĩa.Để làm văn học và định hướng rất rõ ràng chữ văn hoá ,văn học,ta phải làm gì? Phải suy định,phải gay go qua một chặng đường cam go lồi lõm như thế nào ?

   Có một đoạn trong thư của cháu làm chú để ý kỹ và đọc lại đôi  ba lần , cháu viết : Cháu và vài người anh em trẻ muốn thành lập  một trang web không những chỉ vì đam mê sáng tác mà còn muốn làm một điều gì đó cho Truyện Việt Nam ( và theo chiều hướng bây giờ thì " truyện của Trung Quốc đang lấn áp truyện VN - và bọn trẻ ( như bọn cháu ) đều cắm đầu đọc truyện của Tàu !.... )

    Thế ư ?


   Là người sống xa xứ đã lâu nên chú không biết chiều hướng ấy của thanh thiếu niên khi tìm đọc sách truyện bên quê nhà. Nói như thế là sau tiểu thuyết kiếm hiệp,sau phim bộ của Tàu,của Hàn Quốc là ta lại có phong trào đọc truyện dịch và viết truyện  theo kiểu thầy Trung Quốc  ( Loại trào lưu văn hoá biến thể ? )

    Chú đã tò mò ,ghé đọc trang web mới thành lập của nhóm trẻ mà một trong những người khởi xướng là cháu. Chú thấy gì ? Đọc gì ?  (................... )   Những buớc chân khởi đầu gian nan ,gập ghềnh lắm phải không ?

     - Làm thế nào để quy tụ đựợc những cây bút đã có kinh nghiệm viết ?
     - Làm cách nào để lôi kéo độc giả và họ đọc xong thì sẽ có ý định trở lại với những độc giả mới khác từ những nơi chốn khác ?


      Chú biết là điều gi ở đời này cũng phải cần đến nghị lực và một ý chí bền bỉ và thời gian sẽ đào luyện chúng ta qua nhiều thử thách.Biết như thế,nên chú đã đảo qua một vòng các chủ đề,các tiết mục để hiểu rõ hơn về tình hình hoạt động và sự hợp tác,liên kết từ những nguời có lòng ở bước khởi đầu.Mắt chú  đã ngừng lại ở một chủ đề liên quan đến việc đọc,vào trang đọc và dự định Thu Phí ?

    Thu Phí có nghĩa là business ( để tài trợ,nuôi dưỡng lòng đam mê sáng tác theo câu : Có Thực Mới Vực Được Đạo !   )

     Qua những tham luận góp ý,chú thấy có người thận trọng khuyên rằng : Cần phải có một nền tảng và thực lực  vững chắc cũng như các chủ đề có nội dung phong phú thì mới hy vọng nói đến chuyện tiền bạc.


    Chú muốn tâm sự với cháu một điều nhỏ mà thôi : Chú không bao giờ tin vào cái nghề viết lách,làm nghệ thuật có thể nuôi sống được cái bao tử nguời làm nghệ thuật. .. (  Bao nhiêu phần trăm nguời có thể sinh  nhai ở đuờng nghệ thuật trừ một số ít đã cam go qua bao thăng trầm và thử thách? )


    Chú có thực tế lắm chăng? Thực  tế như mắm và gạo? Thực tế như đêm qua,chú gọi cho một người viết để hy vọng bàn thảo về những kỳ vọng và bước đầu thành lập web của nhóm bạn cháu ( Ngày hôm kia,chú đã đọc đuợc bài lên tiếng của nguời viết này : Thẳng lắm ! Mãnh liệt lắm vì lá thư có ít sự trôi chảy và nhiều thiếu sót trong cách kêu gọi mời mọc của nguời bạn trẻ viết thư )

    Chú nói ở cái alô :

   - Tôi nghĩ bạn là nguời cao ngạo và kiêu ngạo khi viết như thế...

Nguời bạn viết ấy nổi giận :

- Có phải anh là người đứng sau họ và là nguời đã viết lá thư mời chẳng ra làm sao ấy ? Và họ lấy tư cách gì để mở cuộc thi và đánh giá các tác  phẩm?

