.
ThămNhauỞBuổiTrờiMưa " ...
'' Dự báo thời tiết bảo chiều nay mưa từ Paris sẽ ghé qua nơi NA, có thể ở lại chơi cho đến gần cuối tuần. Những ngày biết thương mưa - thuở mới lớn - hình như qua đã lâu. Mưa hay làm lòng bâng khuâng khi thả bước chân trải dài trên đường phố. Mưa thường gợi nhớ những hoài niệm không vui khi thảnh thơi ngồi trong nhà hay quán café ngắm những sợi mưa giăng qua cửa sổ. Mưa đôi khi cũng làm mình nhớ quay quắt về một người đã một thời đến rồi đi và để lại nỗi bồi hồi căng đầy lồng ngực trái. Vậy mưa có đáng ghét không anh Sơn ? " Nắng Ấm viết . -
dangson.fr ------ Trả lời Nắng : " Nhớ có lần Nắng viết ở một chủ đề khi ghé thăm anh bên topic : '' Thêm Một Lần Nữa " là Nắng không là nhà văn hoặc là nhà thơ mà chỉ là người ngồi xuống để ghi lại những cảm súc hoặc cảm nhận của mình . Thật vậy sao ? .................................................................... Anh còn nhớ ngày xưa,thời còn áo trắng ngu ngơ,anh đã ghét lắm những kẻ tự nhận mình là nhà văn ,nhà thơ. Vì theo anh,họ ( dường như ) chỉ là những kẻ bán buôn chữ nghĩa.... Sau một thoáng ác ôn nghịch ngợm của một thời trẻ tuổi ngang tàng,làm phách như thế thì anh bắt buột mình bình tâm suy nghĩ trở lại sau những cú húc của đời,của người về sau này. ......... Và anh chợt hiểu rằng : " Con người có lắm lúc đeo mặt nạ khi đến với nhau " ... Người ta có lúc mưa,lúc nắng bất thường và hay làm đau lòng nhau ". Mà thôi - Thôi mà.Không lẽ mình cứ nhăn mặt buồn bã với những cái " người ta,nguời ta " như thế ,đành quay lại với chính mình khi thấy có điều để viết. Từ ngày săn tay áo đánh đấm với cuộc đời quá mênh mông này,anh - cái thằng viết - chưa thấy cái chứng chỉ bằng cấp nào có con mộc ghi chữ nghề nghiệp : Nhà văn ,nhà thơ ( hơ hơ ! ). Thỉnh thoảng có một vài kẻ tinh nghịch hỏi anh : - Làm cách nào để thành một nhà thơ ? Làm thơ ra sao? Sau một khoảng khắc ú ớ chả ra làm sao,anh đành trả lời đại theo cái kiểu nói quàng cho qua việc : - Để thành một nhà thơ,bạn phải biết thất tình.Khi thất tình thì tự động biết làm thơ ( cho dù là thơ con cóc ) Kẻ kia không buông tha : - Lỡ không thất tình thì sao? Lại hỏi cái kiểu làm khó nhau nữa rồi. Cáu rồi đó ha ! Làm sao trong tình yêu lại không có kẻ thất tình ( vì tình phụ,tình khăn gói quả muớp ra đi không hẹn ngày trở lại? ) Muốn thấy một kẻ thất tình thì dễ lắm,ta chỉ việc ghé một hàng hiên quán cà phê chiều thứ bảy,ngồi một chập sẽ thấy người nào ngồi một mình,mặt mày ủ dột ném cái nhìn bâng quơ nhìn phố xá thì đích thị là kẻ T.T. Nếu hắn hý hoáy ghi chép cái chi đó bên tách cà phê và ngắm mưa lộp độp rơi thì là hắn đang vẽ vời những nỗi buồn nào đó trong hồn hắn để có thể viết... ... CHIỀU
ngang phố núi.
Chiều lang thang trên phố
Qua giảng đường buồn tênh
Lối cũ vướng mưa êm
Ta lạc lỏng giữa góc gió
Chiều mưa qua phố núi
Nhớ sợi tóc ai bay
Vai áo thơm cả buổi
Bàn tay chạm bàn tay
Mưa vùi lên giữa lối
Chập chùng bóng thời gian
Ta xấp ngửa giữa đời
Nhớ người - người nào hay
Chẳng biết hắn,kẻ làm thơ như thế có thật sự buồn bã đến thế không? Đừng hỏi gì hắn.Kệ hắn đi,đừng dính vào mà có ngày mình bị lây cái bệnh thất tình khó chữa ấy ( Kẻ làm thơ đang tự chữa trị căn bệnh tình ái bằng chữ - Lâu rồi thì thế nào cũng khỏi bệnh để có ngày sẽ vướng vào một cõi tình khác - sung sướng,ngọt ngào pha lẫn thuơng đau ! - )
* - Vậy mưa có đáng ghét không ?
Mưa có đáng ghét hay không thì còn tùy. Tùy cảnh,tùy nguời.
Khi đến chỗ hẹn để cùng đi với nhau dưới chiếc dù cười khúc khích với nhau,ngửi đuợc mùi tóc uớt của nhau thì dễ thương,nhất là chọn được một chỗ ngồi để rủ rỉ kể chuyện thì tuyệt và rất dễ nựng.
Còn nếu nhỡ tay làm lạc nhau đi mất biệt và cà lê thất thểu để làm thơ tình kiểu " mình ên " thì là đáng giận và đáng ghét. Từ cái đáng nực,đáng ghét ấy người ta đâm ra thành thi sĩ bất đắc dĩ và có khi thành nhạc sĩ hoặc làm nhà văn một cách bất ngờ....
" Lạc em,tôi viết nhạc buồn
Thả theo rảnh nước để quên tình sầu
Chiều mưa làm ngập tình nhau
Ngỡ ra thì đã sót đau trong hồn....
( LạcNhau )
Ôi ! Cứ rỉ rả than vãn như thế thì chừng nào tình yêu mới có điều để vui?
Để trả lời câu hỏi ở trên thì chỉ còn một cách mà thôi : Đừng làm thơ tình uớt mưa nữa.Những buổi chiều cứ việc rơi mưa ,hãy tìm cho mình một chỗ khô ráo và ngồi viết văn xuôi,cố gắng để đừng để chữ uớt vì mưa rơi.
đăng sơn.fr
( Tại sao Chúng Mình Làm Thơ? )