    Chú im lặng,suy nghĩ trên quãng đường đi dạo đêm.Chú nghĩ lại lời mời của cháu khi mời chú vào ban thẩm định văn của web vừa thành lập....  Chú chỉ biết lắc đầu mà thôi. Chữ nghĩa của chú chỉ đủ làm chú vui mà thôi.



    Người bạn trẻ ơi.

    Nếu chú không giúp được gì hơn cho nhóm trẻ ,chú im lặng.Và không đả phá.Chính thời gian và cung cách tổ chức,rèn luyện ,cung cách suy nghĩ,hành động là những căn bản có thể giúp mình thành công trên con đường mình muốn đi....

     Với vài bài viết từ tâm tình riêng của mình,chú nghĩ là mình có thể góp một chút hương sắc khiêm nhường trong một khu vuờn nhỏ.  Cây trái trong khu vuờn có nở rộ,có kết quả hay không là do những bàn tay biết vun sới.

    Vài hàng thăm cháu - nguời trẻ tuổi -


    Chú mong là cháu vững vàng hơn với thời gian trên bước đường còn rất dài của cháu. 






  
     đăng sơn. fr
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2013 17:09:29 bởi dang son >
Ct.Ly 16.06.2013 17:16:34 (permalink)
dang son 16.06.2013 22:43:48 (permalink)
 
 
 
 Úí Chời.
 
 Bữa nay về nhà,mở máy - thấy bóng dáng nàng hiệp sĩ Công Tử Lì ( Lỳ )
 
 
 Úi chời...
 
 
 Cả chục thế kỷ nay,nàng ta lặng mất tiêu. Úi chời - Tưởng nàng đang chu du khắp chốn - Ai dè...
 
 
 Chúc Nàng ngoan - Hiền - Vui..và còn nhiều điều để viết như một cách chia sẻ.
 
 tình thân nhé
 
 
 
 
đăng sơn. fr
dang son 16.06.2013 23:21:31 (permalink)
.
 
 
 
 Thư Gần Rất Gần.
 
 
 ___________________________________
 
 
 Con trai yêu.
 
 
   Cha  mẹ mừng khi con lấy quyết định dọn nhà về ở gần cha mẹ.
 
   Là người lớn rồi - Cha biết  là con biết tính toán,con biết tìm về gần cái tổ ấm đã nuôi duỡng con. Ừ. Phải rồi con trai. Về gần cha mẹ.
  Về để ngồi ở một góc dưới nắng ấm. Về,yên ả ngồi ngó cái bờ hồ có tiếng chim hót vang. Nghe tiếng chim hót như thế,con có hiểu chúng nói gì với nhau không?
 
 Chúng ( những chú chim nhỏ có cái mỏ màu vàng ) Chúng đang ríu rít kể chuyện cũ.Kể  về câu chuyện mà ngày ấy con giận hờn cha,con quày quả khoác cái ba lô bỏ nhà đi bụi. Mẹ con  đã hằn học  cay đắng chút đỉnh với cha. Bà nói :
 
 - Sao anh đuổi thằng con tui ra đuờng.Trái tim của nguời cha để đâu - anh?
 
- Hơ hơ... Ai nói  cô là tôi đuổi nó ? Biết đâu nó biết suy nghĩ hơn.....
 
 
 
  Nước mắt mẹ con rơi.Cha đã thừ người , đã ngồi im lặng rất lâu ở một góc vườn đầy nắng chiều.Vậy hả con trai ?  Con đi đâu ở những ngày vừa tròn 20 tuổi như thế ,con? Con bực dọc ,tức tối như thế sao? Mà nhằm nhò gì há con.  Ngày cha 21 tuổi,cha còn nhớ ,cha cũng khăn gói đi bụi cả một tuần lễ như thế rồi đó. Cha bỏ đi,đến một nơi khỉ ho gà gáy nơi thằng bạn vừa lấy vợ.Tỉ tê ,bức  rứt,hằn học ,tối tối nằm vắt tay lên trán lại thấy nhớ nhà khi nghe tiếng ểnh uơng kêu buồn bã.Trời những đêm đó tối như mực.... Đi tới đi lui ở khoảng đồng trống rồi thấy mình nhớ nhà  muốn  phát khóc.
 
 Con có biết cái nhớ nhà,nhớ mẹ,nhớ các em  mình ra sao không? Nhớ nhà là cái gì hở con ? Nhớ  là nhớ cái xó bếp có cái bàn mà gia đình quay quần ăn uống rủ rỉ nhỏ to tâm sự,nhớ cái chỗ bàn học,nhớ cái hàng hiên chiều chiều ra đứng hóng mưa,nhớ món ăn mẹ mình biết mình thích khi làm cơm ,nhớ đủ thứ - Khi đã nhớ như thế thì thằng bụi đời ngổ ngáo lại bò về,cầm bàn tay mẹ thủ thỉ lời xin lỗi.
 
Nói với mẹ : Mẹ ơi ! Con về nè.Mẹ ơi.Ra đuờng vài ba ngày,con đã học  được thêm  vài thứ ,mẹ ơi.
 
 Mẹ rưng rưng khoé mắt :  Ừ Ừ..Con về mẹ mừng.Đừng đi như thế nữa nhé con.
 
 Và như thế, cha của con đã ở lại để phụ giúp gia đình cho đến ngày lập gia đình. Bao nhiêu khó khăn,bao nhiêu gập ghềnh,rồi cũng trải qua.
 
 
   Con trai.
 
   Rồi cũng như cha ngày ấy,con cũng trở về với một lá thư bỏ vào thùng thư.Cha đọc nét chữ của con và cha hiểu là con đã trưởng thành để cha phải thay đổi cách nhìn về con .  Làm đàn ông có khó lắm không con?  Ta cần gì sau khi mở mắt nhìn đời để học ?
 
   Thời gian trôi.
 
Bây giờ thì cha yên chí hơn về đời sống của con - 25 tuổi để bước những bước vững trãi. Bây giờ, cha nhìn con  ở một thế đứng giữa đàn ông và đàn ông. Cha lắng nghe con,có lúc cha mỉm cuời vui khi thấy con biết lập luận,biết tính toán trước sau.
 
 
   Vài ngày nữa,con sẽ về hẳn với căn hộ mới của con.Bên cạnh con có cô bạn hiền lành,dịu dàng chung sống.Bên cạnh con vẫn có gia đình mình - Cha và Mẹ.
 
 
 Ok.Con.   Hãy tiếp tục con đường đàn ông của con. Cha mừng cho con.
 
 
 
  Thương yêu.
 
 
 
 đăng sơn.fr
 
 ( ViếtỞNgàyLễcủaCha )
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.06.2013 02:11:12 bởi dang son >
dang son 29.06.2013 13:43:28 (permalink)
---
 
 
 
     VIẾT ĐỂ
    ( trở lại tuổi 20... ) _______________________________   đăng sơn.fr 
   
   
  


Ở duới một bài viết của tôi trong chủ đề VIẾT ĐỂ LÀM GÌ ( ? ) ,nhận được lời chào hỏi của một cậu trẻ ,cậu viết ngắn gọn ,cách hành văn trôi chảy - như suối róc rách -

Cậu nhỏ viết :

..... " Chào Chú , con rất vui khi biết diễn đàn có một thành viên tuổi già ,tâm không già như chú ...
Chú rất giống một người thân của con ,trẻ trong tâm hồn,trẻ trong phong cách.Con chúc chú khoảng 20 năm nữa vẫn có thể
" trẻ " như bây giờ.... "



***


Đọc xong,ngẫm nghĩ một chút rồi vỡ lẽ : Ồ ! Ồ ! Té ra ta đã già rồi sao ? Ơ hơ.Ơ ơ và hơ hơ.

Mới ngày nào phơi phới 20 ,tuổi của sôi nổi,phanh áo ngực trần bay xe dưới mưa ,mới thưở nào ra vẻ nghênh ngang với bạn bè,môi ngậm lủng lẳng điếu thuốc khệnh khạng bước vào cái quán ì ầm nhạc kích động loại hard rock,mắt ngó bọn nam nữ choai choai nghiêng ngả ở bàn ghế đầy khói thuốc bia rượu - Rồi cũng bắt chước một cảnh trong phim cao bồi gác chân lên ghế..... Rồi lạng xe ào ào một đám,rồi tụ tập nhau ,tán nhau.... Như thế là thằng trẻ có hai bộ mặt : Ở nhà thì ngoan hiền trước mặt cha mẹ , ra đường thì là quỷ con ,nghịch phá .


Nghĩ lại thấy cũng nên thông cảm cho nó ( Nó đang sung sức,cần quậy phá chút đỉnh )


Bây giờ , trở lại chuyện bây giờ để trả lời hàng chữ của cậu trẻ :



.... Thư đến ở một chỗ có thời gian trôi rất nhanh .

" Cháu .


Cháu gây cho chú 2 điều nhỏ như bọt nước lăn tăn trên mặt hồ . Bên chú bây giờ là buổi sáng ẩm ướt mưa mưa từ đêm qua .

Mỗi đêm ngày đi qua làm chú thấy mình rời xa tuổi hai mươi tươi đẹp .Chữ của cháu nhắc rõ cho chú biết là mình đã và đang GIÀ !

Phải rồi,chú đã đi qua một chặng dài,đi qua những cảnh tượng phải chấp nhận như một kinh nghiệm sống . Khi người ta già đi thì hình như người ta sẽ ngoan hơn ( ! )


Chú để ý thấy mình ngoan hơn xưa rất nhiều khi tránh thức khuya,tránh việc quá tải ,quá sức .Đi chơi đâu cũng tránh nơi quá náo động,tránh nghe những bản nhạc theo thể loại kiểu Hard Rock , kiểu Metal Heavy ( cỡ chú thì chỉ đủ sức nghe rock nhẹ,nghe pop music hoặc cùng lắm là Soul music hay nhạc R'n'B,Disco mà thôi )


Danh từ Già và Trẻ mà cháu đã viết cũng nhắc cho chú thấy mình có hai điều rất mâu thuẩn mà trong bộ môn nhiếp ảnh gọi là độ tương phản - Contraste -

Như thế này : Thời 20, 25 ,bạn bè đã ngán ngẩm ngổ ngáo chê chú là đã già trước tuổi khi chú lắc đầu từ chối những cuộc đi cua đào của chúng, khi chúng lạng xe ,
kéo nhau đến trường trung học tò te theo mấy em học trò thì chú ngồi yên ở một cái góc quán .Chú thích ngồi một mình .


Bây giờ,lắm lúc chú cũng ăn gian kiểu quên mình đã qua thời 20 . Chú sợ thấy mình mất tươi trước những điều oái oăm cần phải suy nghĩ lâu la kẽo kẹt . Suy nghĩ tầm bậy quá thì mình sẽ già nhanh hơn chút nữa .Khi già lụm khụm như thế thì làm sao còn làm đựợc vài bài thơ kiểu điệu bộ làm dáng ?Không lẽ chú viết : " Em nè ! Em thật là dễ thương .Cụ thấy em nhỏ xíu như thế,cụ đâm ra thương em "

Không lẽ chú sẽ chống gậy run lập cập,ngồi trên ghế đá công viên ,ngắm nàng và thì thào kiểu hết hơi :

- Nàng nè .Tôi đang thèm hôn nàng .Úi trời !



Cậu nhỏ !


Cậu đừng làm chú sợ nữa .Quên là chú đang chập chững để già đi . Trong trái tim ngây thơ của chú,mỗi ngày chú cố gắng quên là tuổi 20 đã đi qua .

Vì thế,chú viết - Viết để .....


Còn cháu ? Cậu nhỏ ? Những ngày 20 và hơn 20 của cháu ra sao ? Lúc chừng,chừng 50 tuổi của mùa thu lá rơi,cháu sẽ viết gì ? Viết ra sao ?


Chú cám ơn cháu đã thổi một hơi gió 20 đến nơi chú .

Bây giờ,trời buổi sáng đang mưa .Và chú say sưa viết như ngày nào còn tươi " .

...........


<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2013 14:44:34 bởi dang son >
dang son 22.07.2013 01:09:21 (permalink)
.
 
 
Thư ở Những NƠI RẤT GẦN .




   ...............................................





Bạn bè đông đủ lắm .Vậy mà không thấy vui như mọi khi .


  Gặp riêng bạn  Hỏi bạn vài ba câu vì thấy bạn không vui  cười như mọi khi - Và người bạn đời của bạn  thì vắng mặt bữa nay . ( ? ! )




----------------------




   Bạn lắc đầu thở dài .


-  Bạn ơi  ! Chuyện gì ?




   - Tớ vừa đập đồ đạc trong nhà ?



  _  Uí chu choa  ! Chuyện gì mà ầm ĩ ?


   - Chuyện ngắn đơn giản . Có lẽ chúng tôi sẽ chia tay


   - ? !




   ---




Tôi viết cho các con như sau : Đọc đi rồi cho ý kiến .


..


Ừ - Thì đọc .






   *   ..



'' ... Các con thân yêu .



Cha đang buồn bực . Trời đang nóng đến gần 40 độ C . Cha đi làm về ,lã đừ như con chó dại .Cha nằm dài trên sofa và thiếp đi .


Ngủ dậy ( có lẽ chừng 20 phút ) - Mẹ  hỏi cha :

- Anh mua cái tablette bao  nhiêu tiền ?


  Cha  trả lời về giá cả ( thứ đồ hạng bét * made in china ) .Mẹ không hài lòng khi lục cặp hồ sơ của cha lúc cha ngủ thiếp đi ).

  Cha đứng dậy . Lời qua tiếng lại ,cha đằn cái chai trên bàn  kính làm vỡ mặt bàn . Cha ném cái đèn  trên bàn bay xuống đất . Mẹ đòi ly dị .


OK . Ly thì cứ Ly . Cha cho luôn tấm ảnh hình chân dung của mẹ bay xuống sàn gạch . Vỡ tan .



Mẹ cầm điện thoại,điện cho hai con bảo về nhà gấp . Cha nói :

   - Hãy để con cái đứng ngoài lề chuyện của mình .Em !





Chuyện của mình là sao ?



Chừng 15 phút sau , thằng lớn mở cửa vào nhà . Thằng con im thin thít nhìn những mãnh vỡ . Im thì cũng phải rồi thôi, con trai .


Cha dằn cơn,dọn  dẹp những mảnh vỡ . Khênh cái bàn ăn ra ngoài vườn ,quét dọn . Mình đập đồ cho đã nư thì mình tự dẹp . Ra  thùng rác,cha gặp thằng  Út bò về tự lúc nào . Mẹ ngồi ở góc vườn  ,mặt hậm hực .


Cha nhìn hai thằng  trẻ  im lìm .Cha nói :


   - Đừng bao giờ lấy vợ nghe hai con . Khi nào cha mẹ bỏ nhau,cha sẽ gọi  các con để kể chuyện đời .






   ..





Đọc xong lá thư ngắn như thế . Tôi cười nhẹ với bạn :

- Hạ hoả  nha nha .  Thời gian sẽ làm mình nguội .






   ----


Tôi có nói dối ,nói xạo với bạn mình không ?


  Tôi cũng vậy đó chứ . Tôi đã bao lần nổi giận dể làm hỏa diệm sơn ?








đăng sơn .fr
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.07.2013 01:56:27 bởi dang son >
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 14 của 18 trang, bài viết từ 196 đến 210 trên tổng số 268 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